Chương 8: Ngọc bội
Tửu Tiểu Thất
13/09/2021
Edit: Yuhong
Beta: Mie
——–
Trẻ nhỏ đều cảm thấy hứng thú đối với động vật nhỏ. Tiểu Nguyên Bảo nhìn cú mèo trong lồng, hỏi Lâm Phương Châu: "Con cú mèo này ăn cái gì?"
"Giống mèo, ăn chuột."
"Ta có con chuột."
Lâm Phương Châu nghe không hiểu: "Là sao?"
Tiểu Nguyên Bảo xuống giường, dẫn Lâm Phương Châu đi vào phòng bếp, chỉ chỉ cái bệ bếp. Lâm Phương Châu tò mò mà lật cái nắp lên, nhìn thấy một con chuột nhỏ đang nằm trong nồi.
Lâm Phương Châu: "..."
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Tiểu Nguyên Bảo: "Ta nhìn thấy một con chuột đi vào nên ngay lập tức đậy nắp lên lại, phòng ngừa nó chạy trốn."
Lâm Phương Châu: "Ngươi bị bệnh à?" Mắc cái gì phải phòng ngừa nó chạy trốn? Không phải là nên để cho nó chạy xa thật xa sao?
Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu nhấp miệng, không nói lời nào.
Lâm Phương Châu khom lưng, cầm đuôi con chuột từ trong nồi lên rồi nhấc nó ra ngoài. Con chuột này có lẽ cũng vừa mới cai sữa, đầu rất nhỏ, sắc lông nhạt màu. Nó liều mạng giãy giụa, kêu chít chít khi bị Lâm Phương Châu tóm lấy đuôi.
Lâm Phương Châu khen nó: "Non quá! Hay là tối nay hầm với củ cải cho ngươi bồi bổ thân thể nhỉ."
Nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo sợ hãi biến đổi sắc mặt, Lâm Phương Châu cười ha ha, vứt con chuột nhỏ vào lồng chim. Nó lăn một vòng, còn chưa kịp trốn đi đã bị cú mèo gặm lấy.
Cảnh tượng cú mèo ăn con chuột có chút.... một lời khó nói hết, Lâm Phương Châu với Tiểu Nguyên Bảo đều không muốn nhìn. Sau đó Lâm Phương Châu chỉ vào cái nồi kia, nói: "Ta cho ngươi xem đồ hay."
Nàng đứng trên bệ bếp, vụng về mà đặt nồi nấu kia ra một bên, lộ ra một cái hố lớn đen tròn, nàng nhảy vào trong hố kia, cũng không biết mân mê cái gì, một lúc sau, cơ thể nàng trầm xuống, cả người đều không thấy nữa.
Tiểu Nguyên Bảo hoảng sợ, vội kề sát nhìn vào, lại thấy nàng nằm ở dưới đáy hố, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn nó.
Phía dưới bếp còn có đồ vật khác.
Hóa ra mẹ của Lâm Phương Châu vẫn luôn cảm thấy mình có thể phát tài. Trước khi giàu lên đã nghĩ ra nơi tốt để giấu bạc rồi—— ở phía dưới bếp đào ra một cái hầm ngầm, dùng đá đậy lại, bình thường nhóm lửa nấu cơm, thật đúng là chỗ giấu tốt mà thần tiên cũng tìm không ra!
Lâm Phương Châu ngồi xổm ở đáy hố, nói với Tiểu Nguyên Bảo: "Cái hố này rất lớn, vào thời khắc nguy hiểm ngươi có thể trốn ở đây."
"Ta trốn ở dưới, bên trên có người nhóm lửa thì làm sao?"
"Vậy thì ngươi sẽ biến thành kẻ ăn mày ngay lập tức."
Lông mày Tiểu Nguyên Bảo nhảy nhảy.
"Bảo sao lại nói ngươi ngốc!" Lâm Phương Châu bò ra từ bên trong, lắc lắc bụi đen nói: "Chỉ cần ống khói bị chặn thì có là Tam Muội Chân Hỏa* cũng không đốt được ngươi."
*Tam Muội Chân Hỏa: Tam muội chân hỏa là tinh hỏa vạn vật, nóng vô cùng, có thể đốt cháy bất cứ vật gì
...
Lâm Phương Châu vốn tưởng rằng muốn bắt được con hổ thì cũng cần chút thời gian, nào biết sáng ngày hôm sau nàng đã bị âm thanh gõ cửa "đùng đùng đùng" bên ngoài đánh thức.
