Chương 62: Ngộ thương(1,2,3)
Hay Là Cái Kia
08/05/2014
Người đầu tiên tới nhà chúc mừng, là Lưu Lợi, ở bệnh viện Lạc Gia Hoa gọi điện thoại cho mọi người báo tin mừng thì Mộng Kỳ cũng gọi điện
thoại cho Lưu Lợi, lúc đó cô đang ở vùng khác, vừa nghe được tin tức này đã hưng phấn như điên, đi suốt đêm về, sáng sớm ngày thứ hai đã ra
đường mua một đống lớn gì đó tới cửa, cô chân sau đến, Lạc Gia Hoa chân
trước ra cửa đi làm.
“Lily ~”
“Oa, con gái, nói cho tớ biết, cảm giác mang thai như thế nào?” Lưu Lợi vừa vào cửa thật hưng phấn mà hỏi.
Mộng Kỳ miệng cong lên, “Lúc mới biết được, đầu óc trống không, sau đó chính là hưng phấn, vừa nghĩ tới trong bụng mình có một sinh mạng, đã cảm thấy đặc biệt thần kỳ.”
“Oa, con gái, nghe cậu nói như vậy ngay cả tớ đều muốn làm mẹ.”
“Ha ha, tốt, về sau con của chúng ta cùng nhau lớn lên, cũng trở thành thanh mai trúc mã hoặc là tỷ muội huynh đệ, thật tốt a.” Mộng Kỳ cười híp mắt nói.
“Xem dáng vẻ của cậu, như là ước gì phụ nữ toàn thế giới đều mang thai.”
“Đúng vậy a, tớ xác thực đã nghĩ như vậy, tớ cảm thấy mang thai thật tuyệt, ước gì phụ nữ khắp thiên hạ chưa từng làm mẹ mau chóng mang thai, thật sự rất tốt.”
Lưu Lợi rùng mình một cái, “Cậu bị ma nhập rồi.”
Mộng Kỳ: . . . . . .
“Lạc Gia Hoa đâu rồi, đi làm à?”
“Ừm.” Mộng Kỳ gật đầu, “Cậu đến sớm hơn mười phút, là có thể gặp được anh ấy rồi.
“Tớ gặp hắn làm gì, tớ là tới xem con nuôi của tớ , mau mau ngồi xuống, cho tớ xem bụng cậu.”
Mộng Kỳ dở khóc dở cười, “Bây giờ còn sớm, tớ nghe mẹ chồng nói phải bốn tháng sau mới có thể phồng dậy, hơn nữa sẽ xuất hiện máy thai, bây giờ cùng ngày thường không có gì khác biệt .”
“Quả thật không nhìn ra sinh mạng thật thần kỳ a.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, đây là mấy thứ tớ mua hồi sáng, tớ còn định mua cả giường và xe trẻ con, một mình tớ không dễ lấy, nên kêu người mang tớ, bọn họ đồng ý buổi chiều đưa tới, hôm nay không có việc gì, ở nơi này chờ tốt lắm.”
Mộng Kỳ giương mắt mà nhìn mấy bọc lớn đồ Lưu Lợi mang tới, “Cậu không cần khoa trương như vậy a, trang phục và đạo cụ cũng đưa đủ, đến lúc đó người khác còn đưa cái gì?”
“Người khác đưa cái gì tớ mặc kệ, dù sao tớ mua đều là tốt nhất, cậu phải dùng đồ tớ đưa trước.”
Lưu Lợi bá đạo nói xong, “Hơn nữa đây là con nuôi của tớ, tớ mua là đương nhiên.”
“Dạ dạ, tớ còn có thể tiết kiệm một số lớn tiền của, dĩ nhiên là vui mừng, nhưng mấy thuốc bổ này chuyện gì xảy ra?”
“Những thứ này là cho cậu ăn , tớ hỏi nhân viên bán hàng, họ nói những thứ này tốt cho cục cưng và người mẹ. Nhất định phải ăn nhiều.”
Mộng Kỳ khóe miệng co giật nhìn mấy bọc thuốc bổ lớn, thật hoài nghi Lưu Lợi tay chân mảnh khãnh thế nào mang tới, đối với cô kính nể quả thật đã nâng cao lên trình độ chưa từng có,
“Ngày hôm qua cha mẹ Lạc Gia Hoa và cha mẹ tớ cũng đã tới, mỗi người cũng mua mấy bao thuốc bổ lớn, vốn trong ngày thường tớ không thích ăn những thứ đồ này, cậu xem mọi người mua nhiều như vậy, tớ ăn thế nào a, hơn nữa, tớ sợ dinh dưỡng quá dư, đến lúc đó tất cả bổ đến trên người của tớ.”
“Bổ đến người cậu thì sao, bản thân cậu không phải có thể chất mập mạp, hơn nữa, dù có mập cũng không sao, sờ thoải mái a, ngộ nhỡ rất mập, đến lúc đó giảm cân cũng được.”
“Cậu nói nhẹ nhàng như vậy, tớ chính là nghe nói nếu bởi vì sanh con béo lên, rất khó giảm xuống đấy.” Nói cho cùng, thích đẹp, vẫn là thiên tính của mỗi người phụ nữ.
“Thế nào, cậu đối với mình không tin tưởng?”
“Đó cũng không phải.”
“Vậy không liền kết liễu, cậu phải tin tưởng mình, nếu thật sự mập, đến lúc đó tớ cùng cậu giảm cân.”
Mộng Kỳ xem dáng người ma quỷ của Lưu Lợi, “Cậu như vậy còn giảm cân, giảm chỗ nào? Bộ ngực?”
“Mẹ nó, giảm nơi nào cũng không giảm ngực a, tớ còn ngại nó nhỏ, tớ mà giảm, cũng không muốn sống nữa.”
Mộng Kỳ nhìn cúp D của Lưu Lợi, yên lặng quay đầu đi.
“Cậu đã muốn bộ ngực lớn chút, vậy không bằng mang thai a, vừa rồi không phải nói cũng muốn làm mẹ ư, tớ nghe nói thời điểm mang thai ngực sẽ lần thứ hai trổ mã .”
“Nhưng tớ sợ vóc dáng thay đổi.”
“Mới vừa rồi là ai an ủi tớ không cần lo lắng?”
“Chẳng lẽ cậu không phải biết nói dễ làm khó sao?”
Hai người cười giỡn một lát, Mộng Kỳ nói cho Lưu Lợi chuyện hôn lễ, Lưu Lợi phóng khoáng gật đầu, “Yên tâm, cứ để tớ lo, bản tiểu thư cái gì cũng không có, nhiều nhất chính là thời gian.”
Mộng Kỳ bị bộ dạng khôi hài của cô làm cho tức cười.
“Đúng rồi, cái này cho cậu.”
“Đây là cái gì?” Mộng Kỳ tò mò nhận lấy, “Hoá đơn chuyển khoản?”
“Ừm, trước khi tớ tới thuận tiện đem tiền cậu cho tớ mượn chuyển vào thẻ cậu, cậu có thời gian kiểm tra một chút.” Lưu Lợi sờ tóc một chút, hơi mất tự nhiên nói.
“Tiền đó từ đâu tới? Ba cậu đã đóng băng thẻ của cậu rồi, chẳng lẽ cậu nghe lời ông ấy đi xem mắt?”
“Cậu thấy tớ giống người tùy ý thỏa hiệp sao?”
“Không giống.”
“Vậy không phải là được rồi.”
“Được rồi, bà quản gia nhỏ, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, yên tâm đi, đem tiền trả lại cho cậu, tớ vẫn còn tiền dùng.” Lưu Lợi cười nói .
“Hả?”
“Ha ha, tớ đem mình bán đi.”
“Lily ~” Mộng Kỳ chần chờ nhìn Lưu lỵ, lời này nếu là người khác nói ra , cô nhất định không tin, nhưng từ trong miệng Lưu Lợi nói ra, cô thật đúng là phải phán đoán một phen thật hay giả,
“Cậu đừng nói giỡn với tớ, trái tim tớ chịu không nổi.”
“Trái tim không tốt còn thích chơi Yun-night Speed?” Lưu Lợi hừ lạnh.
(yun – night speed : tàu lượn trên không)
Mộng Kỳ bị nghẹn họng, tớ chơi Yun-night Speed là trò khiêu chiến cực hạn của tớ.
“Con gái, tớ cho cậu biết, nếu như người có trái tim không tốt, cả khiêu chiến cực hạn của mình cũng không có tư cách.”
“Được rồi, cậu đừng đánh trốn lãng, tớ hỏi cậu tiền ở đâu ra, không phải ba cậu đưa cho cậu, vậy tiền đó làm sao có? Cậu nói rõ ràng cho tớ.” Mộng Kỳ quyết định không biết rõ sẽ không tha cho cô.
“Phốc ~~~” nhìn bộ dạng Mộng Kỳ nghiêm túc, Lưu Lợi rất không nể tình bật cười, “Con gái a, gương mặt này của cậu, thích hợp đáng vẻ phong tình vạn chủng, lúc không có chuyện gì cũng không cần phô diễn tới dọa người, bởi vì như thế nào nhìn đều rất tốt, nếu như cậu nghĩ mượn chiêu này hù dọa người khác, chỉ có thể thất bại, nhìn bộ dáng của cậu, chỉ có thể để cho người ta càng xem càng muốn hung hăng chà đạp a.”
“Lưu Lợi, cậu nghiêm túc một chút cho tớ.”
“Tốt lắm tốt lắm, tớ nghiêm túc, tớ nghiêm túc đừng nóng giận a, bây giờ cậu mang thai con nuôi bảo bối của tớ không thể tùy tiện tức giận, người ta thường nói tâm tình của phụ nữ có thai sẽ ảnh hưởng đến tính tình đứa bé, tớ không muốn có một đứa con nuôi là quỷ hẹp hòi.”
“Tốt lắm, để tớ nói… đây là cha tớ cho, ông ấy đã mở thẻ cho tớ rồi.”
“Hả?”
“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, tớ không phải người tùy tiện thỏa hiệp, nhưng tớ cũng sẽ không ngốc như trước nữa, cùng ông xung đột chính diện không có bất kỳ chỗ tốt, ngược lại dưới sự vô lý của tớ càng toả ra người đàn bà kia thiện lương tốt đẹp, mẹ nó, vừa nghĩ tới nét mặt giả vờ của mụ ta, tớ chỉ muốn ói, nhiều năm như vậy không thể đá chân mụ, bắt đầu từ bây giờ, tớ phải ngoan ngoãn, ít nhất ngoài mặt có thể như vậy, thứ thuộc về mẹ tớ, tớ nhất định phải thay bà giành trở về, tuyệt sẽ không để người đàn bà kia chiếm lợi ích .”
Nói đến chuyện trong nhà, Lưu Lợi sẽ lộ ra vẻ mặt phẫn hận, hoàn toàn không khống chế lý trí, mỗi lần lúc này, Mộng Kỳ chỉ yên lặng nghe cũng không phát biểu ý kiến, cô biết Lưu Lợi chỉ là muốn phát tiết một chút mà thôi.
“Vậy cậu dự định làm gì bây giờ?”
“Ha ha, hai ngày sau tớ bắt đầu tiến vào công ty ông già làm.”
“Nhà Xuất Bản?”
“Ừm, từ tầng dưới chót làm lên, tớ chủ động yêu cầu.”
“Ba cậu nghe được cậu hiểu chuyện như vậy, khẳng định rất vui mừng.”
“Đúng vậy, một khi vui mừng liền mở thẻ cho tớ, tớ lại nói mấy câu dịu dàng, ông ấy cũng không ép tớ đi xem mắt, phốc~ bây giờ tớ mới biết, thì ra ông ấy dễ lừa như thế, không trách được người đàn bà có thể đem nắm ông nhiều năm như vậy, người nhìn như không có tâm kế thật ra là tâm kế là lợi hại nhất.” Lưu Lợi khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Mộng Kỳ không biết nói gì, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai của cô bày tỏ an ủi.
“Cho nên. . . . . .” Đang yên lặng một chút, khuôn mặt Lưu Lợi phấn chấn lên, “Con gái, về sau tớ phụ trách tranh minh hoạ tiểu thuyết, liền cầu xin cậu rồi.”
“Tớ?”
“Tranh minh hoạ của cậu luôn được độc giả hoan nghênh, mỗi lần cậu phụ trách tiểu thuyết cũng sẽ bán được tốt hơn, tớ cũng không ép cậu, một tháng một quyển tiểu thuyết, không thành vấn đề chứ?”
Từ sau khi Mộng Kỳ nộp phần bản thảo cuối cùng, đã không có lại lấy bản cảo mới, chủ yếu là không muốn dùng quá nhiều tinh lực vào nó, trừ quản lí gia đình, còn có một vấn đề là cô muốn có nhiều thời gian sáng tác hơn.
“Con gái, không phải cậu không muốn giúp tớ chứ?” Thấy Mộng Kỳ không nói lời nào, Lưu Lợi lập tức triển khai thế công nhu tình, “Tớ hiện tại từ tầng dưới chót đi lên, nếu như cậu không muốn giúp tớ, tớ còn chưa có đứng vững gót chân đã bị đồng đảng của con mụ kia đá đi.”
“Thật ra thì lần này tớ tới cũng là có nhiệm vụ, ông già hi vọng cậu có thể kiêm chức Nhà Xuất Bản, trước bọn họ cũng không mời nổi cậu, chúng ta làm bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu nhất định phải giúp tớ, nếu không tớ sẽ không sống được.”
“Phốc ~” Mộng Kỳ cười, “Cậu còn có thể nói thảm hơn một chút không, được rồi được rồi, về sau cậu xem đi, hiện tại tớ mang thai, lại càng không có quá nhiều tinh lực.”
Làm mẹ, đều sẽ muốn cho đứa bé tốt nhất, mặc dù lúc Lạc Gia Hoa không cho cô làm cái này không cho cô làm cái kia trên miệng cô nói qua không tốt, nhưng là, lại sẽ chú ý những vấn đề kia , để cục cưng thông minh, sẽ phải từ dưỡng thai bắt đầu.
“Oa, con gái, tớ biết ngay cậu tốt nhất.”
“A, cậu đừng đụng tớ, tớ chính là nhân sĩ quan trọng.”
“Ờ, đúng đúng, tớ biết sai rồi, con gái, tớ yêu cậu chết mất, hôn gió một cái nào.”
“Cách tớ xa một chút.”
“Con gái ~~~”
“Đi chết đi.”
“Ha ha, cậu thật là đáng yêu.”
“Cút ~~~~~”
Công ty Lạc Gia Hoa
“Người anh em, đợi một lát.”
“Thế nào?”
“Cái này, cho cậu.”
“?”
“Cho chị dâu .”
“Đúng vậy, Lạc công, chúc mừng sắp làm ba a.”
“Lạc công thích con gái hay con trai?”
“Tôi cảm thấy con gái tốt, sẽ xinh đẹp như Tiểu Kiều.”
“Đẹp trai như Lạc công cũng không tồi.”
Lạc Gia Hoa nhìn một đống lớn đồ, ánh mắt lóe lên, “Khiến mọi người tốn kém.”
Cố Thông là cái miệng rộng, chuyện Mộng Kỳ có thai, rất nhanh đã truyền khắp công ty, sáng sớm hôm nay tới đây liền được mọi người chúc mừng một tiếng, khó được, mọi người cư nhiên cũng không có tan việc gấp.
Cố Thông cười, “Những thứ này là cá nhân tớ đưa, những thứ này là đồng nghiệp công ty góp tiền lại mua.”
Lạc Gia Hoa cười, trong mắt dễ thấy là vui vẻ, “Hôn lễ của chúng tôi sẽ vào nửa tháng sau, đến lúc đó mọi người cùng nhau tới a.”
“Yên tâm, nhất định sẽ đi.”
“Vốn là muốn đi thăm Tiểu Kiều mỹ nữ, chỉ là hiện tại cô ấy nên cần nghỉ ngơi cho khỏe, bọn tôi cũng không đi làm phiền, chỉ chờ gặp trong hôn lễ” EC trước sau như quái lạ.
Lạc Gia Hoa cười gật đầu, “Đã tan việc, mọi người cũng đi thôi.”
“Ừm, chúng ta đi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Người trong công ty đi được hết sức tốc độ, Lạc Gia Hoa quay đầu nhìn Cố Thông “Anh em, giúp tớ đem thứ này vào xe.”
“Không thành vấn đề.” Cố Thông gật đầu.
“Đợi lát nữa cùng tớ về nhà ăn cơm tối.”
“Không đi, buổi tối tớ muốn đi bar, không cản trở vợ chồng hai người ân ái.”
“Mộng Kỳ gọi điện thoại nói nhà tớ buổi tối có khách, vốn cho là cậu sẽ cảm thấy hứng thú, nếu như vậy coi như xong.” Lạc Gia Hoa không khỏi tiếc nuối nói
“Khách?” Cố Thông đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Là Lưu Lợi?”
“Ừ.”
Cố Thông vừa nghe, khóe miệng nhất thời cong lên, “Trong khoảng thời gian không phí công kêu chị dâu a, ha ha, chị dâu cho tớ vui mừng lớn như vậy nói gì tớ cũng phải nói cám ơn a.”
Lạc Gia Hoa liếc mắt nhìn Cố Thông, “Bây giờ nghĩ thông suốt?”
“Ừm.”
“Tớ nói là Lưu Lợi, ” Lạc Gia Hoa cau mày, “Tớ không thích trông nom những chuyện này, nhưng người kia là bạn Mộng Kỳ , cô ấy không muốn làm cho bạn của mình bị thương tổn, tớ cũng không muốn đến lúc đó hai người bọn tớ kẹp ở giữa, cho nên, nếu như cậu là thật sự muốn cùng Lưu Lợi ở chung một chỗ, như vậy chút hoa tâm tật xấu, tớ khuyên cậu từ bỏ.”
Cố Thông uất ức nhìn Lạc Gia Hoa, “Anh em, mấy ngày nay tớ cũng không có đi săn hoa tươi.”
“Vậy cậu chạy tới quán bar làm gì?”
“Chị dâu không muốn nói cho tớ biết số điện thoại Lily, vậy tớ chỉ có thể đi quán bar ôm cây đợi thỏ.”
“Vậy về sau cậu không cần đi, tớ nghe Mộng Kỳ nói Lưu Lợi gần đây bị ba cô ấy quản, sẽ không đi bar.”
“Vậy số điện thoại của cô ấy?”
“Cái này cậu phải hỏi Mộng Kỳ, tớ không có.”
“Cậu giúp tớ hỏi một chút đi, tớ sợ chị dâu không cho tớ.”
“Cậu thật sự quyết định rồi.”
“Ừ.” Cố Thông gật đầu một cái, “Chơi nhiều năm như vậy cũng cảm thấy chán, phụ nữ nào cũng đều thử qua, càng chơi lại càng thấy hết thú vị, nói thật, tớ không biết đối với Lưu Lợi là tình cảm gì, nhưng tớ đối với cô ấy có cảm tình là khẳng định, tớ không phải là thiếu niên mười tám tuổi nữa, cũng biết nặng nhẹ, tớ không biết cùng Lưu Lợi có thể đi bao xa, nhưng tớ có thể bảo đảm chính là, lúc ở cùng cô ấy, tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy, nếu như có một ngày tớ không còn cảm giác với cô ấy, cũng nhất định sẽ nói thẳng ra, chỉ là, thấy cậu và Tiểu Kiều ân ái như vậy, nói thật, tớ đối với hôn nhân, cũng có một tia hướng tới.”
Nhắc tới vợ, Lạc Gia Hoa khóe mắt lộ ra nụ cười.
Cố Thông không chịu nỗi nhìn Lạc Gia Hoa, “Cậu có thể không cần cười dâm đãng như vậy không.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Không nên đem từ dùng trên người cậu dùng ở trên người của tớ.” Lạc Gia Hoa trừng Cố Thông một cái.
“Ha ha. . . . . .” Cố Thông cười, “Tớ có từng nói qua không xem cậu thay đổi sắc mặt là một việc hết sức thú vị a.”
“Biến thái.” Lạc Gia Hoa cười trợn mắt nhìn Cố Thông.
“Người anh em, cậu làm cho tớ đối với hôn nhân có một tia lòng tin, cho nên các cậu nhất định phải hạnh phúc a.” Cố Thông chăm chú nhìn Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa cười nhìn Cố Thông, trong mắt thoáng qua nghiêm túc, “Yên tâm đi, bọn tớ nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Ừm, vậy cậu đi trước đi. Tớ lái xe theo sau.”
“Được. . . . . . Đợi chút, Cố Thông.”
“Ừm.”
“Chuyện công ty chúng ta và Hạ thị, cậu có định nói với Mộng Kỳ không?”
“Hả?”
“Nhất là chuyện Nghiêm Tử Hạo.”
“?”
Thấy Cố Thông không hiểu, Lạc Gia Hoa cười, “Hắn là bạn trai cũ của Mộng Kỳ.”
“Mẹ kiếp.” Trong mắt Cố Thông lập tức thoáng qua bát quái, “Không trách được tớ cảm thấy tên Nghiêm Tử Hạo đó nhằm vào cậu, thì ra giác quan thứ sáu của tớ không sai, đây chính là bát quái thật to, bạn trai cũ đấu với ông xã hiện tại a, lúc nào cậu biết Nghiêm Tử Hạo là bạn trai trước của Tiểu Kiều? Mẹ kiếp, sớm biết chúng ta đã không cùng Hạ thị hợp tác, hiện tại chịu nó không chế, đối phương còn là Nghiêm Tử Hạo phụ trách, về sau sợ có rất nhiều phiền toái.”
Lạc Gia Hoa cười, “Tớ cũng không nghĩ tới Hạ thị sẽ phái Nghiêm Tử Hạo tới đàm phán, nếu như không lầm, là Nghiêm Tử Hạo chủ động đề cử mình tới, bây giờ hắn chính là cháu rể Hạ tổng, nghe nói Hạ tổng rất coi trọng hắn.”
“Nếu không chúng ta mặc kệ hắn?”
“Hiệp ước cũng đã ký, cậu muốn bội ước sao?”
“Mẹ nó, tên kia là có ý gì?”
“Có lẽ là đố kị đi.” Nghĩ đến ánh mắt người kia, Lạc Gia Hoa thoáng qua trong mắt cười lạnh, “Chỉ là, từ khi hắn từ bỏ Mộng Kỳ, hắn cũng đã mất đi tư cách cạnh tranh.”
“Tiểu Kiều biết cậu biết hắn không?”
“Biết, còn là cô ấy giới thiệu đấy.”
“Hả?”
“Chính là ở tiệc rượu lần trước, cậu quên sao, bọn họ đã gặp.”
Cố Thông nhớ lại, hiểu, “Lần đó sau khi gặp mặt Tiểu Kiều đã nói cho cậu biết à ?”
“Ừ.”
“Cô ấy rất thẳng thắn, dưới tình huống bình thường không phải đều nên giấu giếm sao?”
Lạc Gia Hoa cười nhìn Cố Thông, “Có một số việc rất đơn giản, giống như Nghiêm Tử Hạo, cô ấy quang minh chánh đại nói cho tớ biết đó là bạn trai cũ của cô, cho thấy trong lòng Mộng Kỳ đã không có hắn, cũng bởi vì không có, cho nên mới có thể bình tĩnh giới thiệu hắn như thế, nếu như cô ấy giấu giếm không nói cho tớ, cho dù là sợ tớ hiểu lầm, một ngày đó tớ biết rõ rồi, dễ dàng loạn tưởng hơn, cho nên, thẳng thắn, là điều quan trọng nhất khi vợ chồng ở chung.”
“Cậu cũng sắp trở thành chuyên gia hôn nhân a.” Cố Thông ngoài miệng nói, nhưng trong lòng cũng phục, “Thẳng thắn, xem ra thật không tệ.”
“Thật ra thì hai người chung đụng, cũng không có khó khăn như tưởng tượng đâu.”
“Vậy sao?”
“Ừm, hiện tại cô ấy mang thai, tớ không muốn để cô ấy lo lắng, cho nên cậu cũng không cần nói cho cô ấy biết, đừng nói lỡ miệng.”
“Biết, người chồng mẫu mực của Kiều Mộng Kỳ.”
“Ha ha, đi thôi.”
“Ừm.”
Đi theo Lạc Gia Hoa vào cửa, ánh mắt của Cố Thông trong nháy mắt liền thấy cô gái ngày đêm tơ tưởng, lại nói ở ngoài cửa đã nghe được tiếng cười của cô, Cố Thông lộ ra một cái cười tà mị,
“Hi, mỹ nhân.”
Lưu Lợi liếc hắn một cái, “Bản nhân đã hoàn lương, xin chớ đùa giỡn.”
“Ông xã~” Mộng Kỳ cười nhìn Lạc Gia Hoa, “Sao có nhiều đồ như vậy?”
“Người trong công ty đưa.” Lạc Gia Hoa đặt đồ trên mặt đất, không kịp chờ đợi đi tới bên cạnh Mộng Kỳ, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán cô, “Hôm nay cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.” Mộng Kỳ cười lắc đầu, đôi tay vòng quanh hông Lạc Gia Hoa, “Bây giờ còn sớm, anh thật sự là quá khẩn trương.”
Lạc Gia Hoa lúc này mới quay đầu lại nhìn Lưu Lợi, lại phát hiện cô đã cùng Cố Thông tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, giật mình, “Hai người đang làm gì?”
Lưu Lợi không khách khí nói, “Đánh tiểu cường.”
Cố Thông uất ức nhìn Lưu Lợi, “Thân ái ~”
“Biến, ai là thân ái của anh, gọi loạn nữa tôi sẽ giẫm chết anh.”
“Bảo bối ~”
“Họ Cố . . . . . .”
Nhìn hai người náo loạn, Mộng Kỳ yên lặng ôm ôm Lạc Gia Hoa, “Chúng ta không cần để ý tới hai người không có tự giác làm khách.”
Lạc Gia Hoa tán đồng gật đầu, “Được, bà xã, cơm tối hôm nay là em làm?”
“Ừm, mặc dù Lưu Lợi muốn giúp, nhưng cô ấy là một sát thủ phòng bếp, phòng bếp là cấm địa của cô ấy.” Mộng Kỳ gật đầu.
Lạc Gia Hoa đau lòng nhìn Mộng Kỳ, “Em mang thai không cần nấu cơm, ngộ nhỡ . . . . . . ý của anh là, về sau buổi tối chờ anh về nấu, anh sẽ làm nhiều một chút dể trong tủ lạnh, buổi trưa em tùy tiện hâm lại là được, hoặc là, để anh nhờ mẹ sang nấu cơm, một mình em ở nhà, anh không yên tâm.”
“Không cần, mẹ còn phải chăm sóc ba, để mẹ tới đây cha làm thế nào, nếu như chạy qua chạy lại, cũng quá mệt mỏi, huống chi bây giờ em thấy không có gì khác th, thật có thường, hơn nữa anh nấu nhiều, có lúc em không nhất định muốn ăn. Nếu để cho mẹ tới chăm sóc em, người khác biết, còn tưởng rằng em rất làm nũng, mang thai thì như Thái Thượng Hoàng cần người hầu hạ, vậy cũng không nói được.”
“Sẽ không ai nói như vậy.”
“Người khác muốn nói anh ngăn cũng ngăn không được, nếu như mẹ muốn tới chăm sóc em ít nhất cũng phải chờ bụng em lớn đi đứng bất tiện a.” Mộng Kỳ dịu dàng khuyên giải Lạc Gia Hoa,
“Mẹ thỉnh thoảng tới thăm một chút là được rồi, không cần đặc biệt chăm sóc em, nói như vậy em sẽ lo lắng.”
Lạc gia tất biết Mộng Kỳ cũng là người có tính khí cứng rắn, chỉ đành phải gật đầu, “Vậy cũng được, về sau chuyện trong nhà tận lực không cần làm, giao cho anh.”
“Được”
Mặc dù Mộng Kỳ lần nữa bày tỏ cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng Lạc Gia Hoa vẫn cẩn thận đỡ Mộng Kỳ ngồi xuống, sau đó hướng về phía hai người đang ‘ liếc mắt đưa tình ’ nói,
“Hai người ăn cơm, ăn xong chơi nữa a.”
“Ai đang chơi, tôi là đánh hắn.” Lưu Lợi khinh thường trừng Cố Thông một cái, sau đó đi từ từ tới bàn ăn.
“Lợi, anh và em ngồi chung một chỗ đi.” Cố Thông phát hiện mình có hứng thú tệ hại, đặc biệt thích trêu chọc Lưu Lợi tức giận sau đó thấy cô tức giận thì cảm thấy cả người thoải mái.
“Biến, tôi và Kỳ ngồi chung một chỗ, anh cách xa một chút, không cho lên bàn, rửa tay đi.”
Lạc Gia Hoa đã từ phòng bếp rửa tay ra ngoài, bưng chén kêu, “Đúng, Cố Thông, rửa tay.”
“Được rồi.” Cố Thông nhún vai, chờ lúc anh đi ra, Lưu Lợi đã tới chỗ Mộng Kỳ ngồi, trong mắt của hắn thoáng qua một đạo tà quang, cầm cái ghế ngồi vào bên cạnh Lưu Lợi,
“Lợi, em cố ý chừa chỗ này cho anh đi, rất cảm động.”
Lưu Lợi: . . . . . .
“Thật là da mặt dày.”
Mộng Kỳ đứng lên, “Thôi, anh ngồi chỗ của tôi đi, ngồi bên đó không tiện gắp thức ăn.”
“Kỳ. . . . . .”
Cố Thông ôm cổ Lưu Lợi, “Cám ơn chị dâu, chị dâu thật tốt.”
Mộng Kỳ cười ngồi vào bên cạnh Lạc Gia Hoa, “Tôi là sợ hai người liếc mắt đưa tình, hiện tại tôi không chịu được giày vò a, vẫn là cách khá xa chút an toàn hơn.”
“Kỳ!”
“Chị dâu nói không sai.”
Mộng Kỳ đối với Lưu Lợi căm tức nhìn đáp lại một ánh mắt xin lỗi.
“Này, anh buông tay cho tôi.” Bị bạn bán đứng, Lưu Lợi không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại trừng Cố Thông, chỉ là ngồi ăn cơm cô cũng không có dám làm động tác gì quá lớn, theo như lời Mộng Kỳ, nơi này còn có một phụ nữ có thai, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới vô tội sẽ không tốt.
Cố Thông cũng nhìn ra cô cẩn thận, trong lòng cười đến càng thêm hả hê, “Thả em ra cũng được, nhưng em phải đồng ý hai điều kiện.”
“Anh mơ đi.”
“Em còn chưa nghe điều kiện đã cự tuyệt, anh biết rồi, em là muốn cho anh cả đời ôm em như vậy đi.”
“Nói điều kiện đi.” Lưu Lợi tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Tôi và anh rất quen ư, còn ôm chặt như vậy, có phải là với phụ nữ nào anh cũng ôm?”
“Đó cũng không phải, đầu tiên, anh ôm nhất định là mỹ nữ, tiếp theo, nhất định là mỹ nữ không có chủ, giống như chị dâu a, anh vĩnh viễn sẽ không ôm cô ấy, bởi vì anh không lấn vợ bạn.”
Mộng Kỳ: . . . . . .
Lưu Lợi cắn răng, “Câm miệng, nói thẳng điều kiện của anh.”
“Thứ nhất, ngồi yên, không cho lệch vị trí.”
“Có thể.” Không chút do dự đồng ý, không phải là ngồi xuống bên cạnh thôi sao, liền giường đã mấy lần rồi, còn giả bộ cái gì nữa, Lưu Lợi nghĩ không sao cả, “Điều kiện thứ hai?”
“Điều kiện thứ hai nha, hôn anh.”
“Mơ đi.”
“Vậy anh hôn em.” Cố Thông ôm Lưu Lợi đầu nhanh chóng hôn tới.
“Ưmh ~” Lưu Lợi lúc này mới phát hiện sức lực Cố Thông thật lớn, vốn chỉ là một cái hôn đối với Lưu Lợi mà nói không coi là gì, nhưng cô trời sanh Phản Cốt, ngươi càng ép buộc, cô liền càng khó chịu, trên người bị Cố Thông cố định không thể động đậy, trong mắt thoáng qua một đạo ngoan sắc, chân không chút do dự nâng lên, Cố Thông mặc dù áp chế cô, nhưng vẫn chú ý hành động của cô, chân cô vừa nhấc là hắn biết, chân lập tức hướng bên cạnh dời đi.
“A” một bên xem cuộc vui Mộng Kỳ đột nhiên kêu thảm thiết.
“Bà xã, “
“Kỳ!”
“Chị dâu!”
“Sao thế?” Lạc Gia Hoa thoáng qua trong mắt nôn nóng.
“Có phải tớ dẫm lên cậu, thật xin lỗi thật xin lỗi.” Lưu Lợi vội vàng đứng lên, nếu lúc trước, thật không sao, nhưng bây giờ Mộng Kỳ đã mang thai, nếu có chuyện gì, cô sẽ áy náy chết.
“Cho anh xem nhìn, dẫm lên chỗ nào?” Lạc Gia Hoa sắc mặt tái xanh, cong người xuống cẩn thận đỡ chân Mộng Kỳ .
Mộng Kỳ nhìn sắc mặt Lạc Gia Hoa xanh mét và Lưu Lợi chột dạ, khẽ giật giật ngón chân, cảm giác không đau nữa, lúc này mới đưa tay kéo Lạc Gia Hoa, “Không có việc gì, chỉ là chân bị dẫm một cái , Lily không có mang giày, không thế gây tổn thương, chỉ là giật mình, đừng quá khẩn trương.”
“Thật không có việc gì?”
“Thật không có chuyện, em đâu có yếu như vậy, may mắn vào cửa kêu cô ấy cởi giày, nếu không thật đúng là sẽ có chuyện, xem đi, em đã nói nên cách hai người này xa một chút.” Một câu cuối cùng là cười giỡn.
“Thật xin lỗi chị dâu, đều là tôi sai, chuyện này do tôi, người anh em, cậu có muốn đánh tớ cũng được, tôi và Lạc Gia Hoa là anh em mấy năm, chút khảo nghiệm này vẫn chống được, nếu cô thật sự đau nhất định phải nói, chớ chịu đựng, nếu thật có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho mình.”
Mộng Kỳ nhìn ba cặp mắt khẩn trương, cười cong mắt, “Đã nói không có việc gì rồi, các người nghiêm túc như vậy làm gì, hiện tại tôi có bảo bảo trong người, cũng sẽ không cùng các người khách khí, nếu thật đau tôi nhất định sẽ nói , được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi, mấy món này đều sắp lạnh, bây giờ mặc dù là mùa hè, tớ cũng không thích ăn đồ ăn lạnh.”
“. . . . . . Được, nhanh ăn cơm đi, hai người cũng ăn.” Lạc Gia Hoa khôi phục vẻ mặt bình thường.
“Đến, Lợi, ăn cơm ăn cơm.” Cố Thông gắp thức ăn cho Lưu Lợi.
Lúc này, Lưu Lợi không có cự tuyệt, mặc dù cô không có mang giày, nhưng cô biết mình dùng bao nhiêu lực.
Ở Mộng Kỳ điều chỉnh , không khí khôi phục rất nhanh, ăn cơm xong, Lạc Gia Hoa đi rửa chén, Lưu Lợi đứng lên muốn về, Mộng Kỳ kinh ngạc nhìn cô, “Nhanh như vậy, ngồi một lát nữa đi.”
“Không, hôm nay tớ ở chỗ này đã lâu, cần phải trở về, nếu không ông già tớ sẽ gọi điện.”
Mộng Kỳ ánh mắt lóe lên, “Vậy cũng được, chúng ta liên lạc qua điện thoại, Cố Thông, anh có thể đưa Lily về được không?”
“Được, không thành vấn đề chị dâu.”
“Ừm, trên đường chú ý an toàn.”
“Được.” Cố Thông cười.
“Lạc Gia Hoa, tôi đi trước, làm phiền anh chăm sóc Kỳ.” Lưu Lợi đối với Lạc Gia Hoa ở trong phòng bếp mở miệng.
“Không ngồi một lát nữa?”
“Không, phải trở về, không quấy rầy thới giới hai người, gặp lại a.”
“Tôi tiễn hai người.”
“Không cần đâu.”
Lạc Gia Hoa và Cố Thông không có khách khí như vậy, nghe vậy liền hướng Cố Thông gật đầu một cái “Vậy cậu đưa cô ấy về nhà đi.”
“Bảo đảm sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà.” Cố Thông cười, “Đi a, chị dâu tạm biệt.”
“Ừm.”
“Kỳ cậu ngồi nghỉ đi đừng tiễn.”
Lạc Gia Hoa đưa hai người đến cửa, thấy hai người đi vào thang máy lúc này mới đóng cửa, vào phòng bếp thu thập một chút, rửa tay sạch sẽ, lấy thuốc tiêu sưng, đi tới trước mặt Mộng Kỳ,
“Đưa chân ra đây.”
“Làm gì?”
Lạc Gia Hoa trừng Mộng Kỳ một cái, hung ác nói, “Đừng cho là anh không thấy, lúc ăn cơm em mày nhíu lại năm lần, Lưu Lợi đạp không phải nhẹ, đem chân ra cho anh.”
Mặc dù hung ác nói xong, trên tay động tác vẫn nhẹ vô cùng nâng chân Mộng Kỳ lên, cởi dép cô xuống, thấy có vết sưng đỏ cỡ ngón tay cái, nhất thời hít vào một hơi, kèm theo tức giận.
“Ông xã ~ đau ~” thấy Lạc Gia Hoa muốn phát hoả, Mộng Kỳ vội vàng đánh đòn phủ đầu, làm bộ đáng thương kêu.
Lạc Gia Hoa hung hăng nhìn chằm chằm Mộng Kỳ: “Mới vừa tại sao không nói?”
Mộng Kỳ cúi đầu, “Anh không thấy bộ dạng vừa rồi của mình có bao nhiêu đáng sợ, nếu để cho anh thấy được, em sợ anh sẽ xé Lily , đừng nói cô ấy là bạn của em, chính là anh đắc tội cô ấy, trong lòng Cố Thông cũng sẽ không thoải mái, nếu như hai người vì vậy mà có trở ngại vậy cũng không tốt.”
Mặc dù anh lo lắng làm cho cô vui mừng, nhưng cũng không hy vọng anh bởi vì mình mà đem tất cả bạn bè đều không để vào mắt, mặc dù Cố Thông tương đối hoa tâm, nhưng cô cảm giác nhân phẩm hắn cũng không tệ lắm, ít nhất hắn lôi keo Lạc Gia Hoa đi hộp đêm a.
Lạc Gia Hoa hận không được gõ đầu cô xem bên trong chứa cái gì, nhưng thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô, một câu cũng nói không nên lời, chỉ đành phải cẩn thận nâng chân cô lên. . . . . .
“Ông xã ~” mắt thấy Lạc Gia Hoa thoa thuốc cho mình, Mộng Kỳ đột nhiên kêu, “Nghe nói mang thai không thể tùy tiện uống thuốc, anh thoa thuốc có sao không?”
Lạc Gia Hoa sửng sốt, “Nếu không anh gọi điện thoại hỏi mẹ.”
“Không cần.” Mộng Kỳ vội vàng ngăn lại, “Nếu mẹ biết em bị thương, sẽ lo lắng, em mới hứa mỗi ngày sẽ chăm sóc tốt cho mình, kết quả đảo mắt đã bị thương.”
“Ngươi ý tứ khá tốt nói.”
“Đó cũng không phải do người ta cố ý.”
“Đều tại tên Cố Thông kia, nếu không chọc Lưu Lợi, cô ấy cũng sẽ không giẫm hắn, em cũng sẽ không bị thương.” Lạc Gia Hoa cắn răng, “Thật may là em không có việc gì, nếu không anh sẽ quất chết hắn.”
“Phốc ~~ tốt lắm, bây giờ nên làm gì, nếu không anh lên mạng tìm hiểu thử?”
Lạc Gia Hoa cau mày, “Em chờ một chút.”
“Ừm.”
Sau khi rời khỏi Lạc gia, đầu Lưu Lợi chưa có nâng lên, mấy lần gặp cô đều là thần thái phấn khởi, lập tức trầm mặc như vậy, Cố Thông có chút không quen, xuống dưới lầu mười, Cố Thông khụ khụ cổ họng, không người để ý hắn,
“Khụ, thân ái. . . . . .”
“. . . . . .”
“Nói với em đấy.”
“Thế nào, không vui à, em không cần để ý tên Lạc Gia Hoa kia, người khác đều như vậy, rất bao che, hiện tại lại chính là thời kỳ trăng mặt của hai vợ chồng hắn, càng đối với vợ nâng niu. . . . . . Hắn hôm nay phản ứng vẫn còn tốt, nếu hôm nay chỉ có một mình anh ở chỗ này, không chừng trực tiếp ném anh đi. . . . . . Được rồi, em đừng không nói chuyện nha, hôm nay là tại anh chọc giận em trước, đều là anh không đúng, anh xin lỗi được không. . . . . . Này, em làm gì vẫn cúi đầu thế. . . . . . A, em khóc?”
Lưu lỵ: . . . . . .
“Lợi. . . . . .” Thấy bộ mặt nước mắt của Lưu Lợi, lòng Cố Thông không tự chủ kéo đau.
“Đều là cái tên Lạc Gia Hoa kia, em ở nơi này chờ, hắn làm em khóc, anh đi tìm hắn tính sổ.”
Cố Thông nhấc chân định đi, bị Lưu Lợi kéo lại, chen chân vào chính là một cước, gót giày nhọn nhất thời khiến Cố Thông bụng mặt vặn vẹo, “Oa, thật là đau, em làm gì đá anh?”
Lưu Lợi giương mắt trừng Cố Thông, “Đau không?”
“Rất đau.”
“Biết đau là tốt rồi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, mới vừa tôi dùng lực, là gấp ba lần cái này.” Lưu Lợi trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.
Cố Thông sững sờ tại chỗ, gấp ba? Mặc dù không có mang giày, nhưng dẫm lên như vậy, sẽ đau hơn đi, Cố Thông ngẩng đầu phức tạp nhìn hướng nhà Lạc Gia Hoa. . . . .
“Lily ~”
“Oa, con gái, nói cho tớ biết, cảm giác mang thai như thế nào?” Lưu Lợi vừa vào cửa thật hưng phấn mà hỏi.
Mộng Kỳ miệng cong lên, “Lúc mới biết được, đầu óc trống không, sau đó chính là hưng phấn, vừa nghĩ tới trong bụng mình có một sinh mạng, đã cảm thấy đặc biệt thần kỳ.”
“Oa, con gái, nghe cậu nói như vậy ngay cả tớ đều muốn làm mẹ.”
“Ha ha, tốt, về sau con của chúng ta cùng nhau lớn lên, cũng trở thành thanh mai trúc mã hoặc là tỷ muội huynh đệ, thật tốt a.” Mộng Kỳ cười híp mắt nói.
“Xem dáng vẻ của cậu, như là ước gì phụ nữ toàn thế giới đều mang thai.”
“Đúng vậy a, tớ xác thực đã nghĩ như vậy, tớ cảm thấy mang thai thật tuyệt, ước gì phụ nữ khắp thiên hạ chưa từng làm mẹ mau chóng mang thai, thật sự rất tốt.”
Lưu Lợi rùng mình một cái, “Cậu bị ma nhập rồi.”
Mộng Kỳ: . . . . . .
“Lạc Gia Hoa đâu rồi, đi làm à?”
“Ừm.” Mộng Kỳ gật đầu, “Cậu đến sớm hơn mười phút, là có thể gặp được anh ấy rồi.
“Tớ gặp hắn làm gì, tớ là tới xem con nuôi của tớ , mau mau ngồi xuống, cho tớ xem bụng cậu.”
Mộng Kỳ dở khóc dở cười, “Bây giờ còn sớm, tớ nghe mẹ chồng nói phải bốn tháng sau mới có thể phồng dậy, hơn nữa sẽ xuất hiện máy thai, bây giờ cùng ngày thường không có gì khác biệt .”
“Quả thật không nhìn ra sinh mạng thật thần kỳ a.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, đây là mấy thứ tớ mua hồi sáng, tớ còn định mua cả giường và xe trẻ con, một mình tớ không dễ lấy, nên kêu người mang tớ, bọn họ đồng ý buổi chiều đưa tới, hôm nay không có việc gì, ở nơi này chờ tốt lắm.”
Mộng Kỳ giương mắt mà nhìn mấy bọc lớn đồ Lưu Lợi mang tới, “Cậu không cần khoa trương như vậy a, trang phục và đạo cụ cũng đưa đủ, đến lúc đó người khác còn đưa cái gì?”
“Người khác đưa cái gì tớ mặc kệ, dù sao tớ mua đều là tốt nhất, cậu phải dùng đồ tớ đưa trước.”
Lưu Lợi bá đạo nói xong, “Hơn nữa đây là con nuôi của tớ, tớ mua là đương nhiên.”
“Dạ dạ, tớ còn có thể tiết kiệm một số lớn tiền của, dĩ nhiên là vui mừng, nhưng mấy thuốc bổ này chuyện gì xảy ra?”
“Những thứ này là cho cậu ăn , tớ hỏi nhân viên bán hàng, họ nói những thứ này tốt cho cục cưng và người mẹ. Nhất định phải ăn nhiều.”
Mộng Kỳ khóe miệng co giật nhìn mấy bọc thuốc bổ lớn, thật hoài nghi Lưu Lợi tay chân mảnh khãnh thế nào mang tới, đối với cô kính nể quả thật đã nâng cao lên trình độ chưa từng có,
“Ngày hôm qua cha mẹ Lạc Gia Hoa và cha mẹ tớ cũng đã tới, mỗi người cũng mua mấy bao thuốc bổ lớn, vốn trong ngày thường tớ không thích ăn những thứ đồ này, cậu xem mọi người mua nhiều như vậy, tớ ăn thế nào a, hơn nữa, tớ sợ dinh dưỡng quá dư, đến lúc đó tất cả bổ đến trên người của tớ.”
“Bổ đến người cậu thì sao, bản thân cậu không phải có thể chất mập mạp, hơn nữa, dù có mập cũng không sao, sờ thoải mái a, ngộ nhỡ rất mập, đến lúc đó giảm cân cũng được.”
“Cậu nói nhẹ nhàng như vậy, tớ chính là nghe nói nếu bởi vì sanh con béo lên, rất khó giảm xuống đấy.” Nói cho cùng, thích đẹp, vẫn là thiên tính của mỗi người phụ nữ.
“Thế nào, cậu đối với mình không tin tưởng?”
“Đó cũng không phải.”
“Vậy không liền kết liễu, cậu phải tin tưởng mình, nếu thật sự mập, đến lúc đó tớ cùng cậu giảm cân.”
Mộng Kỳ xem dáng người ma quỷ của Lưu Lợi, “Cậu như vậy còn giảm cân, giảm chỗ nào? Bộ ngực?”
“Mẹ nó, giảm nơi nào cũng không giảm ngực a, tớ còn ngại nó nhỏ, tớ mà giảm, cũng không muốn sống nữa.”
Mộng Kỳ nhìn cúp D của Lưu Lợi, yên lặng quay đầu đi.
“Cậu đã muốn bộ ngực lớn chút, vậy không bằng mang thai a, vừa rồi không phải nói cũng muốn làm mẹ ư, tớ nghe nói thời điểm mang thai ngực sẽ lần thứ hai trổ mã .”
“Nhưng tớ sợ vóc dáng thay đổi.”
“Mới vừa rồi là ai an ủi tớ không cần lo lắng?”
“Chẳng lẽ cậu không phải biết nói dễ làm khó sao?”
Hai người cười giỡn một lát, Mộng Kỳ nói cho Lưu Lợi chuyện hôn lễ, Lưu Lợi phóng khoáng gật đầu, “Yên tâm, cứ để tớ lo, bản tiểu thư cái gì cũng không có, nhiều nhất chính là thời gian.”
Mộng Kỳ bị bộ dạng khôi hài của cô làm cho tức cười.
“Đúng rồi, cái này cho cậu.”
“Đây là cái gì?” Mộng Kỳ tò mò nhận lấy, “Hoá đơn chuyển khoản?”
“Ừm, trước khi tớ tới thuận tiện đem tiền cậu cho tớ mượn chuyển vào thẻ cậu, cậu có thời gian kiểm tra một chút.” Lưu Lợi sờ tóc một chút, hơi mất tự nhiên nói.
“Tiền đó từ đâu tới? Ba cậu đã đóng băng thẻ của cậu rồi, chẳng lẽ cậu nghe lời ông ấy đi xem mắt?”
“Cậu thấy tớ giống người tùy ý thỏa hiệp sao?”
“Không giống.”
“Vậy không phải là được rồi.”
“Được rồi, bà quản gia nhỏ, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, yên tâm đi, đem tiền trả lại cho cậu, tớ vẫn còn tiền dùng.” Lưu Lợi cười nói .
“Hả?”
“Ha ha, tớ đem mình bán đi.”
“Lily ~” Mộng Kỳ chần chờ nhìn Lưu lỵ, lời này nếu là người khác nói ra , cô nhất định không tin, nhưng từ trong miệng Lưu Lợi nói ra, cô thật đúng là phải phán đoán một phen thật hay giả,
“Cậu đừng nói giỡn với tớ, trái tim tớ chịu không nổi.”
“Trái tim không tốt còn thích chơi Yun-night Speed?” Lưu Lợi hừ lạnh.
(yun – night speed : tàu lượn trên không)
Mộng Kỳ bị nghẹn họng, tớ chơi Yun-night Speed là trò khiêu chiến cực hạn của tớ.
“Con gái, tớ cho cậu biết, nếu như người có trái tim không tốt, cả khiêu chiến cực hạn của mình cũng không có tư cách.”
“Được rồi, cậu đừng đánh trốn lãng, tớ hỏi cậu tiền ở đâu ra, không phải ba cậu đưa cho cậu, vậy tiền đó làm sao có? Cậu nói rõ ràng cho tớ.” Mộng Kỳ quyết định không biết rõ sẽ không tha cho cô.
“Phốc ~~~” nhìn bộ dạng Mộng Kỳ nghiêm túc, Lưu Lợi rất không nể tình bật cười, “Con gái a, gương mặt này của cậu, thích hợp đáng vẻ phong tình vạn chủng, lúc không có chuyện gì cũng không cần phô diễn tới dọa người, bởi vì như thế nào nhìn đều rất tốt, nếu như cậu nghĩ mượn chiêu này hù dọa người khác, chỉ có thể thất bại, nhìn bộ dáng của cậu, chỉ có thể để cho người ta càng xem càng muốn hung hăng chà đạp a.”
“Lưu Lợi, cậu nghiêm túc một chút cho tớ.”
“Tốt lắm tốt lắm, tớ nghiêm túc, tớ nghiêm túc đừng nóng giận a, bây giờ cậu mang thai con nuôi bảo bối của tớ không thể tùy tiện tức giận, người ta thường nói tâm tình của phụ nữ có thai sẽ ảnh hưởng đến tính tình đứa bé, tớ không muốn có một đứa con nuôi là quỷ hẹp hòi.”
“Tốt lắm, để tớ nói… đây là cha tớ cho, ông ấy đã mở thẻ cho tớ rồi.”
“Hả?”
“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, tớ không phải người tùy tiện thỏa hiệp, nhưng tớ cũng sẽ không ngốc như trước nữa, cùng ông xung đột chính diện không có bất kỳ chỗ tốt, ngược lại dưới sự vô lý của tớ càng toả ra người đàn bà kia thiện lương tốt đẹp, mẹ nó, vừa nghĩ tới nét mặt giả vờ của mụ ta, tớ chỉ muốn ói, nhiều năm như vậy không thể đá chân mụ, bắt đầu từ bây giờ, tớ phải ngoan ngoãn, ít nhất ngoài mặt có thể như vậy, thứ thuộc về mẹ tớ, tớ nhất định phải thay bà giành trở về, tuyệt sẽ không để người đàn bà kia chiếm lợi ích .”
Nói đến chuyện trong nhà, Lưu Lợi sẽ lộ ra vẻ mặt phẫn hận, hoàn toàn không khống chế lý trí, mỗi lần lúc này, Mộng Kỳ chỉ yên lặng nghe cũng không phát biểu ý kiến, cô biết Lưu Lợi chỉ là muốn phát tiết một chút mà thôi.
“Vậy cậu dự định làm gì bây giờ?”
“Ha ha, hai ngày sau tớ bắt đầu tiến vào công ty ông già làm.”
“Nhà Xuất Bản?”
“Ừm, từ tầng dưới chót làm lên, tớ chủ động yêu cầu.”
“Ba cậu nghe được cậu hiểu chuyện như vậy, khẳng định rất vui mừng.”
“Đúng vậy, một khi vui mừng liền mở thẻ cho tớ, tớ lại nói mấy câu dịu dàng, ông ấy cũng không ép tớ đi xem mắt, phốc~ bây giờ tớ mới biết, thì ra ông ấy dễ lừa như thế, không trách được người đàn bà có thể đem nắm ông nhiều năm như vậy, người nhìn như không có tâm kế thật ra là tâm kế là lợi hại nhất.” Lưu Lợi khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Mộng Kỳ không biết nói gì, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai của cô bày tỏ an ủi.
“Cho nên. . . . . .” Đang yên lặng một chút, khuôn mặt Lưu Lợi phấn chấn lên, “Con gái, về sau tớ phụ trách tranh minh hoạ tiểu thuyết, liền cầu xin cậu rồi.”
“Tớ?”
“Tranh minh hoạ của cậu luôn được độc giả hoan nghênh, mỗi lần cậu phụ trách tiểu thuyết cũng sẽ bán được tốt hơn, tớ cũng không ép cậu, một tháng một quyển tiểu thuyết, không thành vấn đề chứ?”
Từ sau khi Mộng Kỳ nộp phần bản thảo cuối cùng, đã không có lại lấy bản cảo mới, chủ yếu là không muốn dùng quá nhiều tinh lực vào nó, trừ quản lí gia đình, còn có một vấn đề là cô muốn có nhiều thời gian sáng tác hơn.
“Con gái, không phải cậu không muốn giúp tớ chứ?” Thấy Mộng Kỳ không nói lời nào, Lưu Lợi lập tức triển khai thế công nhu tình, “Tớ hiện tại từ tầng dưới chót đi lên, nếu như cậu không muốn giúp tớ, tớ còn chưa có đứng vững gót chân đã bị đồng đảng của con mụ kia đá đi.”
“Thật ra thì lần này tớ tới cũng là có nhiệm vụ, ông già hi vọng cậu có thể kiêm chức Nhà Xuất Bản, trước bọn họ cũng không mời nổi cậu, chúng ta làm bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu nhất định phải giúp tớ, nếu không tớ sẽ không sống được.”
“Phốc ~” Mộng Kỳ cười, “Cậu còn có thể nói thảm hơn một chút không, được rồi được rồi, về sau cậu xem đi, hiện tại tớ mang thai, lại càng không có quá nhiều tinh lực.”
Làm mẹ, đều sẽ muốn cho đứa bé tốt nhất, mặc dù lúc Lạc Gia Hoa không cho cô làm cái này không cho cô làm cái kia trên miệng cô nói qua không tốt, nhưng là, lại sẽ chú ý những vấn đề kia , để cục cưng thông minh, sẽ phải từ dưỡng thai bắt đầu.
“Oa, con gái, tớ biết ngay cậu tốt nhất.”
“A, cậu đừng đụng tớ, tớ chính là nhân sĩ quan trọng.”
“Ờ, đúng đúng, tớ biết sai rồi, con gái, tớ yêu cậu chết mất, hôn gió một cái nào.”
“Cách tớ xa một chút.”
“Con gái ~~~”
“Đi chết đi.”
“Ha ha, cậu thật là đáng yêu.”
“Cút ~~~~~”
Công ty Lạc Gia Hoa
“Người anh em, đợi một lát.”
“Thế nào?”
“Cái này, cho cậu.”
“?”
“Cho chị dâu .”
“Đúng vậy, Lạc công, chúc mừng sắp làm ba a.”
“Lạc công thích con gái hay con trai?”
“Tôi cảm thấy con gái tốt, sẽ xinh đẹp như Tiểu Kiều.”
“Đẹp trai như Lạc công cũng không tồi.”
Lạc Gia Hoa nhìn một đống lớn đồ, ánh mắt lóe lên, “Khiến mọi người tốn kém.”
Cố Thông là cái miệng rộng, chuyện Mộng Kỳ có thai, rất nhanh đã truyền khắp công ty, sáng sớm hôm nay tới đây liền được mọi người chúc mừng một tiếng, khó được, mọi người cư nhiên cũng không có tan việc gấp.
Cố Thông cười, “Những thứ này là cá nhân tớ đưa, những thứ này là đồng nghiệp công ty góp tiền lại mua.”
Lạc Gia Hoa cười, trong mắt dễ thấy là vui vẻ, “Hôn lễ của chúng tôi sẽ vào nửa tháng sau, đến lúc đó mọi người cùng nhau tới a.”
“Yên tâm, nhất định sẽ đi.”
“Vốn là muốn đi thăm Tiểu Kiều mỹ nữ, chỉ là hiện tại cô ấy nên cần nghỉ ngơi cho khỏe, bọn tôi cũng không đi làm phiền, chỉ chờ gặp trong hôn lễ” EC trước sau như quái lạ.
Lạc Gia Hoa cười gật đầu, “Đã tan việc, mọi người cũng đi thôi.”
“Ừm, chúng ta đi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Người trong công ty đi được hết sức tốc độ, Lạc Gia Hoa quay đầu nhìn Cố Thông “Anh em, giúp tớ đem thứ này vào xe.”
“Không thành vấn đề.” Cố Thông gật đầu.
“Đợi lát nữa cùng tớ về nhà ăn cơm tối.”
“Không đi, buổi tối tớ muốn đi bar, không cản trở vợ chồng hai người ân ái.”
“Mộng Kỳ gọi điện thoại nói nhà tớ buổi tối có khách, vốn cho là cậu sẽ cảm thấy hứng thú, nếu như vậy coi như xong.” Lạc Gia Hoa không khỏi tiếc nuối nói
“Khách?” Cố Thông đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Là Lưu Lợi?”
“Ừ.”
Cố Thông vừa nghe, khóe miệng nhất thời cong lên, “Trong khoảng thời gian không phí công kêu chị dâu a, ha ha, chị dâu cho tớ vui mừng lớn như vậy nói gì tớ cũng phải nói cám ơn a.”
Lạc Gia Hoa liếc mắt nhìn Cố Thông, “Bây giờ nghĩ thông suốt?”
“Ừm.”
“Tớ nói là Lưu Lợi, ” Lạc Gia Hoa cau mày, “Tớ không thích trông nom những chuyện này, nhưng người kia là bạn Mộng Kỳ , cô ấy không muốn làm cho bạn của mình bị thương tổn, tớ cũng không muốn đến lúc đó hai người bọn tớ kẹp ở giữa, cho nên, nếu như cậu là thật sự muốn cùng Lưu Lợi ở chung một chỗ, như vậy chút hoa tâm tật xấu, tớ khuyên cậu từ bỏ.”
Cố Thông uất ức nhìn Lạc Gia Hoa, “Anh em, mấy ngày nay tớ cũng không có đi săn hoa tươi.”
“Vậy cậu chạy tới quán bar làm gì?”
“Chị dâu không muốn nói cho tớ biết số điện thoại Lily, vậy tớ chỉ có thể đi quán bar ôm cây đợi thỏ.”
“Vậy về sau cậu không cần đi, tớ nghe Mộng Kỳ nói Lưu Lợi gần đây bị ba cô ấy quản, sẽ không đi bar.”
“Vậy số điện thoại của cô ấy?”
“Cái này cậu phải hỏi Mộng Kỳ, tớ không có.”
“Cậu giúp tớ hỏi một chút đi, tớ sợ chị dâu không cho tớ.”
“Cậu thật sự quyết định rồi.”
“Ừ.” Cố Thông gật đầu một cái, “Chơi nhiều năm như vậy cũng cảm thấy chán, phụ nữ nào cũng đều thử qua, càng chơi lại càng thấy hết thú vị, nói thật, tớ không biết đối với Lưu Lợi là tình cảm gì, nhưng tớ đối với cô ấy có cảm tình là khẳng định, tớ không phải là thiếu niên mười tám tuổi nữa, cũng biết nặng nhẹ, tớ không biết cùng Lưu Lợi có thể đi bao xa, nhưng tớ có thể bảo đảm chính là, lúc ở cùng cô ấy, tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy, nếu như có một ngày tớ không còn cảm giác với cô ấy, cũng nhất định sẽ nói thẳng ra, chỉ là, thấy cậu và Tiểu Kiều ân ái như vậy, nói thật, tớ đối với hôn nhân, cũng có một tia hướng tới.”
Nhắc tới vợ, Lạc Gia Hoa khóe mắt lộ ra nụ cười.
Cố Thông không chịu nỗi nhìn Lạc Gia Hoa, “Cậu có thể không cần cười dâm đãng như vậy không.”
Lạc Gia Hoa: . . . . . .
“Không nên đem từ dùng trên người cậu dùng ở trên người của tớ.” Lạc Gia Hoa trừng Cố Thông một cái.
“Ha ha. . . . . .” Cố Thông cười, “Tớ có từng nói qua không xem cậu thay đổi sắc mặt là một việc hết sức thú vị a.”
“Biến thái.” Lạc Gia Hoa cười trợn mắt nhìn Cố Thông.
“Người anh em, cậu làm cho tớ đối với hôn nhân có một tia lòng tin, cho nên các cậu nhất định phải hạnh phúc a.” Cố Thông chăm chú nhìn Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa cười nhìn Cố Thông, trong mắt thoáng qua nghiêm túc, “Yên tâm đi, bọn tớ nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Ừm, vậy cậu đi trước đi. Tớ lái xe theo sau.”
“Được. . . . . . Đợi chút, Cố Thông.”
“Ừm.”
“Chuyện công ty chúng ta và Hạ thị, cậu có định nói với Mộng Kỳ không?”
“Hả?”
“Nhất là chuyện Nghiêm Tử Hạo.”
“?”
Thấy Cố Thông không hiểu, Lạc Gia Hoa cười, “Hắn là bạn trai cũ của Mộng Kỳ.”
“Mẹ kiếp.” Trong mắt Cố Thông lập tức thoáng qua bát quái, “Không trách được tớ cảm thấy tên Nghiêm Tử Hạo đó nhằm vào cậu, thì ra giác quan thứ sáu của tớ không sai, đây chính là bát quái thật to, bạn trai cũ đấu với ông xã hiện tại a, lúc nào cậu biết Nghiêm Tử Hạo là bạn trai trước của Tiểu Kiều? Mẹ kiếp, sớm biết chúng ta đã không cùng Hạ thị hợp tác, hiện tại chịu nó không chế, đối phương còn là Nghiêm Tử Hạo phụ trách, về sau sợ có rất nhiều phiền toái.”
