Chương 169: Vậy tại sao anh không có niềm tin với em?
Mỹ Tiên Faye
28/11/2024
“ Anh định ngồi ở đấy đến khi nào nữa? Đã khuya lắm rồi.”
Huỳnh Thiên Minh vội vàng đứng dậy mở cửa xe, ngay cả anh cũng đột nhiên quên mất là mình vừa nổi giận. Mua chuộc anh dễ đến vậy, chỉ cần một nụ hôn là có thể xí xoá hết mọi chuyện?
Trong xe.
“ Hôm nay em đi gặp Cố Hằng là để nói rõ hết mọi chuyện với anh ta. Anh cũng đừng nghĩ xấu về người ta nữa, thật ra Cố Hằng cũng rất tốt, anh ta giúp đỡ em rất nhiều.”_cô trần thuật.
Anh vừa lái xe nhưng cũng vừa lắng tai chăm chú nghe câu chuyện, mặc dù nhắc tới cái tên Cố Hằng là anh đã muốn nổi máu ghen lên rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn ta lại là ân nhân giúp đỡ cô trong suốt khoảng thời gian không có anh bên cạnh.
“ Vậy anh ta hẹn em ra và nói những gì?”
Thứ duy nhất mà anh quan tâm là Cố Hằng đã nói gì với cô thôi.
“ Anh ta nói tạm biệt. Còn nói về Thiên Thành, có thời gian sẽ về thăm thằng bé. Em cũng cho anh ta là ba nuôi của Thiên Thành rồi.”
“ Chỉ có như vậy thôi sao? Không còn nói gì khác? Em ở trong đó cũng hơn 30p mà.”
Anh đa nghi thứ 2 thì sẽ không ai dám nhận thứ nhất, cô cũng không định muốn nói chuyện Cố Hằng tỏ tình với mình, chuyện này không hay ho để kể.
“ Không có gì khác...chỉ là em khuyên anh ta một số chuyện nên mới lâu như vậy”
“ Khuyên?”_anh khó hiểu, đột nhiên dừng xe lại.
“ Ừm.”_cô gật đầu.
Huỳnh Thiên Minh quay sang tiếp tục chất vấn cô, những tưởng anh đã bỏ qua chuyện này rồi, nhưng nó lại tiếp diễn.
“ Anh ta đã tỏ tình với em đúng không? Ai cũng biết Cố Hằng có tình ý với em.”
Tỏ tình thì sao chứ. Em không cho anh cơ hội, vậy anh sợ cái gì?”
‘Sợ chứ...anh sợ mất em. Sợ em mềm lòng, sợ em nhất thời mềm lòng vì lòng tốt của anh ta mà từ bỏ anh.”
Huỳnh Thiên Minh kiêu ngạo như anh mà cũng có ngày sợ mất cô, sợ cô thuộc về người khác.
“ Anh không tự tin, nên mới cảm thấy sợ. Còn em tự tin về bản thân em sẽ không động lòng. Ai thích em cũng được, chỉ cần em không cho họ cơ hội bước vào. Thì anh không cần phải tự mình lo sợ nhiều thứ như vậy. Anh nên có niềm tin nhiều hơn về em.”
Nghe cô nói từng câu từng chữ kiên quyết như vậy, anh cảm thấy lòng được an ủi phần nào, nhưng mối bận tâm về người đàn ông thứ 3 đó, thật sự khiến anh không thể không để tâm. Con gái dễ nhất là động lòng, đặc biệt với những người đối tốt với họ.
"
Cố Hằng sắp đi rồi. Anh đừng phí tâm ghen hay lo lắng về anh ta nữa._cô lại nói thêm.
" Anh ta tốn công tốn sức ở bên cạnh em nhiều năm như vậy. Không lẽ lại dễ dàng từ bỏ em, để em trở về bên cạnh anh?”
“ Thay vì anh lo lắng Cố Hằng sẽ tìm em. Vậy tại sao anh không có niềm tin với em?"
Đúng, tại sao anh lại không tin cô chứ. Huỳnh Thiên Minh nhìn cô, nhìn thấy sự kiên định đó, anh không tin làm sao được, cô là vợ của anh mà.
“ Hứa với anh. Sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh. Anh sẽ cùng em đối diện.”_anh đưa tay ra muốn nghéo cùng cô.
“ Được. Em hứa với anh.”_cô cũng đáp lại.
Sau đó anh lái xe đưa cô về nhà, về nhà của anh.
“ Muộn rồi, em cứ ngủ tạm ở đây một đêm. Dù gì ở nhà ba mẹ cũng ra ngoài hết rồi, để mình em ở đó anh không yên tâm.”
