Chương 25: Bản Tính Bướng Bỉnh
Queen Bảo Bối
09/11/2023
"Thiếu gia! Cậu mang giày vào đi ạ! Chân của cậu..."
Lục Lâm vừa nhìn chân của Tiêu Tuấn vừa ngập ngừng nói. Lúc bế Bạch Nhược Đình chạy một quãng đường dài đến chỗ đậu xe, tuyết rơi dày đặc lại thêm việc mặt đường lạnh buốt, chân anh bị bỏng lạnh cả rồi. Anh không trả lời anh ta, chỉ lắc đầu một cái. Trên người mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng, gương mặt anh tuấn đỏ ửng lên vì ở ngoài trời lâu.
Nhưng ánh mắt của anh, chỉ đăm đăm nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu.
Bạch phu nhân sau khi nhận được tin tức đã nhanh chóng đến nơi. Tiêu Tuấn nhìn thấy bà, chỉ có thể từ từ đúng dậy cúi đầu.
"Xin lỗi bác! Là con không bảo vệ tốt cho cô ấy!"
Bà nhìn cơ thể với làn da tái nhợt của anh vì ở ngoài thời tiết giá lạnh, cùng với đôi chân đỏ rát, có muốn trách cũng không nỡ.
"Đừng nói như vậy! Chẳng phải con đã đưa được con bé về rồi ư?"
Tiêu Tuấn cụp mắt, rồi lại lặng lẽ nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Bác sĩ và y tá ra khỏi phòng. Vùng sau gáy của Bạch Nhược Đình bị chấn thương nhưng rất may mắn rằng không ảnh hưởng đến não. Ngoài ra, cô chỉ bị xay xát nhẹ và nhiễm chút phong hàn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đợi cô tỉnh lại rồi mới tính đến chuyện giải quyết Hạ Vy Vy.
Bạch phu nhân được Lục Lâm đưa đến quầy thanh toán viện phí, còn Tiêu Tuấn ở lại phòng bệnh với Bạch Nhược Đình. Anh ngồi bên ghế nhìn cô đang hôn mê, trên trán có vài chỗ bị bầm tím được băng bó lại. Nhớ đến lúc xông vào nhà hoang, anh thật sự đã nghĩ ra tất cả các tình huống xấu nhất.
Hạ Vy Vy đang trong cơn điên loạn vì mất đi tất cả, lại thêm việc cha cô ta tự sát. Bạch Nhược Đình với cô ta mà nói, chính là kẻ thù không đội trời chung, vừa gặp đã muốn loại trừ. Nếu như không phải ý chí của cô mạnh mẽ, có lẽ sẽ không dễ dàng gì thoát được.
Đôi mắt thâm trầm, Tiêu Tuấn lặng lẽ đặt tay mình lên mu bàn tay trầy xước của cô. Bây giờ cô ở đâu cũng có thương tích, khiến anh thấy khó chịu vô cùng. Chỉ trách anh không đủ nhẫn tâm, để lại hậu quả khiến Hạ Vy Vy tìn đến cô trả thù. Nhưng việc xấu cỡ nào cũng không liên quan đến Hạ phu nhân, đó là lí do dù anh có bắt bà ta đi thì cũng không muốn làm hại.
Thuốc mê dần hết tác dụng, Bạch Nhược Đình cũng từ từ tỉnh lại. Cô mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng tinh, cùng với mùi thuốc khử trùng xộc vào cánh mũi. Nhìn sang thấy Tiêu Tuấn thấy đang đăm đăm nhìn mình.
"Anh... Nhìn tôi làm gì?"
Cô hỏi với vẻ mặt chột dạ. Nhớ đến lúc anh bảo sân trượt tuyết đó không an toàn, cô còn ngang bướng mà bất chấp đến chơi. Nếu không phải vì cô chống trả quyết liệt, không chừng đã không thể thoát khỏi Hạ Vy Vy rồi.
Tiêu Tuấn nhìn đi nơi khác, vẻ mặt lạnh lùng.
"Không biết lí lẽ."
Bạch Nhược Đình thấy anh nói mình như thế, thật muốn ngồi dậy cãi tay đôi với anh. Nhưng cô vừa rướn người lên, sau đầu đã đau nhói.
"Này! Ai không biết lí lẽ hả?"
Tiêu Tuấn cũng không có thời gian chấp nhặt với cô. Anh nhìn cô, nặn ra một nụ cười rồi nói.
"Là tôi. Tôi không biết lí lẽ. Đã vừa ý em chưa?"
Bạch Nhược Đình có vẻ hài lòng hơn một chút. Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ lúc nhìn thấy cô mất tích anh cũng đã rất lo lắng. Trong lúc mê man, cô còn nghe thấy Lục Lâm nói chuyện với Tiêu Tuấn, liên tục nhắc nhở anh phải bảo trọng sức khỏe, phải mang giày vào.
