Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc
Chương 41: Gặp lại cố nhân
Không xác định
25/10/2020
Tuy rằng người đàn ông kia đã nói cậu không cần phải đến công ty, nhưng Tô Thần vẫn đúng tám rưỡi đẩy cửa bước vào phòng làm việc, âm thanh gõ phím trong phòng dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp hơi giận dỗi vang lên: “Tôi đã nói em không cần đến.”
“Công ty trả lương đầy đủ không phải cho tôi được thoải mái nghỉ ngơi.” Tô Thần cởi áo khoác ra, đầu cũng không ngẩng.
Đường nhìn nóng rực theo sát động tác của cậu, Tô Thần cố gắng hết sức bỏ qua ánh mắt của hắn mà tự pha cho mình một tách Thiết Quan Âm, sau đó yên vị tiếp tục xử li nội dung công việc quen thuộc.
“Tôi còn chưa ăn điểm tâm.” Tâm tư không được nhìn đến, người đàn ông lần nữa lên tiếng.
Con mắt Tô Thần đang nhìn tư liệu dời đi, đọng lại chính là băng lam đang nhìn mình: “Anh hay ăn gì?”
Tiếu Nam nhếch môi cười, tâm tư được sáng tỏ băng lam hiện lên vài phần tình cảm ấm áp: “ Sữa đậu nành, bánh quẩy.”
A!? Tô thần cực kì kinh ngạc, không nghĩ đến con lai như Tiếu Nam lại chọn món ăn vặt truyền thống của Bắc Kinh!
“Phía góc đường có nhà hàng Tây..”
“Tôi đã nói cho em mình muốn gì rồi.”
Người đàn ông lần thứ hai khẳng định, Tô Thần gật đầu xác địng không nghe nhầm, lúc đi đến cửa thanh âm người đàn ông lại truyền đến: “Mua cho cả em nữa, tôi sẽ trả tiền.”
Ngẩn người quay đầu lại, người đàn ông đang vùi đấu vào văn kiện. ánh mắt cậu có chút phức tạp, cũng không liếc nhìn hắn nữa đẩy cửa đi ra ngoài.
Mang đồ ăn trong túi xách đi nhanh một chút, Tô Thần nhớ đến lần trước cũng đi mua bữa trưa cho hắn, có chút mê man ngẩng đầu nhìn tầng chót của buiding Phong thượng, mặc dù cậu đã tận lực không muốn suy nghĩ đến nhưng mấy ngày ở chung này người đàn ông cùng cậu quả thực có chút biến hóa vi diệu.
Mình đã thật lâu không gặp lại ác mộng kia nữa, từ khi nào thì bắt đầu chuyện này? Tô Thần cũng không thể biết, chẳng qua cậu phát hiện tâm tình mình qua một thời gian đã khống hề như trước..
Nhắm mắt lại, cậu cưỡng chế cảm xúc đang dâng lên trong mình, một mặt luôn tự nhủ không thể phản bội Tần Bách, một mặt hướng đến phòng làm việc.
Chỉ chốc lát sau phòng làm việc đã ngập tràn hương vị đậu nành, cậu có chút cứng ngắc nhìn Tiếu Nam ăn ngon lành tại chỗ nghỉ ngơi,hình ảnh này sao có chút không phù hợp lắm.
“Không hợp khẩu vị?” Thấy cậu đờ ra nhìn chòng chọc mình, Tiếu Nam nhíu mày.
“A..không..chỉ là..”
“Mẹ tôi là người Bắc Kinh.” Phảng phất như biết trong lòng cậu nghĩ gì, người đàn ông cũng giải thích nghi vấn.
Cậu gật đầu, nguyên lai là vậy.
‘Tiếu tổng, phần văn kiện này mong ngài có thể…’Cửa lớn bị gõ hai cái, tiếp theo một nam trợ lí đẩy cửa tiến vào, vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dáng hai người, kinh ngạc lập tức truyền đến cả khuôn mặt.
Tiếu Nam coi như không biết gì, lau tay nhận lấy văn kiện đi đến bên bàn kí. Trợ lí lui dần về phía cửa không ngừng nháy mắt với Tô Thần, cậu lập tức minh bạch đối phươgn muốn mình lấy văn kiện đến cho hắn, mặt trợ lí phát xanh xem ra hắn không chịu nổi mùi sữa đậu nành đang lan tỏa trong phòng.
