Chương 68
Hay Là Cái Kia
07/08/2014
Đem hết toàn lực bóc lột Cố Thông, sau một tuần lễ, Lạc Gia Hoa mỗi
ngày đều có thể đúng sáu giờ về nhà bồi Mộng Kỳ, những ngày sau này hết
sức thoải mái, mỗi ngày về đến nhà cùng Mộng Kỳ cơm nước xong, chờ anh
thu thập phòng bếp, liền dẫn Mộng Kỳ cùng nhau xuống dưới lầu tản bộ,
chỉ là theo thời gian ngày từng ngày trôi qua, trong lòng Lạc Gia Hoa
không tự chủ bắt đầu khẩn trương, bởi vì bà Lạc nói thời gian ốm nghén,
đã từ từ đến.
“Bà xã, hôm nay có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đây là câu hỏi Lạc Gia Hoa mỗi tối đều phải hỏi.
Mộng Kỳ lắc đầu một cái, “Không có.”
“Mẹ nói thai nghén đã đến.” Mỗi lần nghĩ đến bà Lạc nói phản ứng lúc bà mang thai, Lạc Gia Hoa giống như một con nhím, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Mộng Kỳ buồn cười nhìn anh, “Mẹ nói em mang thai không cần có áp lực quá lớn, chỉ cần cố gắng giữ tâm lý bình thường là được, tâm trạng tốt, đối với đứa bé phát triển cũng hết sức quan trọng, về phần thai nghén, mỗi người phản ứng khác nhau, không cần quá mức chú ý.”
“Ừm.”
“Cho nên anh cũng không cần quá khẩn trương, thai nghén chỉ là một bước trong quá trình mang thai, nếu như cả cửa này em không qua được, chờ khi sinh không phải sẽ càng khó qua?”
“Ừ.”
“Ha ha, em thế nào cảm thấy anh so với em càng khẩn trương ta?” Mộng Kỳ bật cười, vốn lần đầu làm mẹ cô có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy Lạc Gia Hoa khẩn trương như vậy , cô ngược lại không khẩn trương.
Công ty mới của Lạc Gia Hoa, đang lúc mọi người cùng nhau nỗ lực, trải qua hơn nửa tháng rốt cuộc lần nữa đi vào quỹ đạo, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, không cần mỗi ngày tăng ca đến khuya, về phần tổn thất do hoả hoạn, đã giao cho luật sư xử lý, không cần mọi người quan tâm, thừa dịp này, công ty lại khuếch trương tuyển thêm mấy người vào, cơ hồ phía dưới mỗi nhân viên kỳ cựu đều mang ít nhất hai người, dù sao muốn phát triển, không bằng thừa cơ hội này kiêu ngạo, cho tới bây giờ, công ty Lạc Gia Hoa, từ tám người, phát triển đến 32 người.
Mà Mộng Kỳ, cũng ở trong sự chờ đợi của Lạc Gia Hoa rốt cuộc có phản ứng đầu tiên.
Đó là vào một buổi sáng Chủ nhật, Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đang ngủ nướng, sắp mười giờ bị đói tỉnh dậy, vì vậy đẩy Lạc Gia Hoa kêu anh lấy bữa sáng cho mình, còn cô thì đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mộng Kỳ ở phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng, bàn chãi đánh răng đưa đến một nửa thì đột nhiên nôn , vừa đúng lúc Lạc Gia Hoa đẩy cửa vào hỏi cô muốn ăn cái gì, kết quả vừa nhìn thấy Mộng Kỳ như vậy liền kinh hoảng.
“Bà xã, bà xã, em làm sao vậy?”
“Ụa ~” Mộng Kỳ chưa kịp trả lời anh, chỉ cảm thấy đem ruột đều muốn phun ra. Sắc mặt Lạc Gia Hoa tái nhợt lao ra phòng vệ sinh cầm điện thoại gọi cho bà Lạc, âm thanh lớn đến toàn bộ chung cư cũng có thể nghe, “Mẹ, mẹ, Mộng Kỳ nôn, Mộng Kỳ nôn, con nên như thế nào, con nên làm gì?”
Mặc dù trong ngày thường xem rất nhiều sách cũng ghi chép rất nhiều, nhưng thật sự thấy Mộng Kỳ nôn, anh lại luống cuống, một chút cũng không biết nên làm sao.
Bên kia bà Lạc nghe thấy con trai sốt ruột như vậy, cho là xảy ra chuyện lớn gì, khi biết rõ con dâu chỉ nôn oẹ, dở khóc dở cười, con trai quan tâm con dâu như vậy, thật sự là khiến bà làm mẹ còn phải ghen tỵ.
Nói cho Lạc Gia Hoa biết như thế nào có thể khiến con dâu thoải mái một chút, cũng nói lát nữa sẽ đi qua, Lạc Gia Hoa lúc này mới yên tâm, ý thức được mình quá khẩn trương, anh còn phải chăm sóc Mộng Kỳ, nếu Mộng Kỳ thật xảy ra chuyện gì, anh nhất định không chăm sóc được cô, điều này làm anh quyết định nhất định phải bình tĩnh.
Chờ Mộng Kỳ nôn xong, Lạc Gia Hoa ân cần đưa lên một ly nước ấm, “Mẹ nói uống một chén nước ấm sẽ khá hơn một chút, em uống đi.”
“Ừm.” Mộng Kỳ có chút mệt gật đầu một cái.
Đây chính là cảm giác thai nghén sao? Tựa như bị trúng thực, một chút cũng không thoải mái.
Lạc Gia Hoa đỡ Mộng Kỳ ngồi vào trên ghế sa lon, trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là lo lắng, bàn tay khẽ vuốt lưng Mộng Kỳ, “Có phải rất khó chịu không? Có cần đi gặp bác sĩ không?”
Mộng Kỳ uống xong một ly nước ấm, cảm giác trong người thoải mái rất nhiều, cười lắc đầu, “Không cần.”
“Em muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”
Mộng Kỳ sờ sờ bụng, “Em không muốn ăn.”
Nôn một phen, khẩu vị gì cũng không có.
Lạc Gia Hoa vừa nghe, mặt nhất thời xệ xuống, “Như vậy sao được, em vừa mới nôn xong, nên bổ sung dinh dưỡng mới được.”
“Nhưng em không đói bụng, ưm, muốn ăn trái cây.”
“Được, muốn ăn trái cây gì?” Đối với Lạc Gia Hoa mà nói, lời của vợ, chính là thánh chỉ.
Mộng Kỳ cắn cắn môi, hình ảnh anh đào dễ thương nhảy vào trong đầu, “Muốn ăn anh đào, à, còn có xoài, vải.”
Đều là trái cây đắt tiền, cho dù là Mộng Kỳ, bình thường cũng sẽ không thường ăn, liền thừa dịp mang thai, cho cái miệng hưởng phúc.
Lạc Gia Hoa cưng chiều hôn vợ, “Được, anh đi mua, rất nhanh sẽ trở lại, em chờ anh.”
“Ừm.”
Gần chung cư có siêu thị, Lạc Gia Hoa cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã trở lại, chẳng những mang trái cây Mộng Kỳ muốn ăn về, còn mang theo nhiều loại khác, nhìn thấy anh cầm bao lớn bao nhỏ, Mộng Kỳ hoài nghi anh mua đủ các loại trong quầy.
Thấy Mộng Kỳ mắt trợn tròn, Lạc Gia Hoa cười giải thích, “Bà chủ nói phụ nữ mang thai, ăn nhiều trái cây rất tốt, hơn nữa đối với da cục cưng cũng tốt, anh mua mỗi thứ một ít, em muốn ăn cái gì thì ăn, ăn không hết , có thể để vào tủ lạnh cũng không sao, số lượng không nhiều lắm, không sợ bị hư.”
Mộng Kỳ nũng nịu, mặc dù trong lòng vui vẻ Lạc Gia Hoa chiếu cố mình, nhưng cũng đau lòng, “Anh thật không biết dùng tiền.”
Mặc dù trong nhà không thiếu tiền, nhưng cần kiệm là mỹ đức Trung Hoa a.
Lạc Gia Hoa cười đem anh đào, xoài, vải rửa sạch cho Mộng Kỳ, “Yên tâm đi, chồng em rất nhanh có thể kiếm về , em không cần tiết kiệm.”
Nghe anh nói, Mộng Kỳ cười, không hề nói nữa.
“Muốn ăn cái nào trước?”
“Anh đào.” Nhìn hình dáng dễ thương, liền muốn chảy nước miếng.
“Đây.”
“Anh cũng ăn.”
“Được.” Lạc Gia Hoa há mồm nhận lấy anh đào Mộng Kỳ đút tới, vỗ vỗ mặt Mộng Kỳ, “Em trước ăn trái cây, anh đi làm điểm tâm.”
Bây giờ mặc dù đã đến gần buổi trưa.
“Ừm.”
Đặt một chén mì lớn xuống, kêu Mộng Kỳ tới ăn, nhưng cô chỉ ngửi thấy một hớp, đã lắc đầu, nói rõ không đói bụng, Lạc Gia Hoa cũng không miễn cưỡng cô.
Một mình ăn mì xong, cầm ví tiền hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn cái gì, anh đi mua.”
Mộng Kỳ đứng lên, “Em đi với anh.”
“Có thể không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy cũng được, đi một chút cũng tốt.”
Hai người không đi siêu thị, mà là đi chợ rau, hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu cũng không khiến hai người khó xử, mặc dù, có chút không quen, nhưng còn chưa tới trình độ tay chân luống cuống.
Tuấn nam mỹ nữ đi vào, tự nhiên đưa tới không ít người chú ý, nhưng đương sự một chút tự giác cũng không có, chợ rau theo kiểu nhà lồng, tất cả đều là sàn nước rất trơn, không cẩn thận sẽ té ngã, Lạc Gia Hoa đưa tay vòng quanh eo Mộng Kỳ thật chặt, vừa quan sát chợ rau vừa quay đầu hỏi Mộng Kỳ, “Bà xã, muốn ăn cái gì?”
Mộng Kỳ xem một chút, cảm giác không có đồ gì đặc biệt muốn ăn, “Không biết, anh mua cái gì em ăn cái đó.”
Lạc Gia Hoa nghe vậy, quan sát chợ rau, mặc dù lớn, nhưng rau dưa chủng loại, dường như tới tới lui lui chỉ có mấy thứ, thịt lợn, gà, vịt, cũng chỉ mấy thứ này, đứng ở giữa chợ rau, Lạc Gia Hoa đột nhiên cảm thấy, mua đồ ăn, không phải là một chuyện dễ dàng gì, trước khi kết hôn anh cũng thỉnh thoảng đi siêu thị, nhưng sau khi kết hôn, ăn uống do Mộng Kỳ phụ trách, cô kiên trì đồ ăn chợ rau so với siêu thị tươi mới hơn, luôn tới nơi này mua, vì vậy anh cũng đi theo, nhưng trước đều là Mộng Kỳ phụ trách mua anh xách là được, hiện tại đột nhiên cho anh làm chủ, anh mới ý thức được, thì ra mua thức ăn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhìn những thức ăn này, mặc dù nhiều, nhưng không biết mua cái nào, trước kia mình ngày ngày đi làm, Mộng Kỳ mỗi ngày tới chợ rau, có phải cũng có suy nghĩ như vậy?
Có rất nhiều chuyện, nếu như không phải tự mình thể nghiệm, vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Hiện tại Lạc Gia Hoa tự thể nghiệm phụ trách mua thức ăn là không dễ dàng, trong lòng dĩ nhiên càng thêm cảm kích Mộng Kỳ.
“Được rồi, em đã không muốn ăn cái gì, thì để anh làm chủ.”
“Được.” Mộng Kỳ cười đi theo bên cạnh Lạc Gia Hoa, thuận tiện nhắc nhở, “Mua nhiều rau dưa chút.”
Ý tứ chính là cô thích ăn món chay, Lạc Gia Hoa gật đầu đồng ý.
Ở trong chợ rau quay một vòng, mang theo Mộng Kỳ đi tới khu hải sản, không khí truyền tới mùi tanh khiến Mộng Kỳ buồn nôn, lập tức cảm giác không thoải mái, Lạc Gia Hoa cực kỳ tỉ mỉ chú ý tới Mộng Kỳ không thích, liền vội vàng hỏi thế nào.
Mộng Kỳ bịt mũi cùng miệng nói một tiếng ngửi không nổi mùi này, Lạc Gia Hoa vội vàng dẫn cô đi ra khu hải sản, quan tâm nhìn cô,
“Như thế nào, hiện tại thoải mái không?”
“Ừ.” Mộng Kỳ nhìn đồ trên tay Lạc Gia Hoa, “Nếu không em ra bên ngoài chờ anh.”
“Được.” Lạc Gia Hoa là muốn mua cá nấu canh cho Mộng Kỳ.
“Em đi ra ngoài trước, đưa đồ cho em.”
“Không cần, em đứng ở cửa chờ anh, anh đi một lát.”
“Ừ”
“Cẩn thận chút.”
“Ừm.”
Đem Mộng Kỳ đưa đến cửa cẩn thận căn dặn một phen, Lạc Gia Hoa xách theo đồ đi trở về chợ rau, Mộng Kỳ một mình đứng ở cửa chợ rau chờ anh, nhìn bóng lưng anh rời đi, Mộng Kỳ cảm thấy ấm áp.
“Nhường một chút, nhường một chút ~”
Nhìn bóng lưng Lạc Gia Hoa, Mộng Kỳ không tự chủ mất hồn, cho tới khi nghe được âm thanh này, theo bản năng lui về phía sau, không muốn mặt đất có rác tưỡi, trên chân truyền tới khác thường làm cho cô theo bản năng nhấc chân, cứ như vậy mê màng thân thể liền không giữ được thăng bằng, Mộng Kỳ bị doạ thét chói tai, đang ở thời điểm cô hốt hoảng không biết như thế nào cho phải, có một lực cánh tay duỗi tới đỡ eo cô, đồng thời bên tai truyền tới một âm thanh trong sáng dễ nghe,
“Cẩn thận.”
Cái âm thanh này rất êm tai, cao thấp khó phân biệt, Mộng Kỳ đứng vững quay đầu lại, hé ra khuông mặt xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ khắc sâu vào trong mắt của cô, được rồi, dựa theo trang phục nam tính cùng bộ ngực bằng phẳng nói cho cô biết, đây là một chàng trai.
Hoặc là nói, dùng tiểu nam sinh để hình dung càng thêm thích hợp, dù so với hắn mình cao hơn một cái đầu, nhưng dáng dấp hắn thật sự là rất thanh tú, nhìn thấy hắn, sẽ không tự chủ coi hắn như đứa em trai nhỏ, mà gương mặt, dù chỉ gặp qua lần một lần, Mộng Kỳ cũng lập tức liền nhận ra, đây chính là yêu nam cô mới vừa dời đến nhà Lạc Gia Hoa ở đầu bậc thang gặp phải, thật là trùng hợp, lại có thể gặp hắn ở chỗ này.
“Cám ơn.” Sau khi Mộng Kỳ đứng vững, lộ ra tươi cười thật lòng hướng yêu nghiệt nói cám ơn, nếu như không nhờ hắn, mình có thể sẽ ngã xuống, đến lúc đó hậu quả, sợ rằng khó có thể tiếp nhận.
“Không sao.” Yêu nghiệt nhàn nhạt gật đầu.
Mộng Kỳ lộ ra nụ cười thân thiện, “Chúng ta gặp qua, cậu có nhớ không?”
“Ừ, cô ở trên lầu nhà tôi.” Yêu nghiệt nhìn Mộng Kỳ, cũng lộ ra một chút ý cười, mỹ nữ như vậy, hắn tự nhiên nhận ra.
Mộng Kỳ nghe vậy, mở miệng nói, “Tôi tên là kiều Mộng Kỳ, xưng hô như thế nào?”
“Cô kêu tôi bằng K là được.”
“K?” Mộng Kỳ kinh ngạc nhìn yêu nghiệt, đây là tên?
“Ừ.” Yêu nghiệt cười gật đầu, “Tất cả mọi người gọi tôi như vậy.”
Mộng Kỳ nhãn quang hơi lóe, đây là không muốn nói cho cô biết tên thật a, thôi, không miễn cưỡng “Được rồi, K, cậu có thể gọi tôi là Mộng Kỳ.”
“Ừ.”
“Cậu đến mua món ăn?”
“Ừ.”
“Thật không nghĩ tới, nam sinh đẹp trai như vậy, còn có thể đến chợ rau mua thức ăn.”
K nhìn Mộng Kỳ cười, “Nữ sinh xinh đẹp này, cũng không phải tới đây mua đồ ăn sao”
“Ha ha. . . . . .”
“Vợ à ~”
“Ông xã!” Nghe được tiếng Lạc Gia Hoa , Mộng Kỳ vui vẻ quay đầu lại, lại phát hiện sắc mặt anh có chút không vui , theo ánh mắt của anh phát hiện cánh tay K còn vòng quanh hông của cô, cô kinh hoảng vội vã đẩy ra.
“Ông xã, vừa rôi thiếu chút nữa em bị ngã, là K đỡ em đây.”
Nghe được Mộng Kỳ giải thích, sắc mặt Lạc Gia Hoa tốt hơn một chút, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, “Không có sao chứ?”
“Không có việc gì, thật may là có K, nếu không sẽ ngã rồi.” Mộng Kỳ vẫn còn sợ hãi nói, nhưng trong lòng than thở, cô xin thề tuy rằng K lớn lên so với Gia Hoa đẹp mắt, nhưng hắn quá mức xinh đẹp, càng giống như một phụ nữ, cô đối với hắn tuyệt không có nửa điểm tà niệm, nhưng sao lại để Lạc Gia Hoa phát hiện mình bị một người đàn ông ôm vào trong ngực a.
“Tôi tên là Lạc Gia Hoa, cám ơn cậu đã cứu vợ tôi.” Lạc Gia Hoa hai tay đều cầm đồ ăn, không thể bắt tay với K, chỉ nhàn nhạt hướng về phía K gật đầu.
K phát hiện Lạc Gia Hoa mặc dù trên mặt ôn hòa, nhưng đáy mắt mơ hồ bắn ra lạnh lẽo khiến hắn không thể bỏ qua, người đàn ông này, là loại người thuộc về mặt ngoài ôn hòa, nhưng một khi đụng vào ranh giới cuối của hắn, sẽ bộc phát lực mười phần có thể phá hủy thế giới.
“Tôi gọi là K, không sao, thuận tay mà thôi.”
Lạc Gia Hoa nhàn nhạt hướng hắn gật đầu, “Bọn tôi đi trước.”
“Hẹn gặp lại.”
Nghe vậy, Mộng Kỳ vội vàng đưa tay bắt lấy cánh tay Lạc Gia Hoa, hướng K gật đầu một cái, sau đó cùng anh rời khỏi, mặc dù, cô và K không có gì cả, nhưng lần đầu tiên đối mặt tình huống như thế, vẫn khiến cô có một loại cảm giác tựa như kẻ trộm.
K nhìn vợ chồng Lạc Gia Hoa rời đi, ánh mắt hứng thú quan sát bóng lưng hai người, thật là có một người đàn ông thú vị, đối với vợ mình có tham muốn chiếm giữ rất mạnh, ha ha, thật đáng tiếc, thế nào lại là chồng Mộng Kỳ, mặc dù chỉ gặp qua Mộng Kỳ hai lần, nhưng hắn không ghét cô gái kia, có muốn chen vào một chân hay không, đây là một vấn đề rất nghiêm túc a, đàn ông như vậy, phù hợp tiêu chuẩn của hắn, vóc dáng cũng rất mạnh mẽ, nhất định, rất có lực.
“Ông xã, anh đi chậm một chút a.” Lạc Gia Hoa bước chân quá lớn, Mộng Kỳ cũng chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi theo tốc độ của anh, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Nghe được Mộng Kỳ nói, Lạc Gia Hoa lập tức thả chậm cước bộ, quay đầu lo lắng nhìn cô, “Không có sao chứ.”
“Không sao.”
Thấy Mộng Kỳ ánh mắt trong suốt, Lạc Gia Hoa đột nhiên ý thức được mình phản ứng quá mức, chỉ là vừa rồi xa xa thấy Mộng Kỳ bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, trong đầu anh liền oanh một tiếng, nếu không phải dùng một tia lý trí còn sót lại đi tới tìm hiểu chân tướng, có lẽ hôm nay anh sẽ làm ra chuyện khiến mình sẽ hối hận, sự thật chứng minh bọn họ quả thật chỉ là ngoài ý muốn, nghĩ đến Mộng Kỳ nói thiếu chút nữa ngã xuống, Lạc Gia Hoa mới ý thức được mình không để mắt đến chuyện quan trọng nhất, vội vàng quan tâm nhìn cô.
“Vừa rồi sao lại té, thế nào không cẩn thận như vậy?”
“Em không có chú ý. . . . . .” Mộng Kỳ kể lại tình huống lúc đó.
Lúc này Lạc Gia Hoa đã hoàn toàn tìm về lý trí của mình, sợ, “May mắn được người ra đỡ, sao không cẩn thận như vậy?”
Mộng Kỳ le lưỡi, “Người ta nhìn anh ngây người chứ sao.”
Lạc Gia Hoa sửng sốt, khóe miệng nâng lên, nụ cười từ khóe mắt lộ ra, ghen cái quái gì chứ, đều là mây bay a ~ ở trong lòng bà xã, anh vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Đem toàn bộ món ăn để một tay cầm, một tay nắm Mộng Kỳ thật chặt, “Về nhà đi vợ.”
Mộng Kỳ cười đáp lại, “Ừ.”
Giờ phút này hai người, hoàn toàn không biết đã có người lo lắng bọn họ.
Hai người về đến nhà, Lạc Gia Hoa để Mộng Kỳ đi nghỉ ngơi, mình vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Mộng Kỳ xem sách một lát, có người gõ cửa, đối với Lạc Gia Hoa ở trong bếp nói,
“Em đi mở cửa.”
Kết quả đi vào là bà Lạc.
“Mẹ?”
“Ai, Tiểu Kỳ, như thế nào, mẹ nghe Gia Hoa nói hôm nay con nôn nghén.”
Mộng Kỳ ngượng ngùng nhìn Bà Lạc, “Dạ, buổi sáng nôn.”
“Hiện tại thế nào?”
“Hiện tại, không có gì đặc biệt, mẹ, mẹ ngồi.” Khiến bà Lạc đặc biệt tới đây một chuyến, Mộng Kỳ cảm thấy ngượng ngùng, “Là Gia Hoa quá khẩn trương. Con không có việc gì, khiến mẹ uổng công đi một chuyến.”
“Sao lại uổng công chứ, con là vợ Gia Hoa, hiện tại lại mang thai bảo bối Lạc gia, Tiểu Kỳ này, mẹ cho con biết, thai nghén là một việc rất vất vả, con muốn ăn cái gì, liền trực tiếp nói cho Gia Hoa, kêu nó đi mua, giai đoạn này khẩu vị của con sẽ tương đối kén chọn, cũng có thể sẽ kiêng ăn hoặc là không đói bụng, cho nên một khi muốn ăn cái gì, đi mua ngay về ăn.”
Lạc Gia Hoa từ phòng bếp đi ra nghe được bà Lạc nói, cười, “Mẹ, mẹ chỉ thương con dâu không thương con ruột a, quang minh chánh đại đem con trai thành tiểu người hầu sai bảo a.”
Bà Lạc đối với con dâu này rất hài lòng , cười trừng Lạc Gia Hoa một cái, “Phụ nữ sanh con, con biết có bao nhiêu khó khăn không, làm đàn ông, thì phải vào lúc này biểu hiện thật tốt.”
Lạc Gia Hoa gật đầu liên tục, “Dạ dạ, có lão mẹ khiển trách, con nhất định phục vụ bà xã thật tốt, nếu để cho bà xã có một chút không hài lòng, mẹ cứ hung hăng trừng phạt con đi.”
“Đừng cho là mẹ không xuống tay được.”
Lạc Gia Hoa ai oán nhìn Mộng Kỳ, “Vợ à, em xem, từ lúc em vào nhà chúng ta địa vị của anh liền rớt xuống ngàn trượng, hiện tại hơn nữa có đứa nhỏ trong bụng em, địa vị của anh, càng thêm tụt dốc không phanh a.”
Mộng Kỳ: “Ha ha. . . . . .”
“Mẹ đây còn không phải là lo lắng con chân tay vụng về sao, buổi sáng nghe giọng con khẩn trương như vậy, làm hại mẹ cho là xảy ra chuyện gì, mặc dù con nói là nôn nghén, nhưng nghe giọng khẩn trương của con, không tới tận mắt xem, mẹ làm sao có thể yên tâm đây.” Bà Lạc nói,
“Tiểu Kỳ, nếu không mẹ tới phục vụ con đi.”
Từ khi Mộng Kỳ mang thai tới nay, bà Lạc nhiều lần nói muốn qua phục vụ Mộng Kỳ, nhưng Mộng Kỳ cự tuyệt, hiện tại lại đề nghị, Mộng Kỳ không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lạc Gia Hoa.
“Mẹ, con đã nói một mình con có thể.” Lạc Gia Hoa chu mỏ, “Mẹ ở bên cạnh không ngừng dặn dò con phải chú ý này phải chú ý kia, còn muốn tới đây chăm sóc cô ấy, vậy không phải con uổng phí học rồi sao?”
Mộng Kỳ cũng nói, “Thật ra thì, mẹ, bọn con không phải không tiếp nhận ý tốt của mẹ chỉ là, cuộc đời của bọn con vẫn còn rất dài, rất nhiều việc, chúng con đều muốn tự mình trải nghiệm, như chuyện mang thai vậy, mẹ có thể cho chúng con kinh nghiệm của mẹ, nhưng dù sao cũng là mẹ trải nghiệm, chúng con chỉ có tự mình trải qua, mới có thể vĩnh viễn nhớ ký ức khó quên này, biến thành kinh nghiệm của mình, chờ sau này chúng con già rồi, mới có thể đem này kinh nghiệm truyền cho đời sau, nếu như cái gì cũng để mẹ tới giúp bọn con giải quyết, vậy bọn con sẽ ít được tự mình tham dự lạc thú, cũng sẽ giảm rất nhiều ký ức khó quên , về sau chờ con cháu của bọn con gặp lại chuyện như vậy thì bọn họ hỏi chúng con, chúng con sẽ không biết gì để nói rồi.”
“Đúng vậy a, mẹ, gần đây chuyện của công ty bắt đầu từ từ giảm bớt, mỗi ngày con đều đi làm bình thường, dù không thể hoàn thành công việc, mang về làm cũng được, như vậy, con cũng có thể chăm sóc Mộng Kỳ.” Lạc Gia Hoa cười,
“Hơn nữa, lời như vậy, mặc dù có thời điểm có thể sẽ mệt mỏi một chút, nhưng cũng khiến con hiểu làm cha mẹ không dễ, càng thêm hiểu cái gì gọi là trách nhiệm.”
Bà Lạc nghe hai người nói, biết bọn họ cũng không muốn để cho mình giúp một tay, mặc dù lý do rất đầy đủ, nhưng vẫn có loại cảm giác bị vứt bỏ, đây chính là cưới vợ không có mẹ a.
Bà Lạc có chút chua xót nghĩ, mặc dù Mộng Kỳ nói có thể cùng nhau ở, nhưng là không thấy cô mời tới, mình mấy lần nói muốn tới chăm sóc cô, cũng không phải là muốn ở chung, nhưng mỗi lần cô đều cự tuyệt, quả nhiên, quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, không phải dể chung sống như vậy.
Mặc dù tính tình bà Lạc tuỳ tiện, nhưng kỳ thật cũng là người cực dễ nói chuyện, cũng vô cùng không muốn phiền toái người khác, không muốn làm khó con trai, cũng không muốn cùng con dâu không vui, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn cười nói,
“Nếu như vậy, mẹ sẽ không tới, các con cần gì lại gọi điện thoại cho con.”
Lạc Gia Hoa cười, “Dạ, mẹ, mẹ ngồi xem ti vi với Mộng Kỳ, con đi chuẩn bị cơm trưa.”
“Mẹ ngày ngày ở nhà xem ti vi, không có gì đẹp mắt, hay để mẹ làm đi, con cũng khó được nghỉ ngơi, liền nghỉ ngơi cho tốt đi, đúng rồi, Mộng Kỳ, mặc dù con mặc quần áo phòng phúc xạ, nhưng máy vi tính TV nên ít đụng.”
Mộng Kỳ gật đầu một cái, “Dạ mẹ.”
“Mẹ, không cần, để con làm cơm là được rồi.”
“Không có việc gì, để mẹ làm, con nghỉ ngơi đi.”
Lạc Gia Hoa cười đi tới bên cạnh Bà Lạc, “Vậy con với mẹ làm.”
Mộng Kỳ thấy thế, đứng lên, “Còn em?”
“Em liền dưỡng thai.” Lạc Gia Hoa hướng Mộng Kỳ cười một tiếng.
Mộng Kỳ cũng cười cười ngồi trở lại trên sô pha.
Thấy con trai cùng mình đi vào, bà Lạc cũng không có mở miệng, vào phòng bếp, nhìn thấy Lạc Gia Hoa mua đồ, hỏi anh chuẩn bị làm cái gì, gật đầu một cái, do mình tới làm bếp chánh, khiến Lạc Gia Hoa rớt xuống phụ bếp.
Lạc Gia Hoa cười, “Mẹ chịu làm đầu bếp chánh, con sẽ không khách khí.”
Bà Lạc cười, “Con khi nào thì khách khí với mẹ?”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
Bà Lạc nhìn bộ dạng Lạc Gia Hoa nghẹn, buồn cười, mở tủ lạnh ra xem cần chuẩn bị gì, nhưng liếc mắt liền thấy được đống trái cây cao cấp Lạc Gia Hoa mới mua, nhất thời kinh ngạc một chút,
“Sao mua nhiều trái cây như vậy?”
“À, đây là buổi sáng Mộng Kỳ nôn nói không muốn ăn cơm, vì vậy con liền mua trái cây cho cô ấy.”
“Những thứ đồ này lại không làm no bụng, vẫn phải ăn cơm.”
“Dạ.”
“Còn nữa, con mua trái cây, đều là nó muốn ăn à?”
“Dạ, cô ấy muốn ăn anh đào, xoài, vải, con thấy trong quầy trái cây thật nhiều loại, liền cứ mỗi loại mua một ít về.” Lạc Gia Hoa cẩu thả nói xong, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của bà Lạc không đúng.
Bà Lạc nhìn bên ngoài một cái, Mộng Kỳ không có chú ý tới phòng bếp, bấm một cái, đau đến Lạc Gia Hoa hít một hơi lãnh khí, “Mẹ, sao lại bấm con?”
“Bấm con làm gì?” Bà Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng, “Con cái tên tiểu tử này có biết lo cho gia đình không, cho dù có thể kiếm tiền cũng phải tiết kiệm a, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp phải chuyện gì, trong nhà không có tiền gửi ngân hàng làm thế nào, Mộng Kỳ muốn ăn trái cây, con mua cho nó là được, làm gì mua đủ loại trái cây trong quầy, con cho rằng con là phú nhị đại trên ti vi sao, coi tiền là nước à.”
Lạc Gia Hoa nghe bà Lạc nói, bà Lạc đây là trách anh tiêu tiền không có kế hoạch, cười, “Mẹ, tiền kiếm được vốn là dùng để tiêu xài nha, tiết kiệm bao nhiêu tiền không gọi lợi hại, mấu chốt là kiếm bao nhiêu tiền.”
“Vậy cũng không thể tiêu giống con a, giống như anh đào, xoài, vải, loại nào không phải một cân hai số 0, con nói, nếu con mỗi ngày mua những thứ đồ này, một chút xíu liền trên trăm, tiền này nhiều hơn nữa cũng không đủ tiêu, loại táo bình thường, chuối tiêu cũng không tệ rồi, cái này nếu lâu dài, thì sống làm sao.”
“Mẹ, mẹ nói quá nghiêm trọng, còn nữa, mẹ cũng quá coi thường con trai của mẹ đi.”
“Con. . . . . .”
“Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa, nếu để cho Mộng Kỳ nghe được sẽ không tốt, người ta cũng chính là mang thai mới muốn ăn những thứ này, trước kia không có mua những thứ này.” Lạc Gia Hoa buồn cười nhìn mẹ, người gia quan niệm tiêu phí dù sao cũng có nhiều bất đồng với người trẻ tuổi.
“Mẹ vốn cũng quan tâm Mộng Kỳ , nếu để cho cô ấy nghe được lời của mẹ hiểu lầm sẽ không tốt, gia đình cần nhất đoàn kết, nhất là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẹ nói không đúng ?”
Bà Lạc ánh mắt nhìn Mộng Kỳ có chút không vui, chỉ là cũng biết anh nói rất có lý, những thứ này mặc dù rất tốn tiền, nhưng tiền đều là con trai kiếm, anh nguyện ý xài như thế nào đều là chuyện của anh, chỉ là thấy con trai vì một người phụ nữ tốn tiền như thế, nhưng không có cho mình tiêu qua, tự nhiên sẽ có bất mãn , nhưng vì gia đình con trai, suy nghĩ một chút vẫn câm miệng, dù sao Mộng Kỳ cũng không có sai lầm gì lớn, nói tóm lại bà vẫn rất hài lòng đứa con dâu này.
“Thôi, mẹ cái gì cũng không nói là được.”
“Ha ha, dĩ nhiên được.”
“Được rồi được rồi, chớ ba hoa, đem đồ ăn rửa đi.”
“Dạ, mẹ. . . . . .”
Bà Lạc rất nhanh làm cơm xong, cùng Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ ăn cơm, lại nói chuyện một lát, lấy lý do trong nhà còn có ông Lạc nên đi về, chờ bà Lạc vừa đi, Lạc Gia Hoa tắm cho Mộng Kỳ rồi cắt trái cây để cô ăn, sau đó đến thư phòng đọc sách.
Mộng Kỳ ăn trái cây, đang ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Lạc Gia Hoa cũng không có đóng cửa thư phòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộng Kỳ ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, cười thầm một tiếng thật là một nha đầu lười, đứng lên muốn đem Mộng Kỳ ôm về giường nghỉ ngơi, không biết cô căn bản cũng không có ngủ, anh đi tới trước mặt cô cô liền mở mắt, trông suốt nhìn anh.
“Vào phòng ngủ đi.”
“Không muốn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.” Mộng Kỳ miễn cưỡng trả lời.
“Vậy cũng về giường nằm cho thoải mái một chút.”
Mộng Kỳ nghiêng đầu, đột nhiên nổi lên ý định làm nũng, đưa tay, “Được, chẳng qua em muốn anh theo em.”
Cô rất ít khi như vậy, nhưng mỗi lần như vậy, cũng làm cho Lạc Gia Hoa không có biện pháp kháng cự, lần này cũng như vậy, Lạc Gia Hoa cười càng thêm dịu dàng, “Được, anh giúp em.”
Vì vậy, hai người chuyển lên giường, Lạc Gia Hoa cầm một quyển sách ngồi ở trên giường xem, Mộng Kỳ là đem đầu mình đặt trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, mà một tay anh sờ đầu cô.
Hai người lẳng lặng trôi qua thời gian này.
Mộng Kỳ nhắm mắt một lát, ý thức ngược lại dị thường rõ ràng, mắt thấy Lạc Gia Hoa xem một quyển sách phương diện chuyên nghiệp, cô xem không hiểu, liền nổi lên tâm tư quấy rầy anh,
“Ông xã ~”
“Hả?” Lạc Gia Hoa trả lời.
“Anh nói, chúng ta có cần chuẩn bị phòng cho con không?”
Lạc Gia Hoa bây giờ đối với từ con hết sức nhạy cảm, nghe được Mộng Kỳ nói như vậy, liền để sách xuống nhìn cô.
Mộng Kỳ động động cổ, “Anh xem, hiện tại chúng ta tạm thời không mua được nhà, vậy có phải nên suy tính chuyện của cục cưng không, em mang thai mười tháng, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, dù mua nhà mới, cũng không thể lập tức liền vào ở , mua loại nhà lập tức ở được , em cảm thấy không quá có lời vẫn phải sửa sang lại, nhưng sau khi cục cưng chúng ta ra đời, phải chuẩn bị giường cho nó, muốn đặt ở phòng chúng ta, hay chuẩn bị phòng khác?”
“Chuẩn bị phòng khác.” Không chút suy nghĩ, Lạc Gia Hoa trả lời, “Từ nhỏ phải bồi dưỡng năng lực độc lập, không thể để cho nó kề cận chúng ta.”
Thích là một chuyện, nhưng lúc ngủ không thể ngủ cùng bọn họ, nếu không, vợ chồng bọn họ làm chuyện vợ chồng, sẽ cỡ nào không dễ dàng, được rồi, Lạc Gia Hoa thừa nhận, mình có chút ý nghĩ đen tối.
Mộng Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy, “Nếu chuẩn bị phòng khác, vậy chỉ có thể dùng thư phòng?”
“Cái này giao cho anh đi, không cần quá phiền toái, thời điểm đứa bé còn nhỏ, cũng không hiểu, chúng ta chỉ cần đem giường Lily mang đến đặt vào, treo một chút đồ chơi lên là được.”
“Vậy giường trong thư phòng?”
“Cái giường kia là giường gấp , đem nó nâng đứng lên làm ghế sa lon cũng được.”
“Ồ, cái giường đó có thể gấp à?” Mộng Kỳ lần đầu tiên biết chuyện này, rất là tò mò.
“Ừ.”
“Vậy trước kia tại sao anh không đem nó gấp nó?” Mộng Kỳ ánh mắt lóe ra, trong đầu nháy mắt sinh ra mấy chục loại khả năng.
Lạc Gia Hoa ngược lại lập tức nhìn ra suy nghĩ của Mộng Kỳ, dở khóc dở cười gõ đầu cô, “Thu hồi ý nghĩ lung tung của em đi, cái giường kia sở dĩ không có gấp, là bởi vì công ty khi mới bắt đầu sáng lập mọi người thường đến nhà anh cùng nhau làm thêm giờ, buổi tối mệt mỏi liền trực tiếp nghỉ ngơi ở đó, bởi vì gấp ra gấp vô rất phiền toái, cho nên anh dứt khoát đặt ở đó, hơn nữa trước khi kết hôn Cố Thông thường ở lại qua đêm, từ khi anh kết hôn hắn mới về ổ của mình.”
Mộng Kỳ lại nghe được bát quái, “Cố Thông thường đến nhà anh ngủ sao?”
Lạc Gia Hoa cải chính, “Là nhà của chúng ta.”
“Ở trước khi em tới, cái này chỉ là nhà của anh thôi, không cần bỏ qua trọng điểm.”
Lạc Gia Hoa cưng chìu lắc đầu một cái, nhéo mũi Mộng Kỳ một cái, “Đúng vậy.”
“Hắn không phải có nhà sao, tại sao lúc không có chuyện gì làm cũng chạy tới ngủ chứ?”
“Đàn ông độc thân buổi tối một mình rất tịch mịch, lúc hắn không có hẹn liền quen tới đây nói chuyện phiếm với anh.” Lạc Gia Hoa cười, “Dù thời đại học ngủ chung phòng, nam nhân hữu tình, có lúc là rất kỳ quái.”
“Hắn cũng có thời điểm không có hẹn sao?”
“Chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi có phiền muộn không muốn hẹn a.”
“Ha ha, cũng giống như công việc một dạng mệt mỏi phải nghỉ ngơi?”
“Ừm.”
“Nhưng là, rất kỳ quái a.”
“Nơi nào kỳ quái?”
“Hai người đàn ông, thân đến mặc chung một cái quần lót, còn thỉnh thoảng đến nhà anh qua đêm, hai người, sẽ không có cái gì đi. . . . . .” Mộng Kỳ cổ quái nhìn Lạc Gia Hoa, đột nhiên liền nghĩ đến lần đầu gặp Cố Thông lúc đó cùng Lạc Gia Hoa một bộ dạng như hai anh em tốt.
Lạc Gia Hoa tốn hơi thừa lời, “Kiều Mộng Kỳ.”
“Hả?”
“Em có phải muốn thử một chút anh rốt cuộc đối với đàn ông hay đối với phụ nữ cảm thấy hứng thú không?”
“Vậy thì không cần, emtuyệt đối khẳng định anh đối với phụ nữ cảm thấy hứng thú.” Mộng Kỳ lắc đầu, “Nếu không bụng em sao có đứa nhỏ được.”
Mộng Kỳ tiếp tục, “Chỉ là, trên đời này còn có một loại người gọi là song tính luyến.”
“?”
“Chính là nam nữ đều xơi.”
“Kiều Mộng Kỳ!”
“Ách, em chỉ là tùy tiện nói một chút, anh đừng tức giận nha.” Mộng Kỳ nghịch ngợm le lưỡi.
“Em từ chỗ nào biết mấy thứ này lộn xộn lung tung này?” Lạc Gia Hoa cau mày, anh thế nào không biết tư tưởng vợ mình còn loạn như thế, vợ anh, phải là đoan trang mới đúng.
“Trong phòng ngủ a.”
“Phòng ngủ?”
“Đúng vậy, anh đừng cho là nữ sinh đại học ở trong phòng ngủ thuần khiết cỡ nào, thật ra thì, ở đại học trong hoàn cảnh như thế, đối với rất nhiều trạch nữ mà nói, là rất dễ dàng bị chuyển thành hủ nữ .”
“Hủ nữ?”
“Chính là người đối với tình yêu nam nam có hứng thú.” Mộng Kỳ giải thích, “Trước kia trong phòng bọn em có một hủ nữ, ở dưới sự ảnh hưởng của cô ấy, nên em đối với mấy thứ không có hứng thú, cũng sẽ hiểu rõ.”
“Trong phòng bọn em, bình thường sẽ thảo luận đề tài gì?” Lạc Gia Hoa đối với vấn đề này cảm thấy rất hứng thú.
“Nam sinh bọn anh bình thường thảo luận cái gì, bọn em bình thường cũng thảo luận tính chất vấn đề như thế.” Cái tuổi đó, chính là thời điểm đối với người khác phái thấy hứng thú, Mộng Kỳ tuyệt đối tin tưởng, hai bên thảo luận vấn đề, tính chất đều là giống nhau.
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Xem ra anh đem nữ sinh nghĩ quá tốt.”
“Lời này của anh là có ý gì, rõ ràng là khinh bỉ a.”
“Anh chỉ nói thật.”
“Thôi đi, đừng cho là em không biết, em dám khẳng định nam sinh các anh, không có thảo luận ba vòng của nữ sinh, không có yy nữ sinh xinh đẹp, không có nhìn av, không có thảo luận qua nữ diễn viên Nhật Bản, không có núp ở trong phòng tự mình giải quyết vấn đề sinh lý? Hay là muốn nam sinh giải quyết cho nhau? Ai, nói đến đây, anh có cùng Cố Thông hay không?”
“Câm miệng, em từ chỗ nào biết rõ những thứ này?” Lạc Gia Hoa khóe miệng rút gân, cho dù, cô nói đúng điểm mấu chốt, nhưng từ trong miệng nữ sinh với ấn tượng rất văn nhã rất thuần khiết và trong sạch nói ra, không phải đả kích bình thường.
“Chính là từ miệng những người khác trong phòng ngủ biết a.”
“Lưu Lợi?”
“Vậy cũng không phải.” Cô ấy đúng thật rất thích thảo luận vấn đề này .
“Vương Lệ Á?”
“Không phải.”
“Vậy chính là. . . . . . Anh không biết.”
“Trong phòng ngủ của em có bốn người, người đó anh không biết, chính là một hủ nữ Đại Vương, thật ra thì ba người khác đối với mấy cái này cũng không dám hứng thú, nhưng nếu như có một người cùng anh nói một chuyện bốn năm, anh muốn không biết cũng không thể.”
“Về sau cách cô ta xa một chút.” Còn có cô gái như vậy? Lạc Gia Hoa cảm thấy uy hiếp.
“Được.” Mộng Kỳ cười gật đầu, “Anh muốn gặp cô ấy cũng không gặp được, bởi vì cô ấy không phải là người địa phương, sau khi tốt nghiệp đại học trở về quê nhà, thề phải làm một tác giả đam mỹ vĩ đại.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Về sau, ít nghĩ mấy thứ này, chú ý dưỡng thai.”
“Dạ, cũng thật kỳ quái, em như thế nào cùng anh nói những thứ này, thiệt là, không thể dạy hư cục cưng, ” Mộng Kỳ vội vàng trấn an cục cưng, “Cục cưng ngoan nha, vừa rồi con đã ngủ, cái gì cũng không có nghe được, mẹ sẽ không dạy con điều này.”
“. . . . . .”
“Đúng rồi, ông xã, anh vẫn không trả lời em, anh và Cố Thông có giúp nhau một tay hay không?”
“Dĩ nhiên không có.” Nói giỡn, anh không phải người phóng túng như vậy.
“Ồ.” Vậy cô an tâm.
“Về sau không cần nghĩ những thứ này.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa đột nhiên phát hiện, bọn họ không phải đang thảo luận chuyện phòng ngủ cho con sao, như thế nào đề tài nói chuyện kéo xa như vậy?
“Chuyện phòng cho con tạm thời như vậy đi.”
“Ừm, vậy cũng tốt.”
Hai người câu có câu không nói chuyện, ngày chủ nhật cứ thế trôi qua, ngày Thứ hai, Lạc Gia Hoa sáng sớm đi làm, 10h sáng, nhận được điện thoại của Liễu Băng, bên kia truyền đến giọng nói lành lạnh lại tràn đầy ấm áp của cô,
“Dậy chưa?”
Mộng Kỳ có chút ngượng ngùng, gần đây hình như cô càng ngày càng ham ngủ, “Đã dậy rồi, mới vừa ăn sáng xong, khó được xã trưởng gọi điện thoại cho em.”
“Đúng vậy, ra xã hội, dường như luôn bận rộn, em có rảnh không, muốn cùng em gặp mặt một lần.
“Dĩ nhiên, xã trưởng muốn hẹn ở đâu?”
“Đang ở quán trà sữa bên cạnh trường, trước kia hội manga chúng ta thường ở đó tụ hội, đã lâu không đi.”
“Được, bây giờ em đi qua.”
“Ừm, chị ở chỗ này chờ em.”
“Dạ, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Mộng Kỳ thay áo ngủ, từ lần trước tụ hội, ai cô cũng không gặp, cũng không biết Liễu Băng và Phương Phi Trì thế nào, nhưng cô hiện tại không muốn trông nom chuyện của người khác, vì vậy vẫn không có liên lạc, không biết Liễu Băng tìm cô có chuyện gì.
Khi Mộng Kỳ đến, đã hơn một giờ, vào quán trà sữa, lúc này bọn học sinh cũng đi học, nhưng chính là thời gian lên lớp, vì vậy lúc này cũng chỉ có một mình Liễu Băng là khách, Mộng Kỳ đi vào liền thấy Liễu Băng lẳng lặng ngồi ở trong góc, nhìn không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi cần gì?”
“Cho tôi một ly trà sữa khoai môn.” Mộng Kỳ chỉ chỉ vị trí Liễu Băng, “Bưng qua đó cho tôi.”
“Vâng, chờ.”
Gật đầu một cái, Mộng Kỳ hướng Liễu Băng đi tới, “Xã trưởng.”
Liễu Băng từ trong ngẩn người hồi hồn, “Mộng Kỳ, em đã đến rồi.”
“Xin lỗi, xã trưởng, để cho chị chờ lâu.” Cách rất gần mới phát hiện, chỉ ngắn ngủn mười ngày không gặp, Liễu Băng thế nhưng gầy đi một vòng lớn, dáng người vốn đã không mập, bây giờ chỉ như da bọc xương.
Liễu Băng muốn kéo ra nụ cười, nhưng cô bình thường cũng cười không đáng yêu, cộng thêm gần đây tâm trạng rất uất ức, càng thêm cảm thấy khó khăn, thử một chút, mặc dù không có gương, nhưng cô biết mình cười rất xấu, thẳng thắn buông tha,
“Xin lỗi, không có thói quen cười, hù doạ em đi.”
“Không có, xã trưởng, không muốn cười thì không cần cười.” Mộng Kỳ lắc đầu một cái, ngồi vào chỗ đối diện, “Thật ra thì xã trưởng rất đẹp, chỉ hơi hơi kéo khóe miệng, cũng cho người ta cảm giác kinh diễm, dù cười rất miễn cưỡng, cũng sẽ không có người nói chị cười khó coi, mà là nói chị điềm đạm đáng yêu.”
“Điềm đạm đáng yêu?”
“Ừm.”
“Ha ha, tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến cái từ này có một ngày sẽ dùng ở trên người tôi.”
“Xã trưởng.”
“Như lời Phương Phi Trì nói, bây giờ đã không phải ở trường học, em không cần gọi tôi là xã trưởng nữa, trực tiếp gọi Liễu Băng đi.”
“. . . . . . Liễu Băng.”
“Mặc dù em là tiểu học muội tôi, nhưng từ ngày đầu tiên em vào hội manga, tôi đã không xem em làm học muội, bởi vì em tài hoa, hoàn toàn có thể cùng tôi đứng chung một chỗ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi thật sự phải nói, em thật sự rất ưu tú, có thể nói tôi lớn như vậy, em là người duy nhất có thể cùng tôi làm đối thủ nhưng lại không khiến tôi chán ghét.”
“Xã. . . . . . Liễu Băng.” Mộng Kỳ có chút không rõ cô tại sao lại nói với mình những lời này.
“Biết sao tôi không ghét em không?”
“Bởi vì tôi không làm gì người ta chán ghét.”
Liễu Băng mỉm cười, “Em nói đúng, rõ ràng rất ưu tú, cố tình khắp nơi khiêm tốn, hận không thể người của toàn thế giới bỏ qua em, nói thật, vừa mới bắt đầu thời điểm, tôi đối với em thật tò mò, trong lòng suy nghĩ, đây thật sự một cô gái kỳ quái, bất tri bất giác liền chú ý em, sau đó, từ từ phát hiện sự ưu tú của em, từ từ, cảm thấy uy hiếp của em, nhưng lại cảm thấy em vô dục vô cầu, nói thật, tính tình như em, thật ra thì cũng rất đáng ghét , bởi vì em ưu tú vô cầu nên khi em nhìn người khác, giống như giễu cợt, vừa mới bắt đầu, tôi cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là cũng may tôi điều chỉnh kịp thời, xem em như em gái, một khi đem không xem em làm địch thủ liền phát hiện, thì ra có một em gái ưu tú như vậy, chẳng những không mất thể diện, ngược lại rất kiêu ngạo.”
Mộng Kỳ có chút lộ vẻ xúc động, mặc dù cô đối với người nào đều như vậy, cũng phân rõ, người nào đối với mình thật tình, người nào đối với mình giả ý.
“Liễu Bng ~”
“Tôi nghĩ, hắn cũng là như vậy chú ý tới em.” Liễu bBăng đột nhiên khạc ra câu này.
Mộng Kỳ nhếch miệng, biết hắn trong miệng Liễu Băng là người nào.
“Hai chúng tôi, mới nhìn giống như nghiệt duyên một dạng, từ tiểu học đã vì là nhân vật phong vân, chúng ta luôn đồng thời bị Lão sư bị đồng học nhắc tới, thời điểm không hiểu tình yêu nam nữ, đều đưa đối phương làm thành đối thủ, đến khi trưởng thành, từ từ tiêu trừ địch ý, trở thành bạn bè, từ từ lại mập mờ, trước khi gặp em, tôi vẫn cho là vậy, chúng ta trước đó, đã sớm tạo thành ăn ý, tất cả, chỉ đợi nước chảy thành sông mà thôi.”
Mộng Kỳ có chút đau lòng, “. . . . . . Liễu Băng học tỷ.”
“Ha ha, đây là lần đầu tiên en gọi tôi học tỷ , ưm, so với xã trưởng dễ nghe hơn.”
“. . . . . .”
Mộng Kỳ như muốn mở miệng, nhưng mỗi lần thấy trong mắt Liễu Băng ẩn sâu khổ sở, lại một câu cũng nói không ra được, cô không dám cũng không thể hỏi Liễu Băng cùng Phương Phi Trì thế nào, cô đối với Phương Phi Trì vẫn xem hắn như anh trai, chưa bao giờ vượt qua suy nghĩ này, cũng chưa từng nghĩ tới Phương Phi Trì đối với mình có ý gì, cho là hắn đối với mỗi nữ sinh đều có lễ mà xa cách, chỉ trừ cùng Liễu Băng mập mờ, thật sự không thể trách cô chậm lụt, nhưng cô thật không nghĩ tới mình có phần một ngày thật sự trở thành cái khe giữa hắn và Liễu Băng, mà bây giờ, cô chỉ có thể đợi Liễu Băng mở miệng.
“. . . . . . Em biết ngày đó sau khi tụ hội hắn đã nói gì với tôi không?”
Mộng Kỳ nhìn Liễu Băng, chậm rãi lắc đầu, nhưng cũng có thể đoán được nội dung đại khái.
“Ngày đó chúng tôi xuống lầu, thấy một màn kịch đặc sắc, tôi cho tới bây giờ hông biết, thì ra là tiểu học muội dịu dàng sẽ có một mặt nóng tính như vậy, ha ha, thật làm cho người ta kinh ngạc đấy.” Liễu Băng cười,
“Ngay cả hắn nhìn, cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng càng thêm hối hận mình không bày tỏ sớm.”
“. . . . . .” Mộng Kỳ lòng của có chút trầm xuống.
“Chúng tôi thấy, sau khi em đi, cái tên Nghiêm Tử Hạo cũng một mình rời đi, sau đó Vương Lệ Á giống như người điên ở cửa quán bar đùa bỡn điên khùng, cũng từ trong những lời điên khùng đó chúng tôi biết, thì ra Nghiêm Tử Hạo là của bạn trai cũ của em, tôi và hắn cũng rất kinh ngạc, Nghiêm Tử Hạo, mắt thế nào sao có thể từ bỏ em mà bị Vương Lệ Á lừa gạt? . . . . . . Em không nhìn thấy, lúc ấy trong mắt của hắn thoáng qua một đạo ánh lạnh, thật dọa người, đó là ánh mắt đau lòng, vì em đau lòng, hắn là đang vì em bất bình.”
“. . . . . .”
“Nhìn đến hắn thời điểm như vậy, lòng của ta đang ở trầm xuống, sau đó ta nói, chúng ta đi thôi, sau đó hắn sẽ dạy qua ta, ngươi biết hắn nói với ta cái gì không?”
“Liễu Băng học tỷ. . . . . .”
“Không nên ngăn cản tôi, để cho tôi nói tiếp.”
“. . . . . .”
“Hắn nói với tôi, chuyện xảy ra trước đó ở trong phòng đều là giả , hắn nói cho tôi biết, hắn ngốc tới muốn hướng em tỏ tình , không nghĩ đã muộn một bước, hắn sợ mọi người lúng túng, cho nên mới phải hùa theo em, hi vọng tôi không cần để ý.” Thái độ Liễu Băng vẫn nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại bán đứng nỗi khổ sở trong lòng cô,
“Hắn nói không có biện pháp giả vờ, bởi vì không muốn tổn thương tôi, nhưng không biết, như vậy so với hắn giả vờ càng làm cho tôi khổ sở.”
Mộng Kỳ ngón tay vô ý thức vòng quanh ly trà sữa. . . . . .
“Mộng Kỳ, em biết không, từ lớp mười bắt đầu, tôi đã thích hắn.”
“. . . . . .”
“Tôi vẫn cho là, hắn yêu tôi như tôi yêu hắn .” Liễu bBăng cúi đầu khiến Mộng Kỳ không thấy được nét mặt của cô, nhưng Mộng Kỳ thấy được một thứ gì đó rơi vào trong ly nước trước mặt, cô biết, đó là nước mắt.
Liễu Băng, một cô gái trong suy nghĩ của cô mặc dù lành lạnh nhưng tâm tư tinh tế, cư nhiên, cũng có lúc khóc, trong lòng Mộng Kỳ cực kỳ phức tạp, làm người vô tội cuốn vào thế giới tình cảm của cô, thật ra thì, cảm giác không phải là vô tội.
Chủ của tiệm cùng nhân viên tò mò nhìn lén hai khách nữ xinh đẹp, họ không biết đang nhỏ giọng nói những gì, mỹ nữ tới trước lành lạnh, giống như rất khổ sở, mỹ nữ tới sau, hình như cũng rất lúng túng, họ hình như là bạn bè, lại không giống, chẳng lẽ, là tình địch? Mỹ nữ lạnh lùng hướng mỹ nữ yêu diễm kể khổ? Nên không phải là mỹ nữ yêu diễm đoạt người yêu của mỹ nữ lạnh lùng chứ? Mỹ nữ lạnh lùng mặc dù nhìn đẹp, nhưng không phải loại sẽ khiến đàn ông thích, dáng dấp đẹp thì thế nào, đàn ông đều tỉ mỉ nghiên cứu , phụ nữ đáng thương, nhất định trở thành người thua, chỉ là mỹ nữ yêu diễm mặc dù dáng dấp đẹp đẻ, nhưng giống như tuyệt không chọc người ghét a.
Bị không khí này làm cho bực mình, Mộng Kỳ có chúttức giận, chuyện như vậy có liên quan gì tới mình, tại sao phải ở chỗ này nghe người khác trách cứ, nhìn bộ dạng Liễu Băng, rốt cuộc cứng rắn không dậy nổi giọng điệu, chỉ có thể nhẹ giọng mà hỏi,
“Liễu Băng học tỷ, chị gọi em tới , là có chuyện gì không?”
Liễu Băng ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục lạnh nhạt, chỉ là nhìn kỹ, sẽ liền phát hiện trên mặt ánh lạnh càng sâu một tầng, giọt nước mắt vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Mộng Kỳ, chỉ là ánh mắt hơi mờ để cho cô biết, vừa rồi không phải cô hoa mắt.
“Liễu Băng học tỷ?”
“Tôi cũng không biết gọi em tới làm cái gì.” Liễu Băng rốt cuộc mở miệng, cô không có thói quen hướng người khác kể khổ, “Chính là muốn nói chuyện với em, em có phải có chuyện gì không, nếu như có chuyện, thì đi đi.”
Mộng Kỳ nhẫn nhịn, “Vậy cũng không phải, chỉ là, em muốn đi toilet.”
Quán trà sữa cũng không có toilet, nhưng trong trường có, Liễu Băng đứng lên, “Vậy chúng ta đến trường đi.”
Mộng Kỳ cơ hồ muốn cảm kích cô, Mộng Kỳ gần đây thường hay mắc tiểu, ngồi không bao lâu đã khó chịu, cô ngượng ngùng mở miệng,
“Được.”
Vào toilet giải quyết vấn đề sinh lý, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều, cả tâm trạng cũng tốt lên, vẫy vẫy giọt nước trên tay, Mộng Kỳ cười nhìn Liễu Băng,
“Liễu Băng học tỷ, em xong rồi, còn chị?”
Liễu Băng nhìn ánh mắt Mộng Kỳ, bên trong trước sau như một sạch sẽ, lần đầu tiên nhìn thấy Mộng Kỳ, cô đã tò mò, tại sao có một cô gái đem quyến rũ hòa cùng tinh khiết tốt như vậy, nhưng trong lòng cô còn có chút khinh thường, bình thường cô gái rất xinh đẹp cũng có chút ngạo khí, dáng dấp quyến rũ như vậy, nhất định rất nhiều người theo đuổi, không biết cô sẽ xử lý như thế nào, nếu như người có tiền coi trọng, cô sẽ như thế nào, vẻ mặt thanh thuần kia, còn có thể giữ vững bao lâu, không nghĩ tới, trong lòng cô chẳng những sạch sẽ, còn tinh khiết như cũ,
“Mộng Kỳ.”
“Học tỷ.”
“Em bây giờ, hạnh phúc không?”
“Rất hạnh phúc.” Mộng Kỳ kiên định nói xong, tay cũng không tự giác vuốt bụng.
Liễu Băng nhìn chằm chằm bụng Mộng Kỳ, nghiêm trọng nghi ngờ, dần dần rõ ràng, ngẩng đầu lên, trong mắt quét sạch uất ức, “Mộng Kỳ, nói cho tôi biết, em yêu chồng em không?”
“Yêu.”
“Có bao nhiêu yêu, sẽ cả đời sao?”
“Em chỉ có thể nói, chỉ cần anh ấy không rời em, em sẽ cả đời cũng không rời đi anh ấy.”
Vốn cho là cô sẽ nói cả đời, nhưng cô trả lời, khiến Liễu Băng suy nghĩ sâu xa.
“Này, trước đó em có thích Phi Trì không?”
“Dĩ nhiên không.” Mộng Kỳ mỉm cười, “Trong lòng em, chị và hắn, tựa như anh chị của em.”
“Tôi hiểu rõ rồi.” Giọng Liễu Băng trở nên kiên định, trên mặt lộ ra một tươi cười cởi mở, “Cám ơn em Mộng Kỳ, tôi biết tôi nên làm thế nào rồi.”
Mộng Kỳ chưa từng thấy Liễu Băng cười như vậy, nhất thời sững sờ.
Liễu Băng nhìn cô như vậy, cười đến càng thêm sung sướng, “Được rồi, hôm nay cám ơn em gặp tôi, trở về đi, dưỡng thai cho tốt, chúc em sinh ra một cục cưng khỏe mạnh đáng yêu, tôi phải đi.”
“Ừm, được, chúng ta có rãnh rỗi sẽ liên lạc lại.”
“Ừm, tạm biệt, tôi phải đi giải quyết chút chuyện.”
“À, tạm biệt.” Cho đến khi Liễu Băng biến mất không thấy gì nữa, Mộng Kỳ còn không rõ ràng, cô rốt cuộc đột nhiên suy nghĩ hiểu rõ cái gì, lại muốn đi làm chuyện gì.
Mà Liễu Băng, nghĩ thông suốt một chuyện, cả người cũng tản mát ra ánh sáng tự tin, dường như lại tìm về chính mình, Đúng vậy, Mộng Kỳ hiện tại rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của cô là cô tranh thủ tới, một cô gái yếu đuối như Mộng Kỳ cũng có thể chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình, như vậy, từ Liễu Băng nhỏ được người khen tặng không gì làm không được, tại sao không thể chứ?
Thể diện cái gì, có lúc đối diện với hạnh phúc, không đáng giá nhắc tới.
Luôn cho là vậy, cô đều duy trì cao ngạo cùng dè dặt, thận trọng bảo hộ lòng tự tôn chính mình, chưa bao giờ dám để cho người khác biết, nhưng bây giờ, cô chẳng những muốn cho người khác biết, còn muốn cho khắp thiên hạ biết, Phương Phi Trì, lần này, em sẽ để anh biết rằng, toàn thế giới người yêu anh nhất là Liễu Băng, nếu như anh biết Băng Sơn Mỹ Nhân chủ động theo đuổi anh, anh sẽ có biểu cảm gì?
Mặc kệ anh tiếp nhận em hay không, ít nhất, chỉ cần em đã làm, sẽ không hối hận, cuộc sống, không có tiếc nuối, nếu như chúng ta nhất định vô duyên, như vậy, em cũng sẽ không trách anh.
“Bà xã, hôm nay có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đây là câu hỏi Lạc Gia Hoa mỗi tối đều phải hỏi.
Mộng Kỳ lắc đầu một cái, “Không có.”
“Mẹ nói thai nghén đã đến.” Mỗi lần nghĩ đến bà Lạc nói phản ứng lúc bà mang thai, Lạc Gia Hoa giống như một con nhím, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Mộng Kỳ buồn cười nhìn anh, “Mẹ nói em mang thai không cần có áp lực quá lớn, chỉ cần cố gắng giữ tâm lý bình thường là được, tâm trạng tốt, đối với đứa bé phát triển cũng hết sức quan trọng, về phần thai nghén, mỗi người phản ứng khác nhau, không cần quá mức chú ý.”
“Ừm.”
“Cho nên anh cũng không cần quá khẩn trương, thai nghén chỉ là một bước trong quá trình mang thai, nếu như cả cửa này em không qua được, chờ khi sinh không phải sẽ càng khó qua?”
“Ừ.”
“Ha ha, em thế nào cảm thấy anh so với em càng khẩn trương ta?” Mộng Kỳ bật cười, vốn lần đầu làm mẹ cô có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy Lạc Gia Hoa khẩn trương như vậy , cô ngược lại không khẩn trương.
Công ty mới của Lạc Gia Hoa, đang lúc mọi người cùng nhau nỗ lực, trải qua hơn nửa tháng rốt cuộc lần nữa đi vào quỹ đạo, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm, không cần mỗi ngày tăng ca đến khuya, về phần tổn thất do hoả hoạn, đã giao cho luật sư xử lý, không cần mọi người quan tâm, thừa dịp này, công ty lại khuếch trương tuyển thêm mấy người vào, cơ hồ phía dưới mỗi nhân viên kỳ cựu đều mang ít nhất hai người, dù sao muốn phát triển, không bằng thừa cơ hội này kiêu ngạo, cho tới bây giờ, công ty Lạc Gia Hoa, từ tám người, phát triển đến 32 người.
Mà Mộng Kỳ, cũng ở trong sự chờ đợi của Lạc Gia Hoa rốt cuộc có phản ứng đầu tiên.
Đó là vào một buổi sáng Chủ nhật, Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đang ngủ nướng, sắp mười giờ bị đói tỉnh dậy, vì vậy đẩy Lạc Gia Hoa kêu anh lấy bữa sáng cho mình, còn cô thì đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mộng Kỳ ở phòng vệ sinh chuẩn bị đánh răng, bàn chãi đánh răng đưa đến một nửa thì đột nhiên nôn , vừa đúng lúc Lạc Gia Hoa đẩy cửa vào hỏi cô muốn ăn cái gì, kết quả vừa nhìn thấy Mộng Kỳ như vậy liền kinh hoảng.
“Bà xã, bà xã, em làm sao vậy?”
“Ụa ~” Mộng Kỳ chưa kịp trả lời anh, chỉ cảm thấy đem ruột đều muốn phun ra. Sắc mặt Lạc Gia Hoa tái nhợt lao ra phòng vệ sinh cầm điện thoại gọi cho bà Lạc, âm thanh lớn đến toàn bộ chung cư cũng có thể nghe, “Mẹ, mẹ, Mộng Kỳ nôn, Mộng Kỳ nôn, con nên như thế nào, con nên làm gì?”
Mặc dù trong ngày thường xem rất nhiều sách cũng ghi chép rất nhiều, nhưng thật sự thấy Mộng Kỳ nôn, anh lại luống cuống, một chút cũng không biết nên làm sao.
Bên kia bà Lạc nghe thấy con trai sốt ruột như vậy, cho là xảy ra chuyện lớn gì, khi biết rõ con dâu chỉ nôn oẹ, dở khóc dở cười, con trai quan tâm con dâu như vậy, thật sự là khiến bà làm mẹ còn phải ghen tỵ.
Nói cho Lạc Gia Hoa biết như thế nào có thể khiến con dâu thoải mái một chút, cũng nói lát nữa sẽ đi qua, Lạc Gia Hoa lúc này mới yên tâm, ý thức được mình quá khẩn trương, anh còn phải chăm sóc Mộng Kỳ, nếu Mộng Kỳ thật xảy ra chuyện gì, anh nhất định không chăm sóc được cô, điều này làm anh quyết định nhất định phải bình tĩnh.
Chờ Mộng Kỳ nôn xong, Lạc Gia Hoa ân cần đưa lên một ly nước ấm, “Mẹ nói uống một chén nước ấm sẽ khá hơn một chút, em uống đi.”
“Ừm.” Mộng Kỳ có chút mệt gật đầu một cái.
Đây chính là cảm giác thai nghén sao? Tựa như bị trúng thực, một chút cũng không thoải mái.
Lạc Gia Hoa đỡ Mộng Kỳ ngồi vào trên ghế sa lon, trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là lo lắng, bàn tay khẽ vuốt lưng Mộng Kỳ, “Có phải rất khó chịu không? Có cần đi gặp bác sĩ không?”
Mộng Kỳ uống xong một ly nước ấm, cảm giác trong người thoải mái rất nhiều, cười lắc đầu, “Không cần.”
“Em muốn ăn cái gì, anh làm cho em.”
Mộng Kỳ sờ sờ bụng, “Em không muốn ăn.”
Nôn một phen, khẩu vị gì cũng không có.
Lạc Gia Hoa vừa nghe, mặt nhất thời xệ xuống, “Như vậy sao được, em vừa mới nôn xong, nên bổ sung dinh dưỡng mới được.”
“Nhưng em không đói bụng, ưm, muốn ăn trái cây.”
“Được, muốn ăn trái cây gì?” Đối với Lạc Gia Hoa mà nói, lời của vợ, chính là thánh chỉ.
Mộng Kỳ cắn cắn môi, hình ảnh anh đào dễ thương nhảy vào trong đầu, “Muốn ăn anh đào, à, còn có xoài, vải.”
Đều là trái cây đắt tiền, cho dù là Mộng Kỳ, bình thường cũng sẽ không thường ăn, liền thừa dịp mang thai, cho cái miệng hưởng phúc.
Lạc Gia Hoa cưng chiều hôn vợ, “Được, anh đi mua, rất nhanh sẽ trở lại, em chờ anh.”
“Ừm.”
Gần chung cư có siêu thị, Lạc Gia Hoa cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã trở lại, chẳng những mang trái cây Mộng Kỳ muốn ăn về, còn mang theo nhiều loại khác, nhìn thấy anh cầm bao lớn bao nhỏ, Mộng Kỳ hoài nghi anh mua đủ các loại trong quầy.
Thấy Mộng Kỳ mắt trợn tròn, Lạc Gia Hoa cười giải thích, “Bà chủ nói phụ nữ mang thai, ăn nhiều trái cây rất tốt, hơn nữa đối với da cục cưng cũng tốt, anh mua mỗi thứ một ít, em muốn ăn cái gì thì ăn, ăn không hết , có thể để vào tủ lạnh cũng không sao, số lượng không nhiều lắm, không sợ bị hư.”
Mộng Kỳ nũng nịu, mặc dù trong lòng vui vẻ Lạc Gia Hoa chiếu cố mình, nhưng cũng đau lòng, “Anh thật không biết dùng tiền.”
Mặc dù trong nhà không thiếu tiền, nhưng cần kiệm là mỹ đức Trung Hoa a.
Lạc Gia Hoa cười đem anh đào, xoài, vải rửa sạch cho Mộng Kỳ, “Yên tâm đi, chồng em rất nhanh có thể kiếm về , em không cần tiết kiệm.”
Nghe anh nói, Mộng Kỳ cười, không hề nói nữa.
“Muốn ăn cái nào trước?”
“Anh đào.” Nhìn hình dáng dễ thương, liền muốn chảy nước miếng.
“Đây.”
“Anh cũng ăn.”
“Được.” Lạc Gia Hoa há mồm nhận lấy anh đào Mộng Kỳ đút tới, vỗ vỗ mặt Mộng Kỳ, “Em trước ăn trái cây, anh đi làm điểm tâm.”
Bây giờ mặc dù đã đến gần buổi trưa.
“Ừm.”
Đặt một chén mì lớn xuống, kêu Mộng Kỳ tới ăn, nhưng cô chỉ ngửi thấy một hớp, đã lắc đầu, nói rõ không đói bụng, Lạc Gia Hoa cũng không miễn cưỡng cô.
Một mình ăn mì xong, cầm ví tiền hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn cái gì, anh đi mua.”
Mộng Kỳ đứng lên, “Em đi với anh.”
“Có thể không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy cũng được, đi một chút cũng tốt.”
Hai người không đi siêu thị, mà là đi chợ rau, hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu cũng không khiến hai người khó xử, mặc dù, có chút không quen, nhưng còn chưa tới trình độ tay chân luống cuống.
Tuấn nam mỹ nữ đi vào, tự nhiên đưa tới không ít người chú ý, nhưng đương sự một chút tự giác cũng không có, chợ rau theo kiểu nhà lồng, tất cả đều là sàn nước rất trơn, không cẩn thận sẽ té ngã, Lạc Gia Hoa đưa tay vòng quanh eo Mộng Kỳ thật chặt, vừa quan sát chợ rau vừa quay đầu hỏi Mộng Kỳ, “Bà xã, muốn ăn cái gì?”
Mộng Kỳ xem một chút, cảm giác không có đồ gì đặc biệt muốn ăn, “Không biết, anh mua cái gì em ăn cái đó.”
Lạc Gia Hoa nghe vậy, quan sát chợ rau, mặc dù lớn, nhưng rau dưa chủng loại, dường như tới tới lui lui chỉ có mấy thứ, thịt lợn, gà, vịt, cũng chỉ mấy thứ này, đứng ở giữa chợ rau, Lạc Gia Hoa đột nhiên cảm thấy, mua đồ ăn, không phải là một chuyện dễ dàng gì, trước khi kết hôn anh cũng thỉnh thoảng đi siêu thị, nhưng sau khi kết hôn, ăn uống do Mộng Kỳ phụ trách, cô kiên trì đồ ăn chợ rau so với siêu thị tươi mới hơn, luôn tới nơi này mua, vì vậy anh cũng đi theo, nhưng trước đều là Mộng Kỳ phụ trách mua anh xách là được, hiện tại đột nhiên cho anh làm chủ, anh mới ý thức được, thì ra mua thức ăn cũng không phải là một chuyện dễ dàng, nhìn những thức ăn này, mặc dù nhiều, nhưng không biết mua cái nào, trước kia mình ngày ngày đi làm, Mộng Kỳ mỗi ngày tới chợ rau, có phải cũng có suy nghĩ như vậy?
Có rất nhiều chuyện, nếu như không phải tự mình thể nghiệm, vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Hiện tại Lạc Gia Hoa tự thể nghiệm phụ trách mua thức ăn là không dễ dàng, trong lòng dĩ nhiên càng thêm cảm kích Mộng Kỳ.
“Được rồi, em đã không muốn ăn cái gì, thì để anh làm chủ.”
“Được.” Mộng Kỳ cười đi theo bên cạnh Lạc Gia Hoa, thuận tiện nhắc nhở, “Mua nhiều rau dưa chút.”
Ý tứ chính là cô thích ăn món chay, Lạc Gia Hoa gật đầu đồng ý.
Ở trong chợ rau quay một vòng, mang theo Mộng Kỳ đi tới khu hải sản, không khí truyền tới mùi tanh khiến Mộng Kỳ buồn nôn, lập tức cảm giác không thoải mái, Lạc Gia Hoa cực kỳ tỉ mỉ chú ý tới Mộng Kỳ không thích, liền vội vàng hỏi thế nào.
Mộng Kỳ bịt mũi cùng miệng nói một tiếng ngửi không nổi mùi này, Lạc Gia Hoa vội vàng dẫn cô đi ra khu hải sản, quan tâm nhìn cô,
“Như thế nào, hiện tại thoải mái không?”
“Ừ.” Mộng Kỳ nhìn đồ trên tay Lạc Gia Hoa, “Nếu không em ra bên ngoài chờ anh.”
“Được.” Lạc Gia Hoa là muốn mua cá nấu canh cho Mộng Kỳ.
“Em đi ra ngoài trước, đưa đồ cho em.”
“Không cần, em đứng ở cửa chờ anh, anh đi một lát.”
“Ừ”
“Cẩn thận chút.”
“Ừm.”
Đem Mộng Kỳ đưa đến cửa cẩn thận căn dặn một phen, Lạc Gia Hoa xách theo đồ đi trở về chợ rau, Mộng Kỳ một mình đứng ở cửa chợ rau chờ anh, nhìn bóng lưng anh rời đi, Mộng Kỳ cảm thấy ấm áp.
“Nhường một chút, nhường một chút ~”
Nhìn bóng lưng Lạc Gia Hoa, Mộng Kỳ không tự chủ mất hồn, cho tới khi nghe được âm thanh này, theo bản năng lui về phía sau, không muốn mặt đất có rác tưỡi, trên chân truyền tới khác thường làm cho cô theo bản năng nhấc chân, cứ như vậy mê màng thân thể liền không giữ được thăng bằng, Mộng Kỳ bị doạ thét chói tai, đang ở thời điểm cô hốt hoảng không biết như thế nào cho phải, có một lực cánh tay duỗi tới đỡ eo cô, đồng thời bên tai truyền tới một âm thanh trong sáng dễ nghe,
“Cẩn thận.”
Cái âm thanh này rất êm tai, cao thấp khó phân biệt, Mộng Kỳ đứng vững quay đầu lại, hé ra khuông mặt xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ khắc sâu vào trong mắt của cô, được rồi, dựa theo trang phục nam tính cùng bộ ngực bằng phẳng nói cho cô biết, đây là một chàng trai.
Hoặc là nói, dùng tiểu nam sinh để hình dung càng thêm thích hợp, dù so với hắn mình cao hơn một cái đầu, nhưng dáng dấp hắn thật sự là rất thanh tú, nhìn thấy hắn, sẽ không tự chủ coi hắn như đứa em trai nhỏ, mà gương mặt, dù chỉ gặp qua lần một lần, Mộng Kỳ cũng lập tức liền nhận ra, đây chính là yêu nam cô mới vừa dời đến nhà Lạc Gia Hoa ở đầu bậc thang gặp phải, thật là trùng hợp, lại có thể gặp hắn ở chỗ này.
“Cám ơn.” Sau khi Mộng Kỳ đứng vững, lộ ra tươi cười thật lòng hướng yêu nghiệt nói cám ơn, nếu như không nhờ hắn, mình có thể sẽ ngã xuống, đến lúc đó hậu quả, sợ rằng khó có thể tiếp nhận.
“Không sao.” Yêu nghiệt nhàn nhạt gật đầu.
Mộng Kỳ lộ ra nụ cười thân thiện, “Chúng ta gặp qua, cậu có nhớ không?”
“Ừ, cô ở trên lầu nhà tôi.” Yêu nghiệt nhìn Mộng Kỳ, cũng lộ ra một chút ý cười, mỹ nữ như vậy, hắn tự nhiên nhận ra.
Mộng Kỳ nghe vậy, mở miệng nói, “Tôi tên là kiều Mộng Kỳ, xưng hô như thế nào?”
“Cô kêu tôi bằng K là được.”
“K?” Mộng Kỳ kinh ngạc nhìn yêu nghiệt, đây là tên?
“Ừ.” Yêu nghiệt cười gật đầu, “Tất cả mọi người gọi tôi như vậy.”
Mộng Kỳ nhãn quang hơi lóe, đây là không muốn nói cho cô biết tên thật a, thôi, không miễn cưỡng “Được rồi, K, cậu có thể gọi tôi là Mộng Kỳ.”
“Ừ.”
“Cậu đến mua món ăn?”
“Ừ.”
“Thật không nghĩ tới, nam sinh đẹp trai như vậy, còn có thể đến chợ rau mua thức ăn.”
K nhìn Mộng Kỳ cười, “Nữ sinh xinh đẹp này, cũng không phải tới đây mua đồ ăn sao”
“Ha ha. . . . . .”
“Vợ à ~”
“Ông xã!” Nghe được tiếng Lạc Gia Hoa , Mộng Kỳ vui vẻ quay đầu lại, lại phát hiện sắc mặt anh có chút không vui , theo ánh mắt của anh phát hiện cánh tay K còn vòng quanh hông của cô, cô kinh hoảng vội vã đẩy ra.
“Ông xã, vừa rôi thiếu chút nữa em bị ngã, là K đỡ em đây.”
Nghe được Mộng Kỳ giải thích, sắc mặt Lạc Gia Hoa tốt hơn một chút, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, “Không có sao chứ?”
“Không có việc gì, thật may là có K, nếu không sẽ ngã rồi.” Mộng Kỳ vẫn còn sợ hãi nói, nhưng trong lòng than thở, cô xin thề tuy rằng K lớn lên so với Gia Hoa đẹp mắt, nhưng hắn quá mức xinh đẹp, càng giống như một phụ nữ, cô đối với hắn tuyệt không có nửa điểm tà niệm, nhưng sao lại để Lạc Gia Hoa phát hiện mình bị một người đàn ông ôm vào trong ngực a.
“Tôi tên là Lạc Gia Hoa, cám ơn cậu đã cứu vợ tôi.” Lạc Gia Hoa hai tay đều cầm đồ ăn, không thể bắt tay với K, chỉ nhàn nhạt hướng về phía K gật đầu.
K phát hiện Lạc Gia Hoa mặc dù trên mặt ôn hòa, nhưng đáy mắt mơ hồ bắn ra lạnh lẽo khiến hắn không thể bỏ qua, người đàn ông này, là loại người thuộc về mặt ngoài ôn hòa, nhưng một khi đụng vào ranh giới cuối của hắn, sẽ bộc phát lực mười phần có thể phá hủy thế giới.
“Tôi gọi là K, không sao, thuận tay mà thôi.”
Lạc Gia Hoa nhàn nhạt hướng hắn gật đầu, “Bọn tôi đi trước.”
“Hẹn gặp lại.”
Nghe vậy, Mộng Kỳ vội vàng đưa tay bắt lấy cánh tay Lạc Gia Hoa, hướng K gật đầu một cái, sau đó cùng anh rời khỏi, mặc dù, cô và K không có gì cả, nhưng lần đầu tiên đối mặt tình huống như thế, vẫn khiến cô có một loại cảm giác tựa như kẻ trộm.
K nhìn vợ chồng Lạc Gia Hoa rời đi, ánh mắt hứng thú quan sát bóng lưng hai người, thật là có một người đàn ông thú vị, đối với vợ mình có tham muốn chiếm giữ rất mạnh, ha ha, thật đáng tiếc, thế nào lại là chồng Mộng Kỳ, mặc dù chỉ gặp qua Mộng Kỳ hai lần, nhưng hắn không ghét cô gái kia, có muốn chen vào một chân hay không, đây là một vấn đề rất nghiêm túc a, đàn ông như vậy, phù hợp tiêu chuẩn của hắn, vóc dáng cũng rất mạnh mẽ, nhất định, rất có lực.
“Ông xã, anh đi chậm một chút a.” Lạc Gia Hoa bước chân quá lớn, Mộng Kỳ cũng chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi theo tốc độ của anh, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Nghe được Mộng Kỳ nói, Lạc Gia Hoa lập tức thả chậm cước bộ, quay đầu lo lắng nhìn cô, “Không có sao chứ.”
“Không sao.”
Thấy Mộng Kỳ ánh mắt trong suốt, Lạc Gia Hoa đột nhiên ý thức được mình phản ứng quá mức, chỉ là vừa rồi xa xa thấy Mộng Kỳ bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, trong đầu anh liền oanh một tiếng, nếu không phải dùng một tia lý trí còn sót lại đi tới tìm hiểu chân tướng, có lẽ hôm nay anh sẽ làm ra chuyện khiến mình sẽ hối hận, sự thật chứng minh bọn họ quả thật chỉ là ngoài ý muốn, nghĩ đến Mộng Kỳ nói thiếu chút nữa ngã xuống, Lạc Gia Hoa mới ý thức được mình không để mắt đến chuyện quan trọng nhất, vội vàng quan tâm nhìn cô.
“Vừa rồi sao lại té, thế nào không cẩn thận như vậy?”
“Em không có chú ý. . . . . .” Mộng Kỳ kể lại tình huống lúc đó.
Lúc này Lạc Gia Hoa đã hoàn toàn tìm về lý trí của mình, sợ, “May mắn được người ra đỡ, sao không cẩn thận như vậy?”
Mộng Kỳ le lưỡi, “Người ta nhìn anh ngây người chứ sao.”
Lạc Gia Hoa sửng sốt, khóe miệng nâng lên, nụ cười từ khóe mắt lộ ra, ghen cái quái gì chứ, đều là mây bay a ~ ở trong lòng bà xã, anh vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Đem toàn bộ món ăn để một tay cầm, một tay nắm Mộng Kỳ thật chặt, “Về nhà đi vợ.”
Mộng Kỳ cười đáp lại, “Ừ.”
Giờ phút này hai người, hoàn toàn không biết đã có người lo lắng bọn họ.
Hai người về đến nhà, Lạc Gia Hoa để Mộng Kỳ đi nghỉ ngơi, mình vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Mộng Kỳ xem sách một lát, có người gõ cửa, đối với Lạc Gia Hoa ở trong bếp nói,
“Em đi mở cửa.”
Kết quả đi vào là bà Lạc.
“Mẹ?”
“Ai, Tiểu Kỳ, như thế nào, mẹ nghe Gia Hoa nói hôm nay con nôn nghén.”
Mộng Kỳ ngượng ngùng nhìn Bà Lạc, “Dạ, buổi sáng nôn.”
“Hiện tại thế nào?”
“Hiện tại, không có gì đặc biệt, mẹ, mẹ ngồi.” Khiến bà Lạc đặc biệt tới đây một chuyến, Mộng Kỳ cảm thấy ngượng ngùng, “Là Gia Hoa quá khẩn trương. Con không có việc gì, khiến mẹ uổng công đi một chuyến.”
“Sao lại uổng công chứ, con là vợ Gia Hoa, hiện tại lại mang thai bảo bối Lạc gia, Tiểu Kỳ này, mẹ cho con biết, thai nghén là một việc rất vất vả, con muốn ăn cái gì, liền trực tiếp nói cho Gia Hoa, kêu nó đi mua, giai đoạn này khẩu vị của con sẽ tương đối kén chọn, cũng có thể sẽ kiêng ăn hoặc là không đói bụng, cho nên một khi muốn ăn cái gì, đi mua ngay về ăn.”
Lạc Gia Hoa từ phòng bếp đi ra nghe được bà Lạc nói, cười, “Mẹ, mẹ chỉ thương con dâu không thương con ruột a, quang minh chánh đại đem con trai thành tiểu người hầu sai bảo a.”
Bà Lạc đối với con dâu này rất hài lòng , cười trừng Lạc Gia Hoa một cái, “Phụ nữ sanh con, con biết có bao nhiêu khó khăn không, làm đàn ông, thì phải vào lúc này biểu hiện thật tốt.”
Lạc Gia Hoa gật đầu liên tục, “Dạ dạ, có lão mẹ khiển trách, con nhất định phục vụ bà xã thật tốt, nếu để cho bà xã có một chút không hài lòng, mẹ cứ hung hăng trừng phạt con đi.”
“Đừng cho là mẹ không xuống tay được.”
Lạc Gia Hoa ai oán nhìn Mộng Kỳ, “Vợ à, em xem, từ lúc em vào nhà chúng ta địa vị của anh liền rớt xuống ngàn trượng, hiện tại hơn nữa có đứa nhỏ trong bụng em, địa vị của anh, càng thêm tụt dốc không phanh a.”
Mộng Kỳ: “Ha ha. . . . . .”
“Mẹ đây còn không phải là lo lắng con chân tay vụng về sao, buổi sáng nghe giọng con khẩn trương như vậy, làm hại mẹ cho là xảy ra chuyện gì, mặc dù con nói là nôn nghén, nhưng nghe giọng khẩn trương của con, không tới tận mắt xem, mẹ làm sao có thể yên tâm đây.” Bà Lạc nói,
“Tiểu Kỳ, nếu không mẹ tới phục vụ con đi.”
Từ khi Mộng Kỳ mang thai tới nay, bà Lạc nhiều lần nói muốn qua phục vụ Mộng Kỳ, nhưng Mộng Kỳ cự tuyệt, hiện tại lại đề nghị, Mộng Kỳ không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lạc Gia Hoa.
“Mẹ, con đã nói một mình con có thể.” Lạc Gia Hoa chu mỏ, “Mẹ ở bên cạnh không ngừng dặn dò con phải chú ý này phải chú ý kia, còn muốn tới đây chăm sóc cô ấy, vậy không phải con uổng phí học rồi sao?”
Mộng Kỳ cũng nói, “Thật ra thì, mẹ, bọn con không phải không tiếp nhận ý tốt của mẹ chỉ là, cuộc đời của bọn con vẫn còn rất dài, rất nhiều việc, chúng con đều muốn tự mình trải nghiệm, như chuyện mang thai vậy, mẹ có thể cho chúng con kinh nghiệm của mẹ, nhưng dù sao cũng là mẹ trải nghiệm, chúng con chỉ có tự mình trải qua, mới có thể vĩnh viễn nhớ ký ức khó quên này, biến thành kinh nghiệm của mình, chờ sau này chúng con già rồi, mới có thể đem này kinh nghiệm truyền cho đời sau, nếu như cái gì cũng để mẹ tới giúp bọn con giải quyết, vậy bọn con sẽ ít được tự mình tham dự lạc thú, cũng sẽ giảm rất nhiều ký ức khó quên , về sau chờ con cháu của bọn con gặp lại chuyện như vậy thì bọn họ hỏi chúng con, chúng con sẽ không biết gì để nói rồi.”
“Đúng vậy a, mẹ, gần đây chuyện của công ty bắt đầu từ từ giảm bớt, mỗi ngày con đều đi làm bình thường, dù không thể hoàn thành công việc, mang về làm cũng được, như vậy, con cũng có thể chăm sóc Mộng Kỳ.” Lạc Gia Hoa cười,
“Hơn nữa, lời như vậy, mặc dù có thời điểm có thể sẽ mệt mỏi một chút, nhưng cũng khiến con hiểu làm cha mẹ không dễ, càng thêm hiểu cái gì gọi là trách nhiệm.”
Bà Lạc nghe hai người nói, biết bọn họ cũng không muốn để cho mình giúp một tay, mặc dù lý do rất đầy đủ, nhưng vẫn có loại cảm giác bị vứt bỏ, đây chính là cưới vợ không có mẹ a.
Bà Lạc có chút chua xót nghĩ, mặc dù Mộng Kỳ nói có thể cùng nhau ở, nhưng là không thấy cô mời tới, mình mấy lần nói muốn tới chăm sóc cô, cũng không phải là muốn ở chung, nhưng mỗi lần cô đều cự tuyệt, quả nhiên, quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, không phải dể chung sống như vậy.
Mặc dù tính tình bà Lạc tuỳ tiện, nhưng kỳ thật cũng là người cực dễ nói chuyện, cũng vô cùng không muốn phiền toái người khác, không muốn làm khó con trai, cũng không muốn cùng con dâu không vui, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn cười nói,
“Nếu như vậy, mẹ sẽ không tới, các con cần gì lại gọi điện thoại cho con.”
Lạc Gia Hoa cười, “Dạ, mẹ, mẹ ngồi xem ti vi với Mộng Kỳ, con đi chuẩn bị cơm trưa.”
“Mẹ ngày ngày ở nhà xem ti vi, không có gì đẹp mắt, hay để mẹ làm đi, con cũng khó được nghỉ ngơi, liền nghỉ ngơi cho tốt đi, đúng rồi, Mộng Kỳ, mặc dù con mặc quần áo phòng phúc xạ, nhưng máy vi tính TV nên ít đụng.”
Mộng Kỳ gật đầu một cái, “Dạ mẹ.”
“Mẹ, không cần, để con làm cơm là được rồi.”
“Không có việc gì, để mẹ làm, con nghỉ ngơi đi.”
Lạc Gia Hoa cười đi tới bên cạnh Bà Lạc, “Vậy con với mẹ làm.”
Mộng Kỳ thấy thế, đứng lên, “Còn em?”
“Em liền dưỡng thai.” Lạc Gia Hoa hướng Mộng Kỳ cười một tiếng.
Mộng Kỳ cũng cười cười ngồi trở lại trên sô pha.
Thấy con trai cùng mình đi vào, bà Lạc cũng không có mở miệng, vào phòng bếp, nhìn thấy Lạc Gia Hoa mua đồ, hỏi anh chuẩn bị làm cái gì, gật đầu một cái, do mình tới làm bếp chánh, khiến Lạc Gia Hoa rớt xuống phụ bếp.
Lạc Gia Hoa cười, “Mẹ chịu làm đầu bếp chánh, con sẽ không khách khí.”
Bà Lạc cười, “Con khi nào thì khách khí với mẹ?”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
Bà Lạc nhìn bộ dạng Lạc Gia Hoa nghẹn, buồn cười, mở tủ lạnh ra xem cần chuẩn bị gì, nhưng liếc mắt liền thấy được đống trái cây cao cấp Lạc Gia Hoa mới mua, nhất thời kinh ngạc một chút,
“Sao mua nhiều trái cây như vậy?”
“À, đây là buổi sáng Mộng Kỳ nôn nói không muốn ăn cơm, vì vậy con liền mua trái cây cho cô ấy.”
“Những thứ đồ này lại không làm no bụng, vẫn phải ăn cơm.”
“Dạ.”
“Còn nữa, con mua trái cây, đều là nó muốn ăn à?”
“Dạ, cô ấy muốn ăn anh đào, xoài, vải, con thấy trong quầy trái cây thật nhiều loại, liền cứ mỗi loại mua một ít về.” Lạc Gia Hoa cẩu thả nói xong, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của bà Lạc không đúng.
Bà Lạc nhìn bên ngoài một cái, Mộng Kỳ không có chú ý tới phòng bếp, bấm một cái, đau đến Lạc Gia Hoa hít một hơi lãnh khí, “Mẹ, sao lại bấm con?”
“Bấm con làm gì?” Bà Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng, “Con cái tên tiểu tử này có biết lo cho gia đình không, cho dù có thể kiếm tiền cũng phải tiết kiệm a, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp phải chuyện gì, trong nhà không có tiền gửi ngân hàng làm thế nào, Mộng Kỳ muốn ăn trái cây, con mua cho nó là được, làm gì mua đủ loại trái cây trong quầy, con cho rằng con là phú nhị đại trên ti vi sao, coi tiền là nước à.”
Lạc Gia Hoa nghe bà Lạc nói, bà Lạc đây là trách anh tiêu tiền không có kế hoạch, cười, “Mẹ, tiền kiếm được vốn là dùng để tiêu xài nha, tiết kiệm bao nhiêu tiền không gọi lợi hại, mấu chốt là kiếm bao nhiêu tiền.”
“Vậy cũng không thể tiêu giống con a, giống như anh đào, xoài, vải, loại nào không phải một cân hai số 0, con nói, nếu con mỗi ngày mua những thứ đồ này, một chút xíu liền trên trăm, tiền này nhiều hơn nữa cũng không đủ tiêu, loại táo bình thường, chuối tiêu cũng không tệ rồi, cái này nếu lâu dài, thì sống làm sao.”
