Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
Chương 66
Mộng Tiêu Nhị
29/06/2022
Editor: Gió
Beta: Đá bào
–
Cuộc họp tiếp tục diễn ra, Phó tổng Ngô đưa ra lời tổng kết cuối cùng.
Điện thoại của Giản Hàng rung lên, Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho cô: [Trưa nay cùng anh ăn cơm.]
Giản Hàng ngẩng đầu lên, cho anh một ánh mắt, sau đó trả lời anh: [Em muốn ăn món thịt xào nấm.]
Tần Mặc Lĩnh: [Được, để anh bảo đầu bếp nấu thêm món tôm cho em.]
Cuộc họp kết thúc, Triệu Nhan Hải nhìn Giản Hàng như có điều gì muốn nói, ông chậm rãi đứng dậy, gập lại tài liệu trên tay, sau khi suy nghĩ xong, ông mở miệng nói, “Tiểu Hàng, cháu đợi một chút.”
Căn phòng họp với những tiếng trò chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giản Hàng đã sắp đi ra khỏi cửa, lại dừng bước chân lại, “Triệu tổng, chú có gì cần dặn dò vậy?”
Triệu Nhan Hải: “Trưa nay cùng ăn cơm đi, phó tổng Ngô cũng sẽ đi cùng, chúng ta bàn luận về chuyện của nhà máy thuộc về bộ phận số Bốn.”
Những người còn lại trong phòng họp đều trao đổi ánh mắt.
Triệu Nhan Hải chủ động mời Giản Hàng ăn cơm, điều này có nghĩa là ông và Tần Mặc Lĩnh đã bắt tay trong hoà bình, cuộc tranh giành lợi ích giữa hai người có thể vì vậy mà kết thúc.
Giản Hàng thoải mái đồng ý, “Được.”
Triệu Nhan Hải cầm tài liệu lên, chậm bước rời khỏi phòng hội nghị.
Giản Hàng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Tần Mặc Lĩnh, trưa nay việc hẹn anh ăn cơm lại không thành. Cô và anh mỗi khi hẹn dùng bữa chưa từng có lần nào được thuận lợi.
Tần Mặc Lĩnh đi đến bên cạnh cô, “Đến phòng làm việc của anh.”
Sau khi đến phòng làm việc của anh, câu đầu tiên Giản Hàng nói chính là, “Năm ngày nay anh bận việc gì vậy?”
Tần Mặc Lĩnh đặt ly nước xuống, nhìn cô chăm chăm, “Em đang kiểm tra anh sao?”
Giản Hàng nghĩ ngợi, “Coi như là vậy.”
Tần Mặc Lĩnh cởi đồng hồ xuống, “Qua năm ngày rồi em mới nhớ ra được việc điều tra?”
Giản Hàng: “….” Đây là đang trách cô không quan tâm anh. Cô cho anh không gian riêng, anh lại trách ngược lại cô.
Cô giải thích, “Em tin tưởng anh.”
“Tin tưởng với việc muốn biết anh đang ở đâu, không có mâu thuẫn.” Tần Mặc Lĩnh đặt đồng hồ lên mặt bàn.
Giản Hàng cầm đồng hồ của anh lên, chuyển chủ đề, “Sao anh không đeo nữa?”
Tần Mặc Lĩnh không nói nguyên nhân, “Đợi chút nữa lại đeo.”
“Mấy ngày nay anh đi công tác sao?” Cô hỏi.
“Anh bận việc hôn lễ.” Nếu như anh không để tâm đến hôn lễ chút này, cô sẽ cảm thấy anh không coi trọng ngày lễ này, không đặt cô ở trong lòng.
Mấy ngày nay anh bàn bạc với ông chủ tiệm hoa về các phương án trang trí biệt thự, trước sau đã bác bỏ bốn phương án.
Giản Hàng vòng đồng hồ lên cổ tay anh, giúp anh đeo lên. Trưa nay không thể ăn cơm cùng anh, cô sẽ hôn lên yết hầu anh.
Tần Mặc Lĩnh cố gắng bình tĩnh, “Sau này trừ lúc ở nhà, em đừng hôn ở đó.”
Yết hầu của anh vô cùng mẫn cảm, Giản Hàng nhớ rõ rồi.
Giản Hàng định rằng tối nay sẽ hẹn anh ăn cơm, “Tối nay anh có tiệc xã giao hay không?”
“Không có tiệc xã giao, nhưng anh bận việc khác.” Anh còn phải đến biệt thự một chuyến để xác nhận lại phương án trang trí hoa tươi cuối cùng.
“Vậy đợi anh bận xong em sẽ mời anh ăn cơm.” Chút nữa Giản Hàng còn qua ăn cơm cùng Triệu Nhan Hải, cô hỏi Tần Mặc Lĩnh, “Anh có gì cần dặn dò em không?”
Tần Mặc Lĩnh: “Không có, bây giờ em có thể ứng phó được với ông ta rồi.”
Đối với việc quyền hạn với nhà máy gia công, Tần Mặc Lĩnh cũng không nói nhiều. Tiền và quyền trước nay khó buông tay nhất, cô vì anh mà từ bỏ một phần quyền hạn.
Giản Hàng trở lại bộ phận số Bốn trước, cất ly nước và sổ ghi chép nội dung cuộc họp, sau đó lấy điện thoại lên gọi cho phó tổng Ngô, hai người hẹn thời gian cùng đến nhà ăn số ba.
Phó tổng Ngô ở trước cửa phòng bao đợi Giản Hàng, “Triệu tổng còn có chút việc, có thể sẽ đến muộn nửa tiếng.”
“Không vội, bây giờ mới 11 rưỡi.” Giản Hàng cùng ông bước vào trong.
Phó tổng Ngô nói lời cảm ơn cô trước, hôm nay nếu như cô ôm lấy quyền quản lý sáu nhà máy không buông, chắc chắn sau này ông và Triệu Nhan Hải sẽ xảy ra tranh chấp, nhưng hôm nay ai nấy đều vui.
“Ngay cả quyền nhân sự cháu cũng nỗ lực giành được, vậy mà lại buông tay nhà máy thi công.”
Giản Hàng có dự định của riêng mình, “Nếu như dùng sáu nhà máy ấy đã có thể giải quyết được mâu thuẫn nội bộ, còn có thể khiến Triệu tổng nhìn tôi bằng con mắt khác, không phải tôi đã lời to rồi hay sao?”
Phó tổng Ngô rót trà cho cô, đặt ly trà về phía cô, “Chủ tịch Tần vẫn luôn hy vọng chú có thể hoà giải mâu thuẫn giữa Tần Mặc Lĩnh và Triệu Nhan Hải, kết quả cô đã làm được rồi. Ông thấy vô cùng hổ thẹn.
Giản Hàng hiểu cho phó tổng Ngô, “Lập trường của chúng ta không giống nhau, cháu chỉ là giám đốc của bộ phận số Bốn, còn chú là phó giám đốc của công ty, nhất định phải chọn chiến tuyến để đứng, nếu không cuối cùng chú sẽ cô lập, không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào.
Phó tổng Ngô cười cười, có những lời không thể nói được thì cố gắng không nói ra.
“Bây giờ bộ phận số Bốn nên có gì thì cũng đã có kha khá rồi, chỉ thiếu có kinh phí nữa thôi, cứ từ từ.”
Giản Hàng nói ra lời tự đáy lòng, “Huy động vốn mới là việc khó nhất. Cháu chỉ am hiểu quản lý, giao hiệp giữa thương nhân vẫn còn phải học hỏi thêm nhiều, từ sản xuất đến tiêu thụ có nhiều khâu như vậy, mà cháu lại không có chút kinh nghiệm liên quan nào. Đến lúc đó tổ chức đầu tư mạo hiểm suy xét về đội ngũ bộ phận, vô hình sẽ bị trừ điểm.”
“Cháu là một người ngoài ngành, có thể làm được như vậy đã vượt qua kỳ vọng của bọn chú rồi. Còn giống như Ân Kình hay Uất Minh, họ cũng đã làm nhiều năm như vậy.”
Nói đến Uất Minh, phó tổng Ngô nói cho cô biết, “Uất Minh rất coi trọng cháu, sau khi ông ta rời khỏi công ty, còn đặc biệt vì chuyện của cháu mà gọi điện cho Tần Mặc Lĩnh.
Giản Hàng ngạc nhiên, “Vì chuyện của cháu sao?”
Phó tổng Ngô gật đầu, “Lúc đó ông ta không biết Tần Mặc Lĩnh định mời cháu đến Lạc Mông nên gọi điện thoại cho cậu ấy, đề xuất cháu vào vị trí giám đốc bộ phận số Bốn.”
Giản Hàng biết được chuyện liên quan đến Uất Minh từ đầu đến cuối, lúc đó khi rời đi, Uất Minh làm một trận ầm ĩ với Tần Mặc Lĩnh, chắc hẳn cuộc điện thoại kia đã khiến ông ta do dự vô cùng.
Phó tổng Ngô giúp cô bớt lo lắng, “Ngay cả Uất Minh cũng coi trọng năng lực của cháu, vậy thì cháu không cần lo lắng việc có kinh nghiệm hay không này.”
Hai người trò chuyện hơn 20 phút, Triệu Nhan Hải bước vào.
“Triệu tổng.” Giản Hàng đứng lên.
Triệu Nhan Hải khẽ bóp tay, “Ngồi đi.” Tay còn lại xách một chiếc túi giấy, đưa cho nhân viên phục vụ, “Giúp tôi bày ra đĩa.”
“Được ạ.” Nhân viên phục vụ đi ra sau bếp.
