Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt
Chương 49
Thăng Không Cao Phi
19/05/2021
Tận mắt nhìn thấy Hoắc Trục Nhật chính tay đem viên đan dược mà nàng mong muốn đánh nát, Lượng Vũ không khỏi phẫn nộ: "Hoắc Trục Nhật, ngươi khinh người quá đáng!"
"Bích Lạc Hoàng tuyền đan là của ta, ta muốn dùng nó như thế nào là chuyện của ta, không lẽ quận chúa muốn xen vào sao!" Hoắc Trục Nhật vỗ vỗ tay, làm cho bột phấn trong tay bay đi sạch sẽ.
"Ta muốn ngươi vì Nguyệt Hiểu bồi táng!" Lượng Vũ mất đi vẻ lãnh tĩnh thường có, rút ra nhuyễn kiếm quấn ở thắt lưng, kiếm chỉ thẳng về hướng của Hoắc Trục Nhật. Nàng thật sự phẫn nộ, sao hắn có thể khinh người như thế chứ, nàng đã hạ mình hướng hắn cầu tình, vậy mà hắn lại hành động như vậy, đó không phải là chống lại nàng hay sao? Nàng đối với hắn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ, dù gì cũng là thanh mai trúc mã, vậy mà hắn một chút cũng không lưu tình.
Người của Hoắc gia nhìn thấy Hoắc Trục Nhật bị người khác uy hiếp cũng tề tụ ở cửa đối đầu cùng người của Lượng Vũ. Trận thế lúc này thật khiến cho mọi người kinh sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường tràn ngập giương cung bạt kiếm, bầu không khí đầy vẻ chết chóc, kẻ khác không dám thở dốc, hết lần này đến lần khác có người không nhìn rõ sống chết, có thể hiểu chữ tử viết như thế nào...
"Woa! Hoắc đại nhân, một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan ít nhất cũng đáng giá vạn lượng hoàng kim, ngươi không nói một câu liền hủy đi, chẳng phải đáng tiếc sao?" Giống như Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu cũng nhìn thấy Hoắc Trục Nhật hủy dược, trong đầu chỉ nhớ đến giá trị của đan dược là vạn lượng hoàng kim. Tự nhiên bị hủy quả là uổng, nếu đem bán thì lời biết bao nhiêu?
Nghe được thanh âm của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ cũng tỉnh táo lại đem kiếm thu hồi. "Hoắc Trục Nhật, thù hủy dược ngày hôm nay Lượng Vũ khắc trong tâm khảm, tương lai nhất định xin trả gấp bội."
Lời nói tuyệt tình làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trục Nhật tái nhợt rất nhiều.
"Dù bí mật đến đâu thì cũng có kẻ hở, ngươi thật sự cho rằng sự kiện Doanh Châu là lấy vải thưa che mắt thánh, thần không biết quỷ không hay à?" Một câu nói của Lượng Vũ làm cho Hoắc Trục Nhật khẽ giật mình, không tin vào những gì nàng đang nói, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ trấn tỉnh.
"Ngươi đang nói cái gì? Thần Hi."
"Còn nhớ rõ nữ tử tên Lưu Ly hay không? Nàng vốn là bằng chứng sống mà ta muốn cùng ngươi trao đổi lấy Bích lạc hoàng tuyền đan, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần."
"..." Hoắc Trục Nhật không nói gì, bởi vì hắn hiểu rõ Lượng Vũ. Nếu không có nắm chắc thì tuyệt không ở trước mặt hắn nói ra những lời này.
"Được rồi, Vũ nhi, chúng ta về nhà." Nguyệt Hiểu vừa nói vừa đưa tay nắm chặt tay của Lượng Vũ không buông, kéo nàng đi. Nàng biết quận chúa nhất định nắm được nhược điểm của Hoắc Trục Nhật, thậm chí dự định dùng chuyện này đối phó hắn, mà Lượng Vũ của nàng từ trước đến nay luôn tránh né chuyện triều đình tranh đấu phong tinh huyết vũ. Nàng thật không muốn vì chính mình mà làm Lượng Vũ bị cuốn vào đó. Nàng không cần. Tất cả đều là vì nàng, vì nàng mà Lượng Vũ phải dùng tới thủ đoạn này, đây cũng là chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy, nàng chỉ muốn cùng Lượng Vũ hoan hoan lạc lạc vui vẻ từng ngày...
