Chương 19
Tuyết Mặc
21/06/2013
Đến một lúc lâu sau, khi anh chàng kia đã nháy mắt một
cái rồi rời đi, tôi vẫn đờ đẫn ở đó ngây ngốc một mình, sau đó chỉ biết
thở dài mà kết luận một câu:Anh chàng này, nếu không được xếp vào soái ca cấp
vũ trụ, thì cũng đáng dẫn đầu trong bảng thế giới.
Nói thật, tôi cảm thấy vụ va chạm này, có chút gì đó không tốt lắm. Cho đến khi yến hội chính thức bắt đầu, cửa phòng vẫn như trước, tập nập người ra người vào, nối liền không dứt, đại soái ca có, các cậu bé trai cũng có ( Nhím * thèm thuồng*), nhưng tất cả họ trong mắt tôi đều không nổi bật đến đáng sợ bằng vóc dáng nhỏ, thanh tao của một lão bà, và đó cũng là người vô tình đụng vào người tôi! Đã vậy, đụng vào người ta, còn chẳng thèm ngoái lại, mà cho dù bà ta có không làm được thì bên cạnh bà ta có nhiều người lắm mà, không một kẻ biết quay lại xin lỗi sao, nhưng nói sao thì nói, dù sao tôi cũng biết , rất biết người này, bà ta là người có thế lực thế nào, làm sao không biết, làm sao tôi dám vô lễ với bà ta cơ chứ!
Trong lòng ra sức chửi rủa mình hèn nhát, dù vậy, đông tác cũng không dám chậm trễ, lễ phép cúi đầu khom lưng kêu lên:“ Bác có sao không?.” ( Nhím : Có lẽ đoạn này hơi khó hình dung mọi người nhớ nha, cái ng mà Ngôn tỷ va vào như kiểu trợ lí đi cùng bà này, chị Ngôn tỷ vì mải nói chuyện mới va vào, mà bà này lúc đó đang đi cạnh cửa, khi chị ấy mở cửa mới xô vào người bà ấy làm bà ấy ngã)
Được rồi,có thể làm cho tôi lo sợ đến không biết đường nào mà lần, ngoài Tiêu Quân ra cũng chỉ còn mẹ anh ấy – lão bà này đây.
Bà ấy này cũng thật là, vào cửa không đi chính giữa, sao lại đi ngay sát mép, chẳng lẽ bà ấy không biết như thế rất nguy hiểm sao!
Đương nhiên, tôi cũng chỉ có gan than thầm, oán giận trong lòng, ngoài miệng chỉ dám nhẹ nhàng hỏi thăm vài câu.
Bà ấy dưới sự trợ giúp đắc lực của tôi, cũng gượng dậy khẽ lắc đầu, rút tay khỏi tay tôi, sau đó lập tức trừng mắt nhìn tôi, xem ra bà ấy bị tôi chọc giận thật rồi, tôi chợt nhớ ra có lần Tiêu Quân nói mẹ anh ấy bị cao huyết áp, còn có bệnh tim cũng vài bệnh nữa ,chắc là tức lắm, nếu không làm gì mà phải trợn mắt với tôi, xem ra…. Khổ rồi.
“Cô…. cô……” Bà ấy phủi phủi vạt áo, lập tức đứng chỉ thẳng mặt tôi nói:“Cô bao nhiêu tuổi rồi, nửa điểm khí chất đều không có, chíp bông táo táo còn ra thể thống gì!”
Tôi rụt cổ, âm thầm bĩu môi, ! Tôi hay xúc động, tôi không có khí chất, tôi không ra thể thống gì, nhưng lại ở bên con trai bà suốt bốn năm qua đó! Đương nhiên, lời này tôi nào dám nói ra, chỉ sợ bà ấy mà biết, không túm cổ bóp chết tôi mới là lạ.
“Bác gái, bác ngã có đau lắm không.”
