Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân
Chương 112: Lên Voi Xuống Chó Mấy Hồi
Lạc Lạc
18/04/2022
Tấm thân nhỏ bé cùng đôi chân tê cứng vì lạnh của Thẩm Nhất Đang cuối cùng cũng dừng lại phía trước quán thịt nướng, mùi thơm của thịt bay từ bên trong ra làm thu hút chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, cô len lỏi rón rén nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Triều Kim Nghiên nhưng không thấy,cô thất vọng tìm chỗ ngồi gần đấy để nghỉ ngơi có lẽ ngày mai cô phải đến công ty tìm sự trợ giúp, hai người bạn của cô lại gọi không bắt máy.
“Nhất Đang, sao cậu lại ở đây?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Triều Kim Nghiên dừng xe lại ngơ ngác nhìn Thẩm Nhất Đang ngồi co rút bên vệ đường, nhìn suýt chút nữa là không nhận ra cô rồi.
“Kim Nghiên, tôi...tôi...”
Thẩm Nhất Đang không biết nên đối diện với Triều Kim Nghiên như thế nào, cô chỉ còn cách là xin ngủ nhờ nhà của Triều Kim Nghiên một hôm.
“Cậu bỏ nhà ra đi sao?”
Trên chiếc xe cũ kĩ mang lại cảm giác ấm áp cho Thẩm Nhất Đang, cô không nghĩ là có một ngày bản thân mình ra nông nổi thế này, trên con đường vắng vẻ chỉ có chiếc xe của hai người phiêu bạt lang thang trong đêm.
“Tôi gặp nguy hiểm, tôi không thể ở nhà được nữa, có một người muốn giết tôi, tôi chỉ xin ngủ nhờ một hôm thôi rồi sau này tôi sẽ tự giải quyết, sẽ không liên lục cô đâu.”
“Nếu vậy thì hãy trốn ở chỗ mình đi, chỗ mình ít người lui tới sẽ không bị phát hiện đâu.”
Thẩm Nhất Đang thở dài một cách mệt mỏi, cô băng qua mấy con đường trong trời đêm lạnh lẽo như vậy mà nên cơ thể cũng yếu đi, cô tựa đầu lên lưng của Triều Kim Nghiên nhắm mắt lại, Triều Kim Nghiên giật mình trợn tròn mắt rồi dừng xe lại, có vẻ như Thẩm Nhất Đang đã ngủ say nếu mà đi như vậy cô sẽ ngã xuống xe mất, Triều Kim Nghiên cởi áo khoác của mình trùm lên cho cô rồi dùng một sợi dây cột hai người lại với nhau, hành động có hơi khó khăn vì chỉ có một mình cô xoay sở, còn Thẩm Nhất Đang thì đã ngủ say lắm rồi sợ làm cô tỉnh giấc nên Triều Kim Nghiên nhẹ nhàng từng chút một.
“Ngủ ngon nhé, chúng ta về gần tới rồi.”
Tiếng xe vang lên bên ngoài cửa nhưng mãi chẳng thấy triều Kim Nghiên đi vào nhà, bà Triều lo lắng lăn bánh xe đi tới mở cửa, bà bắt đầu thấy bóng dáng Triều Kim Nghiên đang tiến tới trên lưng là một cô gái lạ.
“Ai vậy con? Sao người đó lại ngủ rồi?”
Triều Kim Nghiên thở hổn hển nói.
“Bạn của con ạ...bạn ấy hơi không khỏe, gặp nhau ở trên đường rồi con đưa cậu ấy về đây.”
Triều Kim Nghiên gượng sức cõng Thẩm Nhất Đang đi tới giường ngủ rồi để cô nằm xuống, nhìn thân thể mảnh mai như vậy không nghĩ rằng cô lại nặng như thế, bà Triều cũng tò mò đi tới nhìn Thẩm Nhất Đang ngủ say, bà không nói gì chỉ lẳng lặng quay trở về giường của mình rồi lấy chiếc chăn và gối đưa cho Triều Kim Nghiên.
“Mẹ ăn gì chưa?”
“Mẹ ăn rồi, con đi thay quần áo rồi ngủ sớm đi.”
Bà Triều luyến tiếc nhìn Thẩm Nhất Đang bằng ánh mắt kỳ lạ rồi quay lưng rời đi, Thẩm Nhất Đang vẫn thở đều đều cảm giác bình an đến lạ thường cô chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon đến như thế, không ác mộng như mọi khi cô chỉ cảm thấy bình yên và sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể của mình, đôi mắt khẽ chớp vào cái cô nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn nhà lụp xụp cũ kĩ, cô không thể tin được lại còn một nơi nghèo nàn như vậy tồn tại trên đời, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp.
