Chương 40
Vô Ngã
14/08/2014
Thiệu Tuấn đi, tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ mất mác một trận, nhưng cực kỳ mau chóng lấy lại tinh thần , bởi vì cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm —- tác hợp ba mẹ cô, đả kích Trương Tuệ.
Ra khỏi trạm xe lửa thì cô gọi điện thoại cho ông đem hỏi địa điểm ăn cơm trưa, ba cô nói mẹ cô muốn tự làm, họ đang ở trong nhà, cũng dặn dò cô về nhà trước, sau đó ba người cùng đi siêu thị, điện thoại vừa tắt, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Cô nhanh chóng trở về nhà, lúc này ba cô đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn chạy đến chỗ bên cạnh ba cô ngồi xuống, như tên trộm, hỏi: "Ba, ba dẫn mẹ con đi nơi nào rồi?"
Tăng Trường Quân tức giận lườm cô một cái nói: "Tại sao đã lớn như thế này rồi mà còn không chín chắn một chú nào vậy." Còn muốn hẹn hò, nhà cửa không lo.
"Nào có!" Tăng Tĩnh Ngữ cau mày kích động phản bác, ngay sau đó lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên, "Ba không nói con đi hỏi mẹ."
Tăng Trường Quân nhìn Tăng Tĩnh Ngữ bóng lưng nhảy lên, trong lòng không nhịn được than thở, ông ngược lại thật ra rất muốn mang mẹ cô đi ra ngoài nha, nhưng cũng phải cần có sự đồng ý của người ta chứ.
Ông vốn là còn sợ bà sẽ không nói chuyện, doanh trại cũng không đến đi, buổi sáng sau khi ăn cơm xong ông liền nói ra mang bà đi ra ngoài đi dạo, nhưng căn bản người ta không để ý, hơn nữa còn rất là hào phóng, săn sóc nói: "Ông có chuyện thì đi mau lên, không cần theo tôi làm gì." Sau liền một mình đi phòng khách, cho tới bây giờ còn chưa có xuống.
Ông nghĩ, nếu không phải là ông đi lên hỏi bà buổi trưa muốn ăn cái gì đoán chừng vào lúc này bà cũng chưa có cảm giác đói, cũng không biết này vài năm qua bà sống như thế nào, không trách được lại gầy như vậy.
Tăng Tĩnh Ngữ đi tới phòng khách trên lầu, vừa lúc Triệu Tiếc xem xong tác phẩm《Thúc đảy kinh tế》do bộ phận kỹ thuật gởi tới, trong màn ảnh máy vi tính, Triệu Tiếc mặc tây trang đen nhánh, đoan trang xinh đẹp, trên mặt mỉm cười thản nhiên, nói: "Các bạn xem đài, cám ơn quý vị chú ý theo dõi, chương trình đến đây kết thúc, hẹn gặp lại trong chương trình kỳ sau."
Ngay sau đó là phần phụ đề kết thúc, Triệu Tiếc cảm thấy không có vấn đề gì sau đó liền chuẩn bị tắt máy xuống lầu, nhưng không ngờ sau lưng đột ngột vang lên âm thanh người khác, "Người vừa rồi là mẹ sao?"
"Hả?" Triệu Tiếc không hiểu xoay người sang chỗ khác, "Con nói cái gì?"
Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ hơi kích động, run run đưa tay chỉ màn ảnh máy vi tính.
"A ~" Triệu Tiếc sáng tỏ cười nói: "Con nói cái đó a, là mẹ, thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người một chút, ngay sau đó lại lắc đầu mà nói, "Không có gì, mẹ tắt máy nhanh lên một chút, chúng ta cùng đi siêu thị." Nói xong cũng nhanh chóng đi xuống lầu.
Thật ra thì, cô mới vừa rồi là kích động. Người dẫn chương hiện nay coi như là một nghề nghiệp có địa vị xã hội tương đối cao, mặc kệ tiền lương như thế nào, ít nhất mỗi ngày ở trong TV xuất hiện làm cho cô cảm thấy rất rất giỏi. Tuy nói, cô không có xem tiết mục của mẹ cô, vừa rồi chỉ một ít giây, mẹ cô trên màn ảnh khí thế hào phóng thong dong này, cô không lý do tự chủ cảm thấy rất lợi hại.
Chỉ là, cô cũng không nguyện ý để cho Triệu Tiếc biết mình đối bà ngưỡng mộ, tôn sùng, bà từ bỏ mình vài chục năm, trong lòng oán khí còn chưa giảm, trước lúc bà cùng ba quan hệ hòa hảo, vui vẻ sum họp, tuyệt đối không thể biểu hiện quá mức thân cận với bà.
Triệu Tiếc tắt máy vi tính cùng Tăng Tĩnh Ngữ xuống lầu, Tăng Trường Quân ngồi ở dưới lầu chờ , thấy hai xuống tới cũng tắt ti vi chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay khí trời rất tốt, bầu trời trong xanh, ánh sáng mặt trời chiếu trên người làm người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái như đang đắp chăm lông vịt, Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ rất khó mới có dịp cả nhà ba người cùng chung một chỗ, liền đề nghị đi bộ đến siêu thị, dù sao chỉ có mười phút, cũng không phải là rất xa.
Triệu Tiếc tới nơi này chính là nghĩ bồi thường con gái, đối với lời đề nghị của Tăng Tĩnh Ngữ, dĩ nhiên là gật đầu đồng ý, mà Tăng Trường Quân, đi mười giờ đường cũng không là gì, huống chi chỉ mười phút ngắn ngủi này, tự nhiên cũng là không có ý kiến .
Dọc theo đường đi, Tăng Tĩnh Ngữ rõ ràng lệ thuộc vào ba cô một chút, từ lúc bắt đầu ra cửa liền ôm cánh tay ba cô nói này nói nọ, phần lớn là về bộ đội cùng Thiệu Tuấn , Triệu Tiếc đối với bộ đội không thế nào hiểu rõ, cho nên vẫn không cần đề cập, cho đến khi Tăng Tĩnh Ngữ nhắc tới Thiệu Tuấn, bà mới hiếu kỳ hỏi: "Chính là người con trai ngày hôm qua ư, là bạn trai của con?"
"Ừ." Tăng Tĩnh Ngữ lúc này mới xoay đầu lại nhìn về phía mẹ cô, hỏi ngược lại: "Vậy còn mẹ? Có bạn trai, hay đã kêt hôn chưa." Lời này cô lần trước đã hỏi, nhưng Triệu Tiếc cũng không có ngay mặt trả lời.
Nghe Tăng Tĩnh Ngữ hỏi như thế, Tăng Trường Quân không khỏi căng thẳng trong lòng, vễnh tai nín thở trầm ngâm nghe bên kia trả lời, cũng may, Triệu Tiếc cũng không có do dự bao lâu cũng rất dứt khoát trả lời nói: "Không có, mẹ luôn một thân một mình."
Nghe vậy, Tăng Trường Quân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó chân mày giản ra nhìn hướng Tăng Tĩnh Ngữ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, rất tự nhiên hỏi: "Những năm này bà làm gì?"
Triệu Tiếc hời hợt trả lời, "Đi học mấy năm, sau khi trở lại tiếp tục tại công việc trong Đài Truyền Hình ở Thường Trữ."
"Vậy tại sao mẹ không đến tìm ba và con?" Tăng Tĩnh Ngữ rất là kích động đề cao giọng nói, cô thật sự là không nghĩ ra, nếu mẹ cô không cùng người đàn ông kia ra khỏi nước tại sao quyết tâm muốn ly hôn, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không tới nhìn cô một cái.
Hay là nói bà bị người đàn ồn kia vứt bỏ, cho nên không có mặt mũi tìm đến họ, nghĩ tới đây, cô không khỏi nhíu chặt chân mày, sắc mặt mơ hồ cất giấu lửa giận, hí mắt ý vị sâu xa quay đầu nhìn về phía mẹ cô.
Lúc này Triệu Tiếc vừa lúc xoay đầu lại, trong lòng thình thịch đập mạnh mấy cái, biết cô nghĩ sai, vội vàng giải thích: "Mẹ đã đến đi tìm các người, chỉ là ngày đó vừa đúng ngày ba con xem mắt, mẹ sợ quấy rầy liền đi, hơn nữa hàng năm sinh nhật con, mẹ đều có gửi quà tặng cho con."
Nghe đến đó, Tăng Tĩnh Ngữ cùng cô ba không hẹn mà cùng dừng bước lại, mặt cô kinh ngạc hỏi ngược lại: "Quà tặng gì, con cho tới bây giờ cũng không có nhận được."
Nghe đến đó, Tăng Tĩnh Ngữ cùng cô ba không hẹn mà cùng dừng bước lại, mặt cô kinh ngạc hỏi ngược lại: "Quà tặng gì, con cho tới bây giờ cũng không có nhận được."
Mà một bên Tăng Trường Quân trong lòng không khỏi chột dạ, bà nhìn thấy ông xem mắt. . . Xem mắt a! ! ! ! ! ! ! Thì ra là, là mình đem bà tức giận bỏ đi. Ông ảo não, ông hối hận, nhưng ảo não hối hận thì có ích lợi gì, chỉ là cũng may bà vẫn còn độc thân.
Thì ra là mẹ còn quan tâm đến cô! Nghe được mẹ cô nói như vậy, sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ trong nháy mắt nhu hòa rất nhiều, ngay tiếp theo giọng nói chuyện cũng thân thiện , cô nói: "Có thể là bởi vì chúng ta dọn nhà cho nên không có nhận được thôi." Sau khi ba cô đón cô đi, năm thứ hai liền bị điều đi chỗ khác rồi, cho nên không nhận được quà tặng cũng là chuyện rất bình thường .
Lại nói, ba người ở giữa không khí lập tức hài hòa , Tăng Tĩnh Ngữ cũng không có biểu hiện mặt địch ý đối với mẹ cô nữa, thậm chí nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi trên màn ảnh máy vi tính, còn chủ động xoay người lại lôi kéo cánh tay mẹ cô hỏi: "Vậy bây giờ mẹ làm việc ở Đài Truyền Hình sao?"
Triệu Tiếc tay trái đặt lên mu bàn tay Tăng Tĩnh Ngữ, dịu dàng cười nói: "Xem như là thế đi."
Hai người cứ như vậy tay dắt tay vừa đi vừa nói một đường, Tăng Trường Quân cũng không nói chen vào, chỉ là an tĩnh nghe, thuận tiện nghĩ, làm người dẫn chương trình, tìm một chút quan hệ có thể điều đến đây đi.
Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ muốn cho ba mẹ cô có không gian riêng, vừa vào siêu thị, tựa như ngựa hoang thoát cương hướng khu thực phẩm chạy như điên, lúc gần đi vẫn không quên đối với hai người sau lưng dặn dò: "Con đi mua đồ ăn vặt, hai người dạo đi, nhớ mua nhiều một chút, một tiếng sau con lại tới tìm các ngươi." Nói xong liền giống như một cơn gió chạy ra, lưu lại cửa hai người hai mặt nhìn nhau lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.
Triệu Tiếc mở miệng trước nói "Đi thôi." mới phá vỡ lúng túng trường hợp trước mắt, hai người đầu tiên là đi khu rau dưa, Triệu Tiếc rất thành thạo chọn rau dưa, Tăng Trường Quân không biết việc này, chỉ là an tĩnh đi theo phía sau nhìn bà, bà cầm một bó cải thìa cùng mấy quả cà chua bỏ vào xe mua hàng, sau lại quay đầu nhìn về phía Tăng Trường Quân sau lưng hỏi: "Ông thích ăn cái gì, có cái gì không ăn được không?"
Tăng Trường Quân nghe vậy sững sờ, rất tùy ý nói: "Bà cứ xem rồi mua đi, tôi cùng Tĩnh Ngữ đều không kiêng ăn." Thật ra thì ông thích ăn nhất là thịt, năm đó mỗi lần từ bộ đội trở lại bà đều làm đầy một bàn thịt, kho tàu, hấp , chiên đa dạng chồng chất, nhưng hôm nay, tự nhiên mặt ngay cả ông thích ăn cái gì thậm đã chí quên rồi. Chỉ là, ông cũng không có biểu hiện mất mác trên mặt, như cũ là dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia, chỉ là trong lòng lại cảm thấy khổ sở khác thường.
Triệu Tiếc thấy ông như thế nói nhếch miệng mỉm cười bày tỏ nghe được, xoay người sang chỗ khác vẫn không khỏi âm trầm mặt. Yêu người nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói quên là quên, ông yêu thích, ông mờ ám, ông đang có tất cả, đã sớm thật sâu khắc vào trong trí nhớ của bà, muốn quên cũng không thể quên được, vậy mà, không quên được có thể như thế nào, ông đã muốn kết hôn người, tự ái của bà, kiêu ngạo của bà không cho phép mình ra vẻ một quyến luyến, thậm chí mới vừa rồi câu khách sáo kia "Ông thích ăn cái gì" nhưng mà cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi quảng cáo rùm beng của mình thanh cao thôi.
Hai người một đường không nói ở các khu vực trằn trọc, Tăng Trường Quân đẩy xe mua hàng đi theo sau lưng Triệu Tiếc, cho dù là không nói câu nào vẫn như cũ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, thời gian một tiếng mau giống như mấy phút, thoáng một cái liền đã qua rồi.
Quầy thu tiền, Tăng Tĩnh Ngữ trong tay nâng một đống lớn đồ ăn vặt thật sớm ở đó xếp hàng rồi, thấy Triệu Tiếc cùng Tăng Trường Quân tới, đưa cánh tay hướng nơi xa quơ múa, giọng nói to rõ : "Nơi này, nơi này."
Triệu Tiếc cùng Tăng Quân cười một tiếng, hướng Tăng Tĩnh Ngữ đi tới. Tăng Tĩnh Ngữ xếp hàng một lát, cũng đã ở giữa hàng rồi, vậy mà cô kích động hơi quá, vừa nhìn thấy ba mẹ cô tới đây, lập tức hả hê quên hết hướng họ chạy nhanh tới, một tia ý thức đem đồ trong tay toàn bộ ném vào xe mua hàng, hoàn toàn quên sau khi ra ngoài là phải đứng xếp hàng lại lần nữa.
Tăng Trường Quân cau mày nhìn động tác của cô, rất là không hiểu: "Cũng sắp đến phiên con rồi, con còn chạy đến làm gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ quay đầu lại liếc nhìn hàng ngũ thật dài sau lưng, rất thành thực mà nói: "Đến phiên con cũng vô dụng, con không có tiền."
Con không có tiền không phải còn có ba sao? Tăng Trường Quân rất muốn nói đến luc con trả tiền ba trả giùm con là được, còn không đợi ông mở miệng, người nào đó đã lôi kéo Triệu Tiếc rời đi.
"Con cảm thấy đi siêu thị có người đặc biệt thay con xếp hàng trả tiền rất sảng khoái." lời vừa nói, Tăng Tĩnh Ngữ, tay phải khoác lên trên vai Triệu Tiếc, tay trái chống nạnh, ra dáng chị cả, cố gắng dò hỏi ý tứ mẹ cô nói: "Mẹ thì sao? Cps thích có hộ hoa sứ giả thay mẹ xếp hàng trả tiền hay không ?"
Triệu Tiếc biết Tăng Tĩnh Ngữ muốn dò hỏi ý tứ của mình, cũng không vạch trần, tuy nhiên uyển chuyển đem vấn đề của cô đi vòng qua, nói: "Mẹ bình thường không đi dạo siêu thị."
Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng cố gắng: "Vậy bình thường mẹ làm những thứ gì?"
Triệu Tiếc thản nhiên cười: "Công việc, một ngày có mười mấy tiếng đều có công việc để làm."
"Bận rộn như vậy sao ?" Tăng Tĩnh Ngữ oán trách tựa như nói thầm một câu, công việc ba điên cuồng, công việc của mẹ cũng điên cuồng như thế, không có thời gian hẹn hò, cũng không có thời gian xem phim, này JQ thế nào mà có thể xảy ra được chứ, cô đột nhiên cảm thấy cái vấn đề này bị thật làm tổn thương não của cô nhiều quá, chẳng lẽ thật sự phải dùng đến chiêu gạo sống nấu thành cơm chín sao?
Đối với việc ‘cưa cẩm’ của ba cô, thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, cô thật vất vả thay ông tạo cơ hội thế giới hai người cũng bị ông lãng phí, buổi sáng lại để người ta (mẹ của cô) ở phòng khách một mình, lúc mua thức ăn quá đáng hơn, cô len lén đi theo phía sau hai người quan sát nửa buổi cũng không thấy ba cô chủ động tiến lên nói một câu, một đường ngây ngốc đi theo phía sau người ta, cái mông cái rắm cũng không phóng một cái, thật không có tiền đồ.
Đối với việc ‘cưa cẩm’ của ba cô, thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, cô thật vất vả thay ông tạo cơ hội thế giới hai người cũng bị ông lãng phí, buổi sáng lại để người ta (mẹ của cô) ở phòng khách một mình, lúc mua thức ăn quá đáng hơn, cô len lén đi theo phía sau hai người quan sát nửa buổi cũng không thấy ba cô chủ động tiến lên nói một câu, một đường ngây ngốc đi theo phía sau người ta, cái mông cái rắm cũng không phóng một cái, thật không có tiền đồ.
Trên đường trở về Tăng Tĩnh Ngữ một mực suy nghĩ như thế nào mới có thể tạo cơ hội xảy ra gia tình cho ba mẹ cô, trải qua này nửa ngày chung đụng, cô thật sâu hiểu rõ, nếu chỉ trông cậy vào ba cô thì đoán chừng đời này cũng không giải quyết được cô mẹ, thế giới hai người trực tiếp không được, xem ra chỉ có thể chọn lựa chính sách gián tiếp mà thôi.
Cái gọi là chính sách gián tiếp là vốn chỉ có thế giới hai người nhưng lại có thêm một cái bòng đèn, làm kì đà cản mũi, dĩ nhiên, cái kỳ đà cản mũi này là do Tăng Tĩnh Ngữ tự mình đảm đương, cô là muốn như vậy, nếu hai người đơn độc ở chung một chỗ nói chuyện ngượng ngùng, vậy dứt khoát do cô tới gợi chuyện tốt lắm, một lát cô hỏi mẹ một chút tình trạng gần đây, một lát yêu cầu bà nói một chút ý kiến của mình về cái gì, cũng không đến nỗi tẻ ngắt, ít nhất cô đã cố gắng hết sức để cho không khí nói chuyện được tốt hơn, để cho hai người trò chuyện được dễ dàng hơn.
Chính sách của Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất có hiệu quả, và hiệu quả lại rất nhanh, trong phòng bếp, Tăng Trường Quân đứng ở bồn rửa bên cạnh rửa rau, mà cô thì đứng ở trước kệ bếp cầm dao cắt thái rau dưa, còn Triệu Tiếc thì lấy gạo nấu cơm.
Lúc vào cửa Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Con lớn như vậy, nhưng lúc có mẹ bên cạnh thì ba lại đi vắng, còn lúc có ba bên mình thì mẹ lại không ở bên con nữa, hôm nay thật vất vả mới có ba lại có mẹ, cơ hội khó có được, cho nên ba người chúng ta cùng nhau nấu cơm, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất để cho con có được một cái kỷ niệm thật tốt ."
Lời nói đủ tuyệt tình, lấy lui làm tiến, nhắm trúng mục tiêu, có mẹ không có ba, có ba không có mẹ, thật sự rất đáng thương, cho dù là người khác nghe cũng không nhịn được đồng tình tâm tràn lan, huống chi là làm ba mẹ, Triệu Tiếc cùng Tăng Trường Quân, cô thông minh lợi dụng ba mẹ đối với cô cảm thấy áy náy liền nói ra điều kiện, đừng nói là cùng nhau nấu cơm, đoán chừng chuyện quá hơn hai người kia cũng phải đồng ý.
"Mẹ, nhất định là có không ít người đuổi theo mẹ đi? Hay là mẹ chưa gặp phải người thích hợp." Tăng Tĩnh Ngữ vừa cầm dao giả khuông giả thức (giả bộ) cắt thái, nhìn về phía ba cô đang rửa cà chua mà hoa tay múa chân, còn vừa không quên thay ba cô thăm dò quân tình.
Triệu Tiếc lúc này đã nấu xong cơm, lại nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ giơ dao lên cao, chuẩn bị ‘khai đao’, tư thế cường hãn mạnh mẽ làm Triệu Tiếc bị dọa sợ, chỉ sợ cô đem đầu ngón tay mình chặt, vội bước tới đoạt lấy dao trong tay cô, nói: "Con qua một bên đứng đi, để mẹ cắt."
"Nha." Tăng Tĩnh Ngữ nghe lời đưa con dao cho mẹ cô, mục đích của cô muốn chế tạo tình cảm cho cha mẹ cô, cắt đồ ăn cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, cho nên cô cũng không so đo.
Không cắt đồ ăn, cô lại đi tới giúp ba cô rửa rau, chỉ thấy cô đụng đụng cánh tay Tăng Quân, giống như đang nói việc nhà câu được câu không trò chuyện cùng ba cô: "Ba, ba có cảm thấy mẹ không một chút nào là giống người đã 40 tuổi rồi hay không, lại nói dì Trương Tuệ mạnh khỏe giống như là 35 đi, con cảm thấy mẹ còn trẻ hơn dì ấy."
"À? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . A, là xem ra tuổi rất trẻ ." Tăng Trường Quân còn đắm chìm trong vấn đề của mình nên những gì Tăng Tĩnh Ngữ vừa mới nói, nhất thời không có phản ứng kịp.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy ba cô có chút ấp úng, cảm thấy thật tức giận, cố ý cất cao âm điệu hỏi mẹ cô: "Mẹ, mẹ là một đại mỹ nữ xinh đẹp, tại sao ban đầu lại yêu thương ba, kết nghĩa vợ chồng với ba, muốn thông minh không có thông minh, muốn tình thương không có tình thương, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, dáng dấp nói chung thì tạm được, tại sao mẹ lại chọn ba ?"
Tăng Trường Quân lúc này đã khôi phục lại thần trí rồi, nghe Tăng Tĩnh Ngữ cố ý soi mói, ông há mồm liền muốn khiển trách cô không lớn không nhỏ, nhưng không ngờ Triệu Tiếc lại bật cười, bà thật sự là không ngờ trong lòng con gái mình, hình tượng của Trường Quân là như thế, nghe giọng của cô, giống như ba cô không đáng giá một đồng , lập tức cũng nổi lên một chút đồng tình với Tăng Trường Quân, liền rất là khách quan thay người khác giải thích, bà nói: "Con đừng nói như vậy, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ba con khi đó mặc dù điều kiện kinh tế chưa ra hình dáng gì, nhưng mà ông có lòng cầu tiến, hơn nữa còn đặc biệt hiếu thuận, cũng hiểu được săn sóc người, không nên đem tiền quá coi trọng, quan trọng nhất là ông ấy là người tốt."
"Chậc chậc ~~ ba, thật không nhìn ra ba còn có nhiều điểm tốt như vậy." Tăng Tĩnh Ngữ tiếp tục dùng cùi chỏ đụng cánh tay ba cô, Tăng Trường Quân nghe vậy trong lòng đã sớm vui mừng mà nở hoa, cũng không chấp nhặt với cô, ngược lại cũng khen Triệu Tiếc mấy câu.
Nghe hai người bọn họ khen lẫn nhau, Tăng Tĩnh Ngữ tâm tình thật tốt, mị cười trêu ghẹo hai người: "Các người nói như vậy có phải là trong mắt người tình là Tây Thi không?"
Triệu Tiếc nghe vậy, ý thức được biểu hiện của mình quá mức thân mật rồi, giận tái mặt , trên mặt có chút khẩn trương, giận dữ quát lớn: "Tĩnh Ngữ, ba con cũng là muốn kết hôn với người khác rồi, lời như thế không thể nói lung tung."
Tăng Trường Quân nghe vậy hoảng hốt, tranh thủ thời gian giải thích: "Khi nào thì tôi nói mình muốn kết hôn, em nghe ai nói." Ông đối với Trương Tuệ là có chút hảo cảm, nhưng lại chưa bao giờ ctỏ rõ ra bên ngoài, tuy nói ông cũng từng nghĩ tới cùng Trương Tuệ kết hôn, nhưng kia thuần túy chỉ là bởi vì ông tịch mịch, muốn tìm người bầu bạn thôi, cũng không đại biểu ông thích Trương Tuệ, hơn nữa, ngay từ lúc Tăng Tĩnh Ngữ rời nhà trốn đi, ông liền quyết định buông tay rồi.
Mọi người là thực tế, ông chưa bao giờ cảm thấy mình là người cao thượng, ngay lúc người mình yêu đứng ở trước mặt mình trước mặt, ông đương nhiên sẽ hướng về người mình yêu. Cho nên, ông không hy vọng Triệu Tiếc hiểu lầm cái gì.
Triệu Tiếc không ngờ ông sẽ phản bác nhanh như vậy, nhất thời không kịp che giấu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tăng Trường Quân đang đứng ở bồn rửa bên cạnh rửa rau, lúc này Tăng Trường Quân cũng đang thấp thỏm nhìn bà.
Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cái kia một giây, hai người tựa như thiếu nam thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi u mê, cơ hồ là ở lúc tầm mắt giao nhau kia một giây lập tức quay đầu đi. Triệu Tiếc cảm thấy mình luống cuống, đồng thời xen lẫn chút xấu hổ, cho nên không dám nhìn nữa, mà Tăng Trường Quân, ông là chột dạ, mặc dù không có muốn kết hôn, nhưng là ông đã từng nghĩ tới, kết quả là, có loại áy náy không chỗ nào che giấu .
Tăng Tĩnh Ngữ buồn cười nhìn động tác ngây thơ của hai người, trong lòng càng cảm thấy ý vị, theo tình trạng như thế, nếu kéo dài, buổi chiều chỉ cần thuyết phục Trương Tuệ, buổi tối hoàn toàn có thể trực tiếp trình diễn hí mã gạo nấu chín thành cơm.
