Cưỡng Chế Đánh Dấu

Chương 7: Tai Đỏ

Đậu Tương

09/11/2024

Cố Lê vẫn không biết vì sao mình chọc giận Văn Bạc Tuy, chỉ biết ngày mai mình còn phải tiếp tục qua đó nhận tin.

Cơ thể theo bản năng thấy vui vẻ.

Khóe miệng Cố Lê nhếch lên, rồi lại đè xuống.

Cô khó có thể hình dung tâm tình của mình bây giờ, làm sao có thể mới gặp một người lần đầu tiên, tim đã đập như nổi trống.

Căn bản không kìm nén nổi cảm xúc ấy, thậm chí lúc vừa rời khỏi, còn có một cơn khó chịu cuồn cuộn trong ngực.

May thay, đêm nay trôi qua rất nhanh.

Tô Vân thay cho Cố Lê một bộ váy màu lam nhạt, vòng eo không cần siết đã thấy mảnh mai, phần ngực sữa nửa lộ ra, được ép trước ngực, so với hôm qua kín đáo, trang phục hôm nay hiển nhiên táo bạo hơn một chút.

Mái tóc dài được nuôi dưỡng như lụa được uốn thành sóng lớn buông sau lưng, làn da màu ngà sữa mềm mại mịn màng, phối hợp với khuôn mặt tươi đẹp ướt át của Cố Lê, ai nhìn cũng không nhịn được dừng lại.

Hôm nay không phải ông Dư dẫn Cố Lê đi nữa, mà là Tô Vân đi trước, Cố Lê đi theo sau.

Dù lần nữa bước vào hành lang đã đi qua hôm qua, Cố Lê vẫn không nhịn được căng thẳng.



Nhớ tới bàn tay kẹp bên hông, còn có mùi tuyết tùng đặc biệt, thơm ngát trên người Văn Bạc Tuy, mặt Cố Lê hơi nóng.

Tô Vân quen thuộc gõ cửa, nhưng chỉ mở cửa chứ không vào, mà nghiêng người chờ Cố Lê tự vào.

Cố Lê tiến lại gần vài bước, không có gì bất ngờ, trước bàn làm việc lại thấy Văn Bạc Tuy.

Hôm nay anh không mặc quân trang nữa, mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài màu đen, bút trong tay vẫn luôn bận rộn, cho dù nghe thấy Cố Lê đến, cũng chỉ lạnh nhạt dặn dò: "Đến đây ngồi như hôm qua."

Cố Lê khẽ cắn môi, chậm rãi đến gần, lần này không cần Văn Bạc Tuy kéo cô ngồi xuống, cô hoàn toàn nghe lời anh, ngoan ngoãn nghiêng người, nhón mũi chân, ngồi xuống.

Cố Lê vẫn không quen ngồi trên người Văn Bạc Tuy, ngón tay vô tình kéo áo trên cánh tay Văn Bạc Tuy, mãi đến khi ngồi xuống mới buông ra.

Từ góc độ này nhìn xuống, Văn Bạc Tuy thậm chí có thể nhìn rõ hơn nửa bầu ngực của Cố Lê, tròn trịa trắng nõn, còn có chút phấn hồng mơ hồ nơi đầu ngực.

Tất nhiên Văn Bạc Tuy biết Cố Lê không có quyền lựa chọn quần áo, có lẽ là ông Dư cố tình sắp xếp.

Cố Lê làm như không chú ý tới ánh mắt của Văn Bạc Tuy, ngón tay đưa ra sau gáy, lắc lư một cái, vuốt qua một bên, lộ ra gáy trắng nõn yếu ớt, xé miếng dán ức chế.

Ánh mắt Văn Bạc Tuy dừng trên tai cô, ngón tay đột nhiên nhéo vành tai Cố Lê: "Sao tai lại đỏ thế?"



Hôm nay cũng vậy, giống hệt hôm qua, đỏ như máu.

Khoảnh khắc ngón tay Văn Bạc Tuy chạm vào, anh cảm nhận được người dưới ngón tay khẽ run lên, tin tức tố vốn nhàn nhạt bỗng trở nên nồng đậm.

Mùi hương như dòng điện dẫn đường, từ tai Cố Lê lan ra khắp cơ thể.

Cô căn bản không dám động, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy: "Tôi không biết..."

Cô chỉ cảm thấy hiện tại cả người mình rất khô nóng, ngay cả xương sống cũng mềm nhũn.

Lông mi bất an điên cuồng chớp chớp, Cố Lê lại ngửi thấy mùi hương từ trên người Văn Bạc Tuy truyền đến, khiến cô không nhịn được muốn ngửi thêm.

Con ngươi màu xám không biết từ khi nào đã dựng thẳng, đôi mắt hẹp dài u ám sâu thẳm, ngón tay người đàn ông vẫn đang vuốt ve vành tai Cố Lê, càng vuốt càng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô cùng với cơ thể căng thẳng tột độ.

So với những Omega Văn Bạc Tuy từng gặp trước đây, Cố Lê quá cứng nhắc.

Thậm chí ánh mắt cũng không dám nhìn anh, chỉ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi trên đùi anh, không nhúc nhích.

Nhưng, chính điều này lại khiến người ta nuốt nước bọt, bỗng dưng dâng lên một cơn khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cưỡng Chế Đánh Dấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook