Chương 148: Tôi sẽ ở đây đến khi nào cô ấy chịu tha thứ cho tôi.
Mỹ Tiên Faye
07/08/2024
Bà cũng đứng đó xem tình hình, chỉ biết lắc đầu, cậu ta cũng chung tình, nhưng làm con gái bà tổn thương cũng là sự thật. Trịnh phu nhân để con gái tự mình xử lý, bà không can ngăn vào.
Bà ơi. Chú đó là ba của con à?" Thiên Thành hỏi.
' Sao con lại hỏi vậy?"
" Vừa nảy con nghe chú đó nói vậy. Hơn nữa chú đó lại rất giống con, lại còn hay xuất hiện bên cạnh mẹ nữa. Rất giống với người trong hình mà mẹ vẫn hay xem."Hay là con tự hỏi mẹ xem."_bà ấy không muốn can thiệp vào.
Chuyện này nên để cô tự đi nói với Thiên Thành thì hơn.
'Chúng ta ly hôn tôi sẽ tha thứ cho anh."
Anh bật cười như nụ cười này lại chua chát làm sao. Ly hôn rồi thì tha thứ có ích gì chứ.
" Còn cách nào khác ngoài việc ly hôn không?"_anh hỏi cô.
" Không."_nói rồi cô bỏ vào nhà.
Anh vẫn ngồi khụy xuống đó, nhưng cô đã bỏ đi và không quan tâm nữa. Cô ôm Thiên Thành vào trong.
Mẹ ơi. Đó thật sự là ba sao?"_nó hỏi.
Con không nên hỏi quá nhiều. Được rồi mau vào ngủ trưa đi."_cô đưa thằng bé lên phòng.
Huỳnh Thiên Minh vẫn ngồi đó, anh không biết nên làm sao để cô tha thứ cho anh hết. Anh rất muốn nhận lại con trai của mình, rất muốn cho nó cuộc sống hạnh phúc có cả ba và mẹ.
Người giúp việc trong nhà đột nhiên chạy ra nói với anh mấy câu.
" Cô chủ nói là cậu về đi. Cô ấy không muốn thấy mặt cậu xuất hiện ở đây nữa."
Anh ngước lên có hơi thất thần, sao cô lại tuyệt tình đến vậy. Cô đứng trên lầu nhìn qua khung cửa sổ thấy anh vẫn chưa chịu đi, đúng là cứng đầu nói mãi không chịu nghe mà. Cô mặt kệ cứ cho anh quỳ ở đó đi.
' Nói lại với cô ấy. Tôi sẽ ở đây đến khi nào cô ấy chịu tha thứ cho tôi."
Huỳnh Thiên Minh đã ở đây được mấy tiếng, trời cũng bắt đầu âm u sấm chớp dữ dội. Dường như là sắp mưa rồi.
Cô ở trên phòng ru Thiên Thành ngủ được một giấc, ngay cả cô cũng ngủ quên mất, khi tỉnh dậy điều đầu tiên cô làm là ra ban công nhìn một cái. Anh vẫn ở đấy chưa chịu về.
Bà Trịnh ở bên ngoài gõ cửa gọi con gái.
Mẹ vào được không?"
" Vâng mẹ vào đi ạ."
Bà ấy thấy trời cũng sắp mưa, mà Huỳnh Thiên Minh đã ở đó mấy tiếng đồng hồ rồi. Cậu ta dãi nắng dầm mưa như vậy, e rằng sẽ tổn hại tới sức khỏe. Nhà họ Huỳnh mà biết được sẽ dị nghị.
" Thiên Thành vẫn chưa dậy sao?"
" Hôm qua nó ham chơi cả đêm, nên bây giờ mới ngủ bù đó ạ."
Ừm vậy cứ cho nó ngủ thêm lúc nữa. À đúng rồi, Thiên Minh nó vẫn còn dưới nhà. Trời sắp mưa rồi, hay là con ra nói với nó mấy lời, để nó về nhà đi"
Chuyện nên nói cũng đã nói hết rồi. Hơn nữa giữa hai người họ chỉ toàn cãi vã, ngoài ly hôn ra thì cô cũng không có gì muốn nói cả.Con thấy rồi. Cứ mặc kệ anh ta đi. Muốn quỳ ở đó bao lâu thì cứ quỳ, nhà chúng ta đừng quan tâm."
2:59
' Nhưng mà...mẹ thấy nó thật sự còn rất yêu con đó. Người như nó sẽ không bao giờ chịu mất mặt mà quỳ xuống cầu xin. Hay là con suy nghĩ cho nó một cơ hội đi. Cũng như cho con cơ hội, cho Thiên Thành có một gia đình hạnh phúc.
