Chương 37: Cha vợ có lệnh
Hay Là Cái Kia
05/03/2014
Cuộc sống yên tĩnh của Mộng Kỳ khi nhận được điện thoại của Lạc Gia Hoa hỏi
cô ngày mười một có thời gian rãnh rỗi làm lễ đính hôn không.Thời điểm
thứ ba, Mộng Kỳ đang vẽ tranh, liền nhận được điện thoại giữa trưa đi
làm Lạc Gia Hoa, dùng lời của anh mà nói, là mẹ anh gọi điện thoại cho
anh hỏi khi nào thì đi gặp cha mẹ Mộng Kỳ được, anh không có trả lời,
hỏi trước ý kiến của cô, biết rõ cô đã có một năm không có cùng mẹ mình
liên lạc rồi, Lạc Gia Hoa trong lòng kỳ thật hết sức nghĩ cho cô, hai
người đăng ký đã không có sự tôn trọng của cha mẹ song phương, hiện tại
hôn lễ, tự nhiên là đều muốn song phương cha mẹ đều có mặt .
Mộng Kỳ nghĩ lại, hai người đã là vợ chồng, bất kể như thế nào, hôn lễ này đều là không tránh khỏi, cho nên cũng phải đi gặp cha mẹ của mình, chỉ cần đến lúc đó bọn họ tham đự là được, trước đó, còn có vài tháng, có thể làm cho cô cùng cha mẹ hòa hảo, kỳ thật, chủ yếu là cùng mẹ cải thiện quan hệ, dù sao cô cũng là con gái của bà, cô nghĩ, bà sẽ phải tha thứ cho mình đi, cho nên, Mộng Kỳ liền trực tiếp đáp ứng Gia Hoa,
“Liền quyết định ngày mười một đi, chuyện hôn lễ, hết thảy do cha mẹ anh làm chủ là tốt rồi.”
Lạc Gia Hoa tại điện thoại khẽ cười, “Này không chỉ là chuyện hai người chúng ta, là chuyện của hai gia đình, cha mẹ anh nói, không thể tự quyết định hôn lễ, phải cùng bà thông gia thương lượng cùng nhau định, nhất là tiệc rượu, đến lúc đó kết hôn người khẳng định nhiều, cho nên chúng ta phải mời trước mấy tháng , bởi vậy, tốt nhất là tại trong tháng này có thể để cha mẹ đôi bên gặp mặt một lần.”
Mộng Kỳ gật đầu, “Em hiểu rõ ý của anh, em sẽ gọi điện cho mẹ, sau đó trở về một chuyến.”
Lạc Gia Hoa ở bên kia nói, “Nếu như có thể, tuần này thứ năm hoặc là thứ bảy sáng sớm anh và em cùng nhau trở về ra mắt cha mẹ vợ.”
Mộng Kỳ có chút do dự, “Chờ em cùng mẹ liên lạc tốt đã.”
“Ha ha ~” Lạc Gia Hoa truyền đến tiếng cười, “Em là sợ mẹ vợ mặt nặng mặt nhẹ với anh sao, yên tâm đi, làm con rể, cửa ải này sớm muộn cũng phải qua , hơn nữa, anh tự nhận mình cũng không tệ lắm, không hút thuốc lá cũng không say rượu, anh sẽ cố gắng làm cho mẹ vợ công nhận anh.”
Mộng Kỳ vì Lạc Gia Hoa mà cảm động.
“Tốt lắm, trước tiên em sẽ gọi điện xin phép, thứ bảy chúng ta trực tiếp về nhà đều được.”
“Ừm.”
“Anh còn công việc, kia treo.”
“Tốt, bái.”
“Bái.”
Cúp điện thoại, Mộng Kỳ có chút bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sofa, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống củi gạo dầu muối, giống như không phải đơn giản như mình, ít nhất, không chỉ là chuyện của riêng hai vợ chồng, mà là chuyện của hai gia đình, vừa nghĩ tới mẹ, Mộng Kỳ đầu cũng có chút đau, mẹ có rất nhiều chỗ đều đáng giá chính mình bội phục, nhưng có lúc, bà thật sự cố chấp phải làm cho người muốn nổi điên.
Cũng may, lúc này, mẹ ở trường học đi, cha đây?
Mộng Kỳ quyết định trước gọi điện thoại cho cha, tại trong trí nhớ của cô, nhà cô là mẹ nghiêm cha từ, từ nhỏ, cô liền cùng cha càng thêm thân cận, có lúc thậm chí cảm thấy chỉ có cha thương mình, còn đối với cha,cô có thể làm nũng, đối với mẹ, tựa hồ trong cuộc sống của cô cũng không có nhận thức được mình là con gái bà nhiều lắm, nhiều lúc bà xem cô như học sinh.
Di động của cha vang lên hai tiếng liền tiếp thông, bên trong truyền đến giọng nói của cha, “Xin chào, tôi là Kiều Chấn Hoa, vị kia?”
Nghe được giọng nói của cha, Mộng Kỳ lập tức hốc mắt ướt át, lúc này mới phát hiện, thì ra là cô nhớ cha nhiều như thế, năm đó cùng mẹ trở mặt , cô trong cơn tức giận đổi số điện thoại di động, một năm nay không liên lạc với cha mẹ, cô không biết, bọn họ có phải hay không cũng sẽ quan tâm chính mình, cô vẫn cho mình là một đứa con rất hiếu thuận, nhưng là nghe giọng nói của cha đã có phần già hơn trước, Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, tùy hứng của mình, làm cho cha mẹ không biết tổn thương bao nhiêu, chính mình không có mặt nói cái gì là hiếu thuận, hết thảy, đều bởi vì cha cô đơn giản một câu nói mà thay đổi, Mộng Kỳ đột nhiên cảm thấy, tất cả ủy khuất, đều tan thành mây khói, cô chỉ muốn phải mau trở về gặp cha mẹ,
“Ba ba ~ “
“Kiều Kiều?” Bên kia lập tức truyền đến giọng nói vui mừng, “Con là Kiều Kiều?”
“Ba ba, là con.” Giọng nói Mộng Kỳ có chút nghẹn ngào, Kiều Kiều, là cha đối với người yêu của mình xưng, từ nhỏ đến lớn, có người gọi cô là Mộng Kỳ, Tiểu Kỳ, Tiểu Kiều, Kỳ Kỳ, nhưng là, chỉ có cha cô là gọi Kiều Kiều, cha nói, mình là Đại Kiều, cô chính là Tiểu Kiều, đúng là Tiểu Kiều có người sẽ gọi, ông muốn độc nhất vô nhị, cho nên, về sau liền gọi mình là Kiều Kiều, thuộc về xưng hô riêng của cha, nghe được cha gọi nhũ danh của mình lần nữa, Mộng Kỳ nước mắt không cầm được liền chảy xuống, thì ra là người kiên cường cũng phải mềm yếu trước tiếng gọi của người thân,
“Ba ba, ba ba…”
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, bảo bối ba ba…” Kiều cha cũng hết sức kích động, giọng nói rõ ràng nghẹn ngào.
Hai cha con cầm di động không nói lời nào, chỉ là hô đối phương, yên lặng rơi lệ.
Tại thành phố T, Kiều cha vốn là đang họp, đi đến bên ngoài phòng họp tiếp điện thoại của Mộng Kỳ, kết quả không muốn Mộng Kỳ, vì vậy, ở trong mắt mọi người, liền nhìn thấy lão tổng của mình vừa khóc vừa cười , rất là quỷ dị, tất cả mọi người tại đoán rằng, là cái gì làm cho Kiều tổng chững chạc thất thố như vậy , chỉ có những người đi theo Kiều cha cùng nhau giành chính quyền bao mới hiểu, trong miệng Kiều cha Kiều Kiều, là người ra sao.
Một lát sau, Kiều cha đi trước khôi phục bình thường, dù sao so với Mộng Kỳ ăn cơm nhiều hơn mấy chục năm, “Kiều Kiều, con đang ở đâu?”
Mộng Kỳ khống chế tâm tình của mình, nói, “Con tại thành phố B.”
“Con… Có khỏe không?”
“Con rất khỏe, ba ba.”
“Ừm, khỏe là tốt rồi, con chừng nào thì trở lại?”
“Con…” Mộng Kỳ không dám nói tiếp nữa, cô không biết mẹ có thể hay không tha thứ chính mình.
Bên kia truyền đến tiếng thở dài của Kiều cha, “Có rảnh thì trở lại một chuyến đi, Kiều Kiều, ba và mẹ của con đều rất nhớ con.”
“Mẹ con…” Mộng Kỳ có chút đau lòng.
“Con cũng biết, mẹ con chính là miệng cứng lòng mềm , năm đó buộc con rời đi, bà ấy tức giận con không nghe lời, nói chút ít lời hung ác, đúng là, ba nhìn ra được, bà ấy sớm đã hối hận, nhất là nửa năm qua, thường thường nhìn xem đồ của con trước kia đã dùng qua mà ngẩn người…”
Kiều cha lại nói chút ít chuyện của Kiều mẹ, đơn giản chính là biểu đạt Kiều mẹ đã không truy cứu, hết sức thương nhớ con gái, nhưng bởi vì kéo không ra mặt mũi, cộng thêm Mộng Kỳ đổi điện thoại di động số, cho nên liên tục chống không chịu thua thôi,
“Mẹ con đều gầy một vòng lớn .”
Nghe được Kiều cha nói như vậy, Mộng Kỳ lại có chút nhớ nhung khóc, “Thực xin lỗi, ba ba, con có phải hay không rất bất hiếu?”
“Ai, mẹ con trong lúc đó, nào có cách kìm chế, tính tình này của con a, cùng với mẹ con là một dạng, con cùng mẹ con gây gổ cũng thôi, tại sao phải đổi điện thoại đây, con không nghĩ để ý mẹ, ngay cả ba ba cũng không muốn để ý sao?”
“Con, không phải vậy ba ba…” Mộng Kỳ có chút đuối lý, lúc ấy đã cảm thấy đặc biệt tức giận, tại cô nhìn lại, chính mình hết sức thành thục, biết mình nghĩ muốn cái gì, mang Nghiêm Tử Hạo trở về, là bởi vì hắn đã tiếp nhận khảo nghiệm của mình, cho nên, chỉ là thông báo cha mẹ, xin bọn họ chúc phúc cho mình , lại không nghĩ tới mẹ sẽ phản đối, nhất thời đi rúc vào sừng trâu (đường cùng), cảm thấy mẹ là muốn khống chế mình, vì vậy liền làm ra loại chuyện tình ngây thơ mất lí trí đến vậy, lúc ấy cảm thấy cùng lắm chẳng qua là chuyện nhỏ, hiện tại mới phát hiện, thì ra mình là một đứa bướng bỉnh cỡ nào, còn vì vậy mà đả thương tình cảm cha mẹ dành cho mình.
“Kiều Kiều ~ “
“Ba ba ~ “
“Trở lại đi, mang hắn cùng về, lần này, ba ba làm chủ cho con, các con khi nào thì chuẩn bị kết hôn, cho chúng ta biết một tiếng, cha mẹ hai bên gặp mặt…”
“Ba ba ~” Mộng Kỳ đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, “Con, con lần này gọi điện thoại cho cha, kỳ thật, cũng là có lời nói muốn nói với cha.”
Bên kia truyền đến tiếng Kiều cha cười khẽ, “Ba biết rõ, nha đầu con, nếu không phải bất đắc dĩ, chỉ sợ không biết bao lâu mới có thể
gọi điện thoại về đây.”
Nghe được lời của ba ba , Mộng Kỳ càng thêm tội lỗi, “Thực xin lỗi.”
“Nha đầu ngốc, khi nào thì thích nói xin lỗi như vậy .”
Nghe được Kiều cha trêu chọc, Mộng Kỳ nhịn không được bật cười, nàng trước kia đối với người khác lễ phép, nhưng đối với cha mẹ, lại hết sức cao ngạo, có lúc minh biết mình làm sai, vì cùng mẹ đấu khí, liền cứ không nói ba chữ xin lỗi, cho nên mẹ thường nói nuôi cô không bằng nuôi một con chó nhật, đối với người ngoài đều tốt như vậy, đối với cha mẹ lại tìm mọi cách bắt bẽ.
Về sau , Mộng Kỳ rốt cục hiểu, thì ra tính tình cô tệ như vậy, ngoại trừ di truyền bề ngoài từ mẹ, cũng bởi vì chân chính đưa bọn họ trở thành người nhà của mình, cho nên mới phải tùy tiện như thế.
“Nha đầu ngốc, không phải là có chuyện muốn nói cho ba ba biết sao, nói a.” Thấy Mộng Kỳ trầm mặc, Kiều cha ở bên kia thúc giục, về phần hội nghị , con gái quan trọng hơn, tan họp đi.
Lời của Kiều cha làm cho Mộng Kỳ hoàn hồn, cho mình bỏ thêm dầu, mở miệng, “Cha, con, con nghĩ thứ năm tuần này, mang con rể của ba về nhà thăm ba mẹ, thuận tiện mời ba mẹ tới đây, cùng cha mẹ anh ấy gặp mặt, thương lượng một chút, hôn sự của chúng con.”
“… Các con cuối cùng quyết định kết hôn sao?”
“Ừm, cha, con, con nói anh ấy, không phải là Nghiêm Tử Hạo.”
“… Các con chia tay rồi?” Bên kia chần chờ một chút mới nói.
“Ừm, chồng con bây giờ là một người khác, gọi Lạc Gia Hoa, là một người rất tốt rất biết săn sóc, so với Nghiêm Tử Hạo tốt hơn, hơn nữa, con, chúng con đã đăng ký .”
“Coni…”
“Ba ba.” Bên kia truyền đến tiếng hít thở của Kiều cha, Mộng Kỳ lòng bàn tay phát ra mồ hôi lạnh, mặc dù trong ngày thường tại nơi nào đều nghe mẹ, nhưng là Mộng Kỳ biết rõ, người tính tình càng ôn hòa khi phát hỏa mới thật đáng sợ, ba ba từ nhỏ đến lớn sẽ không đối với cô phát giận, nếu như ông thật sự phát giận, tuyệt đối so với bão còn đáng sợ hơn.
“… Cái gì cũng không cần nói, ngày mai trở lại.”
Điện thoại vừa truyền đến mệnh lệnh của Kiều cha , sau đó cúp điện thoại.
Mộng Kỳ bóp di động ngốc rồi, ba ba quả nhiên là tức giận, làm sao bây giờ, thật sợ hãi, nhất là mệnh lệnh cuối cùng của ông, cô không chút do dự, nếu cô dám không nghe, ông bảo đảm cùng mình đoạn tuyệt quan hệ cha con, nếu mẹ như vậy, có lẽ cô còn có thể cùng bà lý luận vài câu, nhưng nói lời này chính là ba, Mộng Kỳ một ít cũng không dám phản kháng .
Ngồi ngây ngốc trong chốc lát, Mộng Kỳ cầm di động gọi điện thoại cho Lạc Gia Hoa, đem cuộc trò chuyện của mình cùng cha nói cho anh biết, hơn nữa chuyển cáo mệnh lệnh của cha.
Ngồi tại trước phòng làm việc Lạc Gia Hoa nghe giọng nói đáng thương của Mộng Kỳ, tưởng tượng thấy bộ dạng nhíu mày của cô, không khỏi có chút buồn cười, nghĩ thầm anh còn tưởng rằng cô sẽ luôn bình tĩnh, thì ra là cũng có sợ người a, đúng là bộ dáng đáng thương của cô, lại làm cho anh không đành lòng đi cười cô, chỉ có thể ôn nhu an ủi,
“Không có vấn đề gì, ngày mai thì ngày mai đi.”
“Đúng là, có thể hay không quấy rầy công việc của anh?” Mộng Kỳ bởi vì chuyện trong nhà của mình mà phiền toái Lạc Gia Hoa nên hết sức bất an.
Lạc Gia Hoa nghe ra sự bất an của cô, ôn nhu an ủi, “Sẽ không , gần đây không có bề bộn nhiều việc.”
“Ân.”
“Buổi tối anh sẽ về sớm một chút ,em không nên gấp gáp, hết thảy giao cho anh.”
“Ừm.” Nghe Lạc Gia Hoa nói, Mộng Kỳ cảm thấy an tâm hơn.
Lại an ủi trong chốc lát, đem tâm tình của cô chiếu cố tốt, lúc này mới cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, đứng lên, nhìn xem trong phòng làm việc chỉ vẻn vẹn có bốn người,
“Các vị ~ “
Bốn ánh mắt bá bá bá bay tới.
Lạc Gia Hoa mồ hôi lạnh cười một tiếng, ổn định tâm tình, “Tôi có một vấn đề hết sức nghiêm túc muốn hướng mọi người thỉnh giáo.”
…
Trợ lý Tiểu An người thứ nhất nói chuyện, “Lạc kỹ sư anh nói thỉnh giáo trong kể cả tôi sao? Tôi cũng có may mắn chỉ đạo Lạc kỹ sư sao?”
Lạc Gia Hoa bất động thanh sắc lau cái trán mồ hôi lạnh, “Ừm.”
“Lạc kỹ sư mời nói.”
“Bảo đảm làm cho sếp hài lòng.”
…
“Là như vậy, ngày mai tôi muốn đi ra mắt cha mẹ vợ, các vị cảm thấy tôi nên tặng cái gì?”
“…”
“…”
Tẻ ngắt ba phút…
Cuối cùng, vẫn là trợ lý Tiểu An mở miệng trước, “Lạc kỹ sư, ngươi muốn hỏi chúng ta chính là cái vấn đề này?”
“Ừm.”
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hỏi chúng tôi cái vấn đề chuyên nghiệp gì đây, quá đả kích người.”
“Vấn đề này, so với công việc quan trọng hơn.” Lạc Gia Hoa nghiêm túc nói, “Cái này, chuyện cả đời của tôi, quan hệ đến hạnh phúc cả đời tôi.”
“Kia vấn đề này đáng giá thận trọng suy nghĩ.” LC vung tay áo đứng lên lên tiếng, “Hạnh phúc của Lạc kỹ sư, chính là hạnh phúc toàn bộ công ty, ba cái thối da thất, đỉnh một cái Gia Cát Lượng, chúng ta gọi nhân viên không có ở đây về để cùng nhau thảo luận đi.”
“Để tôi đi gọi điện thoại.” Tiểu An lập tức lui trở về vị trí của mình.
“Lạc kỹ sư lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ sao?” Hác ca hỏi.
“Ừm.”
“Các cậu không phải là đã kết hôn sao, như thế nào giờ mới gặp cha mẹ?”
“… Tình huống của chúng tôi có phần đặc thù, trước đăng ký sau mới kết hôn , đừng quản nguyên nhân, chỉ cần nói cho tôi biết nên tặng cái gì là tốt rồi, còn có, cần phải chú ý quan trọng cái gì là được.”
