Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân
Chương 153: May mắn thoát chết
Lạc Lạc
21/04/2022
Mới đó mà cuộc thi ballet quốc tế cũng đến, Triều Kim Nghiên hiện tại là nhân vật nổi bật của trường được ứng tuyển trở thành người tham gia
cuộc thi ấy, đây chính là ước mơ của cô cuối cùng thì cô cũng làm được
rồi, từ sau khi cô được mời về IS trực thuộc nghệ sĩ vũ công ballet
Kendy thì cuộc đời của cô đã bước sang trang mới, cô và mẹ cũng chuyển
nhà đến khu chung cư bật nhất của thành phố để sống và cuộc sống cũng
trở nên sung túc hơn.
Người kề vai sát cánh với cô từ trước khi cô chưa có gì trong tay và nâng đỡ cho cô đi đến ngày hôm nay vẫn là Cao Dĩ Huyên, tình cảm của họ dần trở nên tốt hơn tuy vậy Cao Dĩ Huyên đã đem lòng cảm mến cô từ cái nhìn đầu tiên rồi, anh vẫn muốn kề vai sát cánh bên cô và đứng từ xa nhìn cô tỏa sáng trên sân khấu đó.
Sau vụ việc của Thẩm Nhất Đang và Lục Kỳ thì hai nhân vật bật nhất của trường đã biến mất khỏi trường một cách bí ẩn tuy vậy mọi người đều chỉ bàn tán là cả hai sang nước ngoài để học tập sinh sống, do Thẩm Hứa đã bịa một lý do nhằm bảo vệ danh dự mặt mũi cho bản thân, sau thời gian đó thì ngôi trường cũng trở nên yên ắng hơn hẳn không còn mấy cuộc tranh cãi động trời nữa, trang thông tin của trường cũng giảm drama hơn.
“Kim Nghiên.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cô quay đầu lại nhìn theo hướng gọi đó, người đàn ông đó tươi cười đi tới đưa cho cô chai nước.
“Thầy Cao, chẳng phải thầy bảo về rồi sao?”
“Thầy định đi mua nước thôi, mà tập nhiêu đó đủ rồi em lúc nào cũng chăm chỉ như vậy hết.”
Triều Kim Nghiên dừng lại đi tới cầm lấy chai nước của anh rồi uống, giây phút đó anh chợt nhận ra sức hút của cô lúc này khi uống nước chiếc cổ trắng ngần nhấp nhô lên xuống, những giọt mồ hôi trên trán chảy từ từ xuống cổ rồi xuống ngực của cô, bất giác mặt của anh đỏ lên rồi quay đi hướng khác, Triều Kim Nghiên ngày càng quyến rũ đến như vậy làm anh khó mà kiềm chế được mình.
“Thầy Cao thầy sao vậy?”
“Không sao, thầy...ra xe trước...em cũng xuống cùng về thôi.”
Thấy anh rời đi nhanh như một cơn gió vậy, cô đi tới bồn nước rửa mặt sạch sẽ rồi thay quần áo, đã hai tháng rồi kể từ khi Thẩm Nhất Đang rời khỏi trường, đây đúng là một cơ hội tốt cho cô nhưng tuy vậy cô lại cảm thấy buồn, dạo này tâm trạng cũng bất ổn hẳn, mấy hôm trước cô còn nhìn thấy một người khá giống với Lục Kỳ đi gần trường một cách lén lúc, nhưng cô ta đã bị bắt rồi thì làm gì có chuyện đi thong thả ở ngoài đường như vậy được.
“Chắc do mình tưởng tượng thôi.”
Cơn gió lạnh thổi ngang làm Triều Kim Nghiên rùng mình, ó vẻ như cô tự hù mình rồi, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ cho vào balo rồi nhanh chóng rời đi, nhưng suốt chặng đường đi xuống nhà xe cô cứ cảm giác như có ai đó đi theo phía sau lưng của mình vậy, còn có cả tiếng lộp cộp và còn có cả ánh sáng dạ vào tường giống như phản quang từ vật gì đó, tay chân của cô run rẩy và bắt đầu chạy.
“Kim Nghiên sao vậy?”
Có vẻ như sau khi nghe giọng nói của Cao Dĩ Huyên thì tiếng lộp cộp cũng dừng lại, cô vuốt ngực thở phào và không biết rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc, đến khi lên xe rồi cô vẫn còn ám ảnh tâm lý nặng nề.
Sau khi hai người rời đi thì bóng dáng của một người xuất hiện, trên tay là con dao sắc nhọn với vẻ mặt hung tợn hai mắt chỉ còn lại tròng trắng, miệng thì liên tục thở ra những hơi thở mạnh mẽ, răng nghiến chặt tạo ra tiếng keng két, suýt chút nữa thì Triều Kim Nghiên đã chết dưới con dao sắc nhọn đó rồi cũng may là cô chạy nhanh chân và còn có Cao Dĩ Huyên làm đánh động đến cô ta.
“Con khốn này mày may mắn lắm, không sao còn thời gian mà, tao sẽ tiễn hai đứa bây xuống địa ngục.”
