Chương 34: Tại sao?
Khánh Huyền Trần
15/05/2021
Tay anh vén lại bra, hai ngài nhíu lại khó chịu về độ mọng của chiếc bra. Có lẽ với anh không mặc càng tốt, nhưng Bội Mễ lại đi làm, khiến anh không khỏi bất an.
Cô ẩn anh ra, đi lại soạn đồ rồi ăn sáng. Nam nhân ung dung theo sau, ánh mắt đăm chiêu nghĩ ngợi sau lưng cô
Cả hai nhanh chóng dùng còn bữa sáng, Triệu Tử Sâm lái xe đến sảnh công ty, trước khi Bội Mễ xuống còn quay ra cắn nhẹ vào dái tai, lưỡi đưa ra đùa nghịch liếm quanh vành. Cô nhìn anh tỏ vẻ khó chịu rồi nhanh chóng rời đi.
Khoan bước đến thang máy, cô đã thấy Hứa Bình từ sảnh để xe ô tô gần đến đây. Co vẻ anh chưa thấy, nhân lúc này Bội Mễ chạy sang hướng cầu thang bộ, gấp rút lên tầng. Vừa đi vừa nghĩ ngợi bản thân thật ngốc, hà cớ bình thường sẽ thoải mái gặp gỡ nhưng bây giờ đã khác. Vốn dĩ cô và Hứa Bình không thể phát triển mối quan hệ, đành tránh mặt anh một thời gian.
Đến văn phòng, cô thở hổn hển rồi vịn cửa bước vào, không quên ngó nghiêng xung quanh. Điều này không khiến mọi người nghi vấn, chị Lý liền hỏi:
- Này.. làm gì mà thập thò ngoài đấy thế? Trông khác gì ăn trộm không em?
Cả phòng cười ngặt nghẽo trước bộ dạng của cô, Bội Mễ chôn chân ở đây, khuôn mặt ngại ngùng, đáp:
- Không có gì... Cứ trêu em...
Cả buổi hôm đó không thấy Tổng giảm đốc đi qua, lịch khá bận vì các cuộc họp, gặp gỡ đối tác... Bội Mễ tạm yên tâm, tập trung vào làm việc
Chiều đến cô lại căn đúng giờ, chậm rãi quan sát xung quanh rồi vào trong xe của Tử Sâm bên dưới. Nam nhân không khỏi thắc mắc:
- Có chuyện gì sao?
Cô thở dài, lắc đầu ngán ngẩm, nói:
- Không đâu... Nhanh chóng về thôi, hôm nay em đói...
Bề ngoài trả lời là vậy nhưng thực tâm cô đang xỉ vả vài tên nam nhân này. Không phải tại hắn chắc cô chưa phải lén lút, rắc rối như vậy.
Con xe Tử Sâm lăn bánh rời sảnh, vừa kịp lúc xe Hứa Bình về đến công ty. Anh hối hả chạy lên văn phòng làm việc của Bội Mễ. Đưa mắt nhìn xung quanh, ai cũng ở đây, chỉ là không có người anh cần. Chị Lý vội nói:
- A.. Tổng giám đốc mới đi gặp đối tác về sao?
Hứa Bình gật lẹ, đáp qua loa:
- Ừm... đúng rồi....
Ánh mắt anh vẫn dò nhìn xung quanh, bất lực hỏi:
- Bội Mễ.. Cô ấy...
Chị Lý nhận ra ý hỏi, cũng ngại khi trả lời, cố lái chuyện:
- À hôm nay Tổng giám đốc đi gặp phía đối tác ổn thỏa chứ ạ?
Hứa Bình nhanh chóng nói:
- Ừ, mọi chuyện tốt... Nhưng Bội Mễ đâu, cô ấy không ở văn phòng sao?
Chị Lý thở dài, đáp:
- Bội Mễ đã vừa về rồi... Bản báo cáo kinh doanh theo quý, các bản thảo dự án khác cô ấy để ở đây, nhờ tôi đưa cho anh ạ
Hứa Bình đón lấy, khuôn mặt đượm buồn rồi rời đi. Vốn dĩ anh cố kết thúc buổi gặp mặt nhanh để rồi về công ty có cơ hội nói chuyện với cô, vậy mà...
Hứa Bình đi xuống sảnh, ngồi phịch vào trong ghế lái, xe bắt đầu lăn bánh trên đường. Chiếc xe đi trên cao tốc bắc qua một nhánh sông lớn, cửa kính xe hạ xuống, gió hai bên cầu lùa vào cộng thêm ánh Mặt Trời tà lặn xuống càng khiến khung cảnh và con người thật cô độc.
