Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Chương 405
skyhero
13/08/2021
Mặc Tu Trần chăm chú lái xe, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái bên cạnh qua kính chiếu hậu, bắt cứ khi nào anh nhìn sang, ánh mắt của cô luôn dừng lại trên người anh.
Loại cảm giác này khiến Mặc Tu Trần vô cùng ám áp, thỏa mãn cùng thương tiếc.
Anh biết tâm trạng hiện tại của Nhiên Nhiên chắc chắn rất rối loạn, chắc chắn trong lòng cô rất khó chịu, tắt cả những cảm xúc này đều vì anh.
“Nhiên Nhiên, em mệt thì nhắm mắt ngủ một lát đi, khi nào đến nhà thì anh sẽ gọi.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Ôn Nhiên, nhẹ nhàng nói.
“Em không mệt, em thích nhìn dáng vẻ khi anh lái xe.”
Trên mặt Ôn Nhiên xuất hiện một nụ cười, trong con ngươi đong đầy tình yêu và dịu dàng.
Tay cầm lái của Mặc Tu Trần chợt căng thẳng, vừa mới xoay mặt đi chỗ khác lại đối diện với đối mắt mỉm cười của cô, trong lòng bỗng nỗi lên từng đợt sóng.
Hôn nhân giữa anh và Nhiên Nhiên vẫn luôn là anh chủ động yêu cầu cô bỏ ra.
Yêu cầu cô chủ động với anh.
Bây giờ Nhiên Nhiên chủ động nói thích dáng vẻ lúc anh lái xe, cô không che giấu tình cảm sâu đậm của mình là vì cô muốn anh biết, cô rất thương anh.
“Anh chú ý lái xe đi, đừng nhìn em nữa.”
Ôn Nhiên thu lại nụ cười, cố làm ra vẻ nghiêm khác trách móc.
Mặc Tu Trần quay đầu lại, tập trung tinh thần nhìn đường xá phía trước.
Tầm mắt của Ôn Nhiên rơi vào trên tay lái đang siết chặt của anh, khẽ mím môi, hỏi nhỏ: “Bữa cơm tối hôm nay anh không uống rượu à?”
“Anh mà uống rượu thì còn lái xe sao?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, hờ hững trả lời.
*“Ừ, không uống rượu cũng tốt, uống nhiều hại sức khỏe, say rượu lái xe là vi phạm luật giao thông.”
Mặc Tu Trần cười cười, không nói gì.
Ôn Nhiên chủ động tìm đề tài, không lâu sau đã về đến nhà.
Mặc Tu Trần lái xe vào gara, tắt máy, tháo dây an toàn của mình rồi nghiêng người gọi khế: “Nhiên Nhiên!”
Ôn Nhiên đang cúi đầu tháo dây an toàn thì nghe thấy giọng nói của anh, động tác hơi chậm lại.
Cô ngước mắt, nhìn con ngươi sâu như đầm nước của anh, trong lòng chợt rung động, cô khẽ nhếch môi: “Xuống xe trước đi, có chuyện gì thì lên nhà tắm rửa trước đã rồi nói sau.”
Mặc Tu Trần gật đầu: “Được!”
Ôn Nhiên mỉm cười, mở cửa xuống xe.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đi qua vườn hoa, đạp lên con đường rải sỏi tiền vào phòng khách, thím Trương đã chờ sẵn trong phòng hỏi bọn họ có muốn chuẩn bị thức ăn đêm hay không.
Ôn Nhiên nói “không cần”, kêu thím Trương đi nghỉ trước, hai người cùng lên tầng.
Vừa mới bước vào cửa, Mặc Tu Trần đã kéo Ôn Nhiên lại.
Ánh đèn sáng ngời chiếu vào hai người, khoảng cách giữa anh và cô gần trong gang tắc, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.
Ánh mắt đan xen, hơi thở vấn vương!
Không khí trong phòng lặng lẽ thay đồi.
Ôn Nhiên không kìm lòng được ngắng đầu lên, một tay nhỏ nắm áo trước ngực anh, một tay vẫn đang bị nắm trong lòng bàn tay anh, cô nhắm mắt lại, chủ động hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
*Tu Trằn!”
Hơi thở yên tĩnh xâm nhập vào trong phỏi, đối mặt với Ôn Nhiên luôn vô thức kháng cự, Mặc Tu Trần đột nhiên sững sờ. Ánh mắt sâu sắc của anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần trong tầm tay, đôi lông mi dài như hai cây quạt nhỏ, che đi đôi mắt xinh đẹp của cô.
Đôi môi mềm mại, ngọt ngào, ấm áp như mưa xuân, tựa cánh hoa khiến người ta mê mản.
