Chương 125: Mau lên xe đi. Nếu không Huỳnh Thiên Minh sẽ tìm được cô đó
Mỹ Tiên Faye
02/07/2024
“ Phu nhân chuyện này…”_anh ấp úng.
Cô đứng dậy sau đó muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng Tông Trạch không thể không mũi lòng, anh đỡ cô ngồi lại vào giường.
“ Được rồi. Tôi hứa với cô.”
“ Cảm ơn cậu.”
Ở bệnh viện.
Huỳnh Thiên Minh đang gọt trái cây cho Kim Nguyên.
“ Hôm nay anh đến đây có một mình sao?”_cô ta hỏi anh.
Anh liền hiểu ý của Kim Nguyên vì lần trước anh hứa sẽ dắt Tiểu Thư đến xin lỗi. Tính tình của Kim Nguyên không ai khác anh là người hiểu rất rõ. Nếu cô ta biết chuyện Tiểu Thư không muốn đến sẽ làm ầm ĩ lên rồi lại đòi tự vẫn.
Huỳnh Thiên Minh bèn bày ra một câu chuyện không có thật.
“ Cô ấy sức khỏe không được tốt. Mấy hôm nay luôn cần phải có bác sĩ bên cạnh kiểm tra tình hình sức khỏe.”
“ Vậy à?”_cô ta nói với thái độ không tin cho lắm.
Nhưng Huỳnh Thiên Minh không hề biết những gì mà anh vừa bày ra, lại là sự thật.
“ Mấy hôm nữa là em xuất viện rồi. Khi nào cô ấy khỏi bệnh anh sẽ đưa cô ấy đến xin lỗi em nhé. Tiểu Thư cũng không phải là cố ý, nên e đừng quá để bụng. Sau này hãy sinh một đứa bé khác, xem như nó không có duyên với chúng ta đi.”
“ Nhưng nó là con của chúng ta mà. Sao anh có thể nói bỏ qua là bỏ qua như vậy chứ?”_cô ta lại kích động.
Anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại liền xin phép ra ngoài.
“ Sao vậy?”_anh hỏi đầu dây bên kia.
“ Phó Tổng phu nhân cô ấy không khỏe. Hôm nay bác sĩ vừa đến kiểm tra cho cô ấy.”
“ Có phải cô ấy không chịu ăn uống nên mới như vậy không?”
“ Chuyện này…”_Tông Trạch ấp úng.
Anh biết là mình đã đoán đúng, nhưng anh cũng rất lo cho cô, không thể bỏ mặt cô được, nên anh vào trong nói dối với Kim Nguyên là công ty có việc gấp rồi anh lái xe về nhà.
Trên đường lái xe về anh thấy lương tâm vô cùng cắn rứt, có lẽ anh đã quá lời với cô khiến cô tổn thương.
“ Huỳnh Thiên Minh…tôi lại làm sai nữa rồi.”_ anh lãm nhãm trong miệng.
Thật ra anh chỉ muốn cô đến xin lỗi để xoa dịu Kim Nguyên, để cô ta trúc bỏ gánh nặng trong người, không còn muốn tự tử nữa. Cô ta hễ là lấy tính mạng ra uy hiếp anh 5 lần 7 lượt. Nên mấy ngày liền anh đều phải ở bệnh viện chăm sóc.
Anh cũng không muốn nói nặng lời làm tổn thương cô, anh yêu cô còn không hết mà. Nhưng anh vừa mất con nên không tránh khỏi mâu thuẩn và mất bình tĩnh. Huỳnh Thiên Minh suy nghĩ lại mới cảm thấy bản thân thật quá đáng.
Bây giờ đứa bé đó không còn nữa, anh và Kim Nguyên cũng không còn sự ràng buộc nào. Bây giờ anh có thể danh chính ngôn thuận thuộc về một mình cô rồi.
Vừa về đến nhà anh đã chạy thẳng một mạch lên phòng xem tình hình của cô. Nhưng mở cửa ra thì không thấy cô đâu, anh tìm xung quanh phòng nhưng đều không có.
“ Người đâu? Tôi đã bảo các người canh chừng cô ấy mà?”
“ Cậu chủ ban nãy phu nhân còn ở đây. Cô ấy nói muốn ăn cháo nên chúng tôi mới đi nấu.”
“ Vậy các người nói xem bây giờ người đang ở đâu?”
Bọn họ chia nhau tìm mọi ngõ ngách trong phòng, ra đến ban công thì thấy một tấm vải dài là rèm cửa được buộc thả từ trên xuống.
Huỳnh Thiên Minh cũng nhanh chóng ra xem thử, anh cũng phần nào đoán được cô là đã thoát từ trên xuống bằng cách này.
