Chương 3: Bán cháu thành công
Hoa Hoa Lưu Vân
20/03/2022
Edit: Khấu
Chương 3. Bán cháu thành công
Đình đài lầu các rực rỡ nắng vàng, Mạc Nhậm ngồi đối diện Lăng Lang, y châm trà, đánh đàn cười không mở miệng.
Mà Lăng Lang thì ngược lại không kiên nhẫn, hắn muốn hỏi mục đích của Mạc Nhậm khi để hắn tới nơi này. Vì thế hắn kêu Mạc Nhậm dừng đánh đàn và hỏi thẳng: "Ngươi kêu ta tới đây để làm gì? Ta không phải là người hầu hay gã sai vặt, không phải ngươi muốn gọi là đến."
Mạc Nhậm thản nhiên đáp: "Ta vừa gặp ngươi mà như đã quen, muốn làm bằng hữu với ngươi."
Đoạn tụ rất phổ biến trong giới tu hành, thậm chí còn có hai nam nhân kết đạo lữ làm phu thê. Lăng Lang có dung mạo đoan trang, mặt như mỹ ngọc, mắt sáng như sao. Là một mỹ nam ở An Thành, chẳng trách Mạc Nhậm vừa nhìn đã có tình cảm với hắn.
Nhưng người ta thường nói, hoa hồng đẹp thì hay có gai, đồ càng đẹp thì càng độc.
Lăng Lang nghĩ: Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Rất hiển nhiên hắn không có hứng thú với Mạc Nhậm, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ nói: "Vậy được thôi, do miệng lưỡi của Nhị thúc khuyên rất tốt, ta sẽ nhận ngươi làm bằng hữu."
Mạc Nhậm rất vui mừng, để tỏ rõ mình thật lòng muốn kết bạn, ngay lập tức hiến ân cần rót chút trà thay hắn.
"Nào, uống lúc còn nóng đi. Từ trước đến nay ta chưa từng cao hứng như vậy, có bằng hữu cảm giác thật tốt. Có thể ngồi mặt đối mặt uống trà, nói giỡn với nhau, cái cảm giác này thật là hạnh phúc".
Mạc Nhậm cười híp mắt nhìn về phía Lăng Lang, chỉ thấy da dẻ Lăng Nham trắng như hoa thủy tiên, lúc hắn im lặng không nói chuyện trông rất ngoan ngoãn. Thầm nghĩ: Dung mạo thật sự giống như đóa hoa, còn có một chút đáng yêu.
Mà Lăng Lang thì lại thờ ơ không động lòng với biểu hiện của y, thậm chí còn cảm thấy người ngồi đối diện như một kẻ ngu ngốc, muốn một đao chém chết y.
Lúc Lăng Lang nghe được Nhị thúc bảo hắn đến bên người Mạc Nhậm, hắn cũng rất tức giận, thậm chí còn có chút phẫn nộ, cảm thấy người kia đang nhục nhã mình. Hắn đường đường là một nam tử hán, sao có thể tùy ý để người ta sai khiến đây.
Mà Lăng Nham nói: "Nhưng mà y đã cứu mạng tất cả người Lăng gia ta, nếu không có y, ngươi và ta đều đi chầu trời. Y là ân nhân của chúng ta, ngươi vì tương lai của Lăng phủ, chịu oan ức một chút đi".
Lúc đầu Lăng Lang còn không chịu, nhưng mãi đến khi Lăng Nham sừng sộ lên nói chuyện trước kia, Lăng Lang mới cúi cái đầu kiêu ngạo kia xuống, đồng ý thỏa hiệp.
Lăng Nham nói: "Ngươi hại chết phụ mẫu ngươi, hại toàn bộ An Thành đều ngập trong tai họa. Ngươi hổ thẹn với chúng ta, ngươi muốn chuộc tội".
Mỗi khi Lăng Lang không nghe lời, Lăng Nham đều dùng những lời này để át hắn. Nói nhiều như vậy cũng khiến Lăng Lang cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Vì thế hắn cắn răng đồng ý, nguyện ý đến bên cạnh Mạc Nhậm.