“Tôi lần đầu tiên đi, liền mua cho cha vợ bình rượu, mua cho mẹ vợ hộp trang điểm, bất quá mỗi người khác nhau, lễ vật cũng bất đồng.” Đây là nhận thức của Hác ca,
“Cha mẹ Tiểu Kiều làm cái gì?”
“Mẹ là giáo viên mỹ thuật , cha kinh doanh .”
“Mỹ thuật , tặng bà ấy một bộ dụng cụ vẽ tranh thế nào?” LC nói.
“Người làm mỹ thuật thường rất có khí chất, không trách được Tiểu Kiều có khí chất như vậy, bất quá người so với bình thường thanh cao hơn, tặng lễ không thể tục lại phải có giá trị.” Hác ca nói ra.
“Hác ca lần đầu tiên đến thăm cha mẹ vợ có làm khó dễ anh không?” Lạc Gia Hoa hỏi.
“So với đánh trận còn mệt mỏi hơn, tam cô lục bà toàn bộ tụ hợp, đối với tôi tiến hành tam đường hội thẩm.”
…
Lạc Gia Hoa lau mồ hôi…
Đối với mọi người trong công ty mà nói, chưa bao giờ đem việc riêng vào thời gian đang làm việc để nói đây là lần đâu tiên Lạc Gia Hoa trong lúc đang làm việc mà hỏi việc riêng, đây là đại sự của toàn bộ công ty, chỉ chốc lát sau, ngoại trừ Tiểu Quá đến không được, tất cả mọi người đều đã trở lại, bất quá Tiểu Quá là người nhỏ tuổi nhất trong công ty lại không có bạn gái, không có ai làm khó hắn, biết nguyên nhân, lập tức mồm bảy miệng tám đứng lên, trong đó vẫn là Cố Thông cùng LC hoạt bát nhất, Hác ca cực kỳ có kinh nghiệm, Tiểu An còn lại là mượn Bách Khoa, một công ty lập tức trở thành chợ bán thức ăn, Lạc Gia Hoa nhìn xem có chút mất khống chế, lập tức có chút ít giọt mồ hôi ứa ra, cách làm của mình, có phải hay không sai rồi?
Mặc dù Lạc Gia Hoa làm cho Mộng Kỳ không cần khẩn trương, nhưng từ khi cúp điện thoại, tinh thần Mộng Kỳ liền bắt đầu có chút không tập trung , làm cái gì đều không thể làm xong, ngược lại cảm thấy rất buồn ngủ, cô biết rõ, đây cũng là tật xấu kì quái của mình phát tác, thở dài một hơi, đang cùng Chu công đấu tranh trong chốc lát, nhận mệnh trở về trên giường ngủ. Lạc Gia Hoa mặc dù nói buổi tối sẽ về sớm một chút, nhưng khi Mộng Kỳ tỉnh dậy đã sáu giờ rưỡi còn chưa có về nhà, vội vàng gọi điện thoại cho anh, hỏi anh khi nào thì trở lại.
“Đại khái là trễ một chút, phải hơn bảy giờ đi, em nếu đói bụng liền ăn cơm trước, anh mua ít đồ trở về.”
Gia Hoa vừa chọn đồ, vừa cùng Mộng Kỳ nói chuyện, từ sau khi nghe vài Gia Cát Lượng trong công ty nghĩ kế cho anh, anh quyết định phải mua lễ vật, thuận tiện còn chuẩn bị rất nhiều đáp án tốt nhất để phòng các vấn đề mà cha mẹ vợ thường hay hỏi con rể, vật này là Cố Thông từ trong lưới hạ đưa cho anh , xét thấy tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn, Lạc Gia Hoa mặc dù đem tờ giấy nhận lấy, nhưng mười phân lý trí quyết định không tham khảo những thứ đáp án này, anh cảm thấy, không có gì, quan trọng chỉ cần thành thật chân thành là được.
Kiều cha Kiều mẹ đều là cả ngày tiếp xúc với nhiều người , bọn họ ăn cơm nhiều hơn mình hai mươi mấy năm, ánh mắt nhìn người, sẽ không kém đi , thay vì tại trước mặt bọn họ múa rìu qua mắt thợ lưu lại ấn tượng xấu, không bằng ngay từ đầu dùng thành ý để chinh phục họ.
Nói, lúc trước anh cùng Thẩm Điệp lui tới, cũng đã gặp Thẩm cha Thẩm mẹ nhiều lần, tại nhà bọn họ ăn cơm cũng nhiều, lúc mình còn nhỏ xuyên gặp bọn họ, nhưng cũng là bởi vì quá quen thuộc, trong đầu của anh chưa từng có khái niệm khẩn trương khi gặp cha mẹ vợ, lần này, là phải gặp người hoàn toàn không quen biết, bởi vì quan hệ với Mộng Kỳ, anh phải kêu một tiếng ba mẹ, cái loại khẩn trương đó, giống như là từ trong mà tản mát ra ngoài , làm cho anh không có cách nào bỏ qua.
Điện thoại bên kia Mộng Kỳ nghe nói anh phải về trễ một chút, liền hỏi anh buổi tối ăn mì sốt tương như thế nào, Lạc Gia Hoa nói cứ tự nhiên , mặc dù không có nếm qua mì sốt tương cô làm, nhưng là, từ đối với tín nhiệm của cô, anh cảm thấy, mặt này nhất định có thể yên tâm.
Quả nhiên, chờ khi anh về đến nhà, vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi thơm, lập tức có một loại cảm giác nước miếng chảy ròng.
Vật trên tay quá nhiều, anh phải nhấn chuông cửa , Mộng Kỳ mở cửa, thấy trên tay anh nhiều đồ như vậy, vội vàng lấy qua, “Như thế nào mua nhiều đồ như vậy?”
“Thơm quá a ~” Lạc Gia Hoa đi vào nhà, trước ngửi thấy được mùi thơm, hít vào hai hơi thật sâu, lúc này mới trả lời, “Những thứ này đều là mua cho cha mẹ vợ.”
Mộng Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn bao lớn bao nhỏ mà Lạc Gia Hoa mua , “Nhiều như vậy? Hơn nữa, những thứ này đều là đồ rất quý đi.”
“Lần đầu tiên bái phỏng, anh cũng không biết nên mua những thứ gì, những thứ này là nhờ người của công ty đưa ra ý kiến, tranh luận liền mua hết, còn có thật nhiều thứ anh cũng không mua, bởi vì cảm thấy những thứ kia không quá thích hợp.”
“Để đồ xuống đi, anh coi trọng như vậy,emlại cảm thấy, khi em đến nhà anh mua gì đó cũng quá tùy tiện đi, như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không phải là em đã nói lễ nhẹ nhưng tình nặng sao, cha mẹ anh đều thích lễ vật của em, rất tri kỷ, anh mua những thứ này, là không biết nên mua cái gì, cho nên mới phải nhiều một chút, hơn nữa, anh và em cũng không giống nhau a, em là gả cho anh, anh là muốn kết hôn với con gái bảo bối của ba mẹ, mua thật nhiều, đó là cần phải vậy.”
Mộng Kỳ cười, “Liền nghe anh nói, toàn là nói tốt không a.”
Lạc Gia Hoa trên tay trống không, lúc này mới ôm Mộng Kỳ tại trên trán cô in xuống một nụ hôn, “Vợ à, anh đói bụng.”
Mộng Kỳ vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh chờ, em đi làm nước sốt , chỉ cần ba phút là tốt rồi.”
“Ừm.”
Mộng Kỳ vừa đi tới phòng bếp lại nói, “Đi rửa tay.”
“Tốt.” Lạc Gia Hoa đi theo Mộng Kỳ vào phòng bếp, liền mở vòi nước rửa một tý, cứ như vậy đứng ở bên cạnh Mộng Kỳ nhìn cô bận rộn, nhìn cô thân thể linh lung ở trong phòng bếp vòng tới vòng lui, động tác thuần thục, vẻ mặt khoái trá, Lạc Gia Hoa không tự giác thấy ngây người, bình thản mà thật sự hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
“Anh thích thật nhiều nổ tương hay là hơi ít một chút?”
“Thật nhiều.”
“Tốt.” Tổng cộng múc ra sáu chén, bỏ vào trong tô của Lạc Gia Hoa bốn chén, “Đủ chưa?”
Nhìn cái tô lớn, Lạc Gia Hoa gật đầu, “Đủ rồi.”
“Bưng đi ra ngoài đi.”
“Tốt.”
Hương thơm ngào ngạt của mì sốt tương khơi gợi lên vị giác của Lạc Gia Hoa, tùy ý kẹp một đũa lớn cho vào miệng, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên,
“Thân ái , em đã trở về.”
“Phốc ~ khụ khụ ~~~ “
Nghe được có giọng nói của phụ nữ, Mộng Kỳ vội vàng bỏ đồ trên tay xuống đi ra khỏi phòng bếp, kết quả chỉ thấy một thân ảnh, sau đó liền nghe được tiếng kêu thống khổ thảm thiết, ngay sau đó chính là tiếng vang răng rắc, rồi trên bàn trước mặt đánh ngã, Lạc Gia Hoa bởi vì chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Điệp mãnh liệt bổ nhào, làm anh té nhào, cái mông hung hăng ngã trên mặt đất, đặc biệt là trên người còn có người đang ôm chặt, có thể làm anh đau chết.
Mộng Kỳ có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, không biết mình nên làm cái gì.