“ Trong đêm nay phải tìm được cô ấy về cho tôi.”_anh ra lệnh cho tất cả mọi người trong nhà.
Huỳnh Thiên Minh cũng nhanh chóng ra xe, anh nghĩ cô chắc cũng đi chưa được xa, hơn nữa cô còn đang mang bệnh trong người, yếu ớt như vậy có thể đi nỗi tới đâu chứ?
Ở một nơi khác.
Cô từng bước chậm chạp muốn rời khỏi anh, nhưng đường tối, cộng thêm việc cô không còn nhiều sức, thật sự rất khó để chạy.
Bỗng nhiên có một ánh đèn xe hơi từ phía sau lưng cô đậu lại, mở cửa xe ra cô nghe giọng một người đàn ông. Anh ta nhỏ nhẹ nói với cô.
“ Lên đi xe.”
Cô vốn không biết đây là ai, hơn nữa đường này lại vắng như vậy, làm gì có ai có lòng tốt cho cô đi nhờ xe chứ.
“ Tôi là Cố Hằng. Mau lên xe đi. Nếu không Huỳnh Thiên Minh sẽ tìm được cô đó.”
Cố Hằng sao? Cô cũng rất sợ hắn, nhưng điều đáng sợ nhất lúc này là để Huỳnh Thiên Minh tìm thấy cô. Cô vội vàng bước vào xe. Lúc này trong xe chỉ có ba người, thuộc hạ của hắn thì lái xe. Còn hắn và cô ngồi sau xe.
Cô dựa vào thành ghế có hơi chóng mặt, thấy sắt mặt cô không được tốt nên hắn ta liền hỏi.
“ Tại sao cô lại bỏ chạy trong đêm như vậy? Có phải vì chuyện của Tống Kim Nguyên không?”
“ Làm sao anh biết được?”_cô hỏi.
“ Chuyện này đã lên trang nhất mấy ngày qua đó. Bọn họ nói cô là kẻ…à mà thôi đi. Cô cũng không nên nghe mấy lời đồn đoán như vậy. Nhưng mà tôi không ngờ Huỳnh Thiên Minh lại không chọn tin cô.”
“ Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe.”
Anh ta chỉ cười trừ một cái, cô gái này sao lại có sức hút như vậy chứ, lần đầu gặp cô và những lần sau đều như nhau, hắn tự trách bản thân sao lại gặp cô muộn hơn Huỳnh Thiên Minh vậy.
Cô đứng dậy sau đó muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng Tông Trạch không thể không mũi lòng, anh đỡ cô ngồi lại vào giường.
“ Được rồi. Tôi hứa với cô.”
“ Cảm ơn cậu.”
Ở bệnh viện.
Huỳnh Thiên Minh đang gọt trái cây cho Kim Nguyên.
“ Hôm nay anh đến đây có một mình sao?”_cô ta hỏi anh.
Anh liền hiểu ý của Kim Nguyên vì lần trước anh hứa sẽ dắt Tiểu Thư đến xin lỗi. Tính tình của Kim Nguyên không ai khác anh là người hiểu rất rõ. Nếu cô ta biết chuyện Tiểu Thư không muốn đến sẽ làm ầm ĩ lên rồi lại đòi tự vẫn.
Huỳnh Thiên Minh bèn bày ra một câu chuyện không có thật.
“ Cô ấy sức khỏe không được tốt. Mấy hôm nay luôn cần phải có bác sĩ bên cạnh kiểm tra tình hình sức khỏe.”
“ Vậy à?”_cô ta nói với thái độ không tin cho lắm.
Nhưng Huỳnh Thiên Minh không hề biết những gì mà anh vừa bày ra, lại là sự thật.
“ Mấy hôm nữa là em xuất viện rồi. Khi nào cô ấy khỏi bệnh anh sẽ đưa cô ấy đến xin lỗi em nhé. Tiểu Thư cũng không phải là cố ý, nên e đừng quá để bụng. Sau này hãy sinh một đứa bé khác, xem như nó không có duyên với chúng ta đi.”
“ Nhưng nó là con của chúng ta mà. Sao anh có thể nói bỏ qua là bỏ qua như vậy chứ?”_cô ta lại kích động.
Anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại liền xin phép ra ngoài.
“ Sao vậy?”_anh hỏi đầu dây bên kia.
“ Phó Tổng phu nhân cô ấy không khỏe. Hôm nay bác sĩ vừa đến kiểm tra cho cô ấy.”
“ Có phải cô ấy không chịu ăn uống nên mới như vậy không?”
“ Chuyện này…”_Tông Trạch ấp úng.