Triệu Nhan Hải nói với hai người, “Đều là mấy món ăn nổi tiếng của Tô thành, hai người nếm thử xem. Hai ngày trước em tôi vừa mới gửi qua, tuy nhiên vì do đóng gói hút chân không nên không được ngon như ăn trực tiếp tại đó. Sau này nếu mọi người có đến Tô Thành, tôi mời khách.”
Tô Thành, họ Triệu.
Giản Hàng bỗng nghĩ đến Triệu tổng giám đốc nhà phân phối, nhưng Triệu Nhan Hải lại không phải là người Tô Thành.
“Tiểu Hàng à, vấn đề lương nhân viên của bộ phận số Bốn bọn cháu, cháu không cần lo lắng, đến lúc đó chú sẽ cố gắng giúp bộ phận số Bốn có được nhiều đơn đặt hàng hơn một chút, bảo đảm bên cháu có thể phát lương như thường lệ.”
“Cảm ơn Triệu tổng đã ủng hộ công việc của bộ phận số Bốn.”
“Việc nên làm mà, đều là vì công ty càng phát triển hơn. Nếu bộ phận số Bốn có thể hồi sinh, bên hưởng lợi cũng là Lạc Mông. Tất cả mọi người chúng ta đều được thơm lây.”
Triệu Nhan Hải nhìn có vẻ tuỳ ý mà hỏi, “Vấn đề liên quan đến các nhà phân phối, cháu giải quyết thế nào rồi?”
Giản Hàng: “Đang được phát triển bình thường ạ.”
Triệu Nhan Hải gật đầu, một giây sau, chủ đề nói chuyện được chuyển về phía phó tổng Ngô, “Phó tổng Ngô quen rất nhiều nhà phân phối lớn của Lạc Mông, nếu nhà phân phối nào không dễ đàm phán cháu có thể tìm ông ấy giúp đỡ.”
Giản Hàng phối hợp, “Nhất định sẽ phải làm phiền phó tổng Ngô rồi.”
Trong bữa cơm này, hầu hết thời gian là do Triệu Nhan Hải và phó tổng Ngô trò chuyện, nói đến các nhà phân phối lớn, mà nhiều nhất là nhắc đến Triệu tổng ở Tô thành.
Giản Hàng đoán chắc, mối quan hệ giữa Triệu Nhan Hải và Triệu tổng không chỉ đơn giản bình thường.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Giản Hàng đến phòng làm việc của phó tổng Ngô.
Có vài việc cô cần sự xác nhận của phó tổng Ngô. Triệu Nhan Hải sẽ không vô cớ mà mời khách, sẽ không vô cớ đem đặc sản của Tô Thành đến cho cô thưởng thức, hơn nữa còn nhắc đến Triệu tổng rất nhiều lần.
“Ngồi đi.” Phó tổng Ngô đóng cửa lại, “Cháu muốn uống gì?”
“Nước lọc ạ.” Giản Hàng hỏi thẳng, “Triệu Nhan Hải và Triệu tổng ở Tô Thành có quan hệ gì vậy chú?”
“Anh em ruột.”
Giản Hàng chậm rãi gật đầu, nói, “Cháu còn tưởng là anh em họ.”
“Ông ấy cũng có một người em họ là nhà phân phối của chúng ta, ở khu vực Hoa Nam.”
“….”
“Trước kia Triệu Nhan Hải cảm thấy thị trường ở khu vực Hoa Đông có sức bùng nổ, nên để em trai mình đến Tô Thành, cũng giao đơn vị phân phối chung cho em trai.”
Phù sa không chảy ruộng ngoài. Có thành viên trong ban quản trị nào mà không có vài người thân là nhà phân phối hoặc nhà cung cấp cho Lạc Mông.
Nếu không bán mạng để leo lên vị trí ấy để làm gì?
Nói rồi, Phó tổng Ngô cười, “Hôm đó trong cuộc họp cháu đóng tài khoản của Triệu tổng, suýt chút nữa chú đã làm ầm lên với Tần Mặc Lĩnh, chú bảo cậu ấy ngăn cháu lại mà cậu ấy còn không thèm liếc chú. Vợ chồng cháu ấy à, giết gà doạ khỉ, đều ra tay với người của Triệu Nhan Hải trước. May là bộ phận số Bốn cũng không thu được lợi nhuận, cháu ra tay với Triệu tổng, Triệu Nhan Hải cũng không tức giận như vậy.”
Ông hỏi, “Biết hôm nay tại sao Triệu Nhan Hải lại gọi cháu cùng qua ăn cơm rồi chứ?”
Sao Giản Hàng có thể không nghĩ ra được, “Triệu Nhan Hải muốn ngầm trao đổi lợi ích với cháu.”
Nếu Triệu Nhan Hải có thể giúp bộ phận số Bốn có được nhiều đơn đặt hàng hơn nữa, cô có thể phân bố được dòng tiền qua nhiều chỗ hơn. Triệu Nhan Hải đưa ra lợi ích này, là muốn cùng cô đổi lấy quyền phân phối sản phẩm cho em trai.
Phó tổng Ngô rót cho Giản Hàng một ly nước lọc, ông ngồi xuống, “Triệu Nhan Hải cảm thấy cháu có thể cứu sống lại được bộ phận số Bốn nên muốn lấy lại quyền phân phối sản phẩm. Biểu hiện của cháu trong cuộc họp ngày hôm nay rất sáng suốt, ông ta thấy cháu có thể nhìn ra được trào lưu thị trường, vì vậy mới cùng cháu trao đổi lợi ích.”
“Cháu có đổi hay không?” Ông hỏi.
Giản Hàng không có một tia do dự, “Đổi chứ, tại sao cháu lại không trao đổi?”
Vừa có thể có thêm thu nhập, lại vừa có thể kéo được nhà phân phối lớn như Triệu tổng về với bộ phận số Bốn, đối với bộ phận số Bốn, đối với Lạc Mông, chỉ có lợi không có hại.
“Ý tứ của Triệu Nhan Hải vô cùng rõ ràng rồi, muốn cháu đến Tô Thành gặp Triệu tổng nhận lỗi, giao lại quyền phân phối cho ông ấy, mà không phải Triệu tổng sẽ đến tìm cháu.”
Điều phó tổng Ngô quan tâm chính là, “Cháu có thể bỏ mặt mũi lại mà đến Tô Thành nhận lỗi không?”
Giản Hàng vô cùng tự nhiên, “Bỏ được, cháu chỉ muốn ruột bên trong.”
Từ góc độ lợi ích của Lạc Mông mà suy nghĩ, đối với cô mà nói, mặt mũi là thứ không thực dụng nhất.
Trở về phòng làm việc, Giản Hàng gọi cho Trịnh Viêm Thúc, hỏi anh ta đang ở đâu.
Mấy ngày nay Trịnh Viêm Thúc đang ở Giang Thành, bây giờ đang ở trên tàu cao tốc Giang Thành, “Tôi chuẩn bị đến Tô Thành.” Muốn đến thăm hỏi Triệu tổng bên đó.
Giản Hàng: “Trưa mai gặp nhau ở Tô Thành, đợi tôi đến rồi cùng qua thăm hỏi Triệu tổng.”
“?”
“Tôi và Triệu Nhan Hải có cùng trao đổi lợi ích, ông ấy sẽ nghĩ cách nâng cao lượng đơn đặt hàng, còn tôi sẽ giao quyền phân phối cho Triệu tổng. Tính thế nào thì bộ phận số Bốn cũng được lời.”
“Trước đây cô đóng tài khoản của ông ấy ngay trong cuộc họp, mới qua được bao lâu chứ, cô đã muốn tự vả mặt đến xin Triệu tổng rồi!”
“Sông có khúc, người có lúc.”
Kết thúc cuộc gọi, cô nhờ Tiểu Phàn đặt vé tàu đến Tô Thành vào ngày mai cho mình.
“Chuyến tàu sớm nhất.” Cô dặn dò Tiểu Phàn.
Chiều nay bộ phận số Bốn còn có một cuộc họp, Giản Hàng đến phòng họp trước năm phút, Chu Nghĩa và Lâm Kiêu đều ở đó.
Cô hỏi: “Hai người ai thân với Chung Nghiên Nguyệt hơn?”
Chu Nghĩa đáp: “Tôi và cô ấy cũng bình thường, có chuyện gì vậy?”
Giản Hàng: “Bộ phận số Hai bọn họ vừa đổi người đại diện là Đàm Mạc Hành, anh đi tìm Chung Nghiên Nguyệt xin vài chiếc poster có chữ ký của Đàm Mạc Hành giúp tôi. Dì giúp việc nhà tôi là fan hâm mộ của Đàm Mạc Hành.”
Chu Nghĩa: “….” Vừa nãy anh ta không nên tiếp lời mới đúng! Vĩnh viễn không đoán được câu tiếp theo của cô là đang đào hố gì.
Trước khi tan làm Giản Hàng nhận được poster có chữ ký của Đàm Mạc Hành. Có lẽ là do Chung Nghiên Nguyệt tự mình đi tìm Đàm Mạc Hành xin chữ ký, sau đó chia hai tờ cho Chu Nghĩa.
Đem theo hai tấm poster, cô đi đến biệt thự. Đã lâu rồi cô chưa gặp dì Cảnh, có chút nhớ món trứng trà dì làm.
Đến biệt thự, xe của Tần Mặc Lĩnh đỗ ở trong sân viện.
Dì Cảnh đi ra, “Sao cháu không nói trước để gì chuẩn bị bữa tối cho cháu.”
Giản Hàng: “Bữa tối cháu không ăn gì nhiều.”
Cô đưa poster cho gì, “Cháu qua để tặng dì cái này.”
