Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân
Chương 7: Thoát Chết Trong Gang Tấc
Lạc Lạc
18/04/2022
Thẩm Nhất Đang căn bản không dám ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông đáng sợ này, nếu bây giờ cô lên tiếng nhất định sẽ bị phát hiện, nhưng mà bây giờ Lịch Bắc Dạ đang điên lên vì cô muốn chạy trốn khi chưa được sự cho phép của anh, phải hứng chịu ánh mắt như muốn giết người ấy của Lịch Bắc Dạ làm cô sợ muốn ngất đi luôn rồi này.
Sau một hồi bình tâm suy nghĩ thì cô quyết định sẽ giả làm người câm, Thẩm Nhất Đang quơ tay múa chân cố diễn tả những lời mà cô muốn truyền đạt đến Lịch Bắc Dạ, hai tay cô xoa xoa vào nhau rồi bám vào chân của Lịch Bắc Dạ ánh mắt khẩn cầu, miệng thì ú ớ không thể nói thành tiếng.
“Ư... ư...”
Lịch Bắc Dạ sao phải ở đây mà chuyên tâm vào con nhỏ xấu xí này chứ? Càng nhìn cái dáng vẻ luộm thuộm, quần áo thì nhăn hơn cái giẻ lau sàn, đầu tóc rối bù gương mặt nhợt nhạt còn có mấy nốt mẩn đỏ trên người, không phải là bệnh ghẻ lỡ gì đó chứ? Các đầu ngón tay dường như tím lên cả rồi. Miệng thì không ngừng phát ra âm thanh nghẹn ở cổ, đôi tay chắp vào nhau cố hành động để cho anh hiểu, đã bề ngoài ma chê quỷ hờn lại còn bị câm.
Đám người kia vẫn tiếp tục theo dõi màn kịch hay trước mắt, với cái không khí u ám này chẳng ai dám lên tiếng, chỉ phì cười trước dáng vẻ của cô và hành động ngốc nghếch ấy, còn cho rằng Thẩm Nhất Đang không biết sợ chết là gì còn dám dùng đôi tay ghẻ lỡ của mình đụng chạm với Lịch Bắc Dạ.
“Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra!”
Lịch Bắc Dạ cất giọng lạnh nhạt, càng nhìn càng không thể ưa vào đâu được sao lại có kẻ đáng ghét đến như thế chứ? Tay chân đã không được sạch sẽ còn muốn vấy bẩn quần áo anh nữa sao?
Lập Tân quan sát biểu hiện của Lịch Bắc Dạ từ nãy đến giờ, cô gái tội nghiệp này chẳng qua chỉ là một cô gái câm bình thường mà thôi, nếu để Lịch Bắc Dạ nổi giận thì khó mà giữ được cái mạng, anh chỉ là có lòng thương người và với lại đến đây để bàn việc đâu phải đến để gây sự đâu chứ, bị đám người đó bàn tán ảnh hưởng đến danh tiếng của Lịch Bắc Dạ sẽ không tốt, tin tức ức hiếp một đứa câm bị truyền ra ngoài thì còn gì danh tiếng anh nữa đây, nên phải giải quyết càng sớm càng tốt.
“Mau, đưa cô ta đi nhanh đi, đừng để Lịch Tổng nổi giận.”
Cấp dưới của Nghiêu Tuấn liền gật gù nhanh chóng lôi Thẩm Nhược Đang rời khỏi đó, cũng may mà Lập Tân đưa cô đi kịp lúc nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, dường như Lịch Bắc Dạ đã cảm thấy thoải mái hơn khi Thẩm Nhược Đang bị đưa đi, lần này anh không cần phải để tâm nữa mà sải bước đi vào bên trong cùng với Nghiêu Tuấn.
Lập Tân vuốt ngực thảo phào, cũng may mà anh nhanh trí, cô gái đó chắc sẽ mang ơn anh dữ lắm đấy.
Thẩm Nhược Đang vừa được thả đi cô đã vội cảm ơn trời phật cao chạy xa bay khỏi cái nơi quỷ quái đó, cái ánh mắt như muốn giết người của tên Lịch Tổng đó làm cô rợn cả tóc gáy tưởng chừng bản thân đã bị giết trong tít tắc rồi, phước lớn mạng lớn nên còn giữ lại được cái mạng nhỏ, nhưng mà bây giờ cô không thể đến đó làm việc được nữa. Thế là bị đuổi việc sau hai ngày làm việc ngắn ngủi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đá kiểm tra lại túi tiền của mình, dòng người đi qua đi lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô còn nghĩ cô là ăn mày, thật sự quá kinh tởm bộ dạng hôi thối này, Thẩm Nhất Đang lấy gương ra soi lại bản thân cô còn phải tự nôn, có lẽ bọn người đó bây giờ đắc trí lắm vì cô đã rời đi trả lại sự bình yên cho cái nhà đó.