Anh biết là mình đã đoán đúng, nhưng anh cũng rất lo cho cô, không thể bỏ mặt cô được, nên anh vào trong nói dối với Kim Nguyên là công ty có việc gấp rồi anh lái xe về nhà.
Trên đường lái xe về anh thấy lương tâm vô cùng cắn rứt, có lẽ anh đã quá lời với cô khiến cô tổn thương.
“ Huỳnh Thiên Minh…tôi lại làm sai nữa rồi.”_ anh lãm nhãm trong miệng.
Thật ra anh chỉ muốn cô đến xin lỗi để xoa dịu Kim Nguyên, để cô ta trúc bỏ gánh nặng trong người, không còn muốn tự tử nữa. Cô ta hễ là lấy tính mạng ra uy hiếp anh 5 lần 7 lượt. Nên mấy ngày liền anh đều phải ở bệnh viện chăm sóc.
Anh cũng không muốn nói nặng lời làm tổn thương cô, anh yêu cô còn không hết mà. Nhưng anh vừa mất con nên không tránh khỏi mâu thuẩn và mất bình tĩnh. Huỳnh Thiên Minh suy nghĩ lại mới cảm thấy bản thân thật quá đáng.
Bây giờ đứa bé đó không còn nữa, anh và Kim Nguyên cũng không còn sự ràng buộc nào. Bây giờ anh có thể danh chính ngôn thuận thuộc về một mình cô rồi.
Vừa về đến nhà anh đã chạy thẳng một mạch lên phòng xem tình hình của cô. Nhưng mở cửa ra thì không thấy cô đâu, anh tìm xung quanh phòng nhưng đều không có.
“ Người đâu? Tôi đã bảo các người canh chừng cô ấy mà?”
“ Cậu chủ ban nãy phu nhân còn ở đây. Cô ấy nói muốn ăn cháo nên chúng tôi mới đi nấu.”
“ Vậy các người nói xem bây giờ người đang ở đâu?”
Bọn họ chia nhau tìm mọi ngõ ngách trong phòng, ra đến ban công thì thấy một tấm vải dài là rèm cửa được buộc thả từ trên xuống.
Huỳnh Thiên Minh cũng nhanh chóng ra xem thử, anh cũng phần nào đoán được cô là đã thoát từ trên xuống bằng cách này.
“ Trong đêm nay phải tìm được cô ấy về cho tôi.”_anh ra lệnh cho tất cả mọi người trong nhà.
Huỳnh Thiên Minh cũng nhanh chóng ra xe, anh nghĩ cô chắc cũng đi chưa được xa, hơn nữa cô còn đang mang bệnh trong người, yếu ớt như vậy có thể đi nỗi tới đâu chứ?
Ở một nơi khác.
Cô từng bước chậm chạp muốn rời khỏi anh, nhưng đường tối, cộng thêm việc cô không còn nhiều sức, thật sự rất khó để chạy.
Bỗng nhiên có một ánh đèn xe hơi từ phía sau lưng cô đậu lại, mở cửa xe ra cô nghe giọng một người đàn ông. Anh ta nhỏ nhẹ nói với cô.
“ Lên đi xe.”
Cô vốn không biết đây là ai, hơn nữa đường này lại vắng như vậy, làm gì có ai có lòng tốt cho cô đi nhờ xe chứ.
“ Tôi là Cố Hằng. Mau lên xe đi. Nếu không Huỳnh Thiên Minh sẽ tìm được cô đó.”
Cố Hằng sao? Cô cũng rất sợ hắn, nhưng điều đáng sợ nhất lúc này là để Huỳnh Thiên Minh tìm thấy cô. Cô vội vàng bước vào xe. Lúc này trong xe chỉ có ba người, thuộc hạ của hắn thì lái xe. Còn hắn và cô ngồi sau xe.
Cô dựa vào thành ghế có hơi chóng mặt, thấy sắt mặt cô không được tốt nên hắn ta liền hỏi.
“ Tại sao cô lại bỏ chạy trong đêm như vậy? Có phải vì chuyện của Tống Kim Nguyên không?”
“ Làm sao anh biết được?”_cô hỏi.
“ Chuyện này đã lên trang nhất mấy ngày qua đó. Bọn họ nói cô là kẻ…à mà thôi đi. Cô cũng không nên nghe mấy lời đồn đoán như vậy. Nhưng mà tôi không ngờ Huỳnh Thiên Minh lại không chọn tin cô.”
“ Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe.”
Anh ta chỉ cười trừ một cái, cô gái này sao lại có sức hút như vậy chứ, lần đầu gặp cô và những lần sau đều như nhau, hắn tự trách bản thân sao lại gặp cô muộn hơn Huỳnh Thiên Minh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.