Cưỡng Cầu Hạnh Phúc: Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ
Chương 74: Kết truyện 2: Lễ cưới
Kang Ha Jin
31/01/2023
Trong thời gian cô chấp nhận anh, cho anh thêm cơ hội thì hai bên gia đình Diệp gia và Lục gia cũng mở lòng hơn. Lục lão gia và Lục phu nhân rất biết lấy lòng gia đình cô và cô, chính bản thân cô cũng rất ngại nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình này. Lục lão gia và phu nhân thường xuyên đến nhà của cô, quan tâm cô bởi họ biết trước kia là bọn họ sai nên mới làm cho gia đình con trai họ tận vỡ, họ cũng không biết liệu người Diệp Vân Ánh có tha thứ và quay lại với con trai và chịu làm con dâu Lục gia một lần nữa hay không, cái họ biết bây giờ là bù đắp lại những thứ mà trước kia cô chưa từng được có.
Thời gian thấm thoát đã qua hai tháng, và ngay lúc này Diệp Vân Ánh đang đưa ra sự lựa chọn cho chính bản thân mình. Chọn tha thứ làm vợ anh thêm lần nữa hay là chọn buông bỏ.
“ Tiểu Ánh, em đã có câu trả lời cho anh chưa?"
Lục Tần Phàm rất mong chờ đến ngày này nhưng cũng có phần không mong chờ câu trả lời của cô.
“ Nếu em không chấp nhận anh cũng không ép, miễn là em hạnh phúc là được mọi thứ em chọn anh đều chấp nhận!"
“ Anh nhìn em có vẻ không chấp nhận sao?"
Đúng, cô sao có thể không chấp nhận, trái tim của cô cũng đã được chính anh làm lành lại.
Anh và cô yêu nhau, sao có thể không đồng ý.
“ Vậy là em đồng ý rồi sao?" Anh vui vẻ nắm lấy tay của cô
Diệp Vân Ánh gật đầu.
Lục Tần Phàm lấy chiếc nhẫn trước kia ra trao cho cô, chứng mình một điều bây giờ bọn họ chính thức là người yêu. Nhưng giờ còn người yêu gì nữa giờ phải là vợ chồng sắp cưới.
Diệp Vân Ánh ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay rất kĩ mĩ, cô ngắm rất lâu. Trên ngón tay này cũng đã từng đeo nhẫn nhưng thứ nhẫn đó rất nhiều đinh, làm cô không thể nào đeo được, nhưng giờ đây chiếc nhẫn này lại rất mềm như có một lớp bông quấn quanh vậy, không có cảm giác đau.
Lục Tần Phàm sau khi có đáp án, anh vui đến mức sau khi đưa cô về nhà còn đi đến quán Bùi Ngôn mà khoe.
Anh rất vui, thật sự rất vui.
______
Hai bên gia đình đã chọn ngày gặp mặt nhau bàn về tổ chức hôn lễ cho hai người. Hôn lễ trước kia không được hoành tráng, bởi đó là hôn lễ ép buộc lại là liên minh giữa hai gia tộc nên làm nhỏ và công bố hỉ sau khi đã tổ chức xong tiệc. Nhưng lần này thì khác, cuộc hôn nhân này tự nguyện, anh lại muốn cho người mình yêu có được một lễ cưới lớn, nên đã thống nhất với hai gia đình về lễ cưới sẽ hoành tráng đến mức nào.
Không công bố hỉ sau khi tổ chức tiệc xong, mà lần này Lục Tần Phàm công bố hỉ ra bên ngoài rất sớm còn công bố ngày thành hôn cho phía báo trí. Làm cho cửa hàng của cô luôn có phóng viên bao quanh.
Ngày xuân về cũng là ngày cô về làm vợ anh thêm lần nữa.
Diệp Vân Ánh trang điểm lộng lẫy những đường nét trên gương mặt cô đã cho thấy sự xinh đẹp vốn có. Nếu nói cô xinh như một nàng tiên bước ra từ trong tiểu thuyết thì điều đó rất xứng đáng với sự xinh đẹp này.
Chiếc váy cưới cô và Lục Tần Phàm đã chọn và bảo thiết kế sữa lại một số chỗ mà cô yêu cầu. Màu váy xanh dương tượng trưng cho sự trong sáng thuần khiết, với những viên đá lấp lánh đính xung quanh váy, một chiếc nơ to được gắn phía sau trải dài vài mét so với váy.
