Chương 41: Lâu lắm mới gặp
Khánh Huyền Trần
15/05/2021
Qua 1 tuần làm việc, cô được biết Duẫn Gia Chi năm nay đã ngoài 30, độ tuổi này vẫn chưa có gia đình, chỉ tập trung vào sự nghiệp. Trong cách làm việc, chị ấy khá nhanh nhẹn, dễ hòa đồng với mọi người, nét mặt luôn tươi cười. Bội Mễ cũng dần thích nghi, vẫn tự vấn bản thân tại sao lại chưa có chút thiện cảm với vị Tổng Giám đốc mới.
Mọi việc vẫn bình yên cho đến lúc...
Chiều đó Tử Sâm đứng đợi dưới sảnh, lười nhác dựa vào cửa xe, liếc nhìn xung quanh. Bội Mễ vừa bước ra thang máy, vẻ mặt tươi cười rồi bước đến chỗ anh. Bỗng từ đâu Gia Chi chạy ra, ôm trầm lấy Tử Sâm, nói lớn:
- A ha... Tử Sâm à, lâu lắm mới gặp...
Bội Mễ thoáng nét bất ngờ, bước chân ngập ngừng đi lại chỗ hai người. Về phần Tử Sâm, anh đơ một chút rồi nhanh chóng ẩn người trước mặt ra, tay đưa lên chỉnh lại âu phục.
Vẻ mặt Gia Chi có trùng xuống, nhanh chóng lấy lại sắc thái, cười tươi:
- Ha ha, thằng bé giờ lớn tướng... Càng ngày càng mê chứ...
Hai tay Gia Chi đưa lên véo má Tử Sâm, cơ thể đứng lại gần cọ xát vào. Bội Mễ đứng chôn chân yên đó, đợi xem phản ứng của nam nhân
Tử Sâm giữ chặt lấy cổ tay của Gia Chi, ánh mắt bắt đầu lầm lì, miệng nhả chữ:
- Ai?
Dường như đang tức giận và có chút kìm nén, ánh mắt cho đến lời nói của nam nhân như muốn giết chết đối phương. Gia Chi ngập ngừng rụt tay lại, bắt đầu ậm ừ giải thích:
- À ừm... Chị là Duẫn Gia Chi... Ngày xưa chị là hàng xóm của nhóc, hai gia đình cũng thân... Sau đó thì gia đình chị chuyển nhà, nhóc không nhớ sao?
Tử Sâm nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn rồi liếc sang Bội Mễ, nói lớn:
- Em còn đứng đó sao, không mau lên xe...
Bội Mễ bị nhắc vậy, chân nhấc lên tiến về phía hai người, khuôn mặt không biểu lộ sắc thái. Gia Chi quay đầu lại, nhìn cô rồi hỏi:
- Đây... Đây là...
Bội Mễ cố rặn ra một nụ cười thiện cảm, đanh giọng:
- Tôi là người yêu của Tử Sâm
Nét mặt ả méo xệch, mắt đảo liếc xuống đất. Tử Sâm đưa tay vắt lên vai cô, kéo lại vào lòng mình ôm ấp. Anh mở cửa xe cho Bội Mễ, nhỏ nhẹ:
- Lên xe đi
Xong xuôi lại cúi xuống cài dây an toàn cho cô, mình cũng vào chỗ. Trước khi đi, Tử Sâm hạ cửa kính xe xuống, nhắc:
- Tạm thời tôi không biết chị là ai, quan hệ với tôi như nào... Lần sau đừng tự tiện như thế...
Nói rồi anh kéo cửa kính lại, con xe nhanh chóng rì ga vun vút trên đường. Gia Chi mắt nhìn theo, bên dưới tay nắm quận chặt lại.
Trên xe không khí im lặng, Bội Mễ khoanh tay trước ngực, quay đầu nghiêng nhìn ra ngoài. Tử Sâm thi thoảng liếc cô, nói:
- Hôm nay em thích ăn món gì? Tối anh nấu...
Cô thở một hơi nặng nề, tiếp tục duy trì im lặng không đáp. Nam nhân đảo mắt, khuôn mặt bồn chồn, thi thoảng lại hỏi:
- Cuối tuần đi dã ngoại nhé...
Vẫn là thái độ im lặng đó, cô quyết không trả lời cho đến khi anh chịu giải thích chuyện vừa rồi
Xe về đến khách sạn, như thường sẽ là anh mở cửa cho Bội Mễ, hôm nay cô lại chủ động làm việc đó, rồi nhanh chóng ấn thang máy lên phòng. Tử Sâm nhìn cô đến khi khỏi tầm mắt, rút điện thoại ra, gọi đến một số máy, ra lệnh:
- Điều tra người phụ nữ chiều nay
Xong xuôi anh đưa xe cất vào hầm, nhanh chóng lên tầng. Vào trong phòng không thấy cô đâu, quần áo vứt bừa phứa bên ngoài, có vẻ là đang tắm. Tử Sâm theo đó cởi âu phục, trần truồng bước vào trong. Bội Mễ vừa xả đầy một bồn nước, ngâm mình trong đó, thấy anh lại vội che đi cơ thể, gắt gỏng:
- Anh... Ai cho phép anh vào... Em đang tắm
Tử Sâm vẫn bước từng bước vào, tà tà nói:
- Ngại sao? Còn chỗ nào trên cơ thể em tôi chưa nhìn à?
Ánh mắt anh liếc xuống hai bầu ngực đang bị che lấp bởi vòng tay của cô, cả tư mật nhỏ hồng dưới dòng nước. *** *** lại trướng to lên, dựng đứng thoải mái đập vào ánh mắt cô. Bội Mễ xấu hổ quay đi, nói:
- Tắm riêng đi... Hôm nay em sẽ không động vào anh...
Nam nhân nhíu mày, nhảy chồm vào bồn, đi lại ôm chặt cứng người cô, môi cọ cọ xuống vành tai, giọng ủy khuất:
- Sao vậy chứ? Thật buồn
Cô cố giẫy ra, sức không chống cự được nhưng vẫn cố, nói:
- Anh vừa để người ta ôm... Còn không mau bỏ em ra đi...
Nét mặt Tử Sâm thoáng niềm vui, siết chặt vật nhỏ trong lòng, đáp:
- Vậy tắm sạch cho anh đi... Mễ Mễ
Tử Sâm nhanh chóng vớ lấy chai sữa tắm, lấy một lượng vừa rồi xoa lên cơ thể cả hai.
Tối đó Tử Sâm trong phòng làm việc, điện thoại anh kêu lên, số máy thư kí gọi đến:
- Dạ thưa ngài... Thông tin cô gái chiều nay, tôi đã gửi vào máy ngài ạ
Nét mặt anh thoáng lạnh, gật đầu đáp:
- Ừm tốt lắm
Tử Sâm tắt máy, mở ra xem thông tin, được biết vị đó tên Duẫn Gia Chi, lớn hơn anh 6 tuổi, hai người từng quen nhau khi anh 4 tuổi, lúc ấy với quan hệ hàng xóm. Sau đó 1 năm gia đình cô này chuyển đi nơi khác, từ ấy cắt đứt liên lạc. Theo như mối quan hệ thì không đến nỗi thân thiết, dừng lại ở mức quen biết, vậy mà cả gan chạy lại ôm chặt lấy Tử Sâm?
Mọi việc vẫn bình yên cho đến lúc...
Chiều đó Tử Sâm đứng đợi dưới sảnh, lười nhác dựa vào cửa xe, liếc nhìn xung quanh. Bội Mễ vừa bước ra thang máy, vẻ mặt tươi cười rồi bước đến chỗ anh. Bỗng từ đâu Gia Chi chạy ra, ôm trầm lấy Tử Sâm, nói lớn:
- A ha... Tử Sâm à, lâu lắm mới gặp...
Bội Mễ thoáng nét bất ngờ, bước chân ngập ngừng đi lại chỗ hai người. Về phần Tử Sâm, anh đơ một chút rồi nhanh chóng ẩn người trước mặt ra, tay đưa lên chỉnh lại âu phục.
Vẻ mặt Gia Chi có trùng xuống, nhanh chóng lấy lại sắc thái, cười tươi:
- Ha ha, thằng bé giờ lớn tướng... Càng ngày càng mê chứ...
Hai tay Gia Chi đưa lên véo má Tử Sâm, cơ thể đứng lại gần cọ xát vào. Bội Mễ đứng chôn chân yên đó, đợi xem phản ứng của nam nhân
Tử Sâm giữ chặt lấy cổ tay của Gia Chi, ánh mắt bắt đầu lầm lì, miệng nhả chữ:
- Ai?
Dường như đang tức giận và có chút kìm nén, ánh mắt cho đến lời nói của nam nhân như muốn giết chết đối phương. Gia Chi ngập ngừng rụt tay lại, bắt đầu ậm ừ giải thích:
- À ừm... Chị là Duẫn Gia Chi... Ngày xưa chị là hàng xóm của nhóc, hai gia đình cũng thân... Sau đó thì gia đình chị chuyển nhà, nhóc không nhớ sao?
Tử Sâm nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn rồi liếc sang Bội Mễ, nói lớn:
- Em còn đứng đó sao, không mau lên xe...
Bội Mễ bị nhắc vậy, chân nhấc lên tiến về phía hai người, khuôn mặt không biểu lộ sắc thái. Gia Chi quay đầu lại, nhìn cô rồi hỏi:
- Đây... Đây là...
Bội Mễ cố rặn ra một nụ cười thiện cảm, đanh giọng:
- Tôi là người yêu của Tử Sâm
Nét mặt ả méo xệch, mắt đảo liếc xuống đất. Tử Sâm đưa tay vắt lên vai cô, kéo lại vào lòng mình ôm ấp. Anh mở cửa xe cho Bội Mễ, nhỏ nhẹ:
- Lên xe đi
Xong xuôi lại cúi xuống cài dây an toàn cho cô, mình cũng vào chỗ. Trước khi đi, Tử Sâm hạ cửa kính xe xuống, nhắc:
- Tạm thời tôi không biết chị là ai, quan hệ với tôi như nào... Lần sau đừng tự tiện như thế...
Nói rồi anh kéo cửa kính lại, con xe nhanh chóng rì ga vun vút trên đường. Gia Chi mắt nhìn theo, bên dưới tay nắm quận chặt lại.
Trên xe không khí im lặng, Bội Mễ khoanh tay trước ngực, quay đầu nghiêng nhìn ra ngoài. Tử Sâm thi thoảng liếc cô, nói:
- Hôm nay em thích ăn món gì? Tối anh nấu...
Cô thở một hơi nặng nề, tiếp tục duy trì im lặng không đáp. Nam nhân đảo mắt, khuôn mặt bồn chồn, thi thoảng lại hỏi:
- Cuối tuần đi dã ngoại nhé...
Vẫn là thái độ im lặng đó, cô quyết không trả lời cho đến khi anh chịu giải thích chuyện vừa rồi
Xe về đến khách sạn, như thường sẽ là anh mở cửa cho Bội Mễ, hôm nay cô lại chủ động làm việc đó, rồi nhanh chóng ấn thang máy lên phòng. Tử Sâm nhìn cô đến khi khỏi tầm mắt, rút điện thoại ra, gọi đến một số máy, ra lệnh:
- Điều tra người phụ nữ chiều nay
Xong xuôi anh đưa xe cất vào hầm, nhanh chóng lên tầng. Vào trong phòng không thấy cô đâu, quần áo vứt bừa phứa bên ngoài, có vẻ là đang tắm. Tử Sâm theo đó cởi âu phục, trần truồng bước vào trong. Bội Mễ vừa xả đầy một bồn nước, ngâm mình trong đó, thấy anh lại vội che đi cơ thể, gắt gỏng:
- Anh... Ai cho phép anh vào... Em đang tắm
Tử Sâm vẫn bước từng bước vào, tà tà nói:
- Ngại sao? Còn chỗ nào trên cơ thể em tôi chưa nhìn à?
Ánh mắt anh liếc xuống hai bầu ngực đang bị che lấp bởi vòng tay của cô, cả tư mật nhỏ hồng dưới dòng nước. *** *** lại trướng to lên, dựng đứng thoải mái đập vào ánh mắt cô. Bội Mễ xấu hổ quay đi, nói:
- Tắm riêng đi... Hôm nay em sẽ không động vào anh...
Nam nhân nhíu mày, nhảy chồm vào bồn, đi lại ôm chặt cứng người cô, môi cọ cọ xuống vành tai, giọng ủy khuất:
- Sao vậy chứ? Thật buồn
Cô cố giẫy ra, sức không chống cự được nhưng vẫn cố, nói:
- Anh vừa để người ta ôm... Còn không mau bỏ em ra đi...
Nét mặt Tử Sâm thoáng niềm vui, siết chặt vật nhỏ trong lòng, đáp:
- Vậy tắm sạch cho anh đi... Mễ Mễ
Tử Sâm nhanh chóng vớ lấy chai sữa tắm, lấy một lượng vừa rồi xoa lên cơ thể cả hai.
Tối đó Tử Sâm trong phòng làm việc, điện thoại anh kêu lên, số máy thư kí gọi đến:
- Dạ thưa ngài... Thông tin cô gái chiều nay, tôi đã gửi vào máy ngài ạ
Nét mặt anh thoáng lạnh, gật đầu đáp:
- Ừm tốt lắm
Tử Sâm tắt máy, mở ra xem thông tin, được biết vị đó tên Duẫn Gia Chi, lớn hơn anh 6 tuổi, hai người từng quen nhau khi anh 4 tuổi, lúc ấy với quan hệ hàng xóm. Sau đó 1 năm gia đình cô này chuyển đi nơi khác, từ ấy cắt đứt liên lạc. Theo như mối quan hệ thì không đến nỗi thân thiết, dừng lại ở mức quen biết, vậy mà cả gan chạy lại ôm chặt lấy Tử Sâm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.