“Đừng gọi tôi là bác gái,tôi và cô không quen biết nhau .” Bà ấy phũ phàng đẩy tôi ra, bước qua tôi đi vào trong, đi hai bước, lại quay đầu lạnh lùng nhìn tôi, không nói thì thôi, chứ đã nói, cái ngữ khí lạnh lẽo này quả nhiên là y nhau,“Ngôn Tử Kỳ, nếu cô có đầu óc, tốt nhau mau rời xa Tiêu Quân đi” ( Nhím: Bà à, không quen sao bà biết tên người ta vậy?)
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà ấy, cười thật tươi, nói:“Bác gái, bác tài thật, Tiêu Quân cũng thường nói cháu ngốc.”
Tôi thừa nhận, đôi khi tỏ ra quật cường, lại thành rước họa vào mình, mà lại còn đắc tội với người không nên đắc tội, chắc chắn là chuyện ngu ngốc nhất mà một kẻ ngốc làm, mà tôi đây, là một kẻ ngốc, lại phạm vào cả hai chuyện kể trên, sau này có chuyện gì không tốt xảy ra, cũng chẳng thể trách ai đây.
Nếu tôi và Tiêu Quân có thể có kết quả, vậy chính thời điểm này, tôi đã tự mình buộc dây vào cổ, đưa đầu còn lại cho bà ấy, chỉ cần bà ta thích, lập tức bóp chết tôi, đúng là …… không có đầu óc mà, không biết tương lai sẽ thế nào khi phải đối mặt với người phụ nữ được mệnh danh là thiên lôi sấm sét này đây.
Nhưng trong lúc này, quả thật tôi không nhịn được, bị người ta khinh rẻ như thế, tôi không tỉnh táo nổi, trong một giây một phút não không kịp cung cấp chất xám, tôi đã phạm một tội tày trời, làm cho vị lão phu nhân nào đó, thở hổn hển tí nữa thì sủi bót mép. ( Nhím : Ngu ngốc là thương hiệu của chị, đừng buồn!!!)
“Cô…… Đúng là một con oắt con không có giáo dục.” Bà ấy quả nhiên là học sâu biết rộng, được nuôi dưỡng thật tốt, ngay cả mắng chửi người ta cũng không hề thô tục, phải học tập bà ấy dài dài.
Lão bà thấy nói với một con bé ngu ngốc như tôi thật mất mặt bà ấy, hừ lạnh một tiếng, lập tức bước vào phòng tiệc.
Tôi quay đầu cầm điện thoại, mới phát hiện ra điện thoại từ lúc nào đã chuyển sang chế độ nghe, thè lưỡi, cầm lấy điện thoại áp lên tai, đầu dây bên kia im lặng, tôi đang định gọi tên Tiêu Quân, liền nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng cười nhẹ của một –kẻ- nào đó.
“Gặp mẹ anh à?” Anh cười khẽ hỏi.
“Anh nghe được rồi sao?Em đâu chỉ gặp, còn làm bác ấy tức giận nữa, phỏng chừng bác ấy hiện tại rất hận anh.”
“Bà ấy hận là hận người luôn xuất hiện bên cạnh anh, không phải là người mà bà ấy sắp đặt, chứ không có hận em đâu.”
“Anh đang an ủi em sao?Nghe thấy chỉ càng làm người ta bực hơn! Mấy năm qua, ngoài em ra làm gì còn ai bên cạnh anh, bác ấy ám chỉ em chứ còn ai vào đây .”
Anh ấy ở đầu bên kia cười ha hả khoái trad, dường như chọc cho tôi tức giận là niềm vui của anh ấy,“Tiêu Quân, khi nào anh mới tới, anh mà không nhanh, em bỏ trốn đây.”
“ Một chút thôi, rất nhanh,em kiên trì thêm chút nữa.”
Tắt điện thoại, xoay người nhìn căn phòng ních chặt người, nhịn không được hung hăng rùng mình một cái, hay là cứ đứng ở cửa chờ Tiêu Quân đi, nếu cùng mấy kẻ này uống rượu xã giao, tôi sẽ không nhịn được mà nôn mất, không phải vì say mà nôn, mà vì lời nói giả tạo của mấy kẻ này.