"Đại Lang! Bắt được rồi! Thật sự bắt được con hổ kia rồi!"
Lâm Phương Châu khoác áo chạy ra, "Thật sao??"
"Thật đó! Tối hôm qua, con hổ kia tiến đến ăn thịt, người trong lồng đều ngủ hết rồi nên không phát hiện ra, sáng sớm nay tỉnh lại mới nhìn thấy con hổ ngủ đến chết ở bên ngoài."
"Ai phát hiện ra vậy?"
"Đám người đồ tể Trần. Đồ tể Trần sợ con hổ tỉnh lại nên lấy dao mổ đâm cổ nó hai phát, máu chảy ra, con hổ kia mới chết."
"Chết rồi thì tốt, sống cũng không để làm gì... Bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ vẫn đang trên đường, để mấy người chúng tôi chạy về trước báo tin. Đại Lang, biện pháp lần này của ngươi được đó, về sau ta sẽ không cười nhạo chuyện sư tử giấy của ngươi nữa!"
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, ngươi thật là cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.
Hai người đang nói chuyện, lại nhìn thấy Vương Đại Đao Vương bổ đầu chạy tới, nhìn thấy Lâm Phương Châu, hắn vẫy tay nói: "Đại Lang! Đại nhân cho gọi ngươi."
"Qua đó làm gì?"
"Nghênh đón đội giết hổ chiến thắng trở về. Ngươi có muốn thay quần áo hay không?"
Lâm Phương Châu nắm chặt quần áo, lắc đầu nói: "Không cần, ta không có quần áo để thay. Đi thôi."
Vương Đại Đao với người báo tin cả đường đều nịnh hót Lâm Phương Châu khiến nàng có chút lâng lâng. Tới huyện nha, huyện lệnh cũng vô cùng vui mừng, sớm đã mặc lên quan phục. Lâm Phương Châu nghĩ thầm con hổ này cũng có thể diện ghê, còn để đại nhân mặc quan phục nghênh đón nữa.
Đám người đồ tể Trần nâng con hổ, đi đường hơi chậm, đại nhân cũng không vội ra cửa. Dẫu sao huyện lệnh cũng thận trọng.
Lâm Phương Châu một vừa ăn điểm tâm vừa nói với huyện lệnh: "Đại nhân, hiện giờ thời tiết nóng bức, con hổ kia cũng đã chết rồi, mang trở về sợ không đến một ngày sẽ sinh dòi, chúng ta nhanh chóng lột da nó ra đi."
"Chỉ là lột da thôi sao" Huyện lệnh cười cười lắc đầu, "Đâu chỉ là da, toàn thân con hổ kia đều là bảo bối đấy. Thịt hổ có thể ăn, xương hổ, dạ dày hổ... đều có thể làm thuốc, pín hổ*..."
*Pín hổ: hay còn được gọi là ngẫu pín hổ là dương v*t của loài hổ
"Pín hổ làm sao?"
"Khụ, bản quan không hiếm lạ gì pín hổ."
"Đại nhân, trên người con hổ nhiều thứ có thể dùng như vậy thì phải tìm người giỏi giang đến giết hổ mới được."
"Nói cũng phải. Ta sẽ phái người đi mời thợ săn."
"Đợi đã, đại nhân, không gấp."
Huyện lệnh liếc Lâm Phương Châu một cái, cười lạnh: "Ngươi lại đang nghĩ cái chủ ý gì?"
"Đại nhân, ta nghe nói lần trước ngài chiêu mộ thợ săn lên núi đánh hổ, nhiều thợ săn như vậy đều từ chối ngài, chỉ có một thợ săn đi."
Chuyện này xác thật có. Huyện lệnh phái người mời bọn họ, kết quả đều nói ốm không tới. Sợ chết là bản chất của con người, có thể thấu hiểu, nhưng hiểu thì hiểu không thể hiện trong lòng ông ta thoải mái.
Giờ phút này bị Lâm Phương Châu nói như vậy, trong lòng huyện lệnh tất nhiên có chút khó chịu, thế nhưng mặt ngoài vẫn biểu hiện không có chuyện gì.
Lâm Phương Châu tiếp tục nói: "Bọn họ không cho đại nhân mặt mũi, đại nhân cần gì cho bọn hắn chứ? Chuyên tốt giết con hổ này, nhất định không thể rơi xuống đầu bọn họ."
