Chương 133: Con sẽ gặp cô ấy lần nữa để nói chuyện nghiêm túc
Mỹ Tiên Faye
09/07/2024
Cô xua đẩy Huỳnh Thiên Minh ra khỏi phòng, mở cửa tiễn anh ra khỏi nhà.
“ Rầm.”_tiếng đóng cửa.
Anh vẫn đứng đó chưa chịu rời đi, gặp được cô một chút xem ra cũng đủ mãn nguyện rồi. Được một lúc anh cũng chịu đi. Bởi vì anh biết nơi ở của cô rồi, sau này không sợ không thể gặp lại, trừ khi…trừ khi cô trốn anh thêm lần nữa.
Cô ra ban công nhìn thấy anh rời đi mà lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỗ này không còn bí mật nữa rồi, mới dọn đến lại phải dọn đi sao.
Đột nhiên bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, nhưng cô vừa trông thấy Huỳnh Thiên Minh đi rồi. Vậy lại là ai có thể tới đây.
Là Cố Hằng tới, anh ta biết cô chuyển đến đây nên cũng tiện đường sang hỏi thăm.
“ Tôi đến không phiền chứ?”_hắn hỏi cô.
“ Anh vào nhà đi. Sớm vậy anh đến có việc gì nhỉ?”
“ Chỉ là nghe nói cô thuê phòng ở gần đây nên muốn đến xem như thế nào thôi. À đúng rồi, tôi vừa trông thấy Huỳnh Thiên Minh cũng bước ra từ đây. Anh ta nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?”
“ Ừm.”_cô gật đầu không muốn nói thêm về chuyện này.
Cố Hằng đưa cho cô một số đồ dùng cần thiết mà anh ta chuẩn bị mang tới.
“ Đây là gì vậy?”
“ Chỉ là ít đồ dùng thiết yếu cho cô và Tiểu Thành.”
“ Cảm ơn anh. Phiền anh nhiều rồi.”
Cô vào trong rót một ly nước, còn Cố Hằng thì ngồi xuống ghế, anh ta nhìn sơ qua một lượt căn phòng.
“ Anh uống nước đi.”_cô mời.
“ Tiểu Thành không có ở đây sao?”
“ À Tiểu Thành đang ở nhà ông bà ngoại. Bà thích cháu như vậy, hơn nữa nó cũng mới về nước. Tôi cho nó ở tạm đó chơi vài hôm với ông bà.”
Hắn uống một ngụm nước song đặt cốc xuống bàn lại tiếp chuyện.
“ Huỳnh Thiên Minh có làm khó cô không?”
“ Anh ta thì có thể làm gì chứ. Ban nãy cũng là tôi đuổi anh ta ra khỏi nhà.”
“ Hai người đã nói rõ mọi chuyện với nhau chưa?”
“ Tôi và anh ấy vốn dĩ không có gì để nói hết. Cảm ơn anh đã luôn quan tâm tôi nhiều như vậy. Nhưng mà tôi xin phép, tôi không muốn nói quá nhiều chuyện về Huỳnh Thiên Minh với anh.”
“ Cũng phải…là do tôi hỏi quá nhiều. Xin lỗi.”
Cố Hằng mặc dù ở bên cạnh cô trong thời gian qua, nhưng hắn luôn không có cơ hội với cô. Bởi vì cô chỉ xem hắn là bạn. Mặc dù hắn thay đổi tích cực như vậy, nhưng vẫn không thể lấy được lòng cô.
“ Tôi đến đây chỉ để đưa cho cô và Tiểu Thành ít đồ thôi. Khi nào Thiên Thành về lại tôi sẽ tới thăm thằng bé. Tôi xin phép về trước nhé.”
“ Cảm ơn anh. Xin lỗi nếu tôi có nói gì quá lời.”
“ Không sao.”
…
Huỳnh Thiên Minh bất lực trở về nhà, vừa về đến nhà đã thấy mẹ anh ngồi ở sảnh đợi sẵn. Bà thấy anh liền đứng dậy hỏi chuyện.
“ Mẹ nghe nói con đã gặp Tiểu Thư rồi? Bây giờ nó đang sống ở đâu vậy? Nó vẫn khỏe chứ? Mấy năm nay nó đã đi đâu vậy?”
“ Cô ấy vẫn khỏe. Nhưng cô ấy không muốn về nhà. Cô ấy còn nói lần này về là để ly hôn.”
Phu nhân nghe xong liền như chết sững, mấy năm trôi qua cứ ngỡ mọi chuyện đã nguôi ngoai, nhưng xem ra lần này cô về quyết tâm như vậy. Cho dù bà đứng ra mặt cho anh, có lẽ cũng không thay đổi được gì.
“ Con đã nói những gì với nó rồi?”