"Được, chúng ta về nhà." Đôi mắt của Lượng Vũ ôn nhu thâm tình, tất cả đều chỉ dành cho Phong Nguyệt Hiểu.
Hoắc Trục Nhật nhìn hai người rời đi, trong đầu hiện lên hồi ức thuở thiếu niên khi hắn cùng Lượng Vũ lớn lên, trong thâm tâm hắn biết rõ quá khứ vẫn chỉ mãi là quá khứ mà thôi. Cho dù hắn yêu Lượng Vũ đến thế nào nhưng nàng cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn. Mà đoạn tình cảm này mãi mãi không thuộc về hắn nhưng vì nó mà hắn tự ý hủy cả tiền đồ còn làm chuyện thương thiên hại lý, tất cả có đáng giá không chứ?
- -------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Nguyệt Hiểu ôm chặt Lượng Vũ, rất sợ vuột mất hạnh phúc này, mọi đau đớn trong quá khứ vì vậy mà cũng biến mất.
"Quận chúa, ngươi thực sự yêu ta sao?"
Nghe vậy, Lượng Vũ trừng mắt nhìn Phong Nguyệt Hiểu, tay ngắt thắt lưng của nàng không tha: "Thế nào? Cho đến bây giờ ngươi còn hoài nghi ta sao!"
"Đương nhiên không dám." Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, sau đó mới hỏi: "Quận chúa, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?"
"Chuyện gì?" Lượng Vũ buông tay ra, vùi toàn bộ cơ thể mình vào cái ôm ấm áp của Nguyệt Hiểu, ở trong lòng Nguyệt Hiểu nàng thấy thật sự bình yên, đây là hạnh phúc mà nàng mong muốn, không cầu gì hơn.
"Nếu như ta chết, đáp ứng ta nhất định phải hảo hảo sống sót, nếu không ta sẽ đi không an tâm..."
Không biết qua bao lâu, Lượng Vũ mới đáp lại: "Ngươi đây là làm khó ta, Nguyệt Hiểu." Hoắc Trục Nhật chỉ là hủy dược mà có thể làm nàng mất đi sự lãnh tĩnh thường ngày đến như thế, nàng thật sự không biết được nếu thật mất đi Nguyệt Hiểu, nàng sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì...
"Bích Lạc Hoàng tuyền đan là của ta, ta muốn dùng nó như thế nào là chuyện của ta, không lẽ quận chúa muốn xen vào sao!" Hoắc Trục Nhật vỗ vỗ tay, làm cho bột phấn trong tay bay đi sạch sẽ.
"Ta muốn ngươi vì Nguyệt Hiểu bồi táng!" Lượng Vũ mất đi vẻ lãnh tĩnh thường có, rút ra nhuyễn kiếm quấn ở thắt lưng, kiếm chỉ thẳng về hướng của Hoắc Trục Nhật. Nàng thật sự phẫn nộ, sao hắn có thể khinh người như thế chứ, nàng đã hạ mình hướng hắn cầu tình, vậy mà hắn lại hành động như vậy, đó không phải là chống lại nàng hay sao? Nàng đối với hắn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ, dù gì cũng là thanh mai trúc mã, vậy mà hắn một chút cũng không lưu tình.
Người của Hoắc gia nhìn thấy Hoắc Trục Nhật bị người khác uy hiếp cũng tề tụ ở cửa đối đầu cùng người của Lượng Vũ. Trận thế lúc này thật khiến cho mọi người kinh sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường tràn ngập giương cung bạt kiếm, bầu không khí đầy vẻ chết chóc, kẻ khác không dám thở dốc, hết lần này đến lần khác có người không nhìn rõ sống chết, có thể hiểu chữ tử viết như thế nào...
"Woa! Hoắc đại nhân, một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan ít nhất cũng đáng giá vạn lượng hoàng kim, ngươi không nói một câu liền hủy đi, chẳng phải đáng tiếc sao?" Giống như Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu cũng nhìn thấy Hoắc Trục Nhật hủy dược, trong đầu chỉ nhớ đến giá trị của đan dược là vạn lượng hoàng kim. Tự nhiên bị hủy quả là uổng, nếu đem bán thì lời biết bao nhiêu?
