Chương 38: Chào Nhau Lần Cuối Nào
Queen Bảo Bối
20/11/2023
Bạch Nhược Đình rời khỏi bệnh viện chưa bao lâu, Lục Lâm đã đến. Tiêu Tuấn đang ngồi trong phòng bệnh, nhìn thấy người đi vào là anh ta thì
liền dời mắt khỏi điện thoại.
"Tôi còn định gọi cho cậu đấy!"
Anh đặt điện thoại sang một bên, chăm chú nhìn anh ta đi đến gần.
"Thế nào?"
"Thiếu gia yên tâm, chuyện đã đâu vào đó rồi ạ."
Chuyện mà Tiêu Tuấn đã giao cho Lục Lâm làm, đối với anh vào ngày mai mà nói vô cùng quan trọng. Ban đầu anh dự định sẽ cùng Bạch Nhược Đình đón Giáng sinh, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, anh còn gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, nếu như đúng thời gian thì phải hết ngày mai qua sáng ngày mốt mới được về nhà.
Giáng sinh vào ngày mai, nếu như về nhà vào ngày mốt vậy thì anh cũng đành chịu. Nhưng khi nhớ đến chuyện mẹ mình rất thích cô con dâu tương lai này, nên anh đã bảo Lục Lâm về nhà nhắc khéo mẹ.
Anh ta theo lệnh của Tiêu Tuấn về nhà lấy tài liệu, vừa hay gặp Tiêu phu nhân đang nghe điện thoại với Bạch phu nhân. Ban đầu còn định sẽ tìm kiếm vất vả, nhưng đã gặp bà ở đây thì quả thật được ông Trời chỉ lối.
"Cậu về lấy gì đấy?"
Tiêu phu nhân thấy cậu ta loay hoay, có ý hỏi thăm. Cậu ta ra vẻ giật mình, nhìn bà cười lễ phép.
"Con lấy tài liệu cho thiếu gia ạ!"
"Nó ở bệnh viện mà vẫn đòi quản lí việc công ty à?"
Lục Lâm tay cầm vài tờ giấy trắng vờ như tài liệu, đi đến chỗ Tiêu phu nhân rồi nói.
"Dạ phải. Thiếu gia nói ngày mai là Giáng sinh rồi, số tài liệu này vẫn nên giải quyết xong để nhân viên được về sớm, họ còn phải đón Giáng sinh cùng gia đình ạ!"
Bà nhìn cậu ta, ngẩn ngơ một hồi lâu mới chợt nhớ ra ngày mai là lễ Giáng sinh. Trước khi Tiêu Tuấn xảy ra tai nạn, bà có nghe anh nói qua rằng sẽ đến Bạch gia đón Bạch Nhược Đình ra ngoài dạo phố. Lúc này bà mới nhớ, con trai mình đã muốn về nhà lắm rồi. Bà biết rõ anh nhất, nên khi nhìn vào cách mà Lục Lâm nói chuyện bà cũng hiểu ngay anh muốn nhắc khéo bà.
"Thằng bé cũng khoẻ nhiều rồi nhỉ?"
Bà vừa hỏi vừa đưa tay ra cầm ấm trà lên, nhẹ nhàng rót vào ly. Lục Lâm gật đầu lia lịa.
"Dạ dạ! Thiếu gia cứ bảo ở trong phòng ngột ngạt, không chịu nổi."
"Vậy cậu làm thủ tục xuất viện cho nó, chiều nay bảo nó về nhà đi!"
"Thật sao ạ?"
Nhận được lệnh từ Tiêu phu nhân, Lục Lâm lập tức đến bệnh viện báo ngay cho anh. Sau khi xác định lát nữa mình sẽ được xuất viện, Tiêu Tuấn rất nhanh tay mà dọn dẹp đồ dùng. Hai người làm thủ tục xong, ra khỏi bệnh viện trong trạng thái thoải mái. Nhưng trước khi về Tiêu gia, anh lại quay sang bảo anh ta.
"Đến chỗ của Hạ Vy Vy!"
Lục Lâm còn nghĩ mình nghe nhầm, nhìn anh ngớ ngẩn hỏi.
"Sao ạ?"
"Tôi chỉ nói một lần."
Cậu ta lúc này mới biết mình không nghe nhầm, lập tức chạy đến chỗ đậu xe mở cửa cho Tiêu Tuấn. Hiện tại tinh thần của Hạ Vy Vy đã không còn ổn định, cô ta được xác định mắc bệnh tâm thần phân liệt. Lúc tỉnh táo cô ta chỉ ngồi một góc khóc lóc, nhưng khi lên cơn lại đập phá đồ đạc, gào tên Bạch Nhược Đình.
Tiêu Tuấn mặc áo khoác dáng dài, cổ vắt chiếc khăn choàng màu nâu thanh lịch. Anh chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Hạ Vy Vy nhìn cô ta. Ở trong căn phòng khoá trái cửa, cô ta cầm tấm ảnh gia đình được mẹ mình gửi vào khóc thút thít.
