Chương 167
inovel
08/08/2020
Ngón tay Diệp Phi ấn vào màn hình di động, “Thật sao! Tốt quá rồi! Con của em không có gì chứ?”
“Không sao rồi, thuốc của bác sĩ Sở rất tốt. Đứa bé phát triển rất khỏe mạnh. Em cũng nhớ bố mẹ nên George cùng em về nước.” Thủy Tinh trả lời.
“Khi nào em bay, chị đi đón em!” Diệp Phi hỏi.
“Không cần đâu chị, có George đi cùng em, chị cứ yên tâm đi! Tới lúc dó em sẽ xuất hiện bất ngờ trước mặt chị! Mua cho chị nhiều sô cô la lắm này!” Thủy Tinh nói.
“Được thôi! Em phụ trách mua, chị phụ trách ăn!” Diệp Phi gửi icon chảy nước mắt.
“Coi chừng thành bà mập đó, học trưởng sẽ không thèm chị nữa!” Thủy Tinh gửi icon làm mặt xấu.
“Xí, học trưởng không vậy đâu! Chị kéo anh ấy ăn chung, cho anh ấy mập ké!” Diệp Phi trả lời.
“Em phải uống thuốc bổ rồi, gặp rồi nói chuyện nhé!” Thủy Tinh gửi một icon nụ hôn thật to.
Khóe môi Diệp Phi cong cong, chỉ là niềm vui sắp gặp bạn tốt chưa kéo dài được bao lâu thì nhìn thấy cửa kính vỡ tan tành!
Trời ơi! Cô thầm tự mắng một câu, đền cái cửa kính này phải mất bao nhiêu tiền?
Cô làm quái gì có tiền chứ!
Hơn nữa chỗ này không có cửa kính chắn lại, ai cũng có thể tùy tiện đi vào biệt thự.
Cô chỉ đành kéo cái ghế qua làm vật chắn ngang, ít nhất thì cô có thể nghe thấy có người bước vào xê dịch cái ghế.
Cô trở về phòng của mình, khóa cửa lại, bắt đầu làm bài tập.
Trong căn biệt thự giữa núi, Lăng Tuyết đang nhìn ngắm nóc nhà bằng kính trong suốt, thật sự rất đẹp, thông qua nóc nhà hình tròn bằng kính có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
“Công tử, nơi đây rất đẹp, anh thật sự muốn mua căn biệt thự này sao?” Cô ta chỉ cảm thấy không dám tin vào tai mình, Bắc Minh Phong đến một câu cũng chẳng thèm nói với cô, đột nhiên muốn mua biệt thự cho cô ta!
“Cô thích thì xem thêm nữa đi!” Bắc Minh Phong nói, ấn vào di động của mình gửi tin nhắn.
“Bình an, rảnh thì tới, chơi rất vui, tên trộm bị bắt đến đồn cảnh sát rồi.”
“Cậu giữ lại xem đi.” Một tin nhắn trả lời lại.
“Khỉ! Tôi còn phải ngủ nữa đó? Không thì cậu mua tặng tôi biệt thự giữa núi đi!”
“Cậu là phụ nữ à? Tôi phải mua biệt thự tặng cậu? Người có chuyện thì cậu đền mạng!”
“Khỉ gió! Cậu còn dám nói năng vô lý nữa xem?” Bắc Minh Phong độp lại.
“Dám, cậu dám thử không?”
“Cút!” Bắc Minh Phong trả lời lại bằng một chữ, chỉ sợ lại sắp xếp cho anh nhiệm vụ khó hơn nữa.
Hôm sau, Diệp Phi lên lớp, đi hết nửa tiếng đồng hồ mới ra khỏi biệt thự, đi đến chỗ có xe buýt, lúc cô bước vào trường học thì mắt đã trông thấy Thủy Tinh ngồi trong lớp.
“Trời ơi! Thủy Tinh, nhanh như vậy mà em đã tới rồi!” Diệp Phi vui mừng kéo tay Thủy Tinh.
“Cho chị sô cô la! Nuôi chị mập để lấy chồng cho dễ!” Thủy Tinh véo má Diệp Phi.
“Đúng rồi, chị giới thiệu một chút, đây là bạn mà chị mới quen, tên Thu Phù.” Diệp Phi giới thiệu cho Thủy Tinh làm quen Thu Phù.
Ba người phụ nữ ngồi với nhau cùng ăn sô cô la cùng nói chuyện phiếm, khiến mọi người ganh tị.
Mộ Lạc Lạc cuộn tay thành nắm đấm, “Thật quá đáng! Tại sao cô ta phải vui vẻ như vật! Hôm qua học trưởng nói rồi, đời này cho dù không có Diệp Phi, anh ấy cũng không lấy em! Thiên Tịnh, chị đã nói sẽ giúp em mà!”
“Em yên tâm đi, chị đã nghĩ xong cách rồi.” Khóe môi Thiên Tịnh cười lạnh lẽo.
-
Sau khi tan học, Thủy Tinh nói muốn bao ăn nên dẫn theo Diệp Phi và Thu Phù cùng đi ăn.
George thật sự tốt, chăm sóc Thủy Tinh không rời bước nào.
Ăn xong bữa cơm, Diệp Phi và Thủy Tinh vào nhà vệ sinh, động tác của Thủy Tinh chậm rãi, Diệp Phi bước ra khỏi nhà vệ sinh đến bồn rửa rửa tay.
Cô hoảng hốt nhác thấy bóng người xuất hiện trong gương, ngẩng đầu lên thì bị vật gì đó đánh vào phía sau cổ, trước mắt cô tối sầm lại ngã xuống đất.
Dường như không có cảm giác đau mà mình chờ đợi, bởi vì cô không cảm thấy gì cả, bị một màu đen bao trùm.
Thủy Tinh từ nhà vệ sinh bước ra, không thấy Diệp Phi đâu, cô quay lại phòng ăn của mình thì phát hiện ở đây cũng không có Diệp Phi.
Thu Phù kinh ngạc, “Diệp Phi không phải cùng em đi vệ sinh sao? Sao lại không có người được?”
“Đúng là không có người mà! Em bước ra thì đã không thấy chị ấy rồi, em còn tưởng chị ấy trở vô đây trước!” Thủy Tinh hoảng loạn, điện thoại của Diệp Phi để ở trên bàn ăn, có gọi cũng không tìm được Diệp Phi.
“Đừng vội, chúng ta chia ra tìm thử xem, có thể cô ấy đang ở nơi khác trong quán ăn cũng không chừng.” George nói rồi bước ra ngoài tìm người.
Thủy Tinh và Thu Phù mỗi người một hướng đi khắp phòng ăn trong quán để tìm Diệp Phi.
Thủy Tinh đẩy cửa ra, hình dáng của Bắc Minh Phong và Lăng Tuyết đập vào mắt cô.
Ba người đều ngây ra, Lăng Tuyết căng thẳng xoa xoa bụng mình, “Thủy Tinh, sao chị trở về rồi?”
Thần trí của Thủy Tinh bị giọng nói của Lăng Tuyết kéo về, nực cười, cô vẫn còn thất thần vì người đàn ông này.
Thực ra sớm phải nghĩ đến, cô đi rồi thì bọn họ tất nhiên sẽ ở cùng nhau.
Chỉ là lúc thật sự nhìn thấy thì lòng vẫn đau.
“Không thấy Diệp Phi đâu cả, tôi đang tìm chị ấy. Làm phiền rồi.” Cô lạnh lùng nói rồi quay người bỏ đi, không thèm nhìn Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong đứng dậy đuổi theo Thủy Tinh, “Em nói gì? Không thấy Diệp Phi nữa?”
“Phải, nhưng mà không liên quan tới Bắc Minh công tử, không cần anh hao tâm tổn sức.” Thủy Tinh sải bước bước qua anh, đi về phía George.
“Bên này không có Diệp Phi, hay cô ấy ra khỏi quán rồi?” Cô nói với George.
“Chắc không đâu, chúng ta cùng tới mà, sao cô ấy lại về trước mà không báo được?” George nói.
“Có chuyện rồi!” Bắc Minh Phong gấp rút đi tới, “Mau lên xe anh, chúng ta đi tìm Diệp Phi!”