“Đây là đâu vậy?”
Thẩm Nhất Đang lẩm bẩm rồi bước chân xuống giường cô đi tới cửa thì nhìn thấy Triều Kim Nghiên nằm dưới nền đất lạnh lẽo co rút, vì có cô nên Triều Kim Nghiên đành phải nhường chiếc giường cho cô và xuống đất nằm thế này, Thẩm Nhất Đang đi tới kéo chăn phủ lên người cô rồi lặng lẽ quan sát xung quanh, chiếc đồng hồ trên tường kêu lên báo hiệu 3h sáng.
“3h rồi ư?”
Cô đẩy cửa đi ra ngoài sân, một khoảng không tăm tối ập đến, nơi này hoang vu không có lấy một ánh đèn đường, nhưng ánh trăng trên bầu trời tựa như một chiếc đèn chiếu rọi xuống mặt đất, những hàng cây um tùm mọc đan chéo nhau, cô liếc mắt sang bên phải thì có một vài dãy nhà nằm gần đấy, nơi này có vẻ như ở ngoại ô thành phố, vậy mà Triều Kim Nghiên lại có thể mỗi ngày đi đi lại lại mãi vậy sao?
“Sao dậy sớm vậy không ngủ tiếp đi cô gái.”
Giọng nói của người phụ nữ vang lên, cô giật mình quay lại thì thấy người phụ nữ tầm 40 tuổi ngồi trên chiếc xe lăn từ từ tiến lại, người phụ nữ này có gương mặt phúc hậu ánh mắt trìu mến nhìn cô, cô cúi đầu lễ phép chào bà một cái.
“Chào dì con ngủ đủ rồi ạ mà hôm nay con đến mà không báo trước không biết có làm phiền gia đình không ạ?”
“Gì chứ? Kim Nghiên chưa bao giờ thấy đưa bạn về đây, con là đứa đầu tiên đấy nên dì vui lắm làm gì có chuyện phiền ở đây.”
Thẩm Nhất Đang liền gật đầu, cô quan sát bà Triều bất giác đôi môi mím chặt nếu mẹ của cô còn sống thì có lẽ bà cũng ở độ tuổi này.
“Ngồi ghế đi!”
Bà đưa cho Thẩm Nhất Đang chiếc ghế tre, cô nhanh chóng nhận lấy và kéo ghế ngồi bên cạnh bà, cùng nhau ngắm trăng và kể chuyện với nhau như quen biết nhau từ trước, giây phút ở bên cạnh bà cô cảm thấy rất vui và yên bình, cô không còn là một cô gái ương bướng đỏng đảnh nữa mà trở lại tính cách dịu dàng và trầm tính, giọng nói trong trẻo của một cô gái hồn nhiên.
“Nhất Đang, sao cậu lại ở đây?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Triều Kim Nghiên dừng xe lại ngơ ngác nhìn Thẩm Nhất Đang ngồi co rút bên vệ đường, nhìn suýt chút nữa là không nhận ra cô rồi.
“Kim Nghiên, tôi...tôi...”
Thẩm Nhất Đang không biết nên đối diện với Triều Kim Nghiên như thế nào, cô chỉ còn cách là xin ngủ nhờ nhà của Triều Kim Nghiên một hôm.
“Cậu bỏ nhà ra đi sao?”
Trên chiếc xe cũ kĩ mang lại cảm giác ấm áp cho Thẩm Nhất Đang, cô không nghĩ là có một ngày bản thân mình ra nông nổi thế này, trên con đường vắng vẻ chỉ có chiếc xe của hai người phiêu bạt lang thang trong đêm.
“Tôi gặp nguy hiểm, tôi không thể ở nhà được nữa, có một người muốn giết tôi, tôi chỉ xin ngủ nhờ một hôm thôi rồi sau này tôi sẽ tự giải quyết, sẽ không liên lục cô đâu.”
“Nếu vậy thì hãy trốn ở chỗ mình đi, chỗ mình ít người lui tới sẽ không bị phát hiện đâu.”
Thẩm Nhất Đang thở dài một cách mệt mỏi, cô băng qua mấy con đường trong trời đêm lạnh lẽo như vậy mà nên cơ thể cũng yếu đi, cô tựa đầu lên lưng của Triều Kim Nghiên nhắm mắt lại, Triều Kim Nghiên giật mình trợn tròn mắt rồi dừng xe lại, có vẻ như Thẩm Nhất Đang đã ngủ say nếu mà đi như vậy cô sẽ ngã xuống xe mất, Triều Kim Nghiên cởi áo khoác của mình trùm lên cho cô rồi dùng một sợi dây cột hai người lại với nhau, hành động có hơi khó khăn vì chỉ có một mình cô xoay sở, còn Thẩm Nhất Đang thì đã ngủ say lắm rồi sợ làm cô tỉnh giấc nên Triều Kim Nghiên nhẹ nhàng từng chút một.