Mạc Nhậm ở trong Tiêu Dao Các, Tiêu Dao Các trước kia là tàng thư các, cao ba tầng. Mạc Nhậm nhìn nó rồi nói nơi này dựa vào núi và được bao quanh bởi nước. Mặc dù núi chỉ là hòn non bộ, nhưng y rất là yêu thích, vì vậy Lăng Nham đã đưa tòa lầu này cho y ở.
Mạc Nhậm cứu Lăng phủ, trở thành ân nhân của hai trăm người Lăng gia, ai nhìn thấy y cũng một mực cung kính hữu cầu tất ứng. Y còn nói người nơi này rất nhiệt tình và tốt bụng, muốn vĩnh viễn sống ở Lăng phủ, bảo vệ con cháu Lăng gia một đời bình an.
Mọi người trong Lăng phủ nghe xong càng muốn quỳ xuống lạy, coi y như tổ tông mà thờ phụng.
Y nói y không chỉ đảm bảo người Lăng phủ bình an, mà còn có thể cứu người dân An Thành khỏi nước sôi lửa bỏng. Theo lời của y thì chính là: "Ta vốn là đại hiệp lang bạt, yêu thích hành hiệp trượng nghĩa, cứu người trong lúc nguy hiểm."
Ngay sau khi lời này được nói ra, đã dấy lên một trận sóng gió tại An Thành.
Dân chúng An Thành túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ, thảo luận về đại hiệp lang bạt vừa mới xuất hiện này.
Có người nói: "Đại hiệp này có bản lĩnh lớn như vậy, đủ để mang cái tên sao chổi kia đi được rồi".
Còn có người nói: "Đừng có nghĩ đại hiệp đang ở đây mà đắc ý, ở bên cạnh sao chổi kia không biết có thể chịu đựng được mấy ngày thì gặp tai họa đây."
Cũng có một số người bên ngoài đi ngang qua An Thành, nghe thấy cuộc nói chuyện của họ rồi nói: "Nếu vị Lăng thiếu gia này quỷ quái như thế, thì các ngươi đoàn kết lại đánh đuổi hắn không phải được rồi à".
Một lão giả sau khi nghe lời này vội vàng nói: "Không làm được đâu, sao chổi này rất lợi hại, ai đụng vào hắn đều xui xẻo. Bình thường nói chuyện cũng không ai dám lớn tiếng với hắn, chứ đừng nói là đuổi hắn, đây không phải là làm chuyện đoạn tử tuyệt tôn à".
Vì vậy, dân chúng An Thành sôi nổi một ngày, thậm chí còn chọn lựa một vài người đại diện đi vào Lăng phủ, bái phỏng vị đại hiệp này một chút.
Lúc mấy người đại diện đi đến Tiêu Dao Các, nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi cùng nhau. Mạc Nhậm nhàn nhã cầm cốc trà, vừa uống vừa mỉm cười với bọn họ.
Mấy người nhìn thấy sao chổi Lăng Lang ở đó, có chút sợ hãi không dám đến gần, trốn sang một bên, chỉ sợ bị dính phải khí không rõ.
Mạc Nhậm vẫy tay với bọn họ: "Không sao, cứ lại đây".
Lăng Lang nhìn mấy người sợ hãi rụt rè đứng ở một bên không chịu đi tới, thì để cốc trà xuống nói: "Ta có việc đi trước."
Sau khi Lăng Lang rời đi, mấy người đó mới vội vàng khúm núm đi tới: "Nghe nói đại hiệp có thể giải quyết nguy nan ở An Thành chúng ta".
Một đôi mắt khát vọng, từng người từng người hai má gầy gò, còn có môi vì thiếu nước mà khô khốc.
"Đại hiệp, năm nay là một năm hạn hán. Từ khi vị công tử kia sinh ra, hàng năm không phải hạn hán thì là lũ lụt. Thỉnh thoảng mưa thuận gió hòa, thì lại xảy ra nạn châu chấu. Năm nào cũng không thu được lương thực, phải dựa vào việc cứu trợ lương thực từ những địa phương khác, nhân dân An Thành chúng tôi rất khổ sở" Một lão già tóc bạc nói.
"Ta biết rồi, các ngươi đi về trước đi, ta tự có biện pháp giải quyết những chuyện này".
"Biện pháp gì?" Mấy người vội vàng hỏi.
"Không thể nói, đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết".