Những lời này lại khiến cô suy nghĩ, làm cho cô mềm lòng, lúc cô rời khỏi nhà họ Huỳnh, cô từng dặn lòng rằng sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa, sẽ không để bất kì ai tiếp tục tổn thương cô.
" Mẹ à...đến mẹ cũng bênh vực anh ta sao?"
'Mẹ chỉ khuyên con thôi. Còn chuyện con có chấp nhận hay không là do con quyết định mà. Thôi coi như mẹ chưa nói gì đi. Để mẹ xuống dưới bảo nó về."
Vừa nói dức câu thì bên ngoài liền đổ mưa ào đến, mưa trắng xóa luôn cả mặt đường. Cô nghe thấy tiếng mưa liền chạy ra cửa nhìn một lần nữa, mặc dù trời tối, mưa lớn nhưng bóng dáng anh vẫn hiện rõ trong mưa.
" Cái đồ ngốc này...vẫn luôn cứng đầu như vậy."_cô nói.
" Vậy bây giờ con ra đấy hay để mẹ ra?" _bà ấy hỏi cô.
Cô chừng chờ một hồi lâu, song vẫn lấy ô rồi tự mình ra ngoài.
" Con vẫn không thể lừa dối trái tim mình mà."bà ấy lẩm nhẩm.
Mưa rất lớn, gió lại mạnh, cô cầm chiếc ô chạy ra. Còn anh thì ngồi gục đầu buồn bã, cả người Huỳnh Thiên Minh ướt nhem cả. Mặt mày anh thì tái méc lên vì lạnh.Bỗng dưng không còn giọt mưa nào rơi xuống trúng người anh nữa, anh ngước lên nhìn, hóa ra là ô của cô đã che cho anh. Huỳnh Thiên Minh vội bám lấy chân cô.
" Là em sao? Có phải anh bị hoa mắt rồi không?"
" Anh đúng là cái đồ rắc rối, chỉ biết khiến cho người khác lo lắng thôi sao?"
Tay anh chạm vào chân cô, khiến cô cũng cảm thấy lạnh toát. Cô ngồi xuống muốn lôi anh vào nhà.
" Một là đi về. Hai là đi vào nhà. Anh mau chọn đi."
Lạnh quá."_Huỳnh Thiên Minh rên rỉ.
Gương mặt trắng bệt, đôi môi tái nhợt này, cô lo lắng mà áp tay vào má anh.
" Vào nhà trước đi rồi nói."_cô dìu Huỳnh Thiên Minh đứng dậy.
Bà ơi. Chú đó là ba của con à?" Thiên Thành hỏi.
' Sao con lại hỏi vậy?"
" Vừa nảy con nghe chú đó nói vậy. Hơn nữa chú đó lại rất giống con, lại còn hay xuất hiện bên cạnh mẹ nữa. Rất giống với người trong hình mà mẹ vẫn hay xem."Hay là con tự hỏi mẹ xem."_bà ấy không muốn can thiệp vào.
Chuyện này nên để cô tự đi nói với Thiên Thành thì hơn.
'Chúng ta ly hôn tôi sẽ tha thứ cho anh."
Anh bật cười như nụ cười này lại chua chát làm sao. Ly hôn rồi thì tha thứ có ích gì chứ.
" Còn cách nào khác ngoài việc ly hôn không?"_anh hỏi cô.
" Không."_nói rồi cô bỏ vào nhà.
Anh vẫn ngồi khụy xuống đó, nhưng cô đã bỏ đi và không quan tâm nữa. Cô ôm Thiên Thành vào trong.
Mẹ ơi. Đó thật sự là ba sao?"_nó hỏi.
Con không nên hỏi quá nhiều. Được rồi mau vào ngủ trưa đi."_cô đưa thằng bé lên phòng.
Huỳnh Thiên Minh vẫn ngồi đó, anh không biết nên làm sao để cô tha thứ cho anh hết. Anh rất muốn nhận lại con trai của mình, rất muốn cho nó cuộc sống hạnh phúc có cả ba và mẹ.
Người giúp việc trong nhà đột nhiên chạy ra nói với anh mấy câu.
" Cô chủ nói là cậu về đi. Cô ấy không muốn thấy mặt cậu xuất hiện ở đây nữa."
Anh ngước lên có hơi thất thần, sao cô lại tuyệt tình đến vậy. Cô đứng trên lầu nhìn qua khung cửa sổ thấy anh vẫn chưa chịu đi, đúng là cứng đầu nói mãi không chịu nghe mà. Cô mặt kệ cứ cho anh quỳ ở đó đi.