“Ngủ ngon nhé, chúng ta về gần tới rồi.”
Tiếng xe vang lên bên ngoài cửa nhưng mãi chẳng thấy triều Kim Nghiên đi vào nhà, bà Triều lo lắng lăn bánh xe đi tới mở cửa, bà bắt đầu thấy bóng dáng Triều Kim Nghiên đang tiến tới trên lưng là một cô gái lạ.
“Ai vậy con? Sao người đó lại ngủ rồi?”
Triều Kim Nghiên thở hổn hển nói.
“Bạn của con ạ...bạn ấy hơi không khỏe, gặp nhau ở trên đường rồi con đưa cậu ấy về đây.”
Triều Kim Nghiên gượng sức cõng Thẩm Nhất Đang đi tới giường ngủ rồi để cô nằm xuống, nhìn thân thể mảnh mai như vậy không nghĩ rằng cô lại nặng như thế, bà Triều cũng tò mò đi tới nhìn Thẩm Nhất Đang ngủ say, bà không nói gì chỉ lẳng lặng quay trở về giường của mình rồi lấy chiếc chăn và gối đưa cho Triều Kim Nghiên.
“Mẹ ăn gì chưa?”
“Mẹ ăn rồi, con đi thay quần áo rồi ngủ sớm đi.”
Bà Triều luyến tiếc nhìn Thẩm Nhất Đang bằng ánh mắt kỳ lạ rồi quay lưng rời đi, Thẩm Nhất Đang vẫn thở đều đều cảm giác bình an đến lạ thường cô chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon đến như thế, không ác mộng như mọi khi cô chỉ cảm thấy bình yên và sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể của mình, đôi mắt khẽ chớp vào cái cô nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong một căn nhà lụp xụp cũ kĩ, cô không thể tin được lại còn một nơi nghèo nàn như vậy tồn tại trên đời, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp.
“Đây là đâu vậy?”
Thẩm Nhất Đang lẩm bẩm rồi bước chân xuống giường cô đi tới cửa thì nhìn thấy Triều Kim Nghiên nằm dưới nền đất lạnh lẽo co rút, vì có cô nên Triều Kim Nghiên đành phải nhường chiếc giường cho cô và xuống đất nằm thế này, Thẩm Nhất Đang đi tới kéo chăn phủ lên người cô rồi lặng lẽ quan sát xung quanh, chiếc đồng hồ trên tường kêu lên báo hiệu 3h sáng.
“3h rồi ư?”
Cô đẩy cửa đi ra ngoài sân, một khoảng không tăm tối ập đến, nơi này hoang vu không có lấy một ánh đèn đường, nhưng ánh trăng trên bầu trời tựa như một chiếc đèn chiếu rọi xuống mặt đất, những hàng cây um tùm mọc đan chéo nhau, cô liếc mắt sang bên phải thì có một vài dãy nhà nằm gần đấy, nơi này có vẻ như ở ngoại ô thành phố, vậy mà Triều Kim Nghiên lại có thể mỗi ngày đi đi lại lại mãi vậy sao?
“Sao dậy sớm vậy không ngủ tiếp đi cô gái.”
Giọng nói của người phụ nữ vang lên, cô giật mình quay lại thì thấy người phụ nữ tầm 40 tuổi ngồi trên chiếc xe lăn từ từ tiến lại, người phụ nữ này có gương mặt phúc hậu ánh mắt trìu mến nhìn cô, cô cúi đầu lễ phép chào bà một cái.
“Chào dì con ngủ đủ rồi ạ mà hôm nay con đến mà không báo trước không biết có làm phiền gia đình không ạ?”
“Gì chứ? Kim Nghiên chưa bao giờ thấy đưa bạn về đây, con là đứa đầu tiên đấy nên dì vui lắm làm gì có chuyện phiền ở đây.”
Thẩm Nhất Đang liền gật đầu, cô quan sát bà Triều bất giác đôi môi mím chặt nếu mẹ của cô còn sống thì có lẽ bà cũng ở độ tuổi này.
“Ngồi ghế đi!”
Bà đưa cho Thẩm Nhất Đang chiếc ghế tre, cô nhanh chóng nhận lấy và kéo ghế ngồi bên cạnh bà, cùng nhau ngắm trăng và kể chuyện với nhau như quen biết nhau từ trước, giây phút ở bên cạnh bà cô cảm thấy rất vui và yên bình, cô không còn là một cô gái ương bướng đỏng đảnh nữa mà trở lại tính cách dịu dàng và trầm tính, giọng nói trong trẻo của một cô gái hồn nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.