Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Chương 60
skyhero
21/04/2021
Ôn Nhiên không cổ chấp nữa, nhanh chóng đưa tay nhận lấy áo khoác của Đàm Mục rồi mặc vào. Sau đó cô tiếp tục bước về phía trước, lúc đi được hai phần ba bậc thang thì quẹo phải, cô đi ngang qua từng ngôi mộ, đi thẳng tới trước mộ của bổ mẹ cô.
Đàm Mục dừng lại cách đỏ mấy bước, quay người đưa lưng về phía cô, nhin xuống dưới.
Ôn Nhiên mở hộp cơm và hộp sườn xào chua ngọt ra, dặt đặt xuống trước phần mộ, cố kim nên cảm xúc đau đớn trong lòng có, nhẹ nhàng lên tiếng: “Bố mẹ, bố mẹ xem con mang gi tới cho bố mẹ này.”
Cô quỳ ngồi xuống trước mộ của bố mẹ mình, vừa khéo nhìn thẳng vào nụ cười hiền hậu của bố mẹ trên bia mộ. Cảm giác này giống như trước đây cả nhà cô thường ngồi tán gẫu với nhau vậy.
“Bố mẹ, đây là sườn xào chua ngọt cho chính tay con làm. Có phải bố mẹ cảm thấy rất bất ngờ không? Trước kia, mẹ vẫn luôn là người nấu ăn trong nhà, thinh thoảng bố và anh sẽ giúp mẹ thế nhưng cho tới bây giờ con vẫn chưa có cơ hội thể hiện tài năng. Hôm nay con mới biết, hóa ra con là thiên tài nấu nướng đó ba mẹ à!”
“Con kể cho bố mẹ nghe nhé, con chỉ mới học nấu khoảng hai tiếng thế mà đã nhanh chóng học được cách nấu sườn xào chua ngọt rồi… Con quyết định sau này, mỗi ngày con đều sẽ học nấu một món ăn, sẽ học nấu những món mà bố mẹ thích ăn nhất. Bố mẹ, hai người nhất định phải phù hộ cho anh mau sớm tỉnh lại…”
Những lời nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên theo gió thổi vào tai Đàm Mục, con ngươi đen nhanh của anh ta nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đâu nhìn về phía cô.
Bởi vì ban đêm quả mờ không thấy rõ khuôn mặt của cô gái đang quỳ ngồi trước bia mộ kia, chỉ mơ hồi nhin thấy một cơ thể gầy gò, thể nhưng anh ta có thể cảm thấy trong lời nói nhẹ nhàng của cô đang cổ gắng kim nėn sự đau khổ bà bị thương.
Ánh mắt anh ta nhìn tới phần sườn xào chua ngọt đang ở truớc mặt cô, ngửi thi có vẻ mũi vị cũng không tệ. Anh ta thật sự không ngờ đây do chính tay cô làm. Ban đầu, Mặc Tu Trần kêu anh ta điều tra về cô, cô cũng chỉ là một người phụ nữ nhu mi, được cả gia đình cưng chiều như bảo vật, mười ngôn tay cũng không để chạm vào nước.
Thế nhưng anh ta không thể không thua nhan, cảm giác hiện giờ mà cô mang lại cho anh ta không giống với ban đầu.
Mặc dù tập đoàn Ôn Thị vẫn có thể hoạt động bình thường khi không có sự trợ giúp của Mặc Tu Trần. Thế nhưng nếu Ôn Nhiên là một người không có năng lực thì cũng không thể làm được. Lần trước, Chu Minh Phú đúng sau giật dây để tất cả mọi người xin nghi, cô đã biết mượn tập đoàn MS để uy hiếp Chu Minh Phủ, chỉ với hành động này cũng đã có thể chứng minh cô thật sự vô cùng thông minh.
