Chương 163: Vậy thì em hãy mau trở về nhà chăm sóc cho anh có được không?
Mỹ Tiên Faye
16/10/2024
Cô mãi mãi không so được với cô ấy. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Lần sau có gặp lại, không đội trời chung.
Nói xong anh bỏ vào thang máy, Tiểu Thư nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh, cô nhận ra mình đã yêu đúng người? Anh không phải Huỳnh Thiên Minh của ngày xưa, mà bây giờ là một người rất mực yêu thương và biết quan tâm cô.
Cô khoác tay vào vai anh, hai mắt long lanh, tinh thần vẫn còn chưa ổn định, như vừa từ cõi chết về.
“ Em không sao chứ?”
Anh nhìn thấy vết đỏ ửng trên cổ cô, nếu anh đến muộn một chút không biết chuyện gì sẽ thật sự xảy ra nữa.
Cô không trả lời chỉ gục vào vai anh, Huỳnh Thiên Minh hiểu được là cô đang cảm thấy mệt nên anh nhanh chóng đưa cô về phòng làm việc của mình trước.
Anh đặt cô lên sofa rồi đi rót một ly nước mang tới, ngồi khuy xuống trước mặt cô.
‘Em uống một chút nước đi. Có đau lắm không? Hay là anh cho người tới kiểm tra cho em?”
Huỳnh Thiên Minh đứng dậy định đi lấy điện thoại, nhưng cô nắm tay anh kéo lại. Không muốn cho anh đi.
‘Không cần đâu. Chỉ là có chút hoảng loạn, ngồi một chút sẽ khỏi thôi.”
Cô nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm, anh thấy vết thương trên cổ cô liền đau lòng, có lẽ không nên để cô bước chân vào công ty, ban nãy cho cô về nhà trước mới đúng.
Huỳnh Thiên Minh khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chỗ đỏ tấy lên của cô, ánh mắt anh tràn đầy sự có lỗi, anh bậm môi dường như không biết nên nói gì.
Không sao đâu, anh đừng quá lo lắng, chỉ là nhất thời đỏ lên, có lẽ qua hôm sau sẽ bình thường lại”
“ Em muốn anh xử lý cô ta như thế nào?”
“ Không phải đã đuổi việc cô ta rồi sao. Mặc kệ cô ta đi, Tống Kim Nguyên giống như đang bị bệnh vậy. Tốt nhất là đừng dính líu tới cô ta nữa”
Huỳnh Thiên Minh nắm lấy tay cô, đôi tay ấm áp của anh làm cô không khỏi hồi hợp, cảm giác như giữa hai người đang nảy sinh tình cảm, nhưng lại có một cái gì đó ngăn cản họ nói lời yêu thương vậy.
“ Anh thật sự rất muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh em, không phải là theo dõi em. Mà anh muốn bảo vệ em, để những chuyện như hôm nay không thể xảy ra một lần nào nữa.”
" Thiên Minh..”_cô cảm động đến mức muốn nói là em cũng muốn ở bên cạnh anh.
Đã lâu lắm rồi anh chưa nghe được cô gọi tên mình một cách thân thiết như vậy.
Huỳnh Thiên Minh nóng lòng chờ đợi muốn biết câu tiếp theo mà cô định nói là gì. Nhưng cô lại không nói tiếp.
“ Vết thương của anh chảy máu rồi”
Vết thương trên tay anh lại loang máu ra, có lẽ do ban nãy vận động dụng sức hơi mạnh nên động đến nó.
Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, em vẫn quan trọng hơn. Hay là bây giờ anh cho người đưa em về nhà trước nhé.”
“ Ừm”_cô gật đầu đồng ý.
Đã hơn 4 năm trôi qua nhưng Tống Kim Nguyên vẫn luôn mang hận trong người, cô ta chưa bao giờ biết hối lỗi, cũng không có ý định từ bỏ Huỳnh Thiên Minh. Hơn nữa, hiện tại cô ta cũng đang gặp một số vấn đề về tâm lý. Chuyện này chỉ có gia đình cô ta biết, cho nên chuyện hôm nay, nếu anh không đến kịp có thể sẽ xảy ra án mạng thật sự, kẻ điên thì không biết điều chế cảm xúc.
“ Đúng rồi. Hôm nay anh có chút việc nên sẽ về hơi muộn. Có lẽ anh sẽ về nhà luôn. Vết thương trên tay chỉ là muốn em quan tâm anh thôi. Không tới nỗi phải ở nhà em để em phải chăm sóc. Bây giờ em cũng bị thương nữa, nên anh cũng không muốn làm phiền em.”
“ Tuỳ anh thôi._cô nói.
