Chương 40: Ý của tôi là nụ hôn ngọt ngào của tôi giúp em bớt đau đúng không?
Mỹ Tiên Faye
04/02/2024
Hắn trở lại phòng, vừa bước vào đã thấy cô nằm ngã trên nền nhà, đang cố đứng dậy.
" Sao vậy?"
" Tôi…tôi muốn đi vệ sinh."
" Tôi đưa em đi."
" Nhưng mà…"
Hắn bế cô lên tay rồi bồng cô vào nhà vệ sinh. Hắn đặt cô xuống nhỏ nhẹ hỏi.
" Có cần gì nữa không? Tôi giúp em."
" Không cần đâu. Anh ra ngoài được rồi."
…
Một lúc sau cô mở cửa nhà vệ sinh bước ra thì hắn cũng nhanh chống tiến lại. Hắn một lần nữa bế cô về giường.
" Bác sĩ nói mỗi ngày đều phải sức thuốc. Để tôi thoa thuốc rồi băng bó lại cho em."
" Không cần đâu. Anh đưa tôi có thể tự làm được."
" Đi còn không được. Vậy có thể tự thoa thuốc sao? Em đang cố tỏ ra cứng đầu với tôi đấy à?"
" Tôi…chỉ là không muốn làm phiền anh. Tối hôm qua anh đã ở đây cả đêm rồi, nếu anh cứ chăm sóc tôi như vậy. Anh không sợ người yêu của anh sẽ ghen sao?"
Cô không muốn Kim Nguyên hiểu lầm càng thêm hiểu lầm. Dù gì cô ta cũng không tốt lành gì, thân mật với Huỳnh Thiên Minh cô ta càng thêm ghét cô.
" Vậy sao em không nghĩ theo hướng khác? Tôi là chồng của em, chăm sóc em là điều hiển nhiên."
Hắn vạch chăn của cô ra, thoa thuốc lên vết thương xung quanh chân rồi đến tay, mặt…những vết bầm do gã đàn ông kia đánh đúng thật rất mạnh. Đến bây giờ vẫn chưa bớt được chút nào.
" Cởi áo ra."_hắn ra lệnh.
" Không cần đâu. Vết thương bên trong không đáng."
" Muốn tự cởi hay là tôi cởi?"
Cô lúng túng không biết nên làm như thế nào. Nói đúng hơn là cô ngại. Mặc dù hắn đã thấy cơ thể cô rất nhiều lần, nhưng đối với cô, lúc nào cũng là lần đầu tiên cả.
" Thật sự không cần thiết mà."
Hắn bỏ lọ thuốc sang một bên, định tự mình cởi áo cho cô, nhưng cô đã nhanh chóng cởi trước. Cô cởi 2 cúc áo ra. Hắn vén áo xuống lộ ra phần bã vai bị thương. Vết thương cách xương quai xanh của cô xuống 5cm. Đây cũng là vết thương nặng nhất, vậy mà cô lại nói không đáng kể, đúng là không giỏi lừa người.
" Ngồi im. Sẽ hơi đau."_hắn nói.
Hắn từ từ nhẹ nhàng thoa vào vết thương, đúng là có hơi đau hơn những chỗ khác, mặt cô bắt đầu nhăn nhúm lại, tay cô bèn nắm lấy tay hắn, ý cô muốn nói là nhẹ thôi, hắn càng thoa cô càng thấy rát. Cô nắm tay hắn tới nỗi hắn như thể không thoa thuốc được nữa. Thoa xong hắn còn tự mình thổi vài cái cho mau khô thuốc lại.
" Đau quá…"_cô không chịu được mà nói.
Hắn cũng đã làm xong, chỉ còn băng bó lại nữa là coi như hoàn thành. Lúc này mặt hắn rất gần mặt cô. Chỉ cần hắn ngước lên một cái thôi đã chạm môi cô rồi.
Hắn băng bó xong liền ngước lên, đôi môi đỏ của cô đập vào mắt hắn đầu tiên. Hai người thơ thẩn nhìn nhau một lúc, tim như muốn ngừng đập. Rồi hắn hạ thân người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô có hơi bất ngờ, mắt trân ra, không có chút phản kháng nào. Được một lúc cô mới chợt tỉnh lại, cô đưa hai tay đẩy hắn ra.
" Anh về phòng đi."_cô nói.
" Có phải hết đau rồi không?"
Cô đưa tay lau lấy môi của mình, hắn cũng mặc kệ, nếu như là mọi khi, hắn đã nổi cáu với cô rồi.
" Có hơi đau."
