Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Chương 239: Uống say sẽ nói thật
skyhero
13/05/2021
Lúc Mặc Tu Trần trở lại công ty, cả ngày hôm nay Trình Giai không tìm anh.
Anh cũng không quan tâm, buổi trưa anh đi ăn với Ôn Nhiên, buổi tối anh đi xã giao với quan chức chính phủ. Anh phê duyệt cho Đàm Mục nghỉ phép, tình cò’ gặp được Lạc Hạo Phong đang chơi ở câu lạc bộ, lôi kéo anh ấy đến bữa tiệc.
Đêm đó, Lạc Hạo Phong uống rất nhiều rượu, tuy không say đến mức bắt tỉnh nhân sự, nhưng cũng say đến bảy tám phần.
Mặc Tu Trần để Tiểu Lưu đưa Lạc Hạo Phong về nhà trước, sau đó bọn họ mới về nhà.
Trong xe thương vụ, Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, anh làm như vô tình hỏi: “Hạo Phong, bốn giờ chiều hôm qua cậu đã ở đâu?”
Bên cạnh anh, thân hình cao lớn của Lạc Hạo Phong nghiêng ngả, khó chịu nhắm mắt lại, đôi tay to khỏe khớp xương rõ ràng chống đỡ cái đầu nặng trĩu, nghe thấy lời Mặc Tu Trần nói anh ấy cau mày, say khướt nói: “Chiều hôm qua, tôi rủ bạn đi cưỡi ngựa, lúc hơn bốn giờ, có lẽ vẫn đang ở trường đua ngựa.”
Mặc Tu Trần híp mắt: “Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không biết?”
“Tôi biết!”
Lạc Hạo Phong say rượu đặc biệt thành thật, không giống như bình thường, lúc anh ấy nói dối, ngay cả anh cũng không biết là thật hay giả.
“Biết, vậy tại sao cậu không nghe máy?”
Khóe miệng Mặc Tu Trần gợi lên ý vị không rõ, ở hàng ghế trước, khóe miệng Tiểu Lưu giật giật, từ kính chiếu hậu nhìn Lạc Hạo Phong đang say rượu ở ghế sau, trong lòng nói: Cậu Lạc, anh tự cầu nhiều phúc cứu lấy mình đi!
“Tôi không muốn nghe.”
Lạc Hạo Phong nhếch miệng cười, nụ cười của anh ấy ít mê hoặc hơn bình thường ba phần, nhiều hơn một phần đắc ý, giống như tra được một đứa trẻ ăn kẹo vậy.
Chiều hôm qua, lúc Mặc Tu Thầm gọi cho anh ấy, anh ấy đang bắt nạt Bạch Tiểu Tiểu ở trường đua ngựa, vốn đã anh ấy đang cưỡi ngựa với một vài người anh em, không ngờ tới lại đụng phải Bạch Tiểu Tiểu đến gặp khách hàng ở trường đua cuối
Mấy ngày trước anh ấy bị con nhóc xảo quyệt Bạch Tiểu Tiểu trêu chọc, mấy ngày nay anh ấy đến Bạch thị hai lần, cô ấy đều tránh không gặp, khó khăn lắm anh ấy mới gặp được cô ấy, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng buông tha cô ấy.
Anh ấy bắt ép Bạch Tiểu Tiểu phải đua ngựa với mình. Từ nhỏ, Lạc Hạo Phong đã tự coi mình là người cưỡi ngựa giỏi nhất, vì vậy anh ấy tự tin đánh cược với Bạch Tiểu Tiểu, nếu anh ấy thắng được cô ấy thì sau này mỗi khi anh ấy đến cưỡi ngựa cố ấy phải đến cưỡi cùng mình.
Lạc Hạo Phong cười một lúc, lại mím mối, nhíu mày thật chặt, tẩm bẩm: "Com nhóc Bạch Tiểu Tiểu đáng chết kia, tôi thực sự đã xem thường cô ấy. Không ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của cô ấy lại tốt như vậy!”
"Cậu đi cưỡi ngựa với Bạch Tiểu Tiểu?”
Đáy mắt của Mặc Tu Trầm xẹt qua một tia ngạc nhiên, nghe giọng điệu của anh ấy, có vẻ như anh ấy không ăn đời được Bạch Tiểu Tiểu
| "Đúng vậy, vốn đã tối muốn dạy dỗ cô ấy, nào biết con nhóc chết tiệt đó không chỉ có kỹ năng cưỡi ngựa tốt, mà còn chơi xấu tối, đại tội thua ngược trong tay cô ấy.”
