Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 98
Thái La
27/11/2021
Chương 98
Mới vừa nhận được tin tức của Lăng Phong, Vân Thiên Lâm mới vừa đi đến hành lang đã nghe thấy tiếng khóc thê lương trong phòng bệnh cùng với âm thanh đồ vật bị ném. Lăng Phong đứng ở cửa, không dám đi vào.
Tính tình của Chu Nhã Tĩnh đến tột cùng có bao nhiêu quật cường, bọn họ đều biết, trừ bỏ Vân Thiên Lâm ra thì sẽ không ai có cách làm cho ấy bình tĩnh trở lại. Phát sinh sự tình này, ai cũng không mong muốn, không thể phát giận một cái là có thể giải quyết ngay được.
Hiện tại cảm xúc của Chu Nhã Tĩnh rất kích động, nếu không phối hợp trị liệu e rằng vết thương sẽ càng thêm nặng.
Vân Thiên Lâm nghe âm thanh trong phòng bệnh, anh chau mày không trực tiếp đi vào.
“Mới vừa tỉnh, ở bên trong toàn đồ vật bị ném, nói cái gì cũng đều không, giống như muốn điên rồi.” Đối với những người khác, tiếp nhận sự việc này e cũng là giống với biểu hiện của Chu Nhã Tĩnh hiện giờ.
Nhưng nổi giận đến đâu thì cũng là vô dụng, việc có thể làm hiện tại chính là phối hợp với bác sĩ trị liệu cho tốt.
Vân Thiên Lâm không nói gì thêm, gật gật đầu, xoay người hướng phòng bệnh đi đến. Lăng Phong đi theo phía sau anh, mới vừa tới cửa, một cái gối từ bên trong bay ra, Vân Thiên Lâm nghiêng người tránh đi, cái gối chuẩn xác trúng ngay chính diện khuôn mặt Vân Thiên Lâm.
Lăng Phong nhìn cái gối rớt xuống, thầm cầu mình may mắn, chỉ là một cái gối không phải là mấy thứ đồ đáng sợ. Đối với tính tình của công chúa Chu Nhã Tĩnh, Lăng Phong chỉ cần suy nghĩ vài thứ đã cảm thấy đau đầu, chỉ sợ trên đời này chẳng có mấy người đàn ông có thể chịu được tính khí của cô ta.
Vân Thiên Lâm xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ xung quanh chợt yên tĩnh trở lại. Chu Nhã Tĩnh ngồi ngây ngốc trên giường, khuôn mặt tái nhợt nhìn thây một đôi mắt như chim ưng không e dè nhìn cô ở cửa, Vân Thiên Lâm theo thói quen đút một tay vào trong túi quần.
Đã bao lâu rồi cô không thấy đôi mắt ấy, cô cũng không nhớ nữa. Lại nhìn gương mặt anh, cô vẫn bị anh hấp dẫn như ngày nào. Đôi mắt thâm thủy cùng với tròng mắt đen tuyền không lúc nào là không tỏa ra sự nguy hiểm, làm linh hồn của cô cuốn sâu vào trong ấy, không dứt ra được.
Giờ khắc này, tim Chu Nhã Tĩnh đập loạn mấy nhịp. Ba năm sau, anh hình như còn ưu tú hơn ba năm trước, càng làm cho người ra say mê.
Lăng Phong cảm giác được không khí có gì đó không đúng, anh xấu hổ ho khan hai tiếng. Vân Thiên Lâm nên nhớ rõ, mình là người đã vợ,vợ không thể thay đổi, anh cũng rất vừa lòng với vợ của Vân Thiên Lâm.
“Chuyện gì xảy ra?” Bác sĩ chủ trì khoa chỉnh hình xoay người, vừa thấy Lăng Phong với Vân Thiên Lâm thì sợ tới mức thiếu chút nữa cây bút cầm trên rơi xuống đất, hai vị thân phận quyền quý này, thế nhưng lại xuất hiện ở phòng bệnh này, thật làm cho người khác muốn động kinh.
“Người bệnh vừa rồi có chút kích động, chúng tôi đã cho cô ấy một ít thuốc an thần, cô ấy tỉnh lại sẽ cảm thấy tốt hơn. Người nhà của bệnh nhân, vẫn là nên khuyên nhủ cô ấy cho tốt, tích cực với bệnh viện phối hợp trị liệu, như vậy vết thương mới mau lành.”
Bác sĩ dặn dò xong, toàn bộ phòng bệnh lại trở về một trạng thái yên tĩnh đến lạnh lùng, không ai nói chuyện. Lăng Phong đứng ở cửa, qua thật lâu Vân Thiên Lâm mới cất bước đi vào, tiến qua.
Bác sĩ hộ lý thấy tình huống này liền nhanh chóng rút lui chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, Lăng Phong đi theo phía Vân Thiên Lâm.
Chu Nhã Tĩnh trong lòng một trận không vui, Lăng Phong vẫn giống như trước đây, không biết điều, lúc nào cũng thích cản trở giữa cô và Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm, đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới, lần đầu tiên về nước lại bị mọi người bắt gặp dáng vẻ này, em hiện tại nhất định rất khó xem.
Chu Nhã Tĩnh hiện tại mặc một quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, nói khó coi cũng không phải. Chỉ là bình thường Chu Nhã Tĩnh rất coi trọng về mặt hình thức, bề ngoài lúc nào cũng phải hoàn hảo trong mắt người khác, nếu như so sánh với lúc trước thì là khó coi.