"Hửm? Giết hổ sao lại thành chuyện tốt rồi?"
"Ta nghĩ á, đại nhân. Con hổ quậy đến mức dư luận xôn xao, còn hại chết nhiều người như vậy, chúng ta phí bao nhiêu sức lực mới bắt được con hổ, con hổ này nhất định phải giết trước mặt mọi người, để bá tánh trong thành hiểu được đại nhân ngài là vì bọn họ diệt trừ đi mối họa."
Lời nói này chạm đến tâm tư của huyện lệnh. Làm quan phụ mẫu, ai không muốn có một cái thanh danh tốt? Có danh tiếng tốt thì cũng có trợ giúp đối với việc lên chức sau này.
Chỉ là huyện lệnh giống như những người đọc sách thích làm ra vẻ, lắc lắc đầu nói: "Không ổn, bản quan không phải là người muốn nổi bật."
"Nhưng là dân chúng đều muốn nhìn, đều muốn xem, đại nhân ngài hãy hạ mình thành toàn một phen đi!"
Quan huyện phát hiện Lâm Phương Châu rất có nhãn lực, cũng không phải là loại ngu xuẩn như lúc đầu ông cho rằng như vậy.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Vì thế huyện lệnh cuối cùng "cố mà làm" mà gật đầu, đề tài lại vòng trở lại mới vừa rồi, hắn hỏi Lâm Phương Châu: "Thợ săn không được, còn có thể tìm ai? Đồ tể sao?"
"Ta cảm thấy đồ tể Trần có thể, hắn làm đồ tể nhiều năm như vậy, lợn, dê, trâu đều đã từng giết."
"Bản quan nghe nói, ngươi và đồ tể Trần kia là hàng xóm?"
Lâm Phương Châu sửng sốt "Ha ha ha ha..."
Huyện lệnh lạnh lùng hừ nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi có ý gì. Ngươi với hắn là hàng xóm, có chuyện tốt như này, nhất định nghĩ cách cho hắn. Hắn cho ngươi đồ tốt gì rồi?"
"Đại nhân, thanh danh đồ tể Trần rất tốt, kỹ thuật dùng dao cũng tốt, hơn nữa con hổ này là hắn bắt được, chuyện tốt như vậy, theo lý nên là của hắn."
"Lời nói tuy rằng không sai, nhưng hắn rốt cuộc chỉ là cái đồ tể, sao từng giết hổ được?"
"Con hổ kia cũng không phải là có tám sừng sáu chân, so với lợn, dê, bò là không khác biệt lắm, sao đổ tể Trần lại không thể giết?"
"Ngươi đang ngụy biện." Huyện lệnh lắc lắc đầu, cuối cùng lại không nói cái gì.
...
Khi đồ tể Trần nâng con hổ trở về, nghe nói đại nhân ủy nhiệm hắn giết hổ trước mặt dân chúng toàn thành, nhất thời vừa vinh hạnh lại kích động, vừa căng thẳng lại lo lắng.
Lâm Phương Châu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Trần đại ca, nhân cơ hội này thể hiện năng lực, sau này ngươi chính là đệ nhất đao thành Vĩnh Châu."
"Huynh đệ tốt, ta biết việc này rơi xuống đầu ta nhất định là ngươi chu toàn, ca ca ta không nói lời khách sáo nữa, có rảnh đi qua nhà ta uống rượu."
"Lời hay lời hay... tẩu tử ta da mặt mỏng, làm trợ thủ cho ngươi không thành vấn đề chứ?"
"Nàng ấy gặp nhiều người lại ngượng ngùng, ta cũng không có cách nào. Nhưng chỉ để nàng tẩy tẩy rửa rửa, chắc là sẽ xuất hiện sai lầm gì đâu."
"Ai, ta đành làm người tốt đến cùng vậy, "Lâm Phương Châu vỗ vai, "Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, đến lúc đó xem tình huống giúp ngươi một tay."
Đồ tể Trần cảm động: "Huynh đệ tốt, thực nghĩa khí."
Thời gian buổi chiều, đồ tể Trần chuẩn bị rất nhiều dụng cụ, đi đến trên đài giết mổ con hổ bên bờ sông. Nơi đó rộng rãi thuận tiện cho mọi người vây xem.
