Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
Chương 81: Trúng thuốc (H)
Mộ An Lạc
27/11/2022
Chẳng mấy chốc, họ đã một khách sạn. Chúc Tự Đan biết anh tức giận, cô
còn tưởng anh sẽ kéo cô về nhà, nhốt cô lại cơ, ai dè lại kéo cô lên một căn phòng tổng thống.
Vốn dĩ da mặt của Chúc Tự Đan không dày, khi tới đây, lại không dám phá phách nữa. Cô chỉ có thể lẽo đẽo theo anh.
Tiếng đóng cửa vang lên uỳnh một tiếng, Chúc Tự Đan cũng nhanh chóng bị anh quăng lên giường như một con gấu bông vậy. Cô bị đau nên không nhịn nữa mà lên tiếng.
- Anh bị điên à?
Hứa Phong Đàm vẫn im lặng, nhưng ánh mắt thì không bị câm, nó biết nói. Nó thông báo cho cô rằng, anh đang giận, chỉ cần cô chống lại, lập tức sẽ bị anh xé xác ra.
Đúng lúc anh đang cởi áo vest, Chúc Tự Đan lại nhìn thấy khẩu súng trên thắt lưng của anh. Cô nhân cơ hội mà nảy ra suy nghĩ táo bạo.
Một giây sau, khẩu súng đó nhanh chóng trên tay của Chúc Tự Đan.
Hứa Phong Đàm cũng hồi hộp, anh nhíu mày rồi nói với cô:
- Chúc Tự Đan, đã nghịch đủ chưa?
Thật sự mà nói, bây giờ Hứa Phong Đàm đã hết kiên nhẫn với cô. Cô nhíu mày, chống hai tay vào hông như thể đang vô cùng bất lực với cô vậy.
Chúc Tự Đan cũng chẳng nhún nhường, cô mày mò kéo được thứ gì đó xuống thật mạnh. Biểu cảm của Hứa Phong Đàm bắt đầu căng thẳng hơn rất nhiều. Cô lập tức dự đoán mình đã làm đúng theo quy trình.
Cũng bắt chước giống trong phim, cô giơ súng lên thẳng đầu anh rồi đe doạ:
- Anh tính làm gì?
Câu hỏi vừa dứt, Chúc Tự Đan lại bắt đầu cảm thấy thân thể của mình có biểu hiện lạ nhưng chỉ cho rằng mình say rượu. Khắp chân tay, mặt mũi đều có cảm giác đang nóng lên, có thứ gì đó như đang râm ran khắp người vậy. Cô nhíu mày nhẫn nhịn chờ Hứa Phong Đàm.
- Anh rời đi đi, tôi muốn ở đây một mình.
Từ đầu tới cuối, Hứa Phong Đàm vẫn neo theo từng hành động của cô nhưng giờ thì không, anh sẽ lật lại tình thế.
Khi anh tiến lại gần mình, Chúc Tự Đan càng căng thẳng hơn, tay cô bắt đầu run rẩy đưa súng sát vào bụng anh.
Hứa Phong Đàm bật cười, anh dí thẳng súng lên trán mình rồi nói với cô.
- Nếu muốn giết người thì phải bắn vào đây, bắn vào chưa chắc đã chết đâu.
Cô thất thần.
- Anh, anh,...
Ánh mắt hai người chạm nhau, mặc dù người cầm súng là cô, thế mà người sợ hãi lại cũng cô chứ không phải là Hứa Phong Đàm. Bàn tay cô run rẩy dữ dội, cô nào dám bắn anh.
Sau cùng, Hứa Phong Đàm còn ép ngón tay cô bóp cò, tiếng tạch kêu lên nhưng chưa có chuyện gì xảy ra. Chúc Tự Đan vẫn nhắm chặt mắt lại vì không dám nhìn sự thật. Hứa Phong Đàm thấy vậy thì liền nói:
- Mở mắt ra đi, có gì mà phải sợ.
Khi cô mở mắt, chiếc súng đã ở trên tay anh, lúc này cô mới nhận ra rằng súng không có đạn. Bây giờ cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô còn chưa kịp nói gì thì Hứa Phong Đàm quăng súng sang một bên, sau đó đè mạnh người cô xuống, hai tay anh cầm chặt hai tay cô, khóa chặt cô trong lòng của mình.
Chỗ phần da tiếp xúc với Hứa Phong Đàm của Chúc Tự Đan như được chạm vào dòng nước mát, thân thể nóng râm ran của cô như muốn đòi hỏi nhiều hơn, nhưng cô buộc phải kiềm chế.
Hứa Phong Đàm là một người có kinh nghiệm, thân thể của cô rất nóng, hai bên má cũng đỏ ửng lên, nhìn biểu cảm nhẫn nhịn của Chúc Tự Đan là anh đủ hiểu, chắc chắn cô có vấn đề nên đã hỏi thêm.
- Ngoài cảm thấy nóng thì còn thấy như thế nào?
Chúc Tự Đan né tránh ánh mắt xem xét của anh, cô nhìn hướng khác, sau đó mặc kệ anh làm gì thì làm. Nhưng chỉ sau đó vài giây, cô cảm thấy bụng dưới của mình không ổn, nó đang như thể kêu gào, đòi hỏi thứ gì đó. Trong tâm trí cô đều trống rỗng, suy nghĩ bắt đầu lệch lạc, mơ hồ. Lý trí còn sót lại không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình nên đã cầu xin.
- Buông tôi ra đi, Hứa Phong Đàm, tôi nóng quá, tôi muốn đi tắm.
Hứa Phong Đàm biết cô đang nhẫn nhịn nên liền đánh thẳng vào điểm tối của cô.
- Có phải em bị người ta bỏ thuốc rồi không?
Lúc này Chúc Tự Đan mới nhận ra, quả thật cô bị người đàn ông kia lừa rồi. Mặc dù cô đã quan sát thật kỹ mới dùng rượu, nhưng xem ra cô vẫn còn quá non nớt với những chiêu trò như thế.
Hứa Phong Đàm biết cô ấy đang chịu đựng, lại đang tự cao không muốn nhận nên đã tìm cách công kích cô. Anh áp đôi môi lạnh lẽo của mình xuống cần cổ trắng nõn của cô.
Vì cô đang mặc một chiếc croptop cúp ngực, bên dưới lại là chiếc váy bó sát trên đầu gối một chút, nên thịt thà lộ ra không ít.
Chỗ nào mà được Hứa Phong Đàm tiếp xúc qua, Chúc Tự Đan đều cảm thấy thoải mái vô cùng, cô
không giãy giụa nữa, hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
- Ưm, ưm.
Tiếng kêu nỉ non vang lên, khiêu khích sự kiềm chế trong Hứa Phong Đàm. Anh không đợi chờ sự cho phép từ đối phương, lập tức dùng miệng kéo chiếc dây buộc trước ngực cô, chiếc áo croptop từ trạng thái đè ép ngực cô thành thả lỏng.
Anh thấy sự khác biệt thì lập tức nhân cơ hội mà trêu chọc cô.
- Xem ra mặc cái áo này cũng tiện, nhưng mà từ lần sau chỉ có thể mặc trước mặt anh thôi. Nghe chưa?
Vốn dĩ da mặt của Chúc Tự Đan không dày, khi tới đây, lại không dám phá phách nữa. Cô chỉ có thể lẽo đẽo theo anh.
Tiếng đóng cửa vang lên uỳnh một tiếng, Chúc Tự Đan cũng nhanh chóng bị anh quăng lên giường như một con gấu bông vậy. Cô bị đau nên không nhịn nữa mà lên tiếng.
- Anh bị điên à?
Hứa Phong Đàm vẫn im lặng, nhưng ánh mắt thì không bị câm, nó biết nói. Nó thông báo cho cô rằng, anh đang giận, chỉ cần cô chống lại, lập tức sẽ bị anh xé xác ra.
Đúng lúc anh đang cởi áo vest, Chúc Tự Đan lại nhìn thấy khẩu súng trên thắt lưng của anh. Cô nhân cơ hội mà nảy ra suy nghĩ táo bạo.
Một giây sau, khẩu súng đó nhanh chóng trên tay của Chúc Tự Đan.
Hứa Phong Đàm cũng hồi hộp, anh nhíu mày rồi nói với cô:
- Chúc Tự Đan, đã nghịch đủ chưa?
Thật sự mà nói, bây giờ Hứa Phong Đàm đã hết kiên nhẫn với cô. Cô nhíu mày, chống hai tay vào hông như thể đang vô cùng bất lực với cô vậy.
Chúc Tự Đan cũng chẳng nhún nhường, cô mày mò kéo được thứ gì đó xuống thật mạnh. Biểu cảm của Hứa Phong Đàm bắt đầu căng thẳng hơn rất nhiều. Cô lập tức dự đoán mình đã làm đúng theo quy trình.
Cũng bắt chước giống trong phim, cô giơ súng lên thẳng đầu anh rồi đe doạ:
- Anh tính làm gì?
Câu hỏi vừa dứt, Chúc Tự Đan lại bắt đầu cảm thấy thân thể của mình có biểu hiện lạ nhưng chỉ cho rằng mình say rượu. Khắp chân tay, mặt mũi đều có cảm giác đang nóng lên, có thứ gì đó như đang râm ran khắp người vậy. Cô nhíu mày nhẫn nhịn chờ Hứa Phong Đàm.
