Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 163: Chuyện tốt bị bắt gặp
Nhất Tiếu Khuynh Thần
07/01/2019
"A ~~~" Trì Tảo Tảo khó chịu ngâm một tiếng, hai tay như thân rắn, chủ động quấn lấy cổ anh, làm hai người càng hôn sâu thêm.
Không ai nhìn thấy, khóe mắt Diệp Khuyết, lộ ra một tia ý cười sung sướng.
Ôm cô bé trước người, hôn đến càng hăng say.
Đột nhiên, lại vào lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng dì Vân thốt lên kinh ngạc: “Má ơi ~~~ đây là..."
Nghe tiếng, Diệp Khuyết lập tức thả Trì Tảo Tảo ra, xoay người, như người khác nhìn thấy anh vậy.
Trì Tảo Tảo không cảm giác được cái gì, cười cười với dì Vân, chào hỏi cô: “A! Dì Vân, dì đang quét tước vệ sinh à!"
Dì Vân không nhịn được cười cười, vừa cười vừa rời khỏi.
Trì Tảo Tảo buồn bực, kéo Diệp Khuyết nói: "Đều già rồi, lẽ nào dì ấy chưa từng thấy người khác hôn nhau sao? Nhìn thấy em và anh hôn nhau, dì ấy cười như đóa hoa vậy."
Diệp Khuyết: “..."
Trì Tảo Tảo phát hiện, sắc mặt người đàn ông, hình như... Có chút ửng đỏ nha!
Cô hiếu kỳ, đưa tay đi vỗ mặt anh: “Má ơi, ông xã à, không phải là anh thẹn thùng đó chứ?"
Diệp Khuyết bỗng nhiên cúi mặt, lướt qua cô bỏ đi.
Trì Tảo Tảo hùng hục đi theo phía sau anh, không chịu tha: “Anh cũng biết ngại à? Hay là sợ dì Vân nói, chúa ơi, Đại thiếu gia cứng nhắc của nhà chúng ta, rốt cục cũng hẹn hò, rốt cuộc cũng biết ăn người vợ nhỏ của mình thế nào, không dễ dàng, tiểu thư Tảo Tảo thật sự không dễ dàng mà."
Phút chốc, người đàn ông dừng bước, xoay người.
Trì Tảo Tảo cũng dừng lại, làm mặt quỷ cho anh xem: “Lẽ nào em nói sai?"
Diệp Khuyết xụ mặt, giọng điệu lạnh lẽo: “Nói thêm một chữ nữa, cẩn thận anh dán miệng em, nhanh chóng trở về phòng thu dọn đồ đạc, ngày mai đến trường học."
"..." Trì Tảo Tảo nhất thời liền im lặng.
Được rồi!
Trừng mắt với anh, sau đó ủ rũ cúi đầu, xoay người trở về phòng.
Cô rời đi, lúc này sắc mặt của anh mới tốt hơn một chút, nhớ lại vừa nãy không kìm lòng được, Diệp Khuyết cảm thấy, anh sắp điên rồi.
Xuống lầu gặp phải dì Vân, người bảo mẫu già không đứng đắn kia, còn ở một bên tiếp tục cười trộm.
Diệp Khuyết hiển nhiên không thích, lên tiếng nói: "Dì Vân, dì chê công việc của dì quá nhàn sao?"
Dám đi nhìn lén anh hôn con bé, người làm trong nhà, thực sự là càng ngày càng làm càn.
Dì Vân nhanh chóng dừng tay: “Không có không có, thiếu gia, đã làm xong cơm tối, ngài gọi điện thoại, bảo ông chủ bà chủ về dùng cơm đi!"
Dứt tiếng, sau đó nhanh chóng biến mất.
Lúc này Diệp Khuyết mới tha cho dì ấy.
...
Ngày hôm sau, Trì Tảo Tảo về trường học.
Gần một tháng, Trì Tảo Tảo mới trở về, mới vừa đến ký túc xá, ba chị em khác liền nhào tới, ôm cô vừa hôn vừa khóc.
À không, là hai người ôm lấy cô hôn, còn bạn học gọi là Chung Tình kia, giống như rất thích làm một thiếu nữ xinh đẹp yên tĩnh, vì vậy, cô ấy không có nhào tới.
Trì Tảo Tảo không dễ dàng mới đẩy được hai bạn cùng phòng bên cạnh ra, sau đó ngồi một bên thở dốc.
"Các cậu làm gì vậy, mình là thích đàn ông, không có hứng thú với phụ nữ."
Mộ Hương Ninh và Ôn Nghi liếc cô một cái: “Thích cậu mới hôn cậu, nếu như đổi lại người khác, mình hận không thể tát cô ta mấy bạt tai."
Nói đến tát bạt tai, Mộ Hương Ninh lại nhào tới kéo Trì Tảo Tảo nói: "Đúng rồi Tảo Tảo, cậu biết An Nhã của khoa chúng ta không? Chính là con gái hiệu trưởng."
An Nhã?
Trì Tảo Tảo làm sao có thể không biết, hoa khôi của khoa bọn họ, lúc cắm trại, còn gọi mấy bạn học nữ vây quanh cô, cho cô một trận.
Cô gật đầu, nhìn Mộ Đồng Hài.
Mộ Đồng Hài rất kích động nói: "Trước đó cậu bỏ qua không tới, cậu cũng không biết, cô ta bị người hủy dung, hơn nữa, còn bị đuổi học, nghe nói, cô ta chọc tới nhân vật lớn không nên dây vào."
