Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân
Chương 148: Nơi anh thuộc về
Lạc Lạc
19/04/2022
Thẩm Nhất Đang đứng trước cửa nhà, cô đưa tay cầm lấy nắm cửa muốn mở ra nhưng sau đó sợ phải đối mặt với Gia Long không biết nên giải thích với anh như thế nào về chuyện cô cắt đi mái tóc, nhưng mà chắc anh sẽ không nghĩ nhiều vì con gái cũng có thể thay đổi kiểu tóc là chuyện bình thường thôi anh làm gì biết chuyện cô yêu tóc mình đến thế nào.
Cô đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Gia Long đang đứng nhìn mình chằm chằm, hai tròng mắt anh giãn ra như chết lặng, Thẩm Nhất Đang liền né tránh ánh mắt của anh rồi hỏi.
“Làm gì nhìn tôi dữ vậy? à mà lại đây tôi có món quà...”
Thẩm Nhất Đang còn chưa nói dứt lời thì Lịch Bắc Dạ đã lao tới kéo cô ôm vào lòng, đôi tay run run chạm vào mái tóc đã bị cắt ngắn đi, anh yếu ớt gục đầu xuống vai cô.
“Tại sao tiểu thư lại cắt tóc, tóc của cô rất đẹp mà.”
Thẩm Nhất Đang ấp úng đáp lại.
“À tại vì tôi thích tóc ngắn, thấy người ta cắt đẹp quá nên muốn thử, với lại để tóc dài cũng nhàm chán lắm.”
“Tiểu thư...cô vẫn hợp với tóc dài hơn, đừng cắt mái tóc của mình vì bất cứ ai hết.”
Thẩm Nhất Đang sững người đẩy anh ra rồi đưa cho anh chiếc điện thoại mới, Lịch Bắc Dạ nhìn nó chăm chăm biết ngay là cô lấy tiền bán tóc của mình mua cho anh điều đó càng làm anh thấy hổ thẹn hơn, không những thế còn lấy tiền nhét vào tay của anh tươi cười nói.
“Giữ lấy mà trả nợ, hôm nay tôi được tăng lương, mua cho anh chiếc điện thoại luôn đó đã lưu số của tôi rồi sau này có thể dễ dàng liên lạc với nhau hơn.”. Truyện Dị Năng
Thẩm Nhất Đang vừa nói dứt lời thì Lịch Bắc Dạ không ngần ngại mà kéo cô lại gần rồi trao cho cô một nụ hôn, hai con ngươi của cô giãn to ra nhìn anh, cô cũng không biết hành động của anh là vì quá cảm kích hay nó bộc phát từ cảm xúc thật của anh, tay của cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng anh vẫn giữ chặt lấy eo của cô điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng, Thẩm Nhất Đang cảm thấy đầu óc quay cuồng và mụ mị không còn thiết tha điều gì nữa cứ để cho anh kiểm soát muốn làm gì thì làm, cả người cô mềm nhũn ra anh liền bế cô lên đặt ngồi xuống ghế sofa, cả hai lại tiếp tục điên cuồng cùng nhau khoảng một lúc khá lâu anh mới buông cô ra.
“Tiểu thư, tôi...có thể làm gì được cho em đây? em đừng gạt tôi, tôi biết là em bán tóc của mình để mua cho tôi mấy cái đó chứ gì, tôi hiểu em hơn ai khác làm ơn đừng có sống vì người khác như vậy trong khi bản thân em còn chưa lo xong chứ?”
Thẩm Nhất Đang ngờ nghệch cô là lần đầu thấy anh bức xúc như vậy, anh giữ lấy vai của cô rồi gục đầu xuống, anh cảm thấy bản thân vô cùng hèn hạ khi để người con gái của mình đem cắt và bán đi thứ mà cô ấy trân trọng yêu quý hơn cả mạng sống để lấy tiền trả nợ cũng như là mua quà tặng anh, còn gì là thể diện của một thằng đàn ông nữa, trong khi anh lại đang chơi khăm cô một vố, lừa gạt cô dàn cảnh bày trò hết lần này đến lần khác như vậy mà cô vẫn ngây thơ không biết gì, người ngốc là ai chứ?