- Anh rời đi đi, tôi muốn ở đây một mình.
Từ đầu tới cuối, Hứa Phong Đàm vẫn neo theo từng hành động của cô nhưng giờ thì không, anh sẽ lật lại tình thế.
Khi anh tiến lại gần mình, Chúc Tự Đan càng căng thẳng hơn, tay cô bắt đầu run rẩy đưa súng sát vào bụng anh.
Hứa Phong Đàm bật cười, anh dí thẳng súng lên trán mình rồi nói với cô.
- Nếu muốn giết người thì phải bắn vào đây, bắn vào chưa chắc đã chết đâu.
Cô thất thần.
- Anh, anh,...
Ánh mắt hai người chạm nhau, mặc dù người cầm súng là cô, thế mà người sợ hãi lại cũng cô chứ không phải là Hứa Phong Đàm. Bàn tay cô run rẩy dữ dội, cô nào dám bắn anh.
Sau cùng, Hứa Phong Đàm còn ép ngón tay cô bóp cò, tiếng tạch kêu lên nhưng chưa có chuyện gì xảy ra. Chúc Tự Đan vẫn nhắm chặt mắt lại vì không dám nhìn sự thật. Hứa Phong Đàm thấy vậy thì liền nói:
- Mở mắt ra đi, có gì mà phải sợ.
Khi cô mở mắt, chiếc súng đã ở trên tay anh, lúc này cô mới nhận ra rằng súng không có đạn. Bây giờ cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô còn chưa kịp nói gì thì Hứa Phong Đàm quăng súng sang một bên, sau đó đè mạnh người cô xuống, hai tay anh cầm chặt hai tay cô, khóa chặt cô trong lòng của mình.
Chỗ phần da tiếp xúc với Hứa Phong Đàm của Chúc Tự Đan như được chạm vào dòng nước mát, thân thể nóng râm ran của cô như muốn đòi hỏi nhiều hơn, nhưng cô buộc phải kiềm chế.
Hứa Phong Đàm là một người có kinh nghiệm, thân thể của cô rất nóng, hai bên má cũng đỏ ửng lên, nhìn biểu cảm nhẫn nhịn của Chúc Tự Đan là anh đủ hiểu, chắc chắn cô có vấn đề nên đã hỏi thêm.
- Ngoài cảm thấy nóng thì còn thấy như thế nào?
Chúc Tự Đan né tránh ánh mắt xem xét của anh, cô nhìn hướng khác, sau đó mặc kệ anh làm gì thì làm. Nhưng chỉ sau đó vài giây, cô cảm thấy bụng dưới của mình không ổn, nó đang như thể kêu gào, đòi hỏi thứ gì đó. Trong tâm trí cô đều trống rỗng, suy nghĩ bắt đầu lệch lạc, mơ hồ. Lý trí còn sót lại không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình nên đã cầu xin.
- Buông tôi ra đi, Hứa Phong Đàm, tôi nóng quá, tôi muốn đi tắm.
Hứa Phong Đàm biết cô đang nhẫn nhịn nên liền đánh thẳng vào điểm tối của cô.
- Có phải em bị người ta bỏ thuốc rồi không?
Lúc này Chúc Tự Đan mới nhận ra, quả thật cô bị người đàn ông kia lừa rồi. Mặc dù cô đã quan sát thật kỹ mới dùng rượu, nhưng xem ra cô vẫn còn quá non nớt với những chiêu trò như thế.
Hứa Phong Đàm biết cô ấy đang chịu đựng, lại đang tự cao không muốn nhận nên đã tìm cách công kích cô. Anh áp đôi môi lạnh lẽo của mình xuống cần cổ trắng nõn của cô.
Vì cô đang mặc một chiếc croptop cúp ngực, bên dưới lại là chiếc váy bó sát trên đầu gối một chút, nên thịt thà lộ ra không ít.
Chỗ nào mà được Hứa Phong Đàm tiếp xúc qua, Chúc Tự Đan đều cảm thấy thoải mái vô cùng, cô
không giãy giụa nữa, hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
- Ưm, ưm.
Tiếng kêu nỉ non vang lên, khiêu khích sự kiềm chế trong Hứa Phong Đàm. Anh không đợi chờ sự cho phép từ đối phương, lập tức dùng miệng kéo chiếc dây buộc trước ngực cô, chiếc áo croptop từ trạng thái đè ép ngực cô thành thả lỏng.
Anh thấy sự khác biệt thì lập tức nhân cơ hội mà trêu chọc cô.
- Xem ra mặc cái áo này cũng tiện, nhưng mà từ lần sau chỉ có thể mặc trước mặt anh thôi. Nghe chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.