Chương 44: Báo thù
Mị Dạ Thủy Thảo
10/08/2015
Sự hốt hoảng trong phòng phẫu thuật nhanh chóng bị ngăn lại, Đoạt Hồn đứng trước bàn mổ thay thế bác sĩ đang làm phẫu thuật, toàn bộ những giọng nói bất mãn tự động biến mất khi thấy Tuyệt Mị lấy khẩu súng ra cầm trong tay, không ai là không sợ chết, cho dù là thiên thần áo trắng đã bao lần gặp qua sinh tử.
“Tình huống như thế nào?” Tuyệt Mị có chút khẩn trương, hai tay cũng toát đầy mồ hôi lạnh, cô tin tưởng y thuật của Đoạt Hồn, nhưng người đàn ông kia vẫn khiến cô không yên tâm như cũ, khắp người đàn ông nằm ở nơi đó toàn là máu, bất động giống như không hề thở. Cô tự nói với bản thân thêm tỉnh táo, tự nói với bản thân không có việc gì, nhưng vẫn giống cũ không khống chế được tâm lý mà phát run, làm thế nào, cô thật sự sợ hãi nếu mất đi hắn, nếu như người đàn ông này không còn ở đây, cô không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!
“Rất tệ, nhưng tin tôi, hắn sẽ không có việc gì.” Đoạt Hồn dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc an ủi Tuyệt Mị, sau đó bắt đầu ra tay cứu lấy tính mạng của Lãnh Thiên Cuồng!
. . . . . .
Ba ngày 72 giờ, sau khi Đoạt Hồn tuyên bố cuối cùng Lãnh Thiên Cuồng đã thoát khỏi nguy hiểm, Tuyệt Mị trái tim vẫn thấp thỏm lo âu mới mới lắng xuống.
“Tiểu thư, xin cô đi nghỉ ngơi đi, ba ngày ba đêm cô cũng chưa nghỉ ngơi, nếu ngã bệnh thì làm thế nào.” Lôi Đình nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy của Tuyệt Mị, có chút đau lòng nói. Ngày trước hắn chỉ thấy tổng giám đốc đối tốt với tiểu thư, giống như muốn đem mọi thứ tốt nhất khắp nơi mang tới trước mặt tiểu thư, nhưng mà tiểu thư chỉ là lạnh lùng không giống như biểu cảm của trẻ con. Nếu như không phải lần đó tiểu thư cứu mình một mạng, hắn cũng chỉ xem tiểu thư là tiểu thư tổng giám đốc, mà hoàn toàn không xuất phát từ lòng kính trọng cô gái nhỏ chỉ mời mười ba tuổi này, nhưng bây giờ không giống, hoàn toàn không giống, kể từ sau lần đó hắn mang lòng biết ơn, giờ hắn lại thêm kính nể và đau lòng. Ba ngày ba đêm, đừng nói là một đứa bé, chính người lớn cũng rất khó mà kiên trì không ngủ không nghỉ ở đây, nhưng tiểu thư lại kiên trì được, ba ngày ba đêm không ngủ, không nghỉ chăm sóc tổng giám đốc. Sự kiên trì trong đôi mắt ấy kiến hắn thật sự xúc động, tổng giám đốc không lầm khi hết lòng yêu thương tiểu thư, thử hỏi cô gái nhỏ như vậy, có ai không yêu được!
“Tôi không sao, ông đã thu xếp ổn thoả việc công ty và tổ chức kia chưa?” Tuyệt Mị có chút mệt mỏi, nhưng sự mệt nhọc này không coi ra gì, cô còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm xong, hơn nữa, người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh lại, cô vẫn còn chút lo lắng.
“Vâng, đều không có vấn đề.” Khi nói đến đây, Lôi Đình liếc nhìn về phía Cơ Ngữ, về chuyện của công ty, rất nhiều chuyện đều do người này xử lý, phương pháp và thủ đoạn xử lý khiến hắn không thể không dụi mắt mà nhìn.
“Rất tốt, vậy bây giờ ông tới đây cẩn thận coi chừng ông ta, tôi muốn đi ra ngoài một lát.” Tuyệt Mị cực kỳ thận trọng giao phó Lãnh Thiên Cuồng cho Lôi Đình, cô phải đi làm ít chuyện.
“Tiểu thư, cô muốn đi nghỉ sao?” Lôi Đình cảm thấy giọng điệu này của tiểu thư không giống như cần đi nghỉ, mà giống như muốn đi làm chuyện khác, Lôi Đình cảm thấy lòng dạ của mình có chút rối bời.
Tuyệt Mị không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhu hòa khác thường nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, Cơ Ngữ cũng theo sau, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Ngoài cửa phòng bệnh, Thiên Thủy, Vu Viêm và Đoạt Hồn cũng đã chờ sẵn ở đó.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tuyệt Mị hỏi, sát khí từng chút từng chút bắt đầu lộ ra ngoài, lúc này Tuyệt Mị lạnh lùng như người vô cảm, một thân sát khí khiến người khác sợ hãi.
“Dạ!” Cho dù vóc dáng người trước mặt chỉ hơn 10 tuổi, cho dù người này so với họ thấp hơn rất nhiều, nhưng bất luận là trước kia hay hiện tại bọn họ vẫn rất kính nể sự cường hãn và hơi thở áp chế này, bọn họ cam tâm tình nguyện gọi cô một tiếng đội trưởng, trời sinh hơi thở của cô có thể khiến người khác thần phục, không phải dáng vẻ bề ngoài, mà là làm cho lòng người phải kinh sợ!
Lãnh Thiên Cuồng bị thương là do tổ chức của một người tên là Hỏa Vân gây ra, tổ chức này buôn lậu thuốc phiện trên địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng. Hiện tại đây cũng là con đường duy nhất mà hắc bang này muốn phát triển, bởi vì những đường khác gần như đã bị Lãnh Thiên Cuồng chiếm giữ, chỉ có ma túy là hoàn toàn chưa. Nhưng muốn buôn lậu thuốc phiện cũng phải hiểu quy củ, đám người của Hoả Vân ỷ vào tiền bạc hùng hậu, dám liều mạng buôn lậu thuốc phiện trong địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng. Trong giới ai cũng biết, địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng còn nghiêm hơn cả cục công an, chỉ cần nơi nào bị phát hiện có thuốc phiện, dù không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, cho nên đám người của Hỏa Vân bị người của Cuồng Môn hung hăng dạy dỗ, thậm chí có mấy người phạm tội chính yếu đã phải gặp Diêm Vương, vì vậy người của Hỏa Vân liên kết với mấy tên sát thủ nước ngoài chặn giết Lãnh Thiên Cuồng. Lãnh Thiên Cuồng vốn không phải là người dễ dàng bị thương như thế, nhưng vì gặp vấn đề tình cảm riêng tư, lúc ấy lại thêm vào chuyện này nên mới bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Sau đó, không đến 10 phút tình báo viên đỉnh cao Thiên Thủy liền tra được kẻ gây sự, Tuyệt Mị từng nói: người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta phải hoàn lại gấp mười lần! Cho nên, bây giờ mới có lần hành động này, cần có đạn dược thuốc nổ này do thiên tài máy móc Cơ Ngữ cung cấp, dưới sự chỉ đạo của Tuyệt Mị, một nhóm năm người ngang ngược xông vào tổng bộ của Hỏa Vân!
Không một ai biết trận chém giết này diễn biến ra sao, bởi vì toàn bộ người của tổng bộ Hỏa Vân đều đi gặp Diêm Vương rồi, mà tất cả các thiết bị cũng đều trở thành một đống sắt vô dụng bỏ đi. Năm người đi vào cũng chỉ có năm người ra, trong vòng 20', lập tức hơn một trăm người của tổng bộ Hoả Vân hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“Không nghĩ tới lần này vì tôi mà mấy người phải vấy vào máu tươi như vậy.” Tuyệt Mị nhìn về hướng những người bạn thân thiết của cô đang đứng giữa mớ thi thể vây xung quanh nói.
“Cho tới bây giờ chúng tôi không chán ghét mùi vị máu tươi, bởi vì lúc trước không có cô, chúng tôi cảm thấy nhuốm máu vì người khác không đáng.” Đoạt Hồn ngày thường cực kỳ ưu nhã cũng bĩu môi, giọng nói mang theo một sự hưng phấn khó kiềm chế.
“Đúng vậy nha, năm người chúng ta ở chung một chỗ, bất luận làm gì cũng đều thấy vui vẻ.” Ánh mắt của Cơ Ngữ nhìn về Tuyệt Mị tràn đầy sự chân thành và mong đợi, được tái hợp thêm lần nữa, điều duy nhất mà bọn họ sợ chính là chia cắt.
“Đúng vậy, nhanh chóng gặp lại con người cũ của cô, chúng tôi rất vui mừng.” Vu Viêm nói giống như trưởng bối, bắt gặp ánh mắt và nụ cười nhạo báng của Tuyệt Mị. Thông qua chuyện này, bọn họ cũng hiểu được tầm quan trọng của người đàn ông kia đối với Tuyệt Mị. Thật sự mà nói nếu một người có thể tìm được người quan trọng đối với mình như thế, chính là hạnh phúc viên mãn.
“Đội trưởng, tư thế cầm súng của cô vẫn như cũ vẫn tàn khốc như vậy, lần sau nếu như còn có chuyện như vậy, cô nhất định phải gọi tôi, tôi muốn được mãi ngắm nhìn phong thái của cô bao nhiêu lần cũng không đủ!” Giọng nói Thiên Thủy thản nhiên đến mức buồn nôn, mọi người bị cô chọc cười. Căn phòng đầy máu tanh cũng không thể lấn át được sự ấm áp khi tái hợp của bọn họ, đúng sai không quan trọng bằng việc cùng những người bạn chân thành đối mặt với kẻ địch vô tình. Thế giới này không tự nhiên có trắng, cũng không tự nhiên có đen.
Năm người đi ra khỏi tổng bộ Hỏa Vân, lửa dần dần cháy lan tới chỗ đất dính đầy máu tươi, linh hồn đang bị lửa thiêu đốt!
“Tình huống như thế nào?” Tuyệt Mị có chút khẩn trương, hai tay cũng toát đầy mồ hôi lạnh, cô tin tưởng y thuật của Đoạt Hồn, nhưng người đàn ông kia vẫn khiến cô không yên tâm như cũ, khắp người đàn ông nằm ở nơi đó toàn là máu, bất động giống như không hề thở. Cô tự nói với bản thân thêm tỉnh táo, tự nói với bản thân không có việc gì, nhưng vẫn giống cũ không khống chế được tâm lý mà phát run, làm thế nào, cô thật sự sợ hãi nếu mất đi hắn, nếu như người đàn ông này không còn ở đây, cô không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa!
“Rất tệ, nhưng tin tôi, hắn sẽ không có việc gì.” Đoạt Hồn dùng ánh mắt hết sức nghiêm túc an ủi Tuyệt Mị, sau đó bắt đầu ra tay cứu lấy tính mạng của Lãnh Thiên Cuồng!
. . . . . .
Ba ngày 72 giờ, sau khi Đoạt Hồn tuyên bố cuối cùng Lãnh Thiên Cuồng đã thoát khỏi nguy hiểm, Tuyệt Mị trái tim vẫn thấp thỏm lo âu mới mới lắng xuống.
“Tiểu thư, xin cô đi nghỉ ngơi đi, ba ngày ba đêm cô cũng chưa nghỉ ngơi, nếu ngã bệnh thì làm thế nào.” Lôi Đình nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy của Tuyệt Mị, có chút đau lòng nói. Ngày trước hắn chỉ thấy tổng giám đốc đối tốt với tiểu thư, giống như muốn đem mọi thứ tốt nhất khắp nơi mang tới trước mặt tiểu thư, nhưng mà tiểu thư chỉ là lạnh lùng không giống như biểu cảm của trẻ con. Nếu như không phải lần đó tiểu thư cứu mình một mạng, hắn cũng chỉ xem tiểu thư là tiểu thư tổng giám đốc, mà hoàn toàn không xuất phát từ lòng kính trọng cô gái nhỏ chỉ mời mười ba tuổi này, nhưng bây giờ không giống, hoàn toàn không giống, kể từ sau lần đó hắn mang lòng biết ơn, giờ hắn lại thêm kính nể và đau lòng. Ba ngày ba đêm, đừng nói là một đứa bé, chính người lớn cũng rất khó mà kiên trì không ngủ không nghỉ ở đây, nhưng tiểu thư lại kiên trì được, ba ngày ba đêm không ngủ, không nghỉ chăm sóc tổng giám đốc. Sự kiên trì trong đôi mắt ấy kiến hắn thật sự xúc động, tổng giám đốc không lầm khi hết lòng yêu thương tiểu thư, thử hỏi cô gái nhỏ như vậy, có ai không yêu được!
“Tôi không sao, ông đã thu xếp ổn thoả việc công ty và tổ chức kia chưa?” Tuyệt Mị có chút mệt mỏi, nhưng sự mệt nhọc này không coi ra gì, cô còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm xong, hơn nữa, người đàn ông kia vẫn chưa tỉnh lại, cô vẫn còn chút lo lắng.
“Vâng, đều không có vấn đề.” Khi nói đến đây, Lôi Đình liếc nhìn về phía Cơ Ngữ, về chuyện của công ty, rất nhiều chuyện đều do người này xử lý, phương pháp và thủ đoạn xử lý khiến hắn không thể không dụi mắt mà nhìn.
“Rất tốt, vậy bây giờ ông tới đây cẩn thận coi chừng ông ta, tôi muốn đi ra ngoài một lát.” Tuyệt Mị cực kỳ thận trọng giao phó Lãnh Thiên Cuồng cho Lôi Đình, cô phải đi làm ít chuyện.
“Tiểu thư, cô muốn đi nghỉ sao?” Lôi Đình cảm thấy giọng điệu này của tiểu thư không giống như cần đi nghỉ, mà giống như muốn đi làm chuyện khác, Lôi Đình cảm thấy lòng dạ của mình có chút rối bời.
Tuyệt Mị không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhu hòa khác thường nhìn Lãnh Thiên Cuồng, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, Cơ Ngữ cũng theo sau, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Ngoài cửa phòng bệnh, Thiên Thủy, Vu Viêm và Đoạt Hồn cũng đã chờ sẵn ở đó.
“Chuẩn bị xong chưa?” Tuyệt Mị hỏi, sát khí từng chút từng chút bắt đầu lộ ra ngoài, lúc này Tuyệt Mị lạnh lùng như người vô cảm, một thân sát khí khiến người khác sợ hãi.
“Dạ!” Cho dù vóc dáng người trước mặt chỉ hơn 10 tuổi, cho dù người này so với họ thấp hơn rất nhiều, nhưng bất luận là trước kia hay hiện tại bọn họ vẫn rất kính nể sự cường hãn và hơi thở áp chế này, bọn họ cam tâm tình nguyện gọi cô một tiếng đội trưởng, trời sinh hơi thở của cô có thể khiến người khác thần phục, không phải dáng vẻ bề ngoài, mà là làm cho lòng người phải kinh sợ!
Lãnh Thiên Cuồng bị thương là do tổ chức của một người tên là Hỏa Vân gây ra, tổ chức này buôn lậu thuốc phiện trên địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng. Hiện tại đây cũng là con đường duy nhất mà hắc bang này muốn phát triển, bởi vì những đường khác gần như đã bị Lãnh Thiên Cuồng chiếm giữ, chỉ có ma túy là hoàn toàn chưa. Nhưng muốn buôn lậu thuốc phiện cũng phải hiểu quy củ, đám người của Hoả Vân ỷ vào tiền bạc hùng hậu, dám liều mạng buôn lậu thuốc phiện trong địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng. Trong giới ai cũng biết, địa bàn của Lãnh Thiên Cuồng còn nghiêm hơn cả cục công an, chỉ cần nơi nào bị phát hiện có thuốc phiện, dù không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, cho nên đám người của Hỏa Vân bị người của Cuồng Môn hung hăng dạy dỗ, thậm chí có mấy người phạm tội chính yếu đã phải gặp Diêm Vương, vì vậy người của Hỏa Vân liên kết với mấy tên sát thủ nước ngoài chặn giết Lãnh Thiên Cuồng. Lãnh Thiên Cuồng vốn không phải là người dễ dàng bị thương như thế, nhưng vì gặp vấn đề tình cảm riêng tư, lúc ấy lại thêm vào chuyện này nên mới bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Sau đó, không đến 10 phút tình báo viên đỉnh cao Thiên Thủy liền tra được kẻ gây sự, Tuyệt Mị từng nói: người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta phải hoàn lại gấp mười lần! Cho nên, bây giờ mới có lần hành động này, cần có đạn dược thuốc nổ này do thiên tài máy móc Cơ Ngữ cung cấp, dưới sự chỉ đạo của Tuyệt Mị, một nhóm năm người ngang ngược xông vào tổng bộ của Hỏa Vân!
Không một ai biết trận chém giết này diễn biến ra sao, bởi vì toàn bộ người của tổng bộ Hỏa Vân đều đi gặp Diêm Vương rồi, mà tất cả các thiết bị cũng đều trở thành một đống sắt vô dụng bỏ đi. Năm người đi vào cũng chỉ có năm người ra, trong vòng 20', lập tức hơn một trăm người của tổng bộ Hoả Vân hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
“Không nghĩ tới lần này vì tôi mà mấy người phải vấy vào máu tươi như vậy.” Tuyệt Mị nhìn về hướng những người bạn thân thiết của cô đang đứng giữa mớ thi thể vây xung quanh nói.
“Cho tới bây giờ chúng tôi không chán ghét mùi vị máu tươi, bởi vì lúc trước không có cô, chúng tôi cảm thấy nhuốm máu vì người khác không đáng.” Đoạt Hồn ngày thường cực kỳ ưu nhã cũng bĩu môi, giọng nói mang theo một sự hưng phấn khó kiềm chế.
“Đúng vậy nha, năm người chúng ta ở chung một chỗ, bất luận làm gì cũng đều thấy vui vẻ.” Ánh mắt của Cơ Ngữ nhìn về Tuyệt Mị tràn đầy sự chân thành và mong đợi, được tái hợp thêm lần nữa, điều duy nhất mà bọn họ sợ chính là chia cắt.
“Đúng vậy, nhanh chóng gặp lại con người cũ của cô, chúng tôi rất vui mừng.” Vu Viêm nói giống như trưởng bối, bắt gặp ánh mắt và nụ cười nhạo báng của Tuyệt Mị. Thông qua chuyện này, bọn họ cũng hiểu được tầm quan trọng của người đàn ông kia đối với Tuyệt Mị. Thật sự mà nói nếu một người có thể tìm được người quan trọng đối với mình như thế, chính là hạnh phúc viên mãn.
“Đội trưởng, tư thế cầm súng của cô vẫn như cũ vẫn tàn khốc như vậy, lần sau nếu như còn có chuyện như vậy, cô nhất định phải gọi tôi, tôi muốn được mãi ngắm nhìn phong thái của cô bao nhiêu lần cũng không đủ!” Giọng nói Thiên Thủy thản nhiên đến mức buồn nôn, mọi người bị cô chọc cười. Căn phòng đầy máu tanh cũng không thể lấn át được sự ấm áp khi tái hợp của bọn họ, đúng sai không quan trọng bằng việc cùng những người bạn chân thành đối mặt với kẻ địch vô tình. Thế giới này không tự nhiên có trắng, cũng không tự nhiên có đen.
Năm người đi ra khỏi tổng bộ Hỏa Vân, lửa dần dần cháy lan tới chỗ đất dính đầy máu tươi, linh hồn đang bị lửa thiêu đốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.