Chương 6
Tống Vũ Đồng
14/03/2013
Lôi dương không muốn chạy đuổi theo, mắt bình tĩnh, hai tay tựa vào cửa phòng tắm, một lúc lâu sau, còn cởi áo, định trực tiếp đi vào tắm rửa. Áo vửa cởi ra, lại lập tức mặc vào, bởi vì bên ngoài mưa to làm nhiễu loạn tâm chí hắn. Con người luôn luôn ung dung nhàn nhã chợt bước nhanh ra ngoài.
Hắn không phải là sợ nàng lạc đường, dù sao hắn ở Đài loan cũng không quen thuộc đường đi, sợ lạc đường phải là hắn mới đúng. Hắn cũng không phải là lo lắng nàng gặp chuyện không may, dù sao nàng cũng lớn như vậy rồi, vả lại an ninh ở Đài bắc cũng tốt, còn có một khu chợ đêm náo nhiệt phồn hoa, chưa đến mười hai giờ tuyệt đối người đi chắc vẫn còn đông. Cho nên hắn căn bản là không lo lắng lắm.
Làm cho nàng khóc, làm cho nàng chán ghét hắn, làm cho nàng cứ như vậy đối với hắn thoái chí nản lòng, cũng chẳng có gì không tốt, không phải sao?
Nhưng là chân hắn cứ không tự chủ được mà chạy theo thân ảnh kia, không suy nghĩ...hắn thấy một dáng người nho nhỏ đang ngồi ở cửa lớn Khẩu Bắc.
Nàng chạy không xa. Điều này làm cho hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nói thật ra, phải nói là nàng căn bản không chạy ra khỏi cửa, chính là chỉ chạy đi khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, chốn ở một góc tối mà khóc như mưa.
Tình hình thật là thê lương a. Hắn lại cảm thấy muốn cười.
Nàng thật là kẻ không có chí khí! Ngay cả tùy hứng đùa giỡn cũng không có sao? Sau khi mắng hắn một hồi, chỉ có thể ngồi một góc mà khóc như vậy sao?
Lôi dương chậm rãi đi dưới mưa, giống nàng ngồi xổm xuống.
"Vào nhà đi" Hắn thản nhiên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nước mắt cùng nước mưa cũng chẳng phân biệt ra, thoạt nhìn giống một kẻ lang thang đáng thương đầu đường xó chợ.
Nghe tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ủy khuất chu miệng lên.
"Anh không có lập tức chạy đuổi theo em" Nàng nói ra một việc mà nàng không muốn nghĩ đó là sự thật.
"Anh không sợ em chạy trốn đi sao?"
"Em không phải là rất yên ổn ở đây sao?" Không muốn thừa nhận, trong nháy mắt như vậy, tâm hắn cũng là có sự vội vã.
"Nhưng là em có thể chạy đi rất xa, làm anh không tìm thấy"
"Vậy vì sao em không chạy?"
"Bởi vì em sợ anh lạc đường a, còn có sợ anh mắc mưa sẽ lại bệnh..."
Nói đến đây, Phong linh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến Lôi dương không phải là lúc này đang dầm mưa cùng nàng sao? Trời ạ! Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo tay hắn hướng phòng môn "Mau vào đi! anh sẽ bệnh mất!" Nàng gấp rút kéo, bởi vì đột nhiên đứng lên, thân hình nàng thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng căn bản là không được như vậy, Lôi dương nhanh chóng kéo nàng vào lòng.
"Mau vào nha đi, Dương! Anh đừng làm loạn nữa!" Nàng hoảng hốt, một bên mắng hắn, một bên tay gạt đi nước mắt "Anh bị bệnh như vậy! Anh bệnh nặng thêm em làm sao bây giờ? Em không muốn anh bị bệnh! Anh có nghe không? Nhanh vào nhà đi! Em xin anh..." Lời nói chưa dứt, Lôi dương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước của nàng. Cúi đầu, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi nàng. Mắt đối mắt, hồn xiêu phách lạc dường như đang xem xét nàng.
"Dương...." Ánh mắt hắn thật sự, thật sự nghiêm túc, lại rất....thâm tình sao? Nàng không nói, nhưng là nàng bị hắn nhìn cả người như là đều rung động run run.
"Anh không phải là đang tức giận sao?"
Lôi dương thở dài "Lúc tức giận là không để ý tới người khác, mặc kệ anh sống chết mới đúng, em như vậy, sẽ làm anh rất muốn "ăn" đấy, biết không?" Mưa thật lớn, quất vào mặt nàng thật đau, nhưng là trong lòng nàng lại thật ấm áp, bởi vì Lôi dương rất dịu dàng, dịu dàng làm cho nàng khi nhìn hắn, liền có cảm giác muốn tan biến.
Rõ ràng là giận hắn, giận hắn lạnh nhạt, giận hắn luôn trêu cợt nàng, giận hắn biết rõ nàng thích hắn, lại lấy tình cảm đó của nàng ra mà cười...nhưng mà, khi hắn dịu dàng như vậy với nàng, khi hắn nói chuyện dịu dàng với nàng như vậy, những tức giận trong lòng bỗng chốc tiêu tan.
"Em không muốn anh chết, cho dù là em đang tức giận, cho dù có một ngày nào đó em hận anh, cho dù có một ngày em rời xa anh mà đi, em đều không muốn anh chết, em không cho phép! Anh có nghe thấy không? Cho dù anh là bệnh nhân, em cũng không cho anh bỏ em lại một mình, em sẽ rất đau khổ, sau đó cũng sẽ chết theo anh" Hai mắt đẫm lệ lưng tròng, nhìn nàng có vẻ nhu nhược, nhưng ngữ kh so với tảng đá còn cứng rắn hơn.
Tâm hắn, buồn, vui, không rõ là tâm trạng gì.
Rõ ràng không bệnh, lòng lại nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn hướng hắn, đụng hắn chảy máu.
Hắn nên làm gì với nàng bây giờ?
Một cô gái yêu thương hắn như vậy, ngay cả sống hay chết nàng đều có thể lấy ra thể thốt với hắn, hắn nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, nhưng hắn lại tức giận muốn cắn nàng.
Nghĩ đến nàng vì hắn mà có thể cùng sống chết, khiến hắn phát điên.
Một suy nghĩ bỗng hiện nổi lên trong đầu hắn...có một chiếc xe hướng tới, ánh sáng đèn xe làm hắn chói mắt, hắn lúc này còn đang sững sờ, trong nháy mắt sắp bị xe đụng, một nữ nhân vội vọt tới, hắn nghe thấy...máu tười ồ ồ chảy....hắn nghe được một đứa bé trai đang òa khóc, thật lâu không dừng...bao nhiêu đêm rồi, hắn gặp ác mộng này tỉnh giấc, mồ hôi chảy ròng ròng, nước mắt chảy đầy mặt...một con người chết có lẽ dễ dàng, nhưng còn người sống lại thống khổ vạn phần a! Tâm tình như vậy, không trải qua sao có thể hiểu được? Thống khổ như vậy, người bình thường lại càng không thể hiểu được.
Lôi dương trầm mắt, trong cơ thể như có cái gì đang xé rách làm cho không thở nổi.
"Mặc kệ lúc nào, tôi cũng không quan tâm em chết hay không" Khuôn mặt tỏa ra một loại cảm giác đủ để làm người ta đóng băng, hoàn toàn đánh gãy hình tượng dịu dàng của hắn từ trước.
"Còn có, tôi không yêu em, một chút cũng không yêu" Hắn lạnh lùng nói "Cho dù tôi đối với em tốt, cũng không phải là vì yêu em, mà là đang thương hại em." Nghe vậy, sắc mặt của nàng tái nhợt.
Hắn làm như không thấy.
"Cho nên, em cũng đừng và cũng không nên yêu tôi như thế, cho dù tôi có chết đi, tôi cũng sẽ không có hứng, lại càng không cảm động, ngược lại là hận em, hận em cả đời, nghe rõ em rồi chứ?" Nàng nhìn hắn thật sâu, rốt cục cảm thấy thân mình hơi lạnh.
Mưa to cũng quất vào mặt hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc kia của hắn.
Lòng, đau quá, bởi vì thấy trong mắt hắn có vết thương, tuy rằng không biết vết thương trong mắt hắn là vì sao, nhưng nàng lại dễ dàng cảm nhận được cái cảm giác đau đớn trong lòng này, nó rất đau, làm cho người ta không chịu được, cho nên hắn mới dùng những từ ngữ như vậy tổn thương nàng.
Lôi dương như vậy rất xa lạ, nhưng lại rất chân thật.
Hắn không yêu nàng, không sao cả.
Nàng yêu hắn là được rồi.
Trên đời này không có quy định là, khi chúng ta đi yêu một người, đối phương cũng phải yêu lại ta. (chị này chỉ được cái nói đúng hì hì)
Tuy rằng rất đau thương, rất khổ sở, rất muốn khóc, nhưng mà...nàng so với người khác không phải là may mắn hơn sao? Cho dù nam nhân này không yêu nàng, hắn vẫn là chồng của nàng, nàng có thể mỗi một ngày cùng hắn, thấy hắn, như vậy là đủ rồi, không phải sao?
Được vậy, thật hạnh phúc.
Cho nên phải biết thỏa mãn.
"Em nghe rõ rồi" Nàng vừa khóc vừa nhìn hắn cười, gật đầu lại gật đầu, giống như không làm như vậy hắn sẽ không thấy được nàng đã nghe rõ những điều hắn nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, không rõ hắn đối xử với nàng như vậy, thế nào mà nàng còn có thể đối với hắn cười nói như vậy? (Cái nì người ta gọi là cao nhân tất có cao nhân trị, hay là núi này cao còn có núi cao hơn ấy mà anh!!!!)
"Chúng ta mau vào nhà đi, mưa lớn quá, dầm mưa như vậy, chúng ta sẽ ốm mất" Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, gắt gao không buông ra, sau đó đem người đàn ông đang ngẩn ngơ dưới mưa này, nửa lôi nửa kéo vào trong nhà....
Nửa đêm, Lôi dương tìm Vũ trạch du đi uống rượu.
Khi Vũ trạch du đến, trai Whisky trên bàn đã vơi đi hơn nửa, anh hơi nhíu mày nhìn Lôi dương, không nói gì ngồi xuống sofa đối diện với Lôi dương.
"Tới rồi à, Du" Lôi dương nở nụ cười mê người với hắn, ay dơ lên kêu bồi bàn rót cho anh một ly rượu. "Cụng ly" Vũ trạch du tiếp nhận, uông một ngụm rồi hạ xuống.
Lôi dương có điểm bất mãn, đôi con ngươi đen chằm chằm nhìn anh.
"Cậu cái này sao gọi là bạn bè? uống hết đi nào!"
"Bây giờ là 2h đêm, không phải bạn bè thì sẽ không đến. Có gì thì nói mau đi, mai tớ còn phải dậy sớm, cần ngủ sớm" Thật không nghĩa khí, không lương tâm.
"Tớ làm gì có điều muốn nói chứ? Chỉ là muốn tìm cậu cùng uống rượu mà thôi."
"Thất tình?"
"Làm gì thất tình, tớ đã kết hôn!"
"Cho nên cãi nhau với vợ à?"
"Cô ấy sẽ không cãi nhau với tớ" Thật là nữ nhân không có chí khí, nói như vậy với nàng, nãng vẫn cố gắng đối xử tốt với hắn, luôn đối với hắn mỉm cười, thật sự là quái quỷ mà!
"Chắc là bất mãn đã lâu? Cảm thấy vô dụng nên khó chịu?" Giả bệnh lâu như vậy, muốn đi phong lưu tìm thú vui cũng thật khó a, thật đáng thương.
"Đi đây" Thật là càng nói càng thái quá, rất muốn lấy rượu hắt "Thì phải thật sự là không phản đối? Tớ đi đây" Vũ trạch du vỗ vỗ mông đứng dậy, ngay cả chút khách sáo với hắn cũng không có, một bàn tay lại đương nhiên kéo áo anh lại - -
"Ngồi xuống, nói chuyện với tớ, nói gì cũng được, chỉ cần làm cho đầu tớ đừng suy nghĩ là được." Hắn đêm nay, cái gì cũng không muốn nghĩ, nhưng là không thể không nghĩ được, trong đầu chỉ toàn hiện lên khuôn mặt của Phong Linh, cười, khóc, dáng thê lương hề hề....ai, không thể quên được, đá không xong, ngay cả quát nàng cũng không làm được, khiến cho hắn sắp phát điên rồi.
Vũ trạch du không biết nên cười hay nên khóc nhìn hắn, ung dung ngồi xuống.
Lôi dương liếc mắt nhìn anh "Chậc, cậu không phải là ngay cả yêu cầu nho nhỏ đó của tớ cũng không làm được chứ? cậu là bác sĩ thiên tài nha!" Bác sĩ thiên tài cũng không phải là bác sĩ tâm lý, nhìn Lôi nhị thiếu gia không khỏi giống như đứa nhỏ, bỗng trở nên ngây người.
Nhận ra anh mười mấy năm nay, chưa từng thấy qua Lôi nhị thiếu gia như vậy, hại anh khó mà có thể thích ứng nha, quả thực rất muốn cười trộm trong bụng quá.
"Đấy là muốn nghe tớ nói chuyện nha? Điều này đơn giản, có người giống như đứng ở bên ngoài rất lâu, toàn thân đều ướt đẫm, tớ để cho nàng vào nói chuyện với cậu được chứ?" Lôi dương nhíu mày, cầm ly rượu lên rồi lại ngẩng cổ lên uống.
"Ai a? Tớ cũng không có thói quen tùy tiện tán gái, cậu đừng nghĩ tùy tiện kiếm cho tớ một em"
"Nàng cũng không em, mà là vợ cậu" Tay đang rót rượu chợt dừng lại "Vợ của tớ?" Lôi dương nheo mắt lại "Cậu nói là Phong linh bên ngoài kia?"
"Đúng vậy ngay tại cửa ra vào." Vũ trạch du xả môi cười "Chà, mưa rất lớn, tớ trông cô ấy giống như là lá rụng vậy"
"...." Lôi dương không nói gì, đoạn cầm ly rượu lên uống tiếp.
Nhưng thực ra là hắn đang kiềm nén thôi!
Tiếp tục--"Tớ vốn không để ý đến cô ấy, nhưng là vừa lúc tớ đang định vào cửa, vừa vặn nhìn thấy mấy nam nhân chạy lại nói chuyện với cô ấy, còn kéo tay cô ấy vào quầy rượu, tớ chợt nghe thấy cô ấy lớn tiếng nói với bọn họ, cô ấy đến là chờ chồng cô ấy! Cô ấy đã kết hôn! còn giơ tay đeo nhẫn kim cương cho chúng xem, cho nên mới khiến tớ chú ý"
"Sau đó sao nữa? cậu có giúp nàng đuổi lũ ruồi bọ đó đi không?"
"Không"
"Cái gì?" Lôi dương không kiềm chế trừng mắt nhìn anh. Căn bản giống như lên án anh không xứng đáng làm đàn ông. Có điều, Vũ trạch du vẫn là bất động như núi!
"Cô ấy không phải vợ tớ, phải làm anh hùng cũng phải là cậu, đâu có gì liên quan tới tớ a? Hơn nữa tớ nói, ngày mai tớ còn có cuộc phẫu thuật, tay không thể để bị thương, vì thế" "Thật sự là quỷ quái!" Lôi dương bỗng đứng dậy, đi nhanh ra ngoài quán bar, vừa đi vừa réo lại phía sau "Tiền rượu cậu trả! Chậc, tớ thật mù mắt mới có thể kết giao bạn bè với cậu!"
Nghe vậy, Vũ trạch du cười ha ha, tâm tình sung sướng, đem ly rươu chậm rãi nhâm nhi.
Là ai nói đời này không cần yêu nữ nhân? Tình yêu nếu có thể không cần là sẽ được, vậy sẽ không gọi là tình yêu....bên ngoài, mưa nhỏ đi, vừa chạy ra khỏi cửa, Lôi dương nhìn thấy bên kia đường Phong linh đang đứng che ô. Ban đêm có chút lạnh, chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng chiếc quần ngố tựa hồ hơi lạnh, đôi chân đi giày vải đang gảy gảy cỏ xung quanh, bộ dáng đáng yêu giống như tiểu bạch thỏ a.
Thật sự là bị nàng làm cho tức chết! Nàng là cái giờ gì cũng đến được? Đã hơn nửa đêm, người trong quán ăn đêm đi tới đi lui, người ta chú ý đến nàng làm gì? Người đần!
Lôi dương hướng nàng đi nhanh đến, tuấn nhan một vẻ lạnh lùng, chỉ chốc lát sau, nàng cũng nhìn thấy hắn, hướng về phía hắn nở một nụ cười ngọt ngào, chạy nhanh đến bên cạnh hắn che ô.
Vẻ tươi cười thật ngọt ngào vô tội, đôi mắt to kia nhìn hắn lo lắng từ đầu đến chân, khóe mắt rưng rưng lệ, mũi cũng hồng hồng, càng muốn cười.
"Phải về nhà?" Không hỏi hắn đi vào quán bar làm gì, không hỏi hắn vì sao toàn thân toàn mùi rượu, không hỏi hắn vì sao một mình đi đến đây, chỉ một câu hỏi này.
Lôi dương cũng khẩn trương xem xét nàng một hồi, bao gồm toàn bộ mắt mũi đều đỏ, nhưng Vũ trạch du nói nàng giống như chó bị rơi xuống nước, bỏ qua việc bản thân bị khổ, lại lòng nóng như lửa đốt chạy đến tìm người, chắc bây giờ, người trong kia đang ngồi cười khoái trá, có khi cằm sắp rớt xuống đất cũng nên.
"Em vì sao ở đây?"
"Em..." Đầu nàng cúi thấp xuống.
"Em đi theo dõi tôi? ai bảo em làm vậy?" Phong linh lắc lắc đầu "Em chỉ là lo lắng, anh là bệnh nhân, một mình chạy đến đây...còn trộm uống rượu..."
"Tôi ghét nhất là bị theo đuôi"
"Điều đó, em sau này sẽ trốn không để anh nhìn thấy" Ý tứ chính là chỉ cần nàng đi cùng hắn là được rồi.
"Về nhà đi" Nàng ngẩng đầu lên "Anh đi theo em sao?"
"Đương nhiên không phải"
"Vậy em không về" Đầu lại cúi thấp xuống.
"Phong linh!"
"Anh không cần quan tâm đến em, dù sao bây giờ bác sĩ Vũ trạch du cũng ở cạnh anh, tâm trạng anh thực sự không tốt muốn uống rượu, chỉ cần bác sĩ đồng ý, em tuyệt đối không có ý kiến"
"Em làm sao biến hắn ở trong đó? em gặp hắn?"
"Dát? không phải...là anh đột nhiên chạy ra ngoài, em rất lo lắng nên mới gọi cho anh ấy, không bao lâu sau anh ấy liền báo cho em biết anh ở trong này, lái xe trở em đến đây...anh ấy nói anh ấy bộn bề nhiều việc, muốn em đưa anh về nhà, một bước cũng không rời khỏi anh, còn nói anh uống rượu có khả năng sẽ phát bệnh, có thể ngất đi bất cứ lúc nào, còn có..." Lôi dương cắn răng "Còn có cái gì?" "Anh ấy nói, đàn ông uống rượu chắc chắn muốn ôm nữ nhân..." Phong linh cắn cắn môi nửa ngày, mới nói tiếp "em nói rằng anh ôm nữ nhân sẽ lại choáng váng đầu, lại phát bệnh, thì bác sĩ nói...uống rượu sẽ không phát bệnh, cho nên, em nhất định phải ở bên cạnh anh"
Cái gì với cái gì vậy?
Tên Vũ trạch du, là lo sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn sao? Ánh mắt hắn xoẹt qua khuôn mặt đỏ bừng của nàng, biết rõ còn cố hỏi "Vì sao?"
"Bởi vì...nếu lúc mà anh muốn ôm nữ nhân, còn có thể bế nữ nhân, em là vợ của anh, đương nhiên chính là nữ nhân của anh...anh muốn ôm nữ nhân, cũng chỉ được ôm em" Cúi đầu sợ hãi, tất cả đều là ngượng ngùng, nhưng là nàng vẫn phải đem tất cả mà nói ra.
Trời mới biết nàng tìm đâu ra nhiều dũng khí mới đem những lời này nói ra ?
Vừa mới lúc nãy bên ngoài đợi hắn, nàng vẫn còn luyện tập, luyện tập đến đầu lưỡi mỏi nhừ, luyện tập đến ngực khó thở.
Nói xong, nàng chôm nhìn mặt hắn, dưới ánh đèn đường, thân ảnh cao lớn của hắn che khuất ánh sáng, làm cho người ta không nhìn được vẻ mặt của hắn.
"...." "Này? anh vì sao không nói lời nào, đang tức giận sao?" đầu nàng lại cúi thấp xuống.
"Em thật sự không cảm thấy xấu hổ sao? thế nên mới nói những lời này" bàn tay lớn nâng gáy nàng lên, Lôi dương muốn nhìn vẻ mặt của nàng.
Đôi mắt tinh nghịch của nàng mang theo làn nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au mang theo nét ngượng ngùng, vẻ thật sự rất khẩn trương a! Là đàn ông, vốn không có đạo lý không động tâm, huống hồ, nữ nhân này còn mở miệng cùng hắn cầu hoan....anh muốn ôm nữ nhân, chỉ có thể ôm em!
Ha, thật sự là bội phục sự can đảm của nàng!
Khi hắn nói với nàng không có một chút yêu thương gì, nàng vẫn có thể kiên định nói với hắn, hắn chỉ có thể ôm nữ nhân là nàng.
Nàng sao lại có thể đáng yêu như thế? đáng yêu đến nỗi làm hắn muốn yêu thương nàng lại càng muốn bắt nạt nàng.
Môi, bỗng dưng ghì chặt vào phiến môi nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong miệng nàng do xét, tìm cái lưỡi đang ngượng ngùng của nàng..."Ngô" nàng hoảng hốt, bởi vì phải che ô cho cả hai, động cũng không dám động để cho hắn hôn.
Nụ hôn này, triền miên a, hôn đến nỗi làm cho chân nàng không trụ nổi, hôn làm cho nàng muốn ngất đi, ô tự nhiên buông rơi xuống đất.
Tay tự do, nàng theo bản năng kiễng mũi chân, vòng tay ôm cổ hắn.
Đôi tay lớn đang ôm vòng xung quanh nàng, cũng đem nàng nâng lên, để cho hắn có thể hôn nàng sâu hơn...hô hấp hoàn toàn rối loạn.
Thân hình mềm mại ngọt ngào đang dán chặt vào người hắn, người nàng cũng trở nên thở gấp, người nàng cũng phải thừa nhận, trong cơ thể có một cỗ nhiệt nóng bừng đang reo hò, vọng động, muốn đập tan cái ổ khóa...khẩn trương, làm cho áp lực hắn càng gấp gáp.
"Em xong rồi, Phong linh" Hắn liền cắn cắn phiến môi hồng của nàng, giọng nam khàn khàn "Anh muốn em, em trốn không được đâu" Mặt của nàng, không khí nồng đậm ái tình, đã sớm không phân biệt rõ phương hướng rồi.
"Em cũng không muốn trốn...Dương, em là của anh, em muốn trở thành người của anh....yêu em được không?" Nàng cầu xin, chủ động dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà thăm dò hắn.
Hai con người trong mưa đang tỏa nhiệt, thân hình mềm mại của nàng muốn hôn hắn, khiến cho cả người dựa sát vào người hắn, khiến cho bụng dưới của hắn khó chịu...quả nhiên là nhiệt lửa làm toàn thân trở nên nóng bừng.
Cúi xuống lần nữa. Hắn cắn cắn vành tai nhỏ của nàng, bên tai của nàng nói nhỏ "Chúng ta về nhà đi"
Thục nam sẽ có bộ dáng thục nam , thân sĩ sẽ có phong độ thân sĩ , tổng lại không thể thật sự ở ven đường muốn nàng.
Tuy rằng, hắn thực khát vọng làm như vậy......
Hắn không phải là sợ nàng lạc đường, dù sao hắn ở Đài loan cũng không quen thuộc đường đi, sợ lạc đường phải là hắn mới đúng. Hắn cũng không phải là lo lắng nàng gặp chuyện không may, dù sao nàng cũng lớn như vậy rồi, vả lại an ninh ở Đài bắc cũng tốt, còn có một khu chợ đêm náo nhiệt phồn hoa, chưa đến mười hai giờ tuyệt đối người đi chắc vẫn còn đông. Cho nên hắn căn bản là không lo lắng lắm.
Làm cho nàng khóc, làm cho nàng chán ghét hắn, làm cho nàng cứ như vậy đối với hắn thoái chí nản lòng, cũng chẳng có gì không tốt, không phải sao?
Nhưng là chân hắn cứ không tự chủ được mà chạy theo thân ảnh kia, không suy nghĩ...hắn thấy một dáng người nho nhỏ đang ngồi ở cửa lớn Khẩu Bắc.
Nàng chạy không xa. Điều này làm cho hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nói thật ra, phải nói là nàng căn bản không chạy ra khỏi cửa, chính là chỉ chạy đi khỏi phạm vi tầm mắt của hắn, chốn ở một góc tối mà khóc như mưa.
Tình hình thật là thê lương a. Hắn lại cảm thấy muốn cười.
Nàng thật là kẻ không có chí khí! Ngay cả tùy hứng đùa giỡn cũng không có sao? Sau khi mắng hắn một hồi, chỉ có thể ngồi một góc mà khóc như vậy sao?
Lôi dương chậm rãi đi dưới mưa, giống nàng ngồi xổm xuống.
"Vào nhà đi" Hắn thản nhiên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nước mắt cùng nước mưa cũng chẳng phân biệt ra, thoạt nhìn giống một kẻ lang thang đáng thương đầu đường xó chợ.
Nghe tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ủy khuất chu miệng lên.
"Anh không có lập tức chạy đuổi theo em" Nàng nói ra một việc mà nàng không muốn nghĩ đó là sự thật.
"Anh không sợ em chạy trốn đi sao?"
"Em không phải là rất yên ổn ở đây sao?" Không muốn thừa nhận, trong nháy mắt như vậy, tâm hắn cũng là có sự vội vã.
"Nhưng là em có thể chạy đi rất xa, làm anh không tìm thấy"
"Vậy vì sao em không chạy?"
"Bởi vì em sợ anh lạc đường a, còn có sợ anh mắc mưa sẽ lại bệnh..."
Nói đến đây, Phong linh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến Lôi dương không phải là lúc này đang dầm mưa cùng nàng sao? Trời ạ! Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, lôi kéo tay hắn hướng phòng môn "Mau vào đi! anh sẽ bệnh mất!" Nàng gấp rút kéo, bởi vì đột nhiên đứng lên, thân hình nàng thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng căn bản là không được như vậy, Lôi dương nhanh chóng kéo nàng vào lòng.
"Mau vào nha đi, Dương! Anh đừng làm loạn nữa!" Nàng hoảng hốt, một bên mắng hắn, một bên tay gạt đi nước mắt "Anh bị bệnh như vậy! Anh bệnh nặng thêm em làm sao bây giờ? Em không muốn anh bị bệnh! Anh có nghe không? Nhanh vào nhà đi! Em xin anh..." Lời nói chưa dứt, Lôi dương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước của nàng. Cúi đầu, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi nàng. Mắt đối mắt, hồn xiêu phách lạc dường như đang xem xét nàng.
"Dương...." Ánh mắt hắn thật sự, thật sự nghiêm túc, lại rất....thâm tình sao? Nàng không nói, nhưng là nàng bị hắn nhìn cả người như là đều rung động run run.
"Anh không phải là đang tức giận sao?"
Lôi dương thở dài "Lúc tức giận là không để ý tới người khác, mặc kệ anh sống chết mới đúng, em như vậy, sẽ làm anh rất muốn "ăn" đấy, biết không?" Mưa thật lớn, quất vào mặt nàng thật đau, nhưng là trong lòng nàng lại thật ấm áp, bởi vì Lôi dương rất dịu dàng, dịu dàng làm cho nàng khi nhìn hắn, liền có cảm giác muốn tan biến.
Rõ ràng là giận hắn, giận hắn lạnh nhạt, giận hắn luôn trêu cợt nàng, giận hắn biết rõ nàng thích hắn, lại lấy tình cảm đó của nàng ra mà cười...nhưng mà, khi hắn dịu dàng như vậy với nàng, khi hắn nói chuyện dịu dàng với nàng như vậy, những tức giận trong lòng bỗng chốc tiêu tan.
"Em không muốn anh chết, cho dù là em đang tức giận, cho dù có một ngày nào đó em hận anh, cho dù có một ngày em rời xa anh mà đi, em đều không muốn anh chết, em không cho phép! Anh có nghe thấy không? Cho dù anh là bệnh nhân, em cũng không cho anh bỏ em lại một mình, em sẽ rất đau khổ, sau đó cũng sẽ chết theo anh" Hai mắt đẫm lệ lưng tròng, nhìn nàng có vẻ nhu nhược, nhưng ngữ kh so với tảng đá còn cứng rắn hơn.
Tâm hắn, buồn, vui, không rõ là tâm trạng gì.
Rõ ràng không bệnh, lòng lại nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn hướng hắn, đụng hắn chảy máu.
Hắn nên làm gì với nàng bây giờ?
Một cô gái yêu thương hắn như vậy, ngay cả sống hay chết nàng đều có thể lấy ra thể thốt với hắn, hắn nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, nhưng hắn lại tức giận muốn cắn nàng.
Nghĩ đến nàng vì hắn mà có thể cùng sống chết, khiến hắn phát điên.
