Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 156: Ông xã à, em muốn lấy roi ngựa quất anh
Nhất Tiếu Khuynh Thần
23/12/2018
Diệp Khuyết ngoài mặt đang trách cứ Trì Tảo Tảo, trên thực tế, nhìn
khuôn mặt nhỏ sưng đỏ của cô, sâu trong nội tâm, vẫn có chút đau lòng.
Anh kéo cô ngồi xuống, bảo dì Vân chuẩn bị một túi đá, tự mình chườm cho cô.
Trì Tảo Tảo ngồi im, không dám làm một cử động nhỏ nào, có điều, cứ như thế gần trong gang tấc nhìn anh động tay sờ xoạng trên khuôn mặt nhỏ của mình, làm sao mà không phải là một sự hưởng thụ chứ!
Cô nhẫn nhịn không để cho mình bật cười, rất muốn cứ như vậy đưa mặt tới, hôn anh hai cái mà.
Thật sự có chút rục rà rục rịch.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mơ tưởng anh sẽ cúi đầu, hôn môi cô.
Không nghĩ tới, không đợi được anh hôn môi, lại nghe được giọng lạnh như băng của anh: “Sau này, còn ngốc như vậy không?"
Trì Tảo Tảo bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm anh, miết miết miệng nhỏ: “Em cũng không ngốc mà?"
"Không ngốc còn để người ta bắt nạt?"
"Cái kia... Em, em là không kịp đề phòng mà!"
"..."
Con bé này còn có can đảm phản bác?
Anh thả túi đá trong tay xuống, ra hiệu cho dì Vân mang hòm thuốc ra, lại tự mình xoa thuốc cho cô.
Không biết có phải là dùng sức hay không mà làm đau cô, Trì Tảo Tảo hít vào một ngụm khí lạnh, khàn giọng nhếch miệng.
Diệp Khuyết mắt lạnh nhìn cô: “Bây giờ biết đau sao?"
Trì Tảo Tảo cười hì hì: “Da mặt em mỏng như vậy, đương nhiên biết đau, đúng rồi ông xã à, anh nói xem, sau này có người bắt nạt em, em phải trả lại gấp trăm lần, đây là thật sao?"
Anh mắt lạnh liếc cô, không lên tiếng.
Trì Tảo Tảo nhìn về phía ba mẹ ngồi bên cạnh cười gượng, lại nhìn Diệp Khuyết, tự mình cũng bật cười: “Gì chứ, trước đó anh đánh mông em, đều đánh sưng lên, có muốn em trả lại gấp trăm lần cho anh không, cũng đánh cái mông anh mấy trăm cái nhé?"
"..."
"Không nói lời nào, vậy em lập tức đi lấy roi ngựa quất anh luôn được không?"
"Em thử nói thêm một chữ nữa xem?"
Anh mắt lạnh trừng cô, lại tiếp tục xoa thuốc cho cô.
Trì Tảo Tảo nhất thời liền im lặng, ủ rũ cúi đầu: “Được rồi, anh đây gọi là chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân đốt đèn."
Cô gãi gãi đầu, vừa cười nói: “Cái thí dụ này, hình như có chút không đúng, ai nha, thật đói, em muốn ăn."
Tiết Dung Chân ngồi bên cạnh nhanh chóng đứng dậy: “Được được được, vậy thì mẹ làm người hầu đi chuẩn bị đồ ăn khuya, hai người các con tiếp tục ở đây liếc mắt đưa tình."
Tiết Dung Chân đứng dậy, đạp chồng mình một cái, hai vợ chồng nhanh chóng biến mất.
Lúc đi ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai cái oan gia kia.
Tiết Dung Chân nói: "Doạ chết em rồi, em còn thực sự cho rằng Tảo Tảo sẽ đính hôn với Hoàn Quân chứ, không nghĩ tới, bọn chúng là đang diễn trò."
"Ai, Tảo Tảo không có chuyện gì là được rồi, chỉ cần con bé hạnh phúc vui sướng, chúng ta liền yên tâm."
Hai vợ chồng vừa nói vừa lên lầu, Tiết Dung Chân lại buồn lo vô cớ nói: "Gần đây không biết sao, em đều cảm thấy trong lòng rất không ổn, anh nói xem, đã nhiều năm như vậy, bọn họ có đến tìm chúng ta đòi Tảo Tảo hay không?"
Diệp Chấn Hoa nhìn vợ, sắc mặt bỗng nhiên có chút nghiêm nghị, ông trầm tư chốc lát: “Đều mười mấy năm, bọn họ hẳn là đã quên con bé từ lâu rồi!"
"Vậy lỡ như bọn họ thực sự tìm đến thì sao?"
"Chuyện này... Kỳ thực anh cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, nếu thật sự có một ngày như vậy, chúng ta cũng không thể ngăn cản được, đến lúc đó, phải xem sự lựa chọn của chính Tảo Tảo."
Tiết Dung Chân có chút nổi giận: “Con bé khẳng định cũng đi theo chúng ta, không có lựa chọn nào khác, người kia tàn nhẫn như vậy, nếu anh ta thật sự muốn đón Tảo Tảo về, em thấy, Diệp Nhị cũng không thể làm gì được."
Nếu thật sự có một ngày như vậy, Tảo Tảo bị người kia tới đón rời đi, người mẹ nuôi là cô, nhất định sẽ khóc chết.
Không chỉ có cô khóc chết, phỏng chừng Diệp Nhị cũng sẽ khổ sở chết đi!
Anh kéo cô ngồi xuống, bảo dì Vân chuẩn bị một túi đá, tự mình chườm cho cô.
Trì Tảo Tảo ngồi im, không dám làm một cử động nhỏ nào, có điều, cứ như thế gần trong gang tấc nhìn anh động tay sờ xoạng trên khuôn mặt nhỏ của mình, làm sao mà không phải là một sự hưởng thụ chứ!
Cô nhẫn nhịn không để cho mình bật cười, rất muốn cứ như vậy đưa mặt tới, hôn anh hai cái mà.
Thật sự có chút rục rà rục rịch.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mơ tưởng anh sẽ cúi đầu, hôn môi cô.
Không nghĩ tới, không đợi được anh hôn môi, lại nghe được giọng lạnh như băng của anh: “Sau này, còn ngốc như vậy không?"
Trì Tảo Tảo bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm anh, miết miết miệng nhỏ: “Em cũng không ngốc mà?"
"Không ngốc còn để người ta bắt nạt?"
"Cái kia... Em, em là không kịp đề phòng mà!"
"..."
Con bé này còn có can đảm phản bác?
Anh thả túi đá trong tay xuống, ra hiệu cho dì Vân mang hòm thuốc ra, lại tự mình xoa thuốc cho cô.
Không biết có phải là dùng sức hay không mà làm đau cô, Trì Tảo Tảo hít vào một ngụm khí lạnh, khàn giọng nhếch miệng.
Diệp Khuyết mắt lạnh nhìn cô: “Bây giờ biết đau sao?"
Trì Tảo Tảo cười hì hì: “Da mặt em mỏng như vậy, đương nhiên biết đau, đúng rồi ông xã à, anh nói xem, sau này có người bắt nạt em, em phải trả lại gấp trăm lần, đây là thật sao?"
Anh mắt lạnh liếc cô, không lên tiếng.
Trì Tảo Tảo nhìn về phía ba mẹ ngồi bên cạnh cười gượng, lại nhìn Diệp Khuyết, tự mình cũng bật cười: “Gì chứ, trước đó anh đánh mông em, đều đánh sưng lên, có muốn em trả lại gấp trăm lần cho anh không, cũng đánh cái mông anh mấy trăm cái nhé?"
"..."
"Không nói lời nào, vậy em lập tức đi lấy roi ngựa quất anh luôn được không?"
"Em thử nói thêm một chữ nữa xem?"
Anh mắt lạnh trừng cô, lại tiếp tục xoa thuốc cho cô.
Trì Tảo Tảo nhất thời liền im lặng, ủ rũ cúi đầu: “Được rồi, anh đây gọi là chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân đốt đèn."
Cô gãi gãi đầu, vừa cười nói: “Cái thí dụ này, hình như có chút không đúng, ai nha, thật đói, em muốn ăn."
Tiết Dung Chân ngồi bên cạnh nhanh chóng đứng dậy: “Được được được, vậy thì mẹ làm người hầu đi chuẩn bị đồ ăn khuya, hai người các con tiếp tục ở đây liếc mắt đưa tình."
Tiết Dung Chân đứng dậy, đạp chồng mình một cái, hai vợ chồng nhanh chóng biến mất.
Lúc đi ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai cái oan gia kia.
Tiết Dung Chân nói: "Doạ chết em rồi, em còn thực sự cho rằng Tảo Tảo sẽ đính hôn với Hoàn Quân chứ, không nghĩ tới, bọn chúng là đang diễn trò."
"Ai, Tảo Tảo không có chuyện gì là được rồi, chỉ cần con bé hạnh phúc vui sướng, chúng ta liền yên tâm."
Hai vợ chồng vừa nói vừa lên lầu, Tiết Dung Chân lại buồn lo vô cớ nói: "Gần đây không biết sao, em đều cảm thấy trong lòng rất không ổn, anh nói xem, đã nhiều năm như vậy, bọn họ có đến tìm chúng ta đòi Tảo Tảo hay không?"
Diệp Chấn Hoa nhìn vợ, sắc mặt bỗng nhiên có chút nghiêm nghị, ông trầm tư chốc lát: “Đều mười mấy năm, bọn họ hẳn là đã quên con bé từ lâu rồi!"
"Vậy lỡ như bọn họ thực sự tìm đến thì sao?"
"Chuyện này... Kỳ thực anh cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, nếu thật sự có một ngày như vậy, chúng ta cũng không thể ngăn cản được, đến lúc đó, phải xem sự lựa chọn của chính Tảo Tảo."
Tiết Dung Chân có chút nổi giận: “Con bé khẳng định cũng đi theo chúng ta, không có lựa chọn nào khác, người kia tàn nhẫn như vậy, nếu anh ta thật sự muốn đón Tảo Tảo về, em thấy, Diệp Nhị cũng không thể làm gì được."
Nếu thật sự có một ngày như vậy, Tảo Tảo bị người kia tới đón rời đi, người mẹ nuôi là cô, nhất định sẽ khóc chết.
Không chỉ có cô khóc chết, phỏng chừng Diệp Nhị cũng sẽ khổ sở chết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.