Anh đi đến, đặt tay lên mặt kính gõ cửa mấy tiếng. Nghe có tiếng động, Hạ Vy Vy ngước lên nhìn thì thấy anh đang đứng đó, sau lưng còn có cả Lục Lâm. Cô ta đứng bật dậy, nhào đến đập tấm kính trước mặt mình rồi kéo khung cửa nhỏ ra.
"Anh đến đây làm gì hả? Hả? Anh vì Bạch Nhược Đình mà hại gia đình tôi ra nông nỗi này. Anh chưa vừa lòng sao?"
Tiêu Tuấn nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
"Vừa lòng? Nếu như tôi muốn vừa lòng, thì phải để cô cùng cha cô, đoàn tụ dưới suối vàng mới phải."
Hạ Vy Vy nghe nhắc đến cha của mình, cô ta kích động đến mức mắt giăng đầy tơ máu.
"Cha tôi? Anh đã làm gì ông ấy? Anh nói vậy là có ý gì hả?"
"Cô nghĩ cha của cô là thật sự vì nghĩ quẩn mà tự sát?"
Cô ta ngây người, đứng đó như trời trồng một lúc lâu mới hiểu ý mà anh đang nói là gì. Nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cô ta hận không thể ngay lúc này ra túm lấy cổ áo anh hỏi cho ra lẽ.
"Là do anh?"
Tiêu Tuấn cười nhạt một cái.
"Bây giờ có do ai đi nữa thì cũng không còn quan trọng. Cô biết không? Thời khắc mà cô được tôi đưa vào căn phòng này, thì cô phải nhớ rõ một điều."
Anh đi đến gần hơn một chút, đưa bàn tay thon dài vào tóm lấy cằm Hạ Vy Vy, siết chặt.
"Cô sẽ sống ở đây cho đến cuối đời."
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Tuấn ban đầu định sẽ đến Bạch gia. Nhưng trước mắt còn có Lục Lâm, anh cảm thấy như vậy thì có chút bất tiện nên đã bảo cậu ta lái xe về nhà. Trên đường đi, anh nhớ đến quán cà phê mà mình thường hay uống mỗi khi làm việc bên ngoài. Nơi đó có kiến trúc đơn giản, nhưng cà phê lại rất ngon và đậm vị.
Bảo Lục Lâm dừng xe bên đường, Tiêu Tuấn nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi mới cầm theo một chiếc ô đen.
Anh vừa mở cửa xe đi ra, đã vô tình nhìn thấy Bạch Nhược Đình cũng định vào trong quán cà phê ấy. Nhưng cô không đi một mình, mà còn có cả vệ sĩ Tư Bằng bên cạnh.
"Tôi còn định gọi cho cậu đấy!"
Anh đặt điện thoại sang một bên, chăm chú nhìn anh ta đi đến gần.
"Thế nào?"
"Thiếu gia yên tâm, chuyện đã đâu vào đó rồi ạ."
Chuyện mà Tiêu Tuấn đã giao cho Lục Lâm làm, đối với anh vào ngày mai mà nói vô cùng quan trọng. Ban đầu anh dự định sẽ cùng Bạch Nhược Đình đón Giáng sinh, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, anh còn gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, nếu như đúng thời gian thì phải hết ngày mai qua sáng ngày mốt mới được về nhà.
Giáng sinh vào ngày mai, nếu như về nhà vào ngày mốt vậy thì anh cũng đành chịu. Nhưng khi nhớ đến chuyện mẹ mình rất thích cô con dâu tương lai này, nên anh đã bảo Lục Lâm về nhà nhắc khéo mẹ.
Anh ta theo lệnh của Tiêu Tuấn về nhà lấy tài liệu, vừa hay gặp Tiêu phu nhân đang nghe điện thoại với Bạch phu nhân. Ban đầu còn định sẽ tìm kiếm vất vả, nhưng đã gặp bà ở đây thì quả thật được ông Trời chỉ lối.
"Cậu về lấy gì đấy?"
Tiêu phu nhân thấy cậu ta loay hoay, có ý hỏi thăm. Cậu ta ra vẻ giật mình, nhìn bà cười lễ phép.
"Con lấy tài liệu cho thiếu gia ạ!"
"Nó ở bệnh viện mà vẫn đòi quản lí việc công ty à?"
Lục Lâm tay cầm vài tờ giấy trắng vờ như tài liệu, đi đến chỗ Tiêu phu nhân rồi nói.
"Dạ phải. Thiếu gia nói ngày mai là Giáng sinh rồi, số tài liệu này vẫn nên giải quyết xong để nhân viên được về sớm, họ còn phải đón Giáng sinh cùng gia đình ạ!"
