Chương 157: Nếu anh nhớ phu nhân thì hãy đi gặp cô ấy.
Mỹ Tiên Faye
16/09/2024
" Anh đến đây có chuyện gì vậy?"_cô tự mình hỏi.
' À lần trước tôi vô tình gặp phu nhân ( mẹ của cô). Bà ấy nói muốn mời tôi một bữa cơm xem như cảm ơn mấy năm qua đã chăm sóc cho cô và Thiên Thành. Hôm nay tôi mới có thời gian đến đây."
Ra là vậy, thế nên Cố Hằng mới đến. Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi hay là do những lời Nhã Vy nói khiến cô thật sự để tâm.
" Vậy anh vào nhà đi. Tôi dọn dẹp mấy thứ ngoài đây trước đã. Thiên Thành mau dắt chú ấy vào trước đi con"
Để tôi phụ cô, còn mấy bụi này nên trồng ở đây phải không?"
Anh ta ngồi cúi xuống giúp cô trồng luôn mấy khóm hoa còn dang dở.
Nè anh là khách, làm vậy tôi sẽ ngại đó, sẽ bẩn tay của anh.
" Khách sáo quá rồi. Chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau mà. Xong rồi. Tôi trồng cũng không tệ chứ?"
" Cảm ơn anh"
" Sao hôm nay cứ liên tục nói cảm ơn tôi vậy. À đúng rồi, cô thích hoa hồng sao?"
" Tôi chỉ trồng cho đẹp nhà thôi. Nào vào trong đi."
Thiên Thành chạy vào trong nhà trước, thằng bé chạy xuống bếp căn dặn người làm chuẩn bị nước mang lên tiếp Cố Hằng.
"Phu nhân không có nhà sao?"
Mẹ của tôi đã đi ra ngoài từ sớm. Có vẻ hôm nay anh đến không báo trước nên tôi và bà ấy không chuẩn bị gì hết. Thật ngại quá."
"Không sao. Tôi đến uống tách trà, gặp Thiên Thành một lúc là được rồi."
Cô rót một ly trà rồi đẩy về phía Cố Hằng. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô nên nhìn một loạt, nhìn thử nơi mà cô sinh ra và lớn lên như thế nào.
" Cô ở đây có quen không? Ý tôi là đã quen với cuộc sống ở trong nước chưa?"
" Tôi đã ở đây hơn 20 năm, ra nước ngoài hơn 4 năm thôi, anh nghĩ tôi sinh ngoại không thể sống nổi khi về nước luôn sao."
Cố Hằng phì cười, cô rất thẳng tính nhưng anh lại rất thích.
" Tôi suýt quên mất. Đúng là tôi hay hỏi mấy câu ngớ ngẩn thật."
" Chú Cố. Cháu chưa bao giờ đến nhà chú chơi hết. Không biết nhà chú trông như thế nào nhỉ?"_Thiên Thành hỏi.
" Vậy hôm nào cháu xin mẹ. Chú sẽ dắt cháu về nhà chú chơi có được không? Nhà của chú có một phòng trưng bày rất nhiều mô hình, có thể cháu sẽ thích."
Mẹ ơi. Có được không ạ?"
Nó quay sang làm nũng với cô, cùng lúc này phu nhân cũng vừa từ bên ngoài trở về. Bà ấy thấy Cố Hằng liền chào hỏi.
Cháu đến đây lâu chưa? Ở lại bác chuẩn bị cơm. Mấy năm nay Tiểu Thư ở nước ngoài, mai mà có cháu giúp đỡ nó."
" Cháu chào bác. Vâng không có gì to tác đâu ạ. Cháu xem cô ấy là một người bạn rất đặc biệt. Cháu giúp bằng cả tấm lòng không mong cầu gì."
'Ngồi xuống. Bác gái căn dặn bếp chuẩn bị đồ ăn. Biết là cháu tốt, nhưng phải ăn bữa cơm đền đáp hôm nay của bác mới được về đó."
" Vâng ạ"_anh ta đáp lại.
Chuẩn bị thức ăn xong, cả nhà họ cùng Cố Hằng dùng bữa với nhau. Không biết anh ta thích món gì, nên bà kêu bếp chuẩn bị rất thịnh soạn và chu đáo.
" Bác gái chuẩn bị thịnh soạn quá. Cháu cảm thấy thật ngại quá."
'Có gì mà phải ngại chứ. Ăn cho nhiều vào. Chỉ là một bữa cơm thôi, có là gì so với những chuyện cháu làm"
Cùng lúc này Huỳnh Thiên Minh đang ăn trưa ở văn phòng làm việc.
' Nè cậu có thấy đồ ăn hôm nay khô khan quá không vậy?"
'Phó Tổng. Đây là chỗ mà anh hay ăn mà? Sao hôm nay lại không hợp khẩu vị vậy?"
'Cậu có biết cảm giác mấy hôm rồi không gặp vợ không? Nó giống với mùi vị bữa cơm hôm nay vậy."
Rõ ràng là tâm trạng anh không tốt nên ăn cơm mới không thấy ngon, chứ không phải là do cơm dở. Tông Trạch biết được nhưng cũng không dám nói nhiều.
" Phó Tổng. Nếu anh nhớ phu nhân thì hãy đi gặp cô ấy. Dù gì mối quan hệ của hai người cũng tốt hơn trước nhiều rồi mà!"
Cậu nói làm như tôi không muốn đi gặp cô ấy vậy? Nhưng tôi nên lấy lý do gì để gặp đây."
" Thì anh nhớ cô ấy. Cứ đơn giản không phải tốt hơn sao."
Tông Trạch vậy mà lại không hiểu tính cách của cô. Cái gì mà cô không muốn tiếp nhận, thì có ép buộc cô cũng bằng không.
"Mấy hôm nay tôi kêu cậu cho người nghe ngóng tin tức từ chỗ cô ấy sao rồi?"
" Phu nhân vẫn luôn ở nhà, cũng không có gì mới. Nhưng vừa nãy có người báo lại là...Cố Tổng vừa đến đó"
Cậu nói cái gì? Tại sao bây giờ cậu mới cho tôi biết?"
Huỳnh Tông Trạch bị tra khảo nên bỏ luôn cả hộp cơm xuống, anh ta không ăn nữa mà giải thích.
Sáng nay thấy anh bận nhiều việc nên tôi cũng quên báo lại cho anh. Thành thật xin lỗi."
' Thật là..."_Huỳnh Thiên Minh lấy áo khoác rồi bỏ ra ngoài.
Anh ra ngoài lấy xe rồi chạy ngay đến nhà cô, lúc nãy còn sợ không có lý do để gặp, vậy mà vừa nghe có tình địch liền chạy đến, cũng không nghĩ đến là vì chuyện gì.
Huỳnh Thiên Minh đỗ ra trước cửa, anh cũng thấy xe của Cố Hằng ở đó trước. Anh vội xuống xe đóng cửa rồi vào trong.
' À lần trước tôi vô tình gặp phu nhân ( mẹ của cô). Bà ấy nói muốn mời tôi một bữa cơm xem như cảm ơn mấy năm qua đã chăm sóc cho cô và Thiên Thành. Hôm nay tôi mới có thời gian đến đây."
Ra là vậy, thế nên Cố Hằng mới đến. Là cô suy nghĩ quá nhiều rồi hay là do những lời Nhã Vy nói khiến cô thật sự để tâm.
" Vậy anh vào nhà đi. Tôi dọn dẹp mấy thứ ngoài đây trước đã. Thiên Thành mau dắt chú ấy vào trước đi con"
Để tôi phụ cô, còn mấy bụi này nên trồng ở đây phải không?"
Anh ta ngồi cúi xuống giúp cô trồng luôn mấy khóm hoa còn dang dở.
Nè anh là khách, làm vậy tôi sẽ ngại đó, sẽ bẩn tay của anh.
" Khách sáo quá rồi. Chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau mà. Xong rồi. Tôi trồng cũng không tệ chứ?"
" Cảm ơn anh"
" Sao hôm nay cứ liên tục nói cảm ơn tôi vậy. À đúng rồi, cô thích hoa hồng sao?"
" Tôi chỉ trồng cho đẹp nhà thôi. Nào vào trong đi."
Thiên Thành chạy vào trong nhà trước, thằng bé chạy xuống bếp căn dặn người làm chuẩn bị nước mang lên tiếp Cố Hằng.
"Phu nhân không có nhà sao?"
Mẹ của tôi đã đi ra ngoài từ sớm. Có vẻ hôm nay anh đến không báo trước nên tôi và bà ấy không chuẩn bị gì hết. Thật ngại quá."
"Không sao. Tôi đến uống tách trà, gặp Thiên Thành một lúc là được rồi."
Cô rót một ly trà rồi đẩy về phía Cố Hằng. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô nên nhìn một loạt, nhìn thử nơi mà cô sinh ra và lớn lên như thế nào.
" Cô ở đây có quen không? Ý tôi là đã quen với cuộc sống ở trong nước chưa?"
" Tôi đã ở đây hơn 20 năm, ra nước ngoài hơn 4 năm thôi, anh nghĩ tôi sinh ngoại không thể sống nổi khi về nước luôn sao."
Cố Hằng phì cười, cô rất thẳng tính nhưng anh lại rất thích.
" Tôi suýt quên mất. Đúng là tôi hay hỏi mấy câu ngớ ngẩn thật."
" Chú Cố. Cháu chưa bao giờ đến nhà chú chơi hết. Không biết nhà chú trông như thế nào nhỉ?"_Thiên Thành hỏi.
" Vậy hôm nào cháu xin mẹ. Chú sẽ dắt cháu về nhà chú chơi có được không? Nhà của chú có một phòng trưng bày rất nhiều mô hình, có thể cháu sẽ thích."
Mẹ ơi. Có được không ạ?"
Nó quay sang làm nũng với cô, cùng lúc này phu nhân cũng vừa từ bên ngoài trở về. Bà ấy thấy Cố Hằng liền chào hỏi.
Cháu đến đây lâu chưa? Ở lại bác chuẩn bị cơm. Mấy năm nay Tiểu Thư ở nước ngoài, mai mà có cháu giúp đỡ nó."
" Cháu chào bác. Vâng không có gì to tác đâu ạ. Cháu xem cô ấy là một người bạn rất đặc biệt. Cháu giúp bằng cả tấm lòng không mong cầu gì."
'Ngồi xuống. Bác gái căn dặn bếp chuẩn bị đồ ăn. Biết là cháu tốt, nhưng phải ăn bữa cơm đền đáp hôm nay của bác mới được về đó."
" Vâng ạ"_anh ta đáp lại.
Chuẩn bị thức ăn xong, cả nhà họ cùng Cố Hằng dùng bữa với nhau. Không biết anh ta thích món gì, nên bà kêu bếp chuẩn bị rất thịnh soạn và chu đáo.
" Bác gái chuẩn bị thịnh soạn quá. Cháu cảm thấy thật ngại quá."
'Có gì mà phải ngại chứ. Ăn cho nhiều vào. Chỉ là một bữa cơm thôi, có là gì so với những chuyện cháu làm"
Cùng lúc này Huỳnh Thiên Minh đang ăn trưa ở văn phòng làm việc.
' Nè cậu có thấy đồ ăn hôm nay khô khan quá không vậy?"
'Phó Tổng. Đây là chỗ mà anh hay ăn mà? Sao hôm nay lại không hợp khẩu vị vậy?"
'Cậu có biết cảm giác mấy hôm rồi không gặp vợ không? Nó giống với mùi vị bữa cơm hôm nay vậy."
Rõ ràng là tâm trạng anh không tốt nên ăn cơm mới không thấy ngon, chứ không phải là do cơm dở. Tông Trạch biết được nhưng cũng không dám nói nhiều.
" Phó Tổng. Nếu anh nhớ phu nhân thì hãy đi gặp cô ấy. Dù gì mối quan hệ của hai người cũng tốt hơn trước nhiều rồi mà!"
Cậu nói làm như tôi không muốn đi gặp cô ấy vậy? Nhưng tôi nên lấy lý do gì để gặp đây."
" Thì anh nhớ cô ấy. Cứ đơn giản không phải tốt hơn sao."
Tông Trạch vậy mà lại không hiểu tính cách của cô. Cái gì mà cô không muốn tiếp nhận, thì có ép buộc cô cũng bằng không.
"Mấy hôm nay tôi kêu cậu cho người nghe ngóng tin tức từ chỗ cô ấy sao rồi?"
" Phu nhân vẫn luôn ở nhà, cũng không có gì mới. Nhưng vừa nãy có người báo lại là...Cố Tổng vừa đến đó"
Cậu nói cái gì? Tại sao bây giờ cậu mới cho tôi biết?"
Huỳnh Tông Trạch bị tra khảo nên bỏ luôn cả hộp cơm xuống, anh ta không ăn nữa mà giải thích.
Sáng nay thấy anh bận nhiều việc nên tôi cũng quên báo lại cho anh. Thành thật xin lỗi."
' Thật là..."_Huỳnh Thiên Minh lấy áo khoác rồi bỏ ra ngoài.
Anh ra ngoài lấy xe rồi chạy ngay đến nhà cô, lúc nãy còn sợ không có lý do để gặp, vậy mà vừa nghe có tình địch liền chạy đến, cũng không nghĩ đến là vì chuyện gì.
Huỳnh Thiên Minh đỗ ra trước cửa, anh cũng thấy xe của Cố Hằng ở đó trước. Anh vội xuống xe đóng cửa rồi vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.