Ra khỏi trạm xe lửa thì cô gọi điện thoại cho ông đem hỏi địa điểm ăn cơm trưa, ba cô nói mẹ cô muốn tự làm, họ đang ở trong nhà, cũng dặn dò cô về nhà trước, sau đó ba người cùng đi siêu thị, điện thoại vừa tắt, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Cô nhanh chóng trở về nhà, lúc này ba cô đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tăng Tĩnh Ngữ hưng phấn chạy đến chỗ bên cạnh ba cô ngồi xuống, như tên trộm, hỏi: "Ba, ba dẫn mẹ con đi nơi nào rồi?"
Tăng Trường Quân tức giận lườm cô một cái nói: "Tại sao đã lớn như thế này rồi mà còn không chín chắn một chú nào vậy." Còn muốn hẹn hò, nhà cửa không lo.
"Nào có!" Tăng Tĩnh Ngữ cau mày kích động phản bác, ngay sau đó lập tức từ trên ghế salon nhảy dựng lên, "Ba không nói con đi hỏi mẹ."
Tăng Trường Quân nhìn Tăng Tĩnh Ngữ bóng lưng nhảy lên, trong lòng không nhịn được than thở, ông ngược lại thật ra rất muốn mang mẹ cô đi ra ngoài nha, nhưng cũng phải cần có sự đồng ý của người ta chứ.
Ông vốn là còn sợ bà sẽ không nói chuyện, doanh trại cũng không đến đi, buổi sáng sau khi ăn cơm xong ông liền nói ra mang bà đi ra ngoài đi dạo, nhưng căn bản người ta không để ý, hơn nữa còn rất là hào phóng, săn sóc nói: "Ông có chuyện thì đi mau lên, không cần theo tôi làm gì." Sau liền một mình đi phòng khách, cho tới bây giờ còn chưa có xuống.
Ông nghĩ, nếu không phải là ông đi lên hỏi bà buổi trưa muốn ăn cái gì đoán chừng vào lúc này bà cũng chưa có cảm giác đói, cũng không biết này vài năm qua bà sống như thế nào, không trách được lại gầy như vậy.
Tăng Tĩnh Ngữ đi tới phòng khách trên lầu, vừa lúc Triệu Tiếc xem xong tác phẩm《Thúc đảy kinh tế》do bộ phận kỹ thuật gởi tới, trong màn ảnh máy vi tính, Triệu Tiếc mặc tây trang đen nhánh, đoan trang xinh đẹp, trên mặt mỉm cười thản nhiên, nói: "Các bạn xem đài, cám ơn quý vị chú ý theo dõi, chương trình đến đây kết thúc, hẹn gặp lại trong chương trình kỳ sau."
Ngay sau đó là phần phụ đề kết thúc, Triệu Tiếc cảm thấy không có vấn đề gì sau đó liền chuẩn bị tắt máy xuống lầu, nhưng không ngờ sau lưng đột ngột vang lên âm thanh người khác, "Người vừa rồi là mẹ sao?"
"Hả?" Triệu Tiếc không hiểu xoay người sang chỗ khác, "Con nói cái gì?"
Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ hơi kích động, run run đưa tay chỉ màn ảnh máy vi tính.
"A ~" Triệu Tiếc sáng tỏ cười nói: "Con nói cái đó a, là mẹ, thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người một chút, ngay sau đó lại lắc đầu mà nói, "Không có gì, mẹ tắt máy nhanh lên một chút, chúng ta cùng đi siêu thị." Nói xong cũng nhanh chóng đi xuống lầu.
Thật ra thì, cô mới vừa rồi là kích động. Người dẫn chương hiện nay coi như là một nghề nghiệp có địa vị xã hội tương đối cao, mặc kệ tiền lương như thế nào, ít nhất mỗi ngày ở trong TV xuất hiện làm cho cô cảm thấy rất rất giỏi. Tuy nói, cô không có xem tiết mục của mẹ cô, vừa rồi chỉ một ít giây, mẹ cô trên màn ảnh khí thế hào phóng thong dong này, cô không lý do tự chủ cảm thấy rất lợi hại.
Chỉ là, cô cũng không nguyện ý để cho Triệu Tiếc biết mình đối bà ngưỡng mộ, tôn sùng, bà từ bỏ mình vài chục năm, trong lòng oán khí còn chưa giảm, trước lúc bà cùng ba quan hệ hòa hảo, vui vẻ sum họp, tuyệt đối không thể biểu hiện quá mức thân cận với bà.
Triệu Tiếc tắt máy vi tính cùng Tăng Tĩnh Ngữ xuống lầu, Tăng Trường Quân ngồi ở dưới lầu chờ , thấy hai xuống tới cũng tắt ti vi chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay khí trời rất tốt, bầu trời trong xanh, ánh sáng mặt trời chiếu trên người làm người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái như đang đắp chăm lông vịt, Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ rất khó mới có dịp cả nhà ba người cùng chung một chỗ, liền đề nghị đi bộ đến siêu thị, dù sao chỉ có mười phút, cũng không phải là rất xa.
Triệu Tiếc tới nơi này chính là nghĩ bồi thường con gái, đối với lời đề nghị của Tăng Tĩnh Ngữ, dĩ nhiên là gật đầu đồng ý, mà Tăng Trường Quân, đi mười giờ đường cũng không là gì, huống chi chỉ mười phút ngắn ngủi này, tự nhiên cũng là không có ý kiến .
Dọc theo đường đi, Tăng Tĩnh Ngữ rõ ràng lệ thuộc vào ba cô một chút, từ lúc bắt đầu ra cửa liền ôm cánh tay ba cô nói này nói nọ, phần lớn là về bộ đội cùng Thiệu Tuấn , Triệu Tiếc đối với bộ đội không thế nào hiểu rõ, cho nên vẫn không cần đề cập, cho đến khi Tăng Tĩnh Ngữ nhắc tới Thiệu Tuấn, bà mới hiếu kỳ hỏi: "Chính là người con trai ngày hôm qua ư, là bạn trai của con?"
"Ừ." Tăng Tĩnh Ngữ lúc này mới xoay đầu lại nhìn về phía mẹ cô, hỏi ngược lại: "Vậy còn mẹ? Có bạn trai, hay đã kêt hôn chưa." Lời này cô lần trước đã hỏi, nhưng Triệu Tiếc cũng không có ngay mặt trả lời.
Nghe Tăng Tĩnh Ngữ hỏi như thế, Tăng Trường Quân không khỏi căng thẳng trong lòng, vễnh tai nín thở trầm ngâm nghe bên kia trả lời, cũng may, Triệu Tiếc cũng không có do dự bao lâu cũng rất dứt khoát trả lời nói: "Không có, mẹ luôn một thân một mình."
Nghe vậy, Tăng Trường Quân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó chân mày giản ra nhìn hướng Tăng Tĩnh Ngữ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, rất tự nhiên hỏi: "Những năm này bà làm gì?"
Triệu Tiếc hời hợt trả lời, "Đi học mấy năm, sau khi trở lại tiếp tục tại công việc trong Đài Truyền Hình ở Thường Trữ."
"Vậy tại sao mẹ không đến tìm ba và con?" Tăng Tĩnh Ngữ rất là kích động đề cao giọng nói, cô thật sự là không nghĩ ra, nếu mẹ cô không cùng người đàn ông kia ra khỏi nước tại sao quyết tâm muốn ly hôn, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không tới nhìn cô một cái.
Hay là nói bà bị người đàn ồn kia vứt bỏ, cho nên không có mặt mũi tìm đến họ, nghĩ tới đây, cô không khỏi nhíu chặt chân mày, sắc mặt mơ hồ cất giấu lửa giận, hí mắt ý vị sâu xa quay đầu nhìn về phía mẹ cô.
Lúc này Triệu Tiếc vừa lúc xoay đầu lại, trong lòng thình thịch đập mạnh mấy cái, biết cô nghĩ sai, vội vàng giải thích: "Mẹ đã đến đi tìm các người, chỉ là ngày đó vừa đúng ngày ba con xem mắt, mẹ sợ quấy rầy liền đi, hơn nữa hàng năm sinh nhật con, mẹ đều có gửi quà tặng cho con."
Nghe đến đó, Tăng Tĩnh Ngữ cùng cô ba không hẹn mà cùng dừng bước lại, mặt cô kinh ngạc hỏi ngược lại: "Quà tặng gì, con cho tới bây giờ cũng không có nhận được."
Nghe đến đó, Tăng Tĩnh Ngữ cùng cô ba không hẹn mà cùng dừng bước lại, mặt cô kinh ngạc hỏi ngược lại: "Quà tặng gì, con cho tới bây giờ cũng không có nhận được."
Mà một bên Tăng Trường Quân trong lòng không khỏi chột dạ, bà nhìn thấy ông xem mắt. . . Xem mắt a! ! ! ! ! ! ! Thì ra là, là mình đem bà tức giận bỏ đi. Ông ảo não, ông hối hận, nhưng ảo não hối hận thì có ích lợi gì, chỉ là cũng may bà vẫn còn độc thân.
Thì ra là mẹ còn quan tâm đến cô! Nghe được mẹ cô nói như vậy, sắc mặt Tăng Tĩnh Ngữ trong nháy mắt nhu hòa rất nhiều, ngay tiếp theo giọng nói chuyện cũng thân thiện , cô nói: "Có thể là bởi vì chúng ta dọn nhà cho nên không có nhận được thôi." Sau khi ba cô đón cô đi, năm thứ hai liền bị điều đi chỗ khác rồi, cho nên không nhận được quà tặng cũng là chuyện rất bình thường .
Lại nói, ba người ở giữa không khí lập tức hài hòa , Tăng Tĩnh Ngữ cũng không có biểu hiện mặt địch ý đối với mẹ cô nữa, thậm chí nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi trên màn ảnh máy vi tính, còn chủ động xoay người lại lôi kéo cánh tay mẹ cô hỏi: "Vậy bây giờ mẹ làm việc ở Đài Truyền Hình sao?"
Triệu Tiếc tay trái đặt lên mu bàn tay Tăng Tĩnh Ngữ, dịu dàng cười nói: "Xem như là thế đi."
Hai người cứ như vậy tay dắt tay vừa đi vừa nói một đường, Tăng Trường Quân cũng không nói chen vào, chỉ là an tĩnh nghe, thuận tiện nghĩ, làm người dẫn chương trình, tìm một chút quan hệ có thể điều đến đây đi.
Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ muốn cho ba mẹ cô có không gian riêng, vừa vào siêu thị, tựa như ngựa hoang thoát cương hướng khu thực phẩm chạy như điên, lúc gần đi vẫn không quên đối với hai người sau lưng dặn dò: "Con đi mua đồ ăn vặt, hai người dạo đi, nhớ mua nhiều một chút, một tiếng sau con lại tới tìm các ngươi." Nói xong liền giống như một cơn gió chạy ra, lưu lại cửa hai người hai mặt nhìn nhau lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.
Triệu Tiếc mở miệng trước nói "Đi thôi." mới phá vỡ lúng túng trường hợp trước mắt, hai người đầu tiên là đi khu rau dưa, Triệu Tiếc rất thành thạo chọn rau dưa, Tăng Trường Quân không biết việc này, chỉ là an tĩnh đi theo phía sau nhìn bà, bà cầm một bó cải thìa cùng mấy quả cà chua bỏ vào xe mua hàng, sau lại quay đầu nhìn về phía Tăng Trường Quân sau lưng hỏi: "Ông thích ăn cái gì, có cái gì không ăn được không?"
Tăng Trường Quân nghe vậy sững sờ, rất tùy ý nói: "Bà cứ xem rồi mua đi, tôi cùng Tĩnh Ngữ đều không kiêng ăn." Thật ra thì ông thích ăn nhất là thịt, năm đó mỗi lần từ bộ đội trở lại bà đều làm đầy một bàn thịt, kho tàu, hấp , chiên đa dạng chồng chất, nhưng hôm nay, tự nhiên mặt ngay cả ông thích ăn cái gì thậm đã chí quên rồi. Chỉ là, ông cũng không có biểu hiện mất mác trên mặt, như cũ là dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia, chỉ là trong lòng lại cảm thấy khổ sở khác thường.
Triệu Tiếc thấy ông như thế nói nhếch miệng mỉm cười bày tỏ nghe được, xoay người sang chỗ khác vẫn không khỏi âm trầm mặt. Yêu người nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói quên là quên, ông yêu thích, ông mờ ám, ông đang có tất cả, đã sớm thật sâu khắc vào trong trí nhớ của bà, muốn quên cũng không thể quên được, vậy mà, không quên được có thể như thế nào, ông đã muốn kết hôn người, tự ái của bà, kiêu ngạo của bà không cho phép mình ra vẻ một quyến luyến, thậm chí mới vừa rồi câu khách sáo kia "Ông thích ăn cái gì" nhưng mà cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi quảng cáo rùm beng của mình thanh cao thôi.
