Chương 138: Không sao. Có được thân xác em cũng không tệ.
Mỹ Tiên Faye
05/08/2024
Người xấu mau thả mẹ ra." _Thiên Thành liên tục đập vào cửa nhưng đều là
vô ích.
Cô vừa bị xé toạc một vai áo, cô quay lại thì Huỳnh Thiên Minh kéo cô nằm gọn xuống giường. Tiểu Thư gần như lộ luôn cả nội y, cô vội che ngực lại, ngay chỗ phần vai vừa rách kia.
'Em nghĩ có thể chạy thoát sao? Người đàn ông đó đâu? Sao anh ta không đến cứu em?"
' Huỳnh Thiên Minh nếu anh dám đụng vào người tôi. Tôi sẽ không tha thứ cho anh"
Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Ân ái thì có gì là sai trái chứ?"
Cô dùng hết sức muốn vùng mình dậy, nhưng anh mạnh quá, cô còn không thể cử động được cổ tay. Tiểu Thư bị anh làm cho đau đến nhăn mặt. Cô biết bây giờ dù có nói gì với anh cũng đều vô nghĩa. Đây không phải Huỳnh Thiên Minh nữa, mà là một con ma men.
" Vợ chồng cái gì chứ? Vợ chồng mà không tin tưởng nhau. Vợ chồng mà không còn tình cảm?"
Ai nói là không còn tình cảm?"_anh khó chịu.
Anh hạ người xuống, hôn từ trên trán cô dọc dài xuống cổ. Anh muốn hôn hết tất cả mọi ngóc ngách trên người cô, muốn cô mãi mãi chỉ nên thuộc về mình anh thôi.
" Biến thái...4 năm trôi qua anh vẫn như vậy. Chỉ giỏi cưỡng bức người khác."Không phải cưỡng bức mà đây là đồng thuận. Chúng ta vẫn là vợ chồng mà? Em quên rồi sao? Để anh nhắc lại cho em nhớ"
Huỳnh Thiên Minh vung tay xé luôn cả phần thân áo còn lại trên người cô, cô hốt hoảng bật dậy chạy ra cửa được mấy bước thì anh lại nhất bỗng cô rồi quăng lên giường. Cả người cô dường như rã rời không còn chút sức.
Cô chấp tay trước ngực theo bản năng, anh chỉ mỉm cười rồi nói.
Người đàn ông đó sẽ không đến phải không? Căn bản là em đang nói dối, chẳng có ai cả.
" Vô liêm sĩ."
Em che cái gì chứ? Anh còn chưa từng thấy qua sao? Hôm nay anh sẽ cho em biết...em chỉ được mãi mãi thuộc về mình anh."
" Chát."_cô tát Huỳnh Thiên Minh một cái.
Nhưng có vẻ không nhầm nhò gì, anh chỉ mím môi rồi cười.
Anh yêu em. Yêu tất cả những gì của em. Cho nên dù em có đánh anh, có muốn giết chết anh. Thì vẫn như thế thôi, anh vẫn luôn yêu em."
" Thả tôi ra. Huỳnh Thiên Minh anh có nghe tôi nói không?"
Anh vốn dĩ là đang mặc kệ cô nói gì, anh ngồi dậy cởi hết cả cúc áo trên người ra. Cô liền kéo chăn che cơ thể mình lại, nhưng anh lại vén chăn rồi quăng vào một góc. Cái chăn vô tình che luôn cả ánh đèn ngủ, bây giờ căn phòng tờ mờ sáng.Huỳnh Thiên Minh một tay bóp cổ cô, trau cho cô nụ hôn của sự ghen tuông. Vành môi cô bị anh cọ sát đến mức đỏ hoe. Cô cắn chặt răng, cố gắng cắn vào môi anh, anh đau nhưng mặc kệ cho cô cắn, anh vẫn không có ý định buông tha.
7:28
Hôn đến chán chường, khóe môi anh chảy cả máu. Anh đưa tay quệt vết máu kia đi.
" Em không những đanh đá mà còn biết cắn người nữa. Nhưng mà anh rất thích, ít nhất thì em vẫn còn để tâm tới anh"
" Thả tôi ra. Chúng ta hơn 4 năm không gặp nhau rồi. Tôi còn có con riêng với người khác nữa. Anh vẫn muốn một trái tim đã thuộc về người khác sao?"