Mới vừa nhận được tin tức của Lăng Phong, Vân Thiên Lâm mới vừa đi đến hành lang đã nghe thấy tiếng khóc thê lương trong phòng bệnh cùng với âm thanh đồ vật bị ném. Lăng Phong đứng ở cửa, không dám đi vào.
Tính tình của Chu Nhã Tĩnh đến tột cùng có bao nhiêu quật cường, bọn họ đều biết, trừ bỏ Vân Thiên Lâm ra thì sẽ không ai có cách làm cho ấy bình tĩnh trở lại. Phát sinh sự tình này, ai cũng không mong muốn, không thể phát giận một cái là có thể giải quyết ngay được.
Hiện tại cảm xúc của Chu Nhã Tĩnh rất kích động, nếu không phối hợp trị liệu e rằng vết thương sẽ càng thêm nặng.
Vân Thiên Lâm nghe âm thanh trong phòng bệnh, anh chau mày không trực tiếp đi vào.
“Mới vừa tỉnh, ở bên trong toàn đồ vật bị ném, nói cái gì cũng đều không, giống như muốn điên rồi.” Đối với những người khác, tiếp nhận sự việc này e cũng là giống với biểu hiện của Chu Nhã Tĩnh hiện giờ.
Nhưng nổi giận đến đâu thì cũng là vô dụng, việc có thể làm hiện tại chính là phối hợp với bác sĩ trị liệu cho tốt.
Vân Thiên Lâm không nói gì thêm, gật gật đầu, xoay người hướng phòng bệnh đi đến. Lăng Phong đi theo phía sau anh, mới vừa tới cửa, một cái gối từ bên trong bay ra, Vân Thiên Lâm nghiêng người tránh đi, cái gối chuẩn xác trúng ngay chính diện khuôn mặt Vân Thiên Lâm.
Lăng Phong nhìn cái gối rớt xuống, thầm cầu mình may mắn, chỉ là một cái gối không phải là mấy thứ đồ đáng sợ. Đối với tính tình của công chúa Chu Nhã Tĩnh, Lăng Phong chỉ cần suy nghĩ vài thứ đã cảm thấy đau đầu, chỉ sợ trên đời này chẳng có mấy người đàn ông có thể chịu được tính khí của cô ta.
Vân Thiên Lâm xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ xung quanh chợt yên tĩnh trở lại. Chu Nhã Tĩnh ngồi ngây ngốc trên giường, khuôn mặt tái nhợt nhìn thây một đôi mắt như chim ưng không e dè nhìn cô ở cửa, Vân Thiên Lâm theo thói quen đút một tay vào trong túi quần.
Đã bao lâu rồi cô không thấy đôi mắt ấy, cô cũng không nhớ nữa. Lại nhìn gương mặt anh, cô vẫn bị anh hấp dẫn như ngày nào. Đôi mắt thâm thủy cùng với tròng mắt đen tuyền không lúc nào là không tỏa ra sự nguy hiểm, làm linh hồn của cô cuốn sâu vào trong ấy, không dứt ra được.
Giờ khắc này, tim Chu Nhã Tĩnh đập loạn mấy nhịp. Ba năm sau, anh hình như còn ưu tú hơn ba năm trước, càng làm cho người ra say mê.
Lăng Phong cảm giác được không khí có gì đó không đúng, anh xấu hổ ho khan hai tiếng. Vân Thiên Lâm nên nhớ rõ, mình là người đã vợ,vợ không thể thay đổi, anh cũng rất vừa lòng với vợ của Vân Thiên Lâm.
“Chuyện gì xảy ra?” Bác sĩ chủ trì khoa chỉnh hình xoay người, vừa thấy Lăng Phong với Vân Thiên Lâm thì sợ tới mức thiếu chút nữa cây bút cầm trên rơi xuống đất, hai vị thân phận quyền quý này, thế nhưng lại xuất hiện ở phòng bệnh này, thật làm cho người khác muốn động kinh.
“Người bệnh vừa rồi có chút kích động, chúng tôi đã cho cô ấy một ít thuốc an thần, cô ấy tỉnh lại sẽ cảm thấy tốt hơn. Người nhà của bệnh nhân, vẫn là nên khuyên nhủ cô ấy cho tốt, tích cực với bệnh viện phối hợp trị liệu, như vậy vết thương mới mau lành.”
Bác sĩ dặn dò xong, toàn bộ phòng bệnh lại trở về một trạng thái yên tĩnh đến lạnh lùng, không ai nói chuyện. Lăng Phong đứng ở cửa, qua thật lâu Vân Thiên Lâm mới cất bước đi vào, tiến qua.
Bác sĩ hộ lý thấy tình huống này liền nhanh chóng rút lui chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, Lăng Phong đi theo phía Vân Thiên Lâm.
Chu Nhã Tĩnh trong lòng một trận không vui, Lăng Phong vẫn giống như trước đây, không biết điều, lúc nào cũng thích cản trở giữa cô và Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm, đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới, lần đầu tiên về nước lại bị mọi người bắt gặp dáng vẻ này, em hiện tại nhất định rất khó xem.
Chu Nhã Tĩnh hiện tại mặc một quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, nói khó coi cũng không phải. Chỉ là bình thường Chu Nhã Tĩnh rất coi trọng về mặt hình thức, bề ngoài lúc nào cũng phải hoàn hảo trong mắt người khác, nếu như so sánh với lúc trước thì là khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.