Mắt thấy Tiếu Nam đang vung tay kí văn kiện, Tô Thần đến lấy mang ra cho trợ lí, đối phương cảm kích cười lại không nghĩ hương vị đậu nành xộc thẳng vào mũi, sắc mặt lập tức tái nhợt quay đầu chạy thẳng ra ngoài !
Tô Thần cố sức nén cười, nhưng vô pháp ngăn cản buột cười ra miệng, thu lấy cái khay trong không khí, cậu xoay người bỗng vọng đến đôi u lam chứa đầy tiếu ý, tim như bị đụng một cái thật mạnh, cúi thấp mặt đang nóng đến lợi hại giả vờ đi tìm thùng rác.
Khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt trong veo hoảng hốt né tránh, trên mặt cũng rút đi dáng vẻ ấm áp tươi cười, Tiếu Nam đưa mắt nhìn Tô Thần vui thích phát ra từ nội tâm mà đồng dạng với cậu cũng nở nụ cười thật tươi.
Sáng sớm dương quang đã ngập tràn trong phòng, hai người cũng không ai mở miệng, nhưng phẩng phất đều nhận ra nhiệt độ ấm áp của ánh sáng mặt trời.
‘Buổi trưa cùng tôi đi gặp tổng giám đốc Phi Đằng.’
Tô Thần ngơ ngẩn, Phi Đằng là công ty cậu làm trước khi đến Phong Thượng, là xí nghiệp gia tộc, trước đây vì tinh giảm bên chế mà cho cậu thôi việc.
Tiếu Nam nhìn cậu một cái, ánh mắt sáng rực.
Cơm trưa được đặt tại Hòa Nhã cư, tuy rằng trong kinh doanh vì phải tiếp đón khách hàng ngoại quốc nên bọn họ chủ yếu dùng cơm Tây, Tô Thần quả thực không thích mùi vị thực vật của bọn họ lắm, nhưng đối với phong cách trang trí nhã nhặn cổ xưa vẫn rất thưởng thức. Cậu cũng nhìn ra được Tiếu Nam với Hòa Nhã cư này không mấy hứng thú, đối phương đại khái thấy hắn là con lai nên mới đặt biệt an bài như thế này đây.
Bởi vì không phải gặp mặt chính thức cho nên Tiếu Nam liền lái xe mang theo Tô Thần đến nơi dự tiệc, chưa đến nơi nhưng xa xa đã nhìn thấy tổng tài bên kia đang không ngừng nhìn ngó hai bên.
Tô Thần tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, liền nhìn ra đây là lãnh đạo trực tiếp ngày trước của mình, tổng giám đốc Lý Lập.
Đỗ xe vào bến, Tô Thần xuống xe đầu tiên sau đó hướng đến mở cửa xe cho Tiếu nam,ánh mắt thủ trưởng cũ trừng lớn kinh ngạc, rất nhanh hắn liền khôi phục tinh thần, nhìn cậu gật đầu mỉm cười.
Tô Thần cũng gật gật đầu đáp lễ, lúc đó chính cậu giành dâng đơn xin từ chức trước, thủ trưởng rât chiếu cố cậu chỉ là bên trên đã quyết định cho dù là ai cũng không thể chống lại mà thôi.
‘Tiếu tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu !’ Lý Lập vươn tay, trên mặt oàn vẻ nhiệt tình tươi cười.
Tiếu Nam nắm tay hắn một chút chỉ gật đầu không mở miệng, Lý Lập có chút xấu hổ, ánh mắt dời đến bên cạnh liền thấy Tô Thần lập tức kinh ngạc mở miệng : ‘Trợ lí Tô !?’
Tô Thần biết sớm muộn gì hắn cũng nhận ra mình, liền mỉm cười nói : ‘Lý tiên sin, ngài hảo.’
Lý Lập là con người hay đi lòng vòng, không nghĩ đến nhân viên bị mình sa thải lại nhanh chóng trở thành đối tượng để mình nịnh bợ hiện nay, nhất thời nghẹn lời.
‘Đã lâu không gặp, phong thái của cậu vẫn không hề thuyên giảm.’ Thủ trưởng cũ vội vàng hòa giải không khí xấu hổ lúc này, một mặt tiếp nhận lấy nhãn thần oán hận của đại Boss.
