Chương 205
inovel
08/08/2020
“Hả? Con có thai rồi? Sao con không nói sớm?” Thiên Huệ trừng mắt, kinh ngạc nhìn Thiên Tịnh.
Môi Thiên Tịnh bặm lại thành đường thẳng, “Con…con không chắc đứa bé là của ai, có thể là của học trưởng, cũng có thể là của Mộ Ly.”
Chân mày của Thiên Huệ nhăn lại “Mặc kệ là của ai, cứ nói của Cung Trạch Vũ! Có đứa trẻ này thì Cung Trạch Vũ không thể không cần con! Con vẫn là vợ của Cung Trạch Vũ một cách thỏa đáng! Ha ha ha, nhà chúng ta làm sao cũng không thay đổi được vận mệnh đại phú đại quý!”
Bà ta đắc ý nói, cho dù Thiên Tịnh không phải con gái Thiên gia thì làm sao, Thiên Tịnh cũng có thể hiển quý nhờ con mình.
“Nhưng mà đứa bé ra đời thì có thể đi kiểm tra ra được.” Chân mày Thiên Tịnh đau lại.
“Sợ gì chứ, cách ngày đứa bé ra đời còn xa lắm, tới lúc đó chúng ta có thời gian nghĩ cách. Bây giờ chúng ta đi tìm Cung Trạch Vũ!”
Cung Trạch Vũ vừa bước vào văn phòng của mình thì điện thoại anh đã vang lên cuộc gọi video.
“Có chuyện rồi! Có người ác ý khống chế cổ phiếu của chúng ta, cả công ty của Liên Minh đều đang tranh giá cả với chúng ta. Bây giờ chúng ta không lấy lại được tiền mua lại cổ phiếu của mình nữa.” Dạ Thần nói.
“Sao lại như vậy? Cả công ty của Liên minh? Con nhìn thấy Ngân Mị rồi, hắn ta có khả năng thật sự không phải Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam không phải đã chết rồi sao? Mộ Thương Nam nhất định không thể điều khiển được Liên Minh.” Cung Trạch Vũ nhíu mày nặng nề.
“Ngân Mị rốt cuộc là ai? Ta phải giết chết Ngân Mị! Con nghĩ cách tìm ra Ngân Mị, người này không trừ thì Ám Dạ chúng ta mãi mãi đừng nghĩ leo lên vị trí bá chủ thế giới.” Dạ Thần ra lệnh cho Cung Trạch Vũ.
“Nhưng mà có một chỗ không nghĩ ra, nếu như Ngân Mị và Mộ Thương Nam là hai người, nhưng mà người phụ nữ của họ đều là Diệp Phi. Bây giờ Ngân Mị đưa Diệp Phi đi rồi, con nghĩ tìm Ngân Mị không dễ dàng.” Cung Trạch Vũ nói.
“Bản đồ của con cướp được bao nhiêu?” Dạ Thần nghĩ tới việc này.
“Cướp được hơn một nửa, con và Mộ Ly đã thỏa thuận xong rồi, tìm được mỏ vàng đen thì mỗi người một nửa, hắn đồng ý hợp tác với chúng ta.” Cung Trạch Vũ nói.
“Ừ. Trước tiên lôi kéo họ rồi nghĩ cách nuốt riêng bản đồ sau. Thật kì lạ, tại sao Ngân Mị không cướp bản đồ mà chỉ cướp phụ nữ?” Dạ Thần đột nhiên nghĩ tới vấn đề mấu chốt này.
Chân mày của Cung Trạch Vũ nhíu chặt lại, “Theo lý thì Ngân Mị sẽ không bỏ qua bản đồ, nhưng mà hắn ta đến nhìn cũng không nhìn, làm sao hắn từ bỏ thứ đồ hữu dụng cho mình chứ? Ít nhất thì hắn cũng phải cướp một chút chứ?”
“Người sẽ không từ bỏ đồ vật có ích cho bản thân, trừ phi món đồ đó vốn dĩ không có ích gì.” Giọng nói của Dạ Thần đột nhiên lạnh đi.
Cung Trạch Vũ đột nhiên siết chặt điện thoại của mình, một dòng suy nghĩ khi nãy vẫn còn hỗn loạn trong đầu anh bây giờ dần dần trở nên rõ ràng hơn.
“Bản đồ vẫn luôn được bảo vệ bởi luật sư do Mộ gia và Thiên gia thuê, Ngân Mị làm sao biết được bản đồ không có ích gì với hắn chứ? Người có thể biết bản đồ không hữu dụng chỉ có thể là Mộ Thương Nam, là hắn đưa Thiên Tịnh đi xét nghiệm máu, sắp xếp nhận di sản. Nếu như tất cả những điều này đều nằm trong ván cờ mà Mộ Thương Nam thiết kế, vậy thì…”
Câu nói của anh đột nhiên ngưng lại, nếu như là như vậy, vậy thì kết quả quá đáng sợ rồi, bọn họ toàn bộ đều rơi vào ván cờ do Mộ Thương Nam thiết kế!
Dạ Thần nghe hiểu ý của Cung Trạch Vũ, “Chính là nói, Mộ Thương Nam thiết kế một cục diện đưa Thiên Tịnh xét nghiệm máu lừa để lãnh di sản, cho nên Mộ Thương Nam mới không quan tâm tới việc có người đổi máu của Thiên Tịnh, bởi vì hắn ta cố ý đưa cả di sản cho Thiên Tịnh, khiến chúng ta đánh nhau với Mộ Ly!
Còn hắn thì lợi dụng cơ hội này, trong lúc chúng ta không phòng bị thì khống chế cổ phiếu của chúng ta, đánh trận chiến giá cả với chúng ta.”
“Đúng, nếu như Mộ Thương Nam chính là Ngân Mị, Ngân Mị biết bản đồ là giả, cho nên hắn vốn không cướp bản đồ, hắn nhân cơ hội cướp người phụ nữ của mình đi.” Cung Trạch Vũ đập tay lên bàn.
Sự thật lúc đầu đã được giải đáp, rốt cuộc bọn họ cũng chắc chắn Mộ Thương Nam chính là Ngân Mị, nếu không thì Ngân Mị sẽ không có chuyện không cướp bản đồ, cũng đồng thời chứng minh rằng, bọn họ đã bị Mộ Thương Nam chơi một vố nặng nề!
“Mộ...Thương…Nam! Ta phải giết chết ngươi!” Dạ Thần lớn tiếng thét lên.
Trong lòng ông ta ngập tràn sự tức giận, khiến ông ta tức đến bệnh tim sắp tái phát.
Bọn họ như thằng hề bị Mộ Thương Nam chơi hết lần này tới lần khác.
“Con sẽ không bỏ qua cho hắn!” Cung Trạch Vũ nhìn tấm bản đồ mà mình liền mạng cướp được, giống như nhìn vào trò cười của bản thân vậy.
Lúc này không biết Mộ Thương Nam còn cười anh như thế nào!
Anh cầm bản đồ lên xem kĩ lưỡng, còn ngửi được loáng thoáng mùi mực in, giấy được làm giả giấy cũ, nhưng mực in là mới in lên, mùi mực không thể xóa bỏ được.
Anh tức giận xé nát tấm bản đồ.
“Con trai của ta, ta tin con có năng lực! Mộ Thương Nam bày cho chúng ta một bố cục lớn, chúng ta phải gậy ông đập lưng ông! Khiến hắn cũng rơi vào bẫy của chúng ta! Bản đồ thật và Diệp Phi, con đều phải cướp về cho ta!” Dạ Thần lạnh lùng nói.
“Con biết, con sẽ cùng hắn chơi đùa thật vui!” Cung Trạch Vũ tức giận rít lên.
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, bảo vệ của anh bước vào.
“Viện trưởng, Thiên Tịnh tiểu thư tới rồi, chúng tôi theo dặn dò của ngày không cho cô ấy vào, cô ấy tìm phóng viên đứng trước cửa bệnh viện, nói bản thân bị phụ tình rồi.”
Đôi môi của Cung Trạch Vũ nở ra nụ cười âm lạnh, “Tôi ra ngoài giải quyết.”
Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Phía ngoài bệnh viện, Thiên Tịnh bị chặn ngoài cửa lớn không thương tiếc, cô ta không thể không tìm phóng viên tới làm lớn chuyện lên, để Cung Trạch Vũ bị áp lực mà ra gặp cô ta.
“Con gái tôi vừa kết hôn thì bị thiếu gia của Cung gia ruồng bỏ, con gái tôi đáng thương lắm!” Thiên Huệ khóc lớn.
Không ít phóng viên đều chạy lại hóng chuyện, loại tin tức này là thứ mà mọi người thích nhất.
Cung Trạch Vũ sải bước đi ra cửa lớn của bệnh viện, “Con gái bà đáng thương lắm à? Con gái bà độc chiếm thân phận của Diệp Phi 18 năm, bà ngược đãi Diệp Phi 18 năm, bao nhiêu lần Diệp Phi suýt chết rồi. Con gái bà đáng thương sao?”
Anh chất vấn Thiên Huệ!
Thiên Huệ bị hỏi đến không nói được câu nào, “Tôi giúp anh tôi nuôi lớn đứa con, không lẽ anh ấy không nên để di sản lại cho tôi để báo đáp tôi sao?”
“Ha ha, thật sự chưa gặp qua người đáng xấu hổ như bà! Dùng con gái của mình mạo danh cháu gái của mình, độc chiếm tài sản của cháu gái, còn có thể nói ra những lời trơ tráo như vậy nữa!” Cung Trạch Vũ lớn tiếng nói.
Sau khi lời nói của anh buông ra, đám đông phát ra những âm thanh bình phẩm sôi nổi, đều mắng Thiên Huệ không phải người.
Thiên Tịnh nóng ruột, thanh danh của Thiên Huệ bị hủy rồi, thanh danh của cô không thể bị hủy được!
Cô ta tát chính mẹ của mình, “Làm sao tôi lại có người độc ác như bà! Lại hại cả chị họ của tôi, đáng thương cho tôi không biết gì cả, đã bị bà lợi dụng mạo danh chị họ của tôi, nếu như tôi biết thì tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần bà! Tôi mới không thèm thứ không phải của tôi!”
Cô ta quay đầu nhìn Cung Trạch Vũ, “Học trưởng, em thật sự không biết sự thật, anh tin em, đừng rời xa em, không phải anh nói thích em sao? Anh sẽ không vì việc em không phải con gái của Thiên gia, không có tiền của Thiên gia thì không cần em chứ?”
Cô ta thông minh dùng lời nói ép Cung Trạch Vũ, dù sao Cung Trạch Vũ cũng sẽ không thừa nhận bản thân là vì tài sản của Thiên gia.
“Chắc cô diễn đủ rồi nhỉ! Tôi nhìn kỹ năng diễn của cô thì thấy ghê tởm.” Lời nói phát ra từ khóe môi của Cung Trạch Vũ.
Thiên Tịnh ép giọng xuống, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, “Em có thai rồi, đứa con là của anh! Anh không thể ruồng bỏ em!”
Môi Thiên Tịnh bặm lại thành đường thẳng, “Con…con không chắc đứa bé là của ai, có thể là của học trưởng, cũng có thể là của Mộ Ly.”
Chân mày của Thiên Huệ nhăn lại “Mặc kệ là của ai, cứ nói của Cung Trạch Vũ! Có đứa trẻ này thì Cung Trạch Vũ không thể không cần con! Con vẫn là vợ của Cung Trạch Vũ một cách thỏa đáng! Ha ha ha, nhà chúng ta làm sao cũng không thay đổi được vận mệnh đại phú đại quý!”
Bà ta đắc ý nói, cho dù Thiên Tịnh không phải con gái Thiên gia thì làm sao, Thiên Tịnh cũng có thể hiển quý nhờ con mình.
“Nhưng mà đứa bé ra đời thì có thể đi kiểm tra ra được.” Chân mày Thiên Tịnh đau lại.
“Sợ gì chứ, cách ngày đứa bé ra đời còn xa lắm, tới lúc đó chúng ta có thời gian nghĩ cách. Bây giờ chúng ta đi tìm Cung Trạch Vũ!”
Cung Trạch Vũ vừa bước vào văn phòng của mình thì điện thoại anh đã vang lên cuộc gọi video.
“Có chuyện rồi! Có người ác ý khống chế cổ phiếu của chúng ta, cả công ty của Liên Minh đều đang tranh giá cả với chúng ta. Bây giờ chúng ta không lấy lại được tiền mua lại cổ phiếu của mình nữa.” Dạ Thần nói.
“Sao lại như vậy? Cả công ty của Liên minh? Con nhìn thấy Ngân Mị rồi, hắn ta có khả năng thật sự không phải Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam không phải đã chết rồi sao? Mộ Thương Nam nhất định không thể điều khiển được Liên Minh.” Cung Trạch Vũ nhíu mày nặng nề.
“Ngân Mị rốt cuộc là ai? Ta phải giết chết Ngân Mị! Con nghĩ cách tìm ra Ngân Mị, người này không trừ thì Ám Dạ chúng ta mãi mãi đừng nghĩ leo lên vị trí bá chủ thế giới.” Dạ Thần ra lệnh cho Cung Trạch Vũ.
“Nhưng mà có một chỗ không nghĩ ra, nếu như Ngân Mị và Mộ Thương Nam là hai người, nhưng mà người phụ nữ của họ đều là Diệp Phi. Bây giờ Ngân Mị đưa Diệp Phi đi rồi, con nghĩ tìm Ngân Mị không dễ dàng.” Cung Trạch Vũ nói.
“Bản đồ của con cướp được bao nhiêu?” Dạ Thần nghĩ tới việc này.
“Cướp được hơn một nửa, con và Mộ Ly đã thỏa thuận xong rồi, tìm được mỏ vàng đen thì mỗi người một nửa, hắn đồng ý hợp tác với chúng ta.” Cung Trạch Vũ nói.
“Ừ. Trước tiên lôi kéo họ rồi nghĩ cách nuốt riêng bản đồ sau. Thật kì lạ, tại sao Ngân Mị không cướp bản đồ mà chỉ cướp phụ nữ?” Dạ Thần đột nhiên nghĩ tới vấn đề mấu chốt này.
Chân mày của Cung Trạch Vũ nhíu chặt lại, “Theo lý thì Ngân Mị sẽ không bỏ qua bản đồ, nhưng mà hắn ta đến nhìn cũng không nhìn, làm sao hắn từ bỏ thứ đồ hữu dụng cho mình chứ? Ít nhất thì hắn cũng phải cướp một chút chứ?”
“Người sẽ không từ bỏ đồ vật có ích cho bản thân, trừ phi món đồ đó vốn dĩ không có ích gì.” Giọng nói của Dạ Thần đột nhiên lạnh đi.
Cung Trạch Vũ đột nhiên siết chặt điện thoại của mình, một dòng suy nghĩ khi nãy vẫn còn hỗn loạn trong đầu anh bây giờ dần dần trở nên rõ ràng hơn.
“Bản đồ vẫn luôn được bảo vệ bởi luật sư do Mộ gia và Thiên gia thuê, Ngân Mị làm sao biết được bản đồ không có ích gì với hắn chứ? Người có thể biết bản đồ không hữu dụng chỉ có thể là Mộ Thương Nam, là hắn đưa Thiên Tịnh đi xét nghiệm máu, sắp xếp nhận di sản. Nếu như tất cả những điều này đều nằm trong ván cờ mà Mộ Thương Nam thiết kế, vậy thì…”
Câu nói của anh đột nhiên ngưng lại, nếu như là như vậy, vậy thì kết quả quá đáng sợ rồi, bọn họ toàn bộ đều rơi vào ván cờ do Mộ Thương Nam thiết kế!
Dạ Thần nghe hiểu ý của Cung Trạch Vũ, “Chính là nói, Mộ Thương Nam thiết kế một cục diện đưa Thiên Tịnh xét nghiệm máu lừa để lãnh di sản, cho nên Mộ Thương Nam mới không quan tâm tới việc có người đổi máu của Thiên Tịnh, bởi vì hắn ta cố ý đưa cả di sản cho Thiên Tịnh, khiến chúng ta đánh nhau với Mộ Ly!
Còn hắn thì lợi dụng cơ hội này, trong lúc chúng ta không phòng bị thì khống chế cổ phiếu của chúng ta, đánh trận chiến giá cả với chúng ta.”
“Đúng, nếu như Mộ Thương Nam chính là Ngân Mị, Ngân Mị biết bản đồ là giả, cho nên hắn vốn không cướp bản đồ, hắn nhân cơ hội cướp người phụ nữ của mình đi.” Cung Trạch Vũ đập tay lên bàn.
Sự thật lúc đầu đã được giải đáp, rốt cuộc bọn họ cũng chắc chắn Mộ Thương Nam chính là Ngân Mị, nếu không thì Ngân Mị sẽ không có chuyện không cướp bản đồ, cũng đồng thời chứng minh rằng, bọn họ đã bị Mộ Thương Nam chơi một vố nặng nề!
“Mộ...Thương…Nam! Ta phải giết chết ngươi!” Dạ Thần lớn tiếng thét lên.
Trong lòng ông ta ngập tràn sự tức giận, khiến ông ta tức đến bệnh tim sắp tái phát.
Bọn họ như thằng hề bị Mộ Thương Nam chơi hết lần này tới lần khác.