Toàn thành oanh động, ai cũng đều tới nhìn, ba tầng trong ba tầng ngoài đứng rất nhiều người, còn có rất nhiều người bán đồ ăn vặt xen lẫn trong đó như hạt hướng dương, nước ngọt, chè đậu xanh... Sự kiện có quy mô to như vậy đủ để viết vào huyện chí.
Đổ tể Trần mổ con hổ ra, trước tiên đặt nội tạng ở một bên, sau đó bắt đầu lột da lấy xương. Lâm Phương Châu ở bên cạnh giúp đỡ nương tử đồ tể Trần nhặt nội tạng vào chậu, đi đến bờ sông rửa sạch.
Phần lớn mọi người đều thích xem lột da lấy xương, chỉ có người không chen vào được mới đi xem rửa nội tạng.
Lâm Phương Châu bưng chậu, lại đi qua nhặt nội tạng. Nàng vén tay áo, nhìn trong chậu một cái đồ vật tròn vo, gần như chứa đầy một bồn. Nàng hỏi đồ tể Trần: "Đây là cái gì vậy?"
"Đó là dạ dày hổ, có thể chế làm thuốc."
"Ồ, cái dạ dày này, để cho tẩu tử tự mình cắt ra sao? Dùng con dao nào đây?"
Đồ tể Trần cầm lấy một con dao khác, vừa muốn đưa cho Lâm Phương Châu, lại nghĩ đến nương tử không biết cố gắng kia của mình, lo lắng nàng lỡ tay cắt vỡ. Vì thế hắn giơ dao ở trên dạ dày nhẹ nhàng cắt một cái, động tác liền mạch dứt khoát, rạch ra một vết dao tinh tế.
Người chung quanh trầm trồ khen ngợi:
"Công phu tốt!"
"Dao tốt!"
"Sau này mua dê chỉ cần đồ tể Trần tới giết!"
Sắc mặt đồ tể Trần có chút khí phách hăng hái, buông dao nói với Lâm Phương Châu: "Trực tiếp cầm đi, nói nàng ấy rửa sạch là được."
"Được rồi!"
Lâm Phương Châu bưng dạ dày hổ đến chỗ nương tử của đồ tể Trần, ngồi ở bên cạnh xem nàng rửa. Nàng vừa mở dạ dày ra, ngươi xung quanh đều muốn nôn...
Thịt lợn tối qua con hổ ăn đến bây giờ còn chưa có tiêu hóa xong, thịt vẫn chảy máu đầm đìa, một mảnh tanh tưởi.
Lâm Phương Châu vỗ ngực, nói: "Nếu không, tẩu tử trực tiếp ném nó đi."
Nương tử đồ tể Trần cố nén ghê tởm, rửa đi đồ vật trong dạ dày.
Người chung quanh cũng không biết là mang tâm trạng gì, rõ ràng ghê tởm còn nhất định muốn kiên trì xem xong, thấy nàng làm như vậy, đều giơ ngón tay cái về phía nàng, khen: "Nữ trung hào kiệt!"
Nương tử đồ tể Trần phát hiện, ở trong một đống tanh tưởi gay mũi vừa lôi ra, lại có một vật có hình tròn dẹp màu trắng, không giống thịt cũng không giống là xương cốt. Nàng tò mò mà đem nó lấy ra, phát hiện lại là một khối ngọc bội.
"A!" Nàng sợ hãi kêu một tiếng, khiến cho người chung quanh chú ý.
Rất nhiều người vốn dĩ đang nôn mửa, cũng tò mò mà nhìn qua, thấy trong tay nàng cầm khối ngọc bội, liền nói: "Có chuyện gì?"
"Con hổ cũng ăn ngọc sao? Là ăn nhầm sao?"
"Ta thấy cũng không đơn giản, nhất định là lúc ăn thịt người không cẩn thận nuốt khối ngọc này vào. Ngọc chính là cục đá, tiêu hóa không được nên vẫn ở trong dạ dày."
"Nhất định là như vậy! Tiên sinh ngài kiến thức thật sâu rộng!'
"Không dám không dám, cũng chỉ là theo lẽ thường mà suy đoán thôi. Hiện nay, quan trọng nhất là đem ngọc bội này trình lên quan phủ, nhìn xem là của khổ chủ nhà ai."
"Đúng vậy."
"Ai, đáng thương."
Mọi người đều đang thảo luận về khổ chủ đáng thương kia, ai cũng không phát hiện, Lâm Phương Châu che mặt, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.