“Thân ái , anh không sao chớ.” Thẩm Điệp vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, kéo Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa vặn vẹo đứng lên, phản ứng đầu tiên là thấy Mộng Kỳ, cô đứng ở cửa phòng bếp cắn răng ủy khuất ( quýnh, kỳ thật con gái nhà ta là đang ngẩn người ~ ), vội vàng bỏ qua Thẩm Điệp, lui qua một bên,
“Em làm sao đến đây?”
Thẩm Điệp bởi vì động tác của Lạc Gia Hoa thoáng hiện lên một đạo ám quang, rất là không vui, “Không phải là anh nói nơi này cũng có một phần của em sao, khi nào em muốn đến thì đến , như thế nào, không được tự nhiên như vậy, có phải hay không ẩn dấu một người phụ nữ”
Lạc Gia Hoa càng không được tự nhiên .
Theo ánh mắt của anh, Thẩm Điệp thấy được Mộng Kỳ, ngẩn ngơ, lập tức giận, “Cô ta là ai?”
Lạc Gia Hoa nhìn cái bàn trước mặt bị đánh ngã, thật đáng tiếc, đưa tay nhặt chén đỡ lên, vứt sạch ở trên bàn , lấy lên còn có thể ăn sao?
Mắt thấy ngón tay Thẩm Điệp chỉ mình, Mộng Kỳ cảm thấy, lúc này chính mình thối lui đến phòng bếp, chỉ sợ sẽ có điều hiềm nghi, mình phải cường thế chút ít, nếu Lạc Gia Hoa không bỏ được, chắc chắn cho là mình đang khi dễ bạn gái trước đây của anh, cho nên, cô dùng mắt to ngập nhìn Lạc Gia Hoa, ý là, anh xem, sau đó đi đến trước bàn,
“Anh tới lấy đi, cái này vứt đi cũng đừng có ăn.”
Bị ánh mắt này nhìn, không hiểu sao làm cho Lạc Gia Hoa có cảm giác chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống, “Khụ, để anh giới thiệu một chút, này là vợ của anh, Kiều Mộng Kỳ, Mộng Kỳ, đây là Thẩm Điệp, trước đã từng nói qua cho em biết .”
Thẩm Điệp mở to con mắt, “Tốt, Lạc Gia Hoa, anh được a, em mới rời đi vài ngày mà anh đã có vợ, anh kẻ bạc tình này ~ “
“…”
“Khụ khụ, Hoa, anh là cố ý tìm người phụ nữ khác lừa gạt em có đúng hay không, em không thích người phụ nữ này, anh đuổi cô ta đi a.” Không đợi Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ nói tiếp, Thẩm Điệp lại đột nhiên nhảy qua ôm lấy Lạc Gia Hoa, nếu là lúc trước Lạc Gia Hoa chắc chắn rất thích tư thái con nít này Thẩm Điệp, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhất là đã cùng Mộng Kỳ từng có tiếp xúc thân mật qua, lại càng cảm thấy, ôm Mộng Kỳ, mềm mại , so với Thẩm Điệp toàn thân là xương cốt muốn thoải mái hơn cực kỳ nhiều.
Lạc Gia Hoa luống cuống tay chân đem Thẩm Điệp từ trên người mình kéo xuống, nghiêm túc nhìn cô, “Thẩm Điệp, anh nói là sự thật, cô ấy thật sự là vợ của anh, xin em chú ý tới lời nói và hành động.”
“Cái kia, chồng à, nếu không em tiến vào phòng trước, các người cứ thoải mái trò chuyện đi.” Mộng Kỳ vội ho một tiếng, thật sự là cảm giác mình không có cần thiết ở chỗ này.
Lạc Gia Hoa lắc đầu, “Không cần, ở chỗ này tốt lắm.”
Thấy Lạc Gia Hoa nói như vậy, Thẩm Điệp trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Em ngồi đi.” Lạc Gia Hoa chỉ chỉ ghế sô pha.
Thẩm Điệp khí thế hung hăng đi tới đặt mông ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên phát hiện nơi này có nhiều vật lúc trước không có , mà đồ đạc của mình, nhìn một chút, một món cũng không có thấy, vội vàng đứng dậy, bay thẳng vào thư phòng, phòng ngủ tìm một lần.
Lạc Gia Hoa biết rõ cô đang tìm cái gì, liền tùy ý cô.
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Điệp vọt tới trước mặt Lạc Gia Hoa, “Lạc Gia Hoa, đồ đạc của em đâu?”
Lạc Gia Hoa dắt tay Mộng Kỳ ngồi xuống ghế sofa, đối với Thẩm Điệp làm một cái tư thế mời ngồi, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Mộng Kỳ , chính mình vào phòng, lưu lại ánh mắt thù địch của Thẩm Điệp nhìn xem Mộng Kỳ, loại cảm giác này, chính là cảm giác phẩn nộ đồ của cô bị người khác trộm mất, nhất là tên trộm này lại là một mỹ nữ xuất sắc, xuất phát từ đồng loại cùng đạo lý khiển trách, Thẩm Điệp đối với Mộng Kỳ thì càng đáng ghét.
Cộng thêm Mộng Kỳ mặt không chút thay đổi, càng làm cho cô cảm giác mình bị xem thường.
Không đến nửa phút, Lạc Gia Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, ngồi bên cạnh Mộng Kỳ, đưa lên một cuốn sổ hồng cho Thẩm Điệp, “Xem một chút.”
Ba chữ giấy hôn thú to làm cho Thẩm Điệp hôn mê.
“Anh biết rõ, nếu như không nhìn thấy giấy hôn thú của anh, em chắc sẽ không hết hy vọng , anh lấy ra cho em xem, không phải là vì bắt nạt em hoặc là gì khác, nếu như nói, lúc đầu cùng cô ấy đăng ký anh có chút ít xúc động, nhưng mấy ngày nay chung đụng làm cho anh cảm thấy được, cuộc sống bây giờ rất tốt, Mộng Kỳ là một người vợ anh từ mơ tưởng, anh nghĩ muốn sống qua ngày thật tốt cùng cô ấy, sinh con dưỡng cái, đến khi đầu bạc, về phần đồ đạc của em, đã không thích hợp để ở chỗ này , cho nên, anh đã đóng gói đưa về đến nhà em, ngay hôm sau khi em xuất ngoại đã đưa qua, em không biết, anh nghĩ, hẳn là bác trai bác gái không có nói cho em biết.”
Đối với mình luôn ngoan ngoãn phục tùng Lạc Gia Hoa đột nhiên trở nên mạnh mẽ dứt khoát như vậy thế, Thẩm Điệp cảm thấy, chính mình có chút muốn ngất, đầu óc không đủ dùng.
“Em, em phải về nhà.”
“Có thể.” Lạc Gia Hoa đứng lên, “Bất quá…”
“?”
“Chìa khóa nhà của anh có thể gửi lại cho anh không?”
Thẩm Điệp hung hăng trừng Lạc Gia Hoa một cái, từ trong túi lấy cái chìa khóa quăng ra, bước nhanh chạy ra ngoài.
Lạc Gia Hoa vội vàng đuổi theo, tính tình của Thẩm Điệp làm cho anh có chút không yên lòng, “Em chờ một chút, anh đưa cô ấy đi.”
“Không cần lòng tốt giả tạo của anh.”
Mộng Kỳ thấy Thẩm Điệp chạy ra ngoài, cũng sợ cô xúc động gặp chuyện không may, vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh mau đuổi theo cô ấy đi, đem cô ấy an toàn đưa về nhà.”
Lạc Gia Hoa cảm kích liếc mắt nhìn Mộng Kỳ, “Anh rất mau trở lại.”
“Tốt.”
Chỉ chớp mắt, trong phòng lại còn lại một người, Mộng Kỳ đi vào phòng bếp, nhìn hai cái chén nổ tương, bất đắc dĩ cười cười, này đều là chuyện nhỏ a, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được Thẩm Điệp, thật đúng là như lời Lạc Gia Hoa, chân chính là một phụ nữ hấp tấp nhiệt tình bắn ra bốn phía, đáng tiếc, người phụ nữ như vậy, là Lạc Gia Hoa không khống chế được , rất đơn giản, không phải anh không có năng lực, mà là anh quá mức thiện lương, đối với người mình yêu, luôn rộng lượng như vậy, mà Thẩm Điệp, rõ ràng không phải là người có thể hiểu được lòng tốt của Lạc Gia Hoa, cho nên, muốn chân chính khống chế cô, cần phải mạnh hơn thế lại là người có máu lạnh, người như vậy, mới có thể khắc chế Thẩm Điệp, chẳng người có thể khống chế cô, cũng có khả năng hấp dẫn cô.
Tâm trí Mộng Kỳ là tương đối sớm quen thuộc, cô hơi lo lắng, Thẩm Điệp có thể hay không bởi vì Lạc Gia Hoa xoay người rời đi lại trở nên cường thế nên đột nhiên phát hiện ưu điểm của anh ngược lại sẽ thích anh, cũng không phải cô không bỏ được Lạc Gia Hoa hoặc là Lạc Gia Hoa không thể bỏ cô, chỉ là, cô vừa mới kết hôn, nếu ly hôn, đến một lần phiền toái, thì lần thứ hai, thứ ba, giống như có điểm bị thua thiệt a.