“Con sẽ không bỏ qua cho hắn!” Cung Trạch Vũ nhìn tấm bản đồ mà mình liền mạng cướp được, giống như nhìn vào trò cười của bản thân vậy.
Lúc này không biết Mộ Thương Nam còn cười anh như thế nào!
Anh cầm bản đồ lên xem kĩ lưỡng, còn ngửi được loáng thoáng mùi mực in, giấy được làm giả giấy cũ, nhưng mực in là mới in lên, mùi mực không thể xóa bỏ được.
Anh tức giận xé nát tấm bản đồ.
“Con trai của ta, ta tin con có năng lực! Mộ Thương Nam bày cho chúng ta một bố cục lớn, chúng ta phải gậy ông đập lưng ông! Khiến hắn cũng rơi vào bẫy của chúng ta! Bản đồ thật và Diệp Phi, con đều phải cướp về cho ta!” Dạ Thần lạnh lùng nói.
“Con biết, con sẽ cùng hắn chơi đùa thật vui!” Cung Trạch Vũ tức giận rít lên.
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, bảo vệ của anh bước vào.
“Viện trưởng, Thiên Tịnh tiểu thư tới rồi, chúng tôi theo dặn dò của ngày không cho cô ấy vào, cô ấy tìm phóng viên đứng trước cửa bệnh viện, nói bản thân bị phụ tình rồi.”
Đôi môi của Cung Trạch Vũ nở ra nụ cười âm lạnh, “Tôi ra ngoài giải quyết.”
Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Phía ngoài bệnh viện, Thiên Tịnh bị chặn ngoài cửa lớn không thương tiếc, cô ta không thể không tìm phóng viên tới làm lớn chuyện lên, để Cung Trạch Vũ bị áp lực mà ra gặp cô ta.
“Con gái tôi vừa kết hôn thì bị thiếu gia của Cung gia ruồng bỏ, con gái tôi đáng thương lắm!” Thiên Huệ khóc lớn.
Không ít phóng viên đều chạy lại hóng chuyện, loại tin tức này là thứ mà mọi người thích nhất.
Cung Trạch Vũ sải bước đi ra cửa lớn của bệnh viện, “Con gái bà đáng thương lắm à? Con gái bà độc chiếm thân phận của Diệp Phi 18 năm, bà ngược đãi Diệp Phi 18 năm, bao nhiêu lần Diệp Phi suýt chết rồi. Con gái bà đáng thương sao?”
Anh chất vấn Thiên Huệ!
Thiên Huệ bị hỏi đến không nói được câu nào, “Tôi giúp anh tôi nuôi lớn đứa con, không lẽ anh ấy không nên để di sản lại cho tôi để báo đáp tôi sao?”
“Ha ha, thật sự chưa gặp qua người đáng xấu hổ như bà! Dùng con gái của mình mạo danh cháu gái của mình, độc chiếm tài sản của cháu gái, còn có thể nói ra những lời trơ tráo như vậy nữa!” Cung Trạch Vũ lớn tiếng nói.
Sau khi lời nói của anh buông ra, đám đông phát ra những âm thanh bình phẩm sôi nổi, đều mắng Thiên Huệ không phải người.
Thiên Tịnh nóng ruột, thanh danh của Thiên Huệ bị hủy rồi, thanh danh của cô không thể bị hủy được!
Cô ta tát chính mẹ của mình, “Làm sao tôi lại có người độc ác như bà! Lại hại cả chị họ của tôi, đáng thương cho tôi không biết gì cả, đã bị bà lợi dụng mạo danh chị họ của tôi, nếu như tôi biết thì tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần bà! Tôi mới không thèm thứ không phải của tôi!”
Cô ta quay đầu nhìn Cung Trạch Vũ, “Học trưởng, em thật sự không biết sự thật, anh tin em, đừng rời xa em, không phải anh nói thích em sao? Anh sẽ không vì việc em không phải con gái của Thiên gia, không có tiền của Thiên gia thì không cần em chứ?”
Cô ta thông minh dùng lời nói ép Cung Trạch Vũ, dù sao Cung Trạch Vũ cũng sẽ không thừa nhận bản thân là vì tài sản của Thiên gia.
“Chắc cô diễn đủ rồi nhỉ! Tôi nhìn kỹ năng diễn của cô thì thấy ghê tởm.” Lời nói phát ra từ khóe môi của Cung Trạch Vũ.
Thiên Tịnh ép giọng xuống, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, “Em có thai rồi, đứa con là của anh! Anh không thể ruồng bỏ em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.