Chương 79: Em nói rất rất yêu anh
Mỹ Tiên Faye
21/03/2024
Anh tiến về phía cô, một lần nữa bế cô lên giường, đắp chăn cho cô.
“ Anh vẫn chưa ngủ sao?”
“ Anh phải ở đây đợi vợ của anh ra rồi mới đi ngủ được chứ.”
“ Anh mau nghĩ ngơi đi. Mai còn nhiều việc ở công ty cần sử lý nữa.”
“ Những lời em nói lúc nãy là thật lòng đúng không?”
Lúc đó cô mơ mơ màng màng nên cũng không nhớ được mình đã nói gì. Nhưng có vẻ khiến anh quan tâm quá.
“ Em đã nói gì vậy?”
“ Em nói rất rất yêu anh.”
“ Em…em không nhớ nữa.”
Anh nhìn gương mặt khó xử của cô mà không nhịn được cười. Ngượng ngùng mà cũng trông rất đáng yêu nữa.
“ Được rồi không chọc em nữa. Mau nghĩ ngơi đi.”
Anh cũng nằm xuống giường vòng tay qua cổ cô để cô nằm trên cánh tay anh. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy đúng là có chút đỏ mặt. Nhưng vẫn dúi người vào người anh rồi nhắm tịt mắt.
Sáng hôm sau…
Hai người cùng nhau xuống lầu chuẩn bị đến công ty. Bà đã chờ ngay dưới sảnh đợi hai người.
“ Hai đứa không ăn sáng rồi mới đi làm à?”_bà hỏi.
“ Không cần đâu bà. Cháu không thấy đói ạ.”_anh nói.
Bà nhìn thoạt qua cô một cái, biểu hiện của cô hôm nay trông có vẻ còn đuối sức, bà liền nghĩ chuyện tốt tối qua mà mình làm chắc thành công rồi.
“ Tiểu Thư sắc mặt con không được tốt. Tối qua ngủ không ngon à?”
Cô chỉ biết cười trừ một cái, đúng là bây giờ cô có hơi mệt. Nhưng làm sao lại nói chuyện tối qua cho bà nghe được, cô phải giả vờ như không có gì khác thường hết.
“ Đúng rồi bà. Cô ấy không được khỏe lắm, lỗi tại cháu hết.”_Huỳnh Thiên Minh hẫng tay trên mà giải thích với bà.
Anh rất thích suy nghĩ của bà, chi bằng nói đại vài câu cho bà vui vẻ cũng không mất mác gì.
“ Chắc là do canh của bà chưa đủ bổ. Hay tối nay bà lại nấu thêm cho hai đứa.”
“ Không cần đâu bà ạ.”_cô vội vàng mà từ chối.
“ Đúng rồi đó ạ. Canh của bà ngon như vậy, bà cứ cho bọn cháu ăn hoài, đến lúc bà không còn ở đây, không ai nấu cho bọn cháu ăn. Như vậy không phải rất khó chịu sao…”_anh cũng từ chối nhưng mà theo cách khác.
||||| Truyện đề cử: Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em? |||||
Cô kéo tay Huỳnh Thiên Minh, tỏ ý bảo anh đừng nói nữa. Từ chối như vậy cô cũng sợ bà sẽ buồn.
“ Không sao. Khi nào bà về nhà, bà sẽ căn dặn nhà bếp mỗi tuần nấu cho hai đứa tẩm bổ một lần. Như vậy hai đứa không cần sợ, không có bà vẫn có người nấu cho hai đứa ăn.”
Cô và anh chỉ biết nhìn nhau, đúng là người lớn như bà, sống mấy chục năm quả thật cao tay mà.
“ Bà à. Bọn cháu đến công ty nhé. Tối đến lại về gặp bà.”_cô nói.
“ Ừm. Hai đứa đi đi.”
Anh và cô ra xe cùng nhau đến công ty.
Ở công ty.
“ Tiểu Thư. Huỳnh Tổng muốn gặp cô đấy.”
Vừa đến công ty, Linh Đan đã nhắn liền ngay với cô. Cô cũng vội cất đồ vào bàn làm việc rồi đến phòng tìm anh.
Huỳnh Thiên Ân ngồi trong văn phòng, nghe tiếng gõ cửa liền biết là cô nên không e ngại liền mời vào.
“ Anh gọi em có việc gì ạ?”_cô hỏi.
“ Gần đây anh có đi gặp Cố Tổng để bàn công việc. Nhưng anh ta hoàn toàn không hứng thú. Anh ta chỉ muốn em ra mặt. Thật ra anh không định nói với em. Nhưng dự án này khá quan trọng với công ty. Anh cũng không biết nên làm như thế nào cho hợp lý nữa.”
“ Vẫn là chuyện đó sao. Em cảm thấy Cố Tổng này không phải người đàng hoàng.”
