Chương 153: Ngon lắm. Em vẫn nấu ăn ngon như ngày nào.
Mỹ Tiên Faye
09/09/2024
Anh...anh rất yêu em. Em có thể cho anh một cơ hội không? Anh sẽ bù đắp cho em và Thiên Thành bằng tất cả những gì mà anh có."
Huỳnh Thiên Minh lấy hết can đảm còn lại của anh ra để nói với cô, nhưng lại không nhận được câu trả lời, không khí trở nên im lặng dường như chỉ còn mỗi anh thức.
" Em...có nghe anh nói gì không?"
Anh chòm qua nhìn xem thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay, ánh mắt anh không rời khỏi cô, ngủ mà cũng đáng yêu như vậy, làm sao mà anh không động lòng cho được.
" Hi vọng lúc nào cũng được ngắm e ngủ say như vậy"_anh tự nói rồi mỉm cười.
Thật ra cô vẫn chưa ngủ, chỉ là đang cố giả vờ như không biết gì cả, giống thật như đã ngủ vậy. Cô nghe hết những gì mà anh vừa nói.
" Anh yêu em."
Nói xong câu này anh cũng nằm xuống rồi ngủ. Cô lúc này mới chịu mở mắt ra, mặt cô đỏ ửng cả lên, trong lòng thì cứ sốt sắn khó tả. Mấy lời yêu thương như vậy mà lại khiến tâm cô trở nên loạn.
Sáng hôm sau...
Anh tỉnh dậy thì đã không còn thấy cô nằm bên cạnh nữa, Huỳnh Thiên Minh xuống giường vào nhà vệ sinh một chút rồi đi ra.
Anh đi xuống nhà, chưa kịp xuống dưới đã nghe tiếng cả nhà cười nói rôm rã dưới bếp, mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Anh cảm thấy rất e ngại, mặc dù họ vẫn chưa ly hôn, nhưng những gì mà anh đã gây ra cho cô, ba mẹ cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không thích anh.
Nhưng anh không ngờ mọi thứ anh nghĩ lại hoàn toàn trái ngược.
" Thiên Minh đã dậy rồi à? Vừa phải lúc, con cũng ăn sáng với cả nhà đi."phu nhân nói.
Con chào ba mẹ."_anh cất giọng.
Thiên Thành đã ngồi vào bàn rất ngay ngắn, thằng bé được chuẩn bị đồ ăn sáng trước nên nó vừa ăn vừa nhìn anh.
Anh vừa ngại vừa không biết nên làm gì tiếp theo, anh tiến lại xoa đầu Thiên Thành khiến thằng bé khó chịu.
Chú không biết xoa đầu cháu nhiều cháu sẽ bị khờ à?"
Nó vẫn chưa chịu gọi anh là ba. Huỳnh Thiên Minh chỉ biết cười trừ.
" Thiên Thành mau gọi ba đi."_ông ngoại nó nói.
Ba à đừng ép Thiên Thành quá. Có vẻ như nó vẫn chưa quen."_cô nói đỡ cho thằng bé.
Cô mang một bát phở nóng hổi đặt xuống ngay trước mặt anh. Rồi hai người ngồi đối diện nhau.
Nghe nói công ty của ba con đang thực hiện một dự án lớn và đang kêu gọi đầu tư đúng không?"_ba cô hỏi anh.
" Ba cũng nghe qua chuyện này ạ?"
" Trong thương trường ai lại không nắm được chuyện này chứ. Ba cũng muốn góp một chút vào dự án đó, rất triển vọng."
" Được như vậy thì tốt quá. Con sẽ sắp xếp" Huỳnh Thiên Minh mừng rỡ.
Chuyện làm ăn của anh và ba cô không có hứng thú. Cô ngồi im lặng rồi dùng bữa sáng.
' Chuyện công việc nói sau đi. Nào mau ăn sáng đi, bữa ăn hôm nay là do chính tay Tiểu Thư vào bếp đó." phu nhân nói.
Huỳnh Thiên Minh nhìn bữa sáng mà cô chuẩn bị, trước đây anh là có phúc mà không biết hưởng mà. Anh nếm đồ ăn mà cô nấu rồi tắm tắt khen.
' Ngon lắm. Em vẫn nấu ăn ngon như ngày nào."
Cô nghe vậy cũng rất vui trong lòng nhưng lại không nói ra, chỉ thấy anh trưng mắt nhìn cô ngưỡng mộ.
'Chuyện của hai đứa. Ba và mẹ sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mong con tôn trọng quyết định của Tiểu Thư. Bậc làm cha làm mẹ chỉ muốn thấy con mình hạnh phúc, ta và bà ấy cũng như vậy."
Mặc dù ông ấy không ghét bỏ anh, bởi vì trong suốt những năm qua, anh đã chịu đau khổ, cô đơn dằn vặt vì sự rời đi của cô. Nhưng ông ấy muốn anh tôn trọng cô cũng như quyết định của cô.
" Ba mẹ con xin lỗi vì những lỗi lầm trong quá khứ. Con quả thực không xứng đáng với Tiểu Thư, con không làm tốt trách nhiệm của một người cha với Thiên Thành. Nhưng mà con thật sự còn rất yêu vợ của con"
Chúng ta có thể thôi không nói về chuyện này nữa được không?"_cô lên tiếng.
Cô đứng dậy nắm tay Thiên Thành kéo thằng bé đi lên phòng, nhưng anh cũng nhanh chóng đứng dậy và cũng níu Thiên Thành lại. Thằng bé đứng giữa hai người, nó nhìn qua , nhìn lại.
Ba và mẹ muốn chia tài sản ạ?"_nó ngây ngô nói.
Con vừa nói gì cơ? Con gọi lại có được không?"_anh hấp tấp.
Thằng bé không gọi nữa mà nó nép vào sau lưng mẹ. Anh cũng biết mình vừa khiến nó sợ, anh cũng buông tay nó ra.
Bọn trẻ các con ba mẹ không thể hiểu. Ba và mẹ đều tôn trọng quyết định của con. Chuyện con muốn ly hôn, ba không có ý kiến. Nhưng nếu con còn yêu nó, thì hãy thử suy nghĩ lại. Cho nó một cơ hội, cũng chính là cho con cơ hội."
Mấy hôm nay đúng là mọi thứ làm cho cô phải suy nghĩ, cô tự nhận mình có chút xiêu lòng.
" Con biết mình nên làm gì mà. Con xin phép đưa Thiên Thành lên phòng chuẩn bị, một lúc nữa nó còn phải đến lớp với các bạn."
Huỳnh Thiên Minh đứng nhìn cô rời đi, anh muốn ở bên cạnh cô, nhưng nếu làm quá lên chẳng phải cô sẽ sợ anh luôn sao. Nên chỉ có thể tạm thời để mọi thứ như bây giờ
Huỳnh Thiên Minh lấy hết can đảm còn lại của anh ra để nói với cô, nhưng lại không nhận được câu trả lời, không khí trở nên im lặng dường như chỉ còn mỗi anh thức.
" Em...có nghe anh nói gì không?"
Anh chòm qua nhìn xem thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay, ánh mắt anh không rời khỏi cô, ngủ mà cũng đáng yêu như vậy, làm sao mà anh không động lòng cho được.
" Hi vọng lúc nào cũng được ngắm e ngủ say như vậy"_anh tự nói rồi mỉm cười.
Thật ra cô vẫn chưa ngủ, chỉ là đang cố giả vờ như không biết gì cả, giống thật như đã ngủ vậy. Cô nghe hết những gì mà anh vừa nói.
" Anh yêu em."
Nói xong câu này anh cũng nằm xuống rồi ngủ. Cô lúc này mới chịu mở mắt ra, mặt cô đỏ ửng cả lên, trong lòng thì cứ sốt sắn khó tả. Mấy lời yêu thương như vậy mà lại khiến tâm cô trở nên loạn.
Sáng hôm sau...
Anh tỉnh dậy thì đã không còn thấy cô nằm bên cạnh nữa, Huỳnh Thiên Minh xuống giường vào nhà vệ sinh một chút rồi đi ra.
Anh đi xuống nhà, chưa kịp xuống dưới đã nghe tiếng cả nhà cười nói rôm rã dưới bếp, mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Anh cảm thấy rất e ngại, mặc dù họ vẫn chưa ly hôn, nhưng những gì mà anh đã gây ra cho cô, ba mẹ cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không thích anh.
Nhưng anh không ngờ mọi thứ anh nghĩ lại hoàn toàn trái ngược.
" Thiên Minh đã dậy rồi à? Vừa phải lúc, con cũng ăn sáng với cả nhà đi."phu nhân nói.
Con chào ba mẹ."_anh cất giọng.
Thiên Thành đã ngồi vào bàn rất ngay ngắn, thằng bé được chuẩn bị đồ ăn sáng trước nên nó vừa ăn vừa nhìn anh.
Anh vừa ngại vừa không biết nên làm gì tiếp theo, anh tiến lại xoa đầu Thiên Thành khiến thằng bé khó chịu.
Chú không biết xoa đầu cháu nhiều cháu sẽ bị khờ à?"
Nó vẫn chưa chịu gọi anh là ba. Huỳnh Thiên Minh chỉ biết cười trừ.
" Thiên Thành mau gọi ba đi."_ông ngoại nó nói.
Ba à đừng ép Thiên Thành quá. Có vẻ như nó vẫn chưa quen."_cô nói đỡ cho thằng bé.
Cô mang một bát phở nóng hổi đặt xuống ngay trước mặt anh. Rồi hai người ngồi đối diện nhau.
Nghe nói công ty của ba con đang thực hiện một dự án lớn và đang kêu gọi đầu tư đúng không?"_ba cô hỏi anh.
" Ba cũng nghe qua chuyện này ạ?"
" Trong thương trường ai lại không nắm được chuyện này chứ. Ba cũng muốn góp một chút vào dự án đó, rất triển vọng."
" Được như vậy thì tốt quá. Con sẽ sắp xếp" Huỳnh Thiên Minh mừng rỡ.
Chuyện làm ăn của anh và ba cô không có hứng thú. Cô ngồi im lặng rồi dùng bữa sáng.
' Chuyện công việc nói sau đi. Nào mau ăn sáng đi, bữa ăn hôm nay là do chính tay Tiểu Thư vào bếp đó." phu nhân nói.
Huỳnh Thiên Minh nhìn bữa sáng mà cô chuẩn bị, trước đây anh là có phúc mà không biết hưởng mà. Anh nếm đồ ăn mà cô nấu rồi tắm tắt khen.
' Ngon lắm. Em vẫn nấu ăn ngon như ngày nào."
Cô nghe vậy cũng rất vui trong lòng nhưng lại không nói ra, chỉ thấy anh trưng mắt nhìn cô ngưỡng mộ.
'Chuyện của hai đứa. Ba và mẹ sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mong con tôn trọng quyết định của Tiểu Thư. Bậc làm cha làm mẹ chỉ muốn thấy con mình hạnh phúc, ta và bà ấy cũng như vậy."
Mặc dù ông ấy không ghét bỏ anh, bởi vì trong suốt những năm qua, anh đã chịu đau khổ, cô đơn dằn vặt vì sự rời đi của cô. Nhưng ông ấy muốn anh tôn trọng cô cũng như quyết định của cô.
" Ba mẹ con xin lỗi vì những lỗi lầm trong quá khứ. Con quả thực không xứng đáng với Tiểu Thư, con không làm tốt trách nhiệm của một người cha với Thiên Thành. Nhưng mà con thật sự còn rất yêu vợ của con"
Chúng ta có thể thôi không nói về chuyện này nữa được không?"_cô lên tiếng.
Cô đứng dậy nắm tay Thiên Thành kéo thằng bé đi lên phòng, nhưng anh cũng nhanh chóng đứng dậy và cũng níu Thiên Thành lại. Thằng bé đứng giữa hai người, nó nhìn qua , nhìn lại.
Ba và mẹ muốn chia tài sản ạ?"_nó ngây ngô nói.
Con vừa nói gì cơ? Con gọi lại có được không?"_anh hấp tấp.
Thằng bé không gọi nữa mà nó nép vào sau lưng mẹ. Anh cũng biết mình vừa khiến nó sợ, anh cũng buông tay nó ra.
Bọn trẻ các con ba mẹ không thể hiểu. Ba và mẹ đều tôn trọng quyết định của con. Chuyện con muốn ly hôn, ba không có ý kiến. Nhưng nếu con còn yêu nó, thì hãy thử suy nghĩ lại. Cho nó một cơ hội, cũng chính là cho con cơ hội."
Mấy hôm nay đúng là mọi thứ làm cho cô phải suy nghĩ, cô tự nhận mình có chút xiêu lòng.
" Con biết mình nên làm gì mà. Con xin phép đưa Thiên Thành lên phòng chuẩn bị, một lúc nữa nó còn phải đến lớp với các bạn."
Huỳnh Thiên Minh đứng nhìn cô rời đi, anh muốn ở bên cạnh cô, nhưng nếu làm quá lên chẳng phải cô sẽ sợ anh luôn sao. Nên chỉ có thể tạm thời để mọi thứ như bây giờ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.