Hai người một đường không nói ở các khu vực trằn trọc, Tăng Trường Quân đẩy xe mua hàng đi theo sau lưng Triệu Tiếc, cho dù là không nói câu nào vẫn như cũ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, thời gian một tiếng mau giống như mấy phút, thoáng một cái liền đã qua rồi.
Quầy thu tiền, Tăng Tĩnh Ngữ trong tay nâng một đống lớn đồ ăn vặt thật sớm ở đó xếp hàng rồi, thấy Triệu Tiếc cùng Tăng Trường Quân tới, đưa cánh tay hướng nơi xa quơ múa, giọng nói to rõ : "Nơi này, nơi này."
Triệu Tiếc cùng Tăng Quân cười một tiếng, hướng Tăng Tĩnh Ngữ đi tới. Tăng Tĩnh Ngữ xếp hàng một lát, cũng đã ở giữa hàng rồi, vậy mà cô kích động hơi quá, vừa nhìn thấy ba mẹ cô tới đây, lập tức hả hê quên hết hướng họ chạy nhanh tới, một tia ý thức đem đồ trong tay toàn bộ ném vào xe mua hàng, hoàn toàn quên sau khi ra ngoài là phải đứng xếp hàng lại lần nữa.
Tăng Trường Quân cau mày nhìn động tác của cô, rất là không hiểu: "Cũng sắp đến phiên con rồi, con còn chạy đến làm gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ quay đầu lại liếc nhìn hàng ngũ thật dài sau lưng, rất thành thực mà nói: "Đến phiên con cũng vô dụng, con không có tiền."
Con không có tiền không phải còn có ba sao? Tăng Trường Quân rất muốn nói đến luc con trả tiền ba trả giùm con là được, còn không đợi ông mở miệng, người nào đó đã lôi kéo Triệu Tiếc rời đi.
"Con cảm thấy đi siêu thị có người đặc biệt thay con xếp hàng trả tiền rất sảng khoái." lời vừa nói, Tăng Tĩnh Ngữ, tay phải khoác lên trên vai Triệu Tiếc, tay trái chống nạnh, ra dáng chị cả, cố gắng dò hỏi ý tứ mẹ cô nói: "Mẹ thì sao? Cps thích có hộ hoa sứ giả thay mẹ xếp hàng trả tiền hay không ?"
Triệu Tiếc biết Tăng Tĩnh Ngữ muốn dò hỏi ý tứ của mình, cũng không vạch trần, tuy nhiên uyển chuyển đem vấn đề của cô đi vòng qua, nói: "Mẹ bình thường không đi dạo siêu thị."
Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng cố gắng: "Vậy bình thường mẹ làm những thứ gì?"
Triệu Tiếc thản nhiên cười: "Công việc, một ngày có mười mấy tiếng đều có công việc để làm."
"Bận rộn như vậy sao ?" Tăng Tĩnh Ngữ oán trách tựa như nói thầm một câu, công việc ba điên cuồng, công việc của mẹ cũng điên cuồng như thế, không có thời gian hẹn hò, cũng không có thời gian xem phim, này JQ thế nào mà có thể xảy ra được chứ, cô đột nhiên cảm thấy cái vấn đề này bị thật làm tổn thương não của cô nhiều quá, chẳng lẽ thật sự phải dùng đến chiêu gạo sống nấu thành cơm chín sao?
Đối với việc ‘cưa cẩm’ của ba cô, thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, cô thật vất vả thay ông tạo cơ hội thế giới hai người cũng bị ông lãng phí, buổi sáng lại để người ta (mẹ của cô) ở phòng khách một mình, lúc mua thức ăn quá đáng hơn, cô len lén đi theo phía sau hai người quan sát nửa buổi cũng không thấy ba cô chủ động tiến lên nói một câu, một đường ngây ngốc đi theo phía sau người ta, cái mông cái rắm cũng không phóng một cái, thật không có tiền đồ.
Đối với việc ‘cưa cẩm’ của ba cô, thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng, cô thật vất vả thay ông tạo cơ hội thế giới hai người cũng bị ông lãng phí, buổi sáng lại để người ta (mẹ của cô) ở phòng khách một mình, lúc mua thức ăn quá đáng hơn, cô len lén đi theo phía sau hai người quan sát nửa buổi cũng không thấy ba cô chủ động tiến lên nói một câu, một đường ngây ngốc đi theo phía sau người ta, cái mông cái rắm cũng không phóng một cái, thật không có tiền đồ.
Trên đường trở về Tăng Tĩnh Ngữ một mực suy nghĩ như thế nào mới có thể tạo cơ hội xảy ra gia tình cho ba mẹ cô, trải qua này nửa ngày chung đụng, cô thật sâu hiểu rõ, nếu chỉ trông cậy vào ba cô thì đoán chừng đời này cũng không giải quyết được cô mẹ, thế giới hai người trực tiếp không được, xem ra chỉ có thể chọn lựa chính sách gián tiếp mà thôi.
Cái gọi là chính sách gián tiếp là vốn chỉ có thế giới hai người nhưng lại có thêm một cái bòng đèn, làm kì đà cản mũi, dĩ nhiên, cái kỳ đà cản mũi này là do Tăng Tĩnh Ngữ tự mình đảm đương, cô là muốn như vậy, nếu hai người đơn độc ở chung một chỗ nói chuyện ngượng ngùng, vậy dứt khoát do cô tới gợi chuyện tốt lắm, một lát cô hỏi mẹ một chút tình trạng gần đây, một lát yêu cầu bà nói một chút ý kiến của mình về cái gì, cũng không đến nỗi tẻ ngắt, ít nhất cô đã cố gắng hết sức để cho không khí nói chuyện được tốt hơn, để cho hai người trò chuyện được dễ dàng hơn.
Chính sách của Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất có hiệu quả, và hiệu quả lại rất nhanh, trong phòng bếp, Tăng Trường Quân đứng ở bồn rửa bên cạnh rửa rau, mà cô thì đứng ở trước kệ bếp cầm dao cắt thái rau dưa, còn Triệu Tiếc thì lấy gạo nấu cơm.
Lúc vào cửa Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Con lớn như vậy, nhưng lúc có mẹ bên cạnh thì ba lại đi vắng, còn lúc có ba bên mình thì mẹ lại không ở bên con nữa, hôm nay thật vất vả mới có ba lại có mẹ, cơ hội khó có được, cho nên ba người chúng ta cùng nhau nấu cơm, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất để cho con có được một cái kỷ niệm thật tốt ."
Lời nói đủ tuyệt tình, lấy lui làm tiến, nhắm trúng mục tiêu, có mẹ không có ba, có ba không có mẹ, thật sự rất đáng thương, cho dù là người khác nghe cũng không nhịn được đồng tình tâm tràn lan, huống chi là làm ba mẹ, Triệu Tiếc cùng Tăng Trường Quân, cô thông minh lợi dụng ba mẹ đối với cô cảm thấy áy náy liền nói ra điều kiện, đừng nói là cùng nhau nấu cơm, đoán chừng chuyện quá hơn hai người kia cũng phải đồng ý.