Nói đến đây, Lạc Hạo Phong căm hận nghiền răng.
Món nợ này, anh ấy nhất định sẽ trả lại Bạch Tiểu Tiểu.
Đột nhiên Mặc Tu Trần bật cười, vẻ mặt vui vẻ nói: “Được lắm, Hạo Phong, tôi gọi cho cậu cậu không nghe, thì ra là cậu đang tán gái.”
“Ai tán gái hả, cho không tôi cũng không thèm.”
Lạc Hạo Phong cong miệng, hai mắt híp lại, hoàn toàn không tỉnh táo.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời này của cậu, nếu ngày nào đó cậu muốn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ nói với Bạch Tiểu Tiểu. Cũng không uỗng công hôm qua cậu mải tán gái, tôi gọi điện cho cậu mà cậu không nghe.”
“Tại sao tôi phải nghe điện thoại của cậu, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu nhiều ngày như thế, khó khăn lắm mới được nghỉ, cậu gọi tới chẳng có chuyện hay ho gì, nếu tôi nghe máy, người tối: ï qua tăng ca không phải Đàm Mục mà chắc chắn sẽ là tôi.”
Khóe miệng Tiểu Lưu giật giật, cậu ta không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn lên nóc xe.
Lạc Hạo Phong quá ngây thơ, không đúng, là cậu chủ lớn nhà bọn họ xấu xa.
Đêm nay đâu phải trùng hợp như thế đâu, rõ ràng là nắm rõ tung tích của Lạc Hạo Phong ở trong lòng bàn tay, chọn địa điểm ở đó là cố tình, một vị quan chức chính phủ ở đó là một người lớn mà Lạc Hạo Phong kính trọng, anh ấy muốn chạy cũng không chạy nỗi.
“Hạo Phong, cậu biết trốn được mùng một không trốn được mười lăm, đợi mai cậu tỉnh rượu, chúng ta sẽ tính số lại khoản này.”
Mặc Tu Trần nói xong, anh rút tay ở trong túi ra, lắc lư lòng bàn tay trước mặt Lạc Hạo Phong, Lạc Hạo Phong không nhìn thấy đó là gì, nhưng Tiểu Lưu đang lái xe ở phía trước đã nhận ra, mắt của cậu ta lập tức mở to.
“Tiểu Lưu, tôi mua bút ghi âm này cho cậu. Cầm lấy đi, đợi Hạo Phong tỉnh rượu, cậu để cho cậu ấy nghe. Đúng rồi, đêm nay cậu không cần đưa cậu ta trở về nữa. Quay xe, chúng ta về nhà.”
Tiểu Lưu cầm lấy cây bút ghi âm mà Mặc Tu Trần đưa cho, nghỉ ngờ hỏi: “Cậu chủ lớn, vậy đêm nay cậu Lạc sẽ ngủ ở đâu?”
“Để cậu ấy ngủ ở phòng khách, cho tỉnh rượu!”
Mặc Tu Trần không nhanh không chậm phun ra một câu, hỏi được đáp án mà mình muốn hỏi, anh không nói chuyện với Lạc Hạo Phong nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
xw* Lạc Hạo Phong bị đánh thức bởi tiếng dọn dẹp của thím Trương.
Anh mở mắt ra, thoáng chốc đã lọt vào tầm mắt, anh còn chưa tỉnh hẳn, anh chỉ lật người theo thói quen, giây tiếp theo, cơ thể anh ấy rơi từ trên sô pha xuống…
“Ai uil”
Lạc Hạo Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, may mà bàn trà cách xa sô pha, nếu không anh bị ngã như thế, nhất định anh ấy sẽ thân mật hôn vào chân bàn trà.
“Cậu Lạc, sao cậu lại té ngã, thế nào rồi, không đau chứ?”
Cách đó không xa, thím Trương liền ném dụng cụ trong tay chạy tới, Lạc Hạo Phong nhắm mắt lại mở ra, thấy rõ người trước mặt chính là thím Trương, anh lại khó chịu cau mày, mở miệng, giọng nói của anh có chút khàn: “Thím Trương, sao tôi lại ở đây?”
Chết tiệt, tại sao anh lại ở trong phòng khách nhà của Mặc Tu Trần.
Ban nãy vừa mở mắt ra, anh chỉ cảm thấy đầu đau nhức, trong chốc lát không biết mình đang ở đâu.
Thím Trương vươn tay đỡ anh lên khỏi thảm, cười tửm tỉm nói: “Tối qua cậu say rượu, cậu chủ nhà chúng tôi cùng Tiểu Lưu đưa cậu về đây, để cậu nghỉ ngơi tạm trong phòng khách này.
Tưởng nửa đêm cậu tỉnh rượu sẽ tự tìm phòng dành cho khách, nào ngờ cậu lại ngủ một mạch đến khi trời sáng.”
Lạc Hạo Phong nghe xong, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Mặc Tu Trần vô tình vô nghĩa kia, vậy mà để mình ngủ trong phòng khách cả một đêm, còn là một ngày lạnh như vậy, anh nhìn cái chăn bông bị đá dưới chân, cái chăn không hề dày chút nào?
“Mặc Tu Trần thật quá đáng!”
Anh xoa khuỷu tay vừa bị ngã đau, không hài lòng than thở.
Thím Trương nhìn anh, muốn cười nhưng lại không dám cười: “Không trách được cậu chủ lớn, lúc trước các cậu say rượu đều thích ngủ trên sô pha. Tối qua, lúc cậu chủ lớn và Tiểu Lưu muốn đưa cậu lên phòng khách trên lầu, tôi thấy cậu lưu luyến không muốn đi, cho rằng cậu thích ngủ trên sô pha, nên bọn họ để cậu ở lại chỗ này.”
Như sợ anh không tin, thím Trương dừng lại, rồi lại nói thêm: “Cậu chủ lớn cũng lấy chăn từ trên lầu xuống cho cậu, sợ cậu lạnh cóng, tôi đã nấu canh giải rượu cho cậu rồi, bây giờ cậu NI: D0 0 0 IVE ⁄ THƯA A HN muôn uông một bát không, uông xong sẽ không đau đầu nữa.
Nói đến đau đầu, Lạc Hạo Phong lại giơ tay ấn trán, nhìn về phía lầu hai, đứng dậy nói: “Cảm ơn thím Trương, bây giờ tôi ` không cần uống canh giải rượu, tôi lên lầu tìm Tu Trần trước!”
Anh cũng không quan tâm, buổi trưa anh đi ăn với Ôn Nhiên, buổi tối anh đi xã giao với quan chức chính phủ. Anh phê duyệt cho Đàm Mục nghỉ phép, tình cò’ gặp được Lạc Hạo Phong đang chơi ở câu lạc bộ, lôi kéo anh ấy đến bữa tiệc.
Đêm đó, Lạc Hạo Phong uống rất nhiều rượu, tuy không say đến mức bắt tỉnh nhân sự, nhưng cũng say đến bảy tám phần.
Mặc Tu Trần để Tiểu Lưu đưa Lạc Hạo Phong về nhà trước, sau đó bọn họ mới về nhà.
Trong xe thương vụ, Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, anh làm như vô tình hỏi: “Hạo Phong, bốn giờ chiều hôm qua cậu đã ở đâu?”
Bên cạnh anh, thân hình cao lớn của Lạc Hạo Phong nghiêng ngả, khó chịu nhắm mắt lại, đôi tay to khỏe khớp xương rõ ràng chống đỡ cái đầu nặng trĩu, nghe thấy lời Mặc Tu Trần nói anh ấy cau mày, say khướt nói: “Chiều hôm qua, tôi rủ bạn đi cưỡi ngựa, lúc hơn bốn giờ, có lẽ vẫn đang ở trường đua ngựa.”
Mặc Tu Trần híp mắt: “Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không biết?”
“Tôi biết!”
Lạc Hạo Phong say rượu đặc biệt thành thật, không giống như bình thường, lúc anh ấy nói dối, ngay cả anh cũng không biết là thật hay giả.
“Biết, vậy tại sao cậu không nghe máy?”
Khóe miệng Mặc Tu Trần gợi lên ý vị không rõ, ở hàng ghế trước, khóe miệng Tiểu Lưu giật giật, từ kính chiếu hậu nhìn Lạc Hạo Phong đang say rượu ở ghế sau, trong lòng nói: Cậu Lạc, anh tự cầu nhiều phúc cứu lấy mình đi!
“Tôi không muốn nghe.”