Thế là cô vô thức nhìn xuống, quả nhiên đến bây giờ cả giày anh vẫn chưa mang.
"Chân của anh..."
Tiêu Tuấn nhìn theo cô rồi lại nhìn lên, cười nhẹ.
"Không có gì. Giày bị tuyết tan ra làm ướt, nên đi chân trần."
"Con cứ nói thẳng với nó, lừa nó làm gì?"
Giọng của Bạch phu nhân vang lên từ sau lưng khiến cả hai phải chú ý. Bà đi đến gần chỗ của Tiêu Tuấn, nhìn con gái mình rồi nói.
"Chân của nó vì để trần mà bỏng rát cả rồi, cũng không biết giữ ấm cơ thể. Nhìn chồng con đi! Đã không hỏi thăm nó thì thôi, con còn bướng bỉnh với nó?"
Bạch Nhược Đình nhìn sang Tiêu Tuấn, nhưng anh lúc này chỉ khiêm nhường đứng ở một bên. Ngay từ lúc thấy chân anh như vậy, cô đã hoài nghi rồi, nhưng không nghĩ anh lại vì mình mà làm nhiều chuyện như thế. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, mặt đường lạnh lẽo biết bao. Để chạy chân trần trên đó quả thực quá can đảm rồi, anh lại còn không giữ ấm cơ thể.
Cô áy náy nói.
"Con... Con không cố ý!"
Bạch phu nhân thở dài, ngồi xuống bên giường của cô.
"Sau này con ở bên cạnh Đình Đình, phải sửa lại bản tính bướng bỉnh của nó đi! Cả mẹ còn không chịu nổi nó, nếu cứ chiều nó thì con sẽ vất vả lắm."
Thấy mẹ mình nói xấu mình trước mặt Tiêu Tuấn, cô nhăn nhó.
"Mẹ! Đừng nói xấu con nữa!"
"Còn không phải con không biết giải quyết hậu quả à? Bên ngoài có bao nhiêu tên đàn ông bám váy con rồi?"
Bạch Nhược Đình cứng họng, vô tình lướt qua nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Tuấn. Nhớ lại những gì anh nói với cô về vệ sĩ Tư Bằng, cô mới thấy hình như có gì đó không đúng. Từ lúc anh lấy điện thoại không cho cô biết, cũng không còn thấy Tư Bằng nhắn tin riêng cho cô nữa.
Cô hoài nghi nhân sinh, liệu có phải Tiêu Tuấn đã âm thầm tác động gì đến người ta rồi hay không?
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, vậy thì đám đàn ông trước đây bên cạnh cô chẳng phải tiêu đời hết sao?
Lục Lâm vừa nhìn chân của Tiêu Tuấn vừa ngập ngừng nói. Lúc bế Bạch Nhược Đình chạy một quãng đường dài đến chỗ đậu xe, tuyết rơi dày đặc lại thêm việc mặt đường lạnh buốt, chân anh bị bỏng lạnh cả rồi. Anh không trả lời anh ta, chỉ lắc đầu một cái. Trên người mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng, gương mặt anh tuấn đỏ ửng lên vì ở ngoài trời lâu.
Nhưng ánh mắt của anh, chỉ đăm đăm nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu.
Bạch phu nhân sau khi nhận được tin tức đã nhanh chóng đến nơi. Tiêu Tuấn nhìn thấy bà, chỉ có thể từ từ đúng dậy cúi đầu.
"Xin lỗi bác! Là con không bảo vệ tốt cho cô ấy!"
Bà nhìn cơ thể với làn da tái nhợt của anh vì ở ngoài thời tiết giá lạnh, cùng với đôi chân đỏ rát, có muốn trách cũng không nỡ.
"Đừng nói như vậy! Chẳng phải con đã đưa được con bé về rồi ư?"
Tiêu Tuấn cụp mắt, rồi lại lặng lẽ nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Bác sĩ và y tá ra khỏi phòng. Vùng sau gáy của Bạch Nhược Đình bị chấn thương nhưng rất may mắn rằng không ảnh hưởng đến não. Ngoài ra, cô chỉ bị xay xát nhẹ và nhiễm chút phong hàn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đợi cô tỉnh lại rồi mới tính đến chuyện giải quyết Hạ Vy Vy.
Bạch phu nhân được Lục Lâm đưa đến quầy thanh toán viện phí, còn Tiêu Tuấn ở lại phòng bệnh với Bạch Nhược Đình. Anh ngồi bên ghế nhìn cô đang hôn mê, trên trán có vài chỗ bị bầm tím được băng bó lại. Nhớ đến lúc xông vào nhà hoang, anh thật sự đã nghĩ ra tất cả các tình huống xấu nhất.
Hạ Vy Vy đang trong cơn điên loạn vì mất đi tất cả, lại thêm việc cha cô ta tự sát. Bạch Nhược Đình với cô ta mà nói, chính là kẻ thù không đội trời chung, vừa gặp đã muốn loại trừ. Nếu như không phải ý chí của cô mạnh mẽ, có lẽ sẽ không dễ dàng gì thoát được.
Đôi mắt thâm trầm, Tiêu Tuấn lặng lẽ đặt tay mình lên mu bàn tay trầy xước của cô. Bây giờ cô ở đâu cũng có thương tích, khiến anh thấy khó chịu vô cùng. Chỉ trách anh không đủ nhẫn tâm, để lại hậu quả khiến Hạ Vy Vy tìn đến cô trả thù. Nhưng việc xấu cỡ nào cũng không liên quan đến Hạ phu nhân, đó là lí do dù anh có bắt bà ta đi thì cũng không muốn làm hại.
Thuốc mê dần hết tác dụng, Bạch Nhược Đình cũng từ từ tỉnh lại. Cô mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng tinh, cùng với mùi thuốc khử trùng xộc vào cánh mũi. Nhìn sang thấy Tiêu Tuấn thấy đang đăm đăm nhìn mình.
"Anh... Nhìn tôi làm gì?"
Cô hỏi với vẻ mặt chột dạ. Nhớ đến lúc anh bảo sân trượt tuyết đó không an toàn, cô còn ngang bướng mà bất chấp đến chơi. Nếu không phải vì cô chống trả quyết liệt, không chừng đã không thể thoát khỏi Hạ Vy Vy rồi.
Tiêu Tuấn nhìn đi nơi khác, vẻ mặt lạnh lùng.
"Không biết lí lẽ."
Bạch Nhược Đình thấy anh nói mình như thế, thật muốn ngồi dậy cãi tay đôi với anh. Nhưng cô vừa rướn người lên, sau đầu đã đau nhói.
"Này! Ai không biết lí lẽ hả?"
Tiêu Tuấn cũng không có thời gian chấp nhặt với cô. Anh nhìn cô, nặn ra một nụ cười rồi nói.
"Là tôi. Tôi không biết lí lẽ. Đã vừa ý em chưa?"
Bạch Nhược Đình có vẻ hài lòng hơn một chút. Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ lúc nhìn thấy cô mất tích anh cũng đã rất lo lắng. Trong lúc mê man, cô còn nghe thấy Lục Lâm nói chuyện với Tiêu Tuấn, liên tục nhắc nhở anh phải bảo trọng sức khỏe, phải mang giày vào.
Thế là cô vô thức nhìn xuống, quả nhiên đến bây giờ cả giày anh vẫn chưa mang.
"Chân của anh..."
Tiêu Tuấn nhìn theo cô rồi lại nhìn lên, cười nhẹ.
"Không có gì. Giày bị tuyết tan ra làm ướt, nên đi chân trần."
"Con cứ nói thẳng với nó, lừa nó làm gì?"
Giọng của Bạch phu nhân vang lên từ sau lưng khiến cả hai phải chú ý. Bà đi đến gần chỗ của Tiêu Tuấn, nhìn con gái mình rồi nói.
"Chân của nó vì để trần mà bỏng rát cả rồi, cũng không biết giữ ấm cơ thể. Nhìn chồng con đi! Đã không hỏi thăm nó thì thôi, con còn bướng bỉnh với nó?"
Bạch Nhược Đình nhìn sang Tiêu Tuấn, nhưng anh lúc này chỉ khiêm nhường đứng ở một bên. Ngay từ lúc thấy chân anh như vậy, cô đã hoài nghi rồi, nhưng không nghĩ anh lại vì mình mà làm nhiều chuyện như thế. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, mặt đường lạnh lẽo biết bao. Để chạy chân trần trên đó quả thực quá can đảm rồi, anh lại còn không giữ ấm cơ thể.
Cô áy náy nói.
"Con... Con không cố ý!"
Bạch phu nhân thở dài, ngồi xuống bên giường của cô.
"Sau này con ở bên cạnh Đình Đình, phải sửa lại bản tính bướng bỉnh của nó đi! Cả mẹ còn không chịu nổi nó, nếu cứ chiều nó thì con sẽ vất vả lắm."
Thấy mẹ mình nói xấu mình trước mặt Tiêu Tuấn, cô nhăn nhó.
"Mẹ! Đừng nói xấu con nữa!"
"Còn không phải con không biết giải quyết hậu quả à? Bên ngoài có bao nhiêu tên đàn ông bám váy con rồi?"
Bạch Nhược Đình cứng họng, vô tình lướt qua nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Tuấn. Nhớ lại những gì anh nói với cô về vệ sĩ Tư Bằng, cô mới thấy hình như có gì đó không đúng. Từ lúc anh lấy điện thoại không cho cô biết, cũng không còn thấy Tư Bằng nhắn tin riêng cho cô nữa.
Cô hoài nghi nhân sinh, liệu có phải Tiêu Tuấn đã âm thầm tác động gì đến người ta rồi hay không?
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, vậy thì đám đàn ông trước đây bên cạnh cô chẳng phải tiêu đời hết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.