Huỳnh Thiên Minh gọi Tông Trạch tới để đưa cô về, chỉ có Tông Trạch là người thân cận mà anh tin tưởng nhất, để cậu ta đưa cô về thì anh mới yên tâm.
“ Anh vừa gọi Tông Trạch rồi, một chút nữa cậu ta sẽ đưa em về nhà.”
"Ùm."
Vốn dĩ cô chấp nhận vào công ty là muốn ghé thăm mọi người ở phòng làm việc cũ, nhưng không may lại gặp Tống Kim Nguyên.
Nếu mấy hôm nữa mà vẫn không khỏi, thì gọi cho anh nha.”
Ý của Huỳnh Thiên Minh là nói đến vết thương trên cổ của cô, hoá ra khi anh yêu ai liền trở thành một người tử tế như vậy. Nếu mà năm đó, hai người họ không vì một số vấn đề mà xa cách nhau, thì bây giờ có lẽ đang sống rất hạnh phúc.
“ Được rồi. Anh cũng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Đừng để vết thương bị động nữa. Đừng có tham công tiếc việc quá. Ở một mình sợ không có ai chăm sóc đó.”
“ Vậy thì em phải mau trở về nhà của chúng ta, chăm sóc cho anh có được không?”
“ Phó Tổng. Phu nhân tôi mới đến._Huỳnh Tông Trạch vào phòng nhưng hôm nay lại quên gõ cửa.
Cậu ta tự nhận thấy mình đã phá hỏng bầu không khí tích cực này, cậu ta quay ngoảnh ra ngoài, mặt mày nhằm nhúm lại tỏ vẻ hối lỗi vì làm cụt hứng của hai người.
“ Xin lỗi Phó Tổng. Tôi thật vô ý.
“ Đến đúng lúc đó. Mau hộ tống cô ấy về nhà cẩn thận, nhiệm vụ hôm nay của cậu.”_Huỳnh Thiên Minh nói.
“ Ý của anh là tôi đưa phu nhân về nhà sau đó có thể tan làm sao?”
“ Trong cậu có vẻ vui mừng vậy? Làm việc với tôi khiến cậu áp lực vậy à?”
“ Tôi không dám, được làm việc với Phó Tổng là phước đức 3 đời nhà tôi để lại.”
Huỳnh Thiên Minh mỉm cười, cậu ta cũng dẻo mềm y chang chủ của cậu ta vậy.
Nói xong anh bỏ vào thang máy, Tiểu Thư nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh, cô nhận ra mình đã yêu đúng người? Anh không phải Huỳnh Thiên Minh của ngày xưa, mà bây giờ là một người rất mực yêu thương và biết quan tâm cô.
Cô khoác tay vào vai anh, hai mắt long lanh, tinh thần vẫn còn chưa ổn định, như vừa từ cõi chết về.
“ Em không sao chứ?”
Anh nhìn thấy vết đỏ ửng trên cổ cô, nếu anh đến muộn một chút không biết chuyện gì sẽ thật sự xảy ra nữa.
Cô không trả lời chỉ gục vào vai anh, Huỳnh Thiên Minh hiểu được là cô đang cảm thấy mệt nên anh nhanh chóng đưa cô về phòng làm việc của mình trước.
Anh đặt cô lên sofa rồi đi rót một ly nước mang tới, ngồi khuy xuống trước mặt cô.
‘Em uống một chút nước đi. Có đau lắm không? Hay là anh cho người tới kiểm tra cho em?”
Huỳnh Thiên Minh đứng dậy định đi lấy điện thoại, nhưng cô nắm tay anh kéo lại. Không muốn cho anh đi.
‘Không cần đâu. Chỉ là có chút hoảng loạn, ngồi một chút sẽ khỏi thôi.”
Cô nhận lấy ly nước rồi uống một ngụm, anh thấy vết thương trên cổ cô liền đau lòng, có lẽ không nên để cô bước chân vào công ty, ban nãy cho cô về nhà trước mới đúng.
Huỳnh Thiên Minh khẽ đưa tay chạm nhẹ vào chỗ đỏ tấy lên của cô, ánh mắt anh tràn đầy sự có lỗi, anh bậm môi dường như không biết nên nói gì.
Không sao đâu, anh đừng quá lo lắng, chỉ là nhất thời đỏ lên, có lẽ qua hôm sau sẽ bình thường lại”
“ Em muốn anh xử lý cô ta như thế nào?”
