Chương 52: Anh Có Biết Chân Tướng?
Queen Bảo Bối
10/12/2023
Bên cạnh việc chuẩn bị cho đám cưới, Tiêu Tuấn vẫn luôn cho người âm
thầm điều tra về việc Hạ Vy Vy làm sao thoát ra khỏi bệnh viện. Ngay khi bắt được cô ta ở nhà hoang, nhìn thấy Bạch Nhược Đình người đầy thương
tích, anh đã quyết tâm tống cô ta vào trại tâm thần. Có điều, nếu người
mà anh cử đến bệnh viện làm việc nghiêm ngặt và có bảo vệ túc trực
24/24, Hạ Vy Vy sẽ không có khả năng thoát.
Ngoài chuyện đó ra, vẫn còn một chuyện mà Tiêu Tuấn phải một mình suy nghĩ. Tại sao khi nhìn thấy Bạch phu nhân bước vào cửa phòng bệnh, Hạ Vy Vy liền tự sát. Hơn nữa, lúc bà đi vào còn có vệ sĩ đi cùng, như đã chuẩn bị xong xuôi việc đưa thi thể cô ta đi.
“Anh! Đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Bạch Nhược Đình vỗ vai một cái, Tiêu Tuấn lập tức hoàn hồn sau hàng loạt câu hỏi tự đặt ra. Anh ngước lên nhìn cô đang đứng sau lưng mình, mỉm cười.
“Không có. Em còn đói không? Muốn uống sữa không?”
Cô vòng tay ôm cổ anh cứng ngắt, còn thơm lên má anh một cái ngọt ngào.
“Người ta sẽ bị anh dỗ béo mất!”
Tiêu Tuấn cong mắt cười.
“Không béo! Béo gầy đều là người anh yêu!”
Hai người ngày càng khăn khít bên nhau như hình với bóng, cứ như rơi vào bể tình. Tuy những câu nói thường ngày thốt ra rất bình thường, nhưng trong mắt đối phương lại tràn ngập tình yêu.
“Bác gái vẫn chưa về nhà ư?”
Tiêu Tuấn vừa đứng ở bên bếp pha sữa, vừa thuận miệng hỏi. Bạch Nhược Đình ngồi xem tạp chí trên sô pha, nghe anh nhắc đến cũng lấy làm lạ. Thường ngày mẹ cô rất để tâm đến việc ăn uống và hôn nhân đại sự của cô. Chẳng hạn như đi đâu đó một ngày thôi, bà cũng sẽ gọi về nhắc nhở cô nên ăn uống đầy đủ, bảo cô nên thân thiết với Tiêu Tuấn nhiều hơn. Nhưng gần đây, bà hầu như một tin nhắn hoặc một cuộc gọi cũng không thấy. Thậm chí khi Bạch Nhược Đình gọi đến, đầu dây bên kia cũng không ai hồi âm.
Bạch Nhược Đình chợt nhớ đến tấm ảnh mình nhìn thấy trong phòng riêng của Bạch phu nhân. Nhìn bóng lưng vững chãi của Tiêu Tuấn ở trong bếp, cô phân vân không biết nên làm thế nào. Người trong ảnh chụp cùng mẹ không phải là cha, cô lại sợ làm vậy sẽ ảnh hưởng quyền riêng tư của bà. Nhưng cô cũng rất tò mò, rốt cuộc người đó là ai mà lại khiến mẹ mình vui đến như vậy.
“Tiêu Tuấn!”
“Hửm?”
Anh nhẹ nhàng đáp lời. Khi anh xoay người lại, chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một cái gật đầu mà không cần lời nào thốt ra, cô cũng cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt. Ly sữa nóng đặt trên bàn, anh ngồi xuống đối diện hỏi cô.
“Có chuyện gì muốn nói với anh ư?”
Bạch Nhược Đình chần chừ một lúc, sau đó đứng dậy đi đến chỗ mình đặt túi xách. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh rồi đi lại sô pha.
“Anh có thể giúp em một chuyện không?”
Tiêu Tuấn cười.
“Em nói đi! Anh đương nhiên sẽ làm mọi chuyện vì em mà?”
“Lần trước em vào phòng mẹ vô tình nhìn thấy tấm ảnh này. Người đàn ông trong ảnh không phải cha của em, mà em cũng chưa từng gặp hay nghe bà nhắc đến. Có điều, em thấy mẹ khi đứng cạnh ông ấy rất vui nên mới thấy hiếu kì.”
Tiêu Tuấn đưa tay ra nhận lấy tấm ảnh, sau đó cúi đầu xuống nhìn. Anh trầm mặc vài giây, như nhận ra điều gì đó rồi mới ngước lên hỏi.
“Em nói… Người trong bức ảnh này là mẹ em và một người đàn ông khác sao?”
Bạch Nhược Đình gật đầu, có vẻ khó nói.
“Chuyện là… Em muốn nhờ anh tìm giúp em thông tin của ông ấy. Anh… Có thể giữ bí mật chuyện này không?”
Tiêu Tuấn nhìn cô, ánh nhìn trở nên xa xăm vài giây rồi mỉm cười.
“Được chứ!”
“Cảm ơn anh!”
Đêm hôm đó.
Bạch Nhược Đình nằm trên giường, vì gần đây cơ thể mệt nhoài nên cô đi vào giấc ngủ rất dễ. Cô đã ngủ sâu, nhưng Tiêu Tuấn vẫn còn ngồi ở bàn làm việc đối diện phòng ngủ. Trong phòng tối om, chỉ duy nhất chiếc đèn ở trên bàn làm việc là được bật sáng.
Anh cầm tấm ảnh mà Bạch Nhược Đình đã đưa, tay vân vê một góc ảnh, cặp mắt đeo kính trở nên tĩnh lặng. Người đàn ông trong ảnh, cô chưa từng gặp qua, chưa từng nghe mẹ nhắc đến vì cô chẳng quen. Nhưng với Tiêu Tuấn, người này không chỉ quen mà còn vô cùng thân thuộc. Vì người trong ảnh, không ai khác chính là cha của anh.
Trước đây anh từng nghe nói, quan hệ của cha anh và Bạch lão gia rất tốt, cả phu nhân hai nhà đều vậy. Chỉ là chuyện cha anh thân thiết với Bạch phu nhân, anh chưa từng nghe. Nhìn bức ảnh cũ này, anh lại nhớ đến ảnh cưới của cha và mẹ.
Một điểm trùng hợp về hai bức ảnh cưới của Tiêu gia và Bạch gia, khiến bản thân anh nếu như nhìn thấy cũng phải ngơ ngẩn. Khi đứng cạnh mẹ anh, Tiêu lão gia không hề vui vẻ. Ấy vậy mà, nhìn bức ảnh này thái độ của ông khác hoàn toàn.
Tại sao? Rốt cuộc cha và mẹ của Đình Đình có quan hệ gì?
Hai người trong ảnh đều vui vẻ, còn trông rất xứng đôi, nhưng lại chẳng phải một đôi. Tiêu Tuấn đột nhiên có một suy nghĩ không lành, khiến tâm trạng của anh càng thêm phiền muộn.
Cả đêm không ngủ khiến Tiêu Tuấn xuống sắc thấy rõ, lại thêm việc anh suy nghĩ quá nhiều khiến tâm trạng trở nên thất thường. Đưa Bạch Nhược Đình về lại Bạch gia xong, anh liền lái xe đi tìm manh mối liên quan đến Hạ Vy Vy trước.
Bạch phu nhân và ánh nhìn khác lạ với Hạ Vy Vy, cô ta liền tự sát. Bạch phu nhân từng chụp ảnh với cha của anh, hai người lại vô cùng vui vẻ và thân thiết. Hai chuyện này, rốt cuộc có liên quan gì đến nhau hay không?
…
Ngoài chuyện đó ra, vẫn còn một chuyện mà Tiêu Tuấn phải một mình suy nghĩ. Tại sao khi nhìn thấy Bạch phu nhân bước vào cửa phòng bệnh, Hạ Vy Vy liền tự sát. Hơn nữa, lúc bà đi vào còn có vệ sĩ đi cùng, như đã chuẩn bị xong xuôi việc đưa thi thể cô ta đi.
“Anh! Đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Bạch Nhược Đình vỗ vai một cái, Tiêu Tuấn lập tức hoàn hồn sau hàng loạt câu hỏi tự đặt ra. Anh ngước lên nhìn cô đang đứng sau lưng mình, mỉm cười.
“Không có. Em còn đói không? Muốn uống sữa không?”
Cô vòng tay ôm cổ anh cứng ngắt, còn thơm lên má anh một cái ngọt ngào.
“Người ta sẽ bị anh dỗ béo mất!”
Tiêu Tuấn cong mắt cười.
“Không béo! Béo gầy đều là người anh yêu!”
Hai người ngày càng khăn khít bên nhau như hình với bóng, cứ như rơi vào bể tình. Tuy những câu nói thường ngày thốt ra rất bình thường, nhưng trong mắt đối phương lại tràn ngập tình yêu.
“Bác gái vẫn chưa về nhà ư?”
Tiêu Tuấn vừa đứng ở bên bếp pha sữa, vừa thuận miệng hỏi. Bạch Nhược Đình ngồi xem tạp chí trên sô pha, nghe anh nhắc đến cũng lấy làm lạ. Thường ngày mẹ cô rất để tâm đến việc ăn uống và hôn nhân đại sự của cô. Chẳng hạn như đi đâu đó một ngày thôi, bà cũng sẽ gọi về nhắc nhở cô nên ăn uống đầy đủ, bảo cô nên thân thiết với Tiêu Tuấn nhiều hơn. Nhưng gần đây, bà hầu như một tin nhắn hoặc một cuộc gọi cũng không thấy. Thậm chí khi Bạch Nhược Đình gọi đến, đầu dây bên kia cũng không ai hồi âm.