Hứa Bình hơi ngoái cổ ra ngoài, trên miệng châm một điếu thuốc Marlboro, ánh mắt xa xăm vô định... Trông dáng vẻ của một kẻ bất cần
Mấy ngày sau cũng vậy, Bội Mễ sẽ cố đi sớm hơn giờ làm, leo cầu thang bộ và lúc về thì nhanh chóng. Mấy lần Hứa Bình đi qua lại không thấy cô đâu, đơn giản vì Bội Mễ trong nhà vệ sinh hoặc góc phòng, cố tránh ánh nhìn của anh nhất có thể. Nhắn tin sẽ không trả lời, gọi điện liên tục bận,... Đó là những cách mà Bội Mễ nghĩ sẽ làm Hứa Bình chán ghét con người cô, rồi anh cũng không làm phiền nữa thôi
Hôm nay đến phiên tăng ca trực, có lẽ khoảng 7-8 giờ tối mới về, Tử Sâm đã biết nên điều chỉnh đón cô muộn hơn. Bội Mễ cùng chị Lý và vài người đang trong phòng xem lại hồ sơ, soạn thảo lại một số bài viết. Ai ai cũng đói nên nhanh chóng hoàn thành thật nhanh.
Xong xuôi mọi người hẹn nhau đi ăn, riêng cô đành khước từ, lặng lẽ vào thang máy, ấn số 1. Tưởng chừng cánh cửa cứ thế yên bình đóng vào, bỗng lại bị chặn bởi lực tay của nam nhân, không ai khác là anh- Hứa Bình. Bội Mễ bệch mặt ra, nam nhân tiến vào bên trong, ấn thang lên tầng thượng của tòa nhà, khuôn mặt không biểu cảm. Không khí trong thang ngột ngạt, cô ngập ngừng lên tiếng:
- Có... Có chuyện gì sao, thưa Tổng Giám đốc?
Hứa Bình nhíu mày, từ bao giờ cô chuyển cách xưng hô như này? Trong lòng tự vấn nhưng ngoài miệng vẫn im bặt không đáp lại. Tiếng Tinh.. Tinh, thang máy mở ra, gió tầng thượng lùa vào hơi se lạnh. Hứa Bình nắm cổ tay cô đi theo mình, cả hai đứng dựa vào tường, ánh mắt anh nhìn chăm chăm ra ánh đèn phố lúc tối, cả hai chưa ai mở lời câu nào. Riêng cô có chút bồn chồn vì có lẽ Tử Sâm đang đợi bên dưới, ruột nóng lên.
- Tại sao?
Cô ẩn anh ra, đi lại soạn đồ rồi ăn sáng. Nam nhân ung dung theo sau, ánh mắt đăm chiêu nghĩ ngợi sau lưng cô
Cả hai nhanh chóng dùng còn bữa sáng, Triệu Tử Sâm lái xe đến sảnh công ty, trước khi Bội Mễ xuống còn quay ra cắn nhẹ vào dái tai, lưỡi đưa ra đùa nghịch liếm quanh vành. Cô nhìn anh tỏ vẻ khó chịu rồi nhanh chóng rời đi.
Khoan bước đến thang máy, cô đã thấy Hứa Bình từ sảnh để xe ô tô gần đến đây. Co vẻ anh chưa thấy, nhân lúc này Bội Mễ chạy sang hướng cầu thang bộ, gấp rút lên tầng. Vừa đi vừa nghĩ ngợi bản thân thật ngốc, hà cớ bình thường sẽ thoải mái gặp gỡ nhưng bây giờ đã khác. Vốn dĩ cô và Hứa Bình không thể phát triển mối quan hệ, đành tránh mặt anh một thời gian.
Đến văn phòng, cô thở hổn hển rồi vịn cửa bước vào, không quên ngó nghiêng xung quanh. Điều này không khiến mọi người nghi vấn, chị Lý liền hỏi:
- Này.. làm gì mà thập thò ngoài đấy thế? Trông khác gì ăn trộm không em?
Cả phòng cười ngặt nghẽo trước bộ dạng của cô, Bội Mễ chôn chân ở đây, khuôn mặt ngại ngùng, đáp:
- Không có gì... Cứ trêu em...
Cả buổi hôm đó không thấy Tổng giảm đốc đi qua, lịch khá bận vì các cuộc họp, gặp gỡ đối tác... Bội Mễ tạm yên tâm, tập trung vào làm việc
Chiều đến cô lại căn đúng giờ, chậm rãi quan sát xung quanh rồi vào trong xe của Tử Sâm bên dưới. Nam nhân không khỏi thắc mắc:
- Có chuyện gì sao?
Cô thở dài, lắc đầu ngán ngẩm, nói:
- Không đâu... Nhanh chóng về thôi, hôm nay em đói...