Xế chiều hôm nay, khi anh ta tham dự buổi họp mà cô tổ chức. Trong buổi họp đó, cô vô chuyên nghiệp, giỏi giang và lanh lẹ, cả cơ thể có toát lên khí chất vừa cao quý sang trọng nhưng cũng trong trẻo mà lạnh lùng…
Thế nhưng, Ôn Nhiên lúc này lại cho anh ta một cảm giác cô kiên cường yếu ớt, cố gắng kim nén đau khổ mà cười thật vui vẻ. Anh ta nhìn cô một lúc lâu, nhíu mày, sau đó dời tầm mắt nhìn về nơi khác.
Ôn Nhiên nói chuyện với bố mẹ minh khoảng muời phút, kể tất cả những chuyện liên quan tới anh, tới cô và cả chuyện công ty cho bố mẹ cô nghe, sau đó nói với bọn họ lần sau cô và anh trai sẽ cùng tới đây thăm bố mẹ.
Lúc đứng dậy, bởi vì cô quỳ nãy giờ nên bây giờ chân cô có hơi tê dại, cả người cô lảo đảo một chút, sau đó vội vảng đưa tay vịn vào bia mộ, bước từ từ ra ngoài. Ảnh mắt Đàm Mục thay đổi một chút, thân thể cao lớn của anh ta đứng yên tại chỗ, cuối cùng cũng không bước tới.
Lúc Ôn Nhiên đến gần anh ta, anh ta nhìn thấy ảnh mất cô có chút ung đỏ, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô lắc đầu, cười gượng một cái: “Không sao cả, để anh đợi lâu như thế, thật sự xin lỗi anh.”
Trên đường trở về, Đàm Mục chăm chú lái xe, cơ thể Ôn Nhiên hơi nghiêng qua một bên, ánh mắt lầng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không biết đang suy nghĩ đến điều gì.
Mãi cho đến khi về tới nhà, cô mới thu lại những tâm tư trong lòng, quay đầu nói với Đàm Mục: “Chuyện tôi xuống bếp học nấu ăn, anh đừng nói với Mặc Tu Trần nhẻ.” Mới vừa rồi lúc ở nghĩa trang yên tĩnh như thể, cô biết rõ chắc chắn rằng
Đàm Mục đã nghe hết những gì cô nói.
Đàm Mục là người thông minh, khi nghe cô nói thế thi nhanh chóng hiểu ý cô. Ngoài miệng anh ta vẫn “Ừ: một tiếng thế nhưng trong lòng cho rằng Ôn Nhiên chắc chắn sẽ không giấu được Mặc Tu Trần.
Cái tên Mặc Tu Trần thận trong như thể, hơn nữa khứu giác lại vô cùng nhay bén. Cô đã ở nhà bếp của Lý Thiển cả một đêm, vừa rồi chỉ mới tới nghĩa trang một chút, chắc chắn trên người cô vẫn còn mùi của thức ăn.
Anh ta thật sự đã đoán đúng.
Ôn Nhiên vừa bước vào nhà, Mặc Tu Trần đã nghe thấy một “mùi vị đặc biệt” trên người cô. Ảnh mắt anh lóe lên một cái, ôn hòa lên tiếng hỏi: “Em đã ăn gi chứ? Có muốn anh bảo vú Trương lâm cho em chút đồ ăn không?”
Ôn Nhiên nhìn anh cười cười, nói rằng mình đã ăn rồi.
“Sao lại gặp Đàm Mục thế?”
Mặc Tu Trần đưa tay chỉ lên lầu, sau đó lúc cả hai cùng lên lầu anh thuận miệng hỏi.
“Gặp ở nhà chị Lý, anh ấy đưa chồng của chị Lý về nhà.”
Ôn Nhiên ngừng lại một lúc, sau đó quay đầu giải thích với Mặc Tu Trần: “Buổi chiều lúc anh gọi điện thoại cho tôi, khi đó tôi vừa cùng chị Lý đi siêu thị ra, vừa khéo gặp Mặc Tử Hiên.”