' Nói lại với cô ấy. Tôi sẽ ở đây đến khi nào cô ấy chịu tha thứ cho tôi."
Huỳnh Thiên Minh đã ở đây được mấy tiếng, trời cũng bắt đầu âm u sấm chớp dữ dội. Dường như là sắp mưa rồi.
Cô ở trên phòng ru Thiên Thành ngủ được một giấc, ngay cả cô cũng ngủ quên mất, khi tỉnh dậy điều đầu tiên cô làm là ra ban công nhìn một cái. Anh vẫn ở đấy chưa chịu về.
Bà Trịnh ở bên ngoài gõ cửa gọi con gái.
Mẹ vào được không?"
" Vâng mẹ vào đi ạ."
Bà ấy thấy trời cũng sắp mưa, mà Huỳnh Thiên Minh đã ở đó mấy tiếng đồng hồ rồi. Cậu ta dãi nắng dầm mưa như vậy, e rằng sẽ tổn hại tới sức khỏe. Nhà họ Huỳnh mà biết được sẽ dị nghị.
" Thiên Thành vẫn chưa dậy sao?"
" Hôm qua nó ham chơi cả đêm, nên bây giờ mới ngủ bù đó ạ."
Ừm vậy cứ cho nó ngủ thêm lúc nữa. À đúng rồi, Thiên Minh nó vẫn còn dưới nhà. Trời sắp mưa rồi, hay là con ra nói với nó mấy lời, để nó về nhà đi"
Chuyện nên nói cũng đã nói hết rồi. Hơn nữa giữa hai người họ chỉ toàn cãi vã, ngoài ly hôn ra thì cô cũng không có gì muốn nói cả.Con thấy rồi. Cứ mặc kệ anh ta đi. Muốn quỳ ở đó bao lâu thì cứ quỳ, nhà chúng ta đừng quan tâm."
2:59
' Nhưng mà...mẹ thấy nó thật sự còn rất yêu con đó. Người như nó sẽ không bao giờ chịu mất mặt mà quỳ xuống cầu xin. Hay là con suy nghĩ cho nó một cơ hội đi. Cũng như cho con cơ hội, cho Thiên Thành có một gia đình hạnh phúc.
Những lời này lại khiến cô suy nghĩ, làm cho cô mềm lòng, lúc cô rời khỏi nhà họ Huỳnh, cô từng dặn lòng rằng sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa, sẽ không để bất kì ai tiếp tục tổn thương cô.
" Mẹ à...đến mẹ cũng bênh vực anh ta sao?"
'Mẹ chỉ khuyên con thôi. Còn chuyện con có chấp nhận hay không là do con quyết định mà. Thôi coi như mẹ chưa nói gì đi. Để mẹ xuống dưới bảo nó về."
Vừa nói dức câu thì bên ngoài liền đổ mưa ào đến, mưa trắng xóa luôn cả mặt đường. Cô nghe thấy tiếng mưa liền chạy ra cửa nhìn một lần nữa, mặc dù trời tối, mưa lớn nhưng bóng dáng anh vẫn hiện rõ trong mưa.
" Cái đồ ngốc này...vẫn luôn cứng đầu như vậy."_cô nói.
" Vậy bây giờ con ra đấy hay để mẹ ra?" _bà ấy hỏi cô.
Cô chừng chờ một hồi lâu, song vẫn lấy ô rồi tự mình ra ngoài.
" Con vẫn không thể lừa dối trái tim mình mà."bà ấy lẩm nhẩm.
Mưa rất lớn, gió lại mạnh, cô cầm chiếc ô chạy ra. Còn anh thì ngồi gục đầu buồn bã, cả người Huỳnh Thiên Minh ướt nhem cả. Mặt mày anh thì tái méc lên vì lạnh.Bỗng dưng không còn giọt mưa nào rơi xuống trúng người anh nữa, anh ngước lên nhìn, hóa ra là ô của cô đã che cho anh. Huỳnh Thiên Minh vội bám lấy chân cô.
" Là em sao? Có phải anh bị hoa mắt rồi không?"
" Anh đúng là cái đồ rắc rối, chỉ biết khiến cho người khác lo lắng thôi sao?"
Tay anh chạm vào chân cô, khiến cô cũng cảm thấy lạnh toát. Cô ngồi xuống muốn lôi anh vào nhà.
" Một là đi về. Hai là đi vào nhà. Anh mau chọn đi."
Lạnh quá."_Huỳnh Thiên Minh rên rỉ.
Gương mặt trắng bệt, đôi môi tái nhợt này, cô lo lắng mà áp tay vào má anh.
" Vào nhà trước đi rồi nói."_cô dìu Huỳnh Thiên Minh đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.