“ Con nói xin lỗi cô ấy về những chuyện trong quá khứ, mong cô ấy tha thứ và trở về nhà. Nhưng cô ấy, ánh mắt đó không còn như xưa nữa. Cô ấy đã mạnh mẽ hơn 4 năm trước rất nhiều.”
“ 4 năm qua nó phải sống một mình, nếu nó không mạnh mẽ thì ai sẽ bảo vệ nó chứ. Mẹ nghĩ con không nên ép buộc Tiểu Thư phải trở về với con. Con phải để mọi thứ từ từ, rồi nó sẽ nhận ra tình cảm thật sự của con. Ép buộc chỉ khiến mọi thứ đi xa hơn thôi.”
Huỳnh Thiên Minh không nghĩ được nhiều như vậy, gặp được cô là anh đã vui mừng đến mức chết đi sống lại rồi. Nhưng bà ấy nói cũng rất đúng. Với tình hình hiện tại, muốn cô chấp nhận anh lần nữa là điều không dễ dàng, khuất mắt trong lòng vô vẫn chưa được tỏ.
“ Con sẽ gặp cô ấy lần nữa để nói chuyện nghiêm túc.”_Huỳnh Thiên Minh nói.
“ Mẹ nghe tin về nó mẹ rất mừng. Hi vọng con sẽ đưa Tiểu Thư về lại Huỳnh gia chúng ta. Mẹ không muốn mất đứa con dâu tốt như vậy. Là gia đình chúng ta đã có lỗi với nó.”
“ Gia đình chúng ta không có lỗi. Đó là lỗi của con. Là con không chịu tin cô ấy.”
Huỳnh Thiên Minh từng vì đứa bé mà không phân biệt đúng sai. Bây giờ anh vô cùng hối hận, năm đó khao khát làm ba đã lấn át lý trí anh, tới nỗi anh suýt tin lời Kim Nguyên. Nhưng nếu lúc đó anh chọn tin cô, có lẽ cô đã nói cho anh biết chuyện mình mang thai. Và có lẽ bây giờ hai người họ nên sống rất hạnh phúc.
…
Cô bắt xe về nhà để đón Thiên Thành. Thằng bé ham chơi đến nỗi không hay là mẹ đã đến.
“ Thiên Thành ở đây có ngoan không mẹ? Nó có làm phiền mẹ không ạ?”
“ Nó đáng yêu như vậy. Con xem nó tự chơi một mình có cần mẹ chơi cùng đâu. Mẹ chỉ ngồi trông chừng nó thôi.”
“ Rầm.”_tiếng đóng cửa.
Anh vẫn đứng đó chưa chịu rời đi, gặp được cô một chút xem ra cũng đủ mãn nguyện rồi. Được một lúc anh cũng chịu đi. Bởi vì anh biết nơi ở của cô rồi, sau này không sợ không thể gặp lại, trừ khi…trừ khi cô trốn anh thêm lần nữa.
Cô ra ban công nhìn thấy anh rời đi mà lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỗ này không còn bí mật nữa rồi, mới dọn đến lại phải dọn đi sao.
Đột nhiên bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, nhưng cô vừa trông thấy Huỳnh Thiên Minh đi rồi. Vậy lại là ai có thể tới đây.
Là Cố Hằng tới, anh ta biết cô chuyển đến đây nên cũng tiện đường sang hỏi thăm.
“ Tôi đến không phiền chứ?”_hắn hỏi cô.
“ Anh vào nhà đi. Sớm vậy anh đến có việc gì nhỉ?”
“ Chỉ là nghe nói cô thuê phòng ở gần đây nên muốn đến xem như thế nào thôi. À đúng rồi, tôi vừa trông thấy Huỳnh Thiên Minh cũng bước ra từ đây. Anh ta nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?”
“ Ừm.”_cô gật đầu không muốn nói thêm về chuyện này.
Cố Hằng đưa cho cô một số đồ dùng cần thiết mà anh ta chuẩn bị mang tới.
“ Đây là gì vậy?”
“ Chỉ là ít đồ dùng thiết yếu cho cô và Tiểu Thành.”
“ Cảm ơn anh. Phiền anh nhiều rồi.”
Cô vào trong rót một ly nước, còn Cố Hằng thì ngồi xuống ghế, anh ta nhìn sơ qua một lượt căn phòng.
“ Anh uống nước đi.”_cô mời.
“ Tiểu Thành không có ở đây sao?”
“ À Tiểu Thành đang ở nhà ông bà ngoại. Bà thích cháu như vậy, hơn nữa nó cũng mới về nước. Tôi cho nó ở tạm đó chơi vài hôm với ông bà.”
Hắn uống một ngụm nước song đặt cốc xuống bàn lại tiếp chuyện.