Cô cố tình kích động anh, bởi vì Huỳnh Thiên Minh sẽ không chấp nhận việc cô với ai đó mà còn có con. Chỉ có như vậy thì may ra anh mới chịu buông tha cho cô. Nhưng cách kích động này lại đi ngược lại. Anh không những không mà còn muốn cướp lại cô.
' Trái tim em thuộc về người khác rồi sao? Không sao. Có được thân xác em cũng không tệ."
Anh đứng dậy cởi hết cả đồ trên người ra, ánh đèn tờ mờ nhưng vẫn thấy rất rõ những thứ nổi bật nên thấy. Cô thu người vào một góc, anh liền nắm hai chân cô kéo lại, cởi luôn cả những mảnh nội y còn sót lại. Huỳnh Thiên Minh thành thạo đến lạ, anh lột đồ người khác chỉ trong chớp nhoáng.
Cậu bé của anh chưa hề được tác động gì nhưng lại cương lên sừng sững. Anh dí sát vào mặt cô, nhưng cô hoảng sợ chỉ biết rơi nước mắt.
" Coi như tôi cầu xin anh được không? Tha cho tôi đi. Tôi sẽ không nói nhắc người đàn ông đó nữa."" Có phải quá muộn màng rồi không?"_anh nắm tóc cô.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô sau đó cúi người xuống múc lấy nhũ hoa đang căng đỏ lên kia. Huỳnh Thiên Minh vừa hôn vừa đưa tay nhào nặng bánh bao của cô.
'Mẹ ơi...mẹ ơi..mẹ có sao không?"_bên ngoài Thiên Thành vẫn liên tục gọi mẹ tha thiết.
Huỳnh Thiên Minh...tôi xin anh, đừng làm một đứa trẻ vô tội hoảng loạn. Anh thả tôi ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Chuyện ly hôn tôi cũng có thể xem xét lại." _cô nói.
' Tôi bây giờ chỉ muốn em thôi. Những chuyện khác không còn quan trọng nữa."
Anh liên tục và vồ vập như thể đã dồn nén rất lâu, hôm nay mới được dịp chạm đến cô, không dễ dàng bỏ qua được.
Huỳnh Thiên Minh kéo cô sát lại, vạch hai chân cô ra rồi đặt lên cổ anh. Không cần khúc dạo đầu phức tạp, anh liên tục đẩy ra đẩy vào dồn dập, cô chỉ kịp rên la vài phút sau đó liền mất sức mà ngất đi lúc nào không hay.
vô ích.
Cô vừa bị xé toạc một vai áo, cô quay lại thì Huỳnh Thiên Minh kéo cô nằm gọn xuống giường. Tiểu Thư gần như lộ luôn cả nội y, cô vội che ngực lại, ngay chỗ phần vai vừa rách kia.
'Em nghĩ có thể chạy thoát sao? Người đàn ông đó đâu? Sao anh ta không đến cứu em?"
' Huỳnh Thiên Minh nếu anh dám đụng vào người tôi. Tôi sẽ không tha thứ cho anh"
Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Ân ái thì có gì là sai trái chứ?"
Cô dùng hết sức muốn vùng mình dậy, nhưng anh mạnh quá, cô còn không thể cử động được cổ tay. Tiểu Thư bị anh làm cho đau đến nhăn mặt. Cô biết bây giờ dù có nói gì với anh cũng đều vô nghĩa. Đây không phải Huỳnh Thiên Minh nữa, mà là một con ma men.
" Vợ chồng cái gì chứ? Vợ chồng mà không tin tưởng nhau. Vợ chồng mà không còn tình cảm?"
Ai nói là không còn tình cảm?"_anh khó chịu.
Anh hạ người xuống, hôn từ trên trán cô dọc dài xuống cổ. Anh muốn hôn hết tất cả mọi ngóc ngách trên người cô, muốn cô mãi mãi chỉ nên thuộc về mình anh thôi.
" Biến thái...4 năm trôi qua anh vẫn như vậy. Chỉ giỏi cưỡng bức người khác."Không phải cưỡng bức mà đây là đồng thuận. Chúng ta vẫn là vợ chồng mà? Em quên rồi sao? Để anh nhắc lại cho em nhớ"
Huỳnh Thiên Minh vung tay xé luôn cả phần thân áo còn lại trên người cô, cô hốt hoảng bật dậy chạy ra cửa được mấy bước thì anh lại nhất bỗng cô rồi quăng lên giường. Cả người cô dường như rã rời không còn chút sức.
Cô chấp tay trước ngực theo bản năng, anh chỉ mỉm cười rồi nói.