Sau một hồi cứng đờ, bàn tay to của anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, dùng tay còn lại giữ chặt ót cô, đổi khách thành chủ, nóng bỏng cạy mở hàm răng hôn sâu, đánh thẳng vào trong miệng cô cướp đi hương thơm…
Loại cảm giác này khiến Mặc Tu Trần vô cùng ám áp, thỏa mãn cùng thương tiếc.
Anh biết tâm trạng hiện tại của Nhiên Nhiên chắc chắn rất rối loạn, chắc chắn trong lòng cô rất khó chịu, tắt cả những cảm xúc này đều vì anh.
“Nhiên Nhiên, em mệt thì nhắm mắt ngủ một lát đi, khi nào đến nhà thì anh sẽ gọi.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Ôn Nhiên, nhẹ nhàng nói.
“Em không mệt, em thích nhìn dáng vẻ khi anh lái xe.”
Trên mặt Ôn Nhiên xuất hiện một nụ cười, trong con ngươi đong đầy tình yêu và dịu dàng.
Tay cầm lái của Mặc Tu Trần chợt căng thẳng, vừa mới xoay mặt đi chỗ khác lại đối diện với đối mắt mỉm cười của cô, trong lòng bỗng nỗi lên từng đợt sóng.
Hôn nhân giữa anh và Nhiên Nhiên vẫn luôn là anh chủ động yêu cầu cô bỏ ra.
Yêu cầu cô chủ động với anh.
Bây giờ Nhiên Nhiên chủ động nói thích dáng vẻ lúc anh lái xe, cô không che giấu tình cảm sâu đậm của mình là vì cô muốn anh biết, cô rất thương anh.
“Anh chú ý lái xe đi, đừng nhìn em nữa.”
Ôn Nhiên thu lại nụ cười, cố làm ra vẻ nghiêm khác trách móc.
Mặc Tu Trần quay đầu lại, tập trung tinh thần nhìn đường xá phía trước.
Tầm mắt của Ôn Nhiên rơi vào trên tay lái đang siết chặt của anh, khẽ mím môi, hỏi nhỏ: “Bữa cơm tối hôm nay anh không uống rượu à?”
“Anh mà uống rượu thì còn lái xe sao?”
Mặc Tu Trần mỉm cười, hờ hững trả lời.
*“Ừ, không uống rượu cũng tốt, uống nhiều hại sức khỏe, say rượu lái xe là vi phạm luật giao thông.”
Mặc Tu Trần cười cười, không nói gì.
Ôn Nhiên chủ động tìm đề tài, không lâu sau đã về đến nhà.
Mặc Tu Trần lái xe vào gara, tắt máy, tháo dây an toàn của mình rồi nghiêng người gọi khế: “Nhiên Nhiên!”
Ôn Nhiên đang cúi đầu tháo dây an toàn thì nghe thấy giọng nói của anh, động tác hơi chậm lại.
Cô ngước mắt, nhìn con ngươi sâu như đầm nước của anh, trong lòng chợt rung động, cô khẽ nhếch môi: “Xuống xe trước đi, có chuyện gì thì lên nhà tắm rửa trước đã rồi nói sau.”
Mặc Tu Trần gật đầu: “Được!”
Ôn Nhiên mỉm cười, mở cửa xuống xe.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đi qua vườn hoa, đạp lên con đường rải sỏi tiền vào phòng khách, thím Trương đã chờ sẵn trong phòng hỏi bọn họ có muốn chuẩn bị thức ăn đêm hay không.
Ôn Nhiên nói “không cần”, kêu thím Trương đi nghỉ trước, hai người cùng lên tầng.
Vừa mới bước vào cửa, Mặc Tu Trần đã kéo Ôn Nhiên lại.
Ánh đèn sáng ngời chiếu vào hai người, khoảng cách giữa anh và cô gần trong gang tắc, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.
Ánh mắt đan xen, hơi thở vấn vương!
Không khí trong phòng lặng lẽ thay đồi.
Ôn Nhiên không kìm lòng được ngắng đầu lên, một tay nhỏ nắm áo trước ngực anh, một tay vẫn đang bị nắm trong lòng bàn tay anh, cô nhắm mắt lại, chủ động hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
*Tu Trằn!”
Hơi thở yên tĩnh xâm nhập vào trong phỏi, đối mặt với Ôn Nhiên luôn vô thức kháng cự, Mặc Tu Trần đột nhiên sững sờ. Ánh mắt sâu sắc của anh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần trong tầm tay, đôi lông mi dài như hai cây quạt nhỏ, che đi đôi mắt xinh đẹp của cô.
Đôi môi mềm mại, ngọt ngào, ấm áp như mưa xuân, tựa cánh hoa khiến người ta mê mản.
Sau một hồi cứng đờ, bàn tay to của anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, dùng tay còn lại giữ chặt ót cô, đổi khách thành chủ, nóng bỏng cạy mở hàm răng hôn sâu, đánh thẳng vào trong miệng cô cướp đi hương thơm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.