Một suy nghĩ bỗng hiện nổi lên trong đầu hắn...có một chiếc xe hướng tới, ánh sáng đèn xe làm hắn chói mắt, hắn lúc này còn đang sững sờ, trong nháy mắt sắp bị xe đụng, một nữ nhân vội vọt tới, hắn nghe thấy...máu tười ồ ồ chảy....hắn nghe được một đứa bé trai đang òa khóc, thật lâu không dừng...bao nhiêu đêm rồi, hắn gặp ác mộng này tỉnh giấc, mồ hôi chảy ròng ròng, nước mắt chảy đầy mặt...một con người chết có lẽ dễ dàng, nhưng còn người sống lại thống khổ vạn phần a! Tâm tình như vậy, không trải qua sao có thể hiểu được? Thống khổ như vậy, người bình thường lại càng không thể hiểu được.
Lôi dương trầm mắt, trong cơ thể như có cái gì đang xé rách làm cho không thở nổi.
"Mặc kệ lúc nào, tôi cũng không quan tâm em chết hay không" Khuôn mặt tỏa ra một loại cảm giác đủ để làm người ta đóng băng, hoàn toàn đánh gãy hình tượng dịu dàng của hắn từ trước.
"Còn có, tôi không yêu em, một chút cũng không yêu" Hắn lạnh lùng nói "Cho dù tôi đối với em tốt, cũng không phải là vì yêu em, mà là đang thương hại em." Nghe vậy, sắc mặt của nàng tái nhợt.
Hắn làm như không thấy.
"Cho nên, em cũng đừng và cũng không nên yêu tôi như thế, cho dù tôi có chết đi, tôi cũng sẽ không có hứng, lại càng không cảm động, ngược lại là hận em, hận em cả đời, nghe rõ em rồi chứ?" Nàng nhìn hắn thật sâu, rốt cục cảm thấy thân mình hơi lạnh.
Mưa to cũng quất vào mặt hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc kia của hắn.
Lòng, đau quá, bởi vì thấy trong mắt hắn có vết thương, tuy rằng không biết vết thương trong mắt hắn là vì sao, nhưng nàng lại dễ dàng cảm nhận được cái cảm giác đau đớn trong lòng này, nó rất đau, làm cho người ta không chịu được, cho nên hắn mới dùng những từ ngữ như vậy tổn thương nàng.
Lôi dương như vậy rất xa lạ, nhưng lại rất chân thật.
Hắn không yêu nàng, không sao cả.
Nàng yêu hắn là được rồi.
Trên đời này không có quy định là, khi chúng ta đi yêu một người, đối phương cũng phải yêu lại ta. (chị này chỉ được cái nói đúng hì hì)
Tuy rằng rất đau thương, rất khổ sở, rất muốn khóc, nhưng mà...nàng so với người khác không phải là may mắn hơn sao? Cho dù nam nhân này không yêu nàng, hắn vẫn là chồng của nàng, nàng có thể mỗi một ngày cùng hắn, thấy hắn, như vậy là đủ rồi, không phải sao?
Được vậy, thật hạnh phúc.
Cho nên phải biết thỏa mãn.
"Em nghe rõ rồi" Nàng vừa khóc vừa nhìn hắn cười, gật đầu lại gật đầu, giống như không làm như vậy hắn sẽ không thấy được nàng đã nghe rõ những điều hắn nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, không rõ hắn đối xử với nàng như vậy, thế nào mà nàng còn có thể đối với hắn cười nói như vậy? (Cái nì người ta gọi là cao nhân tất có cao nhân trị, hay là núi này cao còn có núi cao hơn ấy mà anh!!!!)
"Chúng ta mau vào nhà đi, mưa lớn quá, dầm mưa như vậy, chúng ta sẽ ốm mất" Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, gắt gao không buông ra, sau đó đem người đàn ông đang ngẩn ngơ dưới mưa này, nửa lôi nửa kéo vào trong nhà....
Nửa đêm, Lôi dương tìm Vũ trạch du đi uống rượu.
Khi Vũ trạch du đến, trai Whisky trên bàn đã vơi đi hơn nửa, anh hơi nhíu mày nhìn Lôi dương, không nói gì ngồi xuống sofa đối diện với Lôi dương.
"Tới rồi à, Du" Lôi dương nở nụ cười mê người với hắn, ay dơ lên kêu bồi bàn rót cho anh một ly rượu. "Cụng ly" Vũ trạch du tiếp nhận, uông một ngụm rồi hạ xuống.
Lôi dương có điểm bất mãn, đôi con ngươi đen chằm chằm nhìn anh.
"Cậu cái này sao gọi là bạn bè? uống hết đi nào!"
"Bây giờ là 2h đêm, không phải bạn bè thì sẽ không đến. Có gì thì nói mau đi, mai tớ còn phải dậy sớm, cần ngủ sớm" Thật không nghĩa khí, không lương tâm.
"Tớ làm gì có điều muốn nói chứ? Chỉ là muốn tìm cậu cùng uống rượu mà thôi."
"Thất tình?"
"Làm gì thất tình, tớ đã kết hôn!"
"Cho nên cãi nhau với vợ à?"
"Cô ấy sẽ không cãi nhau với tớ" Thật là nữ nhân không có chí khí, nói như vậy với nàng, nãng vẫn cố gắng đối xử tốt với hắn, luôn đối với hắn mỉm cười, thật sự là quái quỷ mà!
"Chắc là bất mãn đã lâu? Cảm thấy vô dụng nên khó chịu?" Giả bệnh lâu như vậy, muốn đi phong lưu tìm thú vui cũng thật khó a, thật đáng thương.
"Đi đây" Thật là càng nói càng thái quá, rất muốn lấy rượu hắt "Thì phải thật sự là không phản đối? Tớ đi đây" Vũ trạch du vỗ vỗ mông đứng dậy, ngay cả chút khách sáo với hắn cũng không có, một bàn tay lại đương nhiên kéo áo anh lại - -
"Ngồi xuống, nói chuyện với tớ, nói gì cũng được, chỉ cần làm cho đầu tớ đừng suy nghĩ là được." Hắn đêm nay, cái gì cũng không muốn nghĩ, nhưng là không thể không nghĩ được, trong đầu chỉ toàn hiện lên khuôn mặt của Phong Linh, cười, khóc, dáng thê lương hề hề....ai, không thể quên được, đá không xong, ngay cả quát nàng cũng không làm được, khiến cho hắn sắp phát điên rồi.
Vũ trạch du không biết nên cười hay nên khóc nhìn hắn, ung dung ngồi xuống.
Lôi dương liếc mắt nhìn anh "Chậc, cậu không phải là ngay cả yêu cầu nho nhỏ đó của tớ cũng không làm được chứ? cậu là bác sĩ thiên tài nha!" Bác sĩ thiên tài cũng không phải là bác sĩ tâm lý, nhìn Lôi nhị thiếu gia không khỏi giống như đứa nhỏ, bỗng trở nên ngây người.
Nhận ra anh mười mấy năm nay, chưa từng thấy qua Lôi nhị thiếu gia như vậy, hại anh khó mà có thể thích ứng nha, quả thực rất muốn cười trộm trong bụng quá.
"Đấy là muốn nghe tớ nói chuyện nha? Điều này đơn giản, có người giống như đứng ở bên ngoài rất lâu, toàn thân đều ướt đẫm, tớ để cho nàng vào nói chuyện với cậu được chứ?" Lôi dương nhíu mày, cầm ly rượu lên rồi lại ngẩng cổ lên uống.
"Ai a? Tớ cũng không có thói quen tùy tiện tán gái, cậu đừng nghĩ tùy tiện kiếm cho tớ một em"
"Nàng cũng không em, mà là vợ cậu" Tay đang rót rượu chợt dừng lại "Vợ của tớ?" Lôi dương nheo mắt lại "Cậu nói là Phong linh bên ngoài kia?"
"Đúng vậy ngay tại cửa ra vào." Vũ trạch du xả môi cười "Chà, mưa rất lớn, tớ trông cô ấy giống như là lá rụng vậy"
"...." Lôi dương không nói gì, đoạn cầm ly rượu lên uống tiếp.
Nhưng thực ra là hắn đang kiềm nén thôi!
Tiếp tục--"Tớ vốn không để ý đến cô ấy, nhưng là vừa lúc tớ đang định vào cửa, vừa vặn nhìn thấy mấy nam nhân chạy lại nói chuyện với cô ấy, còn kéo tay cô ấy vào quầy rượu, tớ chợt nghe thấy cô ấy lớn tiếng nói với bọn họ, cô ấy đến là chờ chồng cô ấy! Cô ấy đã kết hôn! còn giơ tay đeo nhẫn kim cương cho chúng xem, cho nên mới khiến tớ chú ý"
"Sau đó sao nữa? cậu có giúp nàng đuổi lũ ruồi bọ đó đi không?"
"Không"
"Cái gì?" Lôi dương không kiềm chế trừng mắt nhìn anh. Căn bản giống như lên án anh không xứng đáng làm đàn ông. Có điều, Vũ trạch du vẫn là bất động như núi!
"Cô ấy không phải vợ tớ, phải làm anh hùng cũng phải là cậu, đâu có gì liên quan tới tớ a? Hơn nữa tớ nói, ngày mai tớ còn có cuộc phẫu thuật, tay không thể để bị thương, vì thế" "Thật sự là quỷ quái!" Lôi dương bỗng đứng dậy, đi nhanh ra ngoài quán bar, vừa đi vừa réo lại phía sau "Tiền rượu cậu trả! Chậc, tớ thật mù mắt mới có thể kết giao bạn bè với cậu!"
Nghe vậy, Vũ trạch du cười ha ha, tâm tình sung sướng, đem ly rươu chậm rãi nhâm nhi.
Là ai nói đời này không cần yêu nữ nhân? Tình yêu nếu có thể không cần là sẽ được, vậy sẽ không gọi là tình yêu....bên ngoài, mưa nhỏ đi, vừa chạy ra khỏi cửa, Lôi dương nhìn thấy bên kia đường Phong linh đang đứng che ô. Ban đêm có chút lạnh, chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng chiếc quần ngố tựa hồ hơi lạnh, đôi chân đi giày vải đang gảy gảy cỏ xung quanh, bộ dáng đáng yêu giống như tiểu bạch thỏ a.
Thật sự là bị nàng làm cho tức chết! Nàng là cái giờ gì cũng đến được? Đã hơn nửa đêm, người trong quán ăn đêm đi tới đi lui, người ta chú ý đến nàng làm gì? Người đần!
Lôi dương hướng nàng đi nhanh đến, tuấn nhan một vẻ lạnh lùng, chỉ chốc lát sau, nàng cũng nhìn thấy hắn, hướng về phía hắn nở một nụ cười ngọt ngào, chạy nhanh đến bên cạnh hắn che ô.
Vẻ tươi cười thật ngọt ngào vô tội, đôi mắt to kia nhìn hắn lo lắng từ đầu đến chân, khóe mắt rưng rưng lệ, mũi cũng hồng hồng, càng muốn cười.
"Phải về nhà?" Không hỏi hắn đi vào quán bar làm gì, không hỏi hắn vì sao toàn thân toàn mùi rượu, không hỏi hắn vì sao một mình đi đến đây, chỉ một câu hỏi này.
Lôi dương cũng khẩn trương xem xét nàng một hồi, bao gồm toàn bộ mắt mũi đều đỏ, nhưng Vũ trạch du nói nàng giống như chó bị rơi xuống nước, bỏ qua việc bản thân bị khổ, lại lòng nóng như lửa đốt chạy đến tìm người, chắc bây giờ, người trong kia đang ngồi cười khoái trá, có khi cằm sắp rớt xuống đất cũng nên.
"Em vì sao ở đây?"
"Em..." Đầu nàng cúi thấp xuống.
"Em đi theo dõi tôi? ai bảo em làm vậy?" Phong linh lắc lắc đầu "Em chỉ là lo lắng, anh là bệnh nhân, một mình chạy đến đây...còn trộm uống rượu..."
"Tôi ghét nhất là bị theo đuôi"
"Điều đó, em sau này sẽ trốn không để anh nhìn thấy" Ý tứ chính là chỉ cần nàng đi cùng hắn là được rồi.