“Tại sao lại khổ thế này?”
Thẩm Nhất Đang đưa tay ôm lấy cơ thể ẩm ướt của mình, bộ dạng chẳng khác gì con chó ghẻ bị người đời ghẻ lạnh, số tiền này đủ sống được bao lâu chứ? Tiền lương còn chưa được nhận vậy là cô đổ sông đổ biển công lao làm việc ở đó tận hai ngày, Thẩm Nhất Đang vò đầu bức tóc.
“Không, mình không thể suy sụp như vậy, mình phải thật thành công mới phải, sao đường đời khó thế này?”
Thẩm Nhất Đang gục mặt xuống, đôi tay bấu chặt vào quần, cả người cô bắt đầu run rẩy sau khi một cơn gió thổi ngang thật lạnh lẽo, nếu như lúc mẹ cô còn sống thì có lẽ bây giờ bà đã mắng cô một trận sau đó chuẩn bị nước ấm để tắm cho cô rồi, còn có cả một bàn ăn thịnh soạn đầy ắp đồ ăn ngon sơn hào hải vị.
“Nếu như mẹ còn sống thì có lẽ mình đã không ra nông nổi này và người đàn bà đó đã không có cửa chen chân vào cái nhà này.”
“Người đàn bà đó... mình hận bà ta!”
Ánh mắt của Thẩm Nhất Đang bắt đầu đỏ lên chứa vài tia gân máu, sự tức giận và căm hận đã hiện rõ trên khuôn mặt của Thẩm Nhất Đang, tiếc là bản thân cô không thể đấu lại bà ta vì người đàn ông cô gọi là ba luôn bên vực bà ta, tự khi nào mà đứa con ruột lại bị ra rìa, từ cử chỉ hành động của ông ta dành cho cô không còn như trước nữa, cô hận cái nhà đó, hận tất cả đám người đó.
Thẩm Nhất Đang trong lúc tuyệt vọng nhất thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông liên hồi, cô lúc đầu không để tâm lắm vì nghĩ bản thân chẳng ai quan tâm mà gọi đến lúc cô cần như vậy, nhưng cô quên rằng cô vẫn còn những người bạn luôn quan tâm đến cô còn tình cảm sâu đậm thâm tình như chị em trong nhà.
Sau khi bỏ đi cô cũng quên mất đến chuyện này, đơn giản cô không muốn bạn bè mình phải để tâm đến chuyện gia đình của cô, nhìn thấy bản thân cô sa cơ thất thế.
“Điện gì mà điện hoài thế? Ai mà nhây dữ vậy?”
Thẩm Nhất Đang liền cầm lấy điện thoại xem thử thì bất ngờ khi thấy dòng chữ trên điện thoại“ chị em cây nhà lá vườn”, cô liền vui mừng đến nỗi suýt tí nữa là khóc luôn rồi, vội vuốt ngực bình tĩnh lại và khẽ bắt máy.
“Tớ nghe đây.”
Ngay lập tức bên kia truyền đến giọng nói lo lắng.
“Sao dạo này không thấy cậu đến trường vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Tớ...”
Thẩm Nhất Đang ngập ngừng một lát, suy đi nghĩ lại bản thân bây giờ đâu còn nơi để đi nữa, dù gì cũng là chị em cây khế với nhau họ luôn sẵn sàng giúp cô nên cô không cần phải khách khí như vậy, tạm thời lánh nạn chỗ họ một thời gian rồi tính gì tính, Thẩm Nhất Đang bắt đầu kể cho hai người nghe về chuyện của cô, nghe xong bên đầu dây bên kia liền quát lớn.
“Vậy còn không mau đến chỗ bọn tớ, hay là cậu muốn bọn này đến đón cậu đây hả nhỏ ngốc kia?”
Thẩm Nhất Đang tươi cười liền nhanh chóng đồng ý đến chỗ bọn họ, đúng là gia đình bây giờ còn thua cả bạn bè nữa, trước đây nhà là nơi để về nhưng bây giờ thì không còn cái chuyện đó nữa rồi, nhà là thứ giam lõng thanh xuân cũng như là tương lai của cô, kể từ khi mẹ mất thì cô không còn xem nơi đó là nhà nữa rồi.
Sau một hồi bình tâm suy nghĩ thì cô quyết định sẽ giả làm người câm, Thẩm Nhất Đang quơ tay múa chân cố diễn tả những lời mà cô muốn truyền đạt đến Lịch Bắc Dạ, hai tay cô xoa xoa vào nhau rồi bám vào chân của Lịch Bắc Dạ ánh mắt khẩn cầu, miệng thì ú ớ không thể nói thành tiếng.
“Ư... ư...”
Lịch Bắc Dạ sao phải ở đây mà chuyên tâm vào con nhỏ xấu xí này chứ? Càng nhìn cái dáng vẻ luộm thuộm, quần áo thì nhăn hơn cái giẻ lau sàn, đầu tóc rối bù gương mặt nhợt nhạt còn có mấy nốt mẩn đỏ trên người, không phải là bệnh ghẻ lỡ gì đó chứ? Các đầu ngón tay dường như tím lên cả rồi. Miệng thì không ngừng phát ra âm thanh nghẹn ở cổ, đôi tay chắp vào nhau cố hành động để cho anh hiểu, đã bề ngoài ma chê quỷ hờn lại còn bị câm.
Đám người kia vẫn tiếp tục theo dõi màn kịch hay trước mắt, với cái không khí u ám này chẳng ai dám lên tiếng, chỉ phì cười trước dáng vẻ của cô và hành động ngốc nghếch ấy, còn cho rằng Thẩm Nhất Đang không biết sợ chết là gì còn dám dùng đôi tay ghẻ lỡ của mình đụng chạm với Lịch Bắc Dạ.
“Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra!”
Lịch Bắc Dạ cất giọng lạnh nhạt, càng nhìn càng không thể ưa vào đâu được sao lại có kẻ đáng ghét đến như thế chứ? Tay chân đã không được sạch sẽ còn muốn vấy bẩn quần áo anh nữa sao?
Lập Tân quan sát biểu hiện của Lịch Bắc Dạ từ nãy đến giờ, cô gái tội nghiệp này chẳng qua chỉ là một cô gái câm bình thường mà thôi, nếu để Lịch Bắc Dạ nổi giận thì khó mà giữ được cái mạng, anh chỉ là có lòng thương người và với lại đến đây để bàn việc đâu phải đến để gây sự đâu chứ, bị đám người đó bàn tán ảnh hưởng đến danh tiếng của Lịch Bắc Dạ sẽ không tốt, tin tức ức hiếp một đứa câm bị truyền ra ngoài thì còn gì danh tiếng anh nữa đây, nên phải giải quyết càng sớm càng tốt.
“Mau, đưa cô ta đi nhanh đi, đừng để Lịch Tổng nổi giận.”
Cấp dưới của Nghiêu Tuấn liền gật gù nhanh chóng lôi Thẩm Nhược Đang rời khỏi đó, cũng may mà Lập Tân đưa cô đi kịp lúc nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, dường như Lịch Bắc Dạ đã cảm thấy thoải mái hơn khi Thẩm Nhược Đang bị đưa đi, lần này anh không cần phải để tâm nữa mà sải bước đi vào bên trong cùng với Nghiêu Tuấn.
Lập Tân vuốt ngực thảo phào, cũng may mà anh nhanh trí, cô gái đó chắc sẽ mang ơn anh dữ lắm đấy.
Thẩm Nhược Đang vừa được thả đi cô đã vội cảm ơn trời phật cao chạy xa bay khỏi cái nơi quỷ quái đó, cái ánh mắt như muốn giết người của tên Lịch Tổng đó làm cô rợn cả tóc gáy tưởng chừng bản thân đã bị giết trong tít tắc rồi, phước lớn mạng lớn nên còn giữ lại được cái mạng nhỏ, nhưng mà bây giờ cô không thể đến đó làm việc được nữa. Thế là bị đuổi việc sau hai ngày làm việc ngắn ngủi.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đá kiểm tra lại túi tiền của mình, dòng người đi qua đi lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô còn nghĩ cô là ăn mày, thật sự quá kinh tởm bộ dạng hôi thối này, Thẩm Nhất Đang lấy gương ra soi lại bản thân cô còn phải tự nôn, có lẽ bọn người đó bây giờ đắc trí lắm vì cô đã rời đi trả lại sự bình yên cho cái nhà đó.
“Tại sao lại khổ thế này?”
Thẩm Nhất Đang đưa tay ôm lấy cơ thể ẩm ướt của mình, bộ dạng chẳng khác gì con chó ghẻ bị người đời ghẻ lạnh, số tiền này đủ sống được bao lâu chứ? Tiền lương còn chưa được nhận vậy là cô đổ sông đổ biển công lao làm việc ở đó tận hai ngày, Thẩm Nhất Đang vò đầu bức tóc.
“Không, mình không thể suy sụp như vậy, mình phải thật thành công mới phải, sao đường đời khó thế này?”
Thẩm Nhất Đang gục mặt xuống, đôi tay bấu chặt vào quần, cả người cô bắt đầu run rẩy sau khi một cơn gió thổi ngang thật lạnh lẽo, nếu như lúc mẹ cô còn sống thì có lẽ bây giờ bà đã mắng cô một trận sau đó chuẩn bị nước ấm để tắm cho cô rồi, còn có cả một bàn ăn thịnh soạn đầy ắp đồ ăn ngon sơn hào hải vị.
“Nếu như mẹ còn sống thì có lẽ mình đã không ra nông nổi này và người đàn bà đó đã không có cửa chen chân vào cái nhà này.”
“Người đàn bà đó... mình hận bà ta!”
Ánh mắt của Thẩm Nhất Đang bắt đầu đỏ lên chứa vài tia gân máu, sự tức giận và căm hận đã hiện rõ trên khuôn mặt của Thẩm Nhất Đang, tiếc là bản thân cô không thể đấu lại bà ta vì người đàn ông cô gọi là ba luôn bên vực bà ta, tự khi nào mà đứa con ruột lại bị ra rìa, từ cử chỉ hành động của ông ta dành cho cô không còn như trước nữa, cô hận cái nhà đó, hận tất cả đám người đó.
Thẩm Nhất Đang trong lúc tuyệt vọng nhất thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông liên hồi, cô lúc đầu không để tâm lắm vì nghĩ bản thân chẳng ai quan tâm mà gọi đến lúc cô cần như vậy, nhưng cô quên rằng cô vẫn còn những người bạn luôn quan tâm đến cô còn tình cảm sâu đậm thâm tình như chị em trong nhà.
Sau khi bỏ đi cô cũng quên mất đến chuyện này, đơn giản cô không muốn bạn bè mình phải để tâm đến chuyện gia đình của cô, nhìn thấy bản thân cô sa cơ thất thế.
“Điện gì mà điện hoài thế? Ai mà nhây dữ vậy?”
Thẩm Nhất Đang liền cầm lấy điện thoại xem thử thì bất ngờ khi thấy dòng chữ trên điện thoại“ chị em cây nhà lá vườn”, cô liền vui mừng đến nỗi suýt tí nữa là khóc luôn rồi, vội vuốt ngực bình tĩnh lại và khẽ bắt máy.
“Tớ nghe đây.”
Ngay lập tức bên kia truyền đến giọng nói lo lắng.
“Sao dạo này không thấy cậu đến trường vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Tớ...”
Thẩm Nhất Đang ngập ngừng một lát, suy đi nghĩ lại bản thân bây giờ đâu còn nơi để đi nữa, dù gì cũng là chị em cây khế với nhau họ luôn sẵn sàng giúp cô nên cô không cần phải khách khí như vậy, tạm thời lánh nạn chỗ họ một thời gian rồi tính gì tính, Thẩm Nhất Đang bắt đầu kể cho hai người nghe về chuyện của cô, nghe xong bên đầu dây bên kia liền quát lớn.
“Vậy còn không mau đến chỗ bọn tớ, hay là cậu muốn bọn này đến đón cậu đây hả nhỏ ngốc kia?”
Thẩm Nhất Đang tươi cười liền nhanh chóng đồng ý đến chỗ bọn họ, đúng là gia đình bây giờ còn thua cả bạn bè nữa, trước đây nhà là nơi để về nhưng bây giờ thì không còn cái chuyện đó nữa rồi, nhà là thứ giam lõng thanh xuân cũng như là tương lai của cô, kể từ khi mẹ mất thì cô không còn xem nơi đó là nhà nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.