Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu
Chương 36: Tổng giám đốc Diệp, anh cứ từ từ đi
Nhất Tiếu Khuynh Thần
06/08/2018
Sao cô lại cảm thấy, mặt anh lạnh băng.
Trì Tảo Tảo mím môi, vươn tay sờ lên mặt anh, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Anh tức giận sao?”
Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn cô, một câu cũng không nói, cầm lấy tay cô rồi rời đi.
Trì Tảo Tảo đi theo sau anh, nói: “Em biết anh tức giận, nhưng mà không phải em muốn nhảy lầu mà là do mọi người nghĩ như thế, nghĩ là em muốn nhảy lầu.”
“Ông xã, về sau anh không được bắt nạt em nhé.”
“Ông xã, anh đi chậm một chút, em không theo kịp, chân đau!”
“Con mẹ nó, anh làm tay em đau, buông em ra!”
Đối với những lời cô nói, Diệp Khuyết hoàn toàn mắt tiếc tai ngơ, khi xuống dưới lầu thấy ở dưới đó có rất nhiều học sinh, phóng viên và cảnh sát.
Anh không muốn Trì Tảo Tảo bị đưa ra ánh sáng sớm, cởi áo khoác ra che lên mặt cô rồi bế cô lên theo kiểu công chúa, đi thẳng đến xe mình.
Một đám truyền thông vây xung quanh Diệp Khuyết hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, người muốn nhảy lầu là ai?”
“Tổng giám đốc Diệp, để cho chúng tôi nhìn xem cô ấy là ai?”
“Tổng giám đốc Diệp, anh có một người em gái học cấp ba sao?”
“Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Diệp ….”
Một đống vệ sĩ vây xung quanh Diệp Khuyết, không cho truyền thông một chút mặt mũi nào. Diệp Khuyết bảo tài xế lái xe, chiếc xe limouse nhanh chóng biến mất khỏi trường cấp ba quý tộc Ninh Đô.
Sau khi lên xe, Trì Tảo Tảo kéo áo khoác của Diệp Khuyết ra, thở hổn hển: “Nghẹn chết em rồi!”
Cô tức giận, xoay đầu hỏi người bên cạnh: “Ông xã, sao anh phải dùng áo che mặt em, em không thể thấy người sao?”
Diệp Khuyết lạnh lùng nhìn cô: “Em cảm thấy mình còn chưa đủ mất mặt sao?”
Trì Tảo Tảo liền nghẹn họng.
Nhưng mà không trầm mặc bao lâu, cô kéo cánh tay Diệp Khuyết, khuôn mặt hạnh phúc: “Em cảm thấy rất hạnh phúc, rốt cuộc anh cũng tiếp nhận em, đúng rồi, anh nói xem, chúng ta hẹn hò trước hay lăn giường trước?”
“…”
Diệp Khuyết thật muốn bổ đầu của cô nhóc này ra để nhìn xem bên trong có gì.
Sao cô có thể không e lệ? Lăn giường cũng có thể nói thản nhiên như vậy.
Người lái xe ở phía trước cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Diệp Khuyết có loại cảm giác không tìm được chỗ trốn.
Sao bên anh cạnh lại có một cô nhóc không đầu không đuôi, đến ngực cũng không có này?
Anh cảm thấy, cuộc đời này của anh, xác định sẽ chết trên tay cô nhóc này.
Diệp Khuyết không muốn nói chuyện với cô, anh vẫn còn cảm thấy tức giận.
Thấy anh không để ý đến mình, Trì Tảo Tảo cảm thấy thất bại, đứng dậy ngồi lên đùi Diệp Khuyết, vươn tay sờ lên gương mặt lạnh lùng của anh: “Không phải chúng ta là một đôi sao, sao anh có thể đối xử với em xa cách như thế.”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Đi xuống!”
“Không!”
“…”
Anh nghiến răng, kéo cô ra khỏi người mình.
Trì Tảo Tảo bị ném ra, cảm thấy khó chịu, kéo cánh tay anh, sống chết không buông.
“Diệp Khuyết, anh là người đàn ông của em, em bám lấy anh thì sao chứ?”
Anh không phản ứng lại, yên lặng nhìn cửa sổ, không nói câu nào.
Trì Tảo Tảo hôn nhẹ lên má anh.
Diệp Khuyết tức giận, lạnh lùng đẩy cô ra: “Trì Tảo Tảo, em đang làm gì?”
Cô cười vui vẻ: “Em đang làm anh nha!”
“….”
Diệp Khuyết thề, anh có loại cảm xúc muốn bóp chết cô nhóc này.
Cô nhóc đáng chết, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô khóc lóc cầu xin anh đừng đến gần cô.
Người tài xế ngồi phía trước, không nhịn được, quay đầu cười: “Tổng giám đốc Diệp, anh cứ từ từ đi!”
Diệp Khuyết trừng mắt nhìn tài xế: “Muốn chết à?”
Trì Tảo Tảo mím môi, vươn tay sờ lên mặt anh, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Anh tức giận sao?”
Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn cô, một câu cũng không nói, cầm lấy tay cô rồi rời đi.
Trì Tảo Tảo đi theo sau anh, nói: “Em biết anh tức giận, nhưng mà không phải em muốn nhảy lầu mà là do mọi người nghĩ như thế, nghĩ là em muốn nhảy lầu.”
“Ông xã, về sau anh không được bắt nạt em nhé.”
“Ông xã, anh đi chậm một chút, em không theo kịp, chân đau!”
“Con mẹ nó, anh làm tay em đau, buông em ra!”
Đối với những lời cô nói, Diệp Khuyết hoàn toàn mắt tiếc tai ngơ, khi xuống dưới lầu thấy ở dưới đó có rất nhiều học sinh, phóng viên và cảnh sát.
Anh không muốn Trì Tảo Tảo bị đưa ra ánh sáng sớm, cởi áo khoác ra che lên mặt cô rồi bế cô lên theo kiểu công chúa, đi thẳng đến xe mình.
Một đám truyền thông vây xung quanh Diệp Khuyết hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, người muốn nhảy lầu là ai?”
“Tổng giám đốc Diệp, để cho chúng tôi nhìn xem cô ấy là ai?”
“Tổng giám đốc Diệp, anh có một người em gái học cấp ba sao?”
“Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Diệp ….”
Một đống vệ sĩ vây xung quanh Diệp Khuyết, không cho truyền thông một chút mặt mũi nào. Diệp Khuyết bảo tài xế lái xe, chiếc xe limouse nhanh chóng biến mất khỏi trường cấp ba quý tộc Ninh Đô.
Sau khi lên xe, Trì Tảo Tảo kéo áo khoác của Diệp Khuyết ra, thở hổn hển: “Nghẹn chết em rồi!”
Cô tức giận, xoay đầu hỏi người bên cạnh: “Ông xã, sao anh phải dùng áo che mặt em, em không thể thấy người sao?”
Diệp Khuyết lạnh lùng nhìn cô: “Em cảm thấy mình còn chưa đủ mất mặt sao?”
Trì Tảo Tảo liền nghẹn họng.
Nhưng mà không trầm mặc bao lâu, cô kéo cánh tay Diệp Khuyết, khuôn mặt hạnh phúc: “Em cảm thấy rất hạnh phúc, rốt cuộc anh cũng tiếp nhận em, đúng rồi, anh nói xem, chúng ta hẹn hò trước hay lăn giường trước?”
“…”
Diệp Khuyết thật muốn bổ đầu của cô nhóc này ra để nhìn xem bên trong có gì.
Sao cô có thể không e lệ? Lăn giường cũng có thể nói thản nhiên như vậy.
Người lái xe ở phía trước cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Diệp Khuyết có loại cảm giác không tìm được chỗ trốn.
Sao bên anh cạnh lại có một cô nhóc không đầu không đuôi, đến ngực cũng không có này?
Anh cảm thấy, cuộc đời này của anh, xác định sẽ chết trên tay cô nhóc này.
Diệp Khuyết không muốn nói chuyện với cô, anh vẫn còn cảm thấy tức giận.
Thấy anh không để ý đến mình, Trì Tảo Tảo cảm thấy thất bại, đứng dậy ngồi lên đùi Diệp Khuyết, vươn tay sờ lên gương mặt lạnh lùng của anh: “Không phải chúng ta là một đôi sao, sao anh có thể đối xử với em xa cách như thế.”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Đi xuống!”
“Không!”
“…”
Anh nghiến răng, kéo cô ra khỏi người mình.
Trì Tảo Tảo bị ném ra, cảm thấy khó chịu, kéo cánh tay anh, sống chết không buông.
“Diệp Khuyết, anh là người đàn ông của em, em bám lấy anh thì sao chứ?”
Anh không phản ứng lại, yên lặng nhìn cửa sổ, không nói câu nào.
Trì Tảo Tảo hôn nhẹ lên má anh.
Diệp Khuyết tức giận, lạnh lùng đẩy cô ra: “Trì Tảo Tảo, em đang làm gì?”
Cô cười vui vẻ: “Em đang làm anh nha!”
“….”
Diệp Khuyết thề, anh có loại cảm xúc muốn bóp chết cô nhóc này.
Cô nhóc đáng chết, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô khóc lóc cầu xin anh đừng đến gần cô.
Người tài xế ngồi phía trước, không nhịn được, quay đầu cười: “Tổng giám đốc Diệp, anh cứ từ từ đi!”
Diệp Khuyết trừng mắt nhìn tài xế: “Muốn chết à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.