“Tử này, Cậu đứng trước cửa làm gì?” Mộ Dung Cạnh mặc bộ âu phục cắt may tỉ mỉ , lịch thiệp, càng làm nổi bật đôi chân thon dài cùng khí chất bất phàm, khóe miệng nhếch lên, nụ cười điên đảo chúng sinh. ( Nhím : Hoho, tối nay chị toàn gặp khắc tinh, hố hố)
Được rồi, phía trước tôi từng hy vọng, nếu đã nhất quyết không muốn gặp thì sẽ không phải gặp, hiện tại, tôi cần phải đổi lại câu ấy thành không muốn gặp lại càng « bị bắt phải gặp »!
Đột nhiên nhận ra, tôi và Mộ Dung Cạnh không phải là duyên phận bình thường đâu, tuy nhiên, chắc chắn đó là nghiệt duyên, rõ ràng không muốn gặp, vậy mà cứ giáp mặt hoài, ông trời thật biết trêu ngươi người khác a?
Nhớ tới câu nói của bà ngoại– nếu không có yêu, sẽ không có hận! Trong lòng dường như bị tát cho một cái, vậy là sao, chẳng lẽ trước giờ tôi vẫn luôn không quên được hắn? Chẳng lẽ ngần ấy năm mà tôi vẫn chưa dứt ra được khỏi Mộ Dung Cạnh sao?
Né tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, tôi cố tình nhìn chung quanh:“Nga,Cậu đến khi nào vậy?”
“Một lúc rồi, có điều cậu đúng là đại nhân vật, tôi muốn bắt chuyện với cậu cũng khó quá.” Cậu ta tự giễu cười cười, thản nhiên đứng cạnh tôi cười, dường như không có ý rời đi.
Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện hai người chúng tôi mà cứ thế này sẽ gây lời đàm tiếu, liền bĩu môi nói,“Vào trong đi, đứng đây ảnh hưởng tới người khác.”
Cậu ta cười gật gật đầu,ánh mắt sáng tinh ranh nhìn một lượt trên người tôi, cái người này, mới có mấy năm, vậy mà từ bé con thơ ngây trở thành hồ li rồi sao.
Cùng cậu ta tới gần bàn tiệc, tôi cầm lấy chiếc đĩa, mặc kệ những kẻ đứng gần đó đang bắt đầu đàm tiếu, một vài nữ nhân giả vẻ chen ngang giữa tôi với MỘ Dung Cạnh, họ cố ý sát gần cậu ta, tỏa ra mê hương, õng ẹo quyến rũ, cũng có người thanh lệ tao nhã, một đám nữ nhân đứng đó liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm bạn Mộ tội nghiệp!
Vì trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Mộ Dung Cạnh bị đám nữ nhân này bủa vây tới ngạt thở, tôi “Phốc” một tiếng bật cười, Mộ Dung Cạnh lập tức nghi hoặc nhìn tôi,tôi nhún vai, nhìn cười, tiếp tục lấy thức ăn.
Cậu ta gặp một miếng nem rán bỏ vào đĩa của tôi, cười nói:“Tôi nhớ rõ cậu thích món này.”
Nhìn món nem rán vàng ươm, tôi có điểm thẫn thờ, nhớ tới một lần, hai người bọn tôi đạp xe gần nửa thành phố, mồ hôi mồ kê đầm đìa cũng chỉ vì vài cái nem rán, sau đó mỗi người một cái, ăn đến khi no kênh, về nhà, cái bụng thì no mà cái miệng thì đầy dầu mỡ.
Nam nhân này, luôn vô tình nhắc tới quá khứ xưa khiến tôi nhớ lại, làm cho tôi vừa hận vừa thương.
Đặt cái đĩa xuống, nhìn cậu ta cười gượng gạo,“Tôi hiện giờ không ăn được đồ có nhiều dầu mỡ, cảm ơn ”
Cậu ấy nhẹ nhàng thở dài, chuyển đề tài:“Tử này, con gái cậu đã đi nhà trẻ chưa ? Trông con bé có vể cũng hơn 3 tuổi rồi.”