Mạc Nhậm giả vờ thần bí đặt cốc trà xuống, nở một nụ cười cao thâm khó dò, mấy người đại diện nhìn thấy đều kinh ngạc.
Tướng mạo y tràn ngập phúc khí, khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngời ngời như thần tiên trên trời cứu người ra khỏi khổ nạn.
Hơn nữa y còn nói là tới cứu bọn họ, đây không phải là vị cứu tinh thì là cái gì.
"Nếu có thể giúp chúng tôi giải quyết những vấn đề này, chúng tôi nhất định sẽ vì ngài mà xây miếu đắp tượng, ngày ngày thờ cúng ngài".
Sau khi mấy người ra khỏi Lăng phủ, họ truyền miệng rằng: Dân gian gặp nạn, thần tiên hạ phàm, cứu vớt chúng sanh. Dáng người ngài cao ráo, ánh mắt nhân hậu, bàn tay hoàn mỹ bê trà, cùng với cỗ tiên khí như ẩn như hiện, thật đúng là thần tiên sống cứu khổ cứu nạn.
Vì vậy, dân chúng An Thành ký thác hy vọng lên người Mạc Nhậm, hy vọng y có năng lực xoay ngược thế cuộc.
Lăng Lang rời Tiêu Dao Các, đi đến sân, nhìn mặt trời chói mắt chiếu lên trên cành cây đang rủ xuống. Khoảng sân rộng rãi tản ra hơi nóng, hấp đến tâm phiền bức bối.
Vì thế hắn đứng yên, khoanh tay, nâng chiếc cằm xinh đẹp ngước nhìn mặt trời.
Ai ai cũng nói ta là sao chổi, đi đến đâu thì người ở đó xui xẻo, nhưng ta không tin. Rõ ràng là thiên đạo bất nhân, giáng cực khổ xuống cho người dân, vì sao lại đẩy tội danh này lên người ta. Ta không tin ta thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả trời xanh cũng có thể bị ta ảnh hưởng.
Những giọt mồ hôi chảy ra từ khuôn mặt xinh đẹp của hắn, chuyển động trên làn da trắng nõn như được đắp nặn.
Lông mi của Lăng Lang dài và cong, đôi mắt trong veo như nước, sáng ngời tràn đầy linh khí. Nhìn kỹ, lại có chút mi thanh mục tú.
Lăng Lang bị mặt trời rọi có chút hoa mắt choáng đầu, hắn giơ tay lau mồ hôi trên mặt. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Nhậm đang đi về phía hắn.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của Mạc Nhậm, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
"Ngươi đi đâu vậy?" Mạc Nhậm hỏi.
"Đây là Lăng phủ, ta không nhất thiết phải báo hành tung của ta cho ngươi" Lăng Lang tức giận đáp.
"Hiện tại Lăng công tử đương nhiên có thể tự do ra vào Lăng phủ, chỉ là có một việc ta phải nói cho ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ sống ở Tiêu Dao Các, ở bên cạnh ta, bồi bạn với ta."
Cái gì?
Lăng Lang tức giận, hắn chỉ vào Mạc Nhậm nói: "Ngươi tính là thứ gì, mà chạy đến trước mặt ta sai khiến ta."
Mạc Nhậm ngẩng đầu nói: "Ta là ân nhân của Lăng phủ các ngươi, Nhị thúc ngươi còn phải coi ta như thần linh, huống chi là ngươi".
Lăng Lang nhẫn nhịn tức giận, nghĩ tới thỉnh cầu thỉnh cầu của Nhị thúc, hắn cố gắng đè cỗ tức giận này xuống, gượng cười nói: "Được, ta đồng ý với ngươi".
Nói xong, hắn vung tay áo hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, mà Mạc Nhậm cũng theo sát phía sau hắn.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Lăng Lang hỏi.
"Trước khi chắc chắn ngươi thu dọn đồ đạc rời đến Tiêu Dao Các, ta vẫn sẽ đi theo ngươi".
"Ngươi là chó à?" Lăng Lang bị tức giận đến đỏ bừng mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.