“Anh đi đâu tìm Diệp Phi?” Thủy Tinh hỏi.
“Anh bảo Khang Dũng kiểm tra máy quay, xem khoảng thời gian này có chiếc xe nào rời khỏi đây không, chúng ta đuổi theo chiếc xe đó!” Bắc Minh Phong nói.
Diệp Phi không thể vô cớ mất tích được, nếu như có người hại Diệp Phi, đưa Diệp Phi đi, chắc chắn phải lái xe đi rồi, chỉ cần đuổi theo chiếc xe nào rời khỏi đây thì có thể tìm ra Diệp Phi.
“Chúng tôi có xe, anh nói tôi biết, chúng tôi phải đuổi theo xe nào, chúng ta có thể chia ra đuổi!” Thủy Tinh vội nói.
Bắc Minh Phong bặm môi, ngữ khí của cô gái nhỏ trước mặt vừa lạnh lùng vừa xa cách.
“Được, chia ra hành động.” Chữ phát ra từ miệng anh, rõ ràng Thủy Tinh đang đề phòng anh như đề phòng sói.
Mấy chiếc xe xuất phát cùng lúc theo biển số xe rời khỏi quán ăn mà Khang Dũng điều tra thì đuổi theo những chiếc xe đó.
Thủy Tinh và Bắc Minh Phong vừa rời đi, một chiếc xe dọn vệ sinh đi ra từ góc khuất của nhà vệ sinh, chạy thẳng đến bãi đỗ xe phía sau.
Một túi ni lông lớn bị vứt vào cốp xe hơi, chiếc xe hơi nhanh chóng rời khỏi bãi sau của quán ăn.
Không biết đã ngủ trong bao lâu, Diệp Phi mở mắt ra nhìn, tay chân cô đều bị trói lại, trước mắt một màu tối đen, có thể cảm nhận được mình đang ở trong một không gian chật hẹp, cô động đậy một chút, có lẽ là đang ở trong một cái rương lớn.
Hơn nữa cái rương còn di chuyển nữa, cô nghe thấy tiếng kéo rương, còi xe, sóng biển, tiếng người ầm ĩ.
Trời ơi! Cô bị đưa đi đâu vậy?
“Không sao rồi, thuốc của bác sĩ Sở rất tốt. Đứa bé phát triển rất khỏe mạnh. Em cũng nhớ bố mẹ nên George cùng em về nước.” Thủy Tinh trả lời.
“Khi nào em bay, chị đi đón em!” Diệp Phi hỏi.
“Không cần đâu chị, có George đi cùng em, chị cứ yên tâm đi! Tới lúc dó em sẽ xuất hiện bất ngờ trước mặt chị! Mua cho chị nhiều sô cô la lắm này!” Thủy Tinh nói.
“Được thôi! Em phụ trách mua, chị phụ trách ăn!” Diệp Phi gửi icon chảy nước mắt.
“Coi chừng thành bà mập đó, học trưởng sẽ không thèm chị nữa!” Thủy Tinh gửi icon làm mặt xấu.
“Xí, học trưởng không vậy đâu! Chị kéo anh ấy ăn chung, cho anh ấy mập ké!” Diệp Phi trả lời.
“Em phải uống thuốc bổ rồi, gặp rồi nói chuyện nhé!” Thủy Tinh gửi một icon nụ hôn thật to.
Khóe môi Diệp Phi cong cong, chỉ là niềm vui sắp gặp bạn tốt chưa kéo dài được bao lâu thì nhìn thấy cửa kính vỡ tan tành!
Trời ơi! Cô thầm tự mắng một câu, đền cái cửa kính này phải mất bao nhiêu tiền?
Cô làm quái gì có tiền chứ!
Hơn nữa chỗ này không có cửa kính chắn lại, ai cũng có thể tùy tiện đi vào biệt thự.
Cô chỉ đành kéo cái ghế qua làm vật chắn ngang, ít nhất thì cô có thể nghe thấy có người bước vào xê dịch cái ghế.
Cô trở về phòng của mình, khóa cửa lại, bắt đầu làm bài tập.
Trong căn biệt thự giữa núi, Lăng Tuyết đang nhìn ngắm nóc nhà bằng kính trong suốt, thật sự rất đẹp, thông qua nóc nhà hình tròn bằng kính có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
“Công tử, nơi đây rất đẹp, anh thật sự muốn mua căn biệt thự này sao?” Cô ta chỉ cảm thấy không dám tin vào tai mình, Bắc Minh Phong đến một câu cũng chẳng thèm nói với cô, đột nhiên muốn mua biệt thự cho cô ta!
“Cô thích thì xem thêm nữa đi!” Bắc Minh Phong nói, ấn vào di động của mình gửi tin nhắn.
“Bình an, rảnh thì tới, chơi rất vui, tên trộm bị bắt đến đồn cảnh sát rồi.”
“Cậu giữ lại xem đi.” Một tin nhắn trả lời lại.
“Khỉ! Tôi còn phải ngủ nữa đó? Không thì cậu mua tặng tôi biệt thự giữa núi đi!”
“Cậu là phụ nữ à? Tôi phải mua biệt thự tặng cậu? Người có chuyện thì cậu đền mạng!”
“Khỉ gió! Cậu còn dám nói năng vô lý nữa xem?” Bắc Minh Phong độp lại.
“Dám, cậu dám thử không?”
“Cút!” Bắc Minh Phong trả lời lại bằng một chữ, chỉ sợ lại sắp xếp cho anh nhiệm vụ khó hơn nữa.
Hôm sau, Diệp Phi lên lớp, đi hết nửa tiếng đồng hồ mới ra khỏi biệt thự, đi đến chỗ có xe buýt, lúc cô bước vào trường học thì mắt đã trông thấy Thủy Tinh ngồi trong lớp.
“Trời ơi! Thủy Tinh, nhanh như vậy mà em đã tới rồi!” Diệp Phi vui mừng kéo tay Thủy Tinh.
“Cho chị sô cô la! Nuôi chị mập để lấy chồng cho dễ!” Thủy Tinh véo má Diệp Phi.
“Đúng rồi, chị giới thiệu một chút, đây là bạn mà chị mới quen, tên Thu Phù.” Diệp Phi giới thiệu cho Thủy Tinh làm quen Thu Phù.
Ba người phụ nữ ngồi với nhau cùng ăn sô cô la cùng nói chuyện phiếm, khiến mọi người ganh tị.
Mộ Lạc Lạc cuộn tay thành nắm đấm, “Thật quá đáng! Tại sao cô ta phải vui vẻ như vật! Hôm qua học trưởng nói rồi, đời này cho dù không có Diệp Phi, anh ấy cũng không lấy em! Thiên Tịnh, chị đã nói sẽ giúp em mà!”
“Em yên tâm đi, chị đã nghĩ xong cách rồi.” Khóe môi Thiên Tịnh cười lạnh lẽo.
-
Sau khi tan học, Thủy Tinh nói muốn bao ăn nên dẫn theo Diệp Phi và Thu Phù cùng đi ăn.
George thật sự tốt, chăm sóc Thủy Tinh không rời bước nào.
Ăn xong bữa cơm, Diệp Phi và Thủy Tinh vào nhà vệ sinh, động tác của Thủy Tinh chậm rãi, Diệp Phi bước ra khỏi nhà vệ sinh đến bồn rửa rửa tay.
Cô hoảng hốt nhác thấy bóng người xuất hiện trong gương, ngẩng đầu lên thì bị vật gì đó đánh vào phía sau cổ, trước mắt cô tối sầm lại ngã xuống đất.
Dường như không có cảm giác đau mà mình chờ đợi, bởi vì cô không cảm thấy gì cả, bị một màu đen bao trùm.
Thủy Tinh từ nhà vệ sinh bước ra, không thấy Diệp Phi đâu, cô quay lại phòng ăn của mình thì phát hiện ở đây cũng không có Diệp Phi.
Thu Phù kinh ngạc, “Diệp Phi không phải cùng em đi vệ sinh sao? Sao lại không có người được?”
“Đúng là không có người mà! Em bước ra thì đã không thấy chị ấy rồi, em còn tưởng chị ấy trở vô đây trước!” Thủy Tinh hoảng loạn, điện thoại của Diệp Phi để ở trên bàn ăn, có gọi cũng không tìm được Diệp Phi.
