Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt
Chương 16
Thăng Không Cao Phi
19/05/2021
Tiệc tối rất nhanh kết thúc, bởi vì Hoàng hậu yêu cầu Sở Vương phi và quận chúa cùng đến Phượng nghi cung nói chuyện phiếm, còn Sở quận vương thì bị hoàng đế kéo đi thương thảo quốc gia đại sự nên chỉ còn một mình Nguyệt Hiểu đi dạo trong ngự hoa viên. Nhìn hoa viên của hoàng gia quả nhiên không giống bình thường, có thật nhiều giống hoa lạ đến nhìn cũng chưa từng nhìn thấy qua, quả là kì trân dị thảo, muôn màu muôn vẻ không thôi.
"Phong đại nhân, tại sao chỉ có một người ngươi dạo chơi ở đây vậy?" Phong Nguyệt Hiểu nghe thanh âm, tự nhiên cũng biết là ai.
"Hoắc đại nhân." Oan gia ngõ hẹp, câu này người xưa nói quả thật không sai! Ngày mai phải kêu Thị Nguyệt giúp nàng chuẩn bị thau lửa với vỏ bưởi mà nhảy qua nhảy lại giải xui mới được, đúng là số con rệp. Sao đi đâu cũng gặp cái tên đáng ghét này cơ chứ???
"Trục Nhật, vị này có phải là quận mã của Thần Hi hay không?" Ngữ âm thanh thoát này chính là phát ra từ nữ tử diễm lệ đang đứng bên cạnh Hoắc Trục Nhật.
Phong Nguyệt Hiểu liếc con mắt một chút nhìn về phía nữ tử kia, trong đầu không khỏi đem nàng và quận chúa ra so sánh với nhau, luận về sắc đẹp chỉ có thể nói - Quận chúa hoàn toàn thắng.
"Công chúa, người đoán đúng rồi. Hắn là quận mã của Thần Hi, Phong Nguyệt Hiểu." Hoắc Trục Nhật cung kính trả lời Lan Hinh công chúa. Ánh mắt Lan Hinh cấp tốc quét nhìn Phong Nguyệt Hiểu, trong lòng có chút bình luận.
"Thế nhân thường nói Thần Hi là kinh thành đệ nhất tài nữ, chỉ là ánh mắt nàng sao vậy, tuyển quận mã này... thật là không biết nhìn người, ngươi nói có phải hay không?"
Hoắc Trục Nhật vội vã gật đầu: "Công chúa nói đúng như những gì trong lòng Trục Nhật nghĩ. Hắn quả thật không xứng với Thần Hi quận chúa."
Nhất thời sắc mặt của Phong Nguyệt Hiểu trở nên đen lại, hắng giọng, chỉ là nàng suy nghĩ, lúc này bên cạnh nàng - một người là công chúa, một người chức quan lại cao hơn nàng rất nhiều, lập tức nhịn xuống cơn giận. Không thèm tranh chấp với hai người này làm gì, thiệt thòi chỉ là nàng mà thôi.
"Đây là chuyện của Phong mỗ và quận chúa, chỉ cần hai người chúng ta thật lòng yêu nhau, thế nhân nhìn nhận ra sao thì có liên quan gì đến vợ chồng ta chứ." Giản đơn mà nói, nàng nhìn thế nào cũng không thể xứng đôi với quận chúa nhưng hai người các nàng là phu thê, chuyện vợ chồng các nàng cần gì người ngoài nói chen vào!
Liên tiếp vài lần bị Nguyệt Hiểu nói đến không biết làm gì chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, sức chịu đựng của Hoắc Trục Nhật cũng tăng lên rất nhiều. "Hoắc mỗ lại nghĩ, Phong đại nhân nói những lời này chỉ là biện minh, lời lẽ ngụy biện mà thôi! Thử hỏi ngươi đường đường là một nam tử hán, Hoắc mỗ không tin ngươi cam tâm chịu thua dưới tay quận chúa, bị thế nhân mọi người nói là núp váy đàn bà."
Tài hoa của Thần Hi mọi người ai nấy đều biết, hắn cũng không tin Phong Nguyệt Hiểu chưa từng đố kị tài năng của thê tử. Lan Hinh cũng cảm thấy lời này nói rất đúng, nàng có chút hứng thú với câu trả lời của Nguyệt Hiểu.
