Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 78

Mộng Tiêu Nhị

26/08/2022

Đứng ở phòng tắm mệt rồi, hai người quay lại giường.

Hai tay cô bị anh nắm chặt nhấn xuống bên gối. Giản Hàng không thể ôm anh, cảm giác khó có thể miêu tả thành lời ấy như muốn nhấn chìm lấy cô.

May là, anh luôn dùng nụ hôn để an ủi vỗ về.

Tần Mặc Lĩnh hôn lên má, cằm cô, hỏi, “Còn nhớ trong phòng tắm anh nói gì với em không?”

“Câu nào vậy?”

“Anh chỉ nói có một câu.”

“….”

Vừa rồi đầu óc thiếu không khí hô hấp, cả người cả tâm bị anh mạnh mẽ chiếm đoạt, nhất thời không nhớ ra câu nào anh nói với mình khi ở phòng tắm, câu nào nói khi ở phòng quần áo.

Giản Hàng nghĩ lại một hồi, ngón chân suýt thì chuột rút.

“Sau này tất cả quần áo của anh sẽ do em mua.”

Cô nhớ ra rồi, anh mới kiềm chế lại sức lực. Vừa rồi có hơi mạnh mẽ với cô, Tần Mặc Lĩnh cúi đầu dịu dàng hôn cô.

Giản Hàng nói, “Vừa rồi em không đau, nhưng chân bị chuột rút rồi.”

Những nụ hôn sâu đan xen với hôn lướt vẫn tiếp tục, Tần Mặc Lĩnh kiên nhẫn dỗ cô, bù đắp cho việc vừa rồi đã quá mạnh.

Dưới nụ hôn của anh, cảm giác ấy như muốn nhấn chìm cô.

Tối hôm qua tăng ca về đến nhà đã gần hai giờ sáng, chưa kịp tắm đã buồn ngủ không mở nổi mắt, anh cũng không làm gì khác, chỉ ôm cô vào lòng, hai phút sau cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Niềm vui của năm mới, sáng ngày hôm nay đã được bù lại.

Giản Hàng đi vào nhà tắm, tạm thời không cần ra ngoài nên cô không sấy tóc ngay, chỉ quấn chiếc khăn lau sau lưng, ngồi xuống trước bàn trang điểm dưỡng da.

Tần Mặc Lĩnh lấy máy sấy ra, cắm đầu cắm vào ổ điện, “Anh sấy tóc giúp em.”

Giản Hàng nhắc anh, “Anh cũng chưa từng sấy tóc cho em qua, cẩn thận đừng để tóc em bị cuốn vào trong.”

Tần Mặc Lĩnh: “…Anh không có ngu ngốc như vậy.”

Giản Hàng cười, quay đầu nhìn anh.

Tần Mặc Lĩnh cúi đầu, khẽ cọ lên môi cô.

Giản Hàng ngồi thẳng dậy, nhìn anh sấy tóc cho mình từ trong gương. Ngón tay thon dài có lực của anh lồng qua những sợi tóc cô, mỗi động tác đều ôn nhu cẩn thận.

Giản Hàng mở điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh qua gương.

“Chiều nay mấy giờ anh ra ngoài vậy?” Cô khoá màn hình điện thoại rồi để lên bàn trang điểm, hỏi anh.

Tần Mặc Lĩnh nhìn cô từ trong gương, hai mắt nhìn nhau một lát, anh mới thu lại tầm mắt tiếp tục sấy tóc, anh nói: “Ăn cơm xong là anh đi rồi.”

Cũng không có quy định về thời gian, nhưng cố gắng sớm một chút.

Sấy tóc xong, Giản Hàng đi vào phòng quần áo.

Kết hôn với Tần Mặc Lĩnh lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn chưa biết rốt cuộc anh có bao nhiêu quần áo, trước giờ cô chưa từng tự ý động đến quần áo được treo trong tủ, mỗi ngày mặc gì đều do tự anh chọn.

Thỉnh thoảng có thời gian, cô sẽ là sơ mi giúp anh, đại đa số thời gian đều là do anh là quần áo, kể cả quần áo của cô cũng là do anh phụ trách là ủi.

Tần Mặc Lĩnh cất máy sấy, đi đến phòng ngủ tìm cô. Mấy chiếc tủ trong phòng quần áo đều đang được mở ra, anh nghi hoặc hỏi, “Em muốn tìm gì vậy? Anh giúp em tìm?”

“Em không tìm gì cả, đang xem xem quần áo của anh, để biết xem thế nào.” Giản Hàng sắp xếp qua quần áo một lần, anh cũng chuyển phần lớn quần áo từ chung cư qua đây.