Beta: Mie
——–
Trẻ nhỏ đều cảm thấy hứng thú đối với động vật nhỏ. Tiểu Nguyên Bảo nhìn cú mèo trong lồng, hỏi Lâm Phương Châu: "Con cú mèo này ăn cái gì?"
"Giống mèo, ăn chuột."
"Ta có con chuột."
Lâm Phương Châu nghe không hiểu: "Là sao?"
Tiểu Nguyên Bảo xuống giường, dẫn Lâm Phương Châu đi vào phòng bếp, chỉ chỉ cái bệ bếp. Lâm Phương Châu tò mò mà lật cái nắp lên, nhìn thấy một con chuột nhỏ đang nằm trong nồi.
Lâm Phương Châu: "..."
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Tiểu Nguyên Bảo: "Ta nhìn thấy một con chuột đi vào nên ngay lập tức đậy nắp lên lại, phòng ngừa nó chạy trốn."
Lâm Phương Châu: "Ngươi bị bệnh à?" Mắc cái gì phải phòng ngừa nó chạy trốn? Không phải là nên để cho nó chạy xa thật xa sao?
Tiểu Nguyên Bảo cúi đầu nhấp miệng, không nói lời nào.
Lâm Phương Châu khom lưng, cầm đuôi con chuột từ trong nồi lên rồi nhấc nó ra ngoài. Con chuột này có lẽ cũng vừa mới cai sữa, đầu rất nhỏ, sắc lông nhạt màu. Nó liều mạng giãy giụa, kêu chít chít khi bị Lâm Phương Châu tóm lấy đuôi.
Lâm Phương Châu khen nó: "Non quá! Hay là tối nay hầm với củ cải cho ngươi bồi bổ thân thể nhỉ."
Nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo sợ hãi biến đổi sắc mặt, Lâm Phương Châu cười ha ha, vứt con chuột nhỏ vào lồng chim. Nó lăn một vòng, còn chưa kịp trốn đi đã bị cú mèo gặm lấy.
Cảnh tượng cú mèo ăn con chuột có chút.... một lời khó nói hết, Lâm Phương Châu với Tiểu Nguyên Bảo đều không muốn nhìn. Sau đó Lâm Phương Châu chỉ vào cái nồi kia, nói: "Ta cho ngươi xem đồ hay."
Nàng đứng trên bệ bếp, vụng về mà đặt nồi nấu kia ra một bên, lộ ra một cái hố lớn đen tròn, nàng nhảy vào trong hố kia, cũng không biết mân mê cái gì, một lúc sau, cơ thể nàng trầm xuống, cả người đều không thấy nữa.
Tiểu Nguyên Bảo hoảng sợ, vội kề sát nhìn vào, lại thấy nàng nằm ở dưới đáy hố, ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn nó.
Phía dưới bếp còn có đồ vật khác.
Hóa ra mẹ của Lâm Phương Châu vẫn luôn cảm thấy mình có thể phát tài. Trước khi giàu lên đã nghĩ ra nơi tốt để giấu bạc rồi—— ở phía dưới bếp đào ra một cái hầm ngầm, dùng đá đậy lại, bình thường nhóm lửa nấu cơm, thật đúng là chỗ giấu tốt mà thần tiên cũng tìm không ra!
Lâm Phương Châu ngồi xổm ở đáy hố, nói với Tiểu Nguyên Bảo: "Cái hố này rất lớn, vào thời khắc nguy hiểm ngươi có thể trốn ở đây."
"Ta trốn ở dưới, bên trên có người nhóm lửa thì làm sao?"
"Vậy thì ngươi sẽ biến thành kẻ ăn mày ngay lập tức."
Lông mày Tiểu Nguyên Bảo nhảy nhảy.
"Bảo sao lại nói ngươi ngốc!" Lâm Phương Châu bò ra từ bên trong, lắc lắc bụi đen nói: "Chỉ cần ống khói bị chặn thì có là Tam Muội Chân Hỏa* cũng không đốt được ngươi."
*Tam Muội Chân Hỏa: Tam muội chân hỏa là tinh hỏa vạn vật, nóng vô cùng, có thể đốt cháy bất cứ vật gì
...
Lâm Phương Châu vốn tưởng rằng muốn bắt được con hổ thì cũng cần chút thời gian, nào biết sáng ngày hôm sau nàng đã bị âm thanh gõ cửa "đùng đùng đùng" bên ngoài đánh thức.