Anh ngồi xuống ghế sofa rót một ly trà đưa cho cô. Nhưng cô chỉ nhận lấy chứ không uống. Cô đặt tách trà xuống bàn.
“ Cố gia là đối tác lớn, nhưng Cố Tổng đó quả thật kì quái. Anh cũng không hiểu được là anh ta muốn gì từ chúng ta.”
Xem ra cần cô phải ra mặt thì chuyện này mới giải quyết được.
“ Anh cho em số điện thoại của anh ta đi. Em sẽ liên lạc rồi hẹn anh ta bàn bạc công việc.”
“ Nhưng mà…anh cảm thấy không an toàn cho em. Hay là khi nào em hẹn anh ta. Anh sẽ đi cùng em.”
“ Ừm. Anh đưa số liên lạc cho em đi.”
Thật ra cô muốn tự mình giải quyết hơn, lần trước xém chút nữa cô và Thiên Ân bị gày bẫy rồi, lần này cô không muốn chuyện đó lại tiếp diễn.
Anh lấy trong tập hồ sơ ra danh thiếp của Cố Tổng rồi đưa cho cô. Cô cầm trên tay ngấm nghía một lúc.
“ Chuyện này em có nói với Thiên Minh chưa?”_anh hỏi cô.
“ Chuyện này cũng không có gì to tác, nên em nghĩ không cần nói với anh ấy. Chỉ là gặp gỡ đối tác thôi mà.”
“ Nhưng mà anh nghĩ em nên nói với nó. Thiên Minh có lẽ không thích Cố Tổng.”
“ Nếu không có chuyện gì nữa. Em xin phép về phòng làm việc nhé.”
Thiên Ân nhìn theo bóng cô cho đến khi cô thật sự rời khỏi. Trở về phòng làm việc, cô sử lý một loạt cho hết công việc hiện tại. Một lúc sau, cô cầm danh thiếp của Cố Tổng kia ra xem, cô chủ động kết bạn rồi nhắn tin cho anh ta để hẹn gặp mặt.
“ Chào Cố Tổng. Tôi là Trịnh Tiểu Thư, việc hợp tác của chúng ta vẫn tiến triển tốt đúng chứ. Nghe nói anh muốn tôi là người đại diện cho công ty bàn bạc trực tiếp công việc với anh. Vậy cho hỏi khi nào anh có thời gian? Chúng ta gặp nhau bàn công việc ạ?”_nội dung tin nhắn cô gửi.
“ Anh vẫn chưa ngủ sao?”
“ Anh phải ở đây đợi vợ của anh ra rồi mới đi ngủ được chứ.”
“ Anh mau nghĩ ngơi đi. Mai còn nhiều việc ở công ty cần sử lý nữa.”
“ Những lời em nói lúc nãy là thật lòng đúng không?”
Lúc đó cô mơ mơ màng màng nên cũng không nhớ được mình đã nói gì. Nhưng có vẻ khiến anh quan tâm quá.
“ Em đã nói gì vậy?”
“ Em nói rất rất yêu anh.”
“ Em…em không nhớ nữa.”
Anh nhìn gương mặt khó xử của cô mà không nhịn được cười. Ngượng ngùng mà cũng trông rất đáng yêu nữa.
“ Được rồi không chọc em nữa. Mau nghĩ ngơi đi.”
Anh cũng nằm xuống giường vòng tay qua cổ cô để cô nằm trên cánh tay anh. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy đúng là có chút đỏ mặt. Nhưng vẫn dúi người vào người anh rồi nhắm tịt mắt.
Sáng hôm sau…
Hai người cùng nhau xuống lầu chuẩn bị đến công ty. Bà đã chờ ngay dưới sảnh đợi hai người.
“ Hai đứa không ăn sáng rồi mới đi làm à?”_bà hỏi.
“ Không cần đâu bà. Cháu không thấy đói ạ.”_anh nói.
Bà nhìn thoạt qua cô một cái, biểu hiện của cô hôm nay trông có vẻ còn đuối sức, bà liền nghĩ chuyện tốt tối qua mà mình làm chắc thành công rồi.
“ Tiểu Thư sắc mặt con không được tốt. Tối qua ngủ không ngon à?”
Cô chỉ biết cười trừ một cái, đúng là bây giờ cô có hơi mệt. Nhưng làm sao lại nói chuyện tối qua cho bà nghe được, cô phải giả vờ như không có gì khác thường hết.
“ Đúng rồi bà. Cô ấy không được khỏe lắm, lỗi tại cháu hết.”_Huỳnh Thiên Minh hẫng tay trên mà giải thích với bà.
Anh rất thích suy nghĩ của bà, chi bằng nói đại vài câu cho bà vui vẻ cũng không mất mác gì.