Sau khi xem xong, cô nói: “Quần áo của anh nhiều như vậy, nhiều bằng quần áo của em rồi, tạm thời không cần phải mua vội.”

Tần Mặc Lĩnh: “….”

Không có gì để nói.

Sau khi bình tĩnh lại, anh cũng cảm thấy không cần mua thêm.

Buổi chiều Tần Mặc Lĩnh phải ra ngoài, lấy một chiếc áo khoác dài màu đen từ trong tủ ra.

Giản Hàng hỏi anh: “Có cần mặc áo vest bên trong không anh?”

“Không cần.” Không phải đi dự tiệc xã giao.

Giản Hàng sắp xếp tủ đồ để áo khoác của anh, cuối cùng từ bên trong cùng nhìn thấy được chiếc áo khoác màu xanh thẫm anh mặc trong hôm đi xem mắt.



Cô lấy chiếc áo khoác ấy ra, “Mặc chiếc này nhé?”

Tần Mặc Lĩnh nhìn qua, cũng không nghĩ nhiều, trên tay anh đã có một chiếc áo khoác màu đen rồi, “Không cần, anh mặc chiếc nào cũng vậy.”

Giản Hàng treo chiếc áo lại vào bên trong.

Đến thời gian ăn trưa, hai người xuống lầu.

Trong phòng bếp, dì Cảnh vừa ngâm nga hát vừa dọn dẹp quầy nấu nướng.

Nếu để ý kĩ sẽ nghe ra được đây là ca khúc chủ đề bộ phim sắp ra mắt vào dịp tết âm lịch sắp tới của Đàm Mạc Hành.

Sau khi vụ việc của Đàm Mạc Hành đã ổn thoả, theo như phản hồi của các nhà phân phối, lượng tiêu thụ nước ép măng cụt chưa bị ảnh hưởng, vẫn là mặt hàng bán chạy nhất trong các mặt hàng đồ ăn uống.

Tần Mặc Lĩnh ở nhà nói việc công với cô, “Người đại diện của Đàm Mạc Hành chủ động hạ chi phí đại diện, một nửa chi phí bộ phận số Hai tiết kiệm từ việc này, đến lúc đó sẽ chuyển qua cho bộ phận số Bốn bọn em, bao gồm cả chi phí tiết kiệm được trong việc giải quyết chuyện vừa rồi, cũng dự định sẽ cho bộ phận số Bốn. Đây là những thứ bọn em vốn nên nhận được.”

Tần Mặc Lĩnh lo lắng cô sẽ từ chối không nhận, đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để cô nhận khoản tiền này.

Giản Hàng hỏi: “Khoảng khi nào sẽ gửi qua vậy anh?”

Tần Mặc Lĩnh: “….” Anh cười, “Còn tưởng rằng em sẽ không nhận.”

“Ban lãnh đạo cấp cao đã quyết định như vậy rồi, sao lại không nhận chứ?” Trước giờ Giản Hàng chỉ cần khoản trợ cấp trong không cần mặt mũi. Mặt mũi cũng không mài thành cơm được, có khoản tiền này rồi, bộ phận số Bốn sẽ thoải mái hơn một chút.

“Khi công ty cho các bộ phận kinh doanh khác tài nguyên, cũng chẳng thấy vị giám đốc nào nói không cần.”

Cô lại nói, “Ban đầu vì đấu tranh chút chi tiêu mà em còn tranh cãi với ban lãnh đạo bọn anh ngay trong cuộc họp, bây giờ các anh chủ động nhét tiền vào tay em, em lại không muốn thì quá lập dị rồi.”

“Nửa năm này tất cả mọi người đều vô cùng áp lực, cũng sắp tới tết âm lịch, đợi khoản tiền này được chuyển đến rồi, em sẽ phát nhiều tiền thưởng tết hơn một chút cho mọi người.”

Cô gắp một miếng thịt cho anh, “Tần tổng, anh ăn nhiều một chút.”

Không có việc gì cô sẽ không xum xoe như vậy.

Tần Mặc Lĩnh gắp miếng thịt ấy lên, cười nói, “Đừng gắp nữa, ăn mấy thứ em gắp này lòng anh cũng không được chân thực cho lắm.”

Giản Hàng nhắm mắt làm lơ, cô gắp một miếng bacon cuộn rau củ lên, ăn một nửa, đưa một nửa còn lại đến bên miệng anh.

Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, ăn nốt một nửa còn lại.