Gia Cát Lượng (Trung: 诸葛亮 <諸葛亮> (Gia Cát Lượng)/ Zhūge Liàng) tự là Khổng Minh (181–234), hiệu là Ngọa Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán. Ông là một chính trị gia, nhà quân sự, học giả và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật. Trong quân sự, ông đã tạo ra các chiến thuật như: Bát Quái trận đồ (Hình vẽ tám trận), Liên nỏ (Nỏ Liên Châu, tên bắn ra liên tục), Mộc ngưu lưu mã (trâu gỗ ngựa máy). Tương truyền ông còn là người chế ra đèn trời (Khổng Minh đăng – một dạng khinh khí cầu cỡ nhỏ) và món màn thầu. Thân thế Gia Cát Lượng được biết tới nhiều qua tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Mì sốt tương
Mộng Kỳ nghĩ lại, hai người đã là vợ chồng, bất kể như thế nào, hôn lễ này đều là không tránh khỏi, cho nên cũng phải đi gặp cha mẹ của mình, chỉ cần đến lúc đó bọn họ tham đự là được, trước đó, còn có vài tháng, có thể làm cho cô cùng cha mẹ hòa hảo, kỳ thật, chủ yếu là cùng mẹ cải thiện quan hệ, dù sao cô cũng là con gái của bà, cô nghĩ, bà sẽ phải tha thứ cho mình đi, cho nên, Mộng Kỳ liền trực tiếp đáp ứng Gia Hoa,
“Liền quyết định ngày mười một đi, chuyện hôn lễ, hết thảy do cha mẹ anh làm chủ là tốt rồi.”
Lạc Gia Hoa tại điện thoại khẽ cười, “Này không chỉ là chuyện hai người chúng ta, là chuyện của hai gia đình, cha mẹ anh nói, không thể tự quyết định hôn lễ, phải cùng bà thông gia thương lượng cùng nhau định, nhất là tiệc rượu, đến lúc đó kết hôn người khẳng định nhiều, cho nên chúng ta phải mời trước mấy tháng , bởi vậy, tốt nhất là tại trong tháng này có thể để cha mẹ đôi bên gặp mặt một lần.”
Mộng Kỳ gật đầu, “Em hiểu rõ ý của anh, em sẽ gọi điện cho mẹ, sau đó trở về một chuyến.”
Lạc Gia Hoa ở bên kia nói, “Nếu như có thể, tuần này thứ năm hoặc là thứ bảy sáng sớm anh và em cùng nhau trở về ra mắt cha mẹ vợ.”
Mộng Kỳ có chút do dự, “Chờ em cùng mẹ liên lạc tốt đã.”
“Ha ha ~” Lạc Gia Hoa truyền đến tiếng cười, “Em là sợ mẹ vợ mặt nặng mặt nhẹ với anh sao, yên tâm đi, làm con rể, cửa ải này sớm muộn cũng phải qua , hơn nữa, anh tự nhận mình cũng không tệ lắm, không hút thuốc lá cũng không say rượu, anh sẽ cố gắng làm cho mẹ vợ công nhận anh.”
Mộng Kỳ vì Lạc Gia Hoa mà cảm động.
“Tốt lắm, trước tiên em sẽ gọi điện xin phép, thứ bảy chúng ta trực tiếp về nhà đều được.”
“Ừm.”
“Anh còn công việc, kia treo.”
“Tốt, bái.”
“Bái.”
Cúp điện thoại, Mộng Kỳ có chút bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sofa, đột nhiên cảm thấy, cuộc sống củi gạo dầu muối, giống như không phải đơn giản như mình, ít nhất, không chỉ là chuyện của riêng hai vợ chồng, mà là chuyện của hai gia đình, vừa nghĩ tới mẹ, Mộng Kỳ đầu cũng có chút đau, mẹ có rất nhiều chỗ đều đáng giá chính mình bội phục, nhưng có lúc, bà thật sự cố chấp phải làm cho người muốn nổi điên.
Cũng may, lúc này, mẹ ở trường học đi, cha đây?
Mộng Kỳ quyết định trước gọi điện thoại cho cha, tại trong trí nhớ của cô, nhà cô là mẹ nghiêm cha từ, từ nhỏ, cô liền cùng cha càng thêm thân cận, có lúc thậm chí cảm thấy chỉ có cha thương mình, còn đối với cha,cô có thể làm nũng, đối với mẹ, tựa hồ trong cuộc sống của cô cũng không có nhận thức được mình là con gái bà nhiều lắm, nhiều lúc bà xem cô như học sinh.
Di động của cha vang lên hai tiếng liền tiếp thông, bên trong truyền đến giọng nói của cha, “Xin chào, tôi là Kiều Chấn Hoa, vị kia?”
Nghe được giọng nói của cha, Mộng Kỳ lập tức hốc mắt ướt át, lúc này mới phát hiện, thì ra là cô nhớ cha nhiều như thế, năm đó cùng mẹ trở mặt , cô trong cơn tức giận đổi số điện thoại di động, một năm nay không liên lạc với cha mẹ, cô không biết, bọn họ có phải hay không cũng sẽ quan tâm chính mình, cô vẫn cho mình là một đứa con rất hiếu thuận, nhưng là nghe giọng nói của cha đã có phần già hơn trước, Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, tùy hứng của mình, làm cho cha mẹ không biết tổn thương bao nhiêu, chính mình không có mặt nói cái gì là hiếu thuận, hết thảy, đều bởi vì cha cô đơn giản một câu nói mà thay đổi, Mộng Kỳ đột nhiên cảm thấy, tất cả ủy khuất, đều tan thành mây khói, cô chỉ muốn phải mau trở về gặp cha mẹ,
“Ba ba ~ “
“Kiều Kiều?” Bên kia lập tức truyền đến giọng nói vui mừng, “Con là Kiều Kiều?”
“Ba ba, là con.” Giọng nói Mộng Kỳ có chút nghẹn ngào, Kiều Kiều, là cha đối với người yêu của mình xưng, từ nhỏ đến lớn, có người gọi cô là Mộng Kỳ, Tiểu Kỳ, Tiểu Kiều, Kỳ Kỳ, nhưng là, chỉ có cha cô là gọi Kiều Kiều, cha nói, mình là Đại Kiều, cô chính là Tiểu Kiều, đúng là Tiểu Kiều có người sẽ gọi, ông muốn độc nhất vô nhị, cho nên, về sau liền gọi mình là Kiều Kiều, thuộc về xưng hô riêng của cha, nghe được cha gọi nhũ danh của mình lần nữa, Mộng Kỳ nước mắt không cầm được liền chảy xuống, thì ra là người kiên cường cũng phải mềm yếu trước tiếng gọi của người thân,
“Ba ba, ba ba…”
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, bảo bối ba ba…” Kiều cha cũng hết sức kích động, giọng nói rõ ràng nghẹn ngào.
Hai cha con cầm di động không nói lời nào, chỉ là hô đối phương, yên lặng rơi lệ.
Tại thành phố T, Kiều cha vốn là đang họp, đi đến bên ngoài phòng họp tiếp điện thoại của Mộng Kỳ, kết quả không muốn Mộng Kỳ, vì vậy, ở trong mắt mọi người, liền nhìn thấy lão tổng của mình vừa khóc vừa cười , rất là quỷ dị, tất cả mọi người tại đoán rằng, là cái gì làm cho Kiều tổng chững chạc thất thố như vậy , chỉ có những người đi theo Kiều cha cùng nhau giành chính quyền bao mới hiểu, trong miệng Kiều cha Kiều Kiều, là người ra sao.
Một lát sau, Kiều cha đi trước khôi phục bình thường, dù sao so với Mộng Kỳ ăn cơm nhiều hơn mấy chục năm, “Kiều Kiều, con đang ở đâu?”
Mộng Kỳ khống chế tâm tình của mình, nói, “Con tại thành phố B.”
“Con… Có khỏe không?”
“Con rất khỏe, ba ba.”
“Ừm, khỏe là tốt rồi, con chừng nào thì trở lại?”
“Con…” Mộng Kỳ không dám nói tiếp nữa, cô không biết mẹ có thể hay không tha thứ chính mình.
Bên kia truyền đến tiếng thở dài của Kiều cha, “Có rảnh thì trở lại một chuyến đi, Kiều Kiều, ba và mẹ của con đều rất nhớ con.”
“Mẹ con…” Mộng Kỳ có chút đau lòng.
“Con cũng biết, mẹ con chính là miệng cứng lòng mềm , năm đó buộc con rời đi, bà ấy tức giận con không nghe lời, nói chút ít lời hung ác, đúng là, ba nhìn ra được, bà ấy sớm đã hối hận, nhất là nửa năm qua, thường thường nhìn xem đồ của con trước kia đã dùng qua mà ngẩn người…”
Kiều cha lại nói chút ít chuyện của Kiều mẹ, đơn giản chính là biểu đạt Kiều mẹ đã không truy cứu, hết sức thương nhớ con gái, nhưng bởi vì kéo không ra mặt mũi, cộng thêm Mộng Kỳ đổi điện thoại di động số, cho nên liên tục chống không chịu thua thôi,
“Mẹ con đều gầy một vòng lớn .”
Nghe được Kiều cha nói như vậy, Mộng Kỳ lại có chút nhớ nhung khóc, “Thực xin lỗi, ba ba, con có phải hay không rất bất hiếu?”
“Ai, mẹ con trong lúc đó, nào có cách kìm chế, tính tình này của con a, cùng với mẹ con là một dạng, con cùng mẹ con gây gổ cũng thôi, tại sao phải đổi điện thoại đây, con không nghĩ để ý mẹ, ngay cả ba ba cũng không muốn để ý sao?”