“Đừng vội, chúng ta chia ra tìm thử xem, có thể cô ấy đang ở nơi khác trong quán ăn cũng không chừng.” George nói rồi bước ra ngoài tìm người.
Thủy Tinh và Thu Phù mỗi người một hướng đi khắp phòng ăn trong quán để tìm Diệp Phi.
Thủy Tinh đẩy cửa ra, hình dáng của Bắc Minh Phong và Lăng Tuyết đập vào mắt cô.
Ba người đều ngây ra, Lăng Tuyết căng thẳng xoa xoa bụng mình, “Thủy Tinh, sao chị trở về rồi?”
Thần trí của Thủy Tinh bị giọng nói của Lăng Tuyết kéo về, nực cười, cô vẫn còn thất thần vì người đàn ông này.
Thực ra sớm phải nghĩ đến, cô đi rồi thì bọn họ tất nhiên sẽ ở cùng nhau.
Chỉ là lúc thật sự nhìn thấy thì lòng vẫn đau.
“Không thấy Diệp Phi đâu cả, tôi đang tìm chị ấy. Làm phiền rồi.” Cô lạnh lùng nói rồi quay người bỏ đi, không thèm nhìn Bắc Minh Phong.
Bắc Minh Phong đứng dậy đuổi theo Thủy Tinh, “Em nói gì? Không thấy Diệp Phi nữa?”
“Phải, nhưng mà không liên quan tới Bắc Minh công tử, không cần anh hao tâm tổn sức.” Thủy Tinh sải bước bước qua anh, đi về phía George.
“Bên này không có Diệp Phi, hay cô ấy ra khỏi quán rồi?” Cô nói với George.
“Chắc không đâu, chúng ta cùng tới mà, sao cô ấy lại về trước mà không báo được?” George nói.
“Có chuyện rồi!” Bắc Minh Phong gấp rút đi tới, “Mau lên xe anh, chúng ta đi tìm Diệp Phi!”
“Anh đi đâu tìm Diệp Phi?” Thủy Tinh hỏi.
“Anh bảo Khang Dũng kiểm tra máy quay, xem khoảng thời gian này có chiếc xe nào rời khỏi đây không, chúng ta đuổi theo chiếc xe đó!” Bắc Minh Phong nói.
Diệp Phi không thể vô cớ mất tích được, nếu như có người hại Diệp Phi, đưa Diệp Phi đi, chắc chắn phải lái xe đi rồi, chỉ cần đuổi theo chiếc xe nào rời khỏi đây thì có thể tìm ra Diệp Phi.
“Chúng tôi có xe, anh nói tôi biết, chúng tôi phải đuổi theo xe nào, chúng ta có thể chia ra đuổi!” Thủy Tinh vội nói.
Bắc Minh Phong bặm môi, ngữ khí của cô gái nhỏ trước mặt vừa lạnh lùng vừa xa cách.
“Được, chia ra hành động.” Chữ phát ra từ miệng anh, rõ ràng Thủy Tinh đang đề phòng anh như đề phòng sói.
Mấy chiếc xe xuất phát cùng lúc theo biển số xe rời khỏi quán ăn mà Khang Dũng điều tra thì đuổi theo những chiếc xe đó.
Thủy Tinh và Bắc Minh Phong vừa rời đi, một chiếc xe dọn vệ sinh đi ra từ góc khuất của nhà vệ sinh, chạy thẳng đến bãi đỗ xe phía sau.
Một túi ni lông lớn bị vứt vào cốp xe hơi, chiếc xe hơi nhanh chóng rời khỏi bãi sau của quán ăn.
Không biết đã ngủ trong bao lâu, Diệp Phi mở mắt ra nhìn, tay chân cô đều bị trói lại, trước mắt một màu tối đen, có thể cảm nhận được mình đang ở trong một không gian chật hẹp, cô động đậy một chút, có lẽ là đang ở trong một cái rương lớn.
Hơn nữa cái rương còn di chuyển nữa, cô nghe thấy tiếng kéo rương, còi xe, sóng biển, tiếng người ầm ĩ.
Trời ơi! Cô bị đưa đi đâu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.