Bề ngoài trả lời là vậy nhưng thực tâm cô đang xỉ vả vài tên nam nhân này. Không phải tại hắn chắc cô chưa phải lén lút, rắc rối như vậy.
Con xe Tử Sâm lăn bánh rời sảnh, vừa kịp lúc xe Hứa Bình về đến công ty. Anh hối hả chạy lên văn phòng làm việc của Bội Mễ. Đưa mắt nhìn xung quanh, ai cũng ở đây, chỉ là không có người anh cần. Chị Lý vội nói:
- A.. Tổng giám đốc mới đi gặp đối tác về sao?
Hứa Bình gật lẹ, đáp qua loa:
- Ừm... đúng rồi....
Ánh mắt anh vẫn dò nhìn xung quanh, bất lực hỏi:
- Bội Mễ.. Cô ấy...
Chị Lý nhận ra ý hỏi, cũng ngại khi trả lời, cố lái chuyện:
- À hôm nay Tổng giám đốc đi gặp phía đối tác ổn thỏa chứ ạ?
Hứa Bình nhanh chóng nói:
- Ừ, mọi chuyện tốt... Nhưng Bội Mễ đâu, cô ấy không ở văn phòng sao?
Chị Lý thở dài, đáp:
- Bội Mễ đã vừa về rồi... Bản báo cáo kinh doanh theo quý, các bản thảo dự án khác cô ấy để ở đây, nhờ tôi đưa cho anh ạ
Hứa Bình đón lấy, khuôn mặt đượm buồn rồi rời đi. Vốn dĩ anh cố kết thúc buổi gặp mặt nhanh để rồi về công ty có cơ hội nói chuyện với cô, vậy mà...
Hứa Bình đi xuống sảnh, ngồi phịch vào trong ghế lái, xe bắt đầu lăn bánh trên đường. Chiếc xe đi trên cao tốc bắc qua một nhánh sông lớn, cửa kính xe hạ xuống, gió hai bên cầu lùa vào cộng thêm ánh Mặt Trời tà lặn xuống càng khiến khung cảnh và con người thật cô độc.
Hứa Bình hơi ngoái cổ ra ngoài, trên miệng châm một điếu thuốc Marlboro, ánh mắt xa xăm vô định... Trông dáng vẻ của một kẻ bất cần
Mấy ngày sau cũng vậy, Bội Mễ sẽ cố đi sớm hơn giờ làm, leo cầu thang bộ và lúc về thì nhanh chóng. Mấy lần Hứa Bình đi qua lại không thấy cô đâu, đơn giản vì Bội Mễ trong nhà vệ sinh hoặc góc phòng, cố tránh ánh nhìn của anh nhất có thể. Nhắn tin sẽ không trả lời, gọi điện liên tục bận,... Đó là những cách mà Bội Mễ nghĩ sẽ làm Hứa Bình chán ghét con người cô, rồi anh cũng không làm phiền nữa thôi
Hôm nay đến phiên tăng ca trực, có lẽ khoảng 7-8 giờ tối mới về, Tử Sâm đã biết nên điều chỉnh đón cô muộn hơn. Bội Mễ cùng chị Lý và vài người đang trong phòng xem lại hồ sơ, soạn thảo lại một số bài viết. Ai ai cũng đói nên nhanh chóng hoàn thành thật nhanh.
Xong xuôi mọi người hẹn nhau đi ăn, riêng cô đành khước từ, lặng lẽ vào thang máy, ấn số 1. Tưởng chừng cánh cửa cứ thế yên bình đóng vào, bỗng lại bị chặn bởi lực tay của nam nhân, không ai khác là anh- Hứa Bình. Bội Mễ bệch mặt ra, nam nhân tiến vào bên trong, ấn thang lên tầng thượng của tòa nhà, khuôn mặt không biểu cảm. Không khí trong thang ngột ngạt, cô ngập ngừng lên tiếng:
- Có... Có chuyện gì sao, thưa Tổng Giám đốc?
Hứa Bình nhíu mày, từ bao giờ cô chuyển cách xưng hô như này? Trong lòng tự vấn nhưng ngoài miệng vẫn im bặt không đáp lại. Tiếng Tinh.. Tinh, thang máy mở ra, gió tầng thượng lùa vào hơi se lạnh. Hứa Bình nắm cổ tay cô đi theo mình, cả hai đứng dựa vào tường, ánh mắt anh nhìn chăm chăm ra ánh đèn phố lúc tối, cả hai chưa ai mở lời câu nào. Riêng cô có chút bồn chồn vì có lẽ Tử Sâm đang đợi bên dưới, ruột nóng lên.
- Tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.