Bạch Nhược Đình chợt nhớ đến tấm ảnh mình nhìn thấy trong phòng riêng của Bạch phu nhân. Nhìn bóng lưng vững chãi của Tiêu Tuấn ở trong bếp, cô phân vân không biết nên làm thế nào. Người trong ảnh chụp cùng mẹ không phải là cha, cô lại sợ làm vậy sẽ ảnh hưởng quyền riêng tư của bà. Nhưng cô cũng rất tò mò, rốt cuộc người đó là ai mà lại khiến mẹ mình vui đến như vậy.
“Tiêu Tuấn!”
“Hửm?”
Anh nhẹ nhàng đáp lời. Khi anh xoay người lại, chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một cái gật đầu mà không cần lời nào thốt ra, cô cũng cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt. Ly sữa nóng đặt trên bàn, anh ngồi xuống đối diện hỏi cô.
“Có chuyện gì muốn nói với anh ư?”
Bạch Nhược Đình chần chừ một lúc, sau đó đứng dậy đi đến chỗ mình đặt túi xách. Cô mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh rồi đi lại sô pha.
“Anh có thể giúp em một chuyện không?”
Tiêu Tuấn cười.
“Em nói đi! Anh đương nhiên sẽ làm mọi chuyện vì em mà?”
“Lần trước em vào phòng mẹ vô tình nhìn thấy tấm ảnh này. Người đàn ông trong ảnh không phải cha của em, mà em cũng chưa từng gặp hay nghe bà nhắc đến. Có điều, em thấy mẹ khi đứng cạnh ông ấy rất vui nên mới thấy hiếu kì.”
Tiêu Tuấn đưa tay ra nhận lấy tấm ảnh, sau đó cúi đầu xuống nhìn. Anh trầm mặc vài giây, như nhận ra điều gì đó rồi mới ngước lên hỏi.
“Em nói… Người trong bức ảnh này là mẹ em và một người đàn ông khác sao?”
Bạch Nhược Đình gật đầu, có vẻ khó nói.
“Chuyện là… Em muốn nhờ anh tìm giúp em thông tin của ông ấy. Anh… Có thể giữ bí mật chuyện này không?”
Tiêu Tuấn nhìn cô, ánh nhìn trở nên xa xăm vài giây rồi mỉm cười.
“Được chứ!”
“Cảm ơn anh!”
Đêm hôm đó.
Bạch Nhược Đình nằm trên giường, vì gần đây cơ thể mệt nhoài nên cô đi vào giấc ngủ rất dễ. Cô đã ngủ sâu, nhưng Tiêu Tuấn vẫn còn ngồi ở bàn làm việc đối diện phòng ngủ. Trong phòng tối om, chỉ duy nhất chiếc đèn ở trên bàn làm việc là được bật sáng.
Anh cầm tấm ảnh mà Bạch Nhược Đình đã đưa, tay vân vê một góc ảnh, cặp mắt đeo kính trở nên tĩnh lặng. Người đàn ông trong ảnh, cô chưa từng gặp qua, chưa từng nghe mẹ nhắc đến vì cô chẳng quen. Nhưng với Tiêu Tuấn, người này không chỉ quen mà còn vô cùng thân thuộc. Vì người trong ảnh, không ai khác chính là cha của anh.
Trước đây anh từng nghe nói, quan hệ của cha anh và Bạch lão gia rất tốt, cả phu nhân hai nhà đều vậy. Chỉ là chuyện cha anh thân thiết với Bạch phu nhân, anh chưa từng nghe. Nhìn bức ảnh cũ này, anh lại nhớ đến ảnh cưới của cha và mẹ.
Một điểm trùng hợp về hai bức ảnh cưới của Tiêu gia và Bạch gia, khiến bản thân anh nếu như nhìn thấy cũng phải ngơ ngẩn. Khi đứng cạnh mẹ anh, Tiêu lão gia không hề vui vẻ. Ấy vậy mà, nhìn bức ảnh này thái độ của ông khác hoàn toàn.
Tại sao? Rốt cuộc cha và mẹ của Đình Đình có quan hệ gì?
Hai người trong ảnh đều vui vẻ, còn trông rất xứng đôi, nhưng lại chẳng phải một đôi. Tiêu Tuấn đột nhiên có một suy nghĩ không lành, khiến tâm trạng của anh càng thêm phiền muộn.
Cả đêm không ngủ khiến Tiêu Tuấn xuống sắc thấy rõ, lại thêm việc anh suy nghĩ quá nhiều khiến tâm trạng trở nên thất thường. Đưa Bạch Nhược Đình về lại Bạch gia xong, anh liền lái xe đi tìm manh mối liên quan đến Hạ Vy Vy trước.
Bạch phu nhân và ánh nhìn khác lạ với Hạ Vy Vy, cô ta liền tự sát. Bạch phu nhân từng chụp ảnh với cha của anh, hai người lại vô cùng vui vẻ và thân thiết. Hai chuyện này, rốt cuộc có liên quan gì đến nhau hay không?
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.