Giọng nói lạnh lẽo với luồng sát khí như kẻ từ địa ngục trở về, Lục Kỳ cất con dao vào trong túi rồi kéo nón và khẩu trang chỉnh tề, vẫn không ngừng ngó nghiên rồi băng ra đường lớn, cô ta mon men theo các con hẻm rồi đi đến một ngôi nhà nhỏ, bên trong căn nhà vẫn còn sáng đèn, liền đi tới cửa gõ theo tín hiệu mình đã chuẩn bị từ trước, người bên trong nghe được liền chạy đến mở cửa.
“Con về rồi sao?”
Lục Diễm từ ngày bị Thẩm Hứa đá ra khỏi căn nhà đó thì bà ta đã ở tạm căn nhà lụp xụp này chờ đợi ngày Lục Kỳ trở về, chính vì bà ta bị nhũng lá bùa của mình quật ngược lại nên bây giờ nghiệp lại chồng thêm nghiệp bởi vậy chẳng thể làm bùa chú được nữa thay vào đó bộ dạng của bà ta trở nên rất đáng sợ cứ như một mụ phù thủy vậy, hai mắt thì đỏ ngầu mặt mày xanh xao tay chân thì ốm tong teo, mái tóc vài phần bạc trắng.
“Bình tĩnh đi con, có phải thất bại rồi không?”
Lục Diễm rót cho Lục Kỳ một cốc nước, cô ta không uống mà hất tay của Lục Diễm qua một bên, từ lúc cô ta trở về từ nhà giam đó thì trở nên đáng sợ hơn ngay cả mẹ của mình cô ta cũng chẳng còn xem trọng nữa. Cởi phăng chiếc nón và khẩu trang quăng mạnh xuống đất giọng nói lạnh lẽo cất lên.
“Tại ai mà tôi ra nông nổi này? Bà chỉ vì tham mê cái gia sản nhà đó mà bỏ ba của tôi để đến với lão già đó, ông ta ngay từ đầu nghe lời cũng chỉ vì bùa chú của bà bây giờ thì thấy rồi đấy nghiệp quật rồi đó bà vừa lòng chưa? Tôi phải sống với những tháng ngày trốn chui trốn nhủi, tại sao bà lại tạo ra một con ác quỷ này vậy chứ?”
Lục Kỳ tức giận quát lớn đập vỡ chiếc ly trên bàn, cô còn có dự định là sẽ quay trở về Thẩm gia để giết chết Thẩm Hứa, những kẻ trước đây hãm hại cô thì đều phải chết.
“Mẹ...chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, con thấy đấy mẹ có bao giờ không yêu thương con không?”
“Đừng nói nữa, đợi tôi giải quyết mọi thứ xong thì tôi sẽ rời đi không liên lụy bà đâu, đừng xen vào chuyện của tôi là được rồi.”
Người kề vai sát cánh với cô từ trước khi cô chưa có gì trong tay và nâng đỡ cho cô đi đến ngày hôm nay vẫn là Cao Dĩ Huyên, tình cảm của họ dần trở nên tốt hơn tuy vậy Cao Dĩ Huyên đã đem lòng cảm mến cô từ cái nhìn đầu tiên rồi, anh vẫn muốn kề vai sát cánh bên cô và đứng từ xa nhìn cô tỏa sáng trên sân khấu đó.
Sau vụ việc của Thẩm Nhất Đang và Lục Kỳ thì hai nhân vật bật nhất của trường đã biến mất khỏi trường một cách bí ẩn tuy vậy mọi người đều chỉ bàn tán là cả hai sang nước ngoài để học tập sinh sống, do Thẩm Hứa đã bịa một lý do nhằm bảo vệ danh dự mặt mũi cho bản thân, sau thời gian đó thì ngôi trường cũng trở nên yên ắng hơn hẳn không còn mấy cuộc tranh cãi động trời nữa, trang thông tin của trường cũng giảm drama hơn.
“Kim Nghiên.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cô quay đầu lại nhìn theo hướng gọi đó, người đàn ông đó tươi cười đi tới đưa cho cô chai nước.
“Thầy Cao, chẳng phải thầy bảo về rồi sao?”
“Thầy định đi mua nước thôi, mà tập nhiêu đó đủ rồi em lúc nào cũng chăm chỉ như vậy hết.”
Triều Kim Nghiên dừng lại đi tới cầm lấy chai nước của anh rồi uống, giây phút đó anh chợt nhận ra sức hút của cô lúc này khi uống nước chiếc cổ trắng ngần nhấp nhô lên xuống, những giọt mồ hôi trên trán chảy từ từ xuống cổ rồi xuống ngực của cô, bất giác mặt của anh đỏ lên rồi quay đi hướng khác, Triều Kim Nghiên ngày càng quyến rũ đến như vậy làm anh khó mà kiềm chế được mình.
“Thầy Cao thầy sao vậy?”
“Không sao, thầy...ra xe trước...em cũng xuống cùng về thôi.”