" Ý của tôi là nụ hôn ngọt ngào của tôi giúp em bớt đau đúng không?"
" Anh…đừng nói nhãm nữa."
" Được thôi. Không nói nữa. Nghĩ ngơi đi."
Một tuần sau…
Vết thương của cô cũng khỏi. Hai người bọn họ cùng nhau trở về nhà. Vừa bước vào nhà hắn đã thấy phu nhân ngồi ngay sảnh đợi hắn và cô. Hắn bèn nắm tay cô âu yếm mà đi vào nhà.
" Con dâu của mẹ về rồi à?"
" Dạ con chào mẹ."
" Nhìn thần sắc của con tốt thế này. Đi chơi vui lắm đúng chứ?"
" Dạ vâng."_cô miễn cưỡng nói đại.
Huỳnh Thiên Minh liền ngồi xuống ghế sofa, xem ra cô con dâu này đã lấy hết lòng của mẹ hắn, đến hỏi hắn một câu bà ấy cũng không hỏi, chỉ quan tâm cô con dâu bé bổng của mình.
" Vậy con mau chống lên tắm rửa nghĩ ngơi đi. Đi đường xa chắc mệt lắm."
" Dạ vậy con xin phép."_nói rồi cô trở về phòng.
Huỳnh Thiên Minh cũng vội định đi theo nhưng mẹ hắn liền nói.
" Con ngồi xuống mẹ muốn nói chuyện với con."
" Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ."
" Mẹ bảo hai đứa đi trăng mật, là muốn hai đứa có không gian riêng. Con và Tiểu Thư có nghe lời mẹ nói không? Hai đứa có làm chuyện đó chưa?"
" Chuyện đó…mẹ yên tâm."_hắn nói.
Bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Đứng trước một cô gái xinh đẹp như vậy mà hắn không làm gì được thì chắc chắn hắn có vấn đề. Cũng may mắn không như bà ấy nghĩ.
" Tại sao mẹ lại làm như vậy?"
Bà ấy khó hiểu nhìn con trai của mình. Hắn nói chuyện không đầu đuôi, làm sao bà ấy hiểu được.
" Con đang nói gì vậy?"
" Tại sao mẹ lại gày bẫy con và cô ta? Mẹ biết con có người yêu rồi mà? Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?"
" Mẹ…"_bà ấy lúng túng.
Không ngờ Huỳnh Thiên Minh lại biết được chuyện này. Không ngờ hắn lại tự đi điều tra.
" Sao vậy?"
" Tôi…tôi muốn đi vệ sinh."
" Tôi đưa em đi."
" Nhưng mà…"
Hắn bế cô lên tay rồi bồng cô vào nhà vệ sinh. Hắn đặt cô xuống nhỏ nhẹ hỏi.
" Có cần gì nữa không? Tôi giúp em."
" Không cần đâu. Anh ra ngoài được rồi."
…
Một lúc sau cô mở cửa nhà vệ sinh bước ra thì hắn cũng nhanh chống tiến lại. Hắn một lần nữa bế cô về giường.
" Bác sĩ nói mỗi ngày đều phải sức thuốc. Để tôi thoa thuốc rồi băng bó lại cho em."
" Không cần đâu. Anh đưa tôi có thể tự làm được."
" Đi còn không được. Vậy có thể tự thoa thuốc sao? Em đang cố tỏ ra cứng đầu với tôi đấy à?"
" Tôi…chỉ là không muốn làm phiền anh. Tối hôm qua anh đã ở đây cả đêm rồi, nếu anh cứ chăm sóc tôi như vậy. Anh không sợ người yêu của anh sẽ ghen sao?"
Cô không muốn Kim Nguyên hiểu lầm càng thêm hiểu lầm. Dù gì cô ta cũng không tốt lành gì, thân mật với Huỳnh Thiên Minh cô ta càng thêm ghét cô.
" Vậy sao em không nghĩ theo hướng khác? Tôi là chồng của em, chăm sóc em là điều hiển nhiên."
Hắn vạch chăn của cô ra, thoa thuốc lên vết thương xung quanh chân rồi đến tay, mặt…những vết bầm do gã đàn ông kia đánh đúng thật rất mạnh. Đến bây giờ vẫn chưa bớt được chút nào.
" Cởi áo ra."_hắn ra lệnh.
" Không cần đâu. Vết thương bên trong không đáng."
" Muốn tự cởi hay là tôi cởi?"
Cô lúng túng không biết nên làm như thế nào. Nói đúng hơn là cô ngại. Mặc dù hắn đã thấy cơ thể cô rất nhiều lần, nhưng đối với cô, lúc nào cũng là lần đầu tiên cả.