“Ân, tiểu tử kia đã có bố nó lo tìm nhà trẻ, tôi nghĩ chỉ cần gần nhà là được.”Tôi biết cậu ta thử tôi, nhưng trước mắt tôi không có ý định nói cho cậu ta về chuyện của Ngôn Tiếu, nếu nói, cậu ta nhất định sẽ tranh giành làm « cha của Ngôn Tiếu ».Danh hiệu này không hợp, hơn nữa, cậu ta hiện tại đối với tôi có rắp tâm, chuyện này mà để lộ ra, cậu ta sẽ lại càng được thể
“Đứa nhỏ đã lớn như thế, sao cậu không cùng Tiêu Quân kết hôn?” Cậu ta cuối cùng hỏi trọng điểm , vấn đề này cậu ta đã thắc mắc từ lâu, đến bây giờ mới dám hỏi, có vẻ hỏi cùng không đơn giản lắm.
Tôi nhíu mày,“Cậu vừa rồi có thấy tôi cùng bà lão vừa rồi nói chuyện không, đó là mẹ Tiêu Quân.” Quay đầu tìm tìm, liền nhìn thấy mẹ Tiêu Quân cùng chú họ anh ấy đang cười đùa,càng nhìn càng ngạc nhiên, bà ta đang cười nha, không ngờ bà ta cũng biết cười!Tôi còn nghĩ bà ấy sinh ra chỉ có mỗi cái mặt lạnh băng.
“Có, có xem,chính là bà ấy không cho kết hôn.”Bác gái, thực xin lỗi, tuy rằng nói bác không cho cháu cùng Tiêu Quân kết hôn là bịa đặt, nhưng so ra ý tưởng của bác thì cũng không khác mấy, bác ngay cả việc bọn cháu ở cùng nhau cũng không cho,nên chắc chắn sẽ không cho cháu cùng Tiêu Quân cưới nhau? Cho nên cháu nói vậy cũng không oan cho bác.
Mộ Dung Cạnh nhìn bà lão đứng phía xa, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, quan tâm nói:“Nhưng cũng đâu có thể như vậy mãi.”
Tôi lắc đầu,“Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt , kết hôn rồi lại bị ràng buộc, nếu tôi cùng anh ấy bỗng thấy không hợp nhau, lại mất công đi li hôn.”
HIển nhiên bị tôi cắm mũi dao vào nỗi đau, mặt Mộ Dung Cạnh trắng bệch, nhếch môi không hề nói tiếp.
Gắp thức ăn bỏ vô miệng, tùy ý ăn mấy miếng, chỉ cần nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Cạnh ban nãy, tôi bỗng thấy hết giận, thậm chí ăn còn rất ngon miệng, tôi quả nhiên là biến thái !
“Tử này,nếu cậu đã nghĩ muốn vứt bỏ, vậy thì cứ vứt bỏ đi, nếu được, hãy cho tôi một cơ hội làm lại……”
Một nam nhân nói có hai ba câu mà làm tôi thất loạn bát nháo, ôi trời ơi, điên rồi, cậu ta thật là….., không thể phủ nhận ở bên cậu ta, có lẽ tôi sẽ an tâm hơn, nhìn xem, cậu ta đẹp đến mức bao nhiêu nữ nhân đang sắp lác mắt vì ngắm cậu ta, cậu ta lại có tài năng, có nhà cửa, nhưng loại cảm xúc bồi hồi này, chỉ một lúc là qua đi, nếu vài năm trước tôi chủ động hơn, nếu vài năm trước, Mộ Dung Cạnh bớt tham một chút,thì đã chẳng có chuyện như ngày hôm nay. ( Nhím : À, ra anh Mộ này lấu Tiêu Linh không chỉ vì tình yêu mà còn vì tiền a)
Nếu trước kia đã lựa chọn mỗi người một hướng, vậy thì ngày hôm nay, đâu cần phải bận tâm tới lời nói của cậu ta nữa.