“ Huỳnh Thiên Minh có làm khó cô không?”
“ Anh ta thì có thể làm gì chứ. Ban nãy cũng là tôi đuổi anh ta ra khỏi nhà.”
“ Hai người đã nói rõ mọi chuyện với nhau chưa?”
“ Tôi và anh ấy vốn dĩ không có gì để nói hết. Cảm ơn anh đã luôn quan tâm tôi nhiều như vậy. Nhưng mà tôi xin phép, tôi không muốn nói quá nhiều chuyện về Huỳnh Thiên Minh với anh.”
“ Cũng phải…là do tôi hỏi quá nhiều. Xin lỗi.”
Cố Hằng mặc dù ở bên cạnh cô trong thời gian qua, nhưng hắn luôn không có cơ hội với cô. Bởi vì cô chỉ xem hắn là bạn. Mặc dù hắn thay đổi tích cực như vậy, nhưng vẫn không thể lấy được lòng cô.
“ Tôi đến đây chỉ để đưa cho cô và Tiểu Thành ít đồ thôi. Khi nào Thiên Thành về lại tôi sẽ tới thăm thằng bé. Tôi xin phép về trước nhé.”
“ Cảm ơn anh. Xin lỗi nếu tôi có nói gì quá lời.”
“ Không sao.”
…
Huỳnh Thiên Minh bất lực trở về nhà, vừa về đến nhà đã thấy mẹ anh ngồi ở sảnh đợi sẵn. Bà thấy anh liền đứng dậy hỏi chuyện.
“ Mẹ nghe nói con đã gặp Tiểu Thư rồi? Bây giờ nó đang sống ở đâu vậy? Nó vẫn khỏe chứ? Mấy năm nay nó đã đi đâu vậy?”
“ Cô ấy vẫn khỏe. Nhưng cô ấy không muốn về nhà. Cô ấy còn nói lần này về là để ly hôn.”
Phu nhân nghe xong liền như chết sững, mấy năm trôi qua cứ ngỡ mọi chuyện đã nguôi ngoai, nhưng xem ra lần này cô về quyết tâm như vậy. Cho dù bà đứng ra mặt cho anh, có lẽ cũng không thay đổi được gì.
“ Con đã nói những gì với nó rồi?”
“ Con nói xin lỗi cô ấy về những chuyện trong quá khứ, mong cô ấy tha thứ và trở về nhà. Nhưng cô ấy, ánh mắt đó không còn như xưa nữa. Cô ấy đã mạnh mẽ hơn 4 năm trước rất nhiều.”
“ 4 năm qua nó phải sống một mình, nếu nó không mạnh mẽ thì ai sẽ bảo vệ nó chứ. Mẹ nghĩ con không nên ép buộc Tiểu Thư phải trở về với con. Con phải để mọi thứ từ từ, rồi nó sẽ nhận ra tình cảm thật sự của con. Ép buộc chỉ khiến mọi thứ đi xa hơn thôi.”
Huỳnh Thiên Minh không nghĩ được nhiều như vậy, gặp được cô là anh đã vui mừng đến mức chết đi sống lại rồi. Nhưng bà ấy nói cũng rất đúng. Với tình hình hiện tại, muốn cô chấp nhận anh lần nữa là điều không dễ dàng, khuất mắt trong lòng vô vẫn chưa được tỏ.
“ Con sẽ gặp cô ấy lần nữa để nói chuyện nghiêm túc.”_Huỳnh Thiên Minh nói.
“ Mẹ nghe tin về nó mẹ rất mừng. Hi vọng con sẽ đưa Tiểu Thư về lại Huỳnh gia chúng ta. Mẹ không muốn mất đứa con dâu tốt như vậy. Là gia đình chúng ta đã có lỗi với nó.”
“ Gia đình chúng ta không có lỗi. Đó là lỗi của con. Là con không chịu tin cô ấy.”
Huỳnh Thiên Minh từng vì đứa bé mà không phân biệt đúng sai. Bây giờ anh vô cùng hối hận, năm đó khao khát làm ba đã lấn át lý trí anh, tới nỗi anh suýt tin lời Kim Nguyên. Nhưng nếu lúc đó anh chọn tin cô, có lẽ cô đã nói cho anh biết chuyện mình mang thai. Và có lẽ bây giờ hai người họ nên sống rất hạnh phúc.
…
Cô bắt xe về nhà để đón Thiên Thành. Thằng bé ham chơi đến nỗi không hay là mẹ đã đến.
“ Thiên Thành ở đây có ngoan không mẹ? Nó có làm phiền mẹ không ạ?”
“ Nó đáng yêu như vậy. Con xem nó tự chơi một mình có cần mẹ chơi cùng đâu. Mẹ chỉ ngồi trông chừng nó thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.