Tô Thần suýt nữa cười thành tiếng, thủ trưởng nịnh hót rõ ràng lại vội vàng hấp tấp không lựa lời nói ra, nhìn Lý Lập sắc mặt trầm đen xuống, oán khí bị qua sông rút cầu cũng tiêu tan đi không ít.
Cậu cũng không phải dạng người dễ dàng thù hận, cũng không nguyện đẻ thủ trưởng cũ của mình phải xấu hổ, nhanh chóng cười nói : ‘Ngoài trời lạnh, chúng ta nhanh chóng vào trong uống chút trà rồi tán gẫu ?’
Đối phương liên tục gật đầu, quăng đến cho cậu một đống ánh mắt cảm kích, dẫn bọn họ vào bên trong Tiếu Nam thế nhưng cố ý đi chậm một chút, nghiêng đầu ghé sát lỗ tai cậu mà nói : ‘Em thật là dễ mềm lòng.’
Hai bên tai Tô Thần nóng lên, nguyên lai hắn biết…Không khỏi trừng mắt liếc nhìn, còn cố ý nói có phải là muốn bày trò hay không ? Thuận tiện hạ uy đối phương.
Tiếu Nam gương mắt nhìn khuôn mặt hết đỏ rồi tái sầm lại của cậu, Tô Thần hiểu rõ loại nhãn thần đại biểu cho cái gì, cuống quýt cúi đầu đi vào ghế lô.
Lý Lập thấy cậu tiến vào, mượn cơ hội nhường chỗ ghé sát tai Tô Thần nhỏ giọng nói : ‘Trợ lí Tô đừng để bụng chuyện trước đây, miếu nhỏ không lưu được nhân tài như cậu, cậu quả nhiên đã thăng chức nha.’
Tô Thần chán ghét vẻ thực dụng của hắn, nét mặt vẫn là xã giao mà phụ họa vào : ‘Lý tiên sinh nói gì vậy, thị trường khó khăn như vậy, còn trách được ai.’
Một câu nói lập lờ như vậy Lý Lập rốt cuộc cũng không biết cậu có còn oán hận hay không, đang muốn mở miệng lân nữa thì Tiếu Nam tiến đến, vội vàng nở nụ cười nghênh đón đối phương đến vị trí chủ vị.
Từng món ăn được lần lượt mang lên, món nổi tiếng nhất ở đây là vịt quay, khác với gà quay vịt quay Bắc Kinh, vịt ở đây được ăn kèm gia vị, con vịt không được soa quá nhiều. Tô Thần ngược lại không muốn ăn vịt quá béo ngậy, thế nhưng dù sao cũng là vịt nướng, làm cho người ta thấm đầy hương vị việt quất, dâu tây, sốt cà chua cùng một loại gia vị dính dính nào đó, mùi vị thật khiến người ta khó hiểu.
Người nước ngoài yêu thích đồ ngọt sao ? Tô Thần không thể nào giải thích được, chỉ ăn một lần cũng không dâng đũa lần nào nữa, lặng yên uống trà làm xoa đi mùi vị là lạ trong họng.
Không chiếm được thuận lợiơi, Lý Lập nhìn sắc mặt mọi người trong phòng, liền nâng chén lên trước mặt Tiếu Nam, nói đến tình cảnh một chút, sau đó uống cạn rượu. Tô Thần biết tiếp theo sẽ bàn đến chính sự, ánh mắt chưa phát giác được lập tức trở nên chăm chú.
Cho đến khi đi ra khỏi phòng vip, Lý Lập say đến đầu choáng váng, phải nhờ thuộc hạ đỡ lấy nhưng vẫn không chừa cơ hội hướng Tiếu Nam biểu đạt chân thành. Vẻ mặt Tiếu Nam không có thay đổi gì, một mặt đáp lễ, chỉ nói đang suy tính.
Cuối cùng bọn họ cũng lên được xe, Tô Thần thở dài một hơi, Tiếu Nam đánh thái cực quả thực rất khéo, cậu ở một bên chỉ có mồm chữ o mắt chữ a.
‘Em so với tôi có vẻ mệt hơn.’ Tiếu Nam khởi động xe mỉm cười nói.