"Trục Nhật nói quả không sai, Phong đại nhân. Cho dù bản cung ở trong thâm cung biệt viện nhưng mà cũng biết tất cả mọi người lưu truyền Thần Hi quận mã là một người bình thường vô năng, tài hoa kém cỏi thật khó thoát khỏi một tiếng thê nô, vĩnh viễn không thể trở mình. Lẽ nào Phong đại nhân thật sự có thể không thèm để ý đến miệng lưỡi thế gian, không sợ người khác chê cười?"
Phong Nguyệt Hiểu nhíu mày, cười lạnh nói: "Nguyệt Hiểu từ trước đến nay vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa cùng mưu trí của quận chúa, dù thế nhân mọi người có nói gì đi nữa thì lòng ngưỡng mộ đó của ta cũng không chút nào thay đổi." Nếu Hoắc Trục Nhật và Lan Hinh công chúa đều nói trắng ra như thế, nàng cũng không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ che lấp cái gì. Dù gì nàng cũng là loại người không thích văn vẻ vòng vo nói lời sáo rỗng.
"Phong đại nhân, ngươi đây không phải thoái thác sao, đường đường một đấng nam nhi lại chịu thua thê tử của mình, bị thế nhân gọi là thê nô cũng không một tiếng biện minh sao?" Hoắc Trục Nhật ngữ khí hèn mọn, mỗi câu đều là châm chọc Phong Nguyệt Hiểu.
Phong Nguyệt Hiểu không thèm để ý đến ngữ khí đê tiện và hèn mọn của Hoắc Trục Nhật, vẫn chậm rãi bình thản nói: "Thế nhân cho rằng nữ tử vô tài đó mới là đức nhưng Phong mỗ không cho là đúng, đâu nhất thiết chỉ bậc nam tử tài hoa thì mới có khả năng định quốc an ban, nữ tử cũng có thể tài hoa xảo lược như nam nhân, vì nước vì dân. Đó mới là phúc của quốc gia." Mà nguyên nhân chủ yếu làm cho nàng nói câu này bởi vì nàng cũng là nữ nhân.
"Ta thích quận chúa tài hoa xuất chúng hùng tài vĩ lược, bởi vì nàng so với nam tử còn muốn ưu tú hơn ngàn lần, thân là trượng phu của nàng, ta chỉ cảm thấy thập phần tự hào, không giống hạng tiểu nhân thiếu độ lượng buồn chán không việc gì làm, đám nhân sĩ ăn không ngồi rồi mới đố kị nàng, không bì kịp với nàng nên mới mở miệng nói lời xàm ngôn." Lời nói của Nguyệt Hiểu mang hai ý nghĩa, ám chỉ khơi mào mọi chuyện là bọn nhân sĩ nhàm chán, ăn không ngồi rồi!
"Phong đại nhân cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu!" Khuôn mặt tươi cười của Lan Hinh tự nhiên cứng lại nhưng Phong Nguyệt Hiểu vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.
"Công chúa có biết hay không, đây chính là nguyên nhân người vĩnh viễn cũng không thể so với Lượng Vũ, đồng dạng đây cũng là nguyên nhân Lượng Vũ vĩnh viễn sẽ không tuyển chọn Hoắc đại nhân làm quận mã của nàng." Đố kị chỉ làm cho ánh mắt của con người ta trở nên thu hẹp lại, không nhìn rõ trời cao đất dày, không hiểu rõ cao nhân tắc cao nhân trị, núi này cao còn có núi khác cao hơn, đều là người sống trên đời cần gì cứ phải đố kị với nhau kia chứ.
- ------------------------------------------------------------------------------
Ha ha ha, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười sang sảng. "Phong Nguyệt Hiểu, cuối cùng trẫm cũng biết vì sao Vũ nhi cố ý gả cho ngươi. Phi khanh không lấy chồng." Đồng dạng không biết ở nơi nào tự nhiên xuất hiện một đám người, bọn họ nghe được lời nói của Phong Nguyệt Hiểu tranh cãi cùng với Lan Hinh và Hoắc Trục Nhật liền như ong vỡ tổ cùng nhau kéo đến.
"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu." Phong Nguyệt Hiểu sắc mặt xấu hổ nhìn Trầm Lượng Vũ từ đằng xa từ từ bước đến, trong lòng tính toán những lời vừa rồi mình nói nàng sẽ không nghe được chứ? Thật sự là hiểu lầm to lớn mà!
Lượng Vũ xuất hiện, sắc mặt nàng không chút biểu tình nhưng ở sâu trong nội tâm lại nhấc lên nhiều gợn sóng. Đã không có cách nào không nhìn về phía Phong Nguyệt Hiểu. Lúc hắn nói những câu chân thành đó, Lượng Vũ biết nàng từ lâu đã từ từ cùng Nguyệt Hiểu sa vào lưới tình.
"Phong đại nhân, tại sao chỉ có một người ngươi dạo chơi ở đây vậy?" Phong Nguyệt Hiểu nghe thanh âm, tự nhiên cũng biết là ai.
"Hoắc đại nhân." Oan gia ngõ hẹp, câu này người xưa nói quả thật không sai! Ngày mai phải kêu Thị Nguyệt giúp nàng chuẩn bị thau lửa với vỏ bưởi mà nhảy qua nhảy lại giải xui mới được, đúng là số con rệp. Sao đi đâu cũng gặp cái tên đáng ghét này cơ chứ???
"Trục Nhật, vị này có phải là quận mã của Thần Hi hay không?" Ngữ âm thanh thoát này chính là phát ra từ nữ tử diễm lệ đang đứng bên cạnh Hoắc Trục Nhật.
Phong Nguyệt Hiểu liếc con mắt một chút nhìn về phía nữ tử kia, trong đầu không khỏi đem nàng và quận chúa ra so sánh với nhau, luận về sắc đẹp chỉ có thể nói - Quận chúa hoàn toàn thắng.
"Công chúa, người đoán đúng rồi. Hắn là quận mã của Thần Hi, Phong Nguyệt Hiểu." Hoắc Trục Nhật cung kính trả lời Lan Hinh công chúa. Ánh mắt Lan Hinh cấp tốc quét nhìn Phong Nguyệt Hiểu, trong lòng có chút bình luận.
"Thế nhân thường nói Thần Hi là kinh thành đệ nhất tài nữ, chỉ là ánh mắt nàng sao vậy, tuyển quận mã này... thật là không biết nhìn người, ngươi nói có phải hay không?"
Hoắc Trục Nhật vội vã gật đầu: "Công chúa nói đúng như những gì trong lòng Trục Nhật nghĩ. Hắn quả thật không xứng với Thần Hi quận chúa."
Nhất thời sắc mặt của Phong Nguyệt Hiểu trở nên đen lại, hắng giọng, chỉ là nàng suy nghĩ, lúc này bên cạnh nàng - một người là công chúa, một người chức quan lại cao hơn nàng rất nhiều, lập tức nhịn xuống cơn giận. Không thèm tranh chấp với hai người này làm gì, thiệt thòi chỉ là nàng mà thôi.
"Đây là chuyện của Phong mỗ và quận chúa, chỉ cần hai người chúng ta thật lòng yêu nhau, thế nhân nhìn nhận ra sao thì có liên quan gì đến vợ chồng ta chứ." Giản đơn mà nói, nàng nhìn thế nào cũng không thể xứng đôi với quận chúa nhưng hai người các nàng là phu thê, chuyện vợ chồng các nàng cần gì người ngoài nói chen vào!
Liên tiếp vài lần bị Nguyệt Hiểu nói đến không biết làm gì chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, sức chịu đựng của Hoắc Trục Nhật cũng tăng lên rất nhiều. "Hoắc mỗ lại nghĩ, Phong đại nhân nói những lời này chỉ là biện minh, lời lẽ ngụy biện mà thôi! Thử hỏi ngươi đường đường là một nam tử hán, Hoắc mỗ không tin ngươi cam tâm chịu thua dưới tay quận chúa, bị thế nhân mọi người nói là núp váy đàn bà."
Tài hoa của Thần Hi mọi người ai nấy đều biết, hắn cũng không tin Phong Nguyệt Hiểu chưa từng đố kị tài năng của thê tử. Lan Hinh cũng cảm thấy lời này nói rất đúng, nàng có chút hứng thú với câu trả lời của Nguyệt Hiểu.
"Trục Nhật nói quả không sai, Phong đại nhân. Cho dù bản cung ở trong thâm cung biệt viện nhưng mà cũng biết tất cả mọi người lưu truyền Thần Hi quận mã là một người bình thường vô năng, tài hoa kém cỏi thật khó thoát khỏi một tiếng thê nô, vĩnh viễn không thể trở mình. Lẽ nào Phong đại nhân thật sự có thể không thèm để ý đến miệng lưỡi thế gian, không sợ người khác chê cười?"
Phong Nguyệt Hiểu nhíu mày, cười lạnh nói: "Nguyệt Hiểu từ trước đến nay vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa cùng mưu trí của quận chúa, dù thế nhân mọi người có nói gì đi nữa thì lòng ngưỡng mộ đó của ta cũng không chút nào thay đổi." Nếu Hoắc Trục Nhật và Lan Hinh công chúa đều nói trắng ra như thế, nàng cũng không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ che lấp cái gì. Dù gì nàng cũng là loại người không thích văn vẻ vòng vo nói lời sáo rỗng.
"Phong đại nhân, ngươi đây không phải thoái thác sao, đường đường một đấng nam nhi lại chịu thua thê tử của mình, bị thế nhân gọi là thê nô cũng không một tiếng biện minh sao?" Hoắc Trục Nhật ngữ khí hèn mọn, mỗi câu đều là châm chọc Phong Nguyệt Hiểu.
Phong Nguyệt Hiểu không thèm để ý đến ngữ khí đê tiện và hèn mọn của Hoắc Trục Nhật, vẫn chậm rãi bình thản nói: "Thế nhân cho rằng nữ tử vô tài đó mới là đức nhưng Phong mỗ không cho là đúng, đâu nhất thiết chỉ bậc nam tử tài hoa thì mới có khả năng định quốc an ban, nữ tử cũng có thể tài hoa xảo lược như nam nhân, vì nước vì dân. Đó mới là phúc của quốc gia." Mà nguyên nhân chủ yếu làm cho nàng nói câu này bởi vì nàng cũng là nữ nhân.
"Ta thích quận chúa tài hoa xuất chúng hùng tài vĩ lược, bởi vì nàng so với nam tử còn muốn ưu tú hơn ngàn lần, thân là trượng phu của nàng, ta chỉ cảm thấy thập phần tự hào, không giống hạng tiểu nhân thiếu độ lượng buồn chán không việc gì làm, đám nhân sĩ ăn không ngồi rồi mới đố kị nàng, không bì kịp với nàng nên mới mở miệng nói lời xàm ngôn." Lời nói của Nguyệt Hiểu mang hai ý nghĩa, ám chỉ khơi mào mọi chuyện là bọn nhân sĩ nhàm chán, ăn không ngồi rồi!
"Phong đại nhân cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu!" Khuôn mặt tươi cười của Lan Hinh tự nhiên cứng lại nhưng Phong Nguyệt Hiểu vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.
"Công chúa có biết hay không, đây chính là nguyên nhân người vĩnh viễn cũng không thể so với Lượng Vũ, đồng dạng đây cũng là nguyên nhân Lượng Vũ vĩnh viễn sẽ không tuyển chọn Hoắc đại nhân làm quận mã của nàng." Đố kị chỉ làm cho ánh mắt của con người ta trở nên thu hẹp lại, không nhìn rõ trời cao đất dày, không hiểu rõ cao nhân tắc cao nhân trị, núi này cao còn có núi khác cao hơn, đều là người sống trên đời cần gì cứ phải đố kị với nhau kia chứ.
- ------------------------------------------------------------------------------
Ha ha ha, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười sang sảng. "Phong Nguyệt Hiểu, cuối cùng trẫm cũng biết vì sao Vũ nhi cố ý gả cho ngươi. Phi khanh không lấy chồng." Đồng dạng không biết ở nơi nào tự nhiên xuất hiện một đám người, bọn họ nghe được lời nói của Phong Nguyệt Hiểu tranh cãi cùng với Lan Hinh và Hoắc Trục Nhật liền như ong vỡ tổ cùng nhau kéo đến.
"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu." Phong Nguyệt Hiểu sắc mặt xấu hổ nhìn Trầm Lượng Vũ từ đằng xa từ từ bước đến, trong lòng tính toán những lời vừa rồi mình nói nàng sẽ không nghe được chứ? Thật sự là hiểu lầm to lớn mà!
Lượng Vũ xuất hiện, sắc mặt nàng không chút biểu tình nhưng ở sâu trong nội tâm lại nhấc lên nhiều gợn sóng. Đã không có cách nào không nhìn về phía Phong Nguyệt Hiểu. Lúc hắn nói những câu chân thành đó, Lượng Vũ biết nàng từ lâu đã từ từ cùng Nguyệt Hiểu sa vào lưới tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.