Dì Cảnh mở ra, vui vẻ không nói thành lời.
Giản Hàng đi lên lầu tìm Tần Mặc Lĩnh, thì ra cái anh gọi là có việc, là đến trang trí biệt thự.
Tần Mặc Lĩnh vừa nghe thấy được tiếng nói chuyện dưới sân vang lên, Giản Hàng vừa bước lên tầng hai, anh đã nghe thấy tiếng bước chân, nói: “Anh ở phòng làm việc.”
Giản Hàng bước đến phòng làm việc, đẩy cửa, anh đang nhìn máy tính không ngừng gõ chữ, “Có tiện để em vào không?”
Tần Mặc Lĩnh đang bàn bạc phương án với ông chủ tiệm hoa, ngẩng đầu nhìn cô, “Không tiện lắm, em cứ đứng ngoài cửa, chút nữa anh ra với em.”
Giản Hàng dựa lên khung cửa, báo cáo lịch trình ngày mai đi Tô Thành của mình.
Ngày mai qua đó, ngày kia hoặc ngày kìa mới có thể trở về, đây là lần đi công tác đầu tiên sau khi cô đến Lạc Mông.
Tần Mặc Lĩnh nghe được cô muốn đến Tô Thành, “Đến tìm Triệu tổng sao?”
“Vâng.”
“Nếu anh không cho em đi thì sao?”
Giản Hàng biết, anh không muốn để cô phải cúi đầu nhận sai, nhưng đối với cô, những chuyện này chẳng có gì đáng ngại cả, “Em không thấy việc đến tìm Triệu tổng sẽ phải chịu uỷ khuất.”
Tần Mặc Lĩnh ngừng gõ chứ, “Đối với anh thì chính là vậy.” Ngay cả anh còn không nỡ để cô phải chịu uỷ khuất, để cô phải chạy ngàn cây số đến Tô Thành xin lỗi, đây là chuyện không thể xảy ra.
“Nếu em đặt vé xe rồi thì huỷ đi. Về phía Triệu Nhan Hải anh sẽ tìm ông ta nói chuyện.”
“Em sẽ không huỷ. Anh không cần phải lo lắng, em sẽ không để bất kỳ ai gây khó dễ. Đi tìm Triệu tổng còn có chuyện khác nữa.” Cô nói rõ ràng, “Em nói cho anh lịch trình của mình là vì anh là chồng em. Nếu như anh dùng thân phận của sếp để ngăn cản, vậy thì sau này em sẽ không nói với anh một lời về chuyện của bộ phận số Bốn nữa.”
Còn về việc chịu uỷ khuất, cô nói: “Người khác khiến em phải chịu uỷ khuất, em không quan tâm chút nào, em chỉ quan tâm đến lợi ích. Còn việc tủi thân do người nào đó gây ra mới thực sự là tủi thân.”
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô chăm chăm, “Thiếu chút nữa là em đã nói thẳng, người khiến em phải chịu tủi thân là anh.”
Giản Hàng cười, “Anh chột dạ tự nhận lấy, không trách em được.”
Tần Mặc Lĩnh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, “Sao anh lại làm em tủi thân rồi?”
Giản Hàng: “Có lúc giọng điệu của anh không được tốt, em cũng tủi thân.”
Tần Mặc Lĩnh muốn nói rồi lại thôi, cô không hề ngẫm lại việc mình chuyển ra ở riêng.
Anh cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi cô.
Từ phòng làm việc đến phòng ngủ.
Giản Hàng đáp lại nụ hôn của anh, sau đó hôn lên yết hầu của anh hơn mười lần.
Yết hầu Tần Mặc Lĩnh khẽ cuộn.
Phòng tắm trong phòng ngủ của biệt thự rộng hơn phòng tắm trong chung cư của cô gấp năm lần, Giản Hàng tắm bồn, còn Tần Mặc Lĩnh tắm vòi hoa sen.
Tắm xong, anh mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài, đi đến phòng làm việc bên cạnh lấy ly nước qua.
Giản Hàng ngâm mình thêm hơn mười phút nữa, hôm nay cô dùng tinh dầu hoa anh đào, trên người đều vương hương hoa nhàn nhạt.
Cô đang định đi ra khỏi bồn tắm, Tần Mặc Lĩnh đẩy cửa bước vào. Anh cúi người, vòng qua eo ôm cô lên.
Khắp người Giản Hàng đều là nước, thấm ướt chiếc áo choàng tắm màu sẫm của anh.
Đặt cô lên đùi gối, Tần Mặc Lĩnh tắt chiếc đèn tường phía đầu giường đi.
Nụ hôn của anh giống như những giọt nước tuôn trào từ vòi hoa sen, ẩm ướt lại ấm áp.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, anh không bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên người cô.
Chiếc kim đồng hồ chạy một vòng rồi lại một vòng, không biết đã qua bao lâu, mười ngón tay vẫn luôn đan chặt vào nhau, hai người dán chặt không có một kẽ hở.
Những giọt nước còn đọng lại trên lọn tóc của Tần Mặc Lĩnh rơi xuống sườn mặt cô.
Năm ngày không gặp, anh muốn cô hai lần.
Ngày mai Giản Hàng còn phải đến Tô Thành công tác, “Em về đây, còn chưa thu dọn hành lý nữa.”
Tần Mặc Lĩnh còn có việc bận nên không đưa cô về.
Giản Hàng về đến nhà, cô thu dọn đồ đạc để đi công tác trước, sau đó lại đổi sang dùng một chiếc túi xách lớn hơn, tiện cho việc để ipad, không cần phải đem laptop đi theo.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Giản Hàng đã vội đến trạm tàu cao tốc.
Lần này mẹ cô ra nước ngoài gặt hái được rất nhiều thứ, bà gửi cho cô vài chiếc váy mua được từ sáng sớm, [Con thấy sao? Mẹ và mẹ chồng con đều cảm thấy chúng rất hợp với khí chất của con.]
Giản Hàng phóng to tấm ảnh lên, là phong cách mà cô thích, [Sao lại mua nhiều vậy ạ?]
Trần Ngọc: [Tần Mặc Lĩnh nói con có ít quần áo, không đủ mặc.] Ngày mai vẫn sẽ dạo phố tiếp.
[Con bận việc đi, mẹ và mẹ chồng con còn chưa ăn cơm nữa.]
Nói lời tạm biệt, Giản Hàng lấy ipad ra, phân tích tình hình các nhà phân phối của bộ phận số Bốn trong các khu vực lớn.]
Trong vô thức, đã qua hơn nửa chặng đường.
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho cô, hỏi: [Tối nay mấy giờ em sẽ bận xong vậy? Có muốn anh gọi cho em không?]
Giản Hàng: [Em cũng không biết mấy giờ sẽ xong việc, anh muốn gọi cho em thì cứ gọi.]
Tần Mặc Lĩnh: [Mười giờ được không?]
Giản Hàng: [Vâng.]
Bây giờ là hơn chín giờ sáng, cô còn chưa đến Tô Thành, bọn họ đã lên kế hoạch cho cuộc gọi tối nay.
11 giờ, Giản Hàng đến nơi.
Trịnh Viêm Thúc ở bên ngoài trạm tàu đợi cô, đi cùng còn có tài xế của công ty Triệu tổng.
Cho dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương cũng đến thăm hỏi, phong độ nên có Triệu tổng vẫn sẽ có, ông cho tài xế qua đón Trịnh Viêm Thúc và Giản Hàng.
Hôm nay họ gặp mặt ở tiệm trà, tiệm trà này cũng là của Triệu tổng.
“Ngưỡng mộ đã lâu, Giản tổng.” Triệu tổng không muốn nghĩ đến cảnh bị khoá tài khoản trước đó, tức đến độ suýt chút nữa là cao huyết áp.”
Giản Hàng mỉm cười, “Hân hạnh.”
Họ cùng ngồi xuống.
Triệu tổng thầm nói trong lòng, may là trước khi bị huỷ liên kết chưa từng gặp qua Giản Hàng, nếu không nhất định ông sẽ tưởng rằng Tần Mặc Lĩnh cưới một bình hoa không não về, chìm đắm trong sắc dục mà mất đi lý trí, lại giao bộ phận số Bốn cho Giản Hàng quản lý.
Hôm qua anh cả có gọi đến, nói rằng con người của Giản Hàng, có thể hợp tác được. Người có thể để anh cả nói rằng có thể hợp tác được không hề nhiều.
Triệu tổng pha một bình trà tiếp đãi, “Không ngờ cô có thể đến đây.” Dù sao buông bỏ hình tượng, mặt mũi xuống cũng là một chuyện rất khó.
Giản Hàng: “Triệu tổng không hiểu tôi rồi. Tôi có thể vay tiền một người từng là đối thủ không đội trời chung, có thể trở thành đồng nghiệp cộng tác với người hiểu lầm đến vạch mặt tôi là tiểu tam. Có thể ngài muốn mặt mũi, nhưng thứ tôi muốn lại là thứ bên trong, chúng ta cứ lấy những gì mình muốn, dù sao tôi cũng không chịu thiệt. Tôi đến Tô Thành là để thể hiện thành ý của mình, ngài cho người đến đón tôi, thực ra cũng có thành ý trong đó. Chứng tỏ chúng ta đều không phải là người sẽ lãng phí thời gian.”
Triệu tổng suy nghĩ kỹ càng những lời này, tự mình đặt một ly trà xuống trước mặt Giản Hàng.
Để cô xin lỗi, để cô cúi đầu, là việc ông mong chờ nhất ngày hôm nay, nhưng ngay vừa rồi, ông đột nhiên lại cảm thấy những suy nghĩ này không còn thú vị nữa.