“Gia...Long...tại sao anh lại biết chứ? Nhưng mà tóc của tôi, tôi thích thì tôi cắt thôi, dù sao cũng bán được chút tiền chúng ta có thể sống qua ngày mà, tôi có thể lo cho mình được còn có thể lo cho anh nên...nếu anh chê tôi không đủ sức lo cho mình thì...anh có quyền lựa chọn rời đi...tìm nơi anh thuộc về.”
Thẩm Nhất Đang vừa nói mà như sắp khóc đến nơi, anh làm gì có ý định đó chứ? Anh liền thở dài một hơi rồi nâng gương mặt xinh đẹp đang thấm đẫm nước mắt của cô, anh lau đi rồi nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô một cách dịu dàng.
“Nơi tôi thuộc về ư? Vốn dĩ là ở bên em mà, Nhất Đang em chẳng hiểu tôi gì cả, tôi muốn giữ thể diện của một thằng đàn ông là chăm sóc lo lắng cho em, chứ không phải để em lo lắng cho tôi, cho nên Nhất Đang em có muốn trở thành người con gái của tôi không? tôi...thật sự rất thích em.”
Câu nói của anh làm cô rất bất ngờ, thật sự không nghĩ rằng trong lúc này anh lại tỏ tình với cô, Thẩm Nhất Đang chờ đợi sự mở lời này cũng quá lâu lắm rồi, khóe môi của cô cong nhẹ lên mãn nguyện vì cuối cùng cũng được nghe những lời yêu đương từ người đàn ông ngốc nghếch này rồi.
“Anh...để em đợi hơi lâu rồi đó có biết không? tại sao anh lại tỏ tình trễ như vậy chứ biết người ta chờ đợi câu này mãi không hả?”
Cô nhẹ đánh vào lồng ngực của anh trách móc, cho dù trong hoàn cảnh nào, cho dù sang hèn ra làm sao thì cô vẫn chấp nhận ở bên người đàn ông xấu xí này, tuy vẻ bề ngoài của anh không được như ý nhưng cô yêu nội tâm của anh, yêu cái tính chất phát thật thà ấy, người đàn ông này xuất hiện lần đầu tiên cũng như là định mệnh của đời cô vậy nếu ngày đó cô không cưu mang anh thì làm gì cô có được cuộc sống hạnh phúc và đầy niềm vui như bây giờ chứ?
“Nhất...Đang...nói vậy là em...”
Thẩm Nhất Đang gật đầu nhẹ nhàng ôm lấy anh thì thầm bên tai.
“Còn đợi em phải nói ra nữa sao? anh nói anh hiểu em nhất mà tại sao anh lại không nhìn ra cảm xúc của em dành cho anh chứ đồ ngốc.”
Cô đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Gia Long đang đứng nhìn mình chằm chằm, hai tròng mắt anh giãn ra như chết lặng, Thẩm Nhất Đang liền né tránh ánh mắt của anh rồi hỏi.
“Làm gì nhìn tôi dữ vậy? à mà lại đây tôi có món quà...”
Thẩm Nhất Đang còn chưa nói dứt lời thì Lịch Bắc Dạ đã lao tới kéo cô ôm vào lòng, đôi tay run run chạm vào mái tóc đã bị cắt ngắn đi, anh yếu ớt gục đầu xuống vai cô.
“Tại sao tiểu thư lại cắt tóc, tóc của cô rất đẹp mà.”
Thẩm Nhất Đang ấp úng đáp lại.
“À tại vì tôi thích tóc ngắn, thấy người ta cắt đẹp quá nên muốn thử, với lại để tóc dài cũng nhàm chán lắm.”
“Tiểu thư...cô vẫn hợp với tóc dài hơn, đừng cắt mái tóc của mình vì bất cứ ai hết.”
Thẩm Nhất Đang sững người đẩy anh ra rồi đưa cho anh chiếc điện thoại mới, Lịch Bắc Dạ nhìn nó chăm chăm biết ngay là cô lấy tiền bán tóc của mình mua cho anh điều đó càng làm anh thấy hổ thẹn hơn, không những thế còn lấy tiền nhét vào tay của anh tươi cười nói.