Chiếc vương miện gắn trên đầu của cô cũng được đính kết rất nhiều đá quý. Toàn thân của cô toả ra một loại ánh sáng khiến người khác nhìn thấy không thể ngừng nhìn, đến những người thợ trang điểm và người giúp cô mặc váy cưới cũng phải trầm trồ. Diệp Vân Ánh nhìn mình trong gương cô không tin là mình. Bởi người trong gương này thật sự rất xinh đẹp.
Đến giờ vào lễ đường, cô khoác tay bố cô, cách của mở ra ra là cả những ánh mắt khen ngợi nhìn về phía cô, ánh sáng của những chiếc máy ảnh liên tục vang lên. Tiếng nhạc chúc phúc nhẹ nhàng vang lên trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Lục Tần Phàm đứng phía trên cũng hồi hộp theo, anh như muốn chạy thật anh đến chỗ cô và khen cô: Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp như một nàng tiên, nhưng anh phải kìm lại.
Tay cô đã được trao cho anh và cùng nhau bước đến thánh đường linh thiêng.
Từng lời thề ước được vang lên một lần nữa trong sự vui vẻ của mỗi người.
“ Anh sẽ không bao giờ buông tay em một lần nữa!"
Lục Tần Phàm ôm lấy cô và trao cho cô một nụ hôn sâu. Khán đài vang lên tiếng vỗ tay rất đều nhưng đã kết thúc mà nụ hôn anh vẫn còn.
Hạnh phúc của cô một lần nữa tràn đến, ông trời không bao giờ cho con người ta đau mãi được.
“ Chăm sóc tốt cho em ấy, chỉ cần con bé rơi nước mắt tôi lập tức đưa em ấy về!" Sau khi kết thúc thánh lễ Diệp Bạch Vũ đã bước đến cảnh báo.
“ Tôi hứa sẽ không để anh phải đến đưa cô ấy về, nếu có khóc thì đó cũng là nước mắt của sự hạnh phúc!"
Lục Tần Phàm giờ nếu có cho anh đứng trước toàn thể thiên hạ muốn anh thề: nếu để Diệp Vân Ánh phải khóc thì thân thể vinh dự này toàn mặc để cho người đời rêu rao, thì anh vẫn sẽ thề.
Bởi anh yêu em!
Anh yêu Diệp Vân Ánh!
Diệp Vân Ánh là của Lục Tần Phàm!
Mãi mãi Lục Tần Phàm và Diệp Vân Ánh là vợ chồng không bao giờ phải rời xa dù chỉ là một phút.
Thời gian thấm thoát đã qua hai tháng, và ngay lúc này Diệp Vân Ánh đang đưa ra sự lựa chọn cho chính bản thân mình. Chọn tha thứ làm vợ anh thêm lần nữa hay là chọn buông bỏ.
“ Tiểu Ánh, em đã có câu trả lời cho anh chưa?"
Lục Tần Phàm rất mong chờ đến ngày này nhưng cũng có phần không mong chờ câu trả lời của cô.
“ Nếu em không chấp nhận anh cũng không ép, miễn là em hạnh phúc là được mọi thứ em chọn anh đều chấp nhận!"
“ Anh nhìn em có vẻ không chấp nhận sao?"
Đúng, cô sao có thể không chấp nhận, trái tim của cô cũng đã được chính anh làm lành lại.
Anh và cô yêu nhau, sao có thể không đồng ý.
“ Vậy là em đồng ý rồi sao?" Anh vui vẻ nắm lấy tay của cô
Diệp Vân Ánh gật đầu.
Lục Tần Phàm lấy chiếc nhẫn trước kia ra trao cho cô, chứng mình một điều bây giờ bọn họ chính thức là người yêu. Nhưng giờ còn người yêu gì nữa giờ phải là vợ chồng sắp cưới.
Diệp Vân Ánh ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay rất kĩ mĩ, cô ngắm rất lâu. Trên ngón tay này cũng đã từng đeo nhẫn nhưng thứ nhẫn đó rất nhiều đinh, làm cô không thể nào đeo được, nhưng giờ đây chiếc nhẫn này lại rất mềm như có một lớp bông quấn quanh vậy, không có cảm giác đau.