Anh dừng xe lại, liền có người giúp việc chạy ra đón mặc dù đã là nửa đêm.
“ Đưa cô ấy lên phòng nghĩ ngơi trước. Chuẩn bị cho cô ấy ít đồ.”_anh căn dặn người làm, còn mình thì đi đỗ xe.
Người giúp việc đưa cô lên phòng, nhưng là vào phòng ngủ cũ của hai người. Cô còn tưởng mình đi nhầm phòng mất.
Hình như nhầm phòng rồi đúng không?”_cô hỏi.
“ Cô chủ. Đây là phòng ngủ của hai người mà. Tôi không nhầm được đâu.
“ Không ý của tôi là...”_cô bị ngắt lời.
“ Tôi hiểu ý của cô. Nhưng nếu tôi đưa cô qua phòng khách cậu Huỳnh sẽ khó chịu, bởi vì phòng dành cho khách thì sẽ không đầy đủ tiện nghi”
Nhưng đây không phải cũng là phòng ngủ hiện tại của anh sao? Nếu tối nay cô ngủ ở đây, vậy thì còn anh sẽ ở đâu. Cô đứng trước cửa phòng suy nghĩ một lúc thì người giúp việc đã mở cửa mời cô vào.
“ Tôi không ngại việc phòng khách thiếu tiện nghi đâu. Chỉ là ngủ một đêm thôi mà.”_cô tiếp tục nói.
Cậu chủ._cô ta cúi chào Huỳnh Thiên Minh.
Anh cũng vừa đổ xe xong thì trở lên nhà, cùng lúc đó thì cô vẫn loay hoay bên ngoài, chưa chịu vào trong.
Huỳnh Thiên Minh tiến tới phất tay ám hiệu cho người làm rời đi, cô ta cũng tinh ý mà hiểu chuyện, sau đó cúi người xin phép rời đi.
“ Em vào trong đi. Sao còn đứng ngây người ra đó.”_anh hỏi cô.
Thấy cô e ngại không trả lời, anh liền bắt tay vào eo cô, dắt cô vào bên trong phòng.
Đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng ngủ của mình và anh sau hơn 4 năm. Ấn tượng đầu tiên đó là tấm ảnh cưới to được đặt ở giữa phòng. Xung quanh mọi thứ, nội thất hầu như không có thay đổi mấy.
Huỳnh Thiên Minh vội vàng đứng dậy mở cửa xe, ngay cả anh cũng đột nhiên quên mất là mình vừa nổi giận. Mua chuộc anh dễ đến vậy, chỉ cần một nụ hôn là có thể xí xoá hết mọi chuyện?
Trong xe.
“ Hôm nay em đi gặp Cố Hằng là để nói rõ hết mọi chuyện với anh ta. Anh cũng đừng nghĩ xấu về người ta nữa, thật ra Cố Hằng cũng rất tốt, anh ta giúp đỡ em rất nhiều.”_cô trần thuật.
Anh vừa lái xe nhưng cũng vừa lắng tai chăm chú nghe câu chuyện, mặc dù nhắc tới cái tên Cố Hằng là anh đã muốn nổi máu ghen lên rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn ta lại là ân nhân giúp đỡ cô trong suốt khoảng thời gian không có anh bên cạnh.
“ Vậy anh ta hẹn em ra và nói những gì?”
Thứ duy nhất mà anh quan tâm là Cố Hằng đã nói gì với cô thôi.
“ Anh ta nói tạm biệt. Còn nói về Thiên Thành, có thời gian sẽ về thăm thằng bé. Em cũng cho anh ta là ba nuôi của Thiên Thành rồi.”
“ Chỉ có như vậy thôi sao? Không còn nói gì khác? Em ở trong đó cũng hơn 30p mà.”
Anh đa nghi thứ 2 thì sẽ không ai dám nhận thứ nhất, cô cũng không định muốn nói chuyện Cố Hằng tỏ tình với mình, chuyện này không hay ho để kể.
“ Không có gì khác...chỉ là em khuyên anh ta một số chuyện nên mới lâu như vậy”
“ Khuyên?”_anh khó hiểu, đột nhiên dừng xe lại.
“ Ừm.”_cô gật đầu.
Huỳnh Thiên Minh quay sang tiếp tục chất vấn cô, những tưởng anh đã bỏ qua chuyện này rồi, nhưng nó lại tiếp diễn.
“ Anh ta đã tỏ tình với em đúng không? Ai cũng biết Cố Hằng có tình ý với em.”