"Mẹ, nhất định là có không ít người đuổi theo mẹ đi? Hay là mẹ chưa gặp phải người thích hợp." Tăng Tĩnh Ngữ vừa cầm dao giả khuông giả thức (giả bộ) cắt thái, nhìn về phía ba cô đang rửa cà chua mà hoa tay múa chân, còn vừa không quên thay ba cô thăm dò quân tình.
Triệu Tiếc lúc này đã nấu xong cơm, lại nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ giơ dao lên cao, chuẩn bị ‘khai đao’, tư thế cường hãn mạnh mẽ làm Triệu Tiếc bị dọa sợ, chỉ sợ cô đem đầu ngón tay mình chặt, vội bước tới đoạt lấy dao trong tay cô, nói: "Con qua một bên đứng đi, để mẹ cắt."
"Nha." Tăng Tĩnh Ngữ nghe lời đưa con dao cho mẹ cô, mục đích của cô muốn chế tạo tình cảm cho cha mẹ cô, cắt đồ ăn cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, cho nên cô cũng không so đo.
Không cắt đồ ăn, cô lại đi tới giúp ba cô rửa rau, chỉ thấy cô đụng đụng cánh tay Tăng Quân, giống như đang nói việc nhà câu được câu không trò chuyện cùng ba cô: "Ba, ba có cảm thấy mẹ không một chút nào là giống người đã 40 tuổi rồi hay không, lại nói dì Trương Tuệ mạnh khỏe giống như là 35 đi, con cảm thấy mẹ còn trẻ hơn dì ấy."
"À? . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . A, là xem ra tuổi rất trẻ ." Tăng Trường Quân còn đắm chìm trong vấn đề của mình nên những gì Tăng Tĩnh Ngữ vừa mới nói, nhất thời không có phản ứng kịp.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy ba cô có chút ấp úng, cảm thấy thật tức giận, cố ý cất cao âm điệu hỏi mẹ cô: "Mẹ, mẹ là một đại mỹ nữ xinh đẹp, tại sao ban đầu lại yêu thương ba, kết nghĩa vợ chồng với ba, muốn thông minh không có thông minh, muốn tình thương không có tình thương, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, dáng dấp nói chung thì tạm được, tại sao mẹ lại chọn ba ?"
Tăng Trường Quân lúc này đã khôi phục lại thần trí rồi, nghe Tăng Tĩnh Ngữ cố ý soi mói, ông há mồm liền muốn khiển trách cô không lớn không nhỏ, nhưng không ngờ Triệu Tiếc lại bật cười, bà thật sự là không ngờ trong lòng con gái mình, hình tượng của Trường Quân là như thế, nghe giọng của cô, giống như ba cô không đáng giá một đồng , lập tức cũng nổi lên một chút đồng tình với Tăng Trường Quân, liền rất là khách quan thay người khác giải thích, bà nói: "Con đừng nói như vậy, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ba con khi đó mặc dù điều kiện kinh tế chưa ra hình dáng gì, nhưng mà ông có lòng cầu tiến, hơn nữa còn đặc biệt hiếu thuận, cũng hiểu được săn sóc người, không nên đem tiền quá coi trọng, quan trọng nhất là ông ấy là người tốt."
"Chậc chậc ~~ ba, thật không nhìn ra ba còn có nhiều điểm tốt như vậy." Tăng Tĩnh Ngữ tiếp tục dùng cùi chỏ đụng cánh tay ba cô, Tăng Trường Quân nghe vậy trong lòng đã sớm vui mừng mà nở hoa, cũng không chấp nhặt với cô, ngược lại cũng khen Triệu Tiếc mấy câu.
Nghe hai người bọn họ khen lẫn nhau, Tăng Tĩnh Ngữ tâm tình thật tốt, mị cười trêu ghẹo hai người: "Các người nói như vậy có phải là trong mắt người tình là Tây Thi không?"
Triệu Tiếc nghe vậy, ý thức được biểu hiện của mình quá mức thân mật rồi, giận tái mặt , trên mặt có chút khẩn trương, giận dữ quát lớn: "Tĩnh Ngữ, ba con cũng là muốn kết hôn với người khác rồi, lời như thế không thể nói lung tung."
Tăng Trường Quân nghe vậy hoảng hốt, tranh thủ thời gian giải thích: "Khi nào thì tôi nói mình muốn kết hôn, em nghe ai nói." Ông đối với Trương Tuệ là có chút hảo cảm, nhưng lại chưa bao giờ ctỏ rõ ra bên ngoài, tuy nói ông cũng từng nghĩ tới cùng Trương Tuệ kết hôn, nhưng kia thuần túy chỉ là bởi vì ông tịch mịch, muốn tìm người bầu bạn thôi, cũng không đại biểu ông thích Trương Tuệ, hơn nữa, ngay từ lúc Tăng Tĩnh Ngữ rời nhà trốn đi, ông liền quyết định buông tay rồi.
Mọi người là thực tế, ông chưa bao giờ cảm thấy mình là người cao thượng, ngay lúc người mình yêu đứng ở trước mặt mình trước mặt, ông đương nhiên sẽ hướng về người mình yêu. Cho nên, ông không hy vọng Triệu Tiếc hiểu lầm cái gì.
Triệu Tiếc không ngờ ông sẽ phản bác nhanh như vậy, nhất thời không kịp che giấu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tăng Trường Quân đang đứng ở bồn rửa bên cạnh rửa rau, lúc này Tăng Trường Quân cũng đang thấp thỏm nhìn bà.
Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cái kia một giây, hai người tựa như thiếu nam thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi u mê, cơ hồ là ở lúc tầm mắt giao nhau kia một giây lập tức quay đầu đi. Triệu Tiếc cảm thấy mình luống cuống, đồng thời xen lẫn chút xấu hổ, cho nên không dám nhìn nữa, mà Tăng Trường Quân, ông là chột dạ, mặc dù không có muốn kết hôn, nhưng là ông đã từng nghĩ tới, kết quả là, có loại áy náy không chỗ nào che giấu .
Tăng Tĩnh Ngữ buồn cười nhìn động tác ngây thơ của hai người, trong lòng càng cảm thấy ý vị, theo tình trạng như thế, nếu kéo dài, buổi chiều chỉ cần thuyết phục Trương Tuệ, buổi tối hoàn toàn có thể trực tiếp trình diễn hí mã gạo nấu chín thành cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.