“Mẹ, mẹ nói quá nghiêm trọng, còn nữa, mẹ cũng quá coi thường con trai của mẹ đi.”
“Con. . . . . .”
“Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa, nếu để cho Mộng Kỳ nghe được sẽ không tốt, người ta cũng chính là mang thai mới muốn ăn những thứ này, trước kia không có mua những thứ này.” Lạc Gia Hoa buồn cười nhìn mẹ, người gia quan niệm tiêu phí dù sao cũng có nhiều bất đồng với người trẻ tuổi.
“Mẹ vốn cũng quan tâm Mộng Kỳ , nếu để cho cô ấy nghe được lời của mẹ hiểu lầm sẽ không tốt, gia đình cần nhất đoàn kết, nhất là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẹ nói không đúng ?”
Bà Lạc ánh mắt nhìn Mộng Kỳ có chút không vui, chỉ là cũng biết anh nói rất có lý, những thứ này mặc dù rất tốn tiền, nhưng tiền đều là con trai kiếm, anh nguyện ý xài như thế nào đều là chuyện của anh, chỉ là thấy con trai vì một người phụ nữ tốn tiền như thế, nhưng không có cho mình tiêu qua, tự nhiên sẽ có bất mãn , nhưng vì gia đình con trai, suy nghĩ một chút vẫn câm miệng, dù sao Mộng Kỳ cũng không có sai lầm gì lớn, nói tóm lại bà vẫn rất hài lòng đứa con dâu này.
“Thôi, mẹ cái gì cũng không nói là được.”
“Ha ha, dĩ nhiên được.”
“Được rồi được rồi, chớ ba hoa, đem đồ ăn rửa đi.”
“Dạ, mẹ. . . . . .”
Bà Lạc rất nhanh làm cơm xong, cùng Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ ăn cơm, lại nói chuyện một lát, lấy lý do trong nhà còn có ông Lạc nên đi về, chờ bà Lạc vừa đi, Lạc Gia Hoa tắm cho Mộng Kỳ rồi cắt trái cây để cô ăn, sau đó đến thư phòng đọc sách.
Mộng Kỳ ăn trái cây, đang ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Lạc Gia Hoa cũng không có đóng cửa thư phòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộng Kỳ ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, cười thầm một tiếng thật là một nha đầu lười, đứng lên muốn đem Mộng Kỳ ôm về giường nghỉ ngơi, không biết cô căn bản cũng không có ngủ, anh đi tới trước mặt cô cô liền mở mắt, trông suốt nhìn anh.
“Vào phòng ngủ đi.”
“Không muốn ngủ, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.” Mộng Kỳ miễn cưỡng trả lời.
“Vậy cũng về giường nằm cho thoải mái một chút.”
Mộng Kỳ nghiêng đầu, đột nhiên nổi lên ý định làm nũng, đưa tay, “Được, chẳng qua em muốn anh theo em.”
Cô rất ít khi như vậy, nhưng mỗi lần như vậy, cũng làm cho Lạc Gia Hoa không có biện pháp kháng cự, lần này cũng như vậy, Lạc Gia Hoa cười càng thêm dịu dàng, “Được, anh giúp em.”
Vì vậy, hai người chuyển lên giường, Lạc Gia Hoa cầm một quyển sách ngồi ở trên giường xem, Mộng Kỳ là đem đầu mình đặt trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, mà một tay anh sờ đầu cô.
Hai người lẳng lặng trôi qua thời gian này.
Mộng Kỳ nhắm mắt một lát, ý thức ngược lại dị thường rõ ràng, mắt thấy Lạc Gia Hoa xem một quyển sách phương diện chuyên nghiệp, cô xem không hiểu, liền nổi lên tâm tư quấy rầy anh,
“Ông xã ~”
“Hả?” Lạc Gia Hoa trả lời.
“Anh nói, chúng ta có cần chuẩn bị phòng cho con không?”
Lạc Gia Hoa bây giờ đối với từ con hết sức nhạy cảm, nghe được Mộng Kỳ nói như vậy, liền để sách xuống nhìn cô.
Mộng Kỳ động động cổ, “Anh xem, hiện tại chúng ta tạm thời không mua được nhà, vậy có phải nên suy tính chuyện của cục cưng không, em mang thai mười tháng, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, dù mua nhà mới, cũng không thể lập tức liền vào ở , mua loại nhà lập tức ở được , em cảm thấy không quá có lời vẫn phải sửa sang lại, nhưng sau khi cục cưng chúng ta ra đời, phải chuẩn bị giường cho nó, muốn đặt ở phòng chúng ta, hay chuẩn bị phòng khác?”
“Chuẩn bị phòng khác.” Không chút suy nghĩ, Lạc Gia Hoa trả lời, “Từ nhỏ phải bồi dưỡng năng lực độc lập, không thể để cho nó kề cận chúng ta.”
Thích là một chuyện, nhưng lúc ngủ không thể ngủ cùng bọn họ, nếu không, vợ chồng bọn họ làm chuyện vợ chồng, sẽ cỡ nào không dễ dàng, được rồi, Lạc Gia Hoa thừa nhận, mình có chút ý nghĩ đen tối.
Mộng Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy, “Nếu chuẩn bị phòng khác, vậy chỉ có thể dùng thư phòng?”
“Cái này giao cho anh đi, không cần quá phiền toái, thời điểm đứa bé còn nhỏ, cũng không hiểu, chúng ta chỉ cần đem giường Lily mang đến đặt vào, treo một chút đồ chơi lên là được.”
“Vậy giường trong thư phòng?”
“Cái giường kia là giường gấp , đem nó nâng đứng lên làm ghế sa lon cũng được.”
“Ồ, cái giường đó có thể gấp à?” Mộng Kỳ lần đầu tiên biết chuyện này, rất là tò mò.
“Ừ.”
“Vậy trước kia tại sao anh không đem nó gấp nó?” Mộng Kỳ ánh mắt lóe ra, trong đầu nháy mắt sinh ra mấy chục loại khả năng.
Lạc Gia Hoa ngược lại lập tức nhìn ra suy nghĩ của Mộng Kỳ, dở khóc dở cười gõ đầu cô, “Thu hồi ý nghĩ lung tung của em đi, cái giường kia sở dĩ không có gấp, là bởi vì công ty khi mới bắt đầu sáng lập mọi người thường đến nhà anh cùng nhau làm thêm giờ, buổi tối mệt mỏi liền trực tiếp nghỉ ngơi ở đó, bởi vì gấp ra gấp vô rất phiền toái, cho nên anh dứt khoát đặt ở đó, hơn nữa trước khi kết hôn Cố Thông thường ở lại qua đêm, từ khi anh kết hôn hắn mới về ổ của mình.”
Mộng Kỳ lại nghe được bát quái, “Cố Thông thường đến nhà anh ngủ sao?”
Lạc Gia Hoa cải chính, “Là nhà của chúng ta.”
“Ở trước khi em tới, cái này chỉ là nhà của anh thôi, không cần bỏ qua trọng điểm.”
Lạc Gia Hoa cưng chìu lắc đầu một cái, nhéo mũi Mộng Kỳ một cái, “Đúng vậy.”
“Hắn không phải có nhà sao, tại sao lúc không có chuyện gì làm cũng chạy tới ngủ chứ?”
“Đàn ông độc thân buổi tối một mình rất tịch mịch, lúc hắn không có hẹn liền quen tới đây nói chuyện phiếm với anh.” Lạc Gia Hoa cười, “Dù thời đại học ngủ chung phòng, nam nhân hữu tình, có lúc là rất kỳ quái.”
“Hắn cũng có thời điểm không có hẹn sao?”
“Chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi có phiền muộn không muốn hẹn a.”
“Ha ha, cũng giống như công việc một dạng mệt mỏi phải nghỉ ngơi?”
“Ừm.”
“Nhưng là, rất kỳ quái a.”
“Nơi nào kỳ quái?”
“Hai người đàn ông, thân đến mặc chung một cái quần lót, còn thỉnh thoảng đến nhà anh qua đêm, hai người, sẽ không có cái gì đi. . . . . .” Mộng Kỳ cổ quái nhìn Lạc Gia Hoa, đột nhiên liền nghĩ đến lần đầu gặp Cố Thông lúc đó cùng Lạc Gia Hoa một bộ dạng như hai anh em tốt.
Lạc Gia Hoa tốn hơi thừa lời, “Kiều Mộng Kỳ.”
“Hả?”
“Em có phải muốn thử một chút anh rốt cuộc đối với đàn ông hay đối với phụ nữ cảm thấy hứng thú không?”
“Vậy thì không cần, emtuyệt đối khẳng định anh đối với phụ nữ cảm thấy hứng thú.” Mộng Kỳ lắc đầu, “Nếu không bụng em sao có đứa nhỏ được.”
Mộng Kỳ tiếp tục, “Chỉ là, trên đời này còn có một loại người gọi là song tính luyến.”
“?”
“Chính là nam nữ đều xơi.”
“Kiều Mộng Kỳ!”
“Ách, em chỉ là tùy tiện nói một chút, anh đừng tức giận nha.” Mộng Kỳ nghịch ngợm le lưỡi.
“Em từ chỗ nào biết mấy thứ này lộn xộn lung tung này?” Lạc Gia Hoa cau mày, anh thế nào không biết tư tưởng vợ mình còn loạn như thế, vợ anh, phải là đoan trang mới đúng.
“Trong phòng ngủ a.”
“Phòng ngủ?”
“Đúng vậy, anh đừng cho là nữ sinh đại học ở trong phòng ngủ thuần khiết cỡ nào, thật ra thì, ở đại học trong hoàn cảnh như thế, đối với rất nhiều trạch nữ mà nói, là rất dễ dàng bị chuyển thành hủ nữ .”
“Hủ nữ?”
“Chính là người đối với tình yêu nam nam có hứng thú.” Mộng Kỳ giải thích, “Trước kia trong phòng bọn em có một hủ nữ, ở dưới sự ảnh hưởng của cô ấy, nên em đối với mấy thứ không có hứng thú, cũng sẽ hiểu rõ.”
“Trong phòng bọn em, bình thường sẽ thảo luận đề tài gì?” Lạc Gia Hoa đối với vấn đề này cảm thấy rất hứng thú.
“Nam sinh bọn anh bình thường thảo luận cái gì, bọn em bình thường cũng thảo luận tính chất vấn đề như thế.” Cái tuổi đó, chính là thời điểm đối với người khác phái thấy hứng thú, Mộng Kỳ tuyệt đối tin tưởng, hai bên thảo luận vấn đề, tính chất đều là giống nhau.
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Xem ra anh đem nữ sinh nghĩ quá tốt.”
“Lời này của anh là có ý gì, rõ ràng là khinh bỉ a.”
“Anh chỉ nói thật.”
“Thôi đi, đừng cho là em không biết, em dám khẳng định nam sinh các anh, không có thảo luận ba vòng của nữ sinh, không có yy nữ sinh xinh đẹp, không có nhìn av, không có thảo luận qua nữ diễn viên Nhật Bản, không có núp ở trong phòng tự mình giải quyết vấn đề sinh lý? Hay là muốn nam sinh giải quyết cho nhau? Ai, nói đến đây, anh có cùng Cố Thông hay không?”
“Câm miệng, em từ chỗ nào biết rõ những thứ này?” Lạc Gia Hoa khóe miệng rút gân, cho dù, cô nói đúng điểm mấu chốt, nhưng từ trong miệng nữ sinh với ấn tượng rất văn nhã rất thuần khiết và trong sạch nói ra, không phải đả kích bình thường.
“Chính là từ miệng những người khác trong phòng ngủ biết a.”
“Lưu Lợi?”
“Vậy cũng không phải.” Cô ấy đúng thật rất thích thảo luận vấn đề này .
“Vương Lệ Á?”
“Không phải.”
“Vậy chính là. . . . . . Anh không biết.”
“Trong phòng ngủ của em có bốn người, người đó anh không biết, chính là một hủ nữ Đại Vương, thật ra thì ba người khác đối với mấy cái này cũng không dám hứng thú, nhưng nếu như có một người cùng anh nói một chuyện bốn năm, anh muốn không biết cũng không thể.”
“Về sau cách cô ta xa một chút.” Còn có cô gái như vậy? Lạc Gia Hoa cảm thấy uy hiếp.
“Được.” Mộng Kỳ cười gật đầu, “Anh muốn gặp cô ấy cũng không gặp được, bởi vì cô ấy không phải là người địa phương, sau khi tốt nghiệp đại học trở về quê nhà, thề phải làm một tác giả đam mỹ vĩ đại.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Về sau, ít nghĩ mấy thứ này, chú ý dưỡng thai.”
“Dạ, cũng thật kỳ quái, em như thế nào cùng anh nói những thứ này, thiệt là, không thể dạy hư cục cưng, ” Mộng Kỳ vội vàng trấn an cục cưng, “Cục cưng ngoan nha, vừa rồi con đã ngủ, cái gì cũng không có nghe được, mẹ sẽ không dạy con điều này.”
“. . . . . .”
“Đúng rồi, ông xã, anh vẫn không trả lời em, anh và Cố Thông có giúp nhau một tay hay không?”
“Dĩ nhiên không có.” Nói giỡn, anh không phải người phóng túng như vậy.
“Ồ.” Vậy cô an tâm.
“Về sau không cần nghĩ những thứ này.”
“Ừm.”
Lạc Gia Hoa đột nhiên phát hiện, bọn họ không phải đang thảo luận chuyện phòng ngủ cho con sao, như thế nào đề tài nói chuyện kéo xa như vậy?
“Chuyện phòng cho con tạm thời như vậy đi.”
“Ừm, vậy cũng tốt.”
Hai người câu có câu không nói chuyện, ngày chủ nhật cứ thế trôi qua, ngày Thứ hai, Lạc Gia Hoa sáng sớm đi làm, 10h sáng, nhận được điện thoại của Liễu Băng, bên kia truyền đến giọng nói lành lạnh lại tràn đầy ấm áp của cô,
“Dậy chưa?”
Mộng Kỳ có chút ngượng ngùng, gần đây hình như cô càng ngày càng ham ngủ, “Đã dậy rồi, mới vừa ăn sáng xong, khó được xã trưởng gọi điện thoại cho em.”
“Đúng vậy, ra xã hội, dường như luôn bận rộn, em có rảnh không, muốn cùng em gặp mặt một lần.
“Dĩ nhiên, xã trưởng muốn hẹn ở đâu?”
“Đang ở quán trà sữa bên cạnh trường, trước kia hội manga chúng ta thường ở đó tụ hội, đã lâu không đi.”
“Được, bây giờ em đi qua.”
“Ừm, chị ở chỗ này chờ em.”
“Dạ, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Mộng Kỳ thay áo ngủ, từ lần trước tụ hội, ai cô cũng không gặp, cũng không biết Liễu Băng và Phương Phi Trì thế nào, nhưng cô hiện tại không muốn trông nom chuyện của người khác, vì vậy vẫn không có liên lạc, không biết Liễu Băng tìm cô có chuyện gì.
Khi Mộng Kỳ đến, đã hơn một giờ, vào quán trà sữa, lúc này bọn học sinh cũng đi học, nhưng chính là thời gian lên lớp, vì vậy lúc này cũng chỉ có một mình Liễu Băng là khách, Mộng Kỳ đi vào liền thấy Liễu Băng lẳng lặng ngồi ở trong góc, nhìn không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi cần gì?”
“Cho tôi một ly trà sữa khoai môn.” Mộng Kỳ chỉ chỉ vị trí Liễu Băng, “Bưng qua đó cho tôi.”
“Vâng, chờ.”
Gật đầu một cái, Mộng Kỳ hướng Liễu Băng đi tới, “Xã trưởng.”
Liễu Băng từ trong ngẩn người hồi hồn, “Mộng Kỳ, em đã đến rồi.”