Tô Thần lắc đầu nhắm hai mắt lại nói: ‘Trước kia tôi cho rằng Lý Lập đã là gian thương, thì ra đứng trước mặt anh cũng chỉ là hạng tôm tép, quân lính bại trận mà thôi.”
“Này? Em chê tôi?’ Khuôn mặt đẹp trai ngàn năm lạnh lùng không che giấu hết được vẻ giễu cợt.
“Tôi làm sao dám.” Tô Thần nhanh chóng giải thích, tiện đà nhớ đến cái gì đó liền ngỗi dậy thẳng thắn nói chuyện với hắn: “Lấy Phi Đằng làm doanh nghiệp cung ứng sợ rằng quá nhỏ, huống hồ anh tự mình đứng ra, có thức sự muốn tính đến hợp tác?
“Đầu óc em suy nghĩ thật nhanh, Phi Đằng quả thực tậm thời chưa thể trở thành nhà đối tác với Phong Thượng được, nhưng xem sự phát triển mấy năm gần đây của nó, trong thị trường ba năm sau chắc chắn tăng trưởng nhanh, tôi cùng bên đó xác lập một quan hệ cung ứng, nhân lúc họ yếu thế mà giữ lợi ích cho công ty.”
Tô Thần suy tư một chút liền hiểu ý của hắn, như vậy so ra cũng tốt, giá thấp mua vào, đợi giá cao thì cần liên tục bán ra, tổng thế nói có thể mang lại lợi ích rất lớn, huống hồ Phong Thượng cùng Phi Đằng có mối quan hệ từ khi đối phương còn yếu thế, tương lai cũng không thể ra điều kiện quá đáng được.
“Anh đây là đang bồi dưỡng tiềm lực ngay từ đầu, thế nhưng cũng không cần tự mình đứng ra như vậy.”
Tiếu Nam cười: “Tôi chỉ muốn xem người đã đào tạo được một nhân viên ưu tú như em bề ngoài thế nào thôi.”
Tô Thần nghi hoặc không thể lý giải được điều Tiếu Nam nói, khuôn mặt nóng đến lợi hại không sao trả lời nổi, chỉ có thể nghiêng mắt nhìn dòng người qua lại qua cửa kính mà thôi.
Tiếu Nam không tiếp tục nói nữa, vững vàng lái xe đến Buiding Phong Thượng.
“Công ty trả lương đầy đủ không phải cho tôi được thoải mái nghỉ ngơi.” Tô Thần cởi áo khoác ra, đầu cũng không ngẩng.
Đường nhìn nóng rực theo sát động tác của cậu, Tô Thần cố gắng hết sức bỏ qua ánh mắt của hắn mà tự pha cho mình một tách Thiết Quan Âm, sau đó yên vị tiếp tục xử li nội dung công việc quen thuộc.
“Tôi còn chưa ăn điểm tâm.” Tâm tư không được nhìn đến, người đàn ông lần nữa lên tiếng.
Con mắt Tô Thần đang nhìn tư liệu dời đi, đọng lại chính là băng lam đang nhìn mình: “Anh hay ăn gì?”
Tiếu Nam nhếch môi cười, tâm tư được sáng tỏ băng lam hiện lên vài phần tình cảm ấm áp: “ Sữa đậu nành, bánh quẩy.”
A!? Tô thần cực kì kinh ngạc, không nghĩ đến con lai như Tiếu Nam lại chọn món ăn vặt truyền thống của Bắc Kinh!
“Phía góc đường có nhà hàng Tây..”
“Tôi đã nói cho em mình muốn gì rồi.”
Người đàn ông lần thứ hai khẳng định, Tô Thần gật đầu xác địng không nghe nhầm, lúc đi đến cửa thanh âm người đàn ông lại truyền đến: “Mua cho cả em nữa, tôi sẽ trả tiền.”
Ngẩn người quay đầu lại, người đàn ông đang vùi đấu vào văn kiện. ánh mắt cậu có chút phức tạp, cũng không liếc nhìn hắn nữa đẩy cửa đi ra ngoài.
Mang đồ ăn trong túi xách đi nhanh một chút, Tô Thần nhớ đến lần trước cũng đi mua bữa trưa cho hắn, có chút mê man ngẩng đầu nhìn tầng chót của buiding Phong thượng, mặc dù cậu đã tận lực không muốn suy nghĩ đến nhưng mấy ngày ở chung này người đàn ông cùng cậu quả thực có chút biến hóa vi diệu.
