Chương 55: Tôi còn đưa đối tốt với em, em không được bỏ đi
Mỹ Tiên Faye
15/02/2024
Huỳnh Thiên Minh nghiến răng, hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể manh động sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cô.
" Mày muốn gì?"
Kì lạ, tất cả những người xung quanh chứng kiến sự việc đều nhanh chống bỏ đi, hoặc bọn họ đứng lại xem chứ không hề ra tay giúp đỡ, Kim Nguyên nép vào một góc cây mà hóng chuyện. Cô ta thấy Huỳnh Thiên Minh biểu hiện như vậy, cô ta chỉ muốn phất tay cho bọn họ giết chết cô đi.
" Tao muốn cô ta. Nếu mày biết điều thì để cô ta đi với bọn tao. Ít nhất còn giữ được cái mạng, thấy sao hả?"
" Thiên Minh…anh mặc kệ tôi đi, mau gọi cảnh sát."_cô nói.
" Nếu mày dám báo cảnh sát, tao cho cô ta chết tại đây, trước mặt mày."
" Được. Tao để cô ấy đi với bọn mày."_Huỳnh Thiên Minh đáp.
Hắn nói như vậy là để đánh lạc hướng, ngay lúc bọn chúng không chú ý hắn liền phản công, hắn cầm chai bia đập vào đầu tên cầm đầu rồi kéo cô về phía mình. Sau đó diễn ra một trận hỗn chiến, một mình Huỳnh Thiên Minh chống chọi với 3-4 tên cùng một lúc.
Không khí rất hỗn loạn, bọn họ choãng nhau làm đồ đạc vỡ tứ tung. Đám người đang đứng xem cũng một phen hú vía mà tránh ra xa.
" Thiên Minh cẩn thận."
Trong lúc Huỳnh Thiên Minh đang đấm vào mặt của một gã, thì mấy gã còn lại xông đến, cầm chai từ phía sau lưng đập vào đầu Thiên Minh. Một dòng máu chảy dài xuống cổ. Tiếp tục bọn chúng dùng mảnh vỡ đó định đậm anh, nhưng cô đã kịp thời chạy đến. Cô đỡ lấy cú đâm đó thay cho anh.
" Trịnh Tiểu Thư."_hắn gọi tên cô.
Đám người đó biết sắp xảy ra án mạng rồi nên liền đứng dậy mà bỏ chạy hết.
" Mau gọi cấp cứu đi."_hắn nhờ những người xung quanh.
Hắn ôm lấy cô vào lòng, những mảnh vỡ chai đó đâm ngay dưới bụng cô, máu chảy ra rất nhiều. Hắn đưa tay bụm lấy vết thương lại, để tránh mất máu quá nhiều. Mặt cô nhăm nhúm lại, cô đau như thể cắt da cắt thịt, đôi mắt cô lim dim mà nhìn hắn. Đầu của hắn cũng chảy máu, nhưng vẫn đỡ hơn là cô.
Kim Nguyên núp phía sau thấy hết mọi chuyện, cô ta thấy Huỳnh Thiên Minh bị thương cũng muốn chạy ra, nhưng nếu cô ta chạy ra hắn sẽ nghi ngờ về chuyện này. Nên cô ta nhìn nhanh chónh lên xe mà bỏ về trước.
" Không được xảy ta chuyện. Chờ một lúc, chúng ta đến bệnh viện."
Nhìn xem gương mặt hắn lúc này vô cùng hốt hoảng, lo lắng cho cô. Cô biết lòng hắn thật sự có chỗ cho cô rồi. Xem ra phải cần cả tính mạng này mới lấy được lòng của hắn. Thật không dễ dàng mà. Cô cũng không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc đó, cô lại bảo vệ hắn, người mà hết lần này tới lần khác luôn mực ức hiếp cô.
Hắn nắm chặt tay cô, ra sức trấn an, không cho cô ngủ. Nếu cô mà ngủ thì không có cơ hội tỉnh dậy nữa.
" Em phải mở mắt to lên, nhìn cho kĩ. Tôi còn đưa đối tốt với em, em không được bỏ đi."
Giờ phút này đây mà hắn còn ra lệnh cho cô không được quyền rời xa hắn. Nhưng tính mạng này không do cô quyết định nữa.
Cô mỗi lúc mất máu một nhiều hơn, cuối cùng xe cứu thương cũng đến.
…
" Cậu Huỳnh. Anh đi băng bó vết thương của mình trước đi. Nếu anh cứ như vậy, e rằng nó sẽ nhiễm trùng trước khi anh thấy cô Trịnh tỉnh lại."
Hắn ngồi thơ thơ thẩn thẩn trước phòng cấp cứu của cô. Chuyện này chưa có ai biết cả, chỉ có mỗi Tông Trạch là người biết chuyện nên anh ta mới đến đây. Huỳnh Thiên Minh không muốn hai gia đình lo lắng, nên anh ta đã dấu đi chuyện này trước đã.
" Cậu Huỳnh, anh nghe lời tôi đi. Vết thương của anh cũng không nhẹ."
" Băng bó ở đây luôn được không?"_hắn hỏi.
Hắn không muốn rời xa phòng này, hắn sợ bác sĩ cần bọn họ không có ở đây.
" Được rồi. Tôi cho người đến."
Nói rồi anh ta đi tìm người đến băng bó cho Thiên Minh. Thuyết phục lâu như vậy hắn mới đồng ý, nếu còn day dưa sợ hắn sẽ lại đổi ý.
…
Bác sĩ từ trong phòng đi ra. Hắn liền không kìm lòng được mà chạy lại hỏi.
" Sao rồi bác sĩ."
" Hiện tại cô ấy đang mất khá nhiều máu. Chúng tôi cần người hiến máu, hiện tại nhóm máu AB ở kho của bệnh viện đã hết rồi."
" Lấy của tôi được chứ? Tôi cũng nhóm máu AB"_hắn nói.
" Anh cũng vừa mất không ít máu. Bây giờ hiến có ổn không?"_Tông Trạch lo lắng.
" Có gì mà không ổn. Tôi là đàn ông, sức chịu đựng của tôi vẫn tốt hơn. Mau lấy máu của tôi đi."
" Được vậy anh đi theo tôi làm thủ tục."
…
Sáng hôm sau.
Chuyện cũng đến tay phu nhân và chủ tịch Huỳnh. Hai người họ hớt hải chạy đến bệnh viện, còn về nhà cô vẫn chưa biết gì hết, hôm qua hắn chỉ nói là đã chở cô về nhà.
" Thiên Minh con bé sao rồi? Chuyện lớn như vậy sao con không nói cho mẹ?"
Bà ấy vừa đến bệnh viện đã hỏi ngay Huỳnh Thiên Minh. Anh ta đứng bên ngoài suốt đêm nên thần sắc cũng không được tốt lắm, cộng thêm cả việc hiến máu, bây giờ sức khỏe khá yếu.
" Chuyện rất dài."_hắn nói.
" Mày muốn gì?"
Kì lạ, tất cả những người xung quanh chứng kiến sự việc đều nhanh chống bỏ đi, hoặc bọn họ đứng lại xem chứ không hề ra tay giúp đỡ, Kim Nguyên nép vào một góc cây mà hóng chuyện. Cô ta thấy Huỳnh Thiên Minh biểu hiện như vậy, cô ta chỉ muốn phất tay cho bọn họ giết chết cô đi.
" Tao muốn cô ta. Nếu mày biết điều thì để cô ta đi với bọn tao. Ít nhất còn giữ được cái mạng, thấy sao hả?"
" Thiên Minh…anh mặc kệ tôi đi, mau gọi cảnh sát."_cô nói.
" Nếu mày dám báo cảnh sát, tao cho cô ta chết tại đây, trước mặt mày."
" Được. Tao để cô ấy đi với bọn mày."_Huỳnh Thiên Minh đáp.
Hắn nói như vậy là để đánh lạc hướng, ngay lúc bọn chúng không chú ý hắn liền phản công, hắn cầm chai bia đập vào đầu tên cầm đầu rồi kéo cô về phía mình. Sau đó diễn ra một trận hỗn chiến, một mình Huỳnh Thiên Minh chống chọi với 3-4 tên cùng một lúc.
Không khí rất hỗn loạn, bọn họ choãng nhau làm đồ đạc vỡ tứ tung. Đám người đang đứng xem cũng một phen hú vía mà tránh ra xa.
" Thiên Minh cẩn thận."
Trong lúc Huỳnh Thiên Minh đang đấm vào mặt của một gã, thì mấy gã còn lại xông đến, cầm chai từ phía sau lưng đập vào đầu Thiên Minh. Một dòng máu chảy dài xuống cổ. Tiếp tục bọn chúng dùng mảnh vỡ đó định đậm anh, nhưng cô đã kịp thời chạy đến. Cô đỡ lấy cú đâm đó thay cho anh.
" Trịnh Tiểu Thư."_hắn gọi tên cô.
Đám người đó biết sắp xảy ra án mạng rồi nên liền đứng dậy mà bỏ chạy hết.