" Thật sự không cần thiết mà."
Hắn bỏ lọ thuốc sang một bên, định tự mình cởi áo cho cô, nhưng cô đã nhanh chóng cởi trước. Cô cởi 2 cúc áo ra. Hắn vén áo xuống lộ ra phần bã vai bị thương. Vết thương cách xương quai xanh của cô xuống 5cm. Đây cũng là vết thương nặng nhất, vậy mà cô lại nói không đáng kể, đúng là không giỏi lừa người.
" Ngồi im. Sẽ hơi đau."_hắn nói.
Hắn từ từ nhẹ nhàng thoa vào vết thương, đúng là có hơi đau hơn những chỗ khác, mặt cô bắt đầu nhăn nhúm lại, tay cô bèn nắm lấy tay hắn, ý cô muốn nói là nhẹ thôi, hắn càng thoa cô càng thấy rát. Cô nắm tay hắn tới nỗi hắn như thể không thoa thuốc được nữa. Thoa xong hắn còn tự mình thổi vài cái cho mau khô thuốc lại.
" Đau quá…"_cô không chịu được mà nói.
Hắn cũng đã làm xong, chỉ còn băng bó lại nữa là coi như hoàn thành. Lúc này mặt hắn rất gần mặt cô. Chỉ cần hắn ngước lên một cái thôi đã chạm môi cô rồi.
Hắn băng bó xong liền ngước lên, đôi môi đỏ của cô đập vào mắt hắn đầu tiên. Hai người thơ thẩn nhìn nhau một lúc, tim như muốn ngừng đập. Rồi hắn hạ thân người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô có hơi bất ngờ, mắt trân ra, không có chút phản kháng nào. Được một lúc cô mới chợt tỉnh lại, cô đưa hai tay đẩy hắn ra.
" Anh về phòng đi."_cô nói.
" Có phải hết đau rồi không?"
Cô đưa tay lau lấy môi của mình, hắn cũng mặc kệ, nếu như là mọi khi, hắn đã nổi cáu với cô rồi.
" Có hơi đau."
" Ý của tôi là nụ hôn ngọt ngào của tôi giúp em bớt đau đúng không?"
" Anh…đừng nói nhãm nữa."
" Được thôi. Không nói nữa. Nghĩ ngơi đi."
Một tuần sau…
Vết thương của cô cũng khỏi. Hai người bọn họ cùng nhau trở về nhà. Vừa bước vào nhà hắn đã thấy phu nhân ngồi ngay sảnh đợi hắn và cô. Hắn bèn nắm tay cô âu yếm mà đi vào nhà.
" Con dâu của mẹ về rồi à?"
" Dạ con chào mẹ."
" Nhìn thần sắc của con tốt thế này. Đi chơi vui lắm đúng chứ?"
" Dạ vâng."_cô miễn cưỡng nói đại.
Huỳnh Thiên Minh liền ngồi xuống ghế sofa, xem ra cô con dâu này đã lấy hết lòng của mẹ hắn, đến hỏi hắn một câu bà ấy cũng không hỏi, chỉ quan tâm cô con dâu bé bổng của mình.
" Vậy con mau chống lên tắm rửa nghĩ ngơi đi. Đi đường xa chắc mệt lắm."
" Dạ vậy con xin phép."_nói rồi cô trở về phòng.
Huỳnh Thiên Minh cũng vội định đi theo nhưng mẹ hắn liền nói.
" Con ngồi xuống mẹ muốn nói chuyện với con."
" Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ."
" Mẹ bảo hai đứa đi trăng mật, là muốn hai đứa có không gian riêng. Con và Tiểu Thư có nghe lời mẹ nói không? Hai đứa có làm chuyện đó chưa?"
" Chuyện đó…mẹ yên tâm."_hắn nói.
Bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Đứng trước một cô gái xinh đẹp như vậy mà hắn không làm gì được thì chắc chắn hắn có vấn đề. Cũng may mắn không như bà ấy nghĩ.
" Tại sao mẹ lại làm như vậy?"
Bà ấy khó hiểu nhìn con trai của mình. Hắn nói chuyện không đầu đuôi, làm sao bà ấy hiểu được.
" Con đang nói gì vậy?"
" Tại sao mẹ lại gày bẫy con và cô ta? Mẹ biết con có người yêu rồi mà? Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?"
" Mẹ…"_bà ấy lúng túng.
Không ngờ Huỳnh Thiên Minh lại biết được chuyện này. Không ngờ hắn lại tự đi điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.