"Đại Lang! Bắt được rồi! Thật sự bắt được con hổ kia rồi!"
Lâm Phương Châu khoác áo chạy ra, "Thật sao??"
"Thật đó! Tối hôm qua, con hổ kia tiến đến ăn thịt, người trong lồng đều ngủ hết rồi nên không phát hiện ra, sáng sớm nay tỉnh lại mới nhìn thấy con hổ ngủ đến chết ở bên ngoài."
"Ai phát hiện ra vậy?"
"Đám người đồ tể Trần. Đồ tể Trần sợ con hổ tỉnh lại nên lấy dao mổ đâm cổ nó hai phát, máu chảy ra, con hổ kia mới chết."
"Chết rồi thì tốt, sống cũng không để làm gì... Bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ vẫn đang trên đường, để mấy người chúng tôi chạy về trước báo tin. Đại Lang, biện pháp lần này của ngươi được đó, về sau ta sẽ không cười nhạo chuyện sư tử giấy của ngươi nữa!"
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, ngươi thật là cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.
Hai người đang nói chuyện, lại nhìn thấy Vương Đại Đao Vương bổ đầu chạy tới, nhìn thấy Lâm Phương Châu, hắn vẫy tay nói: "Đại Lang! Đại nhân cho gọi ngươi."
"Qua đó làm gì?"
"Nghênh đón đội giết hổ chiến thắng trở về. Ngươi có muốn thay quần áo hay không?"
Lâm Phương Châu nắm chặt quần áo, lắc đầu nói: "Không cần, ta không có quần áo để thay. Đi thôi."
Vương Đại Đao với người báo tin cả đường đều nịnh hót Lâm Phương Châu khiến nàng có chút lâng lâng. Tới huyện nha, huyện lệnh cũng vô cùng vui mừng, sớm đã mặc lên quan phục. Lâm Phương Châu nghĩ thầm con hổ này cũng có thể diện ghê, còn để đại nhân mặc quan phục nghênh đón nữa.
Đám người đồ tể Trần nâng con hổ, đi đường hơi chậm, đại nhân cũng không vội ra cửa. Dẫu sao huyện lệnh cũng thận trọng.
Lâm Phương Châu một vừa ăn điểm tâm vừa nói với huyện lệnh: "Đại nhân, hiện giờ thời tiết nóng bức, con hổ kia cũng đã chết rồi, mang trở về sợ không đến một ngày sẽ sinh dòi, chúng ta nhanh chóng lột da nó ra đi."
"Chỉ là lột da thôi sao" Huyện lệnh cười cười lắc đầu, "Đâu chỉ là da, toàn thân con hổ kia đều là bảo bối đấy. Thịt hổ có thể ăn, xương hổ, dạ dày hổ... đều có thể làm thuốc, pín hổ*..."
*Pín hổ: hay còn được gọi là ngẫu pín hổ là dương v*t của loài hổ
"Pín hổ làm sao?"
"Khụ, bản quan không hiếm lạ gì pín hổ."
"Đại nhân, trên người con hổ nhiều thứ có thể dùng như vậy thì phải tìm người giỏi giang đến giết hổ mới được."
"Nói cũng phải. Ta sẽ phái người đi mời thợ săn."
"Đợi đã, đại nhân, không gấp."
Huyện lệnh liếc Lâm Phương Châu một cái, cười lạnh: "Ngươi lại đang nghĩ cái chủ ý gì?"
"Đại nhân, ta nghe nói lần trước ngài chiêu mộ thợ săn lên núi đánh hổ, nhiều thợ săn như vậy đều từ chối ngài, chỉ có một thợ săn đi."
Chuyện này xác thật có. Huyện lệnh phái người mời bọn họ, kết quả đều nói ốm không tới. Sợ chết là bản chất của con người, có thể thấu hiểu, nhưng hiểu thì hiểu không thể hiện trong lòng ông ta thoải mái.
Giờ phút này bị Lâm Phương Châu nói như vậy, trong lòng huyện lệnh tất nhiên có chút khó chịu, thế nhưng mặt ngoài vẫn biểu hiện không có chuyện gì.
Lâm Phương Châu tiếp tục nói: "Bọn họ không cho đại nhân mặt mũi, đại nhân cần gì cho bọn hắn chứ? Chuyên tốt giết con hổ này, nhất định không thể rơi xuống đầu bọn họ."
