Chương 15: Một tấm ảnh chụp
Hay Là Cái Kia
05/03/2014
Mộng Kỳ rất có thiên phú thiết kế, lại có tài năng mỹ thuật, hơn nữa đầy đủ
sức tưởng tượng, đồng đảng biết bắt đầu tự đại, liền tại một nhà xuất
bản làm công việc vẽ tranh minh hoạ, trong chuyện này kể cả các chủng
loại hình bộ sách, đương nhiên, làm được nhiều nhất còn là tranh minh
hoạ tiểu thuyết, này không, cô hiện tại vội vàng , liền là tranh minh
hoạ tiểu thuyết .
Nhắc tới nhà xuất bản, thật sự đối với cô rất tốt, chẳng những cùng cô ký hợp đồng, hơn nữa còn là dùng phương thức kiêm chức để tính tiền lương, tiền lương được tính theo số lượng cùng độ khó dễ, cô có thể chọn lựa nơi làm việc cùng thời gian làm việc, hơn nữa làm tranh minh hoạ bình thường so với tiền lương của người khác cao hơn, đương nhiên, những thứ này, không có gì ngoài thực lực của bản thân cô, nhà xuất bản này là cha của đồng đảng mở cũng đã chiếm nguyên nhân rất lớn, từ đối tình hữu nghị với đồng đảng , mặc dù cô sớm đã không cần một phần kiêm chức này để duy trì cuộc sống của mình, nhưng mấy năm qua cô vẫn tiếp tục làm, bình thường chỉ cần là nhà xuất bản cho nhiệm vụ, chỉ cần cô có thời gian cũng sẽ làm tiếp, lần này là yêu cầu cô làm hai mươi bức tranh minh họa cho một quyển tiểu thuyết, cô lựa chọn trong đó hai mươi kiểu kinh điển để biểu hiện, hiện tại đã vẽ mười tám bức, còn có hai bức, khuya hôm nay cộng thêm thời gian rãnh ngày mai là có thể hoàn thành, bởi vì dựa theo quy định cuối tháng chính là ngày cuối cùng giao bản thảo, cô chuẩn bị trước một ngày đưa qua, nếu không phải là cùng Nghiêm Tử Hạo thời gian ngủ ba ngày, đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, chậm trễ không phải là phong cách của cô. [đoạn này có nhiều chỗ ta ko hiểu cho lắm nên edit có phần lơ mơ]
Linh cảm đến đây, ngăn cản cũng không ngăn được, Mộng Kỳ vẽ ở trên bức tranh không ngừng tung bay, vùi đầu một cái chính là một giờ đồng hồ, hậu quả là hoa mắt cung cổ đau nhức, cho nên, bất kể là làm cái gì đều cần phải trả giá thật lớn.
Vẽ một nửa dừng lại, Mộng Kỳ đứng lên, từ từ uống cạn trà lài, vừa thanh tỉnh một tý đầu óc vừa vận động một tý cổ cùng eo, đau chết.
Không tự giác nghiêng mắt nhìn Lạc Gia Hoa đối diện, so sánh giấy hắn đang vẽ lớn hơn bức tranh của mình nhiều, nghe nói hắn là trong phòng thiết kế, không biết là thiết kế cái gì, nếu nói không phải trong nghề không hiểu được nghề đó, nhìn xem những thứ đường cong đều rất quen thuộc kia, nhưng chính là xem không hiểu.
…
Cảm nhận được ánh mắt của Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, “Em làm xong chưa?”
“Còn không có đây, hơi mệt, nghỉ ngơi một chút.”
Lạc Gia Hoa gật gật đầu, “Dựa bàn trong thời gian dài dễ sinh ra tật xấu, mỗi lần dựa bàn trong lúc nhất thời liền muốn nghỉ ngơi một chút, em hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Mộng Kỳ gật gật đầu, “Cũng biết nói em,em xem anh so với em dựa bàn còn muốn thời gian dài hơn a.”
“Ha ha, anh đã quen, hơn nữa, anh là nam nhân.”
Mộng Kỳ khóe miệng câu dẫn ra, “Anh là muốn nói nam nhân so với nữ nhân mạnh hơn sao?”
“Ách, anh không có ý này.”
“Ha ha ~ em đi châm trà, anh có muốn không?”
“Tốt, cám ơn.”
“Không khách khí.”
Tiến đến phòng bếp một lần nữa rót hai chén trà, đi về thư phòng, “Anh đã hiểu được giáo dục em, vậy thì phải biết, nên lúc nghỉ ngơi liền phải nghỉ ngơi một chút, không phải sao?”
Gia Hoa để bút vẽ xuống, bất đắc dĩ nhìn Mộng Kỳ, “Anh là nghĩ tới sớm hoàn thành một chút, sớm một chút nghỉ ngơi, dưới tình huống bình thường anh đều là 11 giờ lên giường nghỉ ngơi , gần đây hơi gấp rút, nếu không phải gia tăng tốc độ, sẽ rất khó bảo đảm giấc ngủ, cũng ngủ không đủ giấc, dĩ nhiên là sẽ ảnh hưởng tiến độ công việc, nếu là nhiều lần dây dưa, nhất định khiến cho tuần hoàn ác tính.”
“Nói thì nói như thế, nhưng người không phải là sắt, nên nghỉ ngơi hay là muốn nghỉ ngơi.”
“Hiện tại không phải là đang nghỉ ngơi sao.”
“Ừm, ha ha ~ “
Đại khái là thật sự có rất nhiều công việc phải làm, Lạc Gia Hoa uống mấy ngụm trà, lập tức liền vùi đầu công việc, còn lại Mộng Kỳ từ từ phẩm trà, cô cần muốn buông lỏng một chút, cầm trong tay cái ly, đi đến giá sách trước mặt, nhìn xem từng dãy sách, các chủng loại hình như đều có,
“Em có thể xem sách sao?”
“Trong phòng này hết thảy, em có thể tùy ý dùng.”
Kể cả anh sao?
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cứ như vậy hỏi, Mộng Kỳ le lưỡi, nếu là hỏi như vậy , cô thật sự là không cần phải gặp người , tùy ý lấy ra một quyển sách , nhưng lại về phương diện chụp ảnh , hắn còn đối với cái này cảm thấy hứng thú?
Mộng Kỳ mở sách, là kẻ yêu thích hội họa, có lúc cô sẽ ra ngoài vẽ vật thực, đương nhiên, trên đời cảnh đẹp nhiều như vậy, cô không thể nào thoáng cái đem tất cả cảnh đẹp đều lưu lại trên giấy, mà máy ảnh kỹ thuật số, không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt, đem cảnh đẹp trong nháy mắt lưu lại vĩnh hằng, lúc trở lại, có thể từ từ miêu tả, thật tốt a, bởi vậy, đối với máy ảnh kỹ thuật số cùng như thế nào mới có thể chụp ra tấm ảnh duy mỹ (bảo tồn vẻ đẹp), Mộng Kỳ đã từng nghiên cứu thật tốt một chút, nhìn thấy sách về phương diện này, dĩ nhiên là hứng thú, xem từng trang từng trang, trong lúc vô tình đem sách run lên, một thứ gì rớt ra, Mộng Kỳ theo bản năng ‘ a ’ một tiếng, vội khom lưng xuống nhặt, thì ra là một tấm hình, trong hình một cô gái cười đến đường hoàng, thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, non nớt trên mặt còn mang theo một chút nhã khí, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của cô, ngược lại có vẻ sức sống vô hạn, ai vậy? Tại sao phải ở trong sách? Mộng Kỳ cầm lấy hình, quay đầu nhìn Lạc Gia Hoa, muốn hỏi một chút, thấy hắn đang bận, nghi hoặc liền thả lại trong lòng, bất kể cô là ai, thì cùng cô liên quan gì.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, đem sách thả lại chỗ cũ, Mộng Kỳ ngồi xuống lần nữa tiến vào trong sáng tác.
Xuất phát từ tâm lý đối địch của một nữ nhân xinh đẹp đối với một nữ nhân xinh đẹp là một loại bản năng, thời điểm Mộng Kỳ cầm bút vẽ, trong đầu còn nghĩ tới nụ cười đến đường hoàng của nữ nhân kia, trực giác nói cho cô biết cô gái này cùng Gia Hoa có quan hệ, sẽ là bạn gái hắn sao? ( tác giả: con gái ngươi đã đoán đúng ! )
Ngẩng đầu nhìn Lạc Gia Hoa chăm chỉ làm việc, lúc cô chuyển đến, đã tìm không được nửa điểm thuộc về cô gái bên ngoài, hắn từng thản nhiên nói đã thu dọn gian phòng qua , thật ra thì hắn là thu dọn đồ đạc của bạn gái đi, đây là đối với cô tôn trọng, nói thật, đối với nam nhân như vậy, cô đồng dạng là tôn trọng , hiện tại đột nhiên tại trong một quyển sách phát hiện hình một nữ nhân, mặc kệ cô có phải là bạn gái trước của hắn hay không, Mộng Kỳ tại trong đầu của mình suy nghĩ một chút, cảm giác mình cũng không thèm để ý, bạn gái trước gì đó, không nhất định là của cô trả lại cho cô, tôi trả lại cho tôi, thật sự không quan tâm, ngay cả khi cô đi đến trước mặt của mình cũng có thể so với người lạ thì có đôi chút quen biết, huống chi là đồ đạc của cô, càng sẽ không thèm để ý, cho nên, một tấm ảnh chụp cũng không thể nói rõ cái gì, nghĩ thông suốt cái này, Mộng Kỳ cúi đầu xuống vẽ tranh, lúc này, linh cảm như suối.
Gia Hoa gấp rút cho tới khi nào xong thì thôi, ngẩng đầu nhìn Mộng Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc vẽ tranh, cũng không có quấy rầy hắn, đem đồ đạc của mình thu dọn, cầm lấy cái ly đến phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó tiến vào buồng vệ sinh tắm rửa, ngày bây giờ, càng ngày càng nóng bức, không tắm, thật sự là cảm giác không thể chịu nổi a, mặc dù trong nhà điều hòa cái gì đều đầy đủ hết, nhưng ở trong công ty liền ngày ngày thổi điều hòa hắn cũng không muốn sau khi về nhà lại thổi điều hòa, hiện tại lưu hành bệnh điều hòa, hắn không muốn lại đi làm cống hiến, cũng may hắn từ công ty trở lại Mộng Kỳ cũng không có mở điều hòa, không biết cô có phải hay không cũng giống như mình không thích cái này, bây giờ buổi tối, đem cửa sổ mở ra, buổi tối thật là mát mẻ , coi như là ban ngày, cũng là tại phạm vi có thể tiếp nhận, bình thường thời điểm ở nhà, có thể không mở thì không mở, này hoàn toàn cùng tiết kiệm điện không có vấn đề gì, bất quá trong nhà thêm một người, nếu là cô không chịu nổi, hắn cũng không ngại cùng theo một lúc thổi điều hòa, đúng là cô có thể hay không thẹn thùng đây, nghĩ đến biểu hiện của cô, bộ dạng tự tại cùng mình như đã ở chung vài năm, nghĩ đến nếu như cô muốn mở điều hòa, chắc là sẽ không xin lỗi, nghĩ thông suốt cái này, Lạc Gia Hoa không hề nhăn nhúm vấn đề này, cầm lấy quần ngủ vào trong phòng vệ sinh…
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, mở ti vi xem trong chốc lát, đồng hồ báo thức đi về hướng mười một giờ, Lạc Gia Hoa tắt ti vi, nhìn trong thư phòng vẫn sáng đèn không có động tĩnh, đi vào, quả nhiên, Mộng Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc vẽ tranh, nhìn thoáng qua, phát hiện cô chính là nhân vật chính trong tranh, hắn nhớ rõ cô đã nói qua mình vẽ tranh minh họa cho nhà xuất bản, có lẽ đây chính là tranh minh họa cô làm. Không tự giác đi tới, liếc nhìn hình như là minh họa cho tiểu thuyết, không thể không nói, khuôn mặt nhân vật hết sức duy mĩ, coi như là anh không nhìn những vật này, thoạt nhìn cũng cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, hết sức bị hấp dẫn.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của cô, Lạc Gia Hoa ngược lại không biết có nên gọi cô nghỉ ngơi hay không.
Ngược lại đang nghiêm túc vẽ tranh Mộng Kỳ cảm giác được bên cạnh có thêm một người, ngẩng đầu nhìn Lạc Gia Hoa, “Anh đã làm xong?”