Lục Tần Phàm sau khi có đáp án, anh vui đến mức sau khi đưa cô về nhà còn đi đến quán Bùi Ngôn mà khoe.
Anh rất vui, thật sự rất vui.
______
Hai bên gia đình đã chọn ngày gặp mặt nhau bàn về tổ chức hôn lễ cho hai người. Hôn lễ trước kia không được hoành tráng, bởi đó là hôn lễ ép buộc lại là liên minh giữa hai gia tộc nên làm nhỏ và công bố hỉ sau khi đã tổ chức xong tiệc. Nhưng lần này thì khác, cuộc hôn nhân này tự nguyện, anh lại muốn cho người mình yêu có được một lễ cưới lớn, nên đã thống nhất với hai gia đình về lễ cưới sẽ hoành tráng đến mức nào.
Không công bố hỉ sau khi tổ chức tiệc xong, mà lần này Lục Tần Phàm công bố hỉ ra bên ngoài rất sớm còn công bố ngày thành hôn cho phía báo trí. Làm cho cửa hàng của cô luôn có phóng viên bao quanh.
Ngày xuân về cũng là ngày cô về làm vợ anh thêm lần nữa.
Diệp Vân Ánh trang điểm lộng lẫy những đường nét trên gương mặt cô đã cho thấy sự xinh đẹp vốn có. Nếu nói cô xinh như một nàng tiên bước ra từ trong tiểu thuyết thì điều đó rất xứng đáng với sự xinh đẹp này.
Chiếc váy cưới cô và Lục Tần Phàm đã chọn và bảo thiết kế sữa lại một số chỗ mà cô yêu cầu. Màu váy xanh dương tượng trưng cho sự trong sáng thuần khiết, với những viên đá lấp lánh đính xung quanh váy, một chiếc nơ to được gắn phía sau trải dài vài mét so với váy.
Chiếc vương miện gắn trên đầu của cô cũng được đính kết rất nhiều đá quý. Toàn thân của cô toả ra một loại ánh sáng khiến người khác nhìn thấy không thể ngừng nhìn, đến những người thợ trang điểm và người giúp cô mặc váy cưới cũng phải trầm trồ. Diệp Vân Ánh nhìn mình trong gương cô không tin là mình. Bởi người trong gương này thật sự rất xinh đẹp.
Đến giờ vào lễ đường, cô khoác tay bố cô, cách của mở ra ra là cả những ánh mắt khen ngợi nhìn về phía cô, ánh sáng của những chiếc máy ảnh liên tục vang lên. Tiếng nhạc chúc phúc nhẹ nhàng vang lên trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Lục Tần Phàm đứng phía trên cũng hồi hộp theo, anh như muốn chạy thật anh đến chỗ cô và khen cô: Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp như một nàng tiên, nhưng anh phải kìm lại.
Tay cô đã được trao cho anh và cùng nhau bước đến thánh đường linh thiêng.
Từng lời thề ước được vang lên một lần nữa trong sự vui vẻ của mỗi người.
“ Anh sẽ không bao giờ buông tay em một lần nữa!"
Lục Tần Phàm ôm lấy cô và trao cho cô một nụ hôn sâu. Khán đài vang lên tiếng vỗ tay rất đều nhưng đã kết thúc mà nụ hôn anh vẫn còn.
Hạnh phúc của cô một lần nữa tràn đến, ông trời không bao giờ cho con người ta đau mãi được.
“ Chăm sóc tốt cho em ấy, chỉ cần con bé rơi nước mắt tôi lập tức đưa em ấy về!" Sau khi kết thúc thánh lễ Diệp Bạch Vũ đã bước đến cảnh báo.
“ Tôi hứa sẽ không để anh phải đến đưa cô ấy về, nếu có khóc thì đó cũng là nước mắt của sự hạnh phúc!"
Lục Tần Phàm giờ nếu có cho anh đứng trước toàn thể thiên hạ muốn anh thề: nếu để Diệp Vân Ánh phải khóc thì thân thể vinh dự này toàn mặc để cho người đời rêu rao, thì anh vẫn sẽ thề.
Bởi anh yêu em!
Anh yêu Diệp Vân Ánh!
Diệp Vân Ánh là của Lục Tần Phàm!
Mãi mãi Lục Tần Phàm và Diệp Vân Ánh là vợ chồng không bao giờ phải rời xa dù chỉ là một phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.