Bà nhìn cậu ta, ngẩn ngơ một hồi lâu mới chợt nhớ ra ngày mai là lễ Giáng sinh. Trước khi Tiêu Tuấn xảy ra tai nạn, bà có nghe anh nói qua rằng sẽ đến Bạch gia đón Bạch Nhược Đình ra ngoài dạo phố. Lúc này bà mới nhớ, con trai mình đã muốn về nhà lắm rồi. Bà biết rõ anh nhất, nên khi nhìn vào cách mà Lục Lâm nói chuyện bà cũng hiểu ngay anh muốn nhắc khéo bà.
"Thằng bé cũng khoẻ nhiều rồi nhỉ?"
Bà vừa hỏi vừa đưa tay ra cầm ấm trà lên, nhẹ nhàng rót vào ly. Lục Lâm gật đầu lia lịa.
"Dạ dạ! Thiếu gia cứ bảo ở trong phòng ngột ngạt, không chịu nổi."
"Vậy cậu làm thủ tục xuất viện cho nó, chiều nay bảo nó về nhà đi!"
"Thật sao ạ?"
Nhận được lệnh từ Tiêu phu nhân, Lục Lâm lập tức đến bệnh viện báo ngay cho anh. Sau khi xác định lát nữa mình sẽ được xuất viện, Tiêu Tuấn rất nhanh tay mà dọn dẹp đồ dùng. Hai người làm thủ tục xong, ra khỏi bệnh viện trong trạng thái thoải mái. Nhưng trước khi về Tiêu gia, anh lại quay sang bảo anh ta.
"Đến chỗ của Hạ Vy Vy!"
Lục Lâm còn nghĩ mình nghe nhầm, nhìn anh ngớ ngẩn hỏi.
"Sao ạ?"
"Tôi chỉ nói một lần."
Cậu ta lúc này mới biết mình không nghe nhầm, lập tức chạy đến chỗ đậu xe mở cửa cho Tiêu Tuấn. Hiện tại tinh thần của Hạ Vy Vy đã không còn ổn định, cô ta được xác định mắc bệnh tâm thần phân liệt. Lúc tỉnh táo cô ta chỉ ngồi một góc khóc lóc, nhưng khi lên cơn lại đập phá đồ đạc, gào tên Bạch Nhược Đình.
Tiêu Tuấn mặc áo khoác dáng dài, cổ vắt chiếc khăn choàng màu nâu thanh lịch. Anh chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Hạ Vy Vy nhìn cô ta. Ở trong căn phòng khoá trái cửa, cô ta cầm tấm ảnh gia đình được mẹ mình gửi vào khóc thút thít.
Anh đi đến, đặt tay lên mặt kính gõ cửa mấy tiếng. Nghe có tiếng động, Hạ Vy Vy ngước lên nhìn thì thấy anh đang đứng đó, sau lưng còn có cả Lục Lâm. Cô ta đứng bật dậy, nhào đến đập tấm kính trước mặt mình rồi kéo khung cửa nhỏ ra.
"Anh đến đây làm gì hả? Hả? Anh vì Bạch Nhược Đình mà hại gia đình tôi ra nông nỗi này. Anh chưa vừa lòng sao?"
Tiêu Tuấn nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
"Vừa lòng? Nếu như tôi muốn vừa lòng, thì phải để cô cùng cha cô, đoàn tụ dưới suối vàng mới phải."
Hạ Vy Vy nghe nhắc đến cha của mình, cô ta kích động đến mức mắt giăng đầy tơ máu.
"Cha tôi? Anh đã làm gì ông ấy? Anh nói vậy là có ý gì hả?"
"Cô nghĩ cha của cô là thật sự vì nghĩ quẩn mà tự sát?"
Cô ta ngây người, đứng đó như trời trồng một lúc lâu mới hiểu ý mà anh đang nói là gì. Nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cô ta hận không thể ngay lúc này ra túm lấy cổ áo anh hỏi cho ra lẽ.
"Là do anh?"
Tiêu Tuấn cười nhạt một cái.
"Bây giờ có do ai đi nữa thì cũng không còn quan trọng. Cô biết không? Thời khắc mà cô được tôi đưa vào căn phòng này, thì cô phải nhớ rõ một điều."
Anh đi đến gần hơn một chút, đưa bàn tay thon dài vào tóm lấy cằm Hạ Vy Vy, siết chặt.
"Cô sẽ sống ở đây cho đến cuối đời."
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Tuấn ban đầu định sẽ đến Bạch gia. Nhưng trước mắt còn có Lục Lâm, anh cảm thấy như vậy thì có chút bất tiện nên đã bảo cậu ta lái xe về nhà. Trên đường đi, anh nhớ đến quán cà phê mà mình thường hay uống mỗi khi làm việc bên ngoài. Nơi đó có kiến trúc đơn giản, nhưng cà phê lại rất ngon và đậm vị.
Bảo Lục Lâm dừng xe bên đường, Tiêu Tuấn nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi mới cầm theo một chiếc ô đen.
Anh vừa mở cửa xe đi ra, đã vô tình nhìn thấy Bạch Nhược Đình cũng định vào trong quán cà phê ấy. Nhưng cô không đi một mình, mà còn có cả vệ sĩ Tư Bằng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.