Mạc Nhậm bị mắng là chó thì sững sờ một lúc, ngay sau đó y ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta biết làm như vậy ngươi sẽ cảm thấy oan ức, dù sao ngươi cũng là danh không chính ngôn không thuận đến hầu hạ ta. Cũng không có nói muốn nạp ngươi làm thiếp, hay chỉ để ngươi làm ấm giường. Như vậy quả thực không đúng, cũng khó trách ngươi sẽ tức giận, ta hiểu được".
Không ngoài dự đoán, lời nói của Mạc Nhậm xác thực chọc giận Lăng Lang, chỉ thấy Lăng Lang vung ra một nắm đấm, hai mắt y liền lảo đảo ngã ngửa xuống mặt đất. Khi y tỉnh lại, chạm vào vết máu trên khóe miệng, thở dài một hơi: "Tiểu tử này tính tình cũng rất lớn".
Mạc Nhậm đang đi dạo trong Lăng phủ, Lăng phủ không lớn, người lại rất nhiều, sân được thiết kế rất trang nhã. Tre, trúc, bách sừng sững ở hai bên đường, trong ngõ trổ hoa đỏ rực. Đi qua từng gian phòng ốc, qua từng con đường nhỏ, ai gặp y cũng đều dừng lại khom lưng hành lễ, hết sức cung kính.
"Chào đại hiệp!"
"Đại hiệp ra ngoài đi dạo à!"
...
Tiếng hỏi thăn nối liền không dứt lọt vào tai y, khiến tâm trạng của y vui vẻ hơn hẳn. Cảm thấy mình như chiếm được cả thế giới, cũng cười híp mắt gật đầu đáp lại bọn họ.
Mạc Nhậm đi thấy mệt nên quay trở lại Tiêu Dao Các, nhìn thấy Lăng Nham dẫn theo Lăng Lang đến, Lăng Nham vừa đến đã nói: "Tiểu chất còn nhỏ không hiểu chuyện, chọc phải ân nhân, xin ngài không cần tính toán với nó".
Mạc Nhậm nhìn cái chậu vàng vàng cam cam đầy nước trong veo, và chiếc khăn mặt nạm giấy mạ vàng, nói: "Không sao".
Hoàng kim châu báu có thể khiến tâm trạng của y tốt lên, tơ lụa thì có rất nhiều hình thức, kỳ trân dị thú cũng rất thơm ngon. Nơi này, so với nơi núi hoang chim không thèm ị mà y ở trước kia còn tốt hơn nhiều.
Từ khi nhà y tan, y không còn được hưởng cuộc sống thoải mái như vậy nữa.
Mạc Nhậm đặt người lên ghế dựa, tay chạm vào ngón tay cái đeo nhẫn mã não: "Có phải là nên ăn cơm rồi không?"
"Bây giờ ta đi kêu người chuẩn bị bữa trưa, Lăng Lang sẽ ở lại đây với ngài".
Lăng Nham dặn dò Lăng Lang vài câu, có lẽ chính là ý phải nghe lời ân nhân, hầu hạ ân nhân thật tốt. Được ân nhân ưu ái, đây là điều mà bao nhiêu người xé rách da đầu cũng không chiếm được.
Ở đây, ông để lại một câu: "Sự tồn vong của Lăng gia đều do ngươi tự quyết định, tự nhìn rồi làm đi. Ngươi muốn chuộc tội, hay là muốn hại chết Nhị thúc với đường đệ ngươi mới cam tâm".
Lăng Lang nghe lời của ông xong thì không nói gì nữa, thành thật ngồi xuống, vì Lăng gia hắn sẵn sàng thỏa hiệp.
Lăng Nham giống như phụ thân thành công bán nhi tử của mình, cười cười lấy lòng Mạc Nhậm. Sau đó rời đi không thèm quay đầu lại, chỉ để Lăng Lang một mình đau khổ ở lại đây.
Lăng Lang kìm nén tức giận đầy bụng, giống như tiểu cô nương bị ủy khuất, vẫn luôn chịu đựng đến khi mặt trời chiều ngả về tây. Sau khi hắn và Mạc Nhậm ăn xong bữa tối, cho là sự nhẫn nại của mình đã chấm dứt, có thể về đi ngủ. Hắn đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng không nghĩ tới chỉ một câu nói của Mạc Nhậm đã phá vỡ hết mọi ảo tưởng tốt đẹp của hắn.