“Mộ Dung, cậu nghĩ quay lại cái gì, cậu có bao giờ tự hỏi tôi có muốn quay lại hay không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộ Dung nhịn không được muốn triển khai tiến công !!! Ca ca
Nói thật, tôi cảm thấy vụ va chạm này, có chút gì đó không tốt lắm. Cho đến khi yến hội chính thức bắt đầu, cửa phòng vẫn như trước, tập nập người ra người vào, nối liền không dứt, đại soái ca có, các cậu bé trai cũng có ( Nhím * thèm thuồng*), nhưng tất cả họ trong mắt tôi đều không nổi bật đến đáng sợ bằng vóc dáng nhỏ, thanh tao của một lão bà, và đó cũng là người vô tình đụng vào người tôi! Đã vậy, đụng vào người ta, còn chẳng thèm ngoái lại, mà cho dù bà ta có không làm được thì bên cạnh bà ta có nhiều người lắm mà, không một kẻ biết quay lại xin lỗi sao, nhưng nói sao thì nói, dù sao tôi cũng biết , rất biết người này, bà ta là người có thế lực thế nào, làm sao không biết, làm sao tôi dám vô lễ với bà ta cơ chứ!
Trong lòng ra sức chửi rủa mình hèn nhát, dù vậy, đông tác cũng không dám chậm trễ, lễ phép cúi đầu khom lưng kêu lên:“ Bác có sao không?.” ( Nhím : Có lẽ đoạn này hơi khó hình dung mọi người nhớ nha, cái ng mà Ngôn tỷ va vào như kiểu trợ lí đi cùng bà này, chị Ngôn tỷ vì mải nói chuyện mới va vào, mà bà này lúc đó đang đi cạnh cửa, khi chị ấy mở cửa mới xô vào người bà ấy làm bà ấy ngã)
Được rồi,có thể làm cho tôi lo sợ đến không biết đường nào mà lần, ngoài Tiêu Quân ra cũng chỉ còn mẹ anh ấy – lão bà này đây.
Bà ấy này cũng thật là, vào cửa không đi chính giữa, sao lại đi ngay sát mép, chẳng lẽ bà ấy không biết như thế rất nguy hiểm sao!
Đương nhiên, tôi cũng chỉ có gan than thầm, oán giận trong lòng, ngoài miệng chỉ dám nhẹ nhàng hỏi thăm vài câu.
Bà ấy dưới sự trợ giúp đắc lực của tôi, cũng gượng dậy khẽ lắc đầu, rút tay khỏi tay tôi, sau đó lập tức trừng mắt nhìn tôi, xem ra bà ấy bị tôi chọc giận thật rồi, tôi chợt nhớ ra có lần Tiêu Quân nói mẹ anh ấy bị cao huyết áp, còn có bệnh tim cũng vài bệnh nữa ,chắc là tức lắm, nếu không làm gì mà phải trợn mắt với tôi, xem ra…. Khổ rồi.
“Cô…. cô……” Bà ấy phủi phủi vạt áo, lập tức đứng chỉ thẳng mặt tôi nói:“Cô bao nhiêu tuổi rồi, nửa điểm khí chất đều không có, chíp bông táo táo còn ra thể thống gì!”
Tôi rụt cổ, âm thầm bĩu môi, ! Tôi hay xúc động, tôi không có khí chất, tôi không ra thể thống gì, nhưng lại ở bên con trai bà suốt bốn năm qua đó! Đương nhiên, lời này tôi nào dám nói ra, chỉ sợ bà ấy mà biết, không túm cổ bóp chết tôi mới là lạ.
“Bác gái, bác ngã có đau lắm không.”
“Đừng gọi tôi là bác gái,tôi và cô không quen biết nhau .” Bà ấy phũ phàng đẩy tôi ra, bước qua tôi đi vào trong, đi hai bước, lại quay đầu lạnh lùng nhìn tôi, không nói thì thôi, chứ đã nói, cái ngữ khí lạnh lẽo này quả nhiên là y nhau,“Ngôn Tử Kỳ, nếu cô có đầu óc, tốt nhau mau rời xa Tiêu Quân đi” ( Nhím: Bà à, không quen sao bà biết tên người ta vậy?)