"Hửm? Giết hổ sao lại thành chuyện tốt rồi?"
"Ta nghĩ á, đại nhân. Con hổ quậy đến mức dư luận xôn xao, còn hại chết nhiều người như vậy, chúng ta phí bao nhiêu sức lực mới bắt được con hổ, con hổ này nhất định phải giết trước mặt mọi người, để bá tánh trong thành hiểu được đại nhân ngài là vì bọn họ diệt trừ đi mối họa."
Lời nói này chạm đến tâm tư của huyện lệnh. Làm quan phụ mẫu, ai không muốn có một cái thanh danh tốt? Có danh tiếng tốt thì cũng có trợ giúp đối với việc lên chức sau này.
Chỉ là huyện lệnh giống như những người đọc sách thích làm ra vẻ, lắc lắc đầu nói: "Không ổn, bản quan không phải là người muốn nổi bật."
"Nhưng là dân chúng đều muốn nhìn, đều muốn xem, đại nhân ngài hãy hạ mình thành toàn một phen đi!"
Quan huyện phát hiện Lâm Phương Châu rất có nhãn lực, cũng không phải là loại ngu xuẩn như lúc đầu ông cho rằng như vậy.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Vì thế huyện lệnh cuối cùng "cố mà làm" mà gật đầu, đề tài lại vòng trở lại mới vừa rồi, hắn hỏi Lâm Phương Châu: "Thợ săn không được, còn có thể tìm ai? Đồ tể sao?"
"Ta cảm thấy đồ tể Trần có thể, hắn làm đồ tể nhiều năm như vậy, lợn, dê, trâu đều đã từng giết."
"Bản quan nghe nói, ngươi và đồ tể Trần kia là hàng xóm?"
Lâm Phương Châu sửng sốt "Ha ha ha ha..."
Huyện lệnh lạnh lùng hừ nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi có ý gì. Ngươi với hắn là hàng xóm, có chuyện tốt như này, nhất định nghĩ cách cho hắn. Hắn cho ngươi đồ tốt gì rồi?"
"Đại nhân, thanh danh đồ tể Trần rất tốt, kỹ thuật dùng dao cũng tốt, hơn nữa con hổ này là hắn bắt được, chuyện tốt như vậy, theo lý nên là của hắn."
"Lời nói tuy rằng không sai, nhưng hắn rốt cuộc chỉ là cái đồ tể, sao từng giết hổ được?"
"Con hổ kia cũng không phải là có tám sừng sáu chân, so với lợn, dê, bò là không khác biệt lắm, sao đổ tể Trần lại không thể giết?"
"Ngươi đang ngụy biện." Huyện lệnh lắc lắc đầu, cuối cùng lại không nói cái gì.
...
Khi đồ tể Trần nâng con hổ trở về, nghe nói đại nhân ủy nhiệm hắn giết hổ trước mặt dân chúng toàn thành, nhất thời vừa vinh hạnh lại kích động, vừa căng thẳng lại lo lắng.
Lâm Phương Châu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Trần đại ca, nhân cơ hội này thể hiện năng lực, sau này ngươi chính là đệ nhất đao thành Vĩnh Châu."
"Huynh đệ tốt, ta biết việc này rơi xuống đầu ta nhất định là ngươi chu toàn, ca ca ta không nói lời khách sáo nữa, có rảnh đi qua nhà ta uống rượu."
"Lời hay lời hay... tẩu tử ta da mặt mỏng, làm trợ thủ cho ngươi không thành vấn đề chứ?"
"Nàng ấy gặp nhiều người lại ngượng ngùng, ta cũng không có cách nào. Nhưng chỉ để nàng tẩy tẩy rửa rửa, chắc là sẽ xuất hiện sai lầm gì đâu."
"Ai, ta đành làm người tốt đến cùng vậy, "Lâm Phương Châu vỗ vai, "Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, đến lúc đó xem tình huống giúp ngươi một tay."
Đồ tể Trần cảm động: "Huynh đệ tốt, thực nghĩa khí."
Thời gian buổi chiều, đồ tể Trần chuẩn bị rất nhiều dụng cụ, đi đến trên đài giết mổ con hổ bên bờ sông. Nơi đó rộng rãi thuận tiện cho mọi người vây xem.