Cô nhã nhặn, ông cũng rất thoải mái, “Nói điều kiện của cô đi.”
Giản Hàng nhìn về phía Trịnh Viêm Thúc, ra hiệu cho anh ta, “Anh nói với Triệu tổng, chúng ta có thể đưa ra chi phí ủng hộ như thế nào.”
Trịnh Viêm Thúc lấy từ trong túi xách ra bản liệt kê những khoản chi phí có thể hỗ trợ, “Đây là sự hỗ trợ của bộ phận số Bốn dành cho Tô Thành, duy nhất chỉ có Tô Thành mà thôi.”
Triệu tổng còn có gì không hiểu được chứ, ý là những nhà phân phối khác không có đãi ngộ này.
Xem xong bản liệt kê kia, ông vô cùng ngạc nhiên, một khoản lớn như vậy là điều ông không dám nghĩ đến, dù sao ai cũng rõ mồn một tình trạng bây giờ của bộ phận số Bốn.
Giản Hàng cho ông chi phí hỗ trợ còn nhiều hơn tổng số chi phí bộ phận số Một, Hai, Ba cho ông cộng lại.
Điều này đủ để thấy được thành ý của Giản Hàng.
Giản Hàng nhấp một ngụm trà, “Triệu tổng còn có điều kiện gì nữa không?”
Triệu tổng vô cùng kinh ngạc, nhưng gương mặt vẫn bất động thanh sắc, “Những thứ này là được rồi, muốn nhiều hơn cũng là làm khó các cô.”
Giản Hàng cười cười, “Ngài cũng đã rất hài lòng về điều kiện tôi đưa ra, vậy Triệu tổng đã chuẩn bị cho bộ phận số Bốn những gì vậy?”
Triệu tổng sững người, không ngờ cô còn giữ lại chiêu sau.
Ông đột nhiên bật cười, “Giản tổng, cô thật tàn nhẫn.” Giản Hàng bày một hòm lượng bạc ra trước mặt bạn trước, nói với bạn, cô ấy cho bạn.
Bạn ngây thơ tưởng rằng, chúng thuộc về bạn rồi.
Kết quả cô ấy lại thu hòm giấy bạc lại, hỏi: Ngài nhận lượng bạc rồi, vậy định sẽ cảm ơn tôi như thế nào?
Lượng bạc đã lọt vào mắt, ai có thể buông bỏ dễ dàng được chứ.
Ông cũng không để cô dắt mũi, vòng vo nói, “Giản tổng muốn có thứ gì?”
Giản Hàng không thích dài dòng, “Nếu so sánh bộ phận số Bốn với những bộ phận kinh doanh khác, cho dù là năng lực hay số lượng của các nhà phân phối, đều chênh lệch rất lớn.”
Triệu tổng hiểu rồi, “Cô muốn tài nguyên các nhà phân phối của những bộ phận kinh doanh đó?”
Giản Hàng lắc đầu, “Không phải.” Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc tranh đấu nội bộ.
Giản Hàng nói, “Tôi muốn tài nguyên các nhà phân phối của đối thủ cạnh tranh của Lạc Mông.”
Triệu tổng: “….” Dã tâm thật lớn.
Giản Hàng không cho ông cơ hội từ chối, “Triệu tổng, ngài đừng khiêm tối, đừng nói ngài không thân thiết với những nhà phân phối của sản phẩm cạnh tranh. Mặc dù Lạc Mông và ngài có ký hợp đồng phân phối độc quyền, ngài không thể tiếp nhận những mặt hàng đồ uống khác, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ngài dùng tên của người khác đăng ký lập công ty mới, phân phối sản phẩm của đối thủ cạnh tranh của Lạc Mông. Đây không phải là chuyện gì đáng xem thường cả, là ai có năng lực này cũng sẽ muốn phân phối càng nhiều nhãn hàng hơn, ai cũng đều sẽ làm vậy. Ngài chỉ cần phát triển tốt thị trường sản phẩm của Lạc Mông là được, còn những điều khác tôi không quan tâm.”
Quả thực ông quản lý trên tay sản phẩm của vài công ty, thêm cả mảng đồ ăn và rượu, ông đã phân phối hơn mười nhãn hàng. Anh cả nói không sai, Giản Hàng này, có thể hợp tác cùng.
Ông cầm tách trà làm động tác mời cô, “Cụ thể có thể kêu gọi được bao nhiêu nhà phân phối của đối thủ cạnh tranh, tôi không có cách nào bảo đảm được cả.”
Giản Hàng cụng ly với ông, “Tôi cảm thấy chỉ cần toàn tâm toàn sức là được, Triệu tổng, ngài thấy sao?”
Cô lại đánh lá bài tình cảm, từng chiêu từng chiêu một, thủ đoạn phong phú, Triệu tổng không muốn thừa nhận rằng, ông đã bị Giản Hàng bắt chẹt rồi.
Triệu tổng uống cạn tách trà.
Giản Hàng đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Triệu tổng và cô bắt tay, trong lòng ông đang nghĩ, làm sao mới có thể kéo thêm các nhà phân phối cho cô đây.
Sau khi cùng ăn trưa, Giản Hàng và Trịnh Viêm Thúc về khách sạn.
Trịnh Viêm Thúc lo lắng, “Cho ông ta nhiều chi phí ủng hộ như vậy, sau này khẩu vị của ông ta sẽ ngày càng nặng hơn.”
“Không sao.” Giản Hàng không hề lo lắng, “Tôi chỉ sợ khẩu vị ông ấy không đủ nặng, không dám tiếp chiêu này của tôi. Người vừa có thực lực lại có năng lực như Triệu tổng, ông ấy nhận càng nhiều, sẽ càng làm nhiều việc giúp bộ phận số Bốn.”
Giản Hàng nói lời để Trịnh Viêm Thúc yên tâm, “Con người giám đốc Triệu có chừng mực, nếu như ông ấy biết tôi cho em trai mình nhiều chi phí ủng hộ như vậy, ông ấy sẽ kéo về gấp đôi lượng đơn đặt hàng cho bộ phận số Bốn, giám đốc Triệu sẽ dựa trên khoản thu nhập từ việc gia công giúp tôi bù lại. Đây là một vòng tuần hoàn tốt đẹp, vừa có thể nâng cao sức ảnh hưởng mảng gia công của Lạc Mông, lại vừa chèn ép được thị trường của đối thủ cạnh tranh. Một mũi tên trúng vài đích.”
Giản Hàng đột nhiên thay đổi lịch trình, “Anh đặt vé đi, ngày mai chúng ta qua khu vực Hoa Nam xem xem.”
–
Đi công tác từ thứ ba, cho đến tận thứ bảy Giản Hàng vẫn chưa trở về.
Tần Mặc Lĩnh đoán rằng một hai ngày tới cô sẽ về, nên anh đến chung cư nhỏ của cô dọn dẹp vệ sinh. Cô với bệnh ám ảnh cưỡng chế kia, trở về mà không lau dọn qua một lần sẽ không ngủ được.
Đến dưới lầu chung cư, anh mới phát giác ra được một điều, anh không biết mật khẩu căn hộ của Giản Hàng, cô cũng không lưu dấu vân tay của anh lại.
Mật khẩu chung cư, mật khẩu thang máy chuyên dụng, tất cả mật khẩu của thẻ ngân hàng của anh, cô đều biết, đều là anh chủ động nói cho cô biết.
Tần Mặc Lĩnh: [Mật khẩu căn hộ của em là gì.]
Giản Hàng gửi cho anh một dãy số, cô lại nói: [Em đang ở chỗ nhà phân phối bàn chuyện.]
Tần Mặc Lĩnh không làm phiền cô nữa, sau khi tan làm anh đến thẳng căn hộ nhỏ của cô.
Anh lau dọn từng ngóc ngách của căn nhà, cuối cùng dọn đến phòng làm việc.
Trên mặt bàn có một tập tài liệu, trên cùng là bản photo giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản, còn đã đóng dấu lên, nhưng mục ký tên vẫn chưa được ký, chắc là đã chuẩn bị thừa ra không dùng đến, nên đem về.
Tần Mặc Lĩnh cảm thấy không đúng, cầm tài liệu lên lại đọc thêm vài trang, thì ra cô đến ngân hàng Nghi Thạc thế chấp tài sản.
Anh gửi tin nhắn cho cô: [Em đang bận sao?]
Giản Hàng: [Em vừa từ chỗ của nhà phân phối đi ra.]
Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Khi nào thì em về?]
Giản Hàng: [Ngày mai.]
Tần Mặc Lĩnh ngồi trước bàn làm việc của cô, xoa xoa thái dương, [Em ở lại chơi vài ngày thì về, phí du lịch do công ty cấp.]
Giản Hàng cảm thấy bất ổn: [Sao vậy anh?]
Tần Mặc Lĩnh: [Bởi vì anh đang vô cùng tức giận.]
[Ông xã, anh đang ở đâu vậy?]
[Đang ở trong thư phòng của em, vừa rồi có lau dọn bàn làm việc.]
Thì ra anh đã nhìn thấy tài liệu thế chấp tài sản của cô, Giản Hàng cứu vãn, [Ngày mai em sẽ trở về, ngày mai em muốn gặp anh. Anh sẽ đến trạm xe đón em chứ?]
Tần Mặc Lĩnh nhìn vào mấy chữ ‘Ngày mai em muốn gặp anh’, lửa giận trong lồng ngực đột nhiên không có chỗ nào bộc phát, [Nếu anh có thể yên ổn sống được đến ngày mai, anh sẽ qua đón em.]
Giản Hàng bật cười, [Ông xã, ngày mai gặp.]