Tỏ tình thì sao chứ. Em không cho anh cơ hội, vậy anh sợ cái gì?”
‘Sợ chứ...anh sợ mất em. Sợ em mềm lòng, sợ em nhất thời mềm lòng vì lòng tốt của anh ta mà từ bỏ anh.”
Huỳnh Thiên Minh kiêu ngạo như anh mà cũng có ngày sợ mất cô, sợ cô thuộc về người khác.
“ Anh không tự tin, nên mới cảm thấy sợ. Còn em tự tin về bản thân em sẽ không động lòng. Ai thích em cũng được, chỉ cần em không cho họ cơ hội bước vào. Thì anh không cần phải tự mình lo sợ nhiều thứ như vậy. Anh nên có niềm tin nhiều hơn về em.”
Nghe cô nói từng câu từng chữ kiên quyết như vậy, anh cảm thấy lòng được an ủi phần nào, nhưng mối bận tâm về người đàn ông thứ 3 đó, thật sự khiến anh không thể không để tâm. Con gái dễ nhất là động lòng, đặc biệt với những người đối tốt với họ.
"
Cố Hằng sắp đi rồi. Anh đừng phí tâm ghen hay lo lắng về anh ta nữa._cô lại nói thêm.
" Anh ta tốn công tốn sức ở bên cạnh em nhiều năm như vậy. Không lẽ lại dễ dàng từ bỏ em, để em trở về bên cạnh anh?”
“ Thay vì anh lo lắng Cố Hằng sẽ tìm em. Vậy tại sao anh không có niềm tin với em?"
Đúng, tại sao anh lại không tin cô chứ. Huỳnh Thiên Minh nhìn cô, nhìn thấy sự kiên định đó, anh không tin làm sao được, cô là vợ của anh mà.
“ Hứa với anh. Sau này có chuyện gì cũng phải nói với anh. Anh sẽ cùng em đối diện.”_anh đưa tay ra muốn nghéo cùng cô.
“ Được. Em hứa với anh.”_cô cũng đáp lại.
Sau đó anh lái xe đưa cô về nhà, về nhà của anh.
“ Muộn rồi, em cứ ngủ tạm ở đây một đêm. Dù gì ở nhà ba mẹ cũng ra ngoài hết rồi, để mình em ở đó anh không yên tâm.”
Anh dừng xe lại, liền có người giúp việc chạy ra đón mặc dù đã là nửa đêm.
“ Đưa cô ấy lên phòng nghĩ ngơi trước. Chuẩn bị cho cô ấy ít đồ.”_anh căn dặn người làm, còn mình thì đi đỗ xe.
Người giúp việc đưa cô lên phòng, nhưng là vào phòng ngủ cũ của hai người. Cô còn tưởng mình đi nhầm phòng mất.
Hình như nhầm phòng rồi đúng không?”_cô hỏi.
“ Cô chủ. Đây là phòng ngủ của hai người mà. Tôi không nhầm được đâu.
“ Không ý của tôi là...”_cô bị ngắt lời.
“ Tôi hiểu ý của cô. Nhưng nếu tôi đưa cô qua phòng khách cậu Huỳnh sẽ khó chịu, bởi vì phòng dành cho khách thì sẽ không đầy đủ tiện nghi”
Nhưng đây không phải cũng là phòng ngủ hiện tại của anh sao? Nếu tối nay cô ngủ ở đây, vậy thì còn anh sẽ ở đâu. Cô đứng trước cửa phòng suy nghĩ một lúc thì người giúp việc đã mở cửa mời cô vào.
“ Tôi không ngại việc phòng khách thiếu tiện nghi đâu. Chỉ là ngủ một đêm thôi mà.”_cô tiếp tục nói.
Cậu chủ._cô ta cúi chào Huỳnh Thiên Minh.
Anh cũng vừa đổ xe xong thì trở lên nhà, cùng lúc đó thì cô vẫn loay hoay bên ngoài, chưa chịu vào trong.
Huỳnh Thiên Minh tiến tới phất tay ám hiệu cho người làm rời đi, cô ta cũng tinh ý mà hiểu chuyện, sau đó cúi người xin phép rời đi.
“ Em vào trong đi. Sao còn đứng ngây người ra đó.”_anh hỏi cô.
Thấy cô e ngại không trả lời, anh liền bắt tay vào eo cô, dắt cô vào bên trong phòng.
Đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng ngủ của mình và anh sau hơn 4 năm. Ấn tượng đầu tiên đó là tấm ảnh cưới to được đặt ở giữa phòng. Xung quanh mọi thứ, nội thất hầu như không có thay đổi mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.