Lạc Gia Hoa cười, “Tớ cũng không nghĩ tới Hạ thị sẽ phái Nghiêm Tử Hạo tới đàm phán, nếu như không lầm, là Nghiêm Tử Hạo chủ động đề cử mình tới, bây giờ hắn chính là cháu rể Hạ tổng, nghe nói Hạ tổng rất coi trọng hắn.”
“Nếu không chúng ta mặc kệ hắn?”
“Hiệp ước cũng đã ký, cậu muốn bội ước sao?”
“Mẹ nó, tên kia là có ý gì?”
“Có lẽ là đố kị đi.” Nghĩ đến ánh mắt người kia, Lạc Gia Hoa thoáng qua trong mắt cười lạnh, “Chỉ là, từ khi hắn từ bỏ Mộng Kỳ, hắn cũng đã mất đi tư cách cạnh tranh.”
“Tiểu Kiều biết cậu biết hắn không?”
“Biết, còn là cô ấy giới thiệu đấy.”
“Hả?”
“Chính là ở tiệc rượu lần trước, cậu quên sao, bọn họ đã gặp.”
Cố Thông nhớ lại, hiểu, “Lần đó sau khi gặp mặt Tiểu Kiều đã nói cho cậu biết à ?”
“Ừ.”
“Cô ấy rất thẳng thắn, dưới tình huống bình thường không phải đều nên giấu giếm sao?”
Lạc Gia Hoa cười nhìn Cố Thông, “Có một số việc rất đơn giản, giống như Nghiêm Tử Hạo, cô ấy quang minh chánh đại nói cho tớ biết đó là bạn trai cũ của cô, cho thấy trong lòng Mộng Kỳ đã không có hắn, cũng bởi vì không có, cho nên mới có thể bình tĩnh giới thiệu hắn như thế, nếu như cô ấy giấu giếm không nói cho tớ, cho dù là sợ tớ hiểu lầm, một ngày đó tớ biết rõ rồi, dễ dàng loạn tưởng hơn, cho nên, thẳng thắn, là điều quan trọng nhất khi vợ chồng ở chung.”
“Cậu cũng sắp trở thành chuyên gia hôn nhân a.” Cố Thông ngoài miệng nói, nhưng trong lòng cũng phục, “Thẳng thắn, xem ra thật không tệ.”
“Thật ra thì hai người chung đụng, cũng không có khó khăn như tưởng tượng đâu.”
“Vậy sao?”
“Ừm, hiện tại cô ấy mang thai, tớ không muốn để cô ấy lo lắng, cho nên cậu cũng không cần nói cho cô ấy biết, đừng nói lỡ miệng.”
“Biết, người chồng mẫu mực của Kiều Mộng Kỳ.”
“Ha ha, đi thôi.”
“Ừm.”
Đi theo Lạc Gia Hoa vào cửa, ánh mắt của Cố Thông trong nháy mắt liền thấy cô gái ngày đêm tơ tưởng, lại nói ở ngoài cửa đã nghe được tiếng cười của cô, Cố Thông lộ ra một cái cười tà mị,
“Hi, mỹ nhân.”
Lưu Lợi liếc hắn một cái, “Bản nhân đã hoàn lương, xin chớ đùa giỡn.”
“Ông xã~” Mộng Kỳ cười nhìn Lạc Gia Hoa, “Sao có nhiều đồ như vậy?”
“Người trong công ty đưa.” Lạc Gia Hoa đặt đồ trên mặt đất, không kịp chờ đợi đi tới bên cạnh Mộng Kỳ, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán cô, “Hôm nay cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.” Mộng Kỳ cười lắc đầu, đôi tay vòng quanh hông Lạc Gia Hoa, “Bây giờ còn sớm, anh thật sự là quá khẩn trương.”
Lạc Gia Hoa lúc này mới quay đầu lại nhìn Lưu Lợi, lại phát hiện cô đã cùng Cố Thông tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, giật mình, “Hai người đang làm gì?”
Lưu Lợi không khách khí nói, “Đánh tiểu cường.”
Cố Thông uất ức nhìn Lưu Lợi, “Thân ái ~”
“Biến, ai là thân ái của anh, gọi loạn nữa tôi sẽ giẫm chết anh.”
“Bảo bối ~”
“Họ Cố . . . . . .”
Nhìn hai người náo loạn, Mộng Kỳ yên lặng ôm ôm Lạc Gia Hoa, “Chúng ta không cần để ý tới hai người không có tự giác làm khách.”
Lạc Gia Hoa tán đồng gật đầu, “Được, bà xã, cơm tối hôm nay là em làm?”
“Ừm, mặc dù Lưu Lợi muốn giúp, nhưng cô ấy là một sát thủ phòng bếp, phòng bếp là cấm địa của cô ấy.” Mộng Kỳ gật đầu.
Lạc Gia Hoa đau lòng nhìn Mộng Kỳ, “Em mang thai không cần nấu cơm, ngộ nhỡ . . . . . . ý của anh là, về sau buổi tối chờ anh về nấu, anh sẽ làm nhiều một chút dể trong tủ lạnh, buổi trưa em tùy tiện hâm lại là được, hoặc là, để anh nhờ mẹ sang nấu cơm, một mình em ở nhà, anh không yên tâm.”
“Không cần, mẹ còn phải chăm sóc ba, để mẹ tới đây cha làm thế nào, nếu như chạy qua chạy lại, cũng quá mệt mỏi, huống chi bây giờ em thấy không có gì khác th, thật có thường, hơn nữa anh nấu nhiều, có lúc em không nhất định muốn ăn. Nếu để cho mẹ tới chăm sóc em, người khác biết, còn tưởng rằng em rất làm nũng, mang thai thì như Thái Thượng Hoàng cần người hầu hạ, vậy cũng không nói được.”
“Sẽ không ai nói như vậy.”
“Người khác muốn nói anh ngăn cũng ngăn không được, nếu như mẹ muốn tới chăm sóc em ít nhất cũng phải chờ bụng em lớn đi đứng bất tiện a.” Mộng Kỳ dịu dàng khuyên giải Lạc Gia Hoa,
“Mẹ thỉnh thoảng tới thăm một chút là được rồi, không cần đặc biệt chăm sóc em, nói như vậy em sẽ lo lắng.”
Lạc gia tất biết Mộng Kỳ cũng là người có tính khí cứng rắn, chỉ đành phải gật đầu, “Vậy cũng được, về sau chuyện trong nhà tận lực không cần làm, giao cho anh.”
“Được”
Mặc dù Mộng Kỳ lần nữa bày tỏ cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng Lạc Gia Hoa vẫn cẩn thận đỡ Mộng Kỳ ngồi xuống, sau đó hướng về phía hai người đang ‘ liếc mắt đưa tình ’ nói,
“Hai người ăn cơm, ăn xong chơi nữa a.”
“Ai đang chơi, tôi là đánh hắn.” Lưu Lợi khinh thường trừng Cố Thông một cái, sau đó đi từ từ tới bàn ăn.
“Lợi, anh và em ngồi chung một chỗ đi.” Cố Thông phát hiện mình có hứng thú tệ hại, đặc biệt thích trêu chọc Lưu Lợi tức giận sau đó thấy cô tức giận thì cảm thấy cả người thoải mái.
“Biến, tôi và Kỳ ngồi chung một chỗ, anh cách xa một chút, không cho lên bàn, rửa tay đi.”
Lạc Gia Hoa đã từ phòng bếp rửa tay ra ngoài, bưng chén kêu, “Đúng, Cố Thông, rửa tay.”
“Được rồi.” Cố Thông nhún vai, chờ lúc anh đi ra, Lưu Lợi đã tới chỗ Mộng Kỳ ngồi, trong mắt của hắn thoáng qua một đạo tà quang, cầm cái ghế ngồi vào bên cạnh Lưu Lợi,
“Lợi, em cố ý chừa chỗ này cho anh đi, rất cảm động.”
Lưu Lợi: . . . . . .
“Thật là da mặt dày.”
Mộng Kỳ đứng lên, “Thôi, anh ngồi chỗ của tôi đi, ngồi bên đó không tiện gắp thức ăn.”
“Kỳ. . . . . .”
Cố Thông ôm cổ Lưu Lợi, “Cám ơn chị dâu, chị dâu thật tốt.”
Mộng Kỳ cười ngồi vào bên cạnh Lạc Gia Hoa, “Tôi là sợ hai người liếc mắt đưa tình, hiện tại tôi không chịu được giày vò a, vẫn là cách khá xa chút an toàn hơn.”
“Kỳ!”
“Chị dâu nói không sai.”
Mộng Kỳ đối với Lưu Lợi căm tức nhìn đáp lại một ánh mắt xin lỗi.
“Này, anh buông tay cho tôi.” Bị bạn bán đứng, Lưu Lợi không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại trừng Cố Thông, chỉ là ngồi ăn cơm cô cũng không có dám làm động tác gì quá lớn, theo như lời Mộng Kỳ, nơi này còn có một phụ nữ có thai, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới vô tội sẽ không tốt.
Cố Thông cũng nhìn ra cô cẩn thận, trong lòng cười đến càng thêm hả hê, “Thả em ra cũng được, nhưng em phải đồng ý hai điều kiện.”
“Anh mơ đi.”
“Em còn chưa nghe điều kiện đã cự tuyệt, anh biết rồi, em là muốn cho anh cả đời ôm em như vậy đi.”
“Nói điều kiện đi.” Lưu Lợi tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Tôi và anh rất quen ư, còn ôm chặt như vậy, có phải là với phụ nữ nào anh cũng ôm?”
“Đó cũng không phải, đầu tiên, anh ôm nhất định là mỹ nữ, tiếp theo, nhất định là mỹ nữ không có chủ, giống như chị dâu a, anh vĩnh viễn sẽ không ôm cô ấy, bởi vì anh không lấn vợ bạn.”
Mộng Kỳ: . . . . . .
Lưu Lợi cắn răng, “Câm miệng, nói thẳng điều kiện của anh.”
“Thứ nhất, ngồi yên, không cho lệch vị trí.”
“Có thể.” Không chút do dự đồng ý, không phải là ngồi xuống bên cạnh thôi sao, liền giường đã mấy lần rồi, còn giả bộ cái gì nữa, Lưu Lợi nghĩ không sao cả, “Điều kiện thứ hai?”
“Điều kiện thứ hai nha, hôn anh.”
“Mơ đi.”
“Vậy anh hôn em.” Cố Thông ôm Lưu Lợi đầu nhanh chóng hôn tới.
“Ưmh ~” Lưu Lợi lúc này mới phát hiện sức lực Cố Thông thật lớn, vốn chỉ là một cái hôn đối với Lưu Lợi mà nói không coi là gì, nhưng cô trời sanh Phản Cốt, ngươi càng ép buộc, cô liền càng khó chịu, trên người bị Cố Thông cố định không thể động đậy, trong mắt thoáng qua một đạo ngoan sắc, chân không chút do dự nâng lên, Cố Thông mặc dù áp chế cô, nhưng vẫn chú ý hành động của cô, chân cô vừa nhấc là hắn biết, chân lập tức hướng bên cạnh dời đi.
“A” một bên xem cuộc vui Mộng Kỳ đột nhiên kêu thảm thiết.
“Bà xã, “
“Kỳ!”
“Chị dâu!”
“Sao thế?” Lạc Gia Hoa thoáng qua trong mắt nôn nóng.
“Có phải tớ dẫm lên cậu, thật xin lỗi thật xin lỗi.” Lưu Lợi vội vàng đứng lên, nếu lúc trước, thật không sao, nhưng bây giờ Mộng Kỳ đã mang thai, nếu có chuyện gì, cô sẽ áy náy chết.
“Cho anh xem nhìn, dẫm lên chỗ nào?” Lạc Gia Hoa sắc mặt tái xanh, cong người xuống cẩn thận đỡ chân Mộng Kỳ .
Mộng Kỳ nhìn sắc mặt Lạc Gia Hoa xanh mét và Lưu Lợi chột dạ, khẽ giật giật ngón chân, cảm giác không đau nữa, lúc này mới đưa tay kéo Lạc Gia Hoa, “Không có việc gì, chỉ là chân bị dẫm một cái , Lily không có mang giày, không thế gây tổn thương, chỉ là giật mình, đừng quá khẩn trương.”
“Thật không có việc gì?”
“Thật không có chuyện, em đâu có yếu như vậy, may mắn vào cửa kêu cô ấy cởi giày, nếu không thật đúng là sẽ có chuyện, xem đi, em đã nói nên cách hai người này xa một chút.” Một câu cuối cùng là cười giỡn.
“Thật xin lỗi chị dâu, đều là tôi sai, chuyện này do tôi, người anh em, cậu có muốn đánh tớ cũng được, tôi và Lạc Gia Hoa là anh em mấy năm, chút khảo nghiệm này vẫn chống được, nếu cô thật sự đau nhất định phải nói, chớ chịu đựng, nếu thật có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho mình.”
Mộng Kỳ nhìn ba cặp mắt khẩn trương, cười cong mắt, “Đã nói không có việc gì rồi, các người nghiêm túc như vậy làm gì, hiện tại tôi có bảo bảo trong người, cũng sẽ không cùng các người khách khí, nếu thật đau tôi nhất định sẽ nói , được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi, mấy món này đều sắp lạnh, bây giờ mặc dù là mùa hè, tớ cũng không thích ăn đồ ăn lạnh.”
“. . . . . . Được, nhanh ăn cơm đi, hai người cũng ăn.” Lạc Gia Hoa khôi phục vẻ mặt bình thường.
“Đến, Lợi, ăn cơm ăn cơm.” Cố Thông gắp thức ăn cho Lưu Lợi.
Lúc này, Lưu Lợi không có cự tuyệt, mặc dù cô không có mang giày, nhưng cô biết mình dùng bao nhiêu lực.
Ở Mộng Kỳ điều chỉnh , không khí khôi phục rất nhanh, ăn cơm xong, Lạc Gia Hoa đi rửa chén, Lưu Lợi đứng lên muốn về, Mộng Kỳ kinh ngạc nhìn cô, “Nhanh như vậy, ngồi một lát nữa đi.”
“Không, hôm nay tớ ở chỗ này đã lâu, cần phải trở về, nếu không ông già tớ sẽ gọi điện.”
Mộng Kỳ ánh mắt lóe lên, “Vậy cũng được, chúng ta liên lạc qua điện thoại, Cố Thông, anh có thể đưa Lily về được không?”
“Được, không thành vấn đề chị dâu.”
“Ừm, trên đường chú ý an toàn.”
“Được.” Cố Thông cười.
“Lạc Gia Hoa, tôi đi trước, làm phiền anh chăm sóc Kỳ.” Lưu Lợi đối với Lạc Gia Hoa ở trong phòng bếp mở miệng.
“Không ngồi một lát nữa?”
“Không, phải trở về, không quấy rầy thới giới hai người, gặp lại a.”
“Tôi tiễn hai người.”
“Không cần đâu.”
Lạc Gia Hoa và Cố Thông không có khách khí như vậy, nghe vậy liền hướng Cố Thông gật đầu một cái “Vậy cậu đưa cô ấy về nhà đi.”
“Bảo đảm sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà.” Cố Thông cười, “Đi a, chị dâu tạm biệt.”
“Ừm.”
“Kỳ cậu ngồi nghỉ đi đừng tiễn.”
Lạc Gia Hoa đưa hai người đến cửa, thấy hai người đi vào thang máy lúc này mới đóng cửa, vào phòng bếp thu thập một chút, rửa tay sạch sẽ, lấy thuốc tiêu sưng, đi tới trước mặt Mộng Kỳ,
“Đưa chân ra đây.”
“Làm gì?”
Lạc Gia Hoa trừng Mộng Kỳ một cái, hung ác nói, “Đừng cho là anh không thấy, lúc ăn cơm em mày nhíu lại năm lần, Lưu Lợi đạp không phải nhẹ, đem chân ra cho anh.”
Mặc dù hung ác nói xong, trên tay động tác vẫn nhẹ vô cùng nâng chân Mộng Kỳ lên, cởi dép cô xuống, thấy có vết sưng đỏ cỡ ngón tay cái, nhất thời hít vào một hơi, kèm theo tức giận.
“Ông xã ~ đau ~” thấy Lạc Gia Hoa muốn phát hoả, Mộng Kỳ vội vàng đánh đòn phủ đầu, làm bộ đáng thương kêu.
Lạc Gia Hoa hung hăng nhìn chằm chằm Mộng Kỳ: “Mới vừa tại sao không nói?”
Mộng Kỳ cúi đầu, “Anh không thấy bộ dạng vừa rồi của mình có bao nhiêu đáng sợ, nếu để cho anh thấy được, em sợ anh sẽ xé Lily , đừng nói cô ấy là bạn của em, chính là anh đắc tội cô ấy, trong lòng Cố Thông cũng sẽ không thoải mái, nếu như hai người vì vậy mà có trở ngại vậy cũng không tốt.”
Mặc dù anh lo lắng làm cho cô vui mừng, nhưng cũng không hy vọng anh bởi vì mình mà đem tất cả bạn bè đều không để vào mắt, mặc dù Cố Thông tương đối hoa tâm, nhưng cô cảm giác nhân phẩm hắn cũng không tệ lắm, ít nhất hắn lôi keo Lạc Gia Hoa đi hộp đêm a.
Lạc Gia Hoa hận không được gõ đầu cô xem bên trong chứa cái gì, nhưng thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô, một câu cũng nói không nên lời, chỉ đành phải cẩn thận nâng chân cô lên. . . . . .
“Ông xã ~” mắt thấy Lạc Gia Hoa thoa thuốc cho mình, Mộng Kỳ đột nhiên kêu, “Nghe nói mang thai không thể tùy tiện uống thuốc, anh thoa thuốc có sao không?”
Lạc Gia Hoa sửng sốt, “Nếu không anh gọi điện thoại hỏi mẹ.”
“Không cần.” Mộng Kỳ vội vàng ngăn lại, “Nếu mẹ biết em bị thương, sẽ lo lắng, em mới hứa mỗi ngày sẽ chăm sóc tốt cho mình, kết quả đảo mắt đã bị thương.”
“Ngươi ý tứ khá tốt nói.”
“Đó cũng không phải do người ta cố ý.”
“Đều tại tên Cố Thông kia, nếu không chọc Lưu Lợi, cô ấy cũng sẽ không giẫm hắn, em cũng sẽ không bị thương.” Lạc Gia Hoa cắn răng, “Thật may là em không có việc gì, nếu không anh sẽ quất chết hắn.”
“Phốc ~~ tốt lắm, bây giờ nên làm gì, nếu không anh lên mạng tìm hiểu thử?”
Lạc Gia Hoa cau mày, “Em chờ một chút.”
“Ừm.”
Sau khi rời khỏi Lạc gia, đầu Lưu Lợi chưa có nâng lên, mấy lần gặp cô đều là thần thái phấn khởi, lập tức trầm mặc như vậy, Cố Thông có chút không quen, xuống dưới lầu mười, Cố Thông khụ khụ cổ họng, không người để ý hắn,
“Khụ, thân ái. . . . . .”
“. . . . . .”
“Nói với em đấy.”
“Thế nào, không vui à, em không cần để ý tên Lạc Gia Hoa kia, người khác đều như vậy, rất bao che, hiện tại lại chính là thời kỳ trăng mặt của hai vợ chồng hắn, càng đối với vợ nâng niu. . . . . . Hắn hôm nay phản ứng vẫn còn tốt, nếu hôm nay chỉ có một mình anh ở chỗ này, không chừng trực tiếp ném anh đi. . . . . . Được rồi, em đừng không nói chuyện nha, hôm nay là tại anh chọc giận em trước, đều là anh không đúng, anh xin lỗi được không. . . . . . Này, em làm gì vẫn cúi đầu thế. . . . . . A, em khóc?”
Lưu lỵ: . . . . . .
“Lợi. . . . . .” Thấy bộ mặt nước mắt của Lưu Lợi, lòng Cố Thông không tự chủ kéo đau.
“Đều là cái tên Lạc Gia Hoa kia, em ở nơi này chờ, hắn làm em khóc, anh đi tìm hắn tính sổ.”
Cố Thông nhấc chân định đi, bị Lưu Lợi kéo lại, chen chân vào chính là một cước, gót giày nhọn nhất thời khiến Cố Thông bụng mặt vặn vẹo, “Oa, thật là đau, em làm gì đá anh?”
Lưu Lợi giương mắt trừng Cố Thông, “Đau không?”
“Rất đau.”
“Biết đau là tốt rồi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, mới vừa tôi dùng lực, là gấp ba lần cái này.” Lưu Lợi trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.
Cố Thông sững sờ tại chỗ, gấp ba? Mặc dù không có mang giày, nhưng dẫm lên như vậy, sẽ đau hơn đi, Cố Thông ngẩng đầu phức tạp nhìn hướng nhà Lạc Gia Hoa. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.