“Con, không phải vậy ba ba…” Mộng Kỳ có chút đuối lý, lúc ấy đã cảm thấy đặc biệt tức giận, tại cô nhìn lại, chính mình hết sức thành thục, biết mình nghĩ muốn cái gì, mang Nghiêm Tử Hạo trở về, là bởi vì hắn đã tiếp nhận khảo nghiệm của mình, cho nên, chỉ là thông báo cha mẹ, xin bọn họ chúc phúc cho mình , lại không nghĩ tới mẹ sẽ phản đối, nhất thời đi rúc vào sừng trâu (đường cùng), cảm thấy mẹ là muốn khống chế mình, vì vậy liền làm ra loại chuyện tình ngây thơ mất lí trí đến vậy, lúc ấy cảm thấy cùng lắm chẳng qua là chuyện nhỏ, hiện tại mới phát hiện, thì ra mình là một đứa bướng bỉnh cỡ nào, còn vì vậy mà đả thương tình cảm cha mẹ dành cho mình.
“Kiều Kiều ~ “
“Ba ba ~ “
“Trở lại đi, mang hắn cùng về, lần này, ba ba làm chủ cho con, các con khi nào thì chuẩn bị kết hôn, cho chúng ta biết một tiếng, cha mẹ hai bên gặp mặt…”
“Ba ba ~” Mộng Kỳ đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, “Con, con lần này gọi điện thoại cho cha, kỳ thật, cũng là có lời nói muốn nói với cha.”
Bên kia truyền đến tiếng Kiều cha cười khẽ, “Ba biết rõ, nha đầu con, nếu không phải bất đắc dĩ, chỉ sợ không biết bao lâu mới có thể
gọi điện thoại về đây.”
Nghe được lời của ba ba , Mộng Kỳ càng thêm tội lỗi, “Thực xin lỗi.”
“Nha đầu ngốc, khi nào thì thích nói xin lỗi như vậy .”
Nghe được Kiều cha trêu chọc, Mộng Kỳ nhịn không được bật cười, nàng trước kia đối với người khác lễ phép, nhưng đối với cha mẹ, lại hết sức cao ngạo, có lúc minh biết mình làm sai, vì cùng mẹ đấu khí, liền cứ không nói ba chữ xin lỗi, cho nên mẹ thường nói nuôi cô không bằng nuôi một con chó nhật, đối với người ngoài đều tốt như vậy, đối với cha mẹ lại tìm mọi cách bắt bẽ.
Về sau , Mộng Kỳ rốt cục hiểu, thì ra tính tình cô tệ như vậy, ngoại trừ di truyền bề ngoài từ mẹ, cũng bởi vì chân chính đưa bọn họ trở thành người nhà của mình, cho nên mới phải tùy tiện như thế.
“Nha đầu ngốc, không phải là có chuyện muốn nói cho ba ba biết sao, nói a.” Thấy Mộng Kỳ trầm mặc, Kiều cha ở bên kia thúc giục, về phần hội nghị , con gái quan trọng hơn, tan họp đi.
Lời của Kiều cha làm cho Mộng Kỳ hoàn hồn, cho mình bỏ thêm dầu, mở miệng, “Cha, con, con nghĩ thứ năm tuần này, mang con rể của ba về nhà thăm ba mẹ, thuận tiện mời ba mẹ tới đây, cùng cha mẹ anh ấy gặp mặt, thương lượng một chút, hôn sự của chúng con.”
“… Các con cuối cùng quyết định kết hôn sao?”
“Ừm, cha, con, con nói anh ấy, không phải là Nghiêm Tử Hạo.”
“… Các con chia tay rồi?” Bên kia chần chờ một chút mới nói.
“Ừm, chồng con bây giờ là một người khác, gọi Lạc Gia Hoa, là một người rất tốt rất biết săn sóc, so với Nghiêm Tử Hạo tốt hơn, hơn nữa, con, chúng con đã đăng ký .”
“Coni…”
“Ba ba.” Bên kia truyền đến tiếng hít thở của Kiều cha, Mộng Kỳ lòng bàn tay phát ra mồ hôi lạnh, mặc dù trong ngày thường tại nơi nào đều nghe mẹ, nhưng là Mộng Kỳ biết rõ, người tính tình càng ôn hòa khi phát hỏa mới thật đáng sợ, ba ba từ nhỏ đến lớn sẽ không đối với cô phát giận, nếu như ông thật sự phát giận, tuyệt đối so với bão còn đáng sợ hơn.
“… Cái gì cũng không cần nói, ngày mai trở lại.”
Điện thoại vừa truyền đến mệnh lệnh của Kiều cha , sau đó cúp điện thoại.
Mộng Kỳ bóp di động ngốc rồi, ba ba quả nhiên là tức giận, làm sao bây giờ, thật sợ hãi, nhất là mệnh lệnh cuối cùng của ông, cô không chút do dự, nếu cô dám không nghe, ông bảo đảm cùng mình đoạn tuyệt quan hệ cha con, nếu mẹ như vậy, có lẽ cô còn có thể cùng bà lý luận vài câu, nhưng nói lời này chính là ba, Mộng Kỳ một ít cũng không dám phản kháng .
Ngồi ngây ngốc trong chốc lát, Mộng Kỳ cầm di động gọi điện thoại cho Lạc Gia Hoa, đem cuộc trò chuyện của mình cùng cha nói cho anh biết, hơn nữa chuyển cáo mệnh lệnh của cha.
Ngồi tại trước phòng làm việc Lạc Gia Hoa nghe giọng nói đáng thương của Mộng Kỳ, tưởng tượng thấy bộ dạng nhíu mày của cô, không khỏi có chút buồn cười, nghĩ thầm anh còn tưởng rằng cô sẽ luôn bình tĩnh, thì ra là cũng có sợ người a, đúng là bộ dáng đáng thương của cô, lại làm cho anh không đành lòng đi cười cô, chỉ có thể ôn nhu an ủi,
“Không có vấn đề gì, ngày mai thì ngày mai đi.”
“Đúng là, có thể hay không quấy rầy công việc của anh?” Mộng Kỳ bởi vì chuyện trong nhà của mình mà phiền toái Lạc Gia Hoa nên hết sức bất an.
Lạc Gia Hoa nghe ra sự bất an của cô, ôn nhu an ủi, “Sẽ không , gần đây không có bề bộn nhiều việc.”
“Ân.”
“Buổi tối anh sẽ về sớm một chút ,em không nên gấp gáp, hết thảy giao cho anh.”
“Ừm.” Nghe Lạc Gia Hoa nói, Mộng Kỳ cảm thấy an tâm hơn.
Lại an ủi trong chốc lát, đem tâm tình của cô chiếu cố tốt, lúc này mới cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, đứng lên, nhìn xem trong phòng làm việc chỉ vẻn vẹn có bốn người,
“Các vị ~ “
Bốn ánh mắt bá bá bá bay tới.
Lạc Gia Hoa mồ hôi lạnh cười một tiếng, ổn định tâm tình, “Tôi có một vấn đề hết sức nghiêm túc muốn hướng mọi người thỉnh giáo.”
…
Trợ lý Tiểu An người thứ nhất nói chuyện, “Lạc kỹ sư anh nói thỉnh giáo trong kể cả tôi sao? Tôi cũng có may mắn chỉ đạo Lạc kỹ sư sao?”
Lạc Gia Hoa bất động thanh sắc lau cái trán mồ hôi lạnh, “Ừm.”
“Lạc kỹ sư mời nói.”
“Bảo đảm làm cho sếp hài lòng.”
…
“Là như vậy, ngày mai tôi muốn đi ra mắt cha mẹ vợ, các vị cảm thấy tôi nên tặng cái gì?”
“…”
“…”
Tẻ ngắt ba phút…
Cuối cùng, vẫn là trợ lý Tiểu An mở miệng trước, “Lạc kỹ sư, ngươi muốn hỏi chúng ta chính là cái vấn đề này?”
“Ừm.”
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hỏi chúng tôi cái vấn đề chuyên nghiệp gì đây, quá đả kích người.”
“Vấn đề này, so với công việc quan trọng hơn.” Lạc Gia Hoa nghiêm túc nói, “Cái này, chuyện cả đời của tôi, quan hệ đến hạnh phúc cả đời tôi.”
“Kia vấn đề này đáng giá thận trọng suy nghĩ.” LC vung tay áo đứng lên lên tiếng, “Hạnh phúc của Lạc kỹ sư, chính là hạnh phúc toàn bộ công ty, ba cái thối da thất, đỉnh một cái Gia Cát Lượng, chúng ta gọi nhân viên không có ở đây về để cùng nhau thảo luận đi.”
“Để tôi đi gọi điện thoại.” Tiểu An lập tức lui trở về vị trí của mình.
“Lạc kỹ sư lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ sao?” Hác ca hỏi.
“Ừm.”
“Các cậu không phải là đã kết hôn sao, như thế nào giờ mới gặp cha mẹ?”
“… Tình huống của chúng tôi có phần đặc thù, trước đăng ký sau mới kết hôn , đừng quản nguyên nhân, chỉ cần nói cho tôi biết nên tặng cái gì là tốt rồi, còn có, cần phải chú ý quan trọng cái gì là được.”
“Tôi lần đầu tiên đi, liền mua cho cha vợ bình rượu, mua cho mẹ vợ hộp trang điểm, bất quá mỗi người khác nhau, lễ vật cũng bất đồng.” Đây là nhận thức của Hác ca,
“Cha mẹ Tiểu Kiều làm cái gì?”
“Mẹ là giáo viên mỹ thuật , cha kinh doanh .”
“Mỹ thuật , tặng bà ấy một bộ dụng cụ vẽ tranh thế nào?” LC nói.