Cô nhớ lúc Mặc Tử Hiên kêu cô thì điện thoại vẫn chưa ngắt. Thể nhưng hai giây sau khi cô nhìn điện thoại một lần nữa thì thấy cuộc trò chuyện đã kết thuc
Mặc dù giữa cô và Mặc Từ Hiên cũng không có chuyện gì, thể nhưng cô vẫn không muốn để Mặc Tu Trần hiểu lầm, nghĩ tới nghĩ lui cô cảm thấy nói cho anh biết sẽ tốt hơn.
Ånh mất Mặc Tu Trần hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, lúc ấy thật sự nghe thấy âm thanh của Mặc Tử Hiên ở đầu dây bên kia.
Thậm chí, việc Đàm Mục xuất hiện ở nhà chị Lý cũng không phải là tình cờ…
Thấy anh nhìn minh, Ôn Nhiên nghĩ là anh không tin cô vì thế cô mím môi, đang muốn giải thich thì lại thấy Mặc Tu Trần cười một cái, dùng dung nói: “Anh tin giữa em và Mặc Tử Hiên không có chuyện gì, vì thể cho dù có gặp cậu ta thì cũng không cần báo cáo lại với anh.”
Chân mày Ôn Nhiên nhanh chóng giãn ra, âm thanh cũng thoải mái hơn vài phần: “Anh tin tôi là được rồi.”
Nét mặt tươi cười của cô nhanh chóng rơi vào ánh mắt của Mặc Tu Trần, ở nơi nào đó trong đáy lòng anh cũng cảm thấy mềm mại, khỏe miệng cong lên sau đó cũng mở rộng ra.
Tối nay, Ôn Nhiên vẫn ngủ ngon trong vòng tay của Mặc Tu Trần, tư thế giống hệ như tối hôm qua vậy. Lúc mất bắt đầu tim cô cùng đập loạn xạ thế nhưng một lúc sau bắt đầu bình tĩnh lại, vô thức rơi vào một giấc mộng đẹp.
Không chỉ có minh cô có một đêm ngủ ngon mà Mặc Tu Trần ôm cô ngủ cũng có một giấc ngủ ngon mà từ trước tới giờ chưa từng có.
Ngày hôm sau, Ôn Nhiên lại cùng với chị Lý học nấu hai mòn, đều là những món ăn mà Mặc Tu Trần thích, một món là thịt kho tàu, một món nữa là cá trích kho dưa chua.
Cô vốn định trưa thứ bảy sẽ làm cho Mặc Tu Trần ăn, thế nhưng bởi vì trong công ty có chuyện mà anh phải làm thêm giờ, lúc tiễn anh đi làm, Ôn Nhiên đã chủ động hỏi: “Buổi trưa anh có thể về nhà dùng cơm được không?”
Mặc Tu Trần xoay người, ảnh mắt thâm thủy nhìn vào ảnh mắt trong trẻo của cô, suy nghĩ một hồi, ôn hòa lên tiếng: “Anh sẽ cố gắng!”
Ôn Nhiên nấu không nhiều món, cô chỉ nấu ba món mà thôi nhưng tất cả đều là những món mà Mặc Tu Trần thích ăn nhất. Cô nhất quyết tự làm tất cả một mình, vũ Trương muốn phụ giúp cô thế nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Vũ Trương đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, trên mặt hiện lên nụ cười, cảm động nói: “Nếu bà chủ còn, nhìn thấy cậu chủ cưới được một cô vợ hiền lành như thế thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Ôn Nhiên trở cá trong nồi, quay đầu nhìn vú Trương, nhẹ giọng hỏi: “Vú Trương, sao mẹ của Mặc Tu Trần lại chết thể ạ?”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt vủ Trương trở nên kin đảo, sau đó vẻ mặt hiện lên vẻ thương cảm, âm thanh lộ ra chút củng rắn: “Trong nhật tám tuổi của cậu chủ, bà chủ đã nhảy lầu tự từ.”