===
Chương 3. Bán cháu thành công
Đình đài lầu các rực rỡ nắng vàng, Mạc Nhậm ngồi đối diện Lăng Lang, y châm trà, đánh đàn cười không mở miệng.
Mà Lăng Lang thì ngược lại không kiên nhẫn, hắn muốn hỏi mục đích của Mạc Nhậm khi để hắn tới nơi này. Vì thế hắn kêu Mạc Nhậm dừng đánh đàn và hỏi thẳng: "Ngươi kêu ta tới đây để làm gì? Ta không phải là người hầu hay gã sai vặt, không phải ngươi muốn gọi là đến."
Mạc Nhậm thản nhiên đáp: "Ta vừa gặp ngươi mà như đã quen, muốn làm bằng hữu với ngươi."
Đoạn tụ rất phổ biến trong giới tu hành, thậm chí còn có hai nam nhân kết đạo lữ làm phu thê. Lăng Lang có dung mạo đoan trang, mặt như mỹ ngọc, mắt sáng như sao. Là một mỹ nam ở An Thành, chẳng trách Mạc Nhậm vừa nhìn đã có tình cảm với hắn.
Nhưng người ta thường nói, hoa hồng đẹp thì hay có gai, đồ càng đẹp thì càng độc.
Lăng Lang nghĩ: Chỉ là bằng hữu thôi sao?
Rất hiển nhiên hắn không có hứng thú với Mạc Nhậm, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ nói: "Vậy được thôi, do miệng lưỡi của Nhị thúc khuyên rất tốt, ta sẽ nhận ngươi làm bằng hữu."
Mạc Nhậm rất vui mừng, để tỏ rõ mình thật lòng muốn kết bạn, ngay lập tức hiến ân cần rót chút trà thay hắn.
"Nào, uống lúc còn nóng đi. Từ trước đến nay ta chưa từng cao hứng như vậy, có bằng hữu cảm giác thật tốt. Có thể ngồi mặt đối mặt uống trà, nói giỡn với nhau, cái cảm giác này thật là hạnh phúc".
Mạc Nhậm cười híp mắt nhìn về phía Lăng Lang, chỉ thấy da dẻ Lăng Nham trắng như hoa thủy tiên, lúc hắn im lặng không nói chuyện trông rất ngoan ngoãn. Thầm nghĩ: Dung mạo thật sự giống như đóa hoa, còn có một chút đáng yêu.
Mà Lăng Lang thì lại thờ ơ không động lòng với biểu hiện của y, thậm chí còn cảm thấy người ngồi đối diện như một kẻ ngu ngốc, muốn một đao chém chết y.
Lúc Lăng Lang nghe được Nhị thúc bảo hắn đến bên người Mạc Nhậm, hắn cũng rất tức giận, thậm chí còn có chút phẫn nộ, cảm thấy người kia đang nhục nhã mình. Hắn đường đường là một nam tử hán, sao có thể tùy ý để người ta sai khiến đây.
Mà Lăng Nham nói: "Nhưng mà y đã cứu mạng tất cả người Lăng gia ta, nếu không có y, ngươi và ta đều đi chầu trời. Y là ân nhân của chúng ta, ngươi vì tương lai của Lăng phủ, chịu oan ức một chút đi".
Lúc đầu Lăng Lang còn không chịu, nhưng mãi đến khi Lăng Nham sừng sộ lên nói chuyện trước kia, Lăng Lang mới cúi cái đầu kiêu ngạo kia xuống, đồng ý thỏa hiệp.
Lăng Nham nói: "Ngươi hại chết phụ mẫu ngươi, hại toàn bộ An Thành đều ngập trong tai họa. Ngươi hổ thẹn với chúng ta, ngươi muốn chuộc tội".
Mỗi khi Lăng Lang không nghe lời, Lăng Nham đều dùng những lời này để át hắn. Nói nhiều như vậy cũng khiến Lăng Lang cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Vì thế hắn cắn răng đồng ý, nguyện ý đến bên cạnh Mạc Nhậm.
