Chương 159: Chẳng lẽ anh nên đứng nhìn người khác tán tỉnh vợ mình?
Mỹ Tiên Faye
18/09/2024
' Anh ăn không hợp khẩu vị sao?"_Tiểu Thư buông đũa xuống hỏi.
" Cháu ăn thêm chút nữa đi. Những gì mà cháu làm cho Tiểu Thư, bác biết bữa cơm hôm nay không thể đền đáp hết được."
Dạ không có. Ở công ty cháu có chút việc gấp. Nếu có dịp khác cháu lại đến nhé."
Cố Hằng cúi đầu chào phu nhân. Anh ta định ra xe về ngay.
||
" Tôi tiễn anh."_cô cũng đứng dậy rồi đi theo anh ta ra ngoài.
Huỳnh Thiên Minh đang ăn nhưng nuốt không trôi nữa, anh nhìn đâu cũng thấy
ghen cả. Thiên Thành thấy ba có biểu hiện lạ liền trêu chọc.
" Chú à. Mặt chú đỏ giống như mới ăn trúng mấy quả ớt vậy."
Đúng vậy là ba mới ăn trúng ớt nên rất cay.
Bên ngoài cô đưa Cố Hằng ra tới xe. Anh ta chưa về ngay mà đứng lại nói chút chuyện.
" Cảm ơn vì bữa ăn hôm nay. Bác gái và cô đều rất tốt bụng"
" Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ tôi. Sau này có thể chúng ta không còn gặp nhau nhiều nữa. Nhưng mà khi nào anh đến tôi đều sẽ tiếp đón nồng hậu."
Cô nói như vậy là vì muốn vạch rõ ranh giới với Cố Hằng, hơn nữa hai người họ cũng không có lý do gì để gặp nhau thường xuyên như trước đây nữa. Nếu anh muốn gặp Tiểu Thành thì cứ đến, nhưng để gặp cô thì lại khác.
" Cô và Huỳnh Thiên Minh quay lại với nhau rồi sao?"
Không có. Tôi và anh ấy vẫn như cũ."
Cố Hằng đặt tay lên vai cô, ánh mắt anh ta tha thiết có nhiều điều muốn nói.
Đừng quay lại được không. Tôi xin cô đó."
' Tôi không hiểu ý anh..."
" Tôi không muốn thấy cô tổn thương, tôi sắp ra nước ngoài định cư rồi. Lần này đi không biết khi nào về lại."
Ra nước ngoài định cư sao? Cô không nghĩ đến kiểu xa cách này. Như vậy sau này càng khó gặp nhau hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, Cố Hằng cũng nên bắt đầu cuộc sống mới, anh ta không nên nhớ mãi một người như cô vì vốn dĩ không có kết quả.
Huỳnh Thiên Minh ở bên trong chờ cô một hồi lâu nhưng chưa thấy vào lại, anh quyết định ra ngoài tìm cô. Anh thấy Cố Hằng đang nắm tay cô liền không chịu được mà muốn chạy lại đấm cho anh ta một cái.
Thấy Huỳnh Thiên Minh đang tiến về phía mình, Cố Hằng cố nói với cô thêm mấy câu nữa trước khi rời đi.
Ngày mai tôi chờ cô ở chỗ cũ. Nhất định phải đến đó. Không gặp không về."
" Nè. Cố Hằng anh muốn gì hả? Muốn công khai quyến rũ vợ tôi à?"_Huỳnh Thiên Minh nắm lấy cổ áo đẩy anh ta lùi lại sát vào xe.
" Anh không có bản lĩnh sao phải sợ tôi cướp mất vợ của anh chứ?"_Cố Hằng cười rồi chăm chọc.
'Mẹ kiếp thằng khốn."
" Thiên Minh mau dừng lại đi, thả anh ta ra. Anh có nghe không?"_cô la lớn.
Huỳnh Thiên Minh bây giờ chỉ muốn vung tay đấm thẳng vào mặt anh ta, nhưng anh lại không làm vậy, anh hít một hơi sâu, sau đó đấm vào cửa kính xe ở đằng sau, khiến lớp kính đó vỡ tan ra.
" Anh làm gì vậy? Điên rồi hả."_cô bất ngờ vì thấy máu chảy dài từ tay anh xuống.
Cút."_Huỳnh Thiên Minh đuổi anh ta đi.
Cố Hằng chỉ nhìn cô một cái rồi lên xe rời đi. Huỳnh Thiên Minh đứng đó, tay anh vẫn cung lại hình nấm đắm, nhưng những mảnh vỡ của kính xe gâm vào tay khiến máu chảy ra không ngừng, còn nhỏ luôn cả giọt xuống mặt sân.