“Giữ lấy mà trả nợ, hôm nay tôi được tăng lương, mua cho anh chiếc điện thoại luôn đó đã lưu số của tôi rồi sau này có thể dễ dàng liên lạc với nhau hơn.”. Truyện Dị Năng
Thẩm Nhất Đang vừa nói dứt lời thì Lịch Bắc Dạ không ngần ngại mà kéo cô lại gần rồi trao cho cô một nụ hôn, hai con ngươi của cô giãn to ra nhìn anh, cô cũng không biết hành động của anh là vì quá cảm kích hay nó bộc phát từ cảm xúc thật của anh, tay của cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng anh vẫn giữ chặt lấy eo của cô điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng, Thẩm Nhất Đang cảm thấy đầu óc quay cuồng và mụ mị không còn thiết tha điều gì nữa cứ để cho anh kiểm soát muốn làm gì thì làm, cả người cô mềm nhũn ra anh liền bế cô lên đặt ngồi xuống ghế sofa, cả hai lại tiếp tục điên cuồng cùng nhau khoảng một lúc khá lâu anh mới buông cô ra.
“Tiểu thư, tôi...có thể làm gì được cho em đây? em đừng gạt tôi, tôi biết là em bán tóc của mình để mua cho tôi mấy cái đó chứ gì, tôi hiểu em hơn ai khác làm ơn đừng có sống vì người khác như vậy trong khi bản thân em còn chưa lo xong chứ?”
Thẩm Nhất Đang ngờ nghệch cô là lần đầu thấy anh bức xúc như vậy, anh giữ lấy vai của cô rồi gục đầu xuống, anh cảm thấy bản thân vô cùng hèn hạ khi để người con gái của mình đem cắt và bán đi thứ mà cô ấy trân trọng yêu quý hơn cả mạng sống để lấy tiền trả nợ cũng như là mua quà tặng anh, còn gì là thể diện của một thằng đàn ông nữa, trong khi anh lại đang chơi khăm cô một vố, lừa gạt cô dàn cảnh bày trò hết lần này đến lần khác như vậy mà cô vẫn ngây thơ không biết gì, người ngốc là ai chứ?
“Gia...Long...tại sao anh lại biết chứ? Nhưng mà tóc của tôi, tôi thích thì tôi cắt thôi, dù sao cũng bán được chút tiền chúng ta có thể sống qua ngày mà, tôi có thể lo cho mình được còn có thể lo cho anh nên...nếu anh chê tôi không đủ sức lo cho mình thì...anh có quyền lựa chọn rời đi...tìm nơi anh thuộc về.”
Thẩm Nhất Đang vừa nói mà như sắp khóc đến nơi, anh làm gì có ý định đó chứ? Anh liền thở dài một hơi rồi nâng gương mặt xinh đẹp đang thấm đẫm nước mắt của cô, anh lau đi rồi nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô một cách dịu dàng.
“Nơi tôi thuộc về ư? Vốn dĩ là ở bên em mà, Nhất Đang em chẳng hiểu tôi gì cả, tôi muốn giữ thể diện của một thằng đàn ông là chăm sóc lo lắng cho em, chứ không phải để em lo lắng cho tôi, cho nên Nhất Đang em có muốn trở thành người con gái của tôi không? tôi...thật sự rất thích em.”
Câu nói của anh làm cô rất bất ngờ, thật sự không nghĩ rằng trong lúc này anh lại tỏ tình với cô, Thẩm Nhất Đang chờ đợi sự mở lời này cũng quá lâu lắm rồi, khóe môi của cô cong nhẹ lên mãn nguyện vì cuối cùng cũng được nghe những lời yêu đương từ người đàn ông ngốc nghếch này rồi.
“Anh...để em đợi hơi lâu rồi đó có biết không? tại sao anh lại tỏ tình trễ như vậy chứ biết người ta chờ đợi câu này mãi không hả?”
Cô nhẹ đánh vào lồng ngực của anh trách móc, cho dù trong hoàn cảnh nào, cho dù sang hèn ra làm sao thì cô vẫn chấp nhận ở bên người đàn ông xấu xí này, tuy vẻ bề ngoài của anh không được như ý nhưng cô yêu nội tâm của anh, yêu cái tính chất phát thật thà ấy, người đàn ông này xuất hiện lần đầu tiên cũng như là định mệnh của đời cô vậy nếu ngày đó cô không cưu mang anh thì làm gì cô có được cuộc sống hạnh phúc và đầy niềm vui như bây giờ chứ?
“Nhất...Đang...nói vậy là em...”
Thẩm Nhất Đang gật đầu nhẹ nhàng ôm lấy anh thì thầm bên tai.
“Còn đợi em phải nói ra nữa sao? anh nói anh hiểu em nhất mà tại sao anh lại không nhìn ra cảm xúc của em dành cho anh chứ đồ ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.