Mạc Nhậm ở trong Tiêu Dao Các, Tiêu Dao Các trước kia là tàng thư các, cao ba tầng. Mạc Nhậm nhìn nó rồi nói nơi này dựa vào núi và được bao quanh bởi nước. Mặc dù núi chỉ là hòn non bộ, nhưng y rất là yêu thích, vì vậy Lăng Nham đã đưa tòa lầu này cho y ở.
Mạc Nhậm cứu Lăng phủ, trở thành ân nhân của hai trăm người Lăng gia, ai nhìn thấy y cũng một mực cung kính hữu cầu tất ứng. Y còn nói người nơi này rất nhiệt tình và tốt bụng, muốn vĩnh viễn sống ở Lăng phủ, bảo vệ con cháu Lăng gia một đời bình an.
Mọi người trong Lăng phủ nghe xong càng muốn quỳ xuống lạy, coi y như tổ tông mà thờ phụng.
Y nói y không chỉ đảm bảo người Lăng phủ bình an, mà còn có thể cứu người dân An Thành khỏi nước sôi lửa bỏng. Theo lời của y thì chính là: "Ta vốn là đại hiệp lang bạt, yêu thích hành hiệp trượng nghĩa, cứu người trong lúc nguy hiểm."
Ngay sau khi lời này được nói ra, đã dấy lên một trận sóng gió tại An Thành.
Dân chúng An Thành túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ, thảo luận về đại hiệp lang bạt vừa mới xuất hiện này.
Có người nói: "Đại hiệp này có bản lĩnh lớn như vậy, đủ để mang cái tên sao chổi kia đi được rồi".
Còn có người nói: "Đừng có nghĩ đại hiệp đang ở đây mà đắc ý, ở bên cạnh sao chổi kia không biết có thể chịu đựng được mấy ngày thì gặp tai họa đây."
Cũng có một số người bên ngoài đi ngang qua An Thành, nghe thấy cuộc nói chuyện của họ rồi nói: "Nếu vị Lăng thiếu gia này quỷ quái như thế, thì các ngươi đoàn kết lại đánh đuổi hắn không phải được rồi à".
Một lão giả sau khi nghe lời này vội vàng nói: "Không làm được đâu, sao chổi này rất lợi hại, ai đụng vào hắn đều xui xẻo. Bình thường nói chuyện cũng không ai dám lớn tiếng với hắn, chứ đừng nói là đuổi hắn, đây không phải là làm chuyện đoạn tử tuyệt tôn à".
Vì vậy, dân chúng An Thành sôi nổi một ngày, thậm chí còn chọn lựa một vài người đại diện đi vào Lăng phủ, bái phỏng vị đại hiệp này một chút.
Lúc mấy người đại diện đi đến Tiêu Dao Các, nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi cùng nhau. Mạc Nhậm nhàn nhã cầm cốc trà, vừa uống vừa mỉm cười với bọn họ.
Mấy người nhìn thấy sao chổi Lăng Lang ở đó, có chút sợ hãi không dám đến gần, trốn sang một bên, chỉ sợ bị dính phải khí không rõ.
Mạc Nhậm vẫy tay với bọn họ: "Không sao, cứ lại đây".
Lăng Lang nhìn mấy người sợ hãi rụt rè đứng ở một bên không chịu đi tới, thì để cốc trà xuống nói: "Ta có việc đi trước."
Sau khi Lăng Lang rời đi, mấy người đó mới vội vàng khúm núm đi tới: "Nghe nói đại hiệp có thể giải quyết nguy nan ở An Thành chúng ta".
Một đôi mắt khát vọng, từng người từng người hai má gầy gò, còn có môi vì thiếu nước mà khô khốc.
"Đại hiệp, năm nay là một năm hạn hán. Từ khi vị công tử kia sinh ra, hàng năm không phải hạn hán thì là lũ lụt. Thỉnh thoảng mưa thuận gió hòa, thì lại xảy ra nạn châu chấu. Năm nào cũng không thu được lương thực, phải dựa vào việc cứu trợ lương thực từ những địa phương khác, nhân dân An Thành chúng tôi rất khổ sở" Một lão già tóc bạc nói.
"Ta biết rồi, các ngươi đi về trước đi, ta tự có biện pháp giải quyết những chuyện này".
"Biện pháp gì?" Mấy người vội vàng hỏi.
"Không thể nói, đến lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết".