Huỳnh Thiên Minh anh điên rồi sao? Hết lần này tới lần khác tự làm tổn
thương mình? Anh không cảm thấy đau hả?"_cô nắm lấy tay anh vạch ra rồi kiểm tra vết thương, máu vấy luôn cả vào tay cô.
'Đúng anh điên rồi. Anh đang muốn giết người"
Cô sững sờ khi nghe câu nói đó. Cô kéo anh vào trong nhà.
'Được rồi. Vào nhà đi. Máu chảy quá chừng rồi."
Cô kéo tay anh đi, nhưng anh lại không muốn đi mà đứng đờ người ra đó.
" Anh ta đã nói những gì với em vậy?"
'Không có gì quan trọng hơn việc cầm máu cho anh bây giờ hết."
' Anh ta tỏ tình với em đúng không?"
Anh hỏi như đang muốn chất vấn cô vậy.
" Muốn biết đúng không? Vào trong đi rồi sẽ nói cho anh biết"
Chỉ có như vậy anh mới chịu theo cô vào nhà. Phu nhân vừa thấy tay con rễ toàn là máu liền hốt hoảng.
" Có chuyện gì xảy ra vậy? Con vừa đụng trúng đâu à? Để mẹ lên lầu lấy hộp cứu thương.
Thiên Thành thấy vậy cũng chạy lại hóng chuyện, nó thấy tay anh chi chít vết thương liền nhăn mặt rồi ôm chầm lấy mẹ.
'Mẹ ơi, chú ấy bị sao vậy?"
" Con ra kia ngồi để mẹ khử trùng vết thương cho ba. Ngoan nào."
Nó nghe lời cô răm rắp. Phu nhân đem đồ xuống tới liền đưa cho con gái sơ cứu ngay. Còn có cả mấy mảnh vỡ dính vào tay anh, cô phải lấy dụng cụ để gắp ra.
' Anh không biết đau là gì hả? Sau này bớt làm mấy chuyện ngu ngốc không biết suy nghĩ lại đi"
Chẳng lẽ anh nên đứng nhìn người khác tán tỉnh vợ mình mà không làm gì sao?"
" Ai là vợ của anh chứ...
Huỳnh Thiên Minh nghe cây này còn đau hơn là cả tay của anh bị thương nữa. Anh trầm mặt xuống không nói thêm câu nào nữa.
" Cháu ăn thêm chút nữa đi. Những gì mà cháu làm cho Tiểu Thư, bác biết bữa cơm hôm nay không thể đền đáp hết được."
Dạ không có. Ở công ty cháu có chút việc gấp. Nếu có dịp khác cháu lại đến nhé."
Cố Hằng cúi đầu chào phu nhân. Anh ta định ra xe về ngay.
||
" Tôi tiễn anh."_cô cũng đứng dậy rồi đi theo anh ta ra ngoài.
Huỳnh Thiên Minh đang ăn nhưng nuốt không trôi nữa, anh nhìn đâu cũng thấy
ghen cả. Thiên Thành thấy ba có biểu hiện lạ liền trêu chọc.
" Chú à. Mặt chú đỏ giống như mới ăn trúng mấy quả ớt vậy."
Đúng vậy là ba mới ăn trúng ớt nên rất cay.
Bên ngoài cô đưa Cố Hằng ra tới xe. Anh ta chưa về ngay mà đứng lại nói chút chuyện.
" Cảm ơn vì bữa ăn hôm nay. Bác gái và cô đều rất tốt bụng"
" Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ tôi. Sau này có thể chúng ta không còn gặp nhau nhiều nữa. Nhưng mà khi nào anh đến tôi đều sẽ tiếp đón nồng hậu."
Cô nói như vậy là vì muốn vạch rõ ranh giới với Cố Hằng, hơn nữa hai người họ cũng không có lý do gì để gặp nhau thường xuyên như trước đây nữa. Nếu anh muốn gặp Tiểu Thành thì cứ đến, nhưng để gặp cô thì lại khác.
" Cô và Huỳnh Thiên Minh quay lại với nhau rồi sao?"
Không có. Tôi và anh ấy vẫn như cũ."
Cố Hằng đặt tay lên vai cô, ánh mắt anh ta tha thiết có nhiều điều muốn nói.
Đừng quay lại được không. Tôi xin cô đó."
' Tôi không hiểu ý anh..."
" Tôi không muốn thấy cô tổn thương, tôi sắp ra nước ngoài định cư rồi. Lần này đi không biết khi nào về lại."
Ra nước ngoài định cư sao? Cô không nghĩ đến kiểu xa cách này. Như vậy sau này càng khó gặp nhau hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, Cố Hằng cũng nên bắt đầu cuộc sống mới, anh ta không nên nhớ mãi một người như cô vì vốn dĩ không có kết quả.
Huỳnh Thiên Minh ở bên trong chờ cô một hồi lâu nhưng chưa thấy vào lại, anh quyết định ra ngoài tìm cô. Anh thấy Cố Hằng đang nắm tay cô liền không chịu được mà muốn chạy lại đấm cho anh ta một cái.
Thấy Huỳnh Thiên Minh đang tiến về phía mình, Cố Hằng cố nói với cô thêm mấy câu nữa trước khi rời đi.
Ngày mai tôi chờ cô ở chỗ cũ. Nhất định phải đến đó. Không gặp không về."
" Nè. Cố Hằng anh muốn gì hả? Muốn công khai quyến rũ vợ tôi à?"_Huỳnh Thiên Minh nắm lấy cổ áo đẩy anh ta lùi lại sát vào xe.
" Anh không có bản lĩnh sao phải sợ tôi cướp mất vợ của anh chứ?"_Cố Hằng cười rồi chăm chọc.
'Mẹ kiếp thằng khốn."
" Thiên Minh mau dừng lại đi, thả anh ta ra. Anh có nghe không?"_cô la lớn.
Huỳnh Thiên Minh bây giờ chỉ muốn vung tay đấm thẳng vào mặt anh ta, nhưng anh lại không làm vậy, anh hít một hơi sâu, sau đó đấm vào cửa kính xe ở đằng sau, khiến lớp kính đó vỡ tan ra.
" Anh làm gì vậy? Điên rồi hả."_cô bất ngờ vì thấy máu chảy dài từ tay anh xuống.
Cút."_Huỳnh Thiên Minh đuổi anh ta đi.
Cố Hằng chỉ nhìn cô một cái rồi lên xe rời đi. Huỳnh Thiên Minh đứng đó, tay anh vẫn cung lại hình nấm đắm, nhưng những mảnh vỡ của kính xe gâm vào tay khiến máu chảy ra không ngừng, còn nhỏ luôn cả giọt xuống mặt sân.
Huỳnh Thiên Minh anh điên rồi sao? Hết lần này tới lần khác tự làm tổn
thương mình? Anh không cảm thấy đau hả?"_cô nắm lấy tay anh vạch ra rồi kiểm tra vết thương, máu vấy luôn cả vào tay cô.
'Đúng anh điên rồi. Anh đang muốn giết người"
Cô sững sờ khi nghe câu nói đó. Cô kéo anh vào trong nhà.
'Được rồi. Vào nhà đi. Máu chảy quá chừng rồi."
Cô kéo tay anh đi, nhưng anh lại không muốn đi mà đứng đờ người ra đó.
" Anh ta đã nói những gì với em vậy?"
'Không có gì quan trọng hơn việc cầm máu cho anh bây giờ hết."
' Anh ta tỏ tình với em đúng không?"
Anh hỏi như đang muốn chất vấn cô vậy.
" Muốn biết đúng không? Vào trong đi rồi sẽ nói cho anh biết"
Chỉ có như vậy anh mới chịu theo cô vào nhà. Phu nhân vừa thấy tay con rễ toàn là máu liền hốt hoảng.
" Có chuyện gì xảy ra vậy? Con vừa đụng trúng đâu à? Để mẹ lên lầu lấy hộp cứu thương.
Thiên Thành thấy vậy cũng chạy lại hóng chuyện, nó thấy tay anh chi chít vết thương liền nhăn mặt rồi ôm chầm lấy mẹ.
'Mẹ ơi, chú ấy bị sao vậy?"
" Con ra kia ngồi để mẹ khử trùng vết thương cho ba. Ngoan nào."
Nó nghe lời cô răm rắp. Phu nhân đem đồ xuống tới liền đưa cho con gái sơ cứu ngay. Còn có cả mấy mảnh vỡ dính vào tay anh, cô phải lấy dụng cụ để gắp ra.
' Anh không biết đau là gì hả? Sau này bớt làm mấy chuyện ngu ngốc không biết suy nghĩ lại đi"
Chẳng lẽ anh nên đứng nhìn người khác tán tỉnh vợ mình mà không làm gì sao?"
" Ai là vợ của anh chứ...
Huỳnh Thiên Minh nghe cây này còn đau hơn là cả tay của anh bị thương nữa. Anh trầm mặt xuống không nói thêm câu nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.