" Mau gọi cấp cứu đi."_hắn nhờ những người xung quanh.
Hắn ôm lấy cô vào lòng, những mảnh vỡ chai đó đâm ngay dưới bụng cô, máu chảy ra rất nhiều. Hắn đưa tay bụm lấy vết thương lại, để tránh mất máu quá nhiều. Mặt cô nhăm nhúm lại, cô đau như thể cắt da cắt thịt, đôi mắt cô lim dim mà nhìn hắn. Đầu của hắn cũng chảy máu, nhưng vẫn đỡ hơn là cô.
Kim Nguyên núp phía sau thấy hết mọi chuyện, cô ta thấy Huỳnh Thiên Minh bị thương cũng muốn chạy ra, nhưng nếu cô ta chạy ra hắn sẽ nghi ngờ về chuyện này. Nên cô ta nhìn nhanh chónh lên xe mà bỏ về trước.
" Không được xảy ta chuyện. Chờ một lúc, chúng ta đến bệnh viện."
Nhìn xem gương mặt hắn lúc này vô cùng hốt hoảng, lo lắng cho cô. Cô biết lòng hắn thật sự có chỗ cho cô rồi. Xem ra phải cần cả tính mạng này mới lấy được lòng của hắn. Thật không dễ dàng mà. Cô cũng không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc đó, cô lại bảo vệ hắn, người mà hết lần này tới lần khác luôn mực ức hiếp cô.
Hắn nắm chặt tay cô, ra sức trấn an, không cho cô ngủ. Nếu cô mà ngủ thì không có cơ hội tỉnh dậy nữa.
" Em phải mở mắt to lên, nhìn cho kĩ. Tôi còn đưa đối tốt với em, em không được bỏ đi."
Giờ phút này đây mà hắn còn ra lệnh cho cô không được quyền rời xa hắn. Nhưng tính mạng này không do cô quyết định nữa.
Cô mỗi lúc mất máu một nhiều hơn, cuối cùng xe cứu thương cũng đến.
…
" Cậu Huỳnh. Anh đi băng bó vết thương của mình trước đi. Nếu anh cứ như vậy, e rằng nó sẽ nhiễm trùng trước khi anh thấy cô Trịnh tỉnh lại."
Hắn ngồi thơ thơ thẩn thẩn trước phòng cấp cứu của cô. Chuyện này chưa có ai biết cả, chỉ có mỗi Tông Trạch là người biết chuyện nên anh ta mới đến đây. Huỳnh Thiên Minh không muốn hai gia đình lo lắng, nên anh ta đã dấu đi chuyện này trước đã.
" Cậu Huỳnh, anh nghe lời tôi đi. Vết thương của anh cũng không nhẹ."
" Băng bó ở đây luôn được không?"_hắn hỏi.
Hắn không muốn rời xa phòng này, hắn sợ bác sĩ cần bọn họ không có ở đây.
" Được rồi. Tôi cho người đến."
Nói rồi anh ta đi tìm người đến băng bó cho Thiên Minh. Thuyết phục lâu như vậy hắn mới đồng ý, nếu còn day dưa sợ hắn sẽ lại đổi ý.
…
Bác sĩ từ trong phòng đi ra. Hắn liền không kìm lòng được mà chạy lại hỏi.
" Sao rồi bác sĩ."
" Hiện tại cô ấy đang mất khá nhiều máu. Chúng tôi cần người hiến máu, hiện tại nhóm máu AB ở kho của bệnh viện đã hết rồi."
" Lấy của tôi được chứ? Tôi cũng nhóm máu AB"_hắn nói.
" Anh cũng vừa mất không ít máu. Bây giờ hiến có ổn không?"_Tông Trạch lo lắng.
" Có gì mà không ổn. Tôi là đàn ông, sức chịu đựng của tôi vẫn tốt hơn. Mau lấy máu của tôi đi."
" Được vậy anh đi theo tôi làm thủ tục."
…
Sáng hôm sau.
Chuyện cũng đến tay phu nhân và chủ tịch Huỳnh. Hai người họ hớt hải chạy đến bệnh viện, còn về nhà cô vẫn chưa biết gì hết, hôm qua hắn chỉ nói là đã chở cô về nhà.
" Thiên Minh con bé sao rồi? Chuyện lớn như vậy sao con không nói cho mẹ?"
Bà ấy vừa đến bệnh viện đã hỏi ngay Huỳnh Thiên Minh. Anh ta đứng bên ngoài suốt đêm nên thần sắc cũng không được tốt lắm, cộng thêm cả việc hiến máu, bây giờ sức khỏe khá yếu.
" Chuyện rất dài."_hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.