Mạc Nhậm giả vờ thần bí đặt cốc trà xuống, nở một nụ cười cao thâm khó dò, mấy người đại diện nhìn thấy đều kinh ngạc.
Tướng mạo y tràn ngập phúc khí, khuôn mặt anh tuấn, khí chất ngời ngời như thần tiên trên trời cứu người ra khỏi khổ nạn.
Hơn nữa y còn nói là tới cứu bọn họ, đây không phải là vị cứu tinh thì là cái gì.
"Nếu có thể giúp chúng tôi giải quyết những vấn đề này, chúng tôi nhất định sẽ vì ngài mà xây miếu đắp tượng, ngày ngày thờ cúng ngài".
Sau khi mấy người ra khỏi Lăng phủ, họ truyền miệng rằng: Dân gian gặp nạn, thần tiên hạ phàm, cứu vớt chúng sanh. Dáng người ngài cao ráo, ánh mắt nhân hậu, bàn tay hoàn mỹ bê trà, cùng với cỗ tiên khí như ẩn như hiện, thật đúng là thần tiên sống cứu khổ cứu nạn.
Vì vậy, dân chúng An Thành ký thác hy vọng lên người Mạc Nhậm, hy vọng y có năng lực xoay ngược thế cuộc.
Lăng Lang rời Tiêu Dao Các, đi đến sân, nhìn mặt trời chói mắt chiếu lên trên cành cây đang rủ xuống. Khoảng sân rộng rãi tản ra hơi nóng, hấp đến tâm phiền bức bối.
Vì thế hắn đứng yên, khoanh tay, nâng chiếc cằm xinh đẹp ngước nhìn mặt trời.
Ai ai cũng nói ta là sao chổi, đi đến đâu thì người ở đó xui xẻo, nhưng ta không tin. Rõ ràng là thiên đạo bất nhân, giáng cực khổ xuống cho người dân, vì sao lại đẩy tội danh này lên người ta. Ta không tin ta thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả trời xanh cũng có thể bị ta ảnh hưởng.
Những giọt mồ hôi chảy ra từ khuôn mặt xinh đẹp của hắn, chuyển động trên làn da trắng nõn như được đắp nặn.
Lông mi của Lăng Lang dài và cong, đôi mắt trong veo như nước, sáng ngời tràn đầy linh khí. Nhìn kỹ, lại có chút mi thanh mục tú.
Lăng Lang bị mặt trời rọi có chút hoa mắt choáng đầu, hắn giơ tay lau mồ hôi trên mặt. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Nhậm đang đi về phía hắn.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của Mạc Nhậm, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
"Ngươi đi đâu vậy?" Mạc Nhậm hỏi.
"Đây là Lăng phủ, ta không nhất thiết phải báo hành tung của ta cho ngươi" Lăng Lang tức giận đáp.
"Hiện tại Lăng công tử đương nhiên có thể tự do ra vào Lăng phủ, chỉ là có một việc ta phải nói cho ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ sống ở Tiêu Dao Các, ở bên cạnh ta, bồi bạn với ta."
Cái gì?
Lăng Lang tức giận, hắn chỉ vào Mạc Nhậm nói: "Ngươi tính là thứ gì, mà chạy đến trước mặt ta sai khiến ta."
Mạc Nhậm ngẩng đầu nói: "Ta là ân nhân của Lăng phủ các ngươi, Nhị thúc ngươi còn phải coi ta như thần linh, huống chi là ngươi".
Lăng Lang nhẫn nhịn tức giận, nghĩ tới thỉnh cầu thỉnh cầu của Nhị thúc, hắn cố gắng đè cỗ tức giận này xuống, gượng cười nói: "Được, ta đồng ý với ngươi".
Nói xong, hắn vung tay áo hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, mà Mạc Nhậm cũng theo sát phía sau hắn.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Lăng Lang hỏi.
"Trước khi chắc chắn ngươi thu dọn đồ đạc rời đến Tiêu Dao Các, ta vẫn sẽ đi theo ngươi".
"Ngươi là chó à?" Lăng Lang bị tức giận đến đỏ bừng mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.