“Vào ngày sinh nhật của anh ấy sao?”
Ôn Nhiên tỏ ra kinh ngạc, hai mắt trợn to.
Đàm Mục dừng lại cách đỏ mấy bước, quay người đưa lưng về phía cô, nhin xuống dưới.
Ôn Nhiên mở hộp cơm và hộp sườn xào chua ngọt ra, dặt đặt xuống trước phần mộ, cố kim nên cảm xúc đau đớn trong lòng có, nhẹ nhàng lên tiếng: “Bố mẹ, bố mẹ xem con mang gi tới cho bố mẹ này.”
Cô quỳ ngồi xuống trước mộ của bố mẹ mình, vừa khéo nhìn thẳng vào nụ cười hiền hậu của bố mẹ trên bia mộ. Cảm giác này giống như trước đây cả nhà cô thường ngồi tán gẫu với nhau vậy.
“Bố mẹ, đây là sườn xào chua ngọt cho chính tay con làm. Có phải bố mẹ cảm thấy rất bất ngờ không? Trước kia, mẹ vẫn luôn là người nấu ăn trong nhà, thinh thoảng bố và anh sẽ giúp mẹ thế nhưng cho tới bây giờ con vẫn chưa có cơ hội thể hiện tài năng. Hôm nay con mới biết, hóa ra con là thiên tài nấu nướng đó ba mẹ à!”
“Con kể cho bố mẹ nghe nhé, con chỉ mới học nấu khoảng hai tiếng thế mà đã nhanh chóng học được cách nấu sườn xào chua ngọt rồi… Con quyết định sau này, mỗi ngày con đều sẽ học nấu một món ăn, sẽ học nấu những món mà bố mẹ thích ăn nhất. Bố mẹ, hai người nhất định phải phù hộ cho anh mau sớm tỉnh lại…”
Những lời nói nhẹ nhàng của Ôn Nhiên theo gió thổi vào tai Đàm Mục, con ngươi đen nhanh của anh ta nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đâu nhìn về phía cô.
Bởi vì ban đêm quả mờ không thấy rõ khuôn mặt của cô gái đang quỳ ngồi trước bia mộ kia, chỉ mơ hồi nhin thấy một cơ thể gầy gò, thể nhưng anh ta có thể cảm thấy trong lời nói nhẹ nhàng của cô đang cổ gắng kim nėn sự đau khổ bà bị thương.
Ánh mắt anh ta nhìn tới phần sườn xào chua ngọt đang ở truớc mặt cô, ngửi thi có vẻ mũi vị cũng không tệ. Anh ta thật sự không ngờ đây do chính tay cô làm. Ban đầu, Mặc Tu Trần kêu anh ta điều tra về cô, cô cũng chỉ là một người phụ nữ nhu mi, được cả gia đình cưng chiều như bảo vật, mười ngôn tay cũng không để chạm vào nước.
Thế nhưng anh ta không thể không thua nhan, cảm giác hiện giờ mà cô mang lại cho anh ta không giống với ban đầu.
Mặc dù tập đoàn Ôn Thị vẫn có thể hoạt động bình thường khi không có sự trợ giúp của Mặc Tu Trần. Thế nhưng nếu Ôn Nhiên là một người không có năng lực thì cũng không thể làm được. Lần trước, Chu Minh Phú đúng sau giật dây để tất cả mọi người xin nghi, cô đã biết mượn tập đoàn MS để uy hiếp Chu Minh Phủ, chỉ với hành động này cũng đã có thể chứng minh cô thật sự vô cùng thông minh.
Xế chiều hôm nay, khi anh ta tham dự buổi họp mà cô tổ chức. Trong buổi họp đó, cô vô chuyên nghiệp, giỏi giang và lanh lẹ, cả cơ thể có toát lên khí chất vừa cao quý sang trọng nhưng cũng trong trẻo mà lạnh lùng…
Thế nhưng, Ôn Nhiên lúc này lại cho anh ta một cảm giác cô kiên cường yếu ớt, cố gắng kim nén đau khổ mà cười thật vui vẻ. Anh ta nhìn cô một lúc lâu, nhíu mày, sau đó dời tầm mắt nhìn về nơi khác.