Mình đã thật lâu không gặp lại ác mộng kia nữa, từ khi nào thì bắt đầu chuyện này? Tô Thần cũng không thể biết, chẳng qua cậu phát hiện tâm tình mình qua một thời gian đã khống hề như trước..
Nhắm mắt lại, cậu cưỡng chế cảm xúc đang dâng lên trong mình, một mặt luôn tự nhủ không thể phản bội Tần Bách, một mặt hướng đến phòng làm việc.
Chỉ chốc lát sau phòng làm việc đã ngập tràn hương vị đậu nành, cậu có chút cứng ngắc nhìn Tiếu Nam ăn ngon lành tại chỗ nghỉ ngơi,hình ảnh này sao có chút không phù hợp lắm.
“Không hợp khẩu vị?” Thấy cậu đờ ra nhìn chòng chọc mình, Tiếu Nam nhíu mày.
“A..không..chỉ là..”
“Mẹ tôi là người Bắc Kinh.” Phảng phất như biết trong lòng cậu nghĩ gì, người đàn ông cũng giải thích nghi vấn.
Cậu gật đầu, nguyên lai là vậy.
‘Tiếu tổng, phần văn kiện này mong ngài có thể…’Cửa lớn bị gõ hai cái, tiếp theo một nam trợ lí đẩy cửa tiến vào, vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dáng hai người, kinh ngạc lập tức truyền đến cả khuôn mặt.
Tiếu Nam coi như không biết gì, lau tay nhận lấy văn kiện đi đến bên bàn kí. Trợ lí lui dần về phía cửa không ngừng nháy mắt với Tô Thần, cậu lập tức minh bạch đối phươgn muốn mình lấy văn kiện đến cho hắn, mặt trợ lí phát xanh xem ra hắn không chịu nổi mùi sữa đậu nành đang lan tỏa trong phòng.
Mắt thấy Tiếu Nam đang vung tay kí văn kiện, Tô Thần đến lấy mang ra cho trợ lí, đối phương cảm kích cười lại không nghĩ hương vị đậu nành xộc thẳng vào mũi, sắc mặt lập tức tái nhợt quay đầu chạy thẳng ra ngoài !
Tô Thần cố sức nén cười, nhưng vô pháp ngăn cản buột cười ra miệng, thu lấy cái khay trong không khí, cậu xoay người bỗng vọng đến đôi u lam chứa đầy tiếu ý, tim như bị đụng một cái thật mạnh, cúi thấp mặt đang nóng đến lợi hại giả vờ đi tìm thùng rác.
Khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt trong veo hoảng hốt né tránh, trên mặt cũng rút đi dáng vẻ ấm áp tươi cười, Tiếu Nam đưa mắt nhìn Tô Thần vui thích phát ra từ nội tâm mà đồng dạng với cậu cũng nở nụ cười thật tươi.
Sáng sớm dương quang đã ngập tràn trong phòng, hai người cũng không ai mở miệng, nhưng phẩng phất đều nhận ra nhiệt độ ấm áp của ánh sáng mặt trời.
‘Buổi trưa cùng tôi đi gặp tổng giám đốc Phi Đằng.’
Tô Thần ngơ ngẩn, Phi Đằng là công ty cậu làm trước khi đến Phong Thượng, là xí nghiệp gia tộc, trước đây vì tinh giảm bên chế mà cho cậu thôi việc.
Tiếu Nam nhìn cậu một cái, ánh mắt sáng rực.
Cơm trưa được đặt tại Hòa Nhã cư, tuy rằng trong kinh doanh vì phải tiếp đón khách hàng ngoại quốc nên bọn họ chủ yếu dùng cơm Tây, Tô Thần quả thực không thích mùi vị thực vật của bọn họ lắm, nhưng đối với phong cách trang trí nhã nhặn cổ xưa vẫn rất thưởng thức. Cậu cũng nhìn ra được Tiếu Nam với Hòa Nhã cư này không mấy hứng thú, đối phương đại khái thấy hắn là con lai nên mới đặt biệt an bài như thế này đây.
Bởi vì không phải gặp mặt chính thức cho nên Tiếu Nam liền lái xe mang theo Tô Thần đến nơi dự tiệc, chưa đến nơi nhưng xa xa đã nhìn thấy tổng tài bên kia đang không ngừng nhìn ngó hai bên.
Tô Thần tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, liền nhìn ra đây là lãnh đạo trực tiếp ngày trước của mình, tổng giám đốc Lý Lập.
Đỗ xe vào bến, Tô Thần xuống xe đầu tiên sau đó hướng đến mở cửa xe cho Tiếu nam,ánh mắt thủ trưởng cũ trừng lớn kinh ngạc, rất nhanh hắn liền khôi phục tinh thần, nhìn cậu gật đầu mỉm cười.
Tô Thần cũng gật gật đầu đáp lễ, lúc đó chính cậu giành dâng đơn xin từ chức trước, thủ trưởng rât chiếu cố cậu chỉ là bên trên đã quyết định cho dù là ai cũng không thể chống lại mà thôi.
‘Tiếu tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu !’ Lý Lập vươn tay, trên mặt oàn vẻ nhiệt tình tươi cười.
Tiếu Nam nắm tay hắn một chút chỉ gật đầu không mở miệng, Lý Lập có chút xấu hổ, ánh mắt dời đến bên cạnh liền thấy Tô Thần lập tức kinh ngạc mở miệng : ‘Trợ lí Tô !?’
Tô Thần biết sớm muộn gì hắn cũng nhận ra mình, liền mỉm cười nói : ‘Lý tiên sin, ngài hảo.’
Lý Lập là con người hay đi lòng vòng, không nghĩ đến nhân viên bị mình sa thải lại nhanh chóng trở thành đối tượng để mình nịnh bợ hiện nay, nhất thời nghẹn lời.
‘Đã lâu không gặp, phong thái của cậu vẫn không hề thuyên giảm.’ Thủ trưởng cũ vội vàng hòa giải không khí xấu hổ lúc này, một mặt tiếp nhận lấy nhãn thần oán hận của đại Boss.
Tô Thần suýt nữa cười thành tiếng, thủ trưởng nịnh hót rõ ràng lại vội vàng hấp tấp không lựa lời nói ra, nhìn Lý Lập sắc mặt trầm đen xuống, oán khí bị qua sông rút cầu cũng tiêu tan đi không ít.
Cậu cũng không phải dạng người dễ dàng thù hận, cũng không nguyện đẻ thủ trưởng cũ của mình phải xấu hổ, nhanh chóng cười nói : ‘Ngoài trời lạnh, chúng ta nhanh chóng vào trong uống chút trà rồi tán gẫu ?’
Đối phương liên tục gật đầu, quăng đến cho cậu một đống ánh mắt cảm kích, dẫn bọn họ vào bên trong Tiếu Nam thế nhưng cố ý đi chậm một chút, nghiêng đầu ghé sát lỗ tai cậu mà nói : ‘Em thật là dễ mềm lòng.’
Hai bên tai Tô Thần nóng lên, nguyên lai hắn biết…Không khỏi trừng mắt liếc nhìn, còn cố ý nói có phải là muốn bày trò hay không ? Thuận tiện hạ uy đối phương.
Tiếu Nam gương mắt nhìn khuôn mặt hết đỏ rồi tái sầm lại của cậu, Tô Thần hiểu rõ loại nhãn thần đại biểu cho cái gì, cuống quýt cúi đầu đi vào ghế lô.
Lý Lập thấy cậu tiến vào, mượn cơ hội nhường chỗ ghé sát tai Tô Thần nhỏ giọng nói : ‘Trợ lí Tô đừng để bụng chuyện trước đây, miếu nhỏ không lưu được nhân tài như cậu, cậu quả nhiên đã thăng chức nha.’
Tô Thần chán ghét vẻ thực dụng của hắn, nét mặt vẫn là xã giao mà phụ họa vào : ‘Lý tiên sinh nói gì vậy, thị trường khó khăn như vậy, còn trách được ai.’
Một câu nói lập lờ như vậy Lý Lập rốt cuộc cũng không biết cậu có còn oán hận hay không, đang muốn mở miệng lân nữa thì Tiếu Nam tiến đến, vội vàng nở nụ cười nghênh đón đối phương đến vị trí chủ vị.