Thấy anh rời đi nhanh như một cơn gió vậy, cô đi tới bồn nước rửa mặt sạch sẽ rồi thay quần áo, đã hai tháng rồi kể từ khi Thẩm Nhất Đang rời khỏi trường, đây đúng là một cơ hội tốt cho cô nhưng tuy vậy cô lại cảm thấy buồn, dạo này tâm trạng cũng bất ổn hẳn, mấy hôm trước cô còn nhìn thấy một người khá giống với Lục Kỳ đi gần trường một cách lén lúc, nhưng cô ta đã bị bắt rồi thì làm gì có chuyện đi thong thả ở ngoài đường như vậy được.
“Chắc do mình tưởng tượng thôi.”
Cơn gió lạnh thổi ngang làm Triều Kim Nghiên rùng mình, ó vẻ như cô tự hù mình rồi, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ cho vào balo rồi nhanh chóng rời đi, nhưng suốt chặng đường đi xuống nhà xe cô cứ cảm giác như có ai đó đi theo phía sau lưng của mình vậy, còn có cả tiếng lộp cộp và còn có cả ánh sáng dạ vào tường giống như phản quang từ vật gì đó, tay chân của cô run rẩy và bắt đầu chạy.
“Kim Nghiên sao vậy?”
Có vẻ như sau khi nghe giọng nói của Cao Dĩ Huyên thì tiếng lộp cộp cũng dừng lại, cô vuốt ngực thở phào và không biết rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc, đến khi lên xe rồi cô vẫn còn ám ảnh tâm lý nặng nề.
Sau khi hai người rời đi thì bóng dáng của một người xuất hiện, trên tay là con dao sắc nhọn với vẻ mặt hung tợn hai mắt chỉ còn lại tròng trắng, miệng thì liên tục thở ra những hơi thở mạnh mẽ, răng nghiến chặt tạo ra tiếng keng két, suýt chút nữa thì Triều Kim Nghiên đã chết dưới con dao sắc nhọn đó rồi cũng may là cô chạy nhanh chân và còn có Cao Dĩ Huyên làm đánh động đến cô ta.
“Con khốn này mày may mắn lắm, không sao còn thời gian mà, tao sẽ tiễn hai đứa bây xuống địa ngục.”
Giọng nói lạnh lẽo với luồng sát khí như kẻ từ địa ngục trở về, Lục Kỳ cất con dao vào trong túi rồi kéo nón và khẩu trang chỉnh tề, vẫn không ngừng ngó nghiên rồi băng ra đường lớn, cô ta mon men theo các con hẻm rồi đi đến một ngôi nhà nhỏ, bên trong căn nhà vẫn còn sáng đèn, liền đi tới cửa gõ theo tín hiệu mình đã chuẩn bị từ trước, người bên trong nghe được liền chạy đến mở cửa.
“Con về rồi sao?”
Lục Diễm từ ngày bị Thẩm Hứa đá ra khỏi căn nhà đó thì bà ta đã ở tạm căn nhà lụp xụp này chờ đợi ngày Lục Kỳ trở về, chính vì bà ta bị nhũng lá bùa của mình quật ngược lại nên bây giờ nghiệp lại chồng thêm nghiệp bởi vậy chẳng thể làm bùa chú được nữa thay vào đó bộ dạng của bà ta trở nên rất đáng sợ cứ như một mụ phù thủy vậy, hai mắt thì đỏ ngầu mặt mày xanh xao tay chân thì ốm tong teo, mái tóc vài phần bạc trắng.
“Bình tĩnh đi con, có phải thất bại rồi không?”
Lục Diễm rót cho Lục Kỳ một cốc nước, cô ta không uống mà hất tay của Lục Diễm qua một bên, từ lúc cô ta trở về từ nhà giam đó thì trở nên đáng sợ hơn ngay cả mẹ của mình cô ta cũng chẳng còn xem trọng nữa. Cởi phăng chiếc nón và khẩu trang quăng mạnh xuống đất giọng nói lạnh lẽo cất lên.
“Tại ai mà tôi ra nông nổi này? Bà chỉ vì tham mê cái gia sản nhà đó mà bỏ ba của tôi để đến với lão già đó, ông ta ngay từ đầu nghe lời cũng chỉ vì bùa chú của bà bây giờ thì thấy rồi đấy nghiệp quật rồi đó bà vừa lòng chưa? Tôi phải sống với những tháng ngày trốn chui trốn nhủi, tại sao bà lại tạo ra một con ác quỷ này vậy chứ?”
Lục Kỳ tức giận quát lớn đập vỡ chiếc ly trên bàn, cô còn có dự định là sẽ quay trở về Thẩm gia để giết chết Thẩm Hứa, những kẻ trước đây hãm hại cô thì đều phải chết.
“Mẹ...chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, con thấy đấy mẹ có bao giờ không yêu thương con không?”
“Đừng nói nữa, đợi tôi giải quyết mọi thứ xong thì tôi sẽ rời đi không liên lụy bà đâu, đừng xen vào chuyện của tôi là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.