“Xin lỗi, xã trưởng, để cho chị chờ lâu.” Cách rất gần mới phát hiện, chỉ ngắn ngủn mười ngày không gặp, Liễu Băng thế nhưng gầy đi một vòng lớn, dáng người vốn đã không mập, bây giờ chỉ như da bọc xương.
Liễu Băng muốn kéo ra nụ cười, nhưng cô bình thường cũng cười không đáng yêu, cộng thêm gần đây tâm trạng rất uất ức, càng thêm cảm thấy khó khăn, thử một chút, mặc dù không có gương, nhưng cô biết mình cười rất xấu, thẳng thắn buông tha,
“Xin lỗi, không có thói quen cười, hù doạ em đi.”
“Không có, xã trưởng, không muốn cười thì không cần cười.” Mộng Kỳ lắc đầu một cái, ngồi vào chỗ đối diện, “Thật ra thì xã trưởng rất đẹp, chỉ hơi hơi kéo khóe miệng, cũng cho người ta cảm giác kinh diễm, dù cười rất miễn cưỡng, cũng sẽ không có người nói chị cười khó coi, mà là nói chị điềm đạm đáng yêu.”
“Điềm đạm đáng yêu?”
“Ừm.”
“Ha ha, tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến cái từ này có một ngày sẽ dùng ở trên người tôi.”
“Xã trưởng.”
“Như lời Phương Phi Trì nói, bây giờ đã không phải ở trường học, em không cần gọi tôi là xã trưởng nữa, trực tiếp gọi Liễu Băng đi.”
“. . . . . . Liễu Băng.”
“Mặc dù em là tiểu học muội tôi, nhưng từ ngày đầu tiên em vào hội manga, tôi đã không xem em làm học muội, bởi vì em tài hoa, hoàn toàn có thể cùng tôi đứng chung một chỗ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi thật sự phải nói, em thật sự rất ưu tú, có thể nói tôi lớn như vậy, em là người duy nhất có thể cùng tôi làm đối thủ nhưng lại không khiến tôi chán ghét.”
“Xã. . . . . . Liễu Băng.” Mộng Kỳ có chút không rõ cô tại sao lại nói với mình những lời này.
“Biết sao tôi không ghét em không?”
“Bởi vì tôi không làm gì người ta chán ghét.”
Liễu Băng mỉm cười, “Em nói đúng, rõ ràng rất ưu tú, cố tình khắp nơi khiêm tốn, hận không thể người của toàn thế giới bỏ qua em, nói thật, vừa mới bắt đầu thời điểm, tôi đối với em thật tò mò, trong lòng suy nghĩ, đây thật sự một cô gái kỳ quái, bất tri bất giác liền chú ý em, sau đó, từ từ phát hiện sự ưu tú của em, từ từ, cảm thấy uy hiếp của em, nhưng lại cảm thấy em vô dục vô cầu, nói thật, tính tình như em, thật ra thì cũng rất đáng ghét , bởi vì em ưu tú vô cầu nên khi em nhìn người khác, giống như giễu cợt, vừa mới bắt đầu, tôi cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là cũng may tôi điều chỉnh kịp thời, xem em như em gái, một khi đem không xem em làm địch thủ liền phát hiện, thì ra có một em gái ưu tú như vậy, chẳng những không mất thể diện, ngược lại rất kiêu ngạo.”
Mộng Kỳ có chút lộ vẻ xúc động, mặc dù cô đối với người nào đều như vậy, cũng phân rõ, người nào đối với mình thật tình, người nào đối với mình giả ý.
“Liễu Bng ~”
“Tôi nghĩ, hắn cũng là như vậy chú ý tới em.” Liễu bBăng đột nhiên khạc ra câu này.
Mộng Kỳ nhếch miệng, biết hắn trong miệng Liễu Băng là người nào.
“Hai chúng tôi, mới nhìn giống như nghiệt duyên một dạng, từ tiểu học đã vì là nhân vật phong vân, chúng ta luôn đồng thời bị Lão sư bị đồng học nhắc tới, thời điểm không hiểu tình yêu nam nữ, đều đưa đối phương làm thành đối thủ, đến khi trưởng thành, từ từ tiêu trừ địch ý, trở thành bạn bè, từ từ lại mập mờ, trước khi gặp em, tôi vẫn cho là vậy, chúng ta trước đó, đã sớm tạo thành ăn ý, tất cả, chỉ đợi nước chảy thành sông mà thôi.”
Mộng Kỳ có chút đau lòng, “. . . . . . Liễu Băng học tỷ.”
“Ha ha, đây là lần đầu tiên en gọi tôi học tỷ , ưm, so với xã trưởng dễ nghe hơn.”
“. . . . . .”
Mộng Kỳ như muốn mở miệng, nhưng mỗi lần thấy trong mắt Liễu Băng ẩn sâu khổ sở, lại một câu cũng nói không ra được, cô không dám cũng không thể hỏi Liễu Băng cùng Phương Phi Trì thế nào, cô đối với Phương Phi Trì vẫn xem hắn như anh trai, chưa bao giờ vượt qua suy nghĩ này, cũng chưa từng nghĩ tới Phương Phi Trì đối với mình có ý gì, cho là hắn đối với mỗi nữ sinh đều có lễ mà xa cách, chỉ trừ cùng Liễu Băng mập mờ, thật sự không thể trách cô chậm lụt, nhưng cô thật không nghĩ tới mình có phần một ngày thật sự trở thành cái khe giữa hắn và Liễu Băng, mà bây giờ, cô chỉ có thể đợi Liễu Băng mở miệng.
“. . . . . . Em biết ngày đó sau khi tụ hội hắn đã nói gì với tôi không?”
Mộng Kỳ nhìn Liễu Băng, chậm rãi lắc đầu, nhưng cũng có thể đoán được nội dung đại khái.
“Ngày đó chúng tôi xuống lầu, thấy một màn kịch đặc sắc, tôi cho tới bây giờ hông biết, thì ra là tiểu học muội dịu dàng sẽ có một mặt nóng tính như vậy, ha ha, thật làm cho người ta kinh ngạc đấy.” Liễu Băng cười,
“Ngay cả hắn nhìn, cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng càng thêm hối hận mình không bày tỏ sớm.”
“. . . . . .” Mộng Kỳ lòng của có chút trầm xuống.
“Chúng tôi thấy, sau khi em đi, cái tên Nghiêm Tử Hạo cũng một mình rời đi, sau đó Vương Lệ Á giống như người điên ở cửa quán bar đùa bỡn điên khùng, cũng từ trong những lời điên khùng đó chúng tôi biết, thì ra Nghiêm Tử Hạo là của bạn trai cũ của em, tôi và hắn cũng rất kinh ngạc, Nghiêm Tử Hạo, mắt thế nào sao có thể từ bỏ em mà bị Vương Lệ Á lừa gạt? . . . . . . Em không nhìn thấy, lúc ấy trong mắt của hắn thoáng qua một đạo ánh lạnh, thật dọa người, đó là ánh mắt đau lòng, vì em đau lòng, hắn là đang vì em bất bình.”
“. . . . . .”
“Nhìn đến hắn thời điểm như vậy, lòng của ta đang ở trầm xuống, sau đó ta nói, chúng ta đi thôi, sau đó hắn sẽ dạy qua ta, ngươi biết hắn nói với ta cái gì không?”
“Liễu Băng học tỷ. . . . . .”
“Không nên ngăn cản tôi, để cho tôi nói tiếp.”
“. . . . . .”
“Hắn nói với tôi, chuyện xảy ra trước đó ở trong phòng đều là giả , hắn nói cho tôi biết, hắn ngốc tới muốn hướng em tỏ tình , không nghĩ đã muộn một bước, hắn sợ mọi người lúng túng, cho nên mới phải hùa theo em, hi vọng tôi không cần để ý.” Thái độ Liễu Băng vẫn nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại bán đứng nỗi khổ sở trong lòng cô,
“Hắn nói không có biện pháp giả vờ, bởi vì không muốn tổn thương tôi, nhưng không biết, như vậy so với hắn giả vờ càng làm cho tôi khổ sở.”
Mộng Kỳ ngón tay vô ý thức vòng quanh ly trà sữa. . . . . .
“Mộng Kỳ, em biết không, từ lớp mười bắt đầu, tôi đã thích hắn.”
“. . . . . .”
“Tôi vẫn cho là, hắn yêu tôi như tôi yêu hắn .” Liễu bBăng cúi đầu khiến Mộng Kỳ không thấy được nét mặt của cô, nhưng Mộng Kỳ thấy được một thứ gì đó rơi vào trong ly nước trước mặt, cô biết, đó là nước mắt.
Liễu Băng, một cô gái trong suy nghĩ của cô mặc dù lành lạnh nhưng tâm tư tinh tế, cư nhiên, cũng có lúc khóc, trong lòng Mộng Kỳ cực kỳ phức tạp, làm người vô tội cuốn vào thế giới tình cảm của cô, thật ra thì, cảm giác không phải là vô tội.
Chủ của tiệm cùng nhân viên tò mò nhìn lén hai khách nữ xinh đẹp, họ không biết đang nhỏ giọng nói những gì, mỹ nữ tới trước lành lạnh, giống như rất khổ sở, mỹ nữ tới sau, hình như cũng rất lúng túng, họ hình như là bạn bè, lại không giống, chẳng lẽ, là tình địch? Mỹ nữ lạnh lùng hướng mỹ nữ yêu diễm kể khổ? Nên không phải là mỹ nữ yêu diễm đoạt người yêu của mỹ nữ lạnh lùng chứ? Mỹ nữ lạnh lùng mặc dù nhìn đẹp, nhưng không phải loại sẽ khiến đàn ông thích, dáng dấp đẹp thì thế nào, đàn ông đều tỉ mỉ nghiên cứu , phụ nữ đáng thương, nhất định trở thành người thua, chỉ là mỹ nữ yêu diễm mặc dù dáng dấp đẹp đẻ, nhưng giống như tuyệt không chọc người ghét a.
Bị không khí này làm cho bực mình, Mộng Kỳ có chúttức giận, chuyện như vậy có liên quan gì tới mình, tại sao phải ở chỗ này nghe người khác trách cứ, nhìn bộ dạng Liễu Băng, rốt cuộc cứng rắn không dậy nổi giọng điệu, chỉ có thể nhẹ giọng mà hỏi,
“Liễu Băng học tỷ, chị gọi em tới , là có chuyện gì không?”
Liễu Băng ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục lạnh nhạt, chỉ là nhìn kỹ, sẽ liền phát hiện trên mặt ánh lạnh càng sâu một tầng, giọt nước mắt vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Mộng Kỳ, chỉ là ánh mắt hơi mờ để cho cô biết, vừa rồi không phải cô hoa mắt.
“Liễu Băng học tỷ?”
“Tôi cũng không biết gọi em tới làm cái gì.” Liễu Băng rốt cuộc mở miệng, cô không có thói quen hướng người khác kể khổ, “Chính là muốn nói chuyện với em, em có phải có chuyện gì không, nếu như có chuyện, thì đi đi.”
Mộng Kỳ nhẫn nhịn, “Vậy cũng không phải, chỉ là, em muốn đi toilet.”
Quán trà sữa cũng không có toilet, nhưng trong trường có, Liễu Băng đứng lên, “Vậy chúng ta đến trường đi.”
Mộng Kỳ cơ hồ muốn cảm kích cô, Mộng Kỳ gần đây thường hay mắc tiểu, ngồi không bao lâu đã khó chịu, cô ngượng ngùng mở miệng,
“Được.”
Vào toilet giải quyết vấn đề sinh lý, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều, cả tâm trạng cũng tốt lên, vẫy vẫy giọt nước trên tay, Mộng Kỳ cười nhìn Liễu Băng,
“Liễu Băng học tỷ, em xong rồi, còn chị?”
Liễu Băng nhìn ánh mắt Mộng Kỳ, bên trong trước sau như một sạch sẽ, lần đầu tiên nhìn thấy Mộng Kỳ, cô đã tò mò, tại sao có một cô gái đem quyến rũ hòa cùng tinh khiết tốt như vậy, nhưng trong lòng cô còn có chút khinh thường, bình thường cô gái rất xinh đẹp cũng có chút ngạo khí, dáng dấp quyến rũ như vậy, nhất định rất nhiều người theo đuổi, không biết cô sẽ xử lý như thế nào, nếu như người có tiền coi trọng, cô sẽ như thế nào, vẻ mặt thanh thuần kia, còn có thể giữ vững bao lâu, không nghĩ tới, trong lòng cô chẳng những sạch sẽ, còn tinh khiết như cũ,
“Mộng Kỳ.”
“Học tỷ.”
“Em bây giờ, hạnh phúc không?”
“Rất hạnh phúc.” Mộng Kỳ kiên định nói xong, tay cũng không tự giác vuốt bụng.
Liễu Băng nhìn chằm chằm bụng Mộng Kỳ, nghiêm trọng nghi ngờ, dần dần rõ ràng, ngẩng đầu lên, trong mắt quét sạch uất ức, “Mộng Kỳ, nói cho tôi biết, em yêu chồng em không?”
“Yêu.”
“Có bao nhiêu yêu, sẽ cả đời sao?”
“Em chỉ có thể nói, chỉ cần anh ấy không rời em, em sẽ cả đời cũng không rời đi anh ấy.”
Vốn cho là cô sẽ nói cả đời, nhưng cô trả lời, khiến Liễu Băng suy nghĩ sâu xa.
“Này, trước đó em có thích Phi Trì không?”
“Dĩ nhiên không.” Mộng Kỳ mỉm cười, “Trong lòng em, chị và hắn, tựa như anh chị của em.”
“Tôi hiểu rõ rồi.” Giọng Liễu Băng trở nên kiên định, trên mặt lộ ra một tươi cười cởi mở, “Cám ơn em Mộng Kỳ, tôi biết tôi nên làm thế nào rồi.”
Mộng Kỳ chưa từng thấy Liễu Băng cười như vậy, nhất thời sững sờ.
Liễu Băng nhìn cô như vậy, cười đến càng thêm sung sướng, “Được rồi, hôm nay cám ơn em gặp tôi, trở về đi, dưỡng thai cho tốt, chúc em sinh ra một cục cưng khỏe mạnh đáng yêu, tôi phải đi.”
“Ừm, được, chúng ta có rãnh rỗi sẽ liên lạc lại.”
“Ừm, tạm biệt, tôi phải đi giải quyết chút chuyện.”
“À, tạm biệt.” Cho đến khi Liễu Băng biến mất không thấy gì nữa, Mộng Kỳ còn không rõ ràng, cô rốt cuộc đột nhiên suy nghĩ hiểu rõ cái gì, lại muốn đi làm chuyện gì.
Mà Liễu Băng, nghĩ thông suốt một chuyện, cả người cũng tản mát ra ánh sáng tự tin, dường như lại tìm về chính mình, Đúng vậy, Mộng Kỳ hiện tại rất hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của cô là cô tranh thủ tới, một cô gái yếu đuối như Mộng Kỳ cũng có thể chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình, như vậy, từ Liễu Băng nhỏ được người khen tặng không gì làm không được, tại sao không thể chứ?
Thể diện cái gì, có lúc đối diện với hạnh phúc, không đáng giá nhắc tới.
Luôn cho là vậy, cô đều duy trì cao ngạo cùng dè dặt, thận trọng bảo hộ lòng tự tôn chính mình, chưa bao giờ dám để cho người khác biết, nhưng bây giờ, cô chẳng những muốn cho người khác biết, còn muốn cho khắp thiên hạ biết, Phương Phi Trì, lần này, em sẽ để anh biết rằng, toàn thế giới người yêu anh nhất là Liễu Băng, nếu như anh biết Băng Sơn Mỹ Nhân chủ động theo đuổi anh, anh sẽ có biểu cảm gì?
Mặc kệ anh tiếp nhận em hay không, ít nhất, chỉ cần em đã làm, sẽ không hối hận, cuộc sống, không có tiếc nuối, nếu như chúng ta nhất định vô duyên, như vậy, em cũng sẽ không trách anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.