“Người làm mỹ thuật thường rất có khí chất, không trách được Tiểu Kiều có khí chất như vậy, bất quá người so với bình thường thanh cao hơn, tặng lễ không thể tục lại phải có giá trị.” Hác ca nói ra.
“Hác ca lần đầu tiên đến thăm cha mẹ vợ có làm khó dễ anh không?” Lạc Gia Hoa hỏi.
“So với đánh trận còn mệt mỏi hơn, tam cô lục bà toàn bộ tụ hợp, đối với tôi tiến hành tam đường hội thẩm.”
…
Lạc Gia Hoa lau mồ hôi…
Đối với mọi người trong công ty mà nói, chưa bao giờ đem việc riêng vào thời gian đang làm việc để nói đây là lần đâu tiên Lạc Gia Hoa trong lúc đang làm việc mà hỏi việc riêng, đây là đại sự của toàn bộ công ty, chỉ chốc lát sau, ngoại trừ Tiểu Quá đến không được, tất cả mọi người đều đã trở lại, bất quá Tiểu Quá là người nhỏ tuổi nhất trong công ty lại không có bạn gái, không có ai làm khó hắn, biết nguyên nhân, lập tức mồm bảy miệng tám đứng lên, trong đó vẫn là Cố Thông cùng LC hoạt bát nhất, Hác ca cực kỳ có kinh nghiệm, Tiểu An còn lại là mượn Bách Khoa, một công ty lập tức trở thành chợ bán thức ăn, Lạc Gia Hoa nhìn xem có chút mất khống chế, lập tức có chút ít giọt mồ hôi ứa ra, cách làm của mình, có phải hay không sai rồi?
Mặc dù Lạc Gia Hoa làm cho Mộng Kỳ không cần khẩn trương, nhưng từ khi cúp điện thoại, tinh thần Mộng Kỳ liền bắt đầu có chút không tập trung , làm cái gì đều không thể làm xong, ngược lại cảm thấy rất buồn ngủ, cô biết rõ, đây cũng là tật xấu kì quái của mình phát tác, thở dài một hơi, đang cùng Chu công đấu tranh trong chốc lát, nhận mệnh trở về trên giường ngủ. Lạc Gia Hoa mặc dù nói buổi tối sẽ về sớm một chút, nhưng khi Mộng Kỳ tỉnh dậy đã sáu giờ rưỡi còn chưa có về nhà, vội vàng gọi điện thoại cho anh, hỏi anh khi nào thì trở lại.
“Đại khái là trễ một chút, phải hơn bảy giờ đi, em nếu đói bụng liền ăn cơm trước, anh mua ít đồ trở về.”
Gia Hoa vừa chọn đồ, vừa cùng Mộng Kỳ nói chuyện, từ sau khi nghe vài Gia Cát Lượng trong công ty nghĩ kế cho anh, anh quyết định phải mua lễ vật, thuận tiện còn chuẩn bị rất nhiều đáp án tốt nhất để phòng các vấn đề mà cha mẹ vợ thường hay hỏi con rể, vật này là Cố Thông từ trong lưới hạ đưa cho anh , xét thấy tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn, Lạc Gia Hoa mặc dù đem tờ giấy nhận lấy, nhưng mười phân lý trí quyết định không tham khảo những thứ đáp án này, anh cảm thấy, không có gì, quan trọng chỉ cần thành thật chân thành là được.
Kiều cha Kiều mẹ đều là cả ngày tiếp xúc với nhiều người , bọn họ ăn cơm nhiều hơn mình hai mươi mấy năm, ánh mắt nhìn người, sẽ không kém đi , thay vì tại trước mặt bọn họ múa rìu qua mắt thợ lưu lại ấn tượng xấu, không bằng ngay từ đầu dùng thành ý để chinh phục họ.
Nói, lúc trước anh cùng Thẩm Điệp lui tới, cũng đã gặp Thẩm cha Thẩm mẹ nhiều lần, tại nhà bọn họ ăn cơm cũng nhiều, lúc mình còn nhỏ xuyên gặp bọn họ, nhưng cũng là bởi vì quá quen thuộc, trong đầu của anh chưa từng có khái niệm khẩn trương khi gặp cha mẹ vợ, lần này, là phải gặp người hoàn toàn không quen biết, bởi vì quan hệ với Mộng Kỳ, anh phải kêu một tiếng ba mẹ, cái loại khẩn trương đó, giống như là từ trong mà tản mát ra ngoài , làm cho anh không có cách nào bỏ qua.
Điện thoại bên kia Mộng Kỳ nghe nói anh phải về trễ một chút, liền hỏi anh buổi tối ăn mì sốt tương như thế nào, Lạc Gia Hoa nói cứ tự nhiên , mặc dù không có nếm qua mì sốt tương cô làm, nhưng là, từ đối với tín nhiệm của cô, anh cảm thấy, mặt này nhất định có thể yên tâm.
Quả nhiên, chờ khi anh về đến nhà, vừa vào cửa liền ngửi thấy được mùi thơm, lập tức có một loại cảm giác nước miếng chảy ròng.
Vật trên tay quá nhiều, anh phải nhấn chuông cửa , Mộng Kỳ mở cửa, thấy trên tay anh nhiều đồ như vậy, vội vàng lấy qua, “Như thế nào mua nhiều đồ như vậy?”
“Thơm quá a ~” Lạc Gia Hoa đi vào nhà, trước ngửi thấy được mùi thơm, hít vào hai hơi thật sâu, lúc này mới trả lời, “Những thứ này đều là mua cho cha mẹ vợ.”
Mộng Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn bao lớn bao nhỏ mà Lạc Gia Hoa mua , “Nhiều như vậy? Hơn nữa, những thứ này đều là đồ rất quý đi.”
“Lần đầu tiên bái phỏng, anh cũng không biết nên mua những thứ gì, những thứ này là nhờ người của công ty đưa ra ý kiến, tranh luận liền mua hết, còn có thật nhiều thứ anh cũng không mua, bởi vì cảm thấy những thứ kia không quá thích hợp.”
“Để đồ xuống đi, anh coi trọng như vậy,emlại cảm thấy, khi em đến nhà anh mua gì đó cũng quá tùy tiện đi, như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không phải là em đã nói lễ nhẹ nhưng tình nặng sao, cha mẹ anh đều thích lễ vật của em, rất tri kỷ, anh mua những thứ này, là không biết nên mua cái gì, cho nên mới phải nhiều một chút, hơn nữa, anh và em cũng không giống nhau a, em là gả cho anh, anh là muốn kết hôn với con gái bảo bối của ba mẹ, mua thật nhiều, đó là cần phải vậy.”
Mộng Kỳ cười, “Liền nghe anh nói, toàn là nói tốt không a.”
Lạc Gia Hoa trên tay trống không, lúc này mới ôm Mộng Kỳ tại trên trán cô in xuống một nụ hôn, “Vợ à, anh đói bụng.”
Mộng Kỳ vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh chờ, em đi làm nước sốt , chỉ cần ba phút là tốt rồi.”
“Ừm.”
Mộng Kỳ vừa đi tới phòng bếp lại nói, “Đi rửa tay.”
“Tốt.” Lạc Gia Hoa đi theo Mộng Kỳ vào phòng bếp, liền mở vòi nước rửa một tý, cứ như vậy đứng ở bên cạnh Mộng Kỳ nhìn cô bận rộn, nhìn cô thân thể linh lung ở trong phòng bếp vòng tới vòng lui, động tác thuần thục, vẻ mặt khoái trá, Lạc Gia Hoa không tự giác thấy ngây người, bình thản mà thật sự hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
“Anh thích thật nhiều nổ tương hay là hơi ít một chút?”
“Thật nhiều.”
“Tốt.” Tổng cộng múc ra sáu chén, bỏ vào trong tô của Lạc Gia Hoa bốn chén, “Đủ chưa?”
Nhìn cái tô lớn, Lạc Gia Hoa gật đầu, “Đủ rồi.”
“Bưng đi ra ngoài đi.”
“Tốt.”
Hương thơm ngào ngạt của mì sốt tương khơi gợi lên vị giác của Lạc Gia Hoa, tùy ý kẹp một đũa lớn cho vào miệng, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên,
“Thân ái , em đã trở về.”
“Phốc ~ khụ khụ ~~~ “
Nghe được có giọng nói của phụ nữ, Mộng Kỳ vội vàng bỏ đồ trên tay xuống đi ra khỏi phòng bếp, kết quả chỉ thấy một thân ảnh, sau đó liền nghe được tiếng kêu thống khổ thảm thiết, ngay sau đó chính là tiếng vang răng rắc, rồi trên bàn trước mặt đánh ngã, Lạc Gia Hoa bởi vì chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Điệp mãnh liệt bổ nhào, làm anh té nhào, cái mông hung hăng ngã trên mặt đất, đặc biệt là trên người còn có người đang ôm chặt, có thể làm anh đau chết.
Mộng Kỳ có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, không biết mình nên làm cái gì.
“Thân ái , anh không sao chớ.” Thẩm Điệp vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, kéo Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa vặn vẹo đứng lên, phản ứng đầu tiên là thấy Mộng Kỳ, cô đứng ở cửa phòng bếp cắn răng ủy khuất ( quýnh, kỳ thật con gái nhà ta là đang ngẩn người ~ ), vội vàng bỏ qua Thẩm Điệp, lui qua một bên,
“Em làm sao đến đây?”