Beta: Đá bào
–
Cuộc họp tiếp tục diễn ra, Phó tổng Ngô đưa ra lời tổng kết cuối cùng.
Điện thoại của Giản Hàng rung lên, Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho cô: [Trưa nay cùng anh ăn cơm.]
Giản Hàng ngẩng đầu lên, cho anh một ánh mắt, sau đó trả lời anh: [Em muốn ăn món thịt xào nấm.]
Tần Mặc Lĩnh: [Được, để anh bảo đầu bếp nấu thêm món tôm cho em.]
Cuộc họp kết thúc, Triệu Nhan Hải nhìn Giản Hàng như có điều gì muốn nói, ông chậm rãi đứng dậy, gập lại tài liệu trên tay, sau khi suy nghĩ xong, ông mở miệng nói, “Tiểu Hàng, cháu đợi một chút.”
Căn phòng họp với những tiếng trò chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giản Hàng đã sắp đi ra khỏi cửa, lại dừng bước chân lại, “Triệu tổng, chú có gì cần dặn dò vậy?”
Triệu Nhan Hải: “Trưa nay cùng ăn cơm đi, phó tổng Ngô cũng sẽ đi cùng, chúng ta bàn luận về chuyện của nhà máy thuộc về bộ phận số Bốn.”
Những người còn lại trong phòng họp đều trao đổi ánh mắt.
Triệu Nhan Hải chủ động mời Giản Hàng ăn cơm, điều này có nghĩa là ông và Tần Mặc Lĩnh đã bắt tay trong hoà bình, cuộc tranh giành lợi ích giữa hai người có thể vì vậy mà kết thúc.
Giản Hàng thoải mái đồng ý, “Được.”
Triệu Nhan Hải cầm tài liệu lên, chậm bước rời khỏi phòng hội nghị.
Giản Hàng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Tần Mặc Lĩnh, trưa nay việc hẹn anh ăn cơm lại không thành. Cô và anh mỗi khi hẹn dùng bữa chưa từng có lần nào được thuận lợi.
Tần Mặc Lĩnh đi đến bên cạnh cô, “Đến phòng làm việc của anh.”
Sau khi đến phòng làm việc của anh, câu đầu tiên Giản Hàng nói chính là, “Năm ngày nay anh bận việc gì vậy?”
Tần Mặc Lĩnh đặt ly nước xuống, nhìn cô chăm chăm, “Em đang kiểm tra anh sao?”
Giản Hàng nghĩ ngợi, “Coi như là vậy.”
Tần Mặc Lĩnh cởi đồng hồ xuống, “Qua năm ngày rồi em mới nhớ ra được việc điều tra?”
Giản Hàng: “….” Đây là đang trách cô không quan tâm anh. Cô cho anh không gian riêng, anh lại trách ngược lại cô.
Cô giải thích, “Em tin tưởng anh.”
“Tin tưởng với việc muốn biết anh đang ở đâu, không có mâu thuẫn.” Tần Mặc Lĩnh đặt đồng hồ lên mặt bàn.
Giản Hàng cầm đồng hồ của anh lên, chuyển chủ đề, “Sao anh không đeo nữa?”
Tần Mặc Lĩnh không nói nguyên nhân, “Đợi chút nữa lại đeo.”
“Mấy ngày nay anh đi công tác sao?” Cô hỏi.
“Anh bận việc hôn lễ.” Nếu như anh không để tâm đến hôn lễ chút này, cô sẽ cảm thấy anh không coi trọng ngày lễ này, không đặt cô ở trong lòng.
Mấy ngày nay anh bàn bạc với ông chủ tiệm hoa về các phương án trang trí biệt thự, trước sau đã bác bỏ bốn phương án.
Giản Hàng vòng đồng hồ lên cổ tay anh, giúp anh đeo lên. Trưa nay không thể ăn cơm cùng anh, cô sẽ hôn lên yết hầu anh.
Tần Mặc Lĩnh cố gắng bình tĩnh, “Sau này trừ lúc ở nhà, em đừng hôn ở đó.”
Yết hầu của anh vô cùng mẫn cảm, Giản Hàng nhớ rõ rồi.
Giản Hàng định rằng tối nay sẽ hẹn anh ăn cơm, “Tối nay anh có tiệc xã giao hay không?”
“Không có tiệc xã giao, nhưng anh bận việc khác.” Anh còn phải đến biệt thự một chuyến để xác nhận lại phương án trang trí hoa tươi cuối cùng.
“Vậy đợi anh bận xong em sẽ mời anh ăn cơm.” Chút nữa Giản Hàng còn qua ăn cơm cùng Triệu Nhan Hải, cô hỏi Tần Mặc Lĩnh, “Anh có gì cần dặn dò em không?”
Tần Mặc Lĩnh: “Không có, bây giờ em có thể ứng phó được với ông ta rồi.”
Đối với việc quyền hạn với nhà máy gia công, Tần Mặc Lĩnh cũng không nói nhiều. Tiền và quyền trước nay khó buông tay nhất, cô vì anh mà từ bỏ một phần quyền hạn.
Giản Hàng trở lại bộ phận số Bốn trước, cất ly nước và sổ ghi chép nội dung cuộc họp, sau đó lấy điện thoại lên gọi cho phó tổng Ngô, hai người hẹn thời gian cùng đến nhà ăn số ba.
Phó tổng Ngô ở trước cửa phòng bao đợi Giản Hàng, “Triệu tổng còn có chút việc, có thể sẽ đến muộn nửa tiếng.”
“Không vội, bây giờ mới 11 rưỡi.” Giản Hàng cùng ông bước vào trong.
Phó tổng Ngô nói lời cảm ơn cô trước, hôm nay nếu như cô ôm lấy quyền quản lý sáu nhà máy không buông, chắc chắn sau này ông và Triệu Nhan Hải sẽ xảy ra tranh chấp, nhưng hôm nay ai nấy đều vui.
“Ngay cả quyền nhân sự cháu cũng nỗ lực giành được, vậy mà lại buông tay nhà máy thi công.”
Giản Hàng có dự định của riêng mình, “Nếu như dùng sáu nhà máy ấy đã có thể giải quyết được mâu thuẫn nội bộ, còn có thể khiến Triệu tổng nhìn tôi bằng con mắt khác, không phải tôi đã lời to rồi hay sao?”
Phó tổng Ngô rót trà cho cô, đặt ly trà về phía cô, “Chủ tịch Tần vẫn luôn hy vọng chú có thể hoà giải mâu thuẫn giữa Tần Mặc Lĩnh và Triệu Nhan Hải, kết quả cô đã làm được rồi. Ông thấy vô cùng hổ thẹn.
Giản Hàng hiểu cho phó tổng Ngô, “Lập trường của chúng ta không giống nhau, cháu chỉ là giám đốc của bộ phận số Bốn, còn chú là phó giám đốc của công ty, nhất định phải chọn chiến tuyến để đứng, nếu không cuối cùng chú sẽ cô lập, không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào.
Phó tổng Ngô cười cười, có những lời không thể nói được thì cố gắng không nói ra.
“Bây giờ bộ phận số Bốn nên có gì thì cũng đã có kha khá rồi, chỉ thiếu có kinh phí nữa thôi, cứ từ từ.”
Giản Hàng nói ra lời tự đáy lòng, “Huy động vốn mới là việc khó nhất. Cháu chỉ am hiểu quản lý, giao hiệp giữa thương nhân vẫn còn phải học hỏi thêm nhiều, từ sản xuất đến tiêu thụ có nhiều khâu như vậy, mà cháu lại không có chút kinh nghiệm liên quan nào. Đến lúc đó tổ chức đầu tư mạo hiểm suy xét về đội ngũ bộ phận, vô hình sẽ bị trừ điểm.”
“Cháu là một người ngoài ngành, có thể làm được như vậy đã vượt qua kỳ vọng của bọn chú rồi. Còn giống như Ân Kình hay Uất Minh, họ cũng đã làm nhiều năm như vậy.”
Nói đến Uất Minh, phó tổng Ngô nói cho cô biết, “Uất Minh rất coi trọng cháu, sau khi ông ta rời khỏi công ty, còn đặc biệt vì chuyện của cháu mà gọi điện cho Tần Mặc Lĩnh.
Giản Hàng ngạc nhiên, “Vì chuyện của cháu sao?”
Phó tổng Ngô gật đầu, “Lúc đó ông ta không biết Tần Mặc Lĩnh định mời cháu đến Lạc Mông nên gọi điện thoại cho cậu ấy, đề xuất cháu vào vị trí giám đốc bộ phận số Bốn.”
Giản Hàng biết được chuyện liên quan đến Uất Minh từ đầu đến cuối, lúc đó khi rời đi, Uất Minh làm một trận ầm ĩ với Tần Mặc Lĩnh, chắc hẳn cuộc điện thoại kia đã khiến ông ta do dự vô cùng.
Phó tổng Ngô giúp cô bớt lo lắng, “Ngay cả Uất Minh cũng coi trọng năng lực của cháu, vậy thì cháu không cần lo lắng việc có kinh nghiệm hay không này.”
Hai người trò chuyện hơn 20 phút, Triệu Nhan Hải bước vào.
“Triệu tổng.” Giản Hàng đứng lên.
Triệu Nhan Hải khẽ bóp tay, “Ngồi đi.” Tay còn lại xách một chiếc túi giấy, đưa cho nhân viên phục vụ, “Giúp tôi bày ra đĩa.”
“Được ạ.” Nhân viên phục vụ đi ra sau bếp.
