Chương 130
inovel
08/08/2020
Bắc Minh Phong không phòng bị, bị Thủy Tinh đẩy ra, anh ta nhìn theo cô gái yếu đuối suýt chút ngã xuống, đưa tay dìu.
“Thủy Tinh, anh ôm em đi!” Tay anh đưa về phía cô gái.
Thân thể Thủy Tinh dựa lên tường, trốn tránh cánh tay của người đàn ông, giống như sợ chạm vào thuốc độc.
Mắt cô trống rỗng không có nước mắt, chỉ là lạnh lùng đến mức làm cho người ta thấy đáng sợ.
“Dựa theo quy định ban nãy, tôi phá thai rồi, anh nên để tôi đi rồi!”
Tim Bắc Minh Phong ngạt thở “Anh nói rồi, anh tin đứa bé là của anh, Thủy Tinh, anh không nghi ngờ em, chúng ta đi, đi biển Aegean, qua 3 tháng chúng ta lại muốn có 1 đứa bé khỏe mạnh!”
Anh ta sẽ không để cô đi, mỗi lần cô nói rời đi, tim anh ta giống như bị nguwoif ta móc trống vậy.
“Công tử Bắc Minh sẽ không phải chơi không nổi chứ? Lời mình nói ra cũng có thể nuốt lời?” Thủy Tinh hỏi.
“Anh không có nuốt lời, anh vẫn luôn nói với em, e phá thai xong chũng ta rời khỏi đây!” Lời của Bắc Minh Phong từ cổ họng thốt lên.
Thủy Tinh cười lạnh thành tiếng “Dì, con trai dì còn bám lấy tiện nhân con không buông, đây là con trai ngoan mà dì dạy dỗ! Như này so với tiện nhân con còn đê tiện hơn, dì nói có phải không?”
Đào Dung bị chửi thiếu tí bị bệnh tim “Phong nhi, mẹ không cho phép con bám lấy nó, nó có gì tốt? Con bây giờ cùng nó li hôn, cùng Lãnh Tuyết kết hôn!”
“Vợ con chỉ có Thủy Tinh 1 mình cô ấy!” Bắc Minh Phong gào lên.
Sắc mặt Lăng Tuyết lập tức khó nhìn đến cực điểm, Bắc Minh Phong vẫn không thả cho Thủy Tinh đi, thậm chí bị người đàn ông của Thủy Tinh chặn ở ngoài bệnh viện, Bắc Minh Phong đều cầu xin Thủy Tinh ở lại.
“Bắc Minh Phong, anh còn dám hèn hơn nữa không? Bị người ta cho đội mũ xanh, còn bám lấy người ta không buông?” Thủy Tinh cố ý nói.
“Anh biết, em là cố ý làm anh bực mình, em và George không có bất kỳ quan hệ gì! Chính miệng em thừa nhận!” Bắc Minh Phong gầm lên.
“Đó là tôi lừa anh! Anh không nhìn ra sao?” Tay Thủy Tinh dựa vào trên tường, từng bước hướng theo cửa đi ra, không cần biết như nào, ngay cả khi thừa nhận bản thân cùng người đàn ông khác thân thiết, cô cũng bắt buộc rời khỏi Bắc Minh Phong!
Bắc Minh Phong đi theo sau cô, “ Đó không phải là thật, em bây giờ là cố ý lừa anh! Thủy Tinh, chúng ta không cãi nhau nữa, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể sống cuộc sống của chúng ta, có thể sinh 1 đàn con.”
Anh ta khổ sở van nài, nhưng không dám động vào cô, rõ ràng anh ta biết mình đúng, đứa bé uống qua thuốc khẳng định không khỏe mạnh, cho dù giữa bọn họ không có George, anh ta cũng sẽ không đồng ý Thủy Tinh sinh đứa bé mà uống qua thuốc. Nhưng chính thời khắc này, anh ta lại cảm thấy mình như tội nhân lớn nhất thế gian.
Thủy Tinh không thèm để ý người đàn ông đằng sau, cô từng bước đi đến cổng khoa nội trú, mắt liền thấy George đứng chỗ cô không xa, cô muốn chạy qua đó, nhưng bị bảo tiêu của Bắc Minh Phong chặn lại.
“Thủy Tinh, em là vợ anh, em chết tâm với George đi!” Bắc Minh Phong vài bước đuổi lên, nắm lấy cánh tay cô gái.
Trong mắt anh ta đều là ánh mắt Thủy Tinh nhìn George, ánh mắt cô vẫn luôn trống rỗng, thời khắc nhìn thấy George lại rạng rỡ phát ra sinh khí.
Thủy Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông, 2 ánh mắt giống như 2 lưỡi dao trực tiếp đâm lên người Bắc Minh Phong.
“Hôm nay không phải anh thả tôi và George đi, thì là anh nhặt thi thể tôi, anh tự mình lựa chọn đi!”
Lời của cô gái lạnh lùng đâm vào tim, Bắc Minh Phong chỉ thiếu bị đâm nôn ra máu.
“Tại sao nhất định phải như này? Chúng ta rõ ràng có thể có con đường thứ 3 để đi.” Anh ta nghẹn ngào nói.
Anh ta sắp xếp tốt mọi thứ cho cô, nhưng cô cần không phải những thứ này.
Khuôn mặt của Thủy Tinh cong lên nụ cười lạnh đáng sợ, “ Chúng ta sớm đã không có đường để đi rồi! Biết khi tôi làm phẫu thuật, tôi mơ thấy gì không? Tôi mơ thấy đứa con của tôi, là 1 bé trai rất xinh đẹp, nó đang khóc, đang trách tôi tại sao không cần nó! Bắc Minh Phong, anh nói đúng, ban nãy là tôi muốn chọc tức anh! Đứa con là của anh, anh có thể dùng thịt máu của nó đi làm dna.”
Cô từng chữ từng câu nói ra lời của cô, mỗi 1 từ đều giống như con dao găm găm vào tim Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong đông cứng tại chỗ, anh ta rất muốn nói gì đó nhưng tìm không được lời nói.
Thủy Tinh nhìn khuôn mặt người đàn ông, “Đứa bé rất giống anh, nhưng nó nhảy xuống vực thẳm. Là lỗi của tôi, tôi không có năng lực bảo vệ nó! Tôi không có cách nào tha thứ cho mình, càng không tha thứ cho anh. Nhìn thấy anh, tôi liền nghĩ đến nó, nếu có dao găm, tôi muốn giết anh, thay con tôi báo thù! Anh nói cho tôi, tôi phải như thế nào mới có thể đối mặt anh sống tiếp?”
Tay của Bắc Minh Phong nắm chặt tay Thủy Tinh không buông, anh ta rất rõ, chỉ cần anh ta buông tay, Thủy Tinh sẽ nhào vào vòng tay của George.
“Nếu như giết anh, em có thể tha thứ cho anh, vậy em làm đi!” Anh ta đưa tay lấy ra con dao găm đang đeo, đặt vào tay cô gái.
Tay của Thủy Tinh nắm chặt con dao găm, không do dự hướng tim của BẮc Minh Phong đâm.
“A!” Đào Dung bị dọa hét to “Các người mau đi đánh chết con tiện nhân kia, cứu con trai tôi!”
Cô bị dọa run lẩy bẩy, chính mắt nhìn thấy máu từ dao găm chảy xuống, từ ngực của Bắc Minh Phong chảy ra.
Bắc Minh Phong giơ tay ngăn bảo tiêu đang xông đến, “Ai dám qua đây, tôi lấy mạng người đó!”
Tất cả bảo tiêu đều không dám động nữa, đứng nguyên vị trí nhìn 1 màn đáng sợ trước mắt.
Ánh mắt Bắc Minh Phong nhìn cô gái trước mắt, “Như này có hài lòng không? Nếu chưa hài lòng, có thể đâm sâu hơn!”
Tay anh ta nắm lấy tay Thủy Tinh, dùng lực đâm vào mình, đâm sâu vào hơn nữa.
Máu bắn tung tóe trên tay Thủy Tinh, túm lấy thần trí cô trở về, cô ngưng đọng nhìn máu tươi đó giống như máu của con cô trong khay.
Tay cô vô lực buông ra, từ tâm lòng bàn tay của người đàn ông rút tay cô về, “Bắc Minh Phong, anh chết rồi, 2 chúng ta hết nợ.”
Cô quay đầu nhìn George “Đưa em đi, bây giờ!”
“Được, anh đưa em đi!” George nói bước lớn đi tới.
Bắc Minh Phong 1 bước chặn trước mặt Thủy Tinh, anh ta muốn không phải hết nợ, nếu hết nợ rồi, bọn họ sẽ không còn liên quan nữa.
“Không được đi! Em là của anh!”
George 1 chân đạp sau lưng Bắc Minh Phong “Anh không tư cách giữ cô ấy!”
Bắc Minh Phong nghiêng người cùng George đánh nhau, dưới mắt anh ta đang vặn máu đỏ, trừ phi anh ta chết, nếu không ai cũng đừng mong mang Thủy Tinh đi!
Ngực anh ta đang cắm con dao, mỗi cử động đều đau như cắt rời, anh ta đánh trả George không muốn cho George đến gần Thủy Tinh.
Đào Dung nhìn mảng máu lớn trên khoang ngực của con trai mình bị dọa đến hôn mê, Lăng Tuyết chạy vào bệnh viện gọi bác sĩ cứu anh ta.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Thủy Tinh muốn xông vào ngăn Bắc Minh Phong và George, nhưng mà vùng bụng dưới của cô từng trận đau đớn, máu theo chân cô chảy ra.
“Thủy Tinh!” Diệp Phi xuống xe liền nhìn thấy Thủy Tinh ôm bụng, 1 chân đầy máu, cô chạy qua ôm lấy Thủy Tinh.
“Các người đừng đánh nữa! Thủy Tinh xảy ra chuyện rồi!” Cô hướng 2 người đàn ông bực tức hét lên.
“Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong quay đầu nhìn thấy cô chảy máu ngã trên đất, vứt bỏ George chạy qua, đầu óc anh ta đột nhiên đen xì, quỳ trên đất cảnh vật trước mắt đều mơ hồ.
“Thủy Tinh, anh ôm em đi!” Tay anh đưa về phía cô gái.
Thân thể Thủy Tinh dựa lên tường, trốn tránh cánh tay của người đàn ông, giống như sợ chạm vào thuốc độc.
Mắt cô trống rỗng không có nước mắt, chỉ là lạnh lùng đến mức làm cho người ta thấy đáng sợ.
“Dựa theo quy định ban nãy, tôi phá thai rồi, anh nên để tôi đi rồi!”
Tim Bắc Minh Phong ngạt thở “Anh nói rồi, anh tin đứa bé là của anh, Thủy Tinh, anh không nghi ngờ em, chúng ta đi, đi biển Aegean, qua 3 tháng chúng ta lại muốn có 1 đứa bé khỏe mạnh!”
Anh ta sẽ không để cô đi, mỗi lần cô nói rời đi, tim anh ta giống như bị nguwoif ta móc trống vậy.
“Công tử Bắc Minh sẽ không phải chơi không nổi chứ? Lời mình nói ra cũng có thể nuốt lời?” Thủy Tinh hỏi.
“Anh không có nuốt lời, anh vẫn luôn nói với em, e phá thai xong chũng ta rời khỏi đây!” Lời của Bắc Minh Phong từ cổ họng thốt lên.
Thủy Tinh cười lạnh thành tiếng “Dì, con trai dì còn bám lấy tiện nhân con không buông, đây là con trai ngoan mà dì dạy dỗ! Như này so với tiện nhân con còn đê tiện hơn, dì nói có phải không?”
Đào Dung bị chửi thiếu tí bị bệnh tim “Phong nhi, mẹ không cho phép con bám lấy nó, nó có gì tốt? Con bây giờ cùng nó li hôn, cùng Lãnh Tuyết kết hôn!”
“Vợ con chỉ có Thủy Tinh 1 mình cô ấy!” Bắc Minh Phong gào lên.
Sắc mặt Lăng Tuyết lập tức khó nhìn đến cực điểm, Bắc Minh Phong vẫn không thả cho Thủy Tinh đi, thậm chí bị người đàn ông của Thủy Tinh chặn ở ngoài bệnh viện, Bắc Minh Phong đều cầu xin Thủy Tinh ở lại.
“Bắc Minh Phong, anh còn dám hèn hơn nữa không? Bị người ta cho đội mũ xanh, còn bám lấy người ta không buông?” Thủy Tinh cố ý nói.
“Anh biết, em là cố ý làm anh bực mình, em và George không có bất kỳ quan hệ gì! Chính miệng em thừa nhận!” Bắc Minh Phong gầm lên.
“Đó là tôi lừa anh! Anh không nhìn ra sao?” Tay Thủy Tinh dựa vào trên tường, từng bước hướng theo cửa đi ra, không cần biết như nào, ngay cả khi thừa nhận bản thân cùng người đàn ông khác thân thiết, cô cũng bắt buộc rời khỏi Bắc Minh Phong!
Bắc Minh Phong đi theo sau cô, “ Đó không phải là thật, em bây giờ là cố ý lừa anh! Thủy Tinh, chúng ta không cãi nhau nữa, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể sống cuộc sống của chúng ta, có thể sinh 1 đàn con.”
Anh ta khổ sở van nài, nhưng không dám động vào cô, rõ ràng anh ta biết mình đúng, đứa bé uống qua thuốc khẳng định không khỏe mạnh, cho dù giữa bọn họ không có George, anh ta cũng sẽ không đồng ý Thủy Tinh sinh đứa bé mà uống qua thuốc. Nhưng chính thời khắc này, anh ta lại cảm thấy mình như tội nhân lớn nhất thế gian.
Thủy Tinh không thèm để ý người đàn ông đằng sau, cô từng bước đi đến cổng khoa nội trú, mắt liền thấy George đứng chỗ cô không xa, cô muốn chạy qua đó, nhưng bị bảo tiêu của Bắc Minh Phong chặn lại.
“Thủy Tinh, em là vợ anh, em chết tâm với George đi!” Bắc Minh Phong vài bước đuổi lên, nắm lấy cánh tay cô gái.
Trong mắt anh ta đều là ánh mắt Thủy Tinh nhìn George, ánh mắt cô vẫn luôn trống rỗng, thời khắc nhìn thấy George lại rạng rỡ phát ra sinh khí.
Thủy Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông, 2 ánh mắt giống như 2 lưỡi dao trực tiếp đâm lên người Bắc Minh Phong.
“Hôm nay không phải anh thả tôi và George đi, thì là anh nhặt thi thể tôi, anh tự mình lựa chọn đi!”
Lời của cô gái lạnh lùng đâm vào tim, Bắc Minh Phong chỉ thiếu bị đâm nôn ra máu.
“Tại sao nhất định phải như này? Chúng ta rõ ràng có thể có con đường thứ 3 để đi.” Anh ta nghẹn ngào nói.
Anh ta sắp xếp tốt mọi thứ cho cô, nhưng cô cần không phải những thứ này.
Khuôn mặt của Thủy Tinh cong lên nụ cười lạnh đáng sợ, “ Chúng ta sớm đã không có đường để đi rồi! Biết khi tôi làm phẫu thuật, tôi mơ thấy gì không? Tôi mơ thấy đứa con của tôi, là 1 bé trai rất xinh đẹp, nó đang khóc, đang trách tôi tại sao không cần nó! Bắc Minh Phong, anh nói đúng, ban nãy là tôi muốn chọc tức anh! Đứa con là của anh, anh có thể dùng thịt máu của nó đi làm dna.”
Cô từng chữ từng câu nói ra lời của cô, mỗi 1 từ đều giống như con dao găm găm vào tim Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong đông cứng tại chỗ, anh ta rất muốn nói gì đó nhưng tìm không được lời nói.