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà ấy, cười thật tươi, nói:“Bác gái, bác tài thật, Tiêu Quân cũng thường nói cháu ngốc.”
Tôi thừa nhận, đôi khi tỏ ra quật cường, lại thành rước họa vào mình, mà lại còn đắc tội với người không nên đắc tội, chắc chắn là chuyện ngu ngốc nhất mà một kẻ ngốc làm, mà tôi đây, là một kẻ ngốc, lại phạm vào cả hai chuyện kể trên, sau này có chuyện gì không tốt xảy ra, cũng chẳng thể trách ai đây.
Nếu tôi và Tiêu Quân có thể có kết quả, vậy chính thời điểm này, tôi đã tự mình buộc dây vào cổ, đưa đầu còn lại cho bà ấy, chỉ cần bà ta thích, lập tức bóp chết tôi, đúng là …… không có đầu óc mà, không biết tương lai sẽ thế nào khi phải đối mặt với người phụ nữ được mệnh danh là thiên lôi sấm sét này đây.
Nhưng trong lúc này, quả thật tôi không nhịn được, bị người ta khinh rẻ như thế, tôi không tỉnh táo nổi, trong một giây một phút não không kịp cung cấp chất xám, tôi đã phạm một tội tày trời, làm cho vị lão phu nhân nào đó, thở hổn hển tí nữa thì sủi bót mép. ( Nhím : Ngu ngốc là thương hiệu của chị, đừng buồn!!!)
“Cô…… Đúng là một con oắt con không có giáo dục.” Bà ấy quả nhiên là học sâu biết rộng, được nuôi dưỡng thật tốt, ngay cả mắng chửi người ta cũng không hề thô tục, phải học tập bà ấy dài dài.
Lão bà thấy nói với một con bé ngu ngốc như tôi thật mất mặt bà ấy, hừ lạnh một tiếng, lập tức bước vào phòng tiệc.
Tôi quay đầu cầm điện thoại, mới phát hiện ra điện thoại từ lúc nào đã chuyển sang chế độ nghe, thè lưỡi, cầm lấy điện thoại áp lên tai, đầu dây bên kia im lặng, tôi đang định gọi tên Tiêu Quân, liền nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng cười nhẹ của một –kẻ- nào đó.
“Gặp mẹ anh à?” Anh cười khẽ hỏi.
“Anh nghe được rồi sao?Em đâu chỉ gặp, còn làm bác ấy tức giận nữa, phỏng chừng bác ấy hiện tại rất hận anh.”
“Bà ấy hận là hận người luôn xuất hiện bên cạnh anh, không phải là người mà bà ấy sắp đặt, chứ không có hận em đâu.”
“Anh đang an ủi em sao?Nghe thấy chỉ càng làm người ta bực hơn! Mấy năm qua, ngoài em ra làm gì còn ai bên cạnh anh, bác ấy ám chỉ em chứ còn ai vào đây .”
Anh ấy ở đầu bên kia cười ha hả khoái trad, dường như chọc cho tôi tức giận là niềm vui của anh ấy,“Tiêu Quân, khi nào anh mới tới, anh mà không nhanh, em bỏ trốn đây.”
“ Một chút thôi, rất nhanh,em kiên trì thêm chút nữa.”
Tắt điện thoại, xoay người nhìn căn phòng ních chặt người, nhịn không được hung hăng rùng mình một cái, hay là cứ đứng ở cửa chờ Tiêu Quân đi, nếu cùng mấy kẻ này uống rượu xã giao, tôi sẽ không nhịn được mà nôn mất, không phải vì say mà nôn, mà vì lời nói giả tạo của mấy kẻ này.