Ôn Nhiên nói chuyện với bố mẹ minh khoảng muời phút, kể tất cả những chuyện liên quan tới anh, tới cô và cả chuyện công ty cho bố mẹ cô nghe, sau đó nói với bọn họ lần sau cô và anh trai sẽ cùng tới đây thăm bố mẹ.
Lúc đứng dậy, bởi vì cô quỳ nãy giờ nên bây giờ chân cô có hơi tê dại, cả người cô lảo đảo một chút, sau đó vội vảng đưa tay vịn vào bia mộ, bước từ từ ra ngoài. Ảnh mắt Đàm Mục thay đổi một chút, thân thể cao lớn của anh ta đứng yên tại chỗ, cuối cùng cũng không bước tới.
Lúc Ôn Nhiên đến gần anh ta, anh ta nhìn thấy ảnh mất cô có chút ung đỏ, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô lắc đầu, cười gượng một cái: “Không sao cả, để anh đợi lâu như thế, thật sự xin lỗi anh.”
Trên đường trở về, Đàm Mục chăm chú lái xe, cơ thể Ôn Nhiên hơi nghiêng qua một bên, ánh mắt lầng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không biết đang suy nghĩ đến điều gì.
Mãi cho đến khi về tới nhà, cô mới thu lại những tâm tư trong lòng, quay đầu nói với Đàm Mục: “Chuyện tôi xuống bếp học nấu ăn, anh đừng nói với Mặc Tu Trần nhẻ.” Mới vừa rồi lúc ở nghĩa trang yên tĩnh như thể, cô biết rõ chắc chắn rằng
Đàm Mục đã nghe hết những gì cô nói.
Đàm Mục là người thông minh, khi nghe cô nói thế thi nhanh chóng hiểu ý cô. Ngoài miệng anh ta vẫn “Ừ: một tiếng thế nhưng trong lòng cho rằng Ôn Nhiên chắc chắn sẽ không giấu được Mặc Tu Trần.
Cái tên Mặc Tu Trần thận trong như thể, hơn nữa khứu giác lại vô cùng nhay bén. Cô đã ở nhà bếp của Lý Thiển cả một đêm, vừa rồi chỉ mới tới nghĩa trang một chút, chắc chắn trên người cô vẫn còn mùi của thức ăn.
Anh ta thật sự đã đoán đúng.
Ôn Nhiên vừa bước vào nhà, Mặc Tu Trần đã nghe thấy một “mùi vị đặc biệt” trên người cô. Ảnh mắt anh lóe lên một cái, ôn hòa lên tiếng hỏi: “Em đã ăn gi chứ? Có muốn anh bảo vú Trương lâm cho em chút đồ ăn không?”
Ôn Nhiên nhìn anh cười cười, nói rằng mình đã ăn rồi.
“Sao lại gặp Đàm Mục thế?”
Mặc Tu Trần đưa tay chỉ lên lầu, sau đó lúc cả hai cùng lên lầu anh thuận miệng hỏi.
“Gặp ở nhà chị Lý, anh ấy đưa chồng của chị Lý về nhà.”
Ôn Nhiên ngừng lại một lúc, sau đó quay đầu giải thích với Mặc Tu Trần: “Buổi chiều lúc anh gọi điện thoại cho tôi, khi đó tôi vừa cùng chị Lý đi siêu thị ra, vừa khéo gặp Mặc Tử Hiên.”
Cô nhớ lúc Mặc Tử Hiên kêu cô thì điện thoại vẫn chưa ngắt. Thể nhưng hai giây sau khi cô nhìn điện thoại một lần nữa thì thấy cuộc trò chuyện đã kết thuc
Mặc dù giữa cô và Mặc Từ Hiên cũng không có chuyện gì, thể nhưng cô vẫn không muốn để Mặc Tu Trần hiểu lầm, nghĩ tới nghĩ lui cô cảm thấy nói cho anh biết sẽ tốt hơn.
Ånh mất Mặc Tu Trần hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, lúc ấy thật sự nghe thấy âm thanh của Mặc Tử Hiên ở đầu dây bên kia.
Thậm chí, việc Đàm Mục xuất hiện ở nhà chị Lý cũng không phải là tình cờ…
Thấy anh nhìn minh, Ôn Nhiên nghĩ là anh không tin cô vì thế cô mím môi, đang muốn giải thich thì lại thấy Mặc Tu Trần cười một cái, dùng dung nói: “Anh tin giữa em và Mặc Tử Hiên không có chuyện gì, vì thể cho dù có gặp cậu ta thì cũng không cần báo cáo lại với anh.”
Chân mày Ôn Nhiên nhanh chóng giãn ra, âm thanh cũng thoải mái hơn vài phần: “Anh tin tôi là được rồi.”
Nét mặt tươi cười của cô nhanh chóng rơi vào ánh mắt của Mặc Tu Trần, ở nơi nào đó trong đáy lòng anh cũng cảm thấy mềm mại, khỏe miệng cong lên sau đó cũng mở rộng ra.
Tối nay, Ôn Nhiên vẫn ngủ ngon trong vòng tay của Mặc Tu Trần, tư thế giống hệ như tối hôm qua vậy. Lúc mất bắt đầu tim cô cùng đập loạn xạ thế nhưng một lúc sau bắt đầu bình tĩnh lại, vô thức rơi vào một giấc mộng đẹp.
Không chỉ có minh cô có một đêm ngủ ngon mà Mặc Tu Trần ôm cô ngủ cũng có một giấc ngủ ngon mà từ trước tới giờ chưa từng có.
Ngày hôm sau, Ôn Nhiên lại cùng với chị Lý học nấu hai mòn, đều là những món ăn mà Mặc Tu Trần thích, một món là thịt kho tàu, một món nữa là cá trích kho dưa chua.
Cô vốn định trưa thứ bảy sẽ làm cho Mặc Tu Trần ăn, thế nhưng bởi vì trong công ty có chuyện mà anh phải làm thêm giờ, lúc tiễn anh đi làm, Ôn Nhiên đã chủ động hỏi: “Buổi trưa anh có thể về nhà dùng cơm được không?”
Mặc Tu Trần xoay người, ảnh mắt thâm thủy nhìn vào ảnh mắt trong trẻo của cô, suy nghĩ một hồi, ôn hòa lên tiếng: “Anh sẽ cố gắng!”
Ôn Nhiên nấu không nhiều món, cô chỉ nấu ba món mà thôi nhưng tất cả đều là những món mà Mặc Tu Trần thích ăn nhất. Cô nhất quyết tự làm tất cả một mình, vũ Trương muốn phụ giúp cô thế nhưng đều bị cô uyển chuyển từ chối.
Vũ Trương đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, trên mặt hiện lên nụ cười, cảm động nói: “Nếu bà chủ còn, nhìn thấy cậu chủ cưới được một cô vợ hiền lành như thế thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Ôn Nhiên trở cá trong nồi, quay đầu nhìn vú Trương, nhẹ giọng hỏi: “Vú Trương, sao mẹ của Mặc Tu Trần lại chết thể ạ?”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt vủ Trương trở nên kin đảo, sau đó vẻ mặt hiện lên vẻ thương cảm, âm thanh lộ ra chút củng rắn: “Trong nhật tám tuổi của cậu chủ, bà chủ đã nhảy lầu tự từ.”
“Vào ngày sinh nhật của anh ấy sao?”
Ôn Nhiên tỏ ra kinh ngạc, hai mắt trợn to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.