Lạc Hạo Phong nhếch miệng cười, nụ cười của anh ấy ít mê hoặc hơn bình thường ba phần, nhiều hơn một phần đắc ý, giống như tra được một đứa trẻ ăn kẹo vậy.
Chiều hôm qua, lúc Mặc Tu Thầm gọi cho anh ấy, anh ấy đang bắt nạt Bạch Tiểu Tiểu ở trường đua ngựa, vốn đã anh ấy đang cưỡi ngựa với một vài người anh em, không ngờ tới lại đụng phải Bạch Tiểu Tiểu đến gặp khách hàng ở trường đua cuối
Mấy ngày trước anh ấy bị con nhóc xảo quyệt Bạch Tiểu Tiểu trêu chọc, mấy ngày nay anh ấy đến Bạch thị hai lần, cô ấy đều tránh không gặp, khó khăn lắm anh ấy mới gặp được cô ấy, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng buông tha cô ấy.
Anh ấy bắt ép Bạch Tiểu Tiểu phải đua ngựa với mình. Từ nhỏ, Lạc Hạo Phong đã tự coi mình là người cưỡi ngựa giỏi nhất, vì vậy anh ấy tự tin đánh cược với Bạch Tiểu Tiểu, nếu anh ấy thắng được cô ấy thì sau này mỗi khi anh ấy đến cưỡi ngựa cố ấy phải đến cưỡi cùng mình.
Lạc Hạo Phong cười một lúc, lại mím mối, nhíu mày thật chặt, tẩm bẩm: "Com nhóc Bạch Tiểu Tiểu đáng chết kia, tôi thực sự đã xem thường cô ấy. Không ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của cô ấy lại tốt như vậy!”
"Cậu đi cưỡi ngựa với Bạch Tiểu Tiểu?”
Đáy mắt của Mặc Tu Trầm xẹt qua một tia ngạc nhiên, nghe giọng điệu của anh ấy, có vẻ như anh ấy không ăn đời được Bạch Tiểu Tiểu
| "Đúng vậy, vốn đã tối muốn dạy dỗ cô ấy, nào biết con nhóc chết tiệt đó không chỉ có kỹ năng cưỡi ngựa tốt, mà còn chơi xấu tối, đại tội thua ngược trong tay cô ấy.”
Nói đến đây, Lạc Hạo Phong căm hận nghiền răng.
Món nợ này, anh ấy nhất định sẽ trả lại Bạch Tiểu Tiểu.
Đột nhiên Mặc Tu Trần bật cười, vẻ mặt vui vẻ nói: “Được lắm, Hạo Phong, tôi gọi cho cậu cậu không nghe, thì ra là cậu đang tán gái.”
“Ai tán gái hả, cho không tôi cũng không thèm.”
Lạc Hạo Phong cong miệng, hai mắt híp lại, hoàn toàn không tỉnh táo.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời này của cậu, nếu ngày nào đó cậu muốn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ nói với Bạch Tiểu Tiểu. Cũng không uỗng công hôm qua cậu mải tán gái, tôi gọi điện cho cậu mà cậu không nghe.”
“Tại sao tôi phải nghe điện thoại của cậu, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu nhiều ngày như thế, khó khăn lắm mới được nghỉ, cậu gọi tới chẳng có chuyện hay ho gì, nếu tôi nghe máy, người tối: ï qua tăng ca không phải Đàm Mục mà chắc chắn sẽ là tôi.”
Khóe miệng Tiểu Lưu giật giật, cậu ta không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn lên nóc xe.
Lạc Hạo Phong quá ngây thơ, không đúng, là cậu chủ lớn nhà bọn họ xấu xa.
Đêm nay đâu phải trùng hợp như thế đâu, rõ ràng là nắm rõ tung tích của Lạc Hạo Phong ở trong lòng bàn tay, chọn địa điểm ở đó là cố tình, một vị quan chức chính phủ ở đó là một người lớn mà Lạc Hạo Phong kính trọng, anh ấy muốn chạy cũng không chạy nỗi.
“Hạo Phong, cậu biết trốn được mùng một không trốn được mười lăm, đợi mai cậu tỉnh rượu, chúng ta sẽ tính số lại khoản này.”
Mặc Tu Trần nói xong, anh rút tay ở trong túi ra, lắc lư lòng bàn tay trước mặt Lạc Hạo Phong, Lạc Hạo Phong không nhìn thấy đó là gì, nhưng Tiểu Lưu đang lái xe ở phía trước đã nhận ra, mắt của cậu ta lập tức mở to.