Không thể ăn không được, anh đồng ý với cô, “Trước khi qua năm mới số tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản của bộ phận số Bốn, sẽ không làm chậm trễ việc bọn em phát tiền thưởng Tết.”

“Tần tổng, vất vả cho anh rồi.”

“Không dám.”

Giản Hàng cười, cúi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, Tần Mặc Lĩnh mặc áo khoác lên, tuỳ ý lấy một chiếc chìa khoá xe rồi ra ngoài.

“Ông xã, anh tự lái xe sao?”

“Ừm.” Anh quay đầu nhìn cô.

Giản Hàng dặn dò, “Anh lái chậm một chút.”

“Được.” Anh lại vòng lại, ôm cô.

Đẩy cửa lớn ra, gió lạnh lập tức len vào cổ áo, Tần Mặc Lĩnh kéo hai vạt áo lại.

Đi ra đến sân, bước chân của anh bỗng khựng lại, đột nhiên nhớ ra chiếc áo khoác màu xanh thẫm cô lấy cho anh vừa rồi là chiếc áo anh mặc hôm khi đi xem mắt, thì ra cô vẫn còn nhớ.

Bây giờ quay lại thay, lại quá giống cố ý.

Tần Mặc Lĩnh mở cửa xe, khởi động rồi lái xe rời đi.

Trên đường, anh gọi cho Tưởng Thịnh Hoà, hỏi cậu ta chiều nay có bận hay không.

“Tôi đang bận.” Tưởng Thịnh Hoà hỏi, “Có chuyện gì?”

“Không có việc gì quan trọng cả, cậu bận đi.”

Chiếc xe của Tần Mặc Lĩnh lướt qua khu biệt thự của Tưởng Thịnh Hoà, lái thẳng về phía trước.

Chiếc xe rẽ vào bãi đỗ xe của rạp chiếu phim gần nhất, hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của tết Nguyên Đán, lại có phim mới được phát hành, bãi đỗ xe gần như không có chỗ trống, anh đi một vòng mới tìm được một chỗ.

Rạp chiếu phim này cũng kí kết hợp tác hoạt động xúc tiến bán hàng với bộ phận số Bốn, ở khu ngồi chờ của rạp chiếu phim, gần như trên tay mỗi người đều cầm một chai nước ngọt có gas, có người còn cầm cả hai chai.

Từ góc độ tâm lý của người tiêu dùng mà nói, mọi người đều muốn thử xem hương vị của nước ngọt có gas mới như thế nào, quan trọng hơn là còn có cơ hội trúng thưởng mô hình.

Người phụ trách rạp chiếu phim không ngờ hoạt động này lại hot như vậy, trước kia cũng từng xúc tiến bán hàng, nhưng phản ứng bình bình, vì vậy lần này anh ấy không nhập quá nhiều hàng dự trữ, kết quả hàng trong kho bán hết sạch trong một buổi sáng, chỉ đành vội liên lạc với nhà phân phối để nhập thêm.



Có nhiều người như vậy, nhưng Tần Mặc Lĩnh vừa nhìn đã thấy Tưởng Thịnh Hoà, cậu ta đang quay lưng lại về phía anh, cúi đầu không biết đang làm gì.

Tần Mặc Lĩnh nhấc bước đi qua, dùng khoá xe gõ vào lưng Tưởng Thịnh Hoà.

Tưởng Thịnh Hoà lập tức quay đầu, thấy là anh, lườm một cái.

Tần Mặc Lĩnh cười nhạo, “Cậu nói bận, tôi còn tưởng bận dự án chục tỉ nào đó.”

“Tôi đang tham dự án hơn một tỷ đây.” Tưởng Thịnh Hoà xoay người qua, tiếp tục quét mã.

Trong thời gian rạp chiếu phim xúc tiến bán hàng, cơ hội quét mã trúng thưởng được cao, Tần Mặc Lĩnh nghĩ đến việc đến đây, tất nhiên Tưởng Thịnh Hoà cũng nghĩ ra.

Tần Mặc Lĩnh mua hai chai, vặn nắp quét mã, không trúng.

“Tôi sưu tập mô hình để tặng Giản Hàng, cậu thì tặng ai được? Có tặng Lạc Kỳ cô ấy cũng không nhận.”

Tưởng Thịnh Hòa, “Sưu tập được rồi tôi tự khác có cách tặng cô ấy.”

Trước đó anh không nghĩ đến việc sưu tập mô hình tặng Lạc Kỳ, nhưng nghe nói Tần Mặc Lĩnh cũng tự mình sưu tập mô hình, hôm nay anh nghỉ lễ ở nhà không có việc gì làm, cũng muốn trúng được một bộ, vì vậy đi đến rạp chiếu phim.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh làm loại chuyện nhàm chán như vậy.

Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Cậu quét được chữ rồi sao?”

“Ừm, được ba chữ rồi.” Cần phải ghép thành sáu chữ ‘Tiên nữ bọt gas tuyết đông’ mới có thể đổi được một bộ mô hình. Cả một buổi sáng anh mới chỉ quét được ba chữ ‘Tiên nữ tuyết’.

Tần Mặc Lĩnh không thể tin nổi, “Quét được nhiều vậy sao?”

Tưởng Thịnh Hoà, “Tôi có trợ thủ, tôi quét mã, bọn họ phụ trách uống nước.”

Tần Mặc Lĩnh: “…Trợ thủ là ai?”

“Tra nam và Tề Chính Sâm.”

“Hai người bọn họ lại nghe lời vậy sao?”

“Hôm qua chơi bài hai người họ chơi thua, điều kiện là hôm nay phải uống nước giúp tôi.”

“….”

Bọn họ không biết là phải uống nước ngọt, cảm thấy thua rồi cũng không sao cả nên không tập trung đánh bài, vừa nói chuyện vừa chơi, trên bàn chỉ có mình anh nghiêm túc, khiến bọn họ đều thua cả.

Tưởng Thịnh Hoà vặn nắp chai vừa quét mã xong lại, vận may của anh khá tốt, lại quét thêm được một chữ ‘tuyết’ nữa, lát nữa có thể trao đổi với người khác.

Bây giờ anh đã có bốn chữ rồi, lại gần thêm một bước với bộ mô hình.

Tần Mặc Lĩnh lại mua thêm hai chai, anh nói với Tưởng Thịnh Hoà, “Lát nữa tôi đưa hết nước cho cậu, cậu đưa cho hai người kia uống.”

“Nếu hai người kia biết cậu cũng nhét nước ngọt qua cho họ, nhất định sẽ hành chết cậu.”

“Cậu không nói, ai biết được chứ.”

Tề Chính Sâm và tra nam sẽ không nghĩ đến việc anh tự tay sưu tầm mô hình, dù sao Giản Hàng muốn có bao nhiêu cũng chỉ là chuyện có thể giải quyết trong một câu nói, không cần phải tốn sức lực tự mình đi quét mã.

Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Thịnh Hoà đứng đó quét mã, một chai rồi lại một chai nữa, nhân viên rạp phim liếc nhìn họ không dưới một trăm lần.

Quét mã nhiều chai như vậy Tần Mặc Lĩnh mới chỉ quét được hai chữ, “Ngày khác tôi lại quét mã tiếp vậy.” Anh hỏi Tưởng Thịnh Hoà, “Cậu lại quét được thêm mấy chữ nữa rồi?”

Tưởng Thịnh Hoà: “Quét thêm được một chữ. Bây giờ tôi có năm chữ rồi, còn thiếu một chữ nữa.”

Hôm nay đến đây, anh cũng không vội đem tặng, cứ từ từ thu thập.

Tần Mặc Lĩnh thấy Tưởng Thịnh Hoà nói chỉ thiếu một chữ, “Tôi tặng cậu một chữ.”

Tưởng Thịnh Hoà từ chối, “Không cần, tôi tự sưu tầm tặng Lạc Kỳ.”

Anh cất điện thoại, “Bọn họ đang ở quán cà phê, đi thôi, qua xem hai cậu ta đã uống hết hay chưa.”

Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Thịnh Hoà một trước một sau rời khỏi rạp chiếu phim, nhân viên rạp phim tìm một chiếc xe đẩy giúp hai người đẩy chỗ nước ngọt có gas vừa mua xuống dưới.

Tiệm cà phê mà Tề Chính Sâm và phù rể ‘tra nam’ đang ở đó, Tần Mặc Lĩnh thường xuyên tới đó, cũng từng dẫn Giản Hàng đến đây một lần, lần đó Giản Hàng không xuống xe, anh cầm một ly cà phê ra cho cô.

Lúc này trong quán cà phê không có nhiều người, chỉ có vài tốp năm tốp ba ngồi ở góc quán.

Tề Chính Sâm và tra nam nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh bước vào, trêu chọc anh, “Cậu không ở nhà yêu đương đi, đến đây làm gì.”

Tần Mặc Lĩnh điềm nhiên như không, “Tưởng Thịnh Hòa gọi tôi qua đây.”

Tề Chính Sâm cười hả hê, “Chậc, cậu cũng bị lừa qua đây rồi.”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook