Chương 47: Giãy giụa
Mị Dạ Thủy Thảo
21/08/2015
“Trợ lý Cơ, rốt cuộc tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, vì sao cho tới giờ vẫn
chưa đến đây thăm tổng giám đốc?” Bây giờ Lôi Đình vẫn chưa có biện
pháp, nếu không cũng sẽ không chủ động đến hỏi cô gái Cơ Ngữ này như
vậy. Mặc dù thoạt nhìn Cơ Ngữ tuổi cũng còn nhỏ, nhưng đối với hắn cô có chút lạ lẫm, cảm nhận rằng đôi mắt giấu ở sau cặp kính kia như có ma
lực nhìn thấu lòng người, giống như ánh mắt của tiểu thư khiến người ta
sợ hãi.
“Cô ấy đang đi học, anh có thể đi hỏi cô ấy tại sao không đến.” Cơ Ngữ lạnh lùng trả lời, mặc dù cực kì kinh ngạc khi tên cọc gỗ này chủ động mở miệng nói chuyện với cô mà không phải chuyện công việc, nhưng rất tiếc, cô cũng không biết.
“Này… Tốt nhất vấn đề như vậy phải trực tiếp hỏi, cô cũng không biết sao?” Mặt Lôi Đình lộ vẻ khó làm, nếu có thể hắn đã sớm hỏi rồi, cũng đã qua mấy hôm, nhưng vẫn như cũ không thấy bóng dáng của tiểu thư. Hắn cảm thấy tổng giám đốc càng ngày càng tiều tụy, mỗi ngày ăn gì cũng càng ngày càng ít, tổng giám đốc bị thương còn chưa khỏi hẳn, cứ tiếp tục như vậy phải làm sao, Lôi Đình vô cùng lo lắng.
“Không biết, hơn nữa cho dù có biết tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu, đây là chuyện riêng.” Cô cũng thấy kỳ quái, nhưng xem ra đội trưởng hoàn toàn bình thường, cô cũng khó nói ra, nhưng thật ra không phải là không có điểm khác thường, nghe Vu Viêm nói hình như dạo gần đây ánh mắt của đội trưởng thường lộ ra sự nghi ngờ, đây là chuyện ly kỳ, mặc dù cô ấy vốn lúc nào cũng lạnh lùng cơ trí, nhưng chưa từng thấy qua như vậy.
“Cô!” Lôi Đình nổi đóa, hình như người phụ nữ này và hắn không hợp nhau, mỗi lần nói chuyện cùng cô cũng tức giận gần chết.
. . . . . .
“Xuất viện, lập tức đi làm thủ tục xuất viện.” Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Cuồng lộ ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, giống như mãnh thú đè nén hỏa khí.
“Nhưng...” Thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói ít nhất phải nửa tháng mới có thể xuất viện.
“Không có nhưng nhị gì hết, lập tức, đây là mệnh lệnh!” Nói xong Lãnh Thiên Cuồng cố chấp bước xuống giường, mặc quần áo mới hướng cửa đi ra ngoài, hắn không muốn ở lại chỗ này nữa, chỗ này không có hơi thở của cô, hắn có cảm giác sợ hãi như sẽ phải mất đi cô.
“Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay.” Lôi Đình không dám kháng cự, Lãnh Thiên Cuồng nói ra như vậy cũng không ai có thể làm điều gì trái ý, chỉ có thể nhắm mắt đi làm thủ tục xuất viện, thật may đây là bệnh viện bọn họ xây, cho dù vết thương do đạn bắn cũng không gây ra bất cứ chú ý nào từ phía cảnh sát. Hơn nữa còn như bệnh nhân không chịu hợp tác, hắn cũng chỉ có thể ôm một đống vào mình, cố gắng chăm sóc tổng giám đốc thật tốt thôi.
…
Lãnh Thiên Cuồng được Lôi Đình đỡ trở về nhà, nhưng lòng hắn thầm mong đợi một người mà người ấy vẫn chưa về, cả phòng chỉ có mùi cơm chín, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, dường như còn đang là giờ lên lớp, Lãnh Thiên Cuồng cố chấp ngồi đợi ở trong phòng khách, muốn chờ Tuyệt Mị về.
Đoạt Hồn từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy người đàn ông cau có bên ngoài, không tránh khỏi nhíu mày, hắn đã quá rõ thương thế của người đàn ông này, theo tính toán của hắn thì người này cũng chưa đến lúc xuất hiện ở đây.
“Tôi tuyệt đối sẽ không vì bất cứ vết thương tương tự nào mà vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, cũng sẽ không ân cần đối với bệnh nhân cứng đầu cứng cổ đâu.” Giọng nói của Đoạt Hồn không chút khách khí, hắn cũng không muốn làm không công, mạng của Lãnh Thiên Cuồng có thể nói chính do hắn tân tân khổ khổ cứu trở về .
“Có ý gì?” Lãnh Thiên Cuồng nhìn cái tên đầu bếp không giống như đầu bếp này, lời cậu ta nói có ý gì, hắn nghe mà không hiểu.
“Tổng giám đốc, tiên sinh Tác chính là bác sĩ đã mổ chính của ngài, ngày đó tiểu thư đã an bài khi ngài bị thương.” Lôi Đình lập tức báo cáo lại, mấy ngày nay tâm thần rối loạn nên thậm chí đã quên báo cáo lại chuyện này, không nghĩ tới chuyện người đàn ông này có tài nấu nướng tuyệt đỉnh như vậy mà y thuật còn lợi hại hơn gấp bội, thật không thể tin nổi, dường như bạn hữu của tiểu thư ai cũng đều rất lợi hại, đối với Đoạt Hồn, Lôi Đình cũng đánh giá rất cao.
“Bác sĩ?” Lãnh Thiên Cuồng bồi hồi xem kỹ gương mặt của Đoạt Hồn, người đàn ông này rốt cuộc là ai, hắn là phụ tá của ai, tại sao bên người Tuyệt Mị lại xuất hiện nhiều người kỳ quái như vậy, Tuyệt Mị… Nghĩ đến việc mấy ngày không thấy cô gái đó, Lãnh Thiên Cuồng chợt thấy lòng mình đau xót.
“Thế ông không tin ư?” Động tác nhíu mày của Đoạt Hồn cũng rất ưu nhã khiến người khác thét chói tai.
Lãnh Thiên Cuồng không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông trước mặt này thật kĩ, nụ cười yếu ớt mang theo một chút sắc bén, vừa ưu nhã vừa lão luyện. Lúc Lôi Đình nói hắn cũng đã tin, ngày đó người hắn bị trúng ba phát đạn, bản thân cũng không chống đỡ nổi, nếu như không phải lòng hắn vẫn vấn vương Tuyệt Mị, hắn chưa xác định là có thể sống được nữa không, ắt hẳn y thuật của người này rất lợi hại.
“Cô ấy đâu?” Hắn nợ người đàn ông này một mạng, mặc dù Lãnh Thiên Cuồng từng giết vô số người lòng dạ độc ác, nhưng hắn tuyệt đối không phải là kẻ vô ơn, hắn sẽ ghi lòng tạc dạ, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.
“Người nào?” Người đàn ông châm chọc, hình như người của tiểu đội tử thần cũng có thói quen này, thích nhổ răng trong miệng cọp.
Lãnh Thiên Cuồng nhìn chằm chằm Đoạt Hồn, Đoạt Hồn nhẹ nhàng bật cười.
“Cô ấy đi học rồi, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như mấy bữa nay cô ăn rất ít, nếu như ông thật quan tâm cô ấy thì nên hiểu rõ cô ấy cần gì.” Đoạt Hồn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết nhất định đã có chuyện xảy ra, nếu không chắc chắn Tuyệt Mị sẽ đến bệnh viện, cô quan tâm người đàn ông này như vậy, thậm chí còn vượt trên cả ngưỡng bạn bè như với bọn họ.
“Cần cái gì nhất?” Lãnh Thiên Cuồng lẩm bẩm, giống như đang tự hỏi chính mình, sau đó bất ngờ nghĩ tới ánh mắt thất vọng của Tuyệt Mị hôm đó, cô thất vọng về hắn ư, bởi vì hắn che dấu, nhưng nếu không che dấu thì phải làm sao? Chẳng lẽ hắn thực sự phải nói rõ cho cô biết, hắn yêu cô, không phải là cha đối với con gái, mà là người đàn ông đối với người phụ nữ… Không, bây giờ có lẽ Tuyệt Mị chỉ không muốn ngó ngàng đến hắn một lúc thôi, nhưng nếu như hắn nói ra, có lẽ cô sẽ chán ghét hắn, hắn vĩnh viễn mất cô, hắn không đặt cược cho bất cứ khả năng nào, hắn tuyệt đối sẽ không đánh cược, vì hắn sợ thua. (#Chou: Lãnh Thiên Cuồng hình như có sở thích tự ngược, cứ loanh quanh luẩn quẩn miết chưa thông hajz)
Đoạt Hồn lẳng lặng nhìn ánh mắt giãy giụa của Lãnh Thiên Cuồng, dường như cố nghĩ ra lời giải đáp nhưng có chút không thông, tại sao người đàn ông này lại lộ ra vẻ mặt vừa mâu thuẫn vừa khổ sở, rốt cuộc ông ta và Tuyệt Mị xảy ra chuyện gì?
Sau đó ở phòng khách cũng không ai nói thêm lời nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, ánh mắt của mọi người liền chăm chú nhìn ra, cửa được mở, Tuyệt Mị xuất hiện ở đó…
“Cô ấy đang đi học, anh có thể đi hỏi cô ấy tại sao không đến.” Cơ Ngữ lạnh lùng trả lời, mặc dù cực kì kinh ngạc khi tên cọc gỗ này chủ động mở miệng nói chuyện với cô mà không phải chuyện công việc, nhưng rất tiếc, cô cũng không biết.
“Này… Tốt nhất vấn đề như vậy phải trực tiếp hỏi, cô cũng không biết sao?” Mặt Lôi Đình lộ vẻ khó làm, nếu có thể hắn đã sớm hỏi rồi, cũng đã qua mấy hôm, nhưng vẫn như cũ không thấy bóng dáng của tiểu thư. Hắn cảm thấy tổng giám đốc càng ngày càng tiều tụy, mỗi ngày ăn gì cũng càng ngày càng ít, tổng giám đốc bị thương còn chưa khỏi hẳn, cứ tiếp tục như vậy phải làm sao, Lôi Đình vô cùng lo lắng.
“Không biết, hơn nữa cho dù có biết tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu, đây là chuyện riêng.” Cô cũng thấy kỳ quái, nhưng xem ra đội trưởng hoàn toàn bình thường, cô cũng khó nói ra, nhưng thật ra không phải là không có điểm khác thường, nghe Vu Viêm nói hình như dạo gần đây ánh mắt của đội trưởng thường lộ ra sự nghi ngờ, đây là chuyện ly kỳ, mặc dù cô ấy vốn lúc nào cũng lạnh lùng cơ trí, nhưng chưa từng thấy qua như vậy.
“Cô!” Lôi Đình nổi đóa, hình như người phụ nữ này và hắn không hợp nhau, mỗi lần nói chuyện cùng cô cũng tức giận gần chết.
. . . . . .
“Xuất viện, lập tức đi làm thủ tục xuất viện.” Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Cuồng lộ ra hơi thở vô cùng nguy hiểm, giống như mãnh thú đè nén hỏa khí.
“Nhưng...” Thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói ít nhất phải nửa tháng mới có thể xuất viện.
“Không có nhưng nhị gì hết, lập tức, đây là mệnh lệnh!” Nói xong Lãnh Thiên Cuồng cố chấp bước xuống giường, mặc quần áo mới hướng cửa đi ra ngoài, hắn không muốn ở lại chỗ này nữa, chỗ này không có hơi thở của cô, hắn có cảm giác sợ hãi như sẽ phải mất đi cô.
“Dạ, thuộc hạ lập tức làm ngay.” Lôi Đình không dám kháng cự, Lãnh Thiên Cuồng nói ra như vậy cũng không ai có thể làm điều gì trái ý, chỉ có thể nhắm mắt đi làm thủ tục xuất viện, thật may đây là bệnh viện bọn họ xây, cho dù vết thương do đạn bắn cũng không gây ra bất cứ chú ý nào từ phía cảnh sát. Hơn nữa còn như bệnh nhân không chịu hợp tác, hắn cũng chỉ có thể ôm một đống vào mình, cố gắng chăm sóc tổng giám đốc thật tốt thôi.
…
Lãnh Thiên Cuồng được Lôi Đình đỡ trở về nhà, nhưng lòng hắn thầm mong đợi một người mà người ấy vẫn chưa về, cả phòng chỉ có mùi cơm chín, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, dường như còn đang là giờ lên lớp, Lãnh Thiên Cuồng cố chấp ngồi đợi ở trong phòng khách, muốn chờ Tuyệt Mị về.
Đoạt Hồn từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy người đàn ông cau có bên ngoài, không tránh khỏi nhíu mày, hắn đã quá rõ thương thế của người đàn ông này, theo tính toán của hắn thì người này cũng chưa đến lúc xuất hiện ở đây.
“Tôi tuyệt đối sẽ không vì bất cứ vết thương tương tự nào mà vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, cũng sẽ không ân cần đối với bệnh nhân cứng đầu cứng cổ đâu.” Giọng nói của Đoạt Hồn không chút khách khí, hắn cũng không muốn làm không công, mạng của Lãnh Thiên Cuồng có thể nói chính do hắn tân tân khổ khổ cứu trở về .
“Có ý gì?” Lãnh Thiên Cuồng nhìn cái tên đầu bếp không giống như đầu bếp này, lời cậu ta nói có ý gì, hắn nghe mà không hiểu.
“Tổng giám đốc, tiên sinh Tác chính là bác sĩ đã mổ chính của ngài, ngày đó tiểu thư đã an bài khi ngài bị thương.” Lôi Đình lập tức báo cáo lại, mấy ngày nay tâm thần rối loạn nên thậm chí đã quên báo cáo lại chuyện này, không nghĩ tới chuyện người đàn ông này có tài nấu nướng tuyệt đỉnh như vậy mà y thuật còn lợi hại hơn gấp bội, thật không thể tin nổi, dường như bạn hữu của tiểu thư ai cũng đều rất lợi hại, đối với Đoạt Hồn, Lôi Đình cũng đánh giá rất cao.
“Bác sĩ?” Lãnh Thiên Cuồng bồi hồi xem kỹ gương mặt của Đoạt Hồn, người đàn ông này rốt cuộc là ai, hắn là phụ tá của ai, tại sao bên người Tuyệt Mị lại xuất hiện nhiều người kỳ quái như vậy, Tuyệt Mị… Nghĩ đến việc mấy ngày không thấy cô gái đó, Lãnh Thiên Cuồng chợt thấy lòng mình đau xót.
“Thế ông không tin ư?” Động tác nhíu mày của Đoạt Hồn cũng rất ưu nhã khiến người khác thét chói tai.
Lãnh Thiên Cuồng không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông trước mặt này thật kĩ, nụ cười yếu ớt mang theo một chút sắc bén, vừa ưu nhã vừa lão luyện. Lúc Lôi Đình nói hắn cũng đã tin, ngày đó người hắn bị trúng ba phát đạn, bản thân cũng không chống đỡ nổi, nếu như không phải lòng hắn vẫn vấn vương Tuyệt Mị, hắn chưa xác định là có thể sống được nữa không, ắt hẳn y thuật của người này rất lợi hại.
“Cô ấy đâu?” Hắn nợ người đàn ông này một mạng, mặc dù Lãnh Thiên Cuồng từng giết vô số người lòng dạ độc ác, nhưng hắn tuyệt đối không phải là kẻ vô ơn, hắn sẽ ghi lòng tạc dạ, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.
“Người nào?” Người đàn ông châm chọc, hình như người của tiểu đội tử thần cũng có thói quen này, thích nhổ răng trong miệng cọp.
Lãnh Thiên Cuồng nhìn chằm chằm Đoạt Hồn, Đoạt Hồn nhẹ nhàng bật cười.
“Cô ấy đi học rồi, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như mấy bữa nay cô ăn rất ít, nếu như ông thật quan tâm cô ấy thì nên hiểu rõ cô ấy cần gì.” Đoạt Hồn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết nhất định đã có chuyện xảy ra, nếu không chắc chắn Tuyệt Mị sẽ đến bệnh viện, cô quan tâm người đàn ông này như vậy, thậm chí còn vượt trên cả ngưỡng bạn bè như với bọn họ.
“Cần cái gì nhất?” Lãnh Thiên Cuồng lẩm bẩm, giống như đang tự hỏi chính mình, sau đó bất ngờ nghĩ tới ánh mắt thất vọng của Tuyệt Mị hôm đó, cô thất vọng về hắn ư, bởi vì hắn che dấu, nhưng nếu không che dấu thì phải làm sao? Chẳng lẽ hắn thực sự phải nói rõ cho cô biết, hắn yêu cô, không phải là cha đối với con gái, mà là người đàn ông đối với người phụ nữ… Không, bây giờ có lẽ Tuyệt Mị chỉ không muốn ngó ngàng đến hắn một lúc thôi, nhưng nếu như hắn nói ra, có lẽ cô sẽ chán ghét hắn, hắn vĩnh viễn mất cô, hắn không đặt cược cho bất cứ khả năng nào, hắn tuyệt đối sẽ không đánh cược, vì hắn sợ thua. (#Chou: Lãnh Thiên Cuồng hình như có sở thích tự ngược, cứ loanh quanh luẩn quẩn miết chưa thông hajz)
Đoạt Hồn lẳng lặng nhìn ánh mắt giãy giụa của Lãnh Thiên Cuồng, dường như cố nghĩ ra lời giải đáp nhưng có chút không thông, tại sao người đàn ông này lại lộ ra vẻ mặt vừa mâu thuẫn vừa khổ sở, rốt cuộc ông ta và Tuyệt Mị xảy ra chuyện gì?
Sau đó ở phòng khách cũng không ai nói thêm lời nào, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, ánh mắt của mọi người liền chăm chú nhìn ra, cửa được mở, Tuyệt Mị xuất hiện ở đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.