“Tiểu Lưu, tôi mua bút ghi âm này cho cậu. Cầm lấy đi, đợi Hạo Phong tỉnh rượu, cậu để cho cậu ấy nghe. Đúng rồi, đêm nay cậu không cần đưa cậu ta trở về nữa. Quay xe, chúng ta về nhà.”
Tiểu Lưu cầm lấy cây bút ghi âm mà Mặc Tu Trần đưa cho, nghỉ ngờ hỏi: “Cậu chủ lớn, vậy đêm nay cậu Lạc sẽ ngủ ở đâu?”
“Để cậu ấy ngủ ở phòng khách, cho tỉnh rượu!”
Mặc Tu Trần không nhanh không chậm phun ra một câu, hỏi được đáp án mà mình muốn hỏi, anh không nói chuyện với Lạc Hạo Phong nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
xw* Lạc Hạo Phong bị đánh thức bởi tiếng dọn dẹp của thím Trương.
Anh mở mắt ra, thoáng chốc đã lọt vào tầm mắt, anh còn chưa tỉnh hẳn, anh chỉ lật người theo thói quen, giây tiếp theo, cơ thể anh ấy rơi từ trên sô pha xuống…
“Ai uil”
Lạc Hạo Phong kêu lên một tiếng thảm thiết, may mà bàn trà cách xa sô pha, nếu không anh bị ngã như thế, nhất định anh ấy sẽ thân mật hôn vào chân bàn trà.
“Cậu Lạc, sao cậu lại té ngã, thế nào rồi, không đau chứ?”
Cách đó không xa, thím Trương liền ném dụng cụ trong tay chạy tới, Lạc Hạo Phong nhắm mắt lại mở ra, thấy rõ người trước mặt chính là thím Trương, anh lại khó chịu cau mày, mở miệng, giọng nói của anh có chút khàn: “Thím Trương, sao tôi lại ở đây?”
Chết tiệt, tại sao anh lại ở trong phòng khách nhà của Mặc Tu Trần.
Ban nãy vừa mở mắt ra, anh chỉ cảm thấy đầu đau nhức, trong chốc lát không biết mình đang ở đâu.
Thím Trương vươn tay đỡ anh lên khỏi thảm, cười tửm tỉm nói: “Tối qua cậu say rượu, cậu chủ nhà chúng tôi cùng Tiểu Lưu đưa cậu về đây, để cậu nghỉ ngơi tạm trong phòng khách này.
Tưởng nửa đêm cậu tỉnh rượu sẽ tự tìm phòng dành cho khách, nào ngờ cậu lại ngủ một mạch đến khi trời sáng.”
Lạc Hạo Phong nghe xong, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Mặc Tu Trần vô tình vô nghĩa kia, vậy mà để mình ngủ trong phòng khách cả một đêm, còn là một ngày lạnh như vậy, anh nhìn cái chăn bông bị đá dưới chân, cái chăn không hề dày chút nào?
“Mặc Tu Trần thật quá đáng!”
Anh xoa khuỷu tay vừa bị ngã đau, không hài lòng than thở.
Thím Trương nhìn anh, muốn cười nhưng lại không dám cười: “Không trách được cậu chủ lớn, lúc trước các cậu say rượu đều thích ngủ trên sô pha. Tối qua, lúc cậu chủ lớn và Tiểu Lưu muốn đưa cậu lên phòng khách trên lầu, tôi thấy cậu lưu luyến không muốn đi, cho rằng cậu thích ngủ trên sô pha, nên bọn họ để cậu ở lại chỗ này.”
Như sợ anh không tin, thím Trương dừng lại, rồi lại nói thêm: “Cậu chủ lớn cũng lấy chăn từ trên lầu xuống cho cậu, sợ cậu lạnh cóng, tôi đã nấu canh giải rượu cho cậu rồi, bây giờ cậu NI: D0 0 0 IVE ⁄ THƯA A HN muôn uông một bát không, uông xong sẽ không đau đầu nữa.
Nói đến đau đầu, Lạc Hạo Phong lại giơ tay ấn trán, nhìn về phía lầu hai, đứng dậy nói: “Cảm ơn thím Trương, bây giờ tôi ` không cần uống canh giải rượu, tôi lên lầu tìm Tu Trần trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.