Triệu Nhan Hải nói với hai người, “Đều là mấy món ăn nổi tiếng của Tô thành, hai người nếm thử xem. Hai ngày trước em tôi vừa mới gửi qua, tuy nhiên vì do đóng gói hút chân không nên không được ngon như ăn trực tiếp tại đó. Sau này nếu mọi người có đến Tô Thành, tôi mời khách.”
Tô Thành, họ Triệu.
Giản Hàng bỗng nghĩ đến Triệu tổng giám đốc nhà phân phối, nhưng Triệu Nhan Hải lại không phải là người Tô Thành.
“Tiểu Hàng à, vấn đề lương nhân viên của bộ phận số Bốn bọn cháu, cháu không cần lo lắng, đến lúc đó chú sẽ cố gắng giúp bộ phận số Bốn có được nhiều đơn đặt hàng hơn một chút, bảo đảm bên cháu có thể phát lương như thường lệ.”
“Cảm ơn Triệu tổng đã ủng hộ công việc của bộ phận số Bốn.”
“Việc nên làm mà, đều là vì công ty càng phát triển hơn. Nếu bộ phận số Bốn có thể hồi sinh, bên hưởng lợi cũng là Lạc Mông. Tất cả mọi người chúng ta đều được thơm lây.”
Triệu Nhan Hải nhìn có vẻ tuỳ ý mà hỏi, “Vấn đề liên quan đến các nhà phân phối, cháu giải quyết thế nào rồi?”
Giản Hàng: “Đang được phát triển bình thường ạ.”
Triệu Nhan Hải gật đầu, một giây sau, chủ đề nói chuyện được chuyển về phía phó tổng Ngô, “Phó tổng Ngô quen rất nhiều nhà phân phối lớn của Lạc Mông, nếu nhà phân phối nào không dễ đàm phán cháu có thể tìm ông ấy giúp đỡ.”
Giản Hàng phối hợp, “Nhất định sẽ phải làm phiền phó tổng Ngô rồi.”
Trong bữa cơm này, hầu hết thời gian là do Triệu Nhan Hải và phó tổng Ngô trò chuyện, nói đến các nhà phân phối lớn, mà nhiều nhất là nhắc đến Triệu tổng ở Tô thành.
Giản Hàng đoán chắc, mối quan hệ giữa Triệu Nhan Hải và Triệu tổng không chỉ đơn giản bình thường.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Giản Hàng đến phòng làm việc của phó tổng Ngô.
Có vài việc cô cần sự xác nhận của phó tổng Ngô. Triệu Nhan Hải sẽ không vô cớ mà mời khách, sẽ không vô cớ đem đặc sản của Tô Thành đến cho cô thưởng thức, hơn nữa còn nhắc đến Triệu tổng rất nhiều lần.
“Ngồi đi.” Phó tổng Ngô đóng cửa lại, “Cháu muốn uống gì?”
“Nước lọc ạ.” Giản Hàng hỏi thẳng, “Triệu Nhan Hải và Triệu tổng ở Tô Thành có quan hệ gì vậy chú?”
“Anh em ruột.”
Giản Hàng chậm rãi gật đầu, nói, “Cháu còn tưởng là anh em họ.”
“Ông ấy cũng có một người em họ là nhà phân phối của chúng ta, ở khu vực Hoa Nam.”
“….”
“Trước kia Triệu Nhan Hải cảm thấy thị trường ở khu vực Hoa Đông có sức bùng nổ, nên để em trai mình đến Tô Thành, cũng giao đơn vị phân phối chung cho em trai.”
Phù sa không chảy ruộng ngoài. Có thành viên trong ban quản trị nào mà không có vài người thân là nhà phân phối hoặc nhà cung cấp cho Lạc Mông.
Nếu không bán mạng để leo lên vị trí ấy để làm gì?
Nói rồi, Phó tổng Ngô cười, “Hôm đó trong cuộc họp cháu đóng tài khoản của Triệu tổng, suýt chút nữa chú đã làm ầm lên với Tần Mặc Lĩnh, chú bảo cậu ấy ngăn cháu lại mà cậu ấy còn không thèm liếc chú. Vợ chồng cháu ấy à, giết gà doạ khỉ, đều ra tay với người của Triệu Nhan Hải trước. May là bộ phận số Bốn cũng không thu được lợi nhuận, cháu ra tay với Triệu tổng, Triệu Nhan Hải cũng không tức giận như vậy.”
Ông hỏi, “Biết hôm nay tại sao Triệu Nhan Hải lại gọi cháu cùng qua ăn cơm rồi chứ?”
Sao Giản Hàng có thể không nghĩ ra được, “Triệu Nhan Hải muốn ngầm trao đổi lợi ích với cháu.”
Nếu Triệu Nhan Hải có thể giúp bộ phận số Bốn có được nhiều đơn đặt hàng hơn nữa, cô có thể phân bố được dòng tiền qua nhiều chỗ hơn. Triệu Nhan Hải đưa ra lợi ích này, là muốn cùng cô đổi lấy quyền phân phối sản phẩm cho em trai.
Phó tổng Ngô rót cho Giản Hàng một ly nước lọc, ông ngồi xuống, “Triệu Nhan Hải cảm thấy cháu có thể cứu sống lại được bộ phận số Bốn nên muốn lấy lại quyền phân phối sản phẩm. Biểu hiện của cháu trong cuộc họp ngày hôm nay rất sáng suốt, ông ta thấy cháu có thể nhìn ra được trào lưu thị trường, vì vậy mới cùng cháu trao đổi lợi ích.”
“Cháu có đổi hay không?” Ông hỏi.
Giản Hàng không có một tia do dự, “Đổi chứ, tại sao cháu lại không trao đổi?”
Vừa có thể có thêm thu nhập, lại vừa có thể kéo được nhà phân phối lớn như Triệu tổng về với bộ phận số Bốn, đối với bộ phận số Bốn, đối với Lạc Mông, chỉ có lợi không có hại.
“Ý tứ của Triệu Nhan Hải vô cùng rõ ràng rồi, muốn cháu đến Tô Thành gặp Triệu tổng nhận lỗi, giao lại quyền phân phối cho ông ấy, mà không phải Triệu tổng sẽ đến tìm cháu.”
Điều phó tổng Ngô quan tâm chính là, “Cháu có thể bỏ mặt mũi lại mà đến Tô Thành nhận lỗi không?”
Giản Hàng vô cùng tự nhiên, “Bỏ được, cháu chỉ muốn ruột bên trong.”
Từ góc độ lợi ích của Lạc Mông mà suy nghĩ, đối với cô mà nói, mặt mũi là thứ không thực dụng nhất.
Trở về phòng làm việc, Giản Hàng gọi cho Trịnh Viêm Thúc, hỏi anh ta đang ở đâu.
Mấy ngày nay Trịnh Viêm Thúc đang ở Giang Thành, bây giờ đang ở trên tàu cao tốc Giang Thành, “Tôi chuẩn bị đến Tô Thành.” Muốn đến thăm hỏi Triệu tổng bên đó.
Giản Hàng: “Trưa mai gặp nhau ở Tô Thành, đợi tôi đến rồi cùng qua thăm hỏi Triệu tổng.”
“?”
“Tôi và Triệu Nhan Hải có cùng trao đổi lợi ích, ông ấy sẽ nghĩ cách nâng cao lượng đơn đặt hàng, còn tôi sẽ giao quyền phân phối cho Triệu tổng. Tính thế nào thì bộ phận số Bốn cũng được lời.”
“Trước đây cô đóng tài khoản của ông ấy ngay trong cuộc họp, mới qua được bao lâu chứ, cô đã muốn tự vả mặt đến xin Triệu tổng rồi!”
“Sông có khúc, người có lúc.”
Kết thúc cuộc gọi, cô nhờ Tiểu Phàn đặt vé tàu đến Tô Thành vào ngày mai cho mình.
“Chuyến tàu sớm nhất.” Cô dặn dò Tiểu Phàn.
Chiều nay bộ phận số Bốn còn có một cuộc họp, Giản Hàng đến phòng họp trước năm phút, Chu Nghĩa và Lâm Kiêu đều ở đó.
Cô hỏi: “Hai người ai thân với Chung Nghiên Nguyệt hơn?”
Chu Nghĩa đáp: “Tôi và cô ấy cũng bình thường, có chuyện gì vậy?”
Giản Hàng: “Bộ phận số Hai bọn họ vừa đổi người đại diện là Đàm Mạc Hành, anh đi tìm Chung Nghiên Nguyệt xin vài chiếc poster có chữ ký của Đàm Mạc Hành giúp tôi. Dì giúp việc nhà tôi là fan hâm mộ của Đàm Mạc Hành.”
Chu Nghĩa: “….” Vừa nãy anh ta không nên tiếp lời mới đúng! Vĩnh viễn không đoán được câu tiếp theo của cô là đang đào hố gì.
Trước khi tan làm Giản Hàng nhận được poster có chữ ký của Đàm Mạc Hành. Có lẽ là do Chung Nghiên Nguyệt tự mình đi tìm Đàm Mạc Hành xin chữ ký, sau đó chia hai tờ cho Chu Nghĩa.
Đem theo hai tấm poster, cô đi đến biệt thự. Đã lâu rồi cô chưa gặp dì Cảnh, có chút nhớ món trứng trà dì làm.
Đến biệt thự, xe của Tần Mặc Lĩnh đỗ ở trong sân viện.
Dì Cảnh đi ra, “Sao cháu không nói trước để gì chuẩn bị bữa tối cho cháu.”
Giản Hàng: “Bữa tối cháu không ăn gì nhiều.”
Cô đưa poster cho gì, “Cháu qua để tặng dì cái này.”
Dì Cảnh mở ra, vui vẻ không nói thành lời.