“Ách, ừm, đúng vậy, anh chuẩn bị nghỉ ngơi,em có muốn hay không cùng nhau nghỉ ngơi?” Nói xong mới phát hiện lời này có chút mập mờ, trời mới biết anh căn bản là không nghĩ nhiều.
Cũng may giờ phút này Mộng Kỳ đang chìm đắm trong linh cảm như suối, cũng không có nghe ra lời này mập mờ, trực tiếp lắc đầu, “Anh đi nghỉ ngơi, em làm xong bức tranh rồi sẽ đi nghỉ sau.”
Thấy Mộng Kỳ cũng không có nghe được trong lời nói mập mờ, Lạc Gia Hoa thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia thất vọng, còn chưa kịp cẩn thận nghĩ vì cái gì thất vọng, gật đầu,
“Tốt lắm, anh ngủ trước, em không cần phải làm quá muộn, thức đêm đối với làn da không tốt.”
“Ừm.” Mộng Kỳ cũng không ngẩng đầu lên đáp lại.
Nhìn thoáng qua Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa trở lại gian phòng nghỉ ngơi.
Bên này, Mộng Kỳ liên tục vẽ bức tranh cuối cùng, lấy tất cả ra kiểm tra một chút, xác định có thể giao bản thảo , liền đem phê duyệt cất kỹ, chuẩn bị ngày mai đi giao bản thảo, xoa xoa cái cổ có chút mỏi nhừ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thời gian, đã là lúc trời vừa rạng sáng, trong ngày thường cô cũng rất ít khi ngủ trễ như thế , lúc trước tinh thần tập trung cao độ , hiện tại trầm tĩnh lại mới phát hiện rất muốn ngủ a, tắt đèn trong thư phòng, trở lại phòng ngủ, Lạc Gia Hoa dường như đã ngủ , Mộng Kỳ đứng ở bên giường, nhẹ nhàng cởi giày lên giường, vừa đặt lưng xuống liền ngủ, trong bóng tối cảm thụ được trên giường có thêm một người khác, đây là chồng của cô, từ trước mắt vì số lần chung đụng không nhiều mà nói, cảm giác cũng không tệ lắm, một người chồng săn sóc, một đứa bé khả ái, khi nào thì cô có thể thực hiện nguyện vọng của mình đây?
Nói, đây là buổi tối thứ hai bọn họ cùng một chỗ, ngày hôm qua anh không có đụng chính mình, cô đang khẩn trương ngoài trầm tĩnh lại, hôm nay, bọn họ chung đụng không tồi, vì cái gì còn không đụng chính mình đây?
Kỳ thật, cô từ lúc tiến vào gian phòng này cũng đã chuẩn bị xong a.
Đúng là loại chuyện như vậy, anh là một đại nam nhân không chủ động, cô cũng không thể chủ động, thôi, cứ như vậy, hết thảy tùy duyên.
Mộng Kỳ lật người, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trong đầu lại đột nhiên vang lên một câu nói: em có muốn hay không cùng nhau nghỉ ngơi?
Lúc ấy cô cũng không có nghĩ nhiều, nhưng là bây giờ thì khác, những lời này, như thế nào nghe đều cảm thấy là muốn mời cô, sẽ không phải là như vậy muốn mời, nếu như là thật, chính mình không chút lựa chọn cự tuyệt… Kia…
Mộng Kỳ không dám tưởng tượng có thể hay không làm cho Lạc Gia Hoa mất mặt, cô chỉ cảm thấy, mặt giống như nóng rần lên.
Thoáng cái, ngay tiếp theo thân thể cũng bắt đầu nóng lên, nam nhân bên cạnh, làm sao bây giờ, anh là ngủ thật hay ngủ giả, cô có muốn hay không đánh thức anh, nếu là đánh thức anh, có thể hay không anh vốn có ý này mà chỉ do cô hiểu lầm, đến lúc đó còn mặt mũi nào nhìn người a, một đống vấn đề lớn ở trong đầu tán loạn, nghĩ cũng nghĩ không thông, vì vậy, Mộng Kỳ bắt đầu làm chuyện sở trường nhất của mình, bình thường cô có chuyện nghĩ không ra hoặc là thời điểm không vui , liền đi ngủ, vì vậy, con mắt khép lại, không đến một phút, thành công gặp mặt Chu công.
Buổi sáng khi tỉnh lại, đã chín giờ rưỡi , có kinh nghiệm ngày hôm qua, Mộng Kỳ bình tĩnh rời giường sửa sang lại chính mình cho thật tốt, mới đi đến phòng bếp, quả nhiên có bữa sáng Lạc Gia Hoa chuẩn bị tốt, mặc dù chỉ là cháo, nhưng là muốn sớm lên, theo như lời anh nói, bữa sáng do anh chịu trách nhiệm, nhìn hộp cơm ở trong tủ lạnh đã bị anh mang đi, trên tủ lạnh còn giữ một tờ giấy,
“Thức dậy nhớ ăn bữa sáng đó, thấy em ngủ ngon không có đánh thức em, buổi trưa ở nhà một mình, không cần phải lười biếng, phải làm ăn, nếu để cho anh biết em ăn uống không điều độ, coi chừng anh làm cho em hảo xem a, chồng em.”
Mộng Kỳ khóe miệng câu dẫn, không có ai sẽ cự tuyệt người khác quan tâm, nhất là sáng sớm liền hưởng tụ quan tâm như vậy, cảm giác thật sự rất tốt.
Tình cảnh lại xuất hiện:
Lạc Gia Hoa đồng hồ sinh vật rất quy luật, rất ít khi dùng đồng hồ báo thức, mỗi sáng sớm bảy giờ liền tỉnh lại, trước sau như một đứng lên, thu thập xong chính mình, lấy gạo rửa sạch phơi tốt, xuống dưới lầu vận động nửa giờ, thuận tiện mua vài cái bánh bao trở lại, lên lầu, nấu cháo, cháo trắng bánh bao, là bữa sáng của anh, chỉ là buổi sáng hiện tại so với dĩ vãng có chút bất đồng, trên giường của anh nhiều hơn một mỹ nhân.
Bộ dáng mỹ nhân ngủ, cũng rất đẹp.
Mở mắt, trước quay đầu nhìn mỹ nhân ngủ ngon ở bên cạnh một chút, cùng dĩ vãng thô lỗ bất đồng, Lạc Gia Hoa nhẹ nhàng đứng dậy, lập lại công việc mỗi ngày, ăn sáng xong, chuẩn bị tốt cho bà xã một phần, sau đó lưu tờ giấy, khi viết đến nếu để cho anh biết em ăn uống không điều độ, coi chừng anh, vốn là anh nghĩ viết, nếu để cho anh biết rõ em ăn uống không điều độ, coi chừng anh đánh vào tiểu PP (mông) của em , nhưng là nghĩ đến chính mình còn không có sờ qua tiểu PP của cô, như vậy có thể hay không làm cho cô cảm giác mình là đang đùa giỡn nàng, giống như sắc lang, suy nghĩ một chút, Lạc Gia Hoa rốt cục thay đổi cách viết, viết thành coi chừng anh làm cho em hảo xem, mặc dù ngữ điệu mang nguy hiểm, nhưng lại có thể làm cho người cảm giác được sự quan tâm của anh.
Viết xong tờ giấy dán lên tủ lạnh, Lạc Gia Hoa cầm lấy hộp cơm tối hôm qua Mộng Kỳ vì mình chuẩn bị, mang theo tâm tình khoái trá đi làm vậy.
Tình cảnh trở về hiện tại:
Đem tờ giấy Lạc Gia Hoa lưu lại giật xuống, Mộng Kỳ bắt đầu ăn bữa sáng, vừa lấy điện thoại ra kiếm số Lạc Gia Hoa, gửi tin nhắn: đã rời giường, cám ơn bữa sáng của chồng em , ăn thật ngon.
Tin tức gửi đi thành công, đem tên Lạc Gia Hoa sửa đổi thành: ông xã.
Cảm động, từng chút từng chút cộng lại, chính là tình cảm.
Không đến một phút, nhận được tin nhắn, đến từ ông xã: không khách khí, khi nào muốn đổi khẩu vị thì nói một tiếng, chồng em sẽ làm cho em.
Mộng Kỳ hai mắt cong cong: tốt, chồng thích ăn dưa muối không, em cảm thấy được cháo trắng ăn với dưa muối tốt hơn, có muốn hay không em chuẩn bị một chút?
Từng giọt ~~ từng giọt ~~
Tin nhắn đến từ ông xã: tốt, hết thảy nghe theo bà xã .
Mộng Kỳ: ( khuôn mặt tươi cười J )
Để điện thoại di động xuống, Mộng Kỳ duy trì tâm tình tốt đẹp chính mình vượt qua một thời gian bữa sáng khoái trá.
Cùng lúc đó, trong phòng họp công ty thiết kế tình cảnh trở về hiện tại:
Lạc Gia Hoa triệu tập mọi người họp, giảng thuật các khái niệm bản thiết kế của chính mình , điện thoại di động trong túi rung động, Lạc Gia Hoa dừng dừng một cái, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, có tin nhắn, suy nghĩ một chút, cùng mọi người chào hỏi đi qua một bên, mở ra tin nhắn, đến từ Kiều Mộng Kỳ: đã rời giường, cám ơn bữa sáng của chồng em , ăn thật ngon.
Không hiểu , rất hạnh phúc, khóe miệng Lạc Gia Hoa nhếch lên, ngón tay thon dài bắt đầu ấn phím trả lời: không khách khí, khi nào muốn đổi khẩu vị thì nói một tiếng, chồng em sẽ làm cho em.
Đô ~~~ thanh âm chấn động ~~~
Đến từ Kiều Mộng Kỳ: tốt, chồng thích ăn dưa muối không, em cảm thấy được cháo trắng ăn với dưa muối tốt hơn, có muốn hay không em chuẩn bị một chút?
Hồi phục: tốt, hết thảy nghe theo bà xã.
Đến từ Kiều Mộng Kỳ: ( khuôn mặt tươi cười J )
Ánh nắng sáng sớm chiếu qua thủy tinh dừng trên khuôn mặt nam nhân đứng cạnh cửa sổ, giờ phút này xuất ra nụ cười ôn nhu điên đảo chúng sinh,trong khoảng thời gian ngắn mê hoặc ánh mắt của đám nam nữ phía sau, lại càng nát lòng của thiếu nữ, trên đời này, có thể để cho Lạc kỹ sư của bọn họ lộ ra biểu tình ôn nhu như thế, đại khái chỉ có một nữ nhân, đúng là, Lạc kỹ sư từ lúc nào đã đem thời gian họp vào làm việc riêng rồi?
Trời ạ, a, Lạc kỹ sư lạnh lùng của bọn họ đi đến nơi nào rồi a , mau trả hắn lại đây.
Nhận được khuôn mặt tươi cười từ Kiều Mộng Kỳ , Lạc Gia Hoa không hề nhắn trở lại, cầm di động xoay người lại, đưa điện thoại di động tùy ý đặt trên bàn hội nghị, tiếp tục hội nghị lúc nãy, cùng trước khô khan bất đồng, mỗi người cũng có thể cảm giác được Lạc kỹ sư như có như không tâm tình rất tốt cùng khóe miệng khẽ câu dẫn ra nụ cười, quá mê người , nửa giờ sau, họp xong, tuyên bố tan họp, mọi người từ từ thu dọn đồ đạc, có thể cùng Lạc kỹ sư chung đụng trong khoảng cách gần , nhiều một giây là một giây a, thừa dịp trên mặt anh còn có nụ cười ôn nhu.
Anh em đại học kiêm công ty phía đối tác Cố Thông dùng tốc độ cực nhanh vọt đến bên người Lạc Gia Hoa , một đôi mắt đào hoa thoáng hiện lên bát quái quang (ánh sáng nhiều chuyện), “Công tư bất phân là không được , nói một chút, tin nhắn của ai?”
Lạc Gia Hoa mặt không chút thay đổi nhìn Cố Thông một cái, “Có liên quan gì tới cậu?”
Cố Thông: “Ác ác, mỹ nhân là một con dao hai lưỡi, có thể khích lệ cậu tiến tới, cũng có thể phá hủy cậu a người anh em…”
Không đợi Cố Thông phát biểu hết lý luận mỹ nhân hai lưỡi của mình, Lạc Gia Hoa đã cắt đứt, “Là vợ của tôi.”
“…” Người nào đó ngã xuống đất.
Mọi người: ngẩng đầu nhìn trời, là lỗ tai bọn họ xảy ra vấn đề sao? ? ?
Nhắc tới nhà xuất bản, thật sự đối với cô rất tốt, chẳng những cùng cô ký hợp đồng, hơn nữa còn là dùng phương thức kiêm chức để tính tiền lương, tiền lương được tính theo số lượng cùng độ khó dễ, cô có thể chọn lựa nơi làm việc cùng thời gian làm việc, hơn nữa làm tranh minh hoạ bình thường so với tiền lương của người khác cao hơn, đương nhiên, những thứ này, không có gì ngoài thực lực của bản thân cô, nhà xuất bản này là cha của đồng đảng mở cũng đã chiếm nguyên nhân rất lớn, từ đối tình hữu nghị với đồng đảng , mặc dù cô sớm đã không cần một phần kiêm chức này để duy trì cuộc sống của mình, nhưng mấy năm qua cô vẫn tiếp tục làm, bình thường chỉ cần là nhà xuất bản cho nhiệm vụ, chỉ cần cô có thời gian cũng sẽ làm tiếp, lần này là yêu cầu cô làm hai mươi bức tranh minh họa cho một quyển tiểu thuyết, cô lựa chọn trong đó hai mươi kiểu kinh điển để biểu hiện, hiện tại đã vẽ mười tám bức, còn có hai bức, khuya hôm nay cộng thêm thời gian rãnh ngày mai là có thể hoàn thành, bởi vì dựa theo quy định cuối tháng chính là ngày cuối cùng giao bản thảo, cô chuẩn bị trước một ngày đưa qua, nếu không phải là cùng Nghiêm Tử Hạo thời gian ngủ ba ngày, đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, chậm trễ không phải là phong cách của cô. [đoạn này có nhiều chỗ ta ko hiểu cho lắm nên edit có phần lơ mơ]
Linh cảm đến đây, ngăn cản cũng không ngăn được, Mộng Kỳ vẽ ở trên bức tranh không ngừng tung bay, vùi đầu một cái chính là một giờ đồng hồ, hậu quả là hoa mắt cung cổ đau nhức, cho nên, bất kể là làm cái gì đều cần phải trả giá thật lớn.
Vẽ một nửa dừng lại, Mộng Kỳ đứng lên, từ từ uống cạn trà lài, vừa thanh tỉnh một tý đầu óc vừa vận động một tý cổ cùng eo, đau chết.
Không tự giác nghiêng mắt nhìn Lạc Gia Hoa đối diện, so sánh giấy hắn đang vẽ lớn hơn bức tranh của mình nhiều, nghe nói hắn là trong phòng thiết kế, không biết là thiết kế cái gì, nếu nói không phải trong nghề không hiểu được nghề đó, nhìn xem những thứ đường cong đều rất quen thuộc kia, nhưng chính là xem không hiểu.
…
Cảm nhận được ánh mắt của Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, “Em làm xong chưa?”
“Còn không có đây, hơi mệt, nghỉ ngơi một chút.”
Lạc Gia Hoa gật gật đầu, “Dựa bàn trong thời gian dài dễ sinh ra tật xấu, mỗi lần dựa bàn trong lúc nhất thời liền muốn nghỉ ngơi một chút, em hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Mộng Kỳ gật gật đầu, “Cũng biết nói em,em xem anh so với em dựa bàn còn muốn thời gian dài hơn a.”
“Ha ha, anh đã quen, hơn nữa, anh là nam nhân.”
Mộng Kỳ khóe miệng câu dẫn ra, “Anh là muốn nói nam nhân so với nữ nhân mạnh hơn sao?”
“Ách, anh không có ý này.”
“Ha ha ~ em đi châm trà, anh có muốn không?”
“Tốt, cám ơn.”
“Không khách khí.”
Tiến đến phòng bếp một lần nữa rót hai chén trà, đi về thư phòng, “Anh đã hiểu được giáo dục em, vậy thì phải biết, nên lúc nghỉ ngơi liền phải nghỉ ngơi một chút, không phải sao?”
Gia Hoa để bút vẽ xuống, bất đắc dĩ nhìn Mộng Kỳ, “Anh là nghĩ tới sớm hoàn thành một chút, sớm một chút nghỉ ngơi, dưới tình huống bình thường anh đều là 11 giờ lên giường nghỉ ngơi , gần đây hơi gấp rút, nếu không phải gia tăng tốc độ, sẽ rất khó bảo đảm giấc ngủ, cũng ngủ không đủ giấc, dĩ nhiên là sẽ ảnh hưởng tiến độ công việc, nếu là nhiều lần dây dưa, nhất định khiến cho tuần hoàn ác tính.”
“Nói thì nói như thế, nhưng người không phải là sắt, nên nghỉ ngơi hay là muốn nghỉ ngơi.”
“Hiện tại không phải là đang nghỉ ngơi sao.”
“Ừm, ha ha ~ “
Đại khái là thật sự có rất nhiều công việc phải làm, Lạc Gia Hoa uống mấy ngụm trà, lập tức liền vùi đầu công việc, còn lại Mộng Kỳ từ từ phẩm trà, cô cần muốn buông lỏng một chút, cầm trong tay cái ly, đi đến giá sách trước mặt, nhìn xem từng dãy sách, các chủng loại hình như đều có,
“Em có thể xem sách sao?”
“Trong phòng này hết thảy, em có thể tùy ý dùng.”
Kể cả anh sao?
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cứ như vậy hỏi, Mộng Kỳ le lưỡi, nếu là hỏi như vậy , cô thật sự là không cần phải gặp người , tùy ý lấy ra một quyển sách , nhưng lại về phương diện chụp ảnh , hắn còn đối với cái này cảm thấy hứng thú?
Mộng Kỳ mở sách, là kẻ yêu thích hội họa, có lúc cô sẽ ra ngoài vẽ vật thực, đương nhiên, trên đời cảnh đẹp nhiều như vậy, cô không thể nào thoáng cái đem tất cả cảnh đẹp đều lưu lại trên giấy, mà máy ảnh kỹ thuật số, không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt, đem cảnh đẹp trong nháy mắt lưu lại vĩnh hằng, lúc trở lại, có thể từ từ miêu tả, thật tốt a, bởi vậy, đối với máy ảnh kỹ thuật số cùng như thế nào mới có thể chụp ra tấm ảnh duy mỹ (bảo tồn vẻ đẹp), Mộng Kỳ đã từng nghiên cứu thật tốt một chút, nhìn thấy sách về phương diện này, dĩ nhiên là hứng thú, xem từng trang từng trang, trong lúc vô tình đem sách run lên, một thứ gì rớt ra, Mộng Kỳ theo bản năng ‘ a ’ một tiếng, vội khom lưng xuống nhặt, thì ra là một tấm hình, trong hình một cô gái cười đến đường hoàng, thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, non nớt trên mặt còn mang theo một chút nhã khí, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của cô, ngược lại có vẻ sức sống vô hạn, ai vậy? Tại sao phải ở trong sách? Mộng Kỳ cầm lấy hình, quay đầu nhìn Lạc Gia Hoa, muốn hỏi một chút, thấy hắn đang bận, nghi hoặc liền thả lại trong lòng, bất kể cô là ai, thì cùng cô liên quan gì.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, đem sách thả lại chỗ cũ, Mộng Kỳ ngồi xuống lần nữa tiến vào trong sáng tác.
Xuất phát từ tâm lý đối địch của một nữ nhân xinh đẹp đối với một nữ nhân xinh đẹp là một loại bản năng, thời điểm Mộng Kỳ cầm bút vẽ, trong đầu còn nghĩ tới nụ cười đến đường hoàng của nữ nhân kia, trực giác nói cho cô biết cô gái này cùng Gia Hoa có quan hệ, sẽ là bạn gái hắn sao? ( tác giả: con gái ngươi đã đoán đúng ! )
Ngẩng đầu nhìn Lạc Gia Hoa chăm chỉ làm việc, lúc cô chuyển đến, đã tìm không được nửa điểm thuộc về cô gái bên ngoài, hắn từng thản nhiên nói đã thu dọn gian phòng qua , thật ra thì hắn là thu dọn đồ đạc của bạn gái đi, đây là đối với cô tôn trọng, nói thật, đối với nam nhân như vậy, cô đồng dạng là tôn trọng , hiện tại đột nhiên tại trong một quyển sách phát hiện hình một nữ nhân, mặc kệ cô có phải là bạn gái trước của hắn hay không, Mộng Kỳ tại trong đầu của mình suy nghĩ một chút, cảm giác mình cũng không thèm để ý, bạn gái trước gì đó, không nhất định là của cô trả lại cho cô, tôi trả lại cho tôi, thật sự không quan tâm, ngay cả khi cô đi đến trước mặt của mình cũng có thể so với người lạ thì có đôi chút quen biết, huống chi là đồ đạc của cô, càng sẽ không thèm để ý, cho nên, một tấm ảnh chụp cũng không thể nói rõ cái gì, nghĩ thông suốt cái này, Mộng Kỳ cúi đầu xuống vẽ tranh, lúc này, linh cảm như suối.
Gia Hoa gấp rút cho tới khi nào xong thì thôi, ngẩng đầu nhìn Mộng Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc vẽ tranh, cũng không có quấy rầy hắn, đem đồ đạc của mình thu dọn, cầm lấy cái ly đến phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó tiến vào buồng vệ sinh tắm rửa, ngày bây giờ, càng ngày càng nóng bức, không tắm, thật sự là cảm giác không thể chịu nổi a, mặc dù trong nhà điều hòa cái gì đều đầy đủ hết, nhưng ở trong công ty liền ngày ngày thổi điều hòa hắn cũng không muốn sau khi về nhà lại thổi điều hòa, hiện tại lưu hành bệnh điều hòa, hắn không muốn lại đi làm cống hiến, cũng may hắn từ công ty trở lại Mộng Kỳ cũng không có mở điều hòa, không biết cô có phải hay không cũng giống như mình không thích cái này, bây giờ buổi tối, đem cửa sổ mở ra, buổi tối thật là mát mẻ , coi như là ban ngày, cũng là tại phạm vi có thể tiếp nhận, bình thường thời điểm ở nhà, có thể không mở thì không mở, này hoàn toàn cùng tiết kiệm điện không có vấn đề gì, bất quá trong nhà thêm một người, nếu là cô không chịu nổi, hắn cũng không ngại cùng theo một lúc thổi điều hòa, đúng là cô có thể hay không thẹn thùng đây, nghĩ đến biểu hiện của cô, bộ dạng tự tại cùng mình như đã ở chung vài năm, nghĩ đến nếu như cô muốn mở điều hòa, chắc là sẽ không xin lỗi, nghĩ thông suốt cái này, Lạc Gia Hoa không hề nhăn nhúm vấn đề này, cầm lấy quần ngủ vào trong phòng vệ sinh…
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, mở ti vi xem trong chốc lát, đồng hồ báo thức đi về hướng mười một giờ, Lạc Gia Hoa tắt ti vi, nhìn trong thư phòng vẫn sáng đèn không có động tĩnh, đi vào, quả nhiên, Mộng Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc vẽ tranh, nhìn thoáng qua, phát hiện cô chính là nhân vật chính trong tranh, hắn nhớ rõ cô đã nói qua mình vẽ tranh minh họa cho nhà xuất bản, có lẽ đây chính là tranh minh họa cô làm. Không tự giác đi tới, liếc nhìn hình như là minh họa cho tiểu thuyết, không thể không nói, khuôn mặt nhân vật hết sức duy mĩ, coi như là anh không nhìn những vật này, thoạt nhìn cũng cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, hết sức bị hấp dẫn.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của cô, Lạc Gia Hoa ngược lại không biết có nên gọi cô nghỉ ngơi hay không.
Ngược lại đang nghiêm túc vẽ tranh Mộng Kỳ cảm giác được bên cạnh có thêm một người, ngẩng đầu nhìn Lạc Gia Hoa, “Anh đã làm xong?”
“Ách, ừm, đúng vậy, anh chuẩn bị nghỉ ngơi,em có muốn hay không cùng nhau nghỉ ngơi?” Nói xong mới phát hiện lời này có chút mập mờ, trời mới biết anh căn bản là không nghĩ nhiều.
Cũng may giờ phút này Mộng Kỳ đang chìm đắm trong linh cảm như suối, cũng không có nghe ra lời này mập mờ, trực tiếp lắc đầu, “Anh đi nghỉ ngơi, em làm xong bức tranh rồi sẽ đi nghỉ sau.”
Thấy Mộng Kỳ cũng không có nghe được trong lời nói mập mờ, Lạc Gia Hoa thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng lại hiện lên một tia thất vọng, còn chưa kịp cẩn thận nghĩ vì cái gì thất vọng, gật đầu,
“Tốt lắm, anh ngủ trước, em không cần phải làm quá muộn, thức đêm đối với làn da không tốt.”
“Ừm.” Mộng Kỳ cũng không ngẩng đầu lên đáp lại.
Nhìn thoáng qua Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa trở lại gian phòng nghỉ ngơi.
Bên này, Mộng Kỳ liên tục vẽ bức tranh cuối cùng, lấy tất cả ra kiểm tra một chút, xác định có thể giao bản thảo , liền đem phê duyệt cất kỹ, chuẩn bị ngày mai đi giao bản thảo, xoa xoa cái cổ có chút mỏi nhừ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thời gian, đã là lúc trời vừa rạng sáng, trong ngày thường cô cũng rất ít khi ngủ trễ như thế , lúc trước tinh thần tập trung cao độ , hiện tại trầm tĩnh lại mới phát hiện rất muốn ngủ a, tắt đèn trong thư phòng, trở lại phòng ngủ, Lạc Gia Hoa dường như đã ngủ , Mộng Kỳ đứng ở bên giường, nhẹ nhàng cởi giày lên giường, vừa đặt lưng xuống liền ngủ, trong bóng tối cảm thụ được trên giường có thêm một người khác, đây là chồng của cô, từ trước mắt vì số lần chung đụng không nhiều mà nói, cảm giác cũng không tệ lắm, một người chồng săn sóc, một đứa bé khả ái, khi nào thì cô có thể thực hiện nguyện vọng của mình đây?
Nói, đây là buổi tối thứ hai bọn họ cùng một chỗ, ngày hôm qua anh không có đụng chính mình, cô đang khẩn trương ngoài trầm tĩnh lại, hôm nay, bọn họ chung đụng không tồi, vì cái gì còn không đụng chính mình đây?
Kỳ thật, cô từ lúc tiến vào gian phòng này cũng đã chuẩn bị xong a.
Đúng là loại chuyện như vậy, anh là một đại nam nhân không chủ động, cô cũng không thể chủ động, thôi, cứ như vậy, hết thảy tùy duyên.
Mộng Kỳ lật người, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trong đầu lại đột nhiên vang lên một câu nói: em có muốn hay không cùng nhau nghỉ ngơi?
Lúc ấy cô cũng không có nghĩ nhiều, nhưng là bây giờ thì khác, những lời này, như thế nào nghe đều cảm thấy là muốn mời cô, sẽ không phải là như vậy muốn mời, nếu như là thật, chính mình không chút lựa chọn cự tuyệt… Kia…
Mộng Kỳ không dám tưởng tượng có thể hay không làm cho Lạc Gia Hoa mất mặt, cô chỉ cảm thấy, mặt giống như nóng rần lên.
Thoáng cái, ngay tiếp theo thân thể cũng bắt đầu nóng lên, nam nhân bên cạnh, làm sao bây giờ, anh là ngủ thật hay ngủ giả, cô có muốn hay không đánh thức anh, nếu là đánh thức anh, có thể hay không anh vốn có ý này mà chỉ do cô hiểu lầm, đến lúc đó còn mặt mũi nào nhìn người a, một đống vấn đề lớn ở trong đầu tán loạn, nghĩ cũng nghĩ không thông, vì vậy, Mộng Kỳ bắt đầu làm chuyện sở trường nhất của mình, bình thường cô có chuyện nghĩ không ra hoặc là thời điểm không vui , liền đi ngủ, vì vậy, con mắt khép lại, không đến một phút, thành công gặp mặt Chu công.
Buổi sáng khi tỉnh lại, đã chín giờ rưỡi , có kinh nghiệm ngày hôm qua, Mộng Kỳ bình tĩnh rời giường sửa sang lại chính mình cho thật tốt, mới đi đến phòng bếp, quả nhiên có bữa sáng Lạc Gia Hoa chuẩn bị tốt, mặc dù chỉ là cháo, nhưng là muốn sớm lên, theo như lời anh nói, bữa sáng do anh chịu trách nhiệm, nhìn hộp cơm ở trong tủ lạnh đã bị anh mang đi, trên tủ lạnh còn giữ một tờ giấy,
“Thức dậy nhớ ăn bữa sáng đó, thấy em ngủ ngon không có đánh thức em, buổi trưa ở nhà một mình, không cần phải lười biếng, phải làm ăn, nếu để cho anh biết em ăn uống không điều độ, coi chừng anh làm cho em hảo xem a, chồng em.”
Mộng Kỳ khóe miệng câu dẫn, không có ai sẽ cự tuyệt người khác quan tâm, nhất là sáng sớm liền hưởng tụ quan tâm như vậy, cảm giác thật sự rất tốt.
Tình cảnh lại xuất hiện:
Lạc Gia Hoa đồng hồ sinh vật rất quy luật, rất ít khi dùng đồng hồ báo thức, mỗi sáng sớm bảy giờ liền tỉnh lại, trước sau như một đứng lên, thu thập xong chính mình, lấy gạo rửa sạch phơi tốt, xuống dưới lầu vận động nửa giờ, thuận tiện mua vài cái bánh bao trở lại, lên lầu, nấu cháo, cháo trắng bánh bao, là bữa sáng của anh, chỉ là buổi sáng hiện tại so với dĩ vãng có chút bất đồng, trên giường của anh nhiều hơn một mỹ nhân.
Bộ dáng mỹ nhân ngủ, cũng rất đẹp.
Mở mắt, trước quay đầu nhìn mỹ nhân ngủ ngon ở bên cạnh một chút, cùng dĩ vãng thô lỗ bất đồng, Lạc Gia Hoa nhẹ nhàng đứng dậy, lập lại công việc mỗi ngày, ăn sáng xong, chuẩn bị tốt cho bà xã một phần, sau đó lưu tờ giấy, khi viết đến nếu để cho anh biết em ăn uống không điều độ, coi chừng anh, vốn là anh nghĩ viết, nếu để cho anh biết rõ em ăn uống không điều độ, coi chừng anh đánh vào tiểu PP (mông) của em , nhưng là nghĩ đến chính mình còn không có sờ qua tiểu PP của cô, như vậy có thể hay không làm cho cô cảm giác mình là đang đùa giỡn nàng, giống như sắc lang, suy nghĩ một chút, Lạc Gia Hoa rốt cục thay đổi cách viết, viết thành coi chừng anh làm cho em hảo xem, mặc dù ngữ điệu mang nguy hiểm, nhưng lại có thể làm cho người cảm giác được sự quan tâm của anh.
Viết xong tờ giấy dán lên tủ lạnh, Lạc Gia Hoa cầm lấy hộp cơm tối hôm qua Mộng Kỳ vì mình chuẩn bị, mang theo tâm tình khoái trá đi làm vậy.
Tình cảnh trở về hiện tại:
Đem tờ giấy Lạc Gia Hoa lưu lại giật xuống, Mộng Kỳ bắt đầu ăn bữa sáng, vừa lấy điện thoại ra kiếm số Lạc Gia Hoa, gửi tin nhắn: đã rời giường, cám ơn bữa sáng của chồng em , ăn thật ngon.
Tin tức gửi đi thành công, đem tên Lạc Gia Hoa sửa đổi thành: ông xã.
Cảm động, từng chút từng chút cộng lại, chính là tình cảm.
Không đến một phút, nhận được tin nhắn, đến từ ông xã: không khách khí, khi nào muốn đổi khẩu vị thì nói một tiếng, chồng em sẽ làm cho em.
Mộng Kỳ hai mắt cong cong: tốt, chồng thích ăn dưa muối không, em cảm thấy được cháo trắng ăn với dưa muối tốt hơn, có muốn hay không em chuẩn bị một chút?
Từng giọt ~~ từng giọt ~~
Tin nhắn đến từ ông xã: tốt, hết thảy nghe theo bà xã .
Mộng Kỳ: ( khuôn mặt tươi cười J )
Để điện thoại di động xuống, Mộng Kỳ duy trì tâm tình tốt đẹp chính mình vượt qua một thời gian bữa sáng khoái trá.
Cùng lúc đó, trong phòng họp công ty thiết kế tình cảnh trở về hiện tại:
Lạc Gia Hoa triệu tập mọi người họp, giảng thuật các khái niệm bản thiết kế của chính mình , điện thoại di động trong túi rung động, Lạc Gia Hoa dừng dừng một cái, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, có tin nhắn, suy nghĩ một chút, cùng mọi người chào hỏi đi qua một bên, mở ra tin nhắn, đến từ Kiều Mộng Kỳ: đã rời giường, cám ơn bữa sáng của chồng em , ăn thật ngon.
Không hiểu , rất hạnh phúc, khóe miệng Lạc Gia Hoa nhếch lên, ngón tay thon dài bắt đầu ấn phím trả lời: không khách khí, khi nào muốn đổi khẩu vị thì nói một tiếng, chồng em sẽ làm cho em.
Đô ~~~ thanh âm chấn động ~~~
Đến từ Kiều Mộng Kỳ: tốt, chồng thích ăn dưa muối không, em cảm thấy được cháo trắng ăn với dưa muối tốt hơn, có muốn hay không em chuẩn bị một chút?
Hồi phục: tốt, hết thảy nghe theo bà xã.
Đến từ Kiều Mộng Kỳ: ( khuôn mặt tươi cười J )
Ánh nắng sáng sớm chiếu qua thủy tinh dừng trên khuôn mặt nam nhân đứng cạnh cửa sổ, giờ phút này xuất ra nụ cười ôn nhu điên đảo chúng sinh,trong khoảng thời gian ngắn mê hoặc ánh mắt của đám nam nữ phía sau, lại càng nát lòng của thiếu nữ, trên đời này, có thể để cho Lạc kỹ sư của bọn họ lộ ra biểu tình ôn nhu như thế, đại khái chỉ có một nữ nhân, đúng là, Lạc kỹ sư từ lúc nào đã đem thời gian họp vào làm việc riêng rồi?
Trời ạ, a, Lạc kỹ sư lạnh lùng của bọn họ đi đến nơi nào rồi a , mau trả hắn lại đây.
Nhận được khuôn mặt tươi cười từ Kiều Mộng Kỳ , Lạc Gia Hoa không hề nhắn trở lại, cầm di động xoay người lại, đưa điện thoại di động tùy ý đặt trên bàn hội nghị, tiếp tục hội nghị lúc nãy, cùng trước khô khan bất đồng, mỗi người cũng có thể cảm giác được Lạc kỹ sư như có như không tâm tình rất tốt cùng khóe miệng khẽ câu dẫn ra nụ cười, quá mê người , nửa giờ sau, họp xong, tuyên bố tan họp, mọi người từ từ thu dọn đồ đạc, có thể cùng Lạc kỹ sư chung đụng trong khoảng cách gần , nhiều một giây là một giây a, thừa dịp trên mặt anh còn có nụ cười ôn nhu.
Anh em đại học kiêm công ty phía đối tác Cố Thông dùng tốc độ cực nhanh vọt đến bên người Lạc Gia Hoa , một đôi mắt đào hoa thoáng hiện lên bát quái quang (ánh sáng nhiều chuyện), “Công tư bất phân là không được , nói một chút, tin nhắn của ai?”
Lạc Gia Hoa mặt không chút thay đổi nhìn Cố Thông một cái, “Có liên quan gì tới cậu?”
Cố Thông: “Ác ác, mỹ nhân là một con dao hai lưỡi, có thể khích lệ cậu tiến tới, cũng có thể phá hủy cậu a người anh em…”
Không đợi Cố Thông phát biểu hết lý luận mỹ nhân hai lưỡi của mình, Lạc Gia Hoa đã cắt đứt, “Là vợ của tôi.”
“…” Người nào đó ngã xuống đất.
Mọi người: ngẩng đầu nhìn trời, là lỗ tai bọn họ xảy ra vấn đề sao? ? ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.