Thẩm Điệp bởi vì động tác của Lạc Gia Hoa thoáng hiện lên một đạo ám quang, rất là không vui, “Không phải là anh nói nơi này cũng có một phần của em sao, khi nào em muốn đến thì đến , như thế nào, không được tự nhiên như vậy, có phải hay không ẩn dấu một người phụ nữ”
Lạc Gia Hoa càng không được tự nhiên .
Theo ánh mắt của anh, Thẩm Điệp thấy được Mộng Kỳ, ngẩn ngơ, lập tức giận, “Cô ta là ai?”
Lạc Gia Hoa nhìn cái bàn trước mặt bị đánh ngã, thật đáng tiếc, đưa tay nhặt chén đỡ lên, vứt sạch ở trên bàn , lấy lên còn có thể ăn sao?
Mắt thấy ngón tay Thẩm Điệp chỉ mình, Mộng Kỳ cảm thấy, lúc này chính mình thối lui đến phòng bếp, chỉ sợ sẽ có điều hiềm nghi, mình phải cường thế chút ít, nếu Lạc Gia Hoa không bỏ được, chắc chắn cho là mình đang khi dễ bạn gái trước đây của anh, cho nên, cô dùng mắt to ngập nhìn Lạc Gia Hoa, ý là, anh xem, sau đó đi đến trước bàn,
“Anh tới lấy đi, cái này vứt đi cũng đừng có ăn.”
Bị ánh mắt này nhìn, không hiểu sao làm cho Lạc Gia Hoa có cảm giác chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống, “Khụ, để anh giới thiệu một chút, này là vợ của anh, Kiều Mộng Kỳ, Mộng Kỳ, đây là Thẩm Điệp, trước đã từng nói qua cho em biết .”
Thẩm Điệp mở to con mắt, “Tốt, Lạc Gia Hoa, anh được a, em mới rời đi vài ngày mà anh đã có vợ, anh kẻ bạc tình này ~ “
“…”
“Khụ khụ, Hoa, anh là cố ý tìm người phụ nữ khác lừa gạt em có đúng hay không, em không thích người phụ nữ này, anh đuổi cô ta đi a.” Không đợi Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ nói tiếp, Thẩm Điệp lại đột nhiên nhảy qua ôm lấy Lạc Gia Hoa, nếu là lúc trước Lạc Gia Hoa chắc chắn rất thích tư thái con nít này Thẩm Điệp, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhất là đã cùng Mộng Kỳ từng có tiếp xúc thân mật qua, lại càng cảm thấy, ôm Mộng Kỳ, mềm mại , so với Thẩm Điệp toàn thân là xương cốt muốn thoải mái hơn cực kỳ nhiều.
Lạc Gia Hoa luống cuống tay chân đem Thẩm Điệp từ trên người mình kéo xuống, nghiêm túc nhìn cô, “Thẩm Điệp, anh nói là sự thật, cô ấy thật sự là vợ của anh, xin em chú ý tới lời nói và hành động.”
“Cái kia, chồng à, nếu không em tiến vào phòng trước, các người cứ thoải mái trò chuyện đi.” Mộng Kỳ vội ho một tiếng, thật sự là cảm giác mình không có cần thiết ở chỗ này.
Lạc Gia Hoa lắc đầu, “Không cần, ở chỗ này tốt lắm.”
Thấy Lạc Gia Hoa nói như vậy, Thẩm Điệp trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
“Em ngồi đi.” Lạc Gia Hoa chỉ chỉ ghế sô pha.
Thẩm Điệp khí thế hung hăng đi tới đặt mông ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên phát hiện nơi này có nhiều vật lúc trước không có , mà đồ đạc của mình, nhìn một chút, một món cũng không có thấy, vội vàng đứng dậy, bay thẳng vào thư phòng, phòng ngủ tìm một lần.
Lạc Gia Hoa biết rõ cô đang tìm cái gì, liền tùy ý cô.
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Điệp vọt tới trước mặt Lạc Gia Hoa, “Lạc Gia Hoa, đồ đạc của em đâu?”
Lạc Gia Hoa dắt tay Mộng Kỳ ngồi xuống ghế sofa, đối với Thẩm Điệp làm một cái tư thế mời ngồi, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay Mộng Kỳ , chính mình vào phòng, lưu lại ánh mắt thù địch của Thẩm Điệp nhìn xem Mộng Kỳ, loại cảm giác này, chính là cảm giác phẩn nộ đồ của cô bị người khác trộm mất, nhất là tên trộm này lại là một mỹ nữ xuất sắc, xuất phát từ đồng loại cùng đạo lý khiển trách, Thẩm Điệp đối với Mộng Kỳ thì càng đáng ghét.
Cộng thêm Mộng Kỳ mặt không chút thay đổi, càng làm cho cô cảm giác mình bị xem thường.
Không đến nửa phút, Lạc Gia Hoa từ trong phòng ngủ đi ra, ngồi bên cạnh Mộng Kỳ, đưa lên một cuốn sổ hồng cho Thẩm Điệp, “Xem một chút.”
Ba chữ giấy hôn thú to làm cho Thẩm Điệp hôn mê.
“Anh biết rõ, nếu như không nhìn thấy giấy hôn thú của anh, em chắc sẽ không hết hy vọng , anh lấy ra cho em xem, không phải là vì bắt nạt em hoặc là gì khác, nếu như nói, lúc đầu cùng cô ấy đăng ký anh có chút ít xúc động, nhưng mấy ngày nay chung đụng làm cho anh cảm thấy được, cuộc sống bây giờ rất tốt, Mộng Kỳ là một người vợ anh từ mơ tưởng, anh nghĩ muốn sống qua ngày thật tốt cùng cô ấy, sinh con dưỡng cái, đến khi đầu bạc, về phần đồ đạc của em, đã không thích hợp để ở chỗ này , cho nên, anh đã đóng gói đưa về đến nhà em, ngay hôm sau khi em xuất ngoại đã đưa qua, em không biết, anh nghĩ, hẳn là bác trai bác gái không có nói cho em biết.”
Đối với mình luôn ngoan ngoãn phục tùng Lạc Gia Hoa đột nhiên trở nên mạnh mẽ dứt khoát như vậy thế, Thẩm Điệp cảm thấy, chính mình có chút muốn ngất, đầu óc không đủ dùng.
“Em, em phải về nhà.”
“Có thể.” Lạc Gia Hoa đứng lên, “Bất quá…”
“?”
“Chìa khóa nhà của anh có thể gửi lại cho anh không?”
Thẩm Điệp hung hăng trừng Lạc Gia Hoa một cái, từ trong túi lấy cái chìa khóa quăng ra, bước nhanh chạy ra ngoài.
Lạc Gia Hoa vội vàng đuổi theo, tính tình của Thẩm Điệp làm cho anh có chút không yên lòng, “Em chờ một chút, anh đưa cô ấy đi.”
“Không cần lòng tốt giả tạo của anh.”
Mộng Kỳ thấy Thẩm Điệp chạy ra ngoài, cũng sợ cô xúc động gặp chuyện không may, vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, “Anh mau đuổi theo cô ấy đi, đem cô ấy an toàn đưa về nhà.”
Lạc Gia Hoa cảm kích liếc mắt nhìn Mộng Kỳ, “Anh rất mau trở lại.”
“Tốt.”
Chỉ chớp mắt, trong phòng lại còn lại một người, Mộng Kỳ đi vào phòng bếp, nhìn hai cái chén nổ tương, bất đắc dĩ cười cười, này đều là chuyện nhỏ a, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được Thẩm Điệp, thật đúng là như lời Lạc Gia Hoa, chân chính là một phụ nữ hấp tấp nhiệt tình bắn ra bốn phía, đáng tiếc, người phụ nữ như vậy, là Lạc Gia Hoa không khống chế được , rất đơn giản, không phải anh không có năng lực, mà là anh quá mức thiện lương, đối với người mình yêu, luôn rộng lượng như vậy, mà Thẩm Điệp, rõ ràng không phải là người có thể hiểu được lòng tốt của Lạc Gia Hoa, cho nên, muốn chân chính khống chế cô, cần phải mạnh hơn thế lại là người có máu lạnh, người như vậy, mới có thể khắc chế Thẩm Điệp, chẳng người có thể khống chế cô, cũng có khả năng hấp dẫn cô.
Tâm trí Mộng Kỳ là tương đối sớm quen thuộc, cô hơi lo lắng, Thẩm Điệp có thể hay không bởi vì Lạc Gia Hoa xoay người rời đi lại trở nên cường thế nên đột nhiên phát hiện ưu điểm của anh ngược lại sẽ thích anh, cũng không phải cô không bỏ được Lạc Gia Hoa hoặc là Lạc Gia Hoa không thể bỏ cô, chỉ là, cô vừa mới kết hôn, nếu ly hôn, đến một lần phiền toái, thì lần thứ hai, thứ ba, giống như có điểm bị thua thiệt a.
Gia Cát Lượng (Trung: 诸葛亮 <諸葛亮> (Gia Cát Lượng)/ Zhūge Liàng) tự là Khổng Minh (181–234), hiệu là Ngọa Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán. Ông là một chính trị gia, nhà quân sự, học giả và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật. Trong quân sự, ông đã tạo ra các chiến thuật như: Bát Quái trận đồ (Hình vẽ tám trận), Liên nỏ (Nỏ Liên Châu, tên bắn ra liên tục), Mộc ngưu lưu mã (trâu gỗ ngựa máy). Tương truyền ông còn là người chế ra đèn trời (Khổng Minh đăng – một dạng khinh khí cầu cỡ nhỏ) và món màn thầu. Thân thế Gia Cát Lượng được biết tới nhiều qua tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Mì sốt tương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.