Giản Hàng đi lên lầu tìm Tần Mặc Lĩnh, thì ra cái anh gọi là có việc, là đến trang trí biệt thự.
Tần Mặc Lĩnh vừa nghe thấy được tiếng nói chuyện dưới sân vang lên, Giản Hàng vừa bước lên tầng hai, anh đã nghe thấy tiếng bước chân, nói: “Anh ở phòng làm việc.”
Giản Hàng bước đến phòng làm việc, đẩy cửa, anh đang nhìn máy tính không ngừng gõ chữ, “Có tiện để em vào không?”
Tần Mặc Lĩnh đang bàn bạc phương án với ông chủ tiệm hoa, ngẩng đầu nhìn cô, “Không tiện lắm, em cứ đứng ngoài cửa, chút nữa anh ra với em.”
Giản Hàng dựa lên khung cửa, báo cáo lịch trình ngày mai đi Tô Thành của mình.
Ngày mai qua đó, ngày kia hoặc ngày kìa mới có thể trở về, đây là lần đi công tác đầu tiên sau khi cô đến Lạc Mông.
Tần Mặc Lĩnh nghe được cô muốn đến Tô Thành, “Đến tìm Triệu tổng sao?”
“Vâng.”
“Nếu anh không cho em đi thì sao?”
Giản Hàng biết, anh không muốn để cô phải cúi đầu nhận sai, nhưng đối với cô, những chuyện này chẳng có gì đáng ngại cả, “Em không thấy việc đến tìm Triệu tổng sẽ phải chịu uỷ khuất.”
Tần Mặc Lĩnh ngừng gõ chứ, “Đối với anh thì chính là vậy.” Ngay cả anh còn không nỡ để cô phải chịu uỷ khuất, để cô phải chạy ngàn cây số đến Tô Thành xin lỗi, đây là chuyện không thể xảy ra.
“Nếu em đặt vé xe rồi thì huỷ đi. Về phía Triệu Nhan Hải anh sẽ tìm ông ta nói chuyện.”
“Em sẽ không huỷ. Anh không cần phải lo lắng, em sẽ không để bất kỳ ai gây khó dễ. Đi tìm Triệu tổng còn có chuyện khác nữa.” Cô nói rõ ràng, “Em nói cho anh lịch trình của mình là vì anh là chồng em. Nếu như anh dùng thân phận của sếp để ngăn cản, vậy thì sau này em sẽ không nói với anh một lời về chuyện của bộ phận số Bốn nữa.”
Còn về việc chịu uỷ khuất, cô nói: “Người khác khiến em phải chịu uỷ khuất, em không quan tâm chút nào, em chỉ quan tâm đến lợi ích. Còn việc tủi thân do người nào đó gây ra mới thực sự là tủi thân.”
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô chăm chăm, “Thiếu chút nữa là em đã nói thẳng, người khiến em phải chịu tủi thân là anh.”
Giản Hàng cười, “Anh chột dạ tự nhận lấy, không trách em được.”
Tần Mặc Lĩnh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, “Sao anh lại làm em tủi thân rồi?”
Giản Hàng: “Có lúc giọng điệu của anh không được tốt, em cũng tủi thân.”
Tần Mặc Lĩnh muốn nói rồi lại thôi, cô không hề ngẫm lại việc mình chuyển ra ở riêng.
Anh cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi cô.
Từ phòng làm việc đến phòng ngủ.
Giản Hàng đáp lại nụ hôn của anh, sau đó hôn lên yết hầu của anh hơn mười lần.
Yết hầu Tần Mặc Lĩnh khẽ cuộn.
Phòng tắm trong phòng ngủ của biệt thự rộng hơn phòng tắm trong chung cư của cô gấp năm lần, Giản Hàng tắm bồn, còn Tần Mặc Lĩnh tắm vòi hoa sen.
Tắm xong, anh mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài, đi đến phòng làm việc bên cạnh lấy ly nước qua.
Giản Hàng ngâm mình thêm hơn mười phút nữa, hôm nay cô dùng tinh dầu hoa anh đào, trên người đều vương hương hoa nhàn nhạt.
Cô đang định đi ra khỏi bồn tắm, Tần Mặc Lĩnh đẩy cửa bước vào. Anh cúi người, vòng qua eo ôm cô lên.
Khắp người Giản Hàng đều là nước, thấm ướt chiếc áo choàng tắm màu sẫm của anh.
Đặt cô lên đùi gối, Tần Mặc Lĩnh tắt chiếc đèn tường phía đầu giường đi.
Nụ hôn của anh giống như những giọt nước tuôn trào từ vòi hoa sen, ẩm ướt lại ấm áp.
Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, anh không bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên người cô.
Chiếc kim đồng hồ chạy một vòng rồi lại một vòng, không biết đã qua bao lâu, mười ngón tay vẫn luôn đan chặt vào nhau, hai người dán chặt không có một kẽ hở.
Những giọt nước còn đọng lại trên lọn tóc của Tần Mặc Lĩnh rơi xuống sườn mặt cô.
Năm ngày không gặp, anh muốn cô hai lần.
Ngày mai Giản Hàng còn phải đến Tô Thành công tác, “Em về đây, còn chưa thu dọn hành lý nữa.”
Tần Mặc Lĩnh còn có việc bận nên không đưa cô về.
Giản Hàng về đến nhà, cô thu dọn đồ đạc để đi công tác trước, sau đó lại đổi sang dùng một chiếc túi xách lớn hơn, tiện cho việc để ipad, không cần phải đem laptop đi theo.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Giản Hàng đã vội đến trạm tàu cao tốc.
Lần này mẹ cô ra nước ngoài gặt hái được rất nhiều thứ, bà gửi cho cô vài chiếc váy mua được từ sáng sớm, [Con thấy sao? Mẹ và mẹ chồng con đều cảm thấy chúng rất hợp với khí chất của con.]
Giản Hàng phóng to tấm ảnh lên, là phong cách mà cô thích, [Sao lại mua nhiều vậy ạ?]
Trần Ngọc: [Tần Mặc Lĩnh nói con có ít quần áo, không đủ mặc.] Ngày mai vẫn sẽ dạo phố tiếp.
[Con bận việc đi, mẹ và mẹ chồng con còn chưa ăn cơm nữa.]
Nói lời tạm biệt, Giản Hàng lấy ipad ra, phân tích tình hình các nhà phân phối của bộ phận số Bốn trong các khu vực lớn.]
Trong vô thức, đã qua hơn nửa chặng đường.
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho cô, hỏi: [Tối nay mấy giờ em sẽ bận xong vậy? Có muốn anh gọi cho em không?]
Giản Hàng: [Em cũng không biết mấy giờ sẽ xong việc, anh muốn gọi cho em thì cứ gọi.]
Tần Mặc Lĩnh: [Mười giờ được không?]
Giản Hàng: [Vâng.]
Bây giờ là hơn chín giờ sáng, cô còn chưa đến Tô Thành, bọn họ đã lên kế hoạch cho cuộc gọi tối nay.
11 giờ, Giản Hàng đến nơi.
Trịnh Viêm Thúc ở bên ngoài trạm tàu đợi cô, đi cùng còn có tài xế của công ty Triệu tổng.
Cho dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương cũng đến thăm hỏi, phong độ nên có Triệu tổng vẫn sẽ có, ông cho tài xế qua đón Trịnh Viêm Thúc và Giản Hàng.
Hôm nay họ gặp mặt ở tiệm trà, tiệm trà này cũng là của Triệu tổng.
“Ngưỡng mộ đã lâu, Giản tổng.” Triệu tổng không muốn nghĩ đến cảnh bị khoá tài khoản trước đó, tức đến độ suýt chút nữa là cao huyết áp.”
Giản Hàng mỉm cười, “Hân hạnh.”
Họ cùng ngồi xuống.
Triệu tổng thầm nói trong lòng, may là trước khi bị huỷ liên kết chưa từng gặp qua Giản Hàng, nếu không nhất định ông sẽ tưởng rằng Tần Mặc Lĩnh cưới một bình hoa không não về, chìm đắm trong sắc dục mà mất đi lý trí, lại giao bộ phận số Bốn cho Giản Hàng quản lý.
Hôm qua anh cả có gọi đến, nói rằng con người của Giản Hàng, có thể hợp tác được. Người có thể để anh cả nói rằng có thể hợp tác được không hề nhiều.
Triệu tổng pha một bình trà tiếp đãi, “Không ngờ cô có thể đến đây.” Dù sao buông bỏ hình tượng, mặt mũi xuống cũng là một chuyện rất khó.
Giản Hàng: “Triệu tổng không hiểu tôi rồi. Tôi có thể vay tiền một người từng là đối thủ không đội trời chung, có thể trở thành đồng nghiệp cộng tác với người hiểu lầm đến vạch mặt tôi là tiểu tam. Có thể ngài muốn mặt mũi, nhưng thứ tôi muốn lại là thứ bên trong, chúng ta cứ lấy những gì mình muốn, dù sao tôi cũng không chịu thiệt. Tôi đến Tô Thành là để thể hiện thành ý của mình, ngài cho người đến đón tôi, thực ra cũng có thành ý trong đó. Chứng tỏ chúng ta đều không phải là người sẽ lãng phí thời gian.”
Triệu tổng suy nghĩ kỹ càng những lời này, tự mình đặt một ly trà xuống trước mặt Giản Hàng.
Để cô xin lỗi, để cô cúi đầu, là việc ông mong chờ nhất ngày hôm nay, nhưng ngay vừa rồi, ông đột nhiên lại cảm thấy những suy nghĩ này không còn thú vị nữa.