Mạc Nhậm bị mắng là chó thì sững sờ một lúc, ngay sau đó y ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta biết làm như vậy ngươi sẽ cảm thấy oan ức, dù sao ngươi cũng là danh không chính ngôn không thuận đến hầu hạ ta. Cũng không có nói muốn nạp ngươi làm thiếp, hay chỉ để ngươi làm ấm giường. Như vậy quả thực không đúng, cũng khó trách ngươi sẽ tức giận, ta hiểu được".
Không ngoài dự đoán, lời nói của Mạc Nhậm xác thực chọc giận Lăng Lang, chỉ thấy Lăng Lang vung ra một nắm đấm, hai mắt y liền lảo đảo ngã ngửa xuống mặt đất. Khi y tỉnh lại, chạm vào vết máu trên khóe miệng, thở dài một hơi: "Tiểu tử này tính tình cũng rất lớn".
Mạc Nhậm đang đi dạo trong Lăng phủ, Lăng phủ không lớn, người lại rất nhiều, sân được thiết kế rất trang nhã. Tre, trúc, bách sừng sững ở hai bên đường, trong ngõ trổ hoa đỏ rực. Đi qua từng gian phòng ốc, qua từng con đường nhỏ, ai gặp y cũng đều dừng lại khom lưng hành lễ, hết sức cung kính.
"Chào đại hiệp!"
"Đại hiệp ra ngoài đi dạo à!"
...
Tiếng hỏi thăn nối liền không dứt lọt vào tai y, khiến tâm trạng của y vui vẻ hơn hẳn. Cảm thấy mình như chiếm được cả thế giới, cũng cười híp mắt gật đầu đáp lại bọn họ.
Mạc Nhậm đi thấy mệt nên quay trở lại Tiêu Dao Các, nhìn thấy Lăng Nham dẫn theo Lăng Lang đến, Lăng Nham vừa đến đã nói: "Tiểu chất còn nhỏ không hiểu chuyện, chọc phải ân nhân, xin ngài không cần tính toán với nó".
Mạc Nhậm nhìn cái chậu vàng vàng cam cam đầy nước trong veo, và chiếc khăn mặt nạm giấy mạ vàng, nói: "Không sao".
Hoàng kim châu báu có thể khiến tâm trạng của y tốt lên, tơ lụa thì có rất nhiều hình thức, kỳ trân dị thú cũng rất thơm ngon. Nơi này, so với nơi núi hoang chim không thèm ị mà y ở trước kia còn tốt hơn nhiều.
Từ khi nhà y tan, y không còn được hưởng cuộc sống thoải mái như vậy nữa.
Mạc Nhậm đặt người lên ghế dựa, tay chạm vào ngón tay cái đeo nhẫn mã não: "Có phải là nên ăn cơm rồi không?"
"Bây giờ ta đi kêu người chuẩn bị bữa trưa, Lăng Lang sẽ ở lại đây với ngài".
Lăng Nham dặn dò Lăng Lang vài câu, có lẽ chính là ý phải nghe lời ân nhân, hầu hạ ân nhân thật tốt. Được ân nhân ưu ái, đây là điều mà bao nhiêu người xé rách da đầu cũng không chiếm được.
Ở đây, ông để lại một câu: "Sự tồn vong của Lăng gia đều do ngươi tự quyết định, tự nhìn rồi làm đi. Ngươi muốn chuộc tội, hay là muốn hại chết Nhị thúc với đường đệ ngươi mới cam tâm".
Lăng Lang nghe lời của ông xong thì không nói gì nữa, thành thật ngồi xuống, vì Lăng gia hắn sẵn sàng thỏa hiệp.
Lăng Nham giống như phụ thân thành công bán nhi tử của mình, cười cười lấy lòng Mạc Nhậm. Sau đó rời đi không thèm quay đầu lại, chỉ để Lăng Lang một mình đau khổ ở lại đây.
Lăng Lang kìm nén tức giận đầy bụng, giống như tiểu cô nương bị ủy khuất, vẫn luôn chịu đựng đến khi mặt trời chiều ngả về tây. Sau khi hắn và Mạc Nhậm ăn xong bữa tối, cho là sự nhẫn nại của mình đã chấm dứt, có thể về đi ngủ. Hắn đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng không nghĩ tới chỉ một câu nói của Mạc Nhậm đã phá vỡ hết mọi ảo tưởng tốt đẹp của hắn.
===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.