"Về nhà đi" Nàng ngẩng đầu lên "Anh đi theo em sao?"
"Đương nhiên không phải"
"Vậy em không về" Đầu lại cúi thấp xuống.
"Phong linh!"
"Anh không cần quan tâm đến em, dù sao bây giờ bác sĩ Vũ trạch du cũng ở cạnh anh, tâm trạng anh thực sự không tốt muốn uống rượu, chỉ cần bác sĩ đồng ý, em tuyệt đối không có ý kiến"
"Em làm sao biến hắn ở trong đó? em gặp hắn?"
"Dát? không phải...là anh đột nhiên chạy ra ngoài, em rất lo lắng nên mới gọi cho anh ấy, không bao lâu sau anh ấy liền báo cho em biết anh ở trong này, lái xe trở em đến đây...anh ấy nói anh ấy bộn bề nhiều việc, muốn em đưa anh về nhà, một bước cũng không rời khỏi anh, còn nói anh uống rượu có khả năng sẽ phát bệnh, có thể ngất đi bất cứ lúc nào, còn có..." Lôi dương cắn răng "Còn có cái gì?" "Anh ấy nói, đàn ông uống rượu chắc chắn muốn ôm nữ nhân..." Phong linh cắn cắn môi nửa ngày, mới nói tiếp "em nói rằng anh ôm nữ nhân sẽ lại choáng váng đầu, lại phát bệnh, thì bác sĩ nói...uống rượu sẽ không phát bệnh, cho nên, em nhất định phải ở bên cạnh anh"
Cái gì với cái gì vậy?
Tên Vũ trạch du, là lo sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn sao? Ánh mắt hắn xoẹt qua khuôn mặt đỏ bừng của nàng, biết rõ còn cố hỏi "Vì sao?"
"Bởi vì...nếu lúc mà anh muốn ôm nữ nhân, còn có thể bế nữ nhân, em là vợ của anh, đương nhiên chính là nữ nhân của anh...anh muốn ôm nữ nhân, cũng chỉ được ôm em" Cúi đầu sợ hãi, tất cả đều là ngượng ngùng, nhưng là nàng vẫn phải đem tất cả mà nói ra.
Trời mới biết nàng tìm đâu ra nhiều dũng khí mới đem những lời này nói ra ?
Vừa mới lúc nãy bên ngoài đợi hắn, nàng vẫn còn luyện tập, luyện tập đến đầu lưỡi mỏi nhừ, luyện tập đến ngực khó thở.
Nói xong, nàng chôm nhìn mặt hắn, dưới ánh đèn đường, thân ảnh cao lớn của hắn che khuất ánh sáng, làm cho người ta không nhìn được vẻ mặt của hắn.
"...." "Này? anh vì sao không nói lời nào, đang tức giận sao?" đầu nàng lại cúi thấp xuống.
"Em thật sự không cảm thấy xấu hổ sao? thế nên mới nói những lời này" bàn tay lớn nâng gáy nàng lên, Lôi dương muốn nhìn vẻ mặt của nàng.
Đôi mắt tinh nghịch của nàng mang theo làn nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au mang theo nét ngượng ngùng, vẻ thật sự rất khẩn trương a! Là đàn ông, vốn không có đạo lý không động tâm, huống hồ, nữ nhân này còn mở miệng cùng hắn cầu hoan....anh muốn ôm nữ nhân, chỉ có thể ôm em!
Ha, thật sự là bội phục sự can đảm của nàng!
Khi hắn nói với nàng không có một chút yêu thương gì, nàng vẫn có thể kiên định nói với hắn, hắn chỉ có thể ôm nữ nhân là nàng.
Nàng sao lại có thể đáng yêu như thế? đáng yêu đến nỗi làm hắn muốn yêu thương nàng lại càng muốn bắt nạt nàng.
Môi, bỗng dưng ghì chặt vào phiến môi nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong miệng nàng do xét, tìm cái lưỡi đang ngượng ngùng của nàng..."Ngô" nàng hoảng hốt, bởi vì phải che ô cho cả hai, động cũng không dám động để cho hắn hôn.
Nụ hôn này, triền miên a, hôn đến nỗi làm cho chân nàng không trụ nổi, hôn làm cho nàng muốn ngất đi, ô tự nhiên buông rơi xuống đất.
Tay tự do, nàng theo bản năng kiễng mũi chân, vòng tay ôm cổ hắn.
Đôi tay lớn đang ôm vòng xung quanh nàng, cũng đem nàng nâng lên, để cho hắn có thể hôn nàng sâu hơn...hô hấp hoàn toàn rối loạn.
Thân hình mềm mại ngọt ngào đang dán chặt vào người hắn, người nàng cũng trở nên thở gấp, người nàng cũng phải thừa nhận, trong cơ thể có một cỗ nhiệt nóng bừng đang reo hò, vọng động, muốn đập tan cái ổ khóa...khẩn trương, làm cho áp lực hắn càng gấp gáp.
"Em xong rồi, Phong linh" Hắn liền cắn cắn phiến môi hồng của nàng, giọng nam khàn khàn "Anh muốn em, em trốn không được đâu" Mặt của nàng, không khí nồng đậm ái tình, đã sớm không phân biệt rõ phương hướng rồi.
"Em cũng không muốn trốn...Dương, em là của anh, em muốn trở thành người của anh....yêu em được không?" Nàng cầu xin, chủ động dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà thăm dò hắn.
Hai con người trong mưa đang tỏa nhiệt, thân hình mềm mại của nàng muốn hôn hắn, khiến cho cả người dựa sát vào người hắn, khiến cho bụng dưới của hắn khó chịu...quả nhiên là nhiệt lửa làm toàn thân trở nên nóng bừng.
Cúi xuống lần nữa. Hắn cắn cắn vành tai nhỏ của nàng, bên tai của nàng nói nhỏ "Chúng ta về nhà đi"
Thục nam sẽ có bộ dáng thục nam , thân sĩ sẽ có phong độ thân sĩ , tổng lại không thể thật sự ở ven đường muốn nàng.
Tuy rằng, hắn thực khát vọng làm như vậy......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.