Từng món ăn được lần lượt mang lên, món nổi tiếng nhất ở đây là vịt quay, khác với gà quay vịt quay Bắc Kinh, vịt ở đây được ăn kèm gia vị, con vịt không được soa quá nhiều. Tô Thần ngược lại không muốn ăn vịt quá béo ngậy, thế nhưng dù sao cũng là vịt nướng, làm cho người ta thấm đầy hương vị việt quất, dâu tây, sốt cà chua cùng một loại gia vị dính dính nào đó, mùi vị thật khiến người ta khó hiểu.
Người nước ngoài yêu thích đồ ngọt sao ? Tô Thần không thể nào giải thích được, chỉ ăn một lần cũng không dâng đũa lần nào nữa, lặng yên uống trà làm xoa đi mùi vị là lạ trong họng.
Không chiếm được thuận lợiơi, Lý Lập nhìn sắc mặt mọi người trong phòng, liền nâng chén lên trước mặt Tiếu Nam, nói đến tình cảnh một chút, sau đó uống cạn rượu. Tô Thần biết tiếp theo sẽ bàn đến chính sự, ánh mắt chưa phát giác được lập tức trở nên chăm chú.
Cho đến khi đi ra khỏi phòng vip, Lý Lập say đến đầu choáng váng, phải nhờ thuộc hạ đỡ lấy nhưng vẫn không chừa cơ hội hướng Tiếu Nam biểu đạt chân thành. Vẻ mặt Tiếu Nam không có thay đổi gì, một mặt đáp lễ, chỉ nói đang suy tính.
Cuối cùng bọn họ cũng lên được xe, Tô Thần thở dài một hơi, Tiếu Nam đánh thái cực quả thực rất khéo, cậu ở một bên chỉ có mồm chữ o mắt chữ a.
‘Em so với tôi có vẻ mệt hơn.’ Tiếu Nam khởi động xe mỉm cười nói.
Tô Thần lắc đầu nhắm hai mắt lại nói: ‘Trước kia tôi cho rằng Lý Lập đã là gian thương, thì ra đứng trước mặt anh cũng chỉ là hạng tôm tép, quân lính bại trận mà thôi.”
“Này? Em chê tôi?’ Khuôn mặt đẹp trai ngàn năm lạnh lùng không che giấu hết được vẻ giễu cợt.
“Tôi làm sao dám.” Tô Thần nhanh chóng giải thích, tiện đà nhớ đến cái gì đó liền ngỗi dậy thẳng thắn nói chuyện với hắn: “Lấy Phi Đằng làm doanh nghiệp cung ứng sợ rằng quá nhỏ, huống hồ anh tự mình đứng ra, có thức sự muốn tính đến hợp tác?
“Đầu óc em suy nghĩ thật nhanh, Phi Đằng quả thực tậm thời chưa thể trở thành nhà đối tác với Phong Thượng được, nhưng xem sự phát triển mấy năm gần đây của nó, trong thị trường ba năm sau chắc chắn tăng trưởng nhanh, tôi cùng bên đó xác lập một quan hệ cung ứng, nhân lúc họ yếu thế mà giữ lợi ích cho công ty.”
Tô Thần suy tư một chút liền hiểu ý của hắn, như vậy so ra cũng tốt, giá thấp mua vào, đợi giá cao thì cần liên tục bán ra, tổng thế nói có thể mang lại lợi ích rất lớn, huống hồ Phong Thượng cùng Phi Đằng có mối quan hệ từ khi đối phương còn yếu thế, tương lai cũng không thể ra điều kiện quá đáng được.
“Anh đây là đang bồi dưỡng tiềm lực ngay từ đầu, thế nhưng cũng không cần tự mình đứng ra như vậy.”
Tiếu Nam cười: “Tôi chỉ muốn xem người đã đào tạo được một nhân viên ưu tú như em bề ngoài thế nào thôi.”
Tô Thần nghi hoặc không thể lý giải được điều Tiếu Nam nói, khuôn mặt nóng đến lợi hại không sao trả lời nổi, chỉ có thể nghiêng mắt nhìn dòng người qua lại qua cửa kính mà thôi.
Tiếu Nam không tiếp tục nói nữa, vững vàng lái xe đến Buiding Phong Thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.