Nghe được thanh âm của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ cũng tỉnh táo lại đem kiếm thu hồi. "Hoắc Trục Nhật, thù hủy dược ngày hôm nay Lượng Vũ khắc trong tâm khảm, tương lai nhất định xin trả gấp bội."
Lời nói tuyệt tình làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trục Nhật tái nhợt rất nhiều.
"Dù bí mật đến đâu thì cũng có kẻ hở, ngươi thật sự cho rằng sự kiện Doanh Châu là lấy vải thưa che mắt thánh, thần không biết quỷ không hay à?" Một câu nói của Lượng Vũ làm cho Hoắc Trục Nhật khẽ giật mình, không tin vào những gì nàng đang nói, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ trấn tỉnh.
"Ngươi đang nói cái gì? Thần Hi."
"Còn nhớ rõ nữ tử tên Lưu Ly hay không? Nàng vốn là bằng chứng sống mà ta muốn cùng ngươi trao đổi lấy Bích lạc hoàng tuyền đan, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần."
"..." Hoắc Trục Nhật không nói gì, bởi vì hắn hiểu rõ Lượng Vũ. Nếu không có nắm chắc thì tuyệt không ở trước mặt hắn nói ra những lời này.
"Được rồi, Vũ nhi, chúng ta về nhà." Nguyệt Hiểu vừa nói vừa đưa tay nắm chặt tay của Lượng Vũ không buông, kéo nàng đi. Nàng biết quận chúa nhất định nắm được nhược điểm của Hoắc Trục Nhật, thậm chí dự định dùng chuyện này đối phó hắn, mà Lượng Vũ của nàng từ trước đến nay luôn tránh né chuyện triều đình tranh đấu phong tinh huyết vũ. Nàng thật không muốn vì chính mình mà làm Lượng Vũ bị cuốn vào đó. Nàng không cần. Tất cả đều là vì nàng, vì nàng mà Lượng Vũ phải dùng tới thủ đoạn này, đây cũng là chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy, nàng chỉ muốn cùng Lượng Vũ hoan hoan lạc lạc vui vẻ từng ngày...
"Được, chúng ta về nhà." Đôi mắt của Lượng Vũ ôn nhu thâm tình, tất cả đều chỉ dành cho Phong Nguyệt Hiểu.
Hoắc Trục Nhật nhìn hai người rời đi, trong đầu hiện lên hồi ức thuở thiếu niên khi hắn cùng Lượng Vũ lớn lên, trong thâm tâm hắn biết rõ quá khứ vẫn chỉ mãi là quá khứ mà thôi. Cho dù hắn yêu Lượng Vũ đến thế nào nhưng nàng cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn. Mà đoạn tình cảm này mãi mãi không thuộc về hắn nhưng vì nó mà hắn tự ý hủy cả tiền đồ còn làm chuyện thương thiên hại lý, tất cả có đáng giá không chứ?
- -------------------------------------------------------------------------------
Màn đêm buông xuống, Nguyệt Hiểu ôm chặt Lượng Vũ, rất sợ vuột mất hạnh phúc này, mọi đau đớn trong quá khứ vì vậy mà cũng biến mất.
"Quận chúa, ngươi thực sự yêu ta sao?"
Nghe vậy, Lượng Vũ trừng mắt nhìn Phong Nguyệt Hiểu, tay ngắt thắt lưng của nàng không tha: "Thế nào? Cho đến bây giờ ngươi còn hoài nghi ta sao!"
"Đương nhiên không dám." Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, sau đó mới hỏi: "Quận chúa, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?"
"Chuyện gì?" Lượng Vũ buông tay ra, vùi toàn bộ cơ thể mình vào cái ôm ấm áp của Nguyệt Hiểu, ở trong lòng Nguyệt Hiểu nàng thấy thật sự bình yên, đây là hạnh phúc mà nàng mong muốn, không cầu gì hơn.
"Nếu như ta chết, đáp ứng ta nhất định phải hảo hảo sống sót, nếu không ta sẽ đi không an tâm..."
Không biết qua bao lâu, Lượng Vũ mới đáp lại: "Ngươi đây là làm khó ta, Nguyệt Hiểu." Hoắc Trục Nhật chỉ là hủy dược mà có thể làm nàng mất đi sự lãnh tĩnh thường ngày đến như thế, nàng thật sự không biết được nếu thật mất đi Nguyệt Hiểu, nàng sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.