“ Chắc là do canh của bà chưa đủ bổ. Hay tối nay bà lại nấu thêm cho hai đứa.”
“ Không cần đâu bà ạ.”_cô vội vàng mà từ chối.
“ Đúng rồi đó ạ. Canh của bà ngon như vậy, bà cứ cho bọn cháu ăn hoài, đến lúc bà không còn ở đây, không ai nấu cho bọn cháu ăn. Như vậy không phải rất khó chịu sao…”_anh cũng từ chối nhưng mà theo cách khác.
||||| Truyện đề cử: Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em? |||||
Cô kéo tay Huỳnh Thiên Minh, tỏ ý bảo anh đừng nói nữa. Từ chối như vậy cô cũng sợ bà sẽ buồn.
“ Không sao. Khi nào bà về nhà, bà sẽ căn dặn nhà bếp mỗi tuần nấu cho hai đứa tẩm bổ một lần. Như vậy hai đứa không cần sợ, không có bà vẫn có người nấu cho hai đứa ăn.”
Cô và anh chỉ biết nhìn nhau, đúng là người lớn như bà, sống mấy chục năm quả thật cao tay mà.
“ Bà à. Bọn cháu đến công ty nhé. Tối đến lại về gặp bà.”_cô nói.
“ Ừm. Hai đứa đi đi.”
Anh và cô ra xe cùng nhau đến công ty.
Ở công ty.
“ Tiểu Thư. Huỳnh Tổng muốn gặp cô đấy.”
Vừa đến công ty, Linh Đan đã nhắn liền ngay với cô. Cô cũng vội cất đồ vào bàn làm việc rồi đến phòng tìm anh.
Huỳnh Thiên Ân ngồi trong văn phòng, nghe tiếng gõ cửa liền biết là cô nên không e ngại liền mời vào.
“ Anh gọi em có việc gì ạ?”_cô hỏi.
“ Gần đây anh có đi gặp Cố Tổng để bàn công việc. Nhưng anh ta hoàn toàn không hứng thú. Anh ta chỉ muốn em ra mặt. Thật ra anh không định nói với em. Nhưng dự án này khá quan trọng với công ty. Anh cũng không biết nên làm như thế nào cho hợp lý nữa.”
“ Vẫn là chuyện đó sao. Em cảm thấy Cố Tổng này không phải người đàng hoàng.”
Anh ngồi xuống ghế sofa rót một ly trà đưa cho cô. Nhưng cô chỉ nhận lấy chứ không uống. Cô đặt tách trà xuống bàn.
“ Cố gia là đối tác lớn, nhưng Cố Tổng đó quả thật kì quái. Anh cũng không hiểu được là anh ta muốn gì từ chúng ta.”
Xem ra cần cô phải ra mặt thì chuyện này mới giải quyết được.
“ Anh cho em số điện thoại của anh ta đi. Em sẽ liên lạc rồi hẹn anh ta bàn bạc công việc.”
“ Nhưng mà…anh cảm thấy không an toàn cho em. Hay là khi nào em hẹn anh ta. Anh sẽ đi cùng em.”
“ Ừm. Anh đưa số liên lạc cho em đi.”
Thật ra cô muốn tự mình giải quyết hơn, lần trước xém chút nữa cô và Thiên Ân bị gày bẫy rồi, lần này cô không muốn chuyện đó lại tiếp diễn.
Anh lấy trong tập hồ sơ ra danh thiếp của Cố Tổng rồi đưa cho cô. Cô cầm trên tay ngấm nghía một lúc.
“ Chuyện này em có nói với Thiên Minh chưa?”_anh hỏi cô.
“ Chuyện này cũng không có gì to tác, nên em nghĩ không cần nói với anh ấy. Chỉ là gặp gỡ đối tác thôi mà.”
“ Nhưng mà anh nghĩ em nên nói với nó. Thiên Minh có lẽ không thích Cố Tổng.”
“ Nếu không có chuyện gì nữa. Em xin phép về phòng làm việc nhé.”
Thiên Ân nhìn theo bóng cô cho đến khi cô thật sự rời khỏi. Trở về phòng làm việc, cô sử lý một loạt cho hết công việc hiện tại. Một lúc sau, cô cầm danh thiếp của Cố Tổng kia ra xem, cô chủ động kết bạn rồi nhắn tin cho anh ta để hẹn gặp mặt.
“ Chào Cố Tổng. Tôi là Trịnh Tiểu Thư, việc hợp tác của chúng ta vẫn tiến triển tốt đúng chứ. Nghe nói anh muốn tôi là người đại diện cho công ty bàn bạc trực tiếp công việc với anh. Vậy cho hỏi khi nào anh có thời gian? Chúng ta gặp nhau bàn công việc ạ?”_nội dung tin nhắn cô gửi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.