“ Không phải đã đuổi việc cô ta rồi sao. Mặc kệ cô ta đi, Tống Kim Nguyên giống như đang bị bệnh vậy. Tốt nhất là đừng dính líu tới cô ta nữa”
Huỳnh Thiên Minh nắm lấy tay cô, đôi tay ấm áp của anh làm cô không khỏi hồi hợp, cảm giác như giữa hai người đang nảy sinh tình cảm, nhưng lại có một cái gì đó ngăn cản họ nói lời yêu thương vậy.
“ Anh thật sự rất muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh em, không phải là theo dõi em. Mà anh muốn bảo vệ em, để những chuyện như hôm nay không thể xảy ra một lần nào nữa.”
" Thiên Minh..”_cô cảm động đến mức muốn nói là em cũng muốn ở bên cạnh anh.
Đã lâu lắm rồi anh chưa nghe được cô gọi tên mình một cách thân thiết như vậy.
Huỳnh Thiên Minh nóng lòng chờ đợi muốn biết câu tiếp theo mà cô định nói là gì. Nhưng cô lại không nói tiếp.
“ Vết thương của anh chảy máu rồi”
Vết thương trên tay anh lại loang máu ra, có lẽ do ban nãy vận động dụng sức hơi mạnh nên động đến nó.
Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, em vẫn quan trọng hơn. Hay là bây giờ anh cho người đưa em về nhà trước nhé.”
“ Ừm”_cô gật đầu đồng ý.
Đã hơn 4 năm trôi qua nhưng Tống Kim Nguyên vẫn luôn mang hận trong người, cô ta chưa bao giờ biết hối lỗi, cũng không có ý định từ bỏ Huỳnh Thiên Minh. Hơn nữa, hiện tại cô ta cũng đang gặp một số vấn đề về tâm lý. Chuyện này chỉ có gia đình cô ta biết, cho nên chuyện hôm nay, nếu anh không đến kịp có thể sẽ xảy ra án mạng thật sự, kẻ điên thì không biết điều chế cảm xúc.
“ Đúng rồi. Hôm nay anh có chút việc nên sẽ về hơi muộn. Có lẽ anh sẽ về nhà luôn. Vết thương trên tay chỉ là muốn em quan tâm anh thôi. Không tới nỗi phải ở nhà em để em phải chăm sóc. Bây giờ em cũng bị thương nữa, nên anh cũng không muốn làm phiền em.”
“ Tuỳ anh thôi._cô nói.
Huỳnh Thiên Minh gọi Tông Trạch tới để đưa cô về, chỉ có Tông Trạch là người thân cận mà anh tin tưởng nhất, để cậu ta đưa cô về thì anh mới yên tâm.
“ Anh vừa gọi Tông Trạch rồi, một chút nữa cậu ta sẽ đưa em về nhà.”
"Ùm."
Vốn dĩ cô chấp nhận vào công ty là muốn ghé thăm mọi người ở phòng làm việc cũ, nhưng không may lại gặp Tống Kim Nguyên.
Nếu mấy hôm nữa mà vẫn không khỏi, thì gọi cho anh nha.”
Ý của Huỳnh Thiên Minh là nói đến vết thương trên cổ của cô, hoá ra khi anh yêu ai liền trở thành một người tử tế như vậy. Nếu mà năm đó, hai người họ không vì một số vấn đề mà xa cách nhau, thì bây giờ có lẽ đang sống rất hạnh phúc.
“ Được rồi. Anh cũng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Đừng để vết thương bị động nữa. Đừng có tham công tiếc việc quá. Ở một mình sợ không có ai chăm sóc đó.”
“ Vậy thì em phải mau trở về nhà của chúng ta, chăm sóc cho anh có được không?”
“ Phó Tổng. Phu nhân tôi mới đến._Huỳnh Tông Trạch vào phòng nhưng hôm nay lại quên gõ cửa.
Cậu ta tự nhận thấy mình đã phá hỏng bầu không khí tích cực này, cậu ta quay ngoảnh ra ngoài, mặt mày nhằm nhúm lại tỏ vẻ hối lỗi vì làm cụt hứng của hai người.
“ Xin lỗi Phó Tổng. Tôi thật vô ý.
“ Đến đúng lúc đó. Mau hộ tống cô ấy về nhà cẩn thận, nhiệm vụ hôm nay của cậu.”_Huỳnh Thiên Minh nói.
“ Ý của anh là tôi đưa phu nhân về nhà sau đó có thể tan làm sao?”
“ Trong cậu có vẻ vui mừng vậy? Làm việc với tôi khiến cậu áp lực vậy à?”
“ Tôi không dám, được làm việc với Phó Tổng là phước đức 3 đời nhà tôi để lại.”
Huỳnh Thiên Minh mỉm cười, cậu ta cũng dẻo mềm y chang chủ của cậu ta vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.