Người đàn ông đó sẽ không đến phải không? Căn bản là em đang nói dối, chẳng có ai cả.
" Vô liêm sĩ."
Em che cái gì chứ? Anh còn chưa từng thấy qua sao? Hôm nay anh sẽ cho em biết...em chỉ được mãi mãi thuộc về mình anh."
" Chát."_cô tát Huỳnh Thiên Minh một cái.
Nhưng có vẻ không nhầm nhò gì, anh chỉ mím môi rồi cười.
Anh yêu em. Yêu tất cả những gì của em. Cho nên dù em có đánh anh, có muốn giết chết anh. Thì vẫn như thế thôi, anh vẫn luôn yêu em."
" Thả tôi ra. Huỳnh Thiên Minh anh có nghe tôi nói không?"
Anh vốn dĩ là đang mặc kệ cô nói gì, anh ngồi dậy cởi hết cả cúc áo trên người ra. Cô liền kéo chăn che cơ thể mình lại, nhưng anh lại vén chăn rồi quăng vào một góc. Cái chăn vô tình che luôn cả ánh đèn ngủ, bây giờ căn phòng tờ mờ sáng.Huỳnh Thiên Minh một tay bóp cổ cô, trau cho cô nụ hôn của sự ghen tuông. Vành môi cô bị anh cọ sát đến mức đỏ hoe. Cô cắn chặt răng, cố gắng cắn vào môi anh, anh đau nhưng mặc kệ cho cô cắn, anh vẫn không có ý định buông tha.
7:28
Hôn đến chán chường, khóe môi anh chảy cả máu. Anh đưa tay quệt vết máu kia đi.
" Em không những đanh đá mà còn biết cắn người nữa. Nhưng mà anh rất thích, ít nhất thì em vẫn còn để tâm tới anh"
" Thả tôi ra. Chúng ta hơn 4 năm không gặp nhau rồi. Tôi còn có con riêng với người khác nữa. Anh vẫn muốn một trái tim đã thuộc về người khác sao?"
Cô cố tình kích động anh, bởi vì Huỳnh Thiên Minh sẽ không chấp nhận việc cô với ai đó mà còn có con. Chỉ có như vậy thì may ra anh mới chịu buông tha cho cô. Nhưng cách kích động này lại đi ngược lại. Anh không những không mà còn muốn cướp lại cô.
' Trái tim em thuộc về người khác rồi sao? Không sao. Có được thân xác em cũng không tệ."
Anh đứng dậy cởi hết cả đồ trên người ra, ánh đèn tờ mờ nhưng vẫn thấy rất rõ những thứ nổi bật nên thấy. Cô thu người vào một góc, anh liền nắm hai chân cô kéo lại, cởi luôn cả những mảnh nội y còn sót lại. Huỳnh Thiên Minh thành thạo đến lạ, anh lột đồ người khác chỉ trong chớp nhoáng.
Cậu bé của anh chưa hề được tác động gì nhưng lại cương lên sừng sững. Anh dí sát vào mặt cô, nhưng cô hoảng sợ chỉ biết rơi nước mắt.
" Coi như tôi cầu xin anh được không? Tha cho tôi đi. Tôi sẽ không nói nhắc người đàn ông đó nữa."" Có phải quá muộn màng rồi không?"_anh nắm tóc cô.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô sau đó cúi người xuống múc lấy nhũ hoa đang căng đỏ lên kia. Huỳnh Thiên Minh vừa hôn vừa đưa tay nhào nặng bánh bao của cô.
'Mẹ ơi...mẹ ơi..mẹ có sao không?"_bên ngoài Thiên Thành vẫn liên tục gọi mẹ tha thiết.
Huỳnh Thiên Minh...tôi xin anh, đừng làm một đứa trẻ vô tội hoảng loạn. Anh thả tôi ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Chuyện ly hôn tôi cũng có thể xem xét lại." _cô nói.
' Tôi bây giờ chỉ muốn em thôi. Những chuyện khác không còn quan trọng nữa."
Anh liên tục và vồ vập như thể đã dồn nén rất lâu, hôm nay mới được dịp chạm đến cô, không dễ dàng bỏ qua được.
Huỳnh Thiên Minh kéo cô sát lại, vạch hai chân cô ra rồi đặt lên cổ anh. Không cần khúc dạo đầu phức tạp, anh liên tục đẩy ra đẩy vào dồn dập, cô chỉ kịp rên la vài phút sau đó liền mất sức mà ngất đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.