Toàn thành oanh động, ai cũng đều tới nhìn, ba tầng trong ba tầng ngoài đứng rất nhiều người, còn có rất nhiều người bán đồ ăn vặt xen lẫn trong đó như hạt hướng dương, nước ngọt, chè đậu xanh... Sự kiện có quy mô to như vậy đủ để viết vào huyện chí.
Đổ tể Trần mổ con hổ ra, trước tiên đặt nội tạng ở một bên, sau đó bắt đầu lột da lấy xương. Lâm Phương Châu ở bên cạnh giúp đỡ nương tử đồ tể Trần nhặt nội tạng vào chậu, đi đến bờ sông rửa sạch.
Phần lớn mọi người đều thích xem lột da lấy xương, chỉ có người không chen vào được mới đi xem rửa nội tạng.
Lâm Phương Châu bưng chậu, lại đi qua nhặt nội tạng. Nàng vén tay áo, nhìn trong chậu một cái đồ vật tròn vo, gần như chứa đầy một bồn. Nàng hỏi đồ tể Trần: "Đây là cái gì vậy?"
"Đó là dạ dày hổ, có thể chế làm thuốc."
"Ồ, cái dạ dày này, để cho tẩu tử tự mình cắt ra sao? Dùng con dao nào đây?"
Đồ tể Trần cầm lấy một con dao khác, vừa muốn đưa cho Lâm Phương Châu, lại nghĩ đến nương tử không biết cố gắng kia của mình, lo lắng nàng lỡ tay cắt vỡ. Vì thế hắn giơ dao ở trên dạ dày nhẹ nhàng cắt một cái, động tác liền mạch dứt khoát, rạch ra một vết dao tinh tế.
Người chung quanh trầm trồ khen ngợi:
"Công phu tốt!"
"Dao tốt!"
"Sau này mua dê chỉ cần đồ tể Trần tới giết!"
Sắc mặt đồ tể Trần có chút khí phách hăng hái, buông dao nói với Lâm Phương Châu: "Trực tiếp cầm đi, nói nàng ấy rửa sạch là được."
"Được rồi!"
Lâm Phương Châu bưng dạ dày hổ đến chỗ nương tử của đồ tể Trần, ngồi ở bên cạnh xem nàng rửa. Nàng vừa mở dạ dày ra, ngươi xung quanh đều muốn nôn...
Thịt lợn tối qua con hổ ăn đến bây giờ còn chưa có tiêu hóa xong, thịt vẫn chảy máu đầm đìa, một mảnh tanh tưởi.
Lâm Phương Châu vỗ ngực, nói: "Nếu không, tẩu tử trực tiếp ném nó đi."
Nương tử đồ tể Trần cố nén ghê tởm, rửa đi đồ vật trong dạ dày.
Người chung quanh cũng không biết là mang tâm trạng gì, rõ ràng ghê tởm còn nhất định muốn kiên trì xem xong, thấy nàng làm như vậy, đều giơ ngón tay cái về phía nàng, khen: "Nữ trung hào kiệt!"
Nương tử đồ tể Trần phát hiện, ở trong một đống tanh tưởi gay mũi vừa lôi ra, lại có một vật có hình tròn dẹp màu trắng, không giống thịt cũng không giống là xương cốt. Nàng tò mò mà đem nó lấy ra, phát hiện lại là một khối ngọc bội.
"A!" Nàng sợ hãi kêu một tiếng, khiến cho người chung quanh chú ý.
Rất nhiều người vốn dĩ đang nôn mửa, cũng tò mò mà nhìn qua, thấy trong tay nàng cầm khối ngọc bội, liền nói: "Có chuyện gì?"
"Con hổ cũng ăn ngọc sao? Là ăn nhầm sao?"
"Ta thấy cũng không đơn giản, nhất định là lúc ăn thịt người không cẩn thận nuốt khối ngọc này vào. Ngọc chính là cục đá, tiêu hóa không được nên vẫn ở trong dạ dày."
"Nhất định là như vậy! Tiên sinh ngài kiến thức thật sâu rộng!'
"Không dám không dám, cũng chỉ là theo lẽ thường mà suy đoán thôi. Hiện nay, quan trọng nhất là đem ngọc bội này trình lên quan phủ, nhìn xem là của khổ chủ nhà ai."
"Đúng vậy."
"Ai, đáng thương."
Mọi người đều đang thảo luận về khổ chủ đáng thương kia, ai cũng không phát hiện, Lâm Phương Châu che mặt, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.