Cô nhã nhặn, ông cũng rất thoải mái, “Nói điều kiện của cô đi.”
Giản Hàng nhìn về phía Trịnh Viêm Thúc, ra hiệu cho anh ta, “Anh nói với Triệu tổng, chúng ta có thể đưa ra chi phí ủng hộ như thế nào.”
Trịnh Viêm Thúc lấy từ trong túi xách ra bản liệt kê những khoản chi phí có thể hỗ trợ, “Đây là sự hỗ trợ của bộ phận số Bốn dành cho Tô Thành, duy nhất chỉ có Tô Thành mà thôi.”
Triệu tổng còn có gì không hiểu được chứ, ý là những nhà phân phối khác không có đãi ngộ này.
Xem xong bản liệt kê kia, ông vô cùng ngạc nhiên, một khoản lớn như vậy là điều ông không dám nghĩ đến, dù sao ai cũng rõ mồn một tình trạng bây giờ của bộ phận số Bốn.
Giản Hàng cho ông chi phí hỗ trợ còn nhiều hơn tổng số chi phí bộ phận số Một, Hai, Ba cho ông cộng lại.
Điều này đủ để thấy được thành ý của Giản Hàng.
Giản Hàng nhấp một ngụm trà, “Triệu tổng còn có điều kiện gì nữa không?”
Triệu tổng vô cùng kinh ngạc, nhưng gương mặt vẫn bất động thanh sắc, “Những thứ này là được rồi, muốn nhiều hơn cũng là làm khó các cô.”
Giản Hàng cười cười, “Ngài cũng đã rất hài lòng về điều kiện tôi đưa ra, vậy Triệu tổng đã chuẩn bị cho bộ phận số Bốn những gì vậy?”
Triệu tổng sững người, không ngờ cô còn giữ lại chiêu sau.
Ông đột nhiên bật cười, “Giản tổng, cô thật tàn nhẫn.” Giản Hàng bày một hòm lượng bạc ra trước mặt bạn trước, nói với bạn, cô ấy cho bạn.
Bạn ngây thơ tưởng rằng, chúng thuộc về bạn rồi.
Kết quả cô ấy lại thu hòm giấy bạc lại, hỏi: Ngài nhận lượng bạc rồi, vậy định sẽ cảm ơn tôi như thế nào?
Lượng bạc đã lọt vào mắt, ai có thể buông bỏ dễ dàng được chứ.
Ông cũng không để cô dắt mũi, vòng vo nói, “Giản tổng muốn có thứ gì?”
Giản Hàng không thích dài dòng, “Nếu so sánh bộ phận số Bốn với những bộ phận kinh doanh khác, cho dù là năng lực hay số lượng của các nhà phân phối, đều chênh lệch rất lớn.”
Triệu tổng hiểu rồi, “Cô muốn tài nguyên các nhà phân phối của những bộ phận kinh doanh đó?”
Giản Hàng lắc đầu, “Không phải.” Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến việc tranh đấu nội bộ.
Giản Hàng nói, “Tôi muốn tài nguyên các nhà phân phối của đối thủ cạnh tranh của Lạc Mông.”
Triệu tổng: “….” Dã tâm thật lớn.
Giản Hàng không cho ông cơ hội từ chối, “Triệu tổng, ngài đừng khiêm tối, đừng nói ngài không thân thiết với những nhà phân phối của sản phẩm cạnh tranh. Mặc dù Lạc Mông và ngài có ký hợp đồng phân phối độc quyền, ngài không thể tiếp nhận những mặt hàng đồ uống khác, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ngài dùng tên của người khác đăng ký lập công ty mới, phân phối sản phẩm của đối thủ cạnh tranh của Lạc Mông. Đây không phải là chuyện gì đáng xem thường cả, là ai có năng lực này cũng sẽ muốn phân phối càng nhiều nhãn hàng hơn, ai cũng đều sẽ làm vậy. Ngài chỉ cần phát triển tốt thị trường sản phẩm của Lạc Mông là được, còn những điều khác tôi không quan tâm.”
Quả thực ông quản lý trên tay sản phẩm của vài công ty, thêm cả mảng đồ ăn và rượu, ông đã phân phối hơn mười nhãn hàng. Anh cả nói không sai, Giản Hàng này, có thể hợp tác cùng.
Ông cầm tách trà làm động tác mời cô, “Cụ thể có thể kêu gọi được bao nhiêu nhà phân phối của đối thủ cạnh tranh, tôi không có cách nào bảo đảm được cả.”
Giản Hàng cụng ly với ông, “Tôi cảm thấy chỉ cần toàn tâm toàn sức là được, Triệu tổng, ngài thấy sao?”
Cô lại đánh lá bài tình cảm, từng chiêu từng chiêu một, thủ đoạn phong phú, Triệu tổng không muốn thừa nhận rằng, ông đã bị Giản Hàng bắt chẹt rồi.
Triệu tổng uống cạn tách trà.
Giản Hàng đưa tay ra, “Hợp tác vui vẻ.”
Triệu tổng và cô bắt tay, trong lòng ông đang nghĩ, làm sao mới có thể kéo thêm các nhà phân phối cho cô đây.
Sau khi cùng ăn trưa, Giản Hàng và Trịnh Viêm Thúc về khách sạn.
Trịnh Viêm Thúc lo lắng, “Cho ông ta nhiều chi phí ủng hộ như vậy, sau này khẩu vị của ông ta sẽ ngày càng nặng hơn.”
“Không sao.” Giản Hàng không hề lo lắng, “Tôi chỉ sợ khẩu vị ông ấy không đủ nặng, không dám tiếp chiêu này của tôi. Người vừa có thực lực lại có năng lực như Triệu tổng, ông ấy nhận càng nhiều, sẽ càng làm nhiều việc giúp bộ phận số Bốn.”
Giản Hàng nói lời để Trịnh Viêm Thúc yên tâm, “Con người giám đốc Triệu có chừng mực, nếu như ông ấy biết tôi cho em trai mình nhiều chi phí ủng hộ như vậy, ông ấy sẽ kéo về gấp đôi lượng đơn đặt hàng cho bộ phận số Bốn, giám đốc Triệu sẽ dựa trên khoản thu nhập từ việc gia công giúp tôi bù lại. Đây là một vòng tuần hoàn tốt đẹp, vừa có thể nâng cao sức ảnh hưởng mảng gia công của Lạc Mông, lại vừa chèn ép được thị trường của đối thủ cạnh tranh. Một mũi tên trúng vài đích.”
Giản Hàng đột nhiên thay đổi lịch trình, “Anh đặt vé đi, ngày mai chúng ta qua khu vực Hoa Nam xem xem.”
–
Đi công tác từ thứ ba, cho đến tận thứ bảy Giản Hàng vẫn chưa trở về.
Tần Mặc Lĩnh đoán rằng một hai ngày tới cô sẽ về, nên anh đến chung cư nhỏ của cô dọn dẹp vệ sinh. Cô với bệnh ám ảnh cưỡng chế kia, trở về mà không lau dọn qua một lần sẽ không ngủ được.
Đến dưới lầu chung cư, anh mới phát giác ra được một điều, anh không biết mật khẩu căn hộ của Giản Hàng, cô cũng không lưu dấu vân tay của anh lại.
Mật khẩu chung cư, mật khẩu thang máy chuyên dụng, tất cả mật khẩu của thẻ ngân hàng của anh, cô đều biết, đều là anh chủ động nói cho cô biết.
Tần Mặc Lĩnh: [Mật khẩu căn hộ của em là gì.]
Giản Hàng gửi cho anh một dãy số, cô lại nói: [Em đang ở chỗ nhà phân phối bàn chuyện.]
Tần Mặc Lĩnh không làm phiền cô nữa, sau khi tan làm anh đến thẳng căn hộ nhỏ của cô.
Anh lau dọn từng ngóc ngách của căn nhà, cuối cùng dọn đến phòng làm việc.
Trên mặt bàn có một tập tài liệu, trên cùng là bản photo giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản, còn đã đóng dấu lên, nhưng mục ký tên vẫn chưa được ký, chắc là đã chuẩn bị thừa ra không dùng đến, nên đem về.
Tần Mặc Lĩnh cảm thấy không đúng, cầm tài liệu lên lại đọc thêm vài trang, thì ra cô đến ngân hàng Nghi Thạc thế chấp tài sản.
Anh gửi tin nhắn cho cô: [Em đang bận sao?]
Giản Hàng: [Em vừa từ chỗ của nhà phân phối đi ra.]
Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Khi nào thì em về?]
Giản Hàng: [Ngày mai.]
Tần Mặc Lĩnh ngồi trước bàn làm việc của cô, xoa xoa thái dương, [Em ở lại chơi vài ngày thì về, phí du lịch do công ty cấp.]
Giản Hàng cảm thấy bất ổn: [Sao vậy anh?]
Tần Mặc Lĩnh: [Bởi vì anh đang vô cùng tức giận.]
[Ông xã, anh đang ở đâu vậy?]
[Đang ở trong thư phòng của em, vừa rồi có lau dọn bàn làm việc.]
Thì ra anh đã nhìn thấy tài liệu thế chấp tài sản của cô, Giản Hàng cứu vãn, [Ngày mai em sẽ trở về, ngày mai em muốn gặp anh. Anh sẽ đến trạm xe đón em chứ?]
Tần Mặc Lĩnh nhìn vào mấy chữ ‘Ngày mai em muốn gặp anh’, lửa giận trong lồng ngực đột nhiên không có chỗ nào bộc phát, [Nếu anh có thể yên ổn sống được đến ngày mai, anh sẽ qua đón em.]
Giản Hàng bật cười, [Ông xã, ngày mai gặp.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.