Thủy Tinh nhìn khuôn mặt người đàn ông, “Đứa bé rất giống anh, nhưng nó nhảy xuống vực thẳm. Là lỗi của tôi, tôi không có năng lực bảo vệ nó! Tôi không có cách nào tha thứ cho mình, càng không tha thứ cho anh. Nhìn thấy anh, tôi liền nghĩ đến nó, nếu có dao găm, tôi muốn giết anh, thay con tôi báo thù! Anh nói cho tôi, tôi phải như thế nào mới có thể đối mặt anh sống tiếp?”
Tay của Bắc Minh Phong nắm chặt tay Thủy Tinh không buông, anh ta rất rõ, chỉ cần anh ta buông tay, Thủy Tinh sẽ nhào vào vòng tay của George.
“Nếu như giết anh, em có thể tha thứ cho anh, vậy em làm đi!” Anh ta đưa tay lấy ra con dao găm đang đeo, đặt vào tay cô gái.
Tay của Thủy Tinh nắm chặt con dao găm, không do dự hướng tim của BẮc Minh Phong đâm.
“A!” Đào Dung bị dọa hét to “Các người mau đi đánh chết con tiện nhân kia, cứu con trai tôi!”
Cô bị dọa run lẩy bẩy, chính mắt nhìn thấy máu từ dao găm chảy xuống, từ ngực của Bắc Minh Phong chảy ra.
Bắc Minh Phong giơ tay ngăn bảo tiêu đang xông đến, “Ai dám qua đây, tôi lấy mạng người đó!”
Tất cả bảo tiêu đều không dám động nữa, đứng nguyên vị trí nhìn 1 màn đáng sợ trước mắt.
Ánh mắt Bắc Minh Phong nhìn cô gái trước mắt, “Như này có hài lòng không? Nếu chưa hài lòng, có thể đâm sâu hơn!”
Tay anh ta nắm lấy tay Thủy Tinh, dùng lực đâm vào mình, đâm sâu vào hơn nữa.
Máu bắn tung tóe trên tay Thủy Tinh, túm lấy thần trí cô trở về, cô ngưng đọng nhìn máu tươi đó giống như máu của con cô trong khay.
Tay cô vô lực buông ra, từ tâm lòng bàn tay của người đàn ông rút tay cô về, “Bắc Minh Phong, anh chết rồi, 2 chúng ta hết nợ.”
Cô quay đầu nhìn George “Đưa em đi, bây giờ!”
“Được, anh đưa em đi!” George nói bước lớn đi tới.
Bắc Minh Phong 1 bước chặn trước mặt Thủy Tinh, anh ta muốn không phải hết nợ, nếu hết nợ rồi, bọn họ sẽ không còn liên quan nữa.
“Không được đi! Em là của anh!”
George 1 chân đạp sau lưng Bắc Minh Phong “Anh không tư cách giữ cô ấy!”
Bắc Minh Phong nghiêng người cùng George đánh nhau, dưới mắt anh ta đang vặn máu đỏ, trừ phi anh ta chết, nếu không ai cũng đừng mong mang Thủy Tinh đi!
Ngực anh ta đang cắm con dao, mỗi cử động đều đau như cắt rời, anh ta đánh trả George không muốn cho George đến gần Thủy Tinh.
Đào Dung nhìn mảng máu lớn trên khoang ngực của con trai mình bị dọa đến hôn mê, Lăng Tuyết chạy vào bệnh viện gọi bác sĩ cứu anh ta.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Thủy Tinh muốn xông vào ngăn Bắc Minh Phong và George, nhưng mà vùng bụng dưới của cô từng trận đau đớn, máu theo chân cô chảy ra.
“Thủy Tinh!” Diệp Phi xuống xe liền nhìn thấy Thủy Tinh ôm bụng, 1 chân đầy máu, cô chạy qua ôm lấy Thủy Tinh.
“Các người đừng đánh nữa! Thủy Tinh xảy ra chuyện rồi!” Cô hướng 2 người đàn ông bực tức hét lên.
“Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong quay đầu nhìn thấy cô chảy máu ngã trên đất, vứt bỏ George chạy qua, đầu óc anh ta đột nhiên đen xì, quỳ trên đất cảnh vật trước mắt đều mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.