"..." Má ơi, thảm như vậy à!
Đến cùng là ai thay cô trút cơn giận này?
Không ai nhìn thấy, khóe mắt Diệp Khuyết, lộ ra một tia ý cười sung sướng.
Ôm cô bé trước người, hôn đến càng hăng say.
Đột nhiên, lại vào lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng dì Vân thốt lên kinh ngạc: “Má ơi ~~~ đây là..."
Nghe tiếng, Diệp Khuyết lập tức thả Trì Tảo Tảo ra, xoay người, như người khác nhìn thấy anh vậy.
Trì Tảo Tảo không cảm giác được cái gì, cười cười với dì Vân, chào hỏi cô: “A! Dì Vân, dì đang quét tước vệ sinh à!"
Dì Vân không nhịn được cười cười, vừa cười vừa rời khỏi.
Trì Tảo Tảo buồn bực, kéo Diệp Khuyết nói: "Đều già rồi, lẽ nào dì ấy chưa từng thấy người khác hôn nhau sao? Nhìn thấy em và anh hôn nhau, dì ấy cười như đóa hoa vậy."
Diệp Khuyết: “..."
Trì Tảo Tảo phát hiện, sắc mặt người đàn ông, hình như... Có chút ửng đỏ nha!
Cô hiếu kỳ, đưa tay đi vỗ mặt anh: “Má ơi, ông xã à, không phải là anh thẹn thùng đó chứ?"
Diệp Khuyết bỗng nhiên cúi mặt, lướt qua cô bỏ đi.
Trì Tảo Tảo hùng hục đi theo phía sau anh, không chịu tha: “Anh cũng biết ngại à? Hay là sợ dì Vân nói, chúa ơi, Đại thiếu gia cứng nhắc của nhà chúng ta, rốt cục cũng hẹn hò, rốt cuộc cũng biết ăn người vợ nhỏ của mình thế nào, không dễ dàng, tiểu thư Tảo Tảo thật sự không dễ dàng mà."
Phút chốc, người đàn ông dừng bước, xoay người.
Trì Tảo Tảo cũng dừng lại, làm mặt quỷ cho anh xem: “Lẽ nào em nói sai?"
Diệp Khuyết xụ mặt, giọng điệu lạnh lẽo: “Nói thêm một chữ nữa, cẩn thận anh dán miệng em, nhanh chóng trở về phòng thu dọn đồ đạc, ngày mai đến trường học."
"..." Trì Tảo Tảo nhất thời liền im lặng.
Được rồi!
Trừng mắt với anh, sau đó ủ rũ cúi đầu, xoay người trở về phòng.
Cô rời đi, lúc này sắc mặt của anh mới tốt hơn một chút, nhớ lại vừa nãy không kìm lòng được, Diệp Khuyết cảm thấy, anh sắp điên rồi.
Xuống lầu gặp phải dì Vân, người bảo mẫu già không đứng đắn kia, còn ở một bên tiếp tục cười trộm.
Diệp Khuyết hiển nhiên không thích, lên tiếng nói: "Dì Vân, dì chê công việc của dì quá nhàn sao?"
Dám đi nhìn lén anh hôn con bé, người làm trong nhà, thực sự là càng ngày càng làm càn.
Dì Vân nhanh chóng dừng tay: “Không có không có, thiếu gia, đã làm xong cơm tối, ngài gọi điện thoại, bảo ông chủ bà chủ về dùng cơm đi!"
Dứt tiếng, sau đó nhanh chóng biến mất.
Lúc này Diệp Khuyết mới tha cho dì ấy.
...
Ngày hôm sau, Trì Tảo Tảo về trường học.
Gần một tháng, Trì Tảo Tảo mới trở về, mới vừa đến ký túc xá, ba chị em khác liền nhào tới, ôm cô vừa hôn vừa khóc.
À không, là hai người ôm lấy cô hôn, còn bạn học gọi là Chung Tình kia, giống như rất thích làm một thiếu nữ xinh đẹp yên tĩnh, vì vậy, cô ấy không có nhào tới.
Trì Tảo Tảo không dễ dàng mới đẩy được hai bạn cùng phòng bên cạnh ra, sau đó ngồi một bên thở dốc.
"Các cậu làm gì vậy, mình là thích đàn ông, không có hứng thú với phụ nữ."
Mộ Hương Ninh và Ôn Nghi liếc cô một cái: “Thích cậu mới hôn cậu, nếu như đổi lại người khác, mình hận không thể tát cô ta mấy bạt tai."
Nói đến tát bạt tai, Mộ Hương Ninh lại nhào tới kéo Trì Tảo Tảo nói: "Đúng rồi Tảo Tảo, cậu biết An Nhã của khoa chúng ta không? Chính là con gái hiệu trưởng."
An Nhã?
Trì Tảo Tảo làm sao có thể không biết, hoa khôi của khoa bọn họ, lúc cắm trại, còn gọi mấy bạn học nữ vây quanh cô, cho cô một trận.
Cô gật đầu, nhìn Mộ Đồng Hài.
Mộ Đồng Hài rất kích động nói: "Trước đó cậu bỏ qua không tới, cậu cũng không biết, cô ta bị người hủy dung, hơn nữa, còn bị đuổi học, nghe nói, cô ta chọc tới nhân vật lớn không nên dây vào."
"..." Má ơi, thảm như vậy à!
Đến cùng là ai thay cô trút cơn giận này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.