“Tử này, Cậu đứng trước cửa làm gì?” Mộ Dung Cạnh mặc bộ âu phục cắt may tỉ mỉ , lịch thiệp, càng làm nổi bật đôi chân thon dài cùng khí chất bất phàm, khóe miệng nhếch lên, nụ cười điên đảo chúng sinh. ( Nhím : Hoho, tối nay chị toàn gặp khắc tinh, hố hố)
Được rồi, phía trước tôi từng hy vọng, nếu đã nhất quyết không muốn gặp thì sẽ không phải gặp, hiện tại, tôi cần phải đổi lại câu ấy thành không muốn gặp lại càng « bị bắt phải gặp »!
Đột nhiên nhận ra, tôi và Mộ Dung Cạnh không phải là duyên phận bình thường đâu, tuy nhiên, chắc chắn đó là nghiệt duyên, rõ ràng không muốn gặp, vậy mà cứ giáp mặt hoài, ông trời thật biết trêu ngươi người khác a?
Nhớ tới câu nói của bà ngoại– nếu không có yêu, sẽ không có hận! Trong lòng dường như bị tát cho một cái, vậy là sao, chẳng lẽ trước giờ tôi vẫn luôn không quên được hắn? Chẳng lẽ ngần ấy năm mà tôi vẫn chưa dứt ra được khỏi Mộ Dung Cạnh sao?
Né tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, tôi cố tình nhìn chung quanh:“Nga,Cậu đến khi nào vậy?”
“Một lúc rồi, có điều cậu đúng là đại nhân vật, tôi muốn bắt chuyện với cậu cũng khó quá.” Cậu ta tự giễu cười cười, thản nhiên đứng cạnh tôi cười, dường như không có ý rời đi.
Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện hai người chúng tôi mà cứ thế này sẽ gây lời đàm tiếu, liền bĩu môi nói,“Vào trong đi, đứng đây ảnh hưởng tới người khác.”
Cậu ta cười gật gật đầu,ánh mắt sáng tinh ranh nhìn một lượt trên người tôi, cái người này, mới có mấy năm, vậy mà từ bé con thơ ngây trở thành hồ li rồi sao.
Cùng cậu ta tới gần bàn tiệc, tôi cầm lấy chiếc đĩa, mặc kệ những kẻ đứng gần đó đang bắt đầu đàm tiếu, một vài nữ nhân giả vẻ chen ngang giữa tôi với MỘ Dung Cạnh, họ cố ý sát gần cậu ta, tỏa ra mê hương, õng ẹo quyến rũ, cũng có người thanh lệ tao nhã, một đám nữ nhân đứng đó liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm bạn Mộ tội nghiệp!
Vì trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Mộ Dung Cạnh bị đám nữ nhân này bủa vây tới ngạt thở, tôi “Phốc” một tiếng bật cười, Mộ Dung Cạnh lập tức nghi hoặc nhìn tôi,tôi nhún vai, nhìn cười, tiếp tục lấy thức ăn.
Cậu ta gặp một miếng nem rán bỏ vào đĩa của tôi, cười nói:“Tôi nhớ rõ cậu thích món này.”
Nhìn món nem rán vàng ươm, tôi có điểm thẫn thờ, nhớ tới một lần, hai người bọn tôi đạp xe gần nửa thành phố, mồ hôi mồ kê đầm đìa cũng chỉ vì vài cái nem rán, sau đó mỗi người một cái, ăn đến khi no kênh, về nhà, cái bụng thì no mà cái miệng thì đầy dầu mỡ.
Nam nhân này, luôn vô tình nhắc tới quá khứ xưa khiến tôi nhớ lại, làm cho tôi vừa hận vừa thương.
Đặt cái đĩa xuống, nhìn cậu ta cười gượng gạo,“Tôi hiện giờ không ăn được đồ có nhiều dầu mỡ, cảm ơn ”
Cậu ấy nhẹ nhàng thở dài, chuyển đề tài:“Tử này, con gái cậu đã đi nhà trẻ chưa ? Trông con bé có vể cũng hơn 3 tuổi rồi.”
“Ân, tiểu tử kia đã có bố nó lo tìm nhà trẻ, tôi nghĩ chỉ cần gần nhà là được.”Tôi biết cậu ta thử tôi, nhưng trước mắt tôi không có ý định nói cho cậu ta về chuyện của Ngôn Tiếu, nếu nói, cậu ta nhất định sẽ tranh giành làm « cha của Ngôn Tiếu ».Danh hiệu này không hợp, hơn nữa, cậu ta hiện tại đối với tôi có rắp tâm, chuyện này mà để lộ ra, cậu ta sẽ lại càng được thể
“Đứa nhỏ đã lớn như thế, sao cậu không cùng Tiêu Quân kết hôn?” Cậu ta cuối cùng hỏi trọng điểm , vấn đề này cậu ta đã thắc mắc từ lâu, đến bây giờ mới dám hỏi, có vẻ hỏi cùng không đơn giản lắm.
Tôi nhíu mày,“Cậu vừa rồi có thấy tôi cùng bà lão vừa rồi nói chuyện không, đó là mẹ Tiêu Quân.” Quay đầu tìm tìm, liền nhìn thấy mẹ Tiêu Quân cùng chú họ anh ấy đang cười đùa,càng nhìn càng ngạc nhiên, bà ta đang cười nha, không ngờ bà ta cũng biết cười!Tôi còn nghĩ bà ấy sinh ra chỉ có mỗi cái mặt lạnh băng.
“Có, có xem,chính là bà ấy không cho kết hôn.”Bác gái, thực xin lỗi, tuy rằng nói bác không cho cháu cùng Tiêu Quân kết hôn là bịa đặt, nhưng so ra ý tưởng của bác thì cũng không khác mấy, bác ngay cả việc bọn cháu ở cùng nhau cũng không cho,nên chắc chắn sẽ không cho cháu cùng Tiêu Quân cưới nhau? Cho nên cháu nói vậy cũng không oan cho bác.
Mộ Dung Cạnh nhìn bà lão đứng phía xa, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, quan tâm nói:“Nhưng cũng đâu có thể như vậy mãi.”
Tôi lắc đầu,“Tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt , kết hôn rồi lại bị ràng buộc, nếu tôi cùng anh ấy bỗng thấy không hợp nhau, lại mất công đi li hôn.”
HIển nhiên bị tôi cắm mũi dao vào nỗi đau, mặt Mộ Dung Cạnh trắng bệch, nhếch môi không hề nói tiếp.
Gắp thức ăn bỏ vô miệng, tùy ý ăn mấy miếng, chỉ cần nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Cạnh ban nãy, tôi bỗng thấy hết giận, thậm chí ăn còn rất ngon miệng, tôi quả nhiên là biến thái !
“Tử này,nếu cậu đã nghĩ muốn vứt bỏ, vậy thì cứ vứt bỏ đi, nếu được, hãy cho tôi một cơ hội làm lại……”
Một nam nhân nói có hai ba câu mà làm tôi thất loạn bát nháo, ôi trời ơi, điên rồi, cậu ta thật là….., không thể phủ nhận ở bên cậu ta, có lẽ tôi sẽ an tâm hơn, nhìn xem, cậu ta đẹp đến mức bao nhiêu nữ nhân đang sắp lác mắt vì ngắm cậu ta, cậu ta lại có tài năng, có nhà cửa, nhưng loại cảm xúc bồi hồi này, chỉ một lúc là qua đi, nếu vài năm trước tôi chủ động hơn, nếu vài năm trước, Mộ Dung Cạnh bớt tham một chút,thì đã chẳng có chuyện như ngày hôm nay. ( Nhím : À, ra anh Mộ này lấu Tiêu Linh không chỉ vì tình yêu mà còn vì tiền a)
Nếu trước kia đã lựa chọn mỗi người một hướng, vậy thì ngày hôm nay, đâu cần phải bận tâm tới lời nói của cậu ta nữa.
“Mộ Dung, cậu nghĩ quay lại cái gì, cậu có bao giờ tự hỏi tôi có muốn